Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1207: Xin các người cứ tự nhiên…

Lần “thông báo tuyển dụng” này “mở ra mặt khác” có thanh thế thật lớn, trải qua hai giờ lúc này mới kết thúc.

Phía trên đài là sáu công ty lớn thông báo tuyển dụng người, phía dưới đài là “người tìm việc” vẫn còn đang tại chức.

Phía trên đài đưa ra nhu cầu, phía dưới đài tự giới thiệu chính mình.

Đến cuối cùng, tám phần mười người đều tìm được chức vị vừa ý.

Còn lại hai phần mười người kia, tuy rằng tạm thời không có cương vị thích hợp, thế nhưng đại biểu của sáu công ty lớn đều cùng nhau tỏ thái độ rằng sẽ giúp bọn họ giới thiệu đến công ty lớn có quy mô ngang tầm.

Đã như thế, cũng coi như là đều được mừng to.

Những sự vụ quan sắp sửa nghỉ việc kia, đã không còn lo lắng bất an, trong lòng đều tràn đầy vui mừng.

Thậm chí, bọn họ đều âm thầm chờ mong một ngày kia mình sẽ bị khai trừ, lúc đó sẽ là điểm khởi đầu mới cho cuộc sống của bọn họ.

Những sự vụ quan không có nhận được thông báo xử phạt của tổng bộ kia càng ước ao nhiều hơn.

Thậm chí rất nhiều người đều ngứa ngáy khó chịu trong lòng, nghĩ lúc nào chính mình có thể lọt vào trong mắt thần của Trầm Bồi Sinh rồi cũng bị khai trừ.

Bọn họ có thể ước ao như thế, tự nhiên là có nguyên nhân.

Kỳ thực, nếu như bình tĩnh mà xem xét, cái cương vị sự vụ quan ở khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc này, nhìn như là được tôn sùng, nhưng thật ra còn lâu mới có được tốt như người ngoài tưởng tượng như vậy.

Bọn họ nhận được sự tôn sùng, cũng chỉ là ở bên trong tập đoàn, sau khi đi ra ngoài, tham gia các hội bạn học, đi các tiệc đứng, nhắc lên cái chức "sự vụ quan", rất nhiều người đều sẽ có một mặt mờ mịt.

Đó là một cái cương vị gì? Như quản lý của công ty lớn hay sao?

Vì lẽ đó, khi đi ra bên ngoài, chức vụ sự vụ quan này cũng có chút lúng túng.

Đương nhiên, phúc lợi và lương bổng của sự vụ quan vẫn là không thể chê, chỉ là thật sự không tự do thoải mái bằng làm người đứng đầu ở những công ty kia, hơn nữa hàng năm những sự vụ quan còn đều cần sát hạch, thời hạn năm năm càng có cuộc khảo sát lớn, nếu như nhiều lần không đạt tiêu chuẩn, vậy rất có thể phải đi "bồi dưỡng" .

Sự vụ quan "bồi dưỡng", thường bị người ta trêu tức xưng là "tiến cung", phải bị xóa đi cương vị công tác thực tế. Người bổ sung phía sau lại quá nhiều.

Vừa phải chờ có cương vị nào có chỗ trống hay không, giống như bị ghẻ lạnh, xa xa khó vời không nói, trong lúc bồi dưỡng thì phúc lợi và đãi ngộ còn bị hạ thấp cực lớn.

Vì lẽ đó, thật sự những sự vụ quan rất khổ cực.

Lúc trước cố gắng như vậy mới nhận được chức vụ, bây giờ nhìn lại, vậy mà là chuyện như thế đấy.

Trong cuộc sống, có thể một lần nữa chọn lựa lại, phỏng chừng có rất nhiều người đều sẽ không lựa chọn lại lần nữa!

Lúc kết thúc "tuyển dụng”, Bạch Tiểu Thăng xin mời người phụ trách của sáu công ty lớn kia rời đi trước.

Lâm Vi Vi đưa bọn họ đi ra ngoài.

Chờ sau khi bọn hắn rời đi, lúc này Bạch Tiểu Thăng mới cười nói đối với những sự vụ quan ở phía dưới đài.

- Sau đây, tôi muốn nói hai câu riêng tư cùng với mọi người.

Những sự vụ quan ở phía dưới đài nhất thời yên lặng, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Tin chắc rằng lúc mọi người tiến vào, cũng đã chú ý tới, có người bị phân đến phòng sát vách, chính là sáu người An Tại Ý kia, các vị chắc cũng đều không xa lạ gì, chính là người lần này huyên náo hung hăng nhất.

Mọi người bừng tỉnh.

- Tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho các ngươi, bọn họ không phải cùng một đội ngũ với chúng ta!

- Chứng cứ thì tôi không có cách nào cung cấp cho các người, có điều các người đều là sự vụ quan, đều là chuyên gia điều tra, chỉ là gần nhất tình huống gần đây có chút loạn, thật ra tinh tế nghĩ lại, các người sẽ phát hiện manh mối không tầm thường từ bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện như vậy, những sự vụ quan kia đều đang nhớ lại, đầu óc lung lay, sắc mặt đã xảy ra biến hóa, thậm chí âm thầm nói chuyện cùng người bên cạnh.

Người trong cuộc mơ hồ người bên ngoài rõ ràng. Người trong cuộc một khi nhảy ra ngoài, sẽ biết được chân tướng rất rõ ràng.

- Tên khốn An Tại Ý kia, trước đây tôi đã nhìn thấy hắn có vấn đề!

Tằng Nghị Nhiên hừ lạnh phát ra tiếng gằn.

Tiếp đó, mọi người dồn dập phát ra tiếng, đều là chửi rủa, lên tiếng phê phán.

- Mọi người biết là tốt rồi, đề phòng đối với bọn họ một hồi, tốt nhất không nên để lộ nội dung của lần đại hội này.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Không phải vậy, một đại sự vụ quan như tôi tổ chức cho công ty bên ngoài đến tuyển mộ quản lý cao cấp của chính mình, chẳng phải là lại tăng thêm một cái "tội lớn", tuy rằng tôi là không lo có thêm nợ, nhưng cuối cùng vẫn là có thể ít phiền phức đi thì tốt. Lợn chết mới không sợ bỏng nước sôi...

Mọi người cười vang.

Mọi người ở đây tỏ thái độ đã rõ ràng sáng tỏ, sẽ kiên quyết giữ kín bí mật.

Đã được chức vụ mới, đương nhiên không muốn gây thêm rắc rối.

Chờ đợi có được chức vụ mới, cũng không hy vọng bị ảnh hưởng.

Hiếm thấy,

Trên một trăm người ở trong phòng họp này đều trên dưới đồng lòng.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, coi như là chúng tôi muốn nghỉ việc, theo như dựa vào trình tự, cũng có thể phải chờ hơn hai ngày, hai ngày nay chúng tôi sẽ dốc toàn lực để làm việc, không phụ lòng người đã khổ tâm lần này. Tin chắc rằng bên kia xử phạt chúng ta, cũng là muốn để chúng ta tự loạn trận cước, vậy trước khi chúng tôi đi, sẽ cẩn thận “báo đáp” bọn họ một phen là được rồi, xem như là thả một ngụm ác khí, cũng là cảm ơn sự chăm sóc của ngài!

Vu Thư Lý cất cao giọng nói.

Hắn lại nhất thời gây nên một loạt lời nói tán thành.

- Không sai, nhất định không thể để cho bên kia được dễ chịu!

- Coi như vì bản thân mình xả giận, trước khi đi, bố đây cũng phải hăm hở vươn lên!

- Cái này cũng là vì đại sự vụ quan Tiểu Thăng!

- Lần này, tuyệt không thể để cho bên kia thực hiện thành công ý đồ!

Nhìn thấy mọi người dữ dội kịch liệt, tâm tình no đủ, Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười hớn hở.

Tình cảnh này, mới là điều mà hắn muốn trông thấy.

Vào giờ phút này.

Bên trong phòng hội nghị nhỏ, Lôi Nghênh đang dẫn theo mấy sự vụ quan đáng tin cậy, nhìn chằm chằm vào đám người An Tại Ý.

Thật sự chỉ là nhìn chằm chằm.

Lôi Nghênh ngồi xuống nhìn về chỗ ấy, trong tay nâng một chén trà, cười híp mắt nhìn đám người An Tại Ý.

Nhìn tới mức cả người của bọn họ không hề dễ chịu.

Tuy rằng Lôi Nghênh điều động người đến nơi này giúp đỡ rồi, nhưng không bằng không chứng, lại bởi vì lập trường vấn đề mà điều tra mấy vị sự vụ quan, cũng là cực kỳ không thoả đáng.

An Tại Ý bọn họ cũng không phải người ngu, đương nhiên cái gì đều cũng sẽ không thừa nhận, cái gì cũng sẽ không nói.

Cãi nhau cùng với bọn họ, thật không bằng cứ "hai bên nhìn nhau" như này.

An Tại Ý bị Lôi Nghênh nhìn chằm chằm thì thấy khó chịu, cả người giống như có ký sinh bọ chét vậy, ngồi ở chỗ ngồi mà cái mông không ngừng uốn éo.

Cảm giác chỗ nào chỗ nào cũng rất không thoải mái!

Kỳ thực, trong thời gian hai tiếng này, An Tại Ý đã kháng nghị, đã bực tức, đã thăm dò qua ý tứ.

Cũng mặc kệ hắn nói như thế nào, Lôi Nghênh đều có thể phản đòn của hắn.

Thậm chí An Tại Ý là một người "Khôn khéo" như thế, mà mấy lần đều lỡ mồm.

- Cái người đàn ông cao lớn thô kệch này tại sao lại giảo hoạt giống như hồ ly như thế, cái này đúng là không phù hợp với định luật Sinh vật học nha!

Đến cuối cùng, An Tại Ý không mở miệng nữa.

Giờ phút này, hắn ngồi ở chỗ đó, kéo kéo cà vạt, để cho cổ áo của mình lỏng ra một ít, thật sự là có thể thoải mái xả giận.

Kết quả là đúng lúc này điện thoại di động của hắn vang lên thông báo.

An Tại Ý liếc mắt nhìn.

Chỉ là một cái tin nhắn, quả thật là lại làm cho hắn giật mình.

Là tin nhắn của Lâm Ngọc gửi tới.

- Tình hình bây giờ của anh bên đó thế nào?

Lâm Ngọc hỏi.

An Tại Ý nuốt một ngụm nước bọt.

Tình hình thế nào?

Chuyện này...

Dùng cách nói bài trừ, đầu tiên, chắc chắn không tính là tốt...

Đám người của bọn họ này đã đều bị tra xét ra rồi.

Có điều, muốn nói gay go đến cực điểm, hình như có vẻ hơi sớm.

Bọn họ không có bị tiến hành bất kỳ hỏi dò, cũng không có phải chịu xử phạt gì.

An Tại Ý nhìn hai bên, dường như chỉ có chính mình nhận được tin nhắn này của Lâm Ngọc.

Đây thật ra cũng bình thường thôi.

Hai ngày nay hắn tích cực nhất nên đã được Lâm Ngọc tạm thời ủy nhiệm trở thành là "Người phụ trách" ở nơi này, đúng là có chuyện gì cứ hỏi hắn.

Hai ngày nay, mình vẫn " liên tiếp báo tin chiến thắng về", bây giờ biết nói thế nào...

An Tại Ý lo lắng.

Nói xong đời rồi, chúng tôi bị lộ, thất bại thảm hại rồi sao?

Vậy hắn ở chỗ của Trầm Bồi Sinh và Lâm Ngọc đó cũng thật sự xong đời!

- Không thể nói, không thể nói! Ít nhất, phải biết tình hình ở phòng họp lớn sát vách kia thế nào trước đã, không thể nói!

An Tại Ý quyết định.

Trước mắt, bọn họ là kẻ vô tích sự, chính là sai lầm to lớn nhất!

Chỉ có làm rõ tình hình ở phòng sát vách, mới có thể "Lấy công chuộc tội" .

An Tại Ý trả lời Lâm Ngọc.

- Lâm tiên sinh, bên này vẫn coi như là thuận lợi, sau đó, tôi sẽ gửi tình hình bên này ngài, bây giờ có chút không tiện...

An Tại Ý còn đang vắt hết óc gõ từng chữ, nghĩ xem đến tiếp sau này phải nói thế nào.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói truyền đến.

Giọng nói rất nhẹ, rất chầm chậm.

Nhưng như một tiếng sấm sét, hù con sâu đang ngủ đông An Tại Ý này một cái.

- Chắc là đang nói chuyện sự vụ quan Lâm Ngọc đi, nói chuyện đến như thế nào rồi?

An Tại Ý lập tức ngẩng đầu lên, đúng dịp thấy Lôi Nghênh đang cười híp mắt nhìn mình.

Trái tim của An Tại Ý như là ngừng lại.

Ta Đệt!

Cái thằng cha thô ráp này, làm sao biết hắn đang nói chuyện với ai!

Dường như ở nơi sâu xa trong con ngươi của An Tại Ý đang kinh hoảng.

Lôi Nghênh nhìn thấy trong mắt, ý cười càng ngày càng dịu dàng.

Bạch Tiểu Thăng đã cùng trao đổi qua kỹ xảo hỏi han với hắn, cũng càng tỉ mỉ dạy cho hắn bản lĩnh nghe lời nói đoán ý nghĩ.

Ở phương diện này Lôi Nghênh khá là có trình độ, quan sát qua biến hóa nét mặt cực nhỏ của An Tại Ý, liền có thể suy diễn ra bảy tám phần.

- Trợ lý Lôi, tôi đây không phải là…

Lúc này An Tại Ý còn muốn phủ nhận.

Lôi Nghênh giơ tay ngăn lời nói của hắn lại, khuyên nhủ bằng giọng khách khí.

- Nói nhiều tất lỡ lời, anh không cần phải nói.

Lôi Nghênh càng không muốn nghe, An Tại Ý càng khúc mắc, muốn che đậy một phen.

Kết quả, điện thoại di động của Lôi Nghênh vang lên thông báo.

Người đàn ông to lớn này liếc mắt nhìn, đặt chén trà xuống rồi đứng lên.

Đây là tin nhắn của Lâm Vi Vi gửi tới, bên kia đã kết thúc.

Lôi Nghênh giơ tay bắt chuyện với người mình.

- Đi rồi.

An Tại Ý sửng sốt một hồi, nhìn thấy những người bọn họ kia trực tiếp rời đi, dường như hoàn toàn không tiếp tục để ý những người chính mình này.

- Trợ lý Lôi, chúng tôi làm gì đây?

An Tại Ý nhìn thấy Lôi Nghênh chuẩn bị đi đến cửa mới cất giọng hỏi gấp.

- Các anh hả?

Lôi Nghênh quay đầu lại nhìn An Tại Ý một chút, cho hắn một nụ cười mê hoặc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận