Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1200: Lâm Ngọc hiến kế

- Cậu vừa nói cái gì? Hãy nói lại lần nữa đi!

Trưởng phòng hành chính báo cáo lại với Trầm Bồi Sinh việc gọi điện cho bốn người Bạch Tiểu Thăng, còn Trầm Bồi Sinh thì vừa uống trà vừa lắng nghe.

Ngay sau đó, vì uống một hớp hơi nhiều mà suýt chút nữa Trầm Bồi Sinh phun ra ngoài, nhưng hoàn toàn không để ý sự thất lễ, liền đặt chén trà xuống rồi lạnh lùng nhìn về trưởng phòng hành chính.

Mới nghe được một câu, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng!

Phương Bắc Quân ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn vị trưởng phòng hành chính với biểu hiện quái lạ.

Lâm Ngọc thì cau mày, trong mặt có chút kinh ngạc xen lẫn tức giận.

- Bốn vị đại sự vụ quan đều đáp ứng rất thoải mái, họ đều đồng ý trở về!

Trưởng phòng hành chính nhanh chóng nói lại lần nữa.

Mắt của Trầm Bồi Sinh híp lại, Phương Bắc Quân thì tay chống cằm còn Lâm Ngọc thì vẫn cau mày.

Lần này, mấy người Bạch Tiểu Thăng kia sao lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy.

Trong này chắc chắn có gì đó không đúng!

Nhóm ba người Trầm Bồi Sinh hầu như không cần suy nghĩ liền nhận định như vậy.

Đúng như dự đoán, trưởng phòng hành chính tiếp tục nói ——

- Chỉ là...

- Đại sự vụ quan Hạo Phong nói là hắn muốn xử lý một chút công việc còn lại, chậm thì một hai ngày, nhiều thì sáu, bảy ngày, đây là công việc liên quan đến sắp xếp quy trình. Nếu tổng bộ sốt ruột thì hắn sẽ làm mau chóng, để chúng ta tạm chờ chút...

- Đại sự vụ quan Thiên Hồng thì bảo là hắn đang sắp xếp toàn gia trở về tổng bộ, ba người đã xuất phát, hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa, sẽ về cùng với một nhóm nào đó trong 100 người còn lại.

- Đại sự vụ quan Du Nhược nói là hiện tại cô ấy bị bệnh nên phải ở bệnh viện trị liệu, bác sĩ đã dặn là không thích hợp để đi đường xa, nên sau đó thì cô ấy sẽ mang giấy chẩn đoán bệnh và phiếu kê đơn thuốc về...

Trầm Bồi Sinh càng nghe càng thấy không đúng, cuối cùng tức giận vỗ bàn, nói với giọng đầy tức giận.

- Được rồi!

Vị trưởng phòng hành chính kia liền run một cái, không dám lên tiếng nữa.

- Được lắm! Được lắm! Đây là mấy người chơi mấy trò ‘Tiến để mà lùi’ đây mà! Ngoài miệng thì đáp ứng trở về còn trên thực tế thì là cái gì? Kéo dài thời gian! Lười biếng! Giả bệnh! Bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng có thể dùng đến!

Trầm Bồi Sinh càng nói càng tức, nói một hơi ra đầy ác khí, rồi mới nhìn sang vị trưởng phòng hành chính.

- Bạch Tiểu Thăng, hắn còn nói cái gì!

- Hắn...

- Nếu như hắn không có cái cớ tốt hơn thì đừng trách tôi không nể mặt với hắn!

Trầm Bồi Sinh tức giận nói, giọng nói vô cùng cứng rắn nhưng thật ra là đang tức nghiến răng nghiến lợi.

- Tôi nghe nói là sau khi Hạ Hầu Khải bị bệnh thì đám người Lý Hạo Phong vốn là đang gấp gáp mua vé đặt xe để quay về! Nhưng không hiểu ra sao, tất cả đều hủy bỏ kế hoạch trước đó!

- Không cần phải nói, đây nhất định là Bạch Tiểu Thăng gây khó!

Trầm Bồi Sinh vốn là người thận trọng như vậy mà trước mắt tức giận đến không thể kiềm chế.

- Vì vậy theo tôi, người cần trừng trị chính là Bạch Tiểu Thăng!

Nghe lời nói trên, Lâm Ngọc cũng gật đầu, mặt âm trầm nói.

- Lão sư, tên Bạch Tiểu Thăng này thật sự là kẻ gây họa! Không thể bởi vì hắn còn trẻ, trải nghiệm ít mà chúng ta xem thường hắn, mà nên coi hắn thành người quan trọng nhất trong đám người này!

Phương Bắc Quân hình như cũng đồng ý với ý kiến trên, yên lặng gật đầu.

- Nói tiếp, Bạch Tiểu Thăng nói cái gì?

Trầm Bồi Sinh thúc hỏi lần thứ hai.

Trưởng phòng hành chính nuốt một ngụm nước bọt và nói.

- Hắn nói hắn có thể trở về, bất cứ lúc nào cũng được.

Nghe được như vậy làm cho ba người Trầm Bồi Sinh đều sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng đáp ứng rồi, còn nói bất cứ lúc nào cũng có thể trở về?

Không nói gì khác?

Trong này chắc chắn có gì không đúng, nhất định có hố rồi!

Ba người Trầm Bồi Sinh không nói mà cùng chung ý nghĩ, cho rằng là như thế.

- Hắn không nói cần thời gian để sắp xếp công tác hả?

- Hắn có nói muốn cùng những sự vụ quan kia cùng nhau quay về không?

- Hắn không nói là mình bị bệnh sao?

Trầm Bồi Sinh, Phương Bắc Quân, kể cả Lâm Ngọc, từng người hỏi một vấn đề.

Hỏi xong, bọn họ còn không kìm lòng được nhìn nhau một chút.

Có chút cảm thấy anh hùng có chung lý tưởng.

Vị trưởng phòng hành chính kia lắc đầu.

- Híc, những thứ này hắn đều không có nói. Hắn chỉ nói để cho chúng ta đặt vé, đặt vé máy bay chuyến tốc hành, nhất định phải là khoang thương vụ.

Chỉ là yêu cầu này?

Ba người Trầm Bồi Sinh cảm thấy không thể tin tưởng được.

Đại sự vụ quan chung quy vẫn là tồn tại cấp cao, xuất hành tuy rằng không nói cầu phô trương, thế nhưng cũng phải tuân theo quy phạm, trừ phi tình huống đặc thù, có thể không nói, nếu không phải vậy thì công ty bên này sắp xếp đều muốn tương ứng quy cách.

Nhìn từ điểm này, Bạch Tiểu Thăng yêu cầu ngồi khoang thương vụ, vậy cũng là hợp tình yêu cầu hợp lý.

- Thật sự chỉ là như vậy?

Trầm Bồi Sinh lần thứ hai truy hỏi, ông ta muốn biết Bạch Tiểu Thăng còn có gia tăng thêm điều kiện phụ gì hay không.

- Không còn, thật sự là không còn! Hắn không nói thêm bất kì điều kiện nào nữa!

Vị trưởng phòng hành chính kia bảo đảm, khẳng định tuyệt đối không có.

Tuy rằng sự việc quái lạ, thế nhưng Bạch Tiểu Thăng đồng ý trở về, chuyện này tất nhiên là tốt nhất!

- Vậy các cậu đã đặt vé cho hắn chưa?

Trầm Bồi Sinh hỏi với giọng vội vàng.

Trước tiên đem tên phiền toái nhất là Bạch Tiểu Thăng trở lại, rồi giải quyết vấn đề bên Nam Tự sao.

Sau đó, quay lại đối phó với ba người kia, đây cũng là lựa chọn khá ổn!

Phương Bắc Quân, Lâm Ngọc cũng gật gù.

...

Trầm Bồi Sinh không nhắc tới việc đặt vé thì còn tốt, vừa nhắc đến thì thấy vẻ mặt trưởng phòng hành chính đầy cay đắng.

- Nhưng chúng tôi đặt không được vé!

Đặt không được?

Ba người Trầm Bồi Sinh đồng thời ngạc nhiên.

Có máy bay với lại cũng không phải là thành thị nhỏ, làm sao mà ngay cả vé cũng không mua được!

- Từ Nam Tự xuất phát, mỗi ngày có bốn chuyến bay, ba chuyến cao tốc, trong vòng năm ngày toàn bộ vé khoang thương vụ đều bị mua hết! Chúng tôi không mua được dù chỉ là một vé!

Trưởng phòng hành chính nói với vẻ mặt như đưa đám.

Trầm Bồi Sinh nhất thời lòng sinh cảnh giác.

- Là Bạch Tiểu Thăng mua?

Phương Bắc Quân, Lâm Ngọc hầu như cũng cho là như thế.

- Không phải, là vài công ty khác, còn đều không phải công ty nhỏ, Tôn Bạch Trí Thắng, Tuyết Liên Vạn Hòa, Thăng Tỉnh Quốc Tế, còn có Đằng Vân.

Trưởng phòng hành chính nói.

Những công ty này đều là công ty có danh tiếng, lại còn có công ty con của Đằng Vân, Trầm Bồi Sinh bọn họ tất nhiên là đã nghe qua.

- Vậy đặt vé máy bay cho hắn đến thành phố khác là được!

Trầm Bồi Sinh tức giận nói.

- Có điểm ấy đều không nghĩ ra được, cậu làm việc thế nào vậy, công ty trả lương cho các cậu để làm gì!

Câu nói này làm cho vị trưởng phòng hành chính cảm thấy cực kỳ oan ức, lập tức phản bác lại.

- Là ngài nghe không hiểu, tôi nói là từ Nam Tự đến bất kì thành thị nào thì toàn bộ vé khoang thương vụ của chuyến cao tốc đều bị mua hết!

Vị trưởng phòng hành chính kia nói to hơn và nhấn mạnh.

- Đều bị mua!

Tình huống quá đã rõ ràng, đến lúc này thì Trầm Bồi Sinh ngạc nhiên, Phương Bắc Quân, Lâm Ngọc cũng kinh ngạc không ngớt.

Những công ty kia đều điên hết rồi sao?

Lại mua hết toàn bộ vé từ Nam Tự đến nơi khác, toàn bộ vé máy bay khoang thương vụ đều mua hết!

- Lẽ nào, bọn họ đang giúp Bạch Tiểu Thăng?

Trầm Bồi Sinh ngơ ngác.

Có điều, nói ra lời này đến chính hắn cũng không tin.

Tuy Bạch Tiểu Thăng là đại sự vụ quan nhưng dù là địa vị cao thì cũng chỉ là ở bên trong tập đoàn, làm sao có thể có địa vị lớn ở bên ngoài như thế được!

- Cũng có thể Bạch Tiểu Thăng biết có tình huống này nên cố ý nói yêu cầu như thế!

Phương Bắc Quân nói.

- Vậy thì để hắn đi sang thành phố khác rồi đi máy bay trở về!

Trầm Bồi Sinh cả giận nói.

Trưởng phòng Hành chính không lên tiếng, Phương Bắc Quân, Lâm Ngọc cũng không lên tiếng.

Bạch Tiểu Thăng rõ ràng là không muốn về, mà ông lại muốn hắn về được ư?

- Cậu dùng danh nghĩa của tôi gọi điện cho những công ty kia, liền nói...

Trầm Bồi Sinh cắn răng nói.

- Tôi đã từng thử nhưng không được.

Vị trưởng phòng hành chính ngượng ngùng nói.

Hiển nhiên, đối phương cũng không chấp nhận dù là có thay quyền tổng giám đốc...

- Vậy thì tôi điều xe đi đón Bạch Tiểu Thăng, việc này có thể làm được!

Trầm Bồi Sinh ngượng chín mắt, tức giận nói.

- Từ đây lái xe sang đó, cần bốn ngày, đi đi về về mất tám ngày, nếu như là taxi địa phương, tôi sợ đại sự vụ quan Tiểu Thăng sẽ từ chối.

Trưởng phòng hành chính liền nhắc nhở.

- Đại sự vụ quan dùng xe cũng có quy định, nhỡ đâu có cái gì không hợp quy định thì hắn cũng có thể từ chối...

- Cậu câm miệng cho tôi!

Trầm Bồi Sinh nghe đến đây thì tức giận rống lên.

Hắn cảm giác chính hắn một người có quyền tổng giám đốc mà lại uất ức vô cùng, từ trước đến nay chưa từng có uất ức như vậy, làm việc gì đều bị cản trở, vừa định dứt khoát mà cứ bị người ta xoay vòng như đánh Thái Cực Quyền, đánh như đánh vào bông.

Lần đầu mở hội nghị toàn thể, biểu hiện chức quyền lại bị rơi vào tình huống lúng túng, bị người ta xem như trò hề.

Những ngày gần đây, lại có một đống các công việc, sự vụ cần hắn phải xử lý, cái nào mà không xử lý thì sẽ mang lại rắc rối lớn!

Bốn người Bạch Tiểu Thăng thì ở bên ngoài điên cuồng ‘đào góc tường’ của hắn, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn họ sinh ra hai lòng.

...

Còn phải ứng phó với tổng bộ rồi cả những người kia nữa!

Chuyện phiền phức thi nhau mà đến làm cho Trầm Bồi Sinh ăn không ngon ngủ không yên, không kiềm chế được cảm xúc, đánh mất đi sự bình tĩnh, trầm ổn lúc trước.

Thảo nào Hạ Hầu Khải bị làm cho tơi tả đến như vậy, cái chức tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa thật không dễ ngồi!

Trầm Bồi Sinh cũng không hơn Hạ Hầu Khải bao nhiêu, vừa cao tuổi, thể lực cũng giảm, vừa vội vừa giận, mắt liền hoa lên nên là cũng có chút choáng váng đầu óc.

- Cậu ra ngoài trước đi!

Phương Bắc Quân cho trưởng phòng hành chính rời đi trước.

Vị trưởng phòng hành chính kia quả thực như được đại xá, nhanh nhẹn địa chạy mất dép.

Từ trước cho đến giờ Lâm Ngọc vẫn chau mày, chợt ánh mắt của hắn lóe lên, hướng về phía Trầm Bồi Sinh nói.

- Lão sư, người đừng vội, trò vừa nghĩ ra một biện pháp, thầy xem có được hay không!

Trầm Bồi Sinh cau mày, nghi hoặc rồi nhìn về phía học sinh của chính mình.

- Chúng ta tạm thời không thể gây chuyện với đám người Bạch Tiểu Thăng được, nhưng lại có thể ra tay với đám sự vụ quan kia! Nếu đại sự vụ quan là hỏa thì những sự vụ quan chính là củi, chúng ta có thể dùng kế rút củi dưới đáy nồi!

Lâm Ngọc đã từng là một người ‘Chính trực’, ‘Thành thật’ nhưng một khi đã làm chuyện xấu thì so với người xấu còn xấu hơn nhiều lần!

Phương Bắc Quân nghe được kế sách này bỗng dưng lòng sinh ra chút cảm khái.

Trầm Bồi Sinh thì ánh mắt trở nên sáng ngời, vẻ mặt toát ra sự hưng phấn.

- Hay cho một chiêu rút củi dưới đáy nồi! Được, được lắm, cứ làm như thế đi! Tôi cũng muốn làm cho lòng bọn họ tự loạn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận