Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1205: Tôi sắp xếp tương lai của các người!

Các sự vụ quan đi vào trong cái phòng hội nghị cỡ lớn kia đâu đâu cũng thấy nghi hoặc.

Khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc đó là trên đài chủ tịch, có tổng cộng bảy người ngồi thành hàng trên một chiếc sô pha có ghế tựa thật lớn.

Ngoại trừ Bạch Tiểu Thăng ngồi ở chính giữa, hai bên mỗi bên có ba người.

Những người kia đều là người trung niên, đều ngồi ngay ngắn, trên mặt đang mỉm cười khiêm tốn, đang nói chuyện gì đó với Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn bọn họ vô cùng lạ mặt, không giống như là người bên trong tập đoàn.

Ít nhất thì những sự vụ quan ở đây đều không có ai biết bọn hắn.

Có điều có thể thấy khí thế trên mỗi người bọn họ đều rất mạnh, giơ tay nhấc chân hoặc một lời nói một nụ cười đều không có cố hết sức theo khuôn phép, thậm chí đều có vẻ nho nhã lễ độ ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng, nhưng vẫn biểu hiện ra tu dưỡng và khí chất cực cao mỗi giờ mỗi phút!

Tất nhiên bọn họ đều là người có chức vụ cực cao ở trong công ty!

Những sự vụ quan ở đây, cũng đều từng nhận chức người phụ trách công ty, đã từng nắm giữ quyền lợi, trên người cũng in dấu quyền lợi hun đúc ra khí chất, nhưng bảy tám phần mười người ở đây đều không thể so với những người ở trên đài kia.

Những người kia đến tột cùng là những người nào đây?

Các vị sự vụ quan đều mang một vẻ mặt nghi hoặc.

Có điều vì Lâm Vi Vi giục giã mà bọn họ không thể hỏi ngay tại chỗ được mà từng người đi tìm kiếm chỗ ngồi cho riêng mình.

Đến cùng là sự vụ quan của tập đoàn Chấn Bắc, tố chất rất tốt, coi như mọi người đang ở ngay trong cảm xúc nôn nóng mà cũng vẫn giữ yên lặng, nhanh chóng tìm được vị trí ngồi xong.

Sáu người ở trên đài kia lơ đãng nhìn xuống phía dưới đài cũng là dồn dập gật đầu trong âm thầm.

Lâm Vi Vi sắp xếp mọi người cẩn thận xong mới leo lên đài chủ tịch, hỏi dò Bạch Tiểu Thăng rồi lúc này mới quay xuống, cất giọng nói với những sự vụ quan ở dưới đài.

- Các vị sự vụ quan, xin mời hãy giữ yên lặng! Bây giờ đại sự vụ quan Tiểu Thăng có lời muốn nói với mọi người!

Vốn là phòng hội nghị cỡ lớn đã rất yên tĩnh rồi, bây giờ càng trở nên yên lặng hơn.

Bạch Tiểu Thăng cầm microphone trong tay, đứng lên đi tới mép đài, nhìn về phía mọi người ở dưới đài.

Ánh mắt của hắn mang theo sự ôn hòa, vẻ mặt của hắn rất chân thành.

- Những ngày gần đây thật sự là khổ cực cho mọi người vì đã theo tôi làm việc không quản ngày sáng đêm khuya, tất cả những gì các người làm đều là có ích cả, có công rất lớn đối với sự phát triển trong tương lai của khu Đại Trung Hoa của tập đoàn! Các người đều là những người có công!

Trước tiên Bạch Tiểu Thăng khẳng định với mọi người, thậm chí hơi tỏ vẻ tôn trọng và gửi lời hỏi thăm.

Phía dưới đài, những sự vụ quan kia đều ngước đầu lên im lặng mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ có thể được Hạ Hầu Khải nhìn trúng thì tâm tư của người nào mà chẳng có hoặc nhiều hoặc ít thẳng thắn trung thực!

Là người thẳng tính và trung thực ở trên chỗ làm việc, thì phải không thẹn với công việc, không thẹn với lương tâm của bản thân!

Có người có thể khẳng định thẳng trước mặt, cũng làm cho bọn họ có mấy phần cảm giác xúc động.

- Trước mắt, bên tổng bộ khu Đại Trung Hoa kia, có rất nhiều thông báo xử phạt đối với nhiều người ở bên trong các người.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú những người xung quanh.

- Tôi làm đại sự vụ quan ở khu Đại Trung Hoa, tôi có thể thẳng thắn nói cho mọi người ở đây--

- Những quyết định kia là rất không công bằng!

Bạch Tiểu Thăng không hề chậm trễ chút nào, nói thật lớn tiếng.

Câu nói khiến cho những sự vụ quan ở đây đều hơi kinh ngạc, phải biết rằng đây là nói ở trước mặt trên dưới một trăm người, lòng người khó dò, lời nói lần này có bị tiết lộ ra ngoài hay không còn chưa biết được.

Chuyện này chỉ có thể nói rõ một điều là, Bạch Tiểu Thăng vô cùng tín nhiệm đối với bọn họ.

Cho dù như vậy thì đại sự vụ quan nói thẳng như thế cũng vẫn là khó mà tin nổi.

Lập tức vẻ mặt của mọi người trở nên chăm chú, nhìn chăm chú ở trên thân Bạch Tiểu Thăng rồi tiếp tục lắng nghe.

- Tôi không thể nghĩ tới, đại sự vụ quan Tiểu Thăng lại nói trắng ra như vậy… Hắn nói như vậy, tại sao hắn có thể nói ra như vậy! Có thể nói trực tiếp ra như thế!

Vu Thư Lý thán phục.

- Thật thoải mái!

Tằng Nghị Nhiên cũng không ngừng gật đầu được, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự kính phục.

- Thế nào, chính là tổng bộ đối xử không công bằng đối với chúng ta! Bọn họ có thể làm được, chúng ta lại không thể nói được!

Tằng Nghị Nhiên trừng mắt nhìn về phía Vu Thư Lý.

Xung quanh cũng có rất nhiều người đều liên tiếp gật đầu.

Vu Thư Lý cười khổ rồi nói.

- Chúng tôi đều là người phải ra đi, nói thế nào cũng không đáng kể, chờ cái ngày mệnh lệnh ấy được ban xuống, cho dù anh có mà chửi ầm cả tổng bộ lên cũng không có ai coi đó là chuyện to tát đâu.

- Thế nhưng đại sự vụ quan Tiểu Thăng không giống như vậy nha!

Vu Thư Lý nhìn lên phía trên đài nói lẩm bẩm.

- Chỗ làm việc đều có quy tắc, cho dù hắn có trở mặt với đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh bên kia, cũng không thể nói những lời như vậy công khai ở ngay trước mặt nhiều người công nhân viên chức, nói như vậy… là phá hoại đoàn kết đó! Là điều tối kỵ ở trong chỗ làm việc!

Tằng Nghị Nhiên nghe thấy Vu Thư Lý nói như thế cũng không ngừng được nhìn lên phía trên đài, nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng hai giây, ánh mắt đầy sự kính phục, nói lẩm bẩm.

- Cho nên tôi nói rồi.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, hắn thật sự đạt đến một trình độ mẹ nó nào đó!

Giọng điệu lần này của hai người khiến cho rất nhiều người ở xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.

Bọn họ cũng đều than thở giống như Vu Thư Lý và Tằng Nghị Nhiên.

Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng chịu vì bọn họ mà không giữ mồm giữ miệng, thật là hiếm có!

Thật giống như lời nói này, hắn thật sự đạt đến một trình độ mẹ nó nào đó!

Ở trên đài.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục cất giọng nói.

- Ăn ngay nói thật, tôi hoàn toàn không đồng ý với ý kiến xử phạt của tập đoàn! Tôi muốn bảo vệ mọi người, muốn ngăn cản những xử phạt kia, có điều thật đáng tiếc là ngay cả tôi cũng không thể ra sức! Nguyên nhân tôi nghĩ các người đều đã tự mình nghĩ ra rồi. Tôi nó thể nói cho mọi người, tình hình gần đúng như vậy! Vì lẽ đó, lần này thông báo mà các người nhận được e là chỉ có thể rời khỏi tổng bộ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc thôi!

Bạch Tiểu Thăng tuyên bố đáp án một cách trực tiếp, cũng đánh nát tia ảo tưởng cuối cùng của những người ở đây.

Bọn họ cho rằng, Bạch Tiểu Thăng thật sự có biện pháp gì đó.

Bọn họ cho rằng, chuyện này sẽ có khả năng chuyển biến tốt lên.

Thế nhưng bây giờ, giấc mộng của bọn họ đã bị vỡ tan tành.

Phía dưới đài, những người đã nhận được thông báo rồi ánh mắt thì trở nên ảm đạm, sắc mặt thì xám như tàn tro.

Rốt cuộc là vẫn phải đi sao?

Những người đã đến tuổi trung niên, trên có già dưới có trẻ, nhưng một khi đánh mất chức vị lương cao cùng với phúc lợi, phải bắt đầu đi tìm lại việc khác trên xã hội…

Đả kích như vậy khiến cho mọi người ai cũng im lặng đau xót như chết cả tim.

Rất nhiều người càng mơ hồ bắt đầu sinh ra cảm giác đau thương và căm giận.

Bọn họ làm người chính trực, theo đuổi một cái công việc không thẹn với chức vụ của mình, không thẹn với lòng, mới nỗ lực ra sức thậm chí liều cả tính mạng để đi làm việc.

Bao nhiêu người thủ vững niềm tin, bao nhiêu người làm việc cả ngày lẫn đêm.

Để bây giờ đổi lại kết quả thực sự như thế sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn thái độ cụt hứng của mọi người ở phía dưới đài, sắc mặt của hắn bình tĩnh rồi tiếp tục nói.

Có thể các người cảm thấy ngày hôm nay tôi gọi các người lại đây, chỉ là bất đắc dĩ tuyên bố sự thực này, sau đó xúi giục kích động tình cảm của các người một cái, nói mình tôi tận lực cỡ nào nhưng cuối cùng không thể ra sức, chỉ có thể mời mọi người các người rời đi.

Chẳng lẽ không đúng hay sao?

Rất nhiều sự vụ quan mang vẻ mặt bi thương đang nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Bây giờ như vậy rồi tôi sẽ đến nói với các người, tôi ghét nhất chính là không thể việc ra làm cho đến mức tốt nhất mà lại một mực đi xúi giục kích động lung tung!

- Đó là hành vi đáng hổ thẹn!

- Chính bản thân Bạch Tiểu Thăng tôi lần này dù cho có bất tỉnh cũng sẽ không thể trơ mắt ra nhìn các người cứ như vậy vỗ mông rời đi.

- Tôi không thể làm được chuyện như vậy!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng thanh thúy mạnh mẽ, vẻ mặt của hắn lại cực kỳ là nghiêm túc, khiến những sự vụ quan đang bi thương ở phía dưới đài không nhịn được phải liếc ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía hắn.

- Các vị đã trút hết sức lực của nửa cuộc đời ở khu Đại Trung Hoa chúng ta, càng vất vả thì công lao càng lớn, đáng lý phải được yên ổn cho tương lai, được hưởng những phúc lợi và đãi ngộ tốt nhất.

- Nếu như tổng bộ có người không muốn cho, không muốn cho như vậy thì để tôi cho!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn và dứt khoát, mỗi một câu nói như chém đinh chặt sắt.

Mọi người ở phía dưới đài ngạc nhiên nhìn về phía hắn, đều không hiểu trong lời nói của hắn có ý nghĩa là gì.

Đây còn nói là không thể ra sức đối với mệnh lệnh của tổng bộ, lại còn nói muốn giúp cho bọn họ gấm vóc không phải lo lắng.

Chẳng phải là hai phía mâu thuẫn với nhau sao?

Ngay cả hai người Vu Thư Lý và Tằng Nghị Nhiên cũng nhìn nhau không thể nào hiểu chuyện gì đây.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy ánh mắt của mọi người ở đây đang đều nhìn về mình, lúc này mới tiếp tục nói.

- Tôi phải sắp xếp ổn thỏa cho tương lai của các người, bảo đảm cho mọi người có tài đều không phải lo lắng cơm áo gạo tiền!

- Tôi muốn cho các người một tương lai gấm vóc mới tinh!

Bạch Tiểu Thăng lùi về phía sau hai bước, nghiêng người về một bên, nhìn về phía những người đang ngồi trên ghế sô pha kia, giương tay mời chào.

- Sau đây, xin mời những vị khách quý của chúng ta, làm một cái tự giới thiệu đơn giản về bản thân đi!

Ánh mặt của những sự vụ quan ở phía dưới đài bị Bạch Tiểu Thăng hấp dẫn một cách tự nhiên rồi nhìn về phía những người kia.

Phía trên đài, một loạt người ngồi ở trên ghế sô pha kia nhìn nhìn lẫn nhau, cuối cùng một vị trung niên mắt híp ngồi ở bên trái nhất đứng lên, cầm microphone nói hướng về phía những sự vụ quan.

- Đều nói là đại tướng áp trận, ở đây tôi lại là người trẻ nhất, việc nhân đức không nên nhường ai, vậy để tôi đến nói trước cho xong.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu.

Người đàn ông kia tiếp tục cười, hướng tới những sự vụ quan ở phía dưới đài.

- Tôi là phó tổng giám đốc bộ phận tài nguyên nhân lực của Tuyết Liên Vạn Hoà, tôi tên là Diêu Vũ Thành. Lần này, được sự nhờ cậy của đại sự vụ quan Tiểu Thăng của các người, nên tôi đến đây gặp mọi người một lần.

Tuyết Liên Vạn Hoà

Những sự vụ quan ở phía dưới đài đều sững sờ khi nghe thấy cái tên này.

Có người biết đến, đang xì xào bàn tán.

Bọn họ vẫn đúng là rất hay nghe thấy công ty này.

Trước đây không lâu, Tuyết Liên Vạn Hoà liên hợp với mấy nhà công ty lớn nổi danh ở trong và ngoài nước, thành lập ra liên minh sản nghiệp, càng một lần là bắt được bản quyền Á Vận hội lớn nhất! Đã trở thành điểm nóng!

Có người nói, công ty này là quật khởi với Trung Kinh, bay lên cùng một lượt với một toà thành thị, biểu hiện ở trong tầm nhìn của công chúng cùng một lúc, ngôi sao mới nổi có đồng bọn hợp tác chính là công ty bá chủ long đầu trong số liệu thương mại — Tôn Bạch Trí Thắng.

Còn có, bọn họ càng quan hệ mật thiết cùng với Đằng Vân!

Một nhà có bối cảnh khó tìm kiếm như vậy, cũng không phải là một công ty đơn giản tự nhiên sẽ lôi kéo sự chú ý của người ta.

Trước mắt, phó tổng giám đốc bộ phận tài nguyên nhân lực của Tuyết Liên Vạn Hoà ở đây, làm cái gì?

Hẳn là...

Đến thông báo tuyển dụng?

Rất nhiều người không tự kìm hãm được tâm tình dẫn đến ra cái kết luận này.

Mặc dù coi như đó thật là hoang đường.

Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng làm sao có khả năng để công ty bên ngoài chạy tới chiêu mộ người của mình chứ, này không phải đùa giỡn hay sao!

Rất nhiều người đều nghĩ như thế, Diêu Vũ Thành ở phía trên đài đã mỉm cười, vạch trần đáp án cho mọi người.

- Tuyết Liên Vạn Hoà của chúng tôi, trong tương lai mấy năm tới, muốn tái tổ chức thành tập đoàn, dự tính năm nay tăng thêm ba cái bộ phận sự nghiệp, cần phó tổng giám đốc chấp hành, nhiều người làm quản lý cao cấp, hơn nữa chúng tôi cầu người hiền tài như kẻ khát!

- Các vị là những sự vụ quan phải rời khỏi tập đoàn Chấn Bắc, tôi hiểu quá rõ tư liệu về các vị, các vị là tinh anh trong tinh anh của giới chức nghiệp, vì lẽ đó tôi được công ty nhờ vả, muốn mời các người gia nhập liên minh, không biết ý của các người như thế nào?

Nghe được những lời nói này của Diêu Vũ Thành, tất cả mọi người không phải kinh ngạc nữa, mà là kinh hãi.

Những sự vụ quan ở phía dưới đài trố mắt ngoác mồm.

Vẫn đúng là đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng đem gọi người ở bên ngoài công ty vào trong này, đến tuyển dụng bọn họ? !

Này, đây là việc mà một vị đại sự vụ quan nên làm ra hay sao? !

Lúc mà mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Diêu Vũ Thành đã bắt đầu tăng giá cả.

- Nếu như chúng ta nhìn lẫn nhau thấy hợp mắt, xác định nhập chức, như vậy chúng ta có thể làm một phần hợp đồng dài hạn! Các người có thể làm một mực làm đến khi về hưu mới thôi!

- Phương diện đãi ngộ, tất cả phúc lợi của các vị sự vụ quan đều như cũ, tiền lương tăng gấp đôi!

- Không biết các vị, có ý muốn gia nhập hay không!

Diêu Vũ Thành cười nói xong.

Toàn bộ hội trường thành một mảnh tĩnh mịch, mọi người hoàn toàn không có cách nào tiêu hoá được tin tức vừa rồi.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng giản yếu nhắc lại một cách đơn giản và ngắn gọn thì toàn bộ hội trường lại hoàn toàn ồ lên.

Đãi ngộ như thế này thật sự là khiến tim của người ta đập thình thịch đây!

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, lại đi tìm công việc mới cho chúng ta! Hắn lại là đại sự vụ quan đó!

Vu Thư Lý vẫn có chút khó có thể tin.

Tằng Nghị Nhiên cười ha ha.

Hắn không hề che giấu chút nào, lớn tiếng cười to.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng đạt đến một trình độ nào đó! Nơi này không có nhà nhưng vẫn có chốn lưu thân! Có nơi có tương lai càng tốt hơn, ai không tình nguyện đi!

Câu nói này, gây nên một hồi cộng hưởng của mọi người.

Đúng đấy, có lối thoát càng tốt hơn không cần ở đây oa tức giận phiền muộn.

Cớ sao lại không làm!

Tổng bộ không phải muốn khai trừ bọn họ sao, vậy tại sao bọn họ còn phải chờ đợi ở đây làm gì!

- Vị Diêu tiên sinh này, các ông nhận người, tính một người là tôi! Tôi có ý gia nhập!

Tằng Nghị Nhiên trực tiếp cất giọng nói.

- Cũng tính một người là tôi nữa!

- Tính một người là tôi nữa!

Trong nháy mắt có nhiều người như là bị nhen lửa như thế, dồn dập cất giọng hô ứng.

Những người khác cũng đang ngồi xếp hàng ở phía trên đài cũng dùng ánh mắt nóng rực mà nhìn những sự vụ quan kia.

Bọn họ là đáp ứng yêu cầu đến chia nhau người tài!

Thậm chí đã có vừa ý một chút người từ trong tư liệu, không thể để cho Tuyết Liên Vạn Hoà nhanh chân đến trước.

Bạch Tiểu Thăng thấy vẻ mặt cấp thiết của bọn họ, nhất thời nở nụ cười, cầm microphone nói hướng về những sự vụ quan phía dưới đài.

- Các vị, đừng nóng vội, không nghe mấy vị khác tự giới thiệu mình một chút à!

- Hay là kinh hỉ ở phía sau!

- Mọi người không cần nôn nóng, tương lai của các người sẽ do tôi sắp xếp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận