Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1212: Hạ lão, tỉnh rồi sao?

Bệnh viện An Cống là bệnh viện tổng hợp tốt nhất ở Lâm Hải, cũng là thuộc hàng ngũ mười vị trí đầu trong xếp hạng của toàn quốc.

Hạ Hầu Khải ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ngay tại khu phía Tây của bệnh viện An Cống.

Bạch Tiểu Thăng bọn hắn dừng xe ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm của bệnh viện An Cống xong, dựa theo địa chỉ mà Lâm Kha và Phùng Ly gửi tới một mạch tìm đến.

Bệnh viện An Công trước đây nằm ở vị trí top 3 công lập, nhưng bây giờ chỉ chủ yếu giới hạn ở khu phía đông.

Khu phía tây là sau khi tư bản tham gia vào, đầu tư xây dựng khu phòng bệnh chăm sóc đặc biệt cao cấp cùng với khu điều dưỡng, nó càng giống như là một khu biệt thự có môi trường thanh tịnh và đẹp đẽ.

Nơi đó thấp thoáng dưới tán cây xanh lá phong cảnh đẹp mắt lại thoải mái, khu phòng bệnh là từng tòa lầu các thật xinh đẹp tạo thành.

Từng người bệnh đều có thân phận không thấp, trên người mặc trang phục người bệnh, được người thân ở trong nhà đưa đi bộ.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ không rảnh rỗi đi thưởng thức những cảnh đẹp đó, một nhóm ba người nhanh chân vội vã đi thẳng đến tòa nhà nhỏ mà Hạ Hầu Khải đang ở lại.

Đi tới tầng một, Bạch Tiểu Thăng vừa muốn quẹo vào thì lại bị Lâm Vi Vi kéo kéo tay áo.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Lâm Vi Vi bằng ánh mắt nghi hoặc, Lâm Vi Vi thì chép miệng nhìn về một hướng khác.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang, ánh mắt lập tức ngưng trọng.

Bên kia, có một người cũng đang phóng đến nơi này, trong tay xách theo đồ đạc, trán bóng óng ánh tất cả đều là mồ hôi hột.

Ở rất xa, người kia cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, nhất thời nở một nụ cười đầy mặt.

Đối phương bước nhanh đi vài bước lại gần một chút, nở nụ cười chào hỏi với Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu Thăng, cậu đã quay về rồi!

- Hừm, tôi đã trở về rồi!

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng sáng ngời nở nụ cười.

- Anh Vương, đã lâu không gặp nha!

Người đến chính là Vương Mục Bắc, trợ lý của Hạ Hầu Khải!

- Hừm, cũng thật là đã lâu.

Vương Mục Bắc cười ha ha nói với ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Các cậu mới xuống xe phải không, vậy thì sang đây thăm Hạ lão cùng nhau đi. Tôi còn tưởng rằng các cậu phải trễ một chút, lát nữa mới tới đây chứ.

Bạch Tiểu Thăng cười tủm tỉm, không có giúp Vương Mục Bắc xách đồ đạc mà là đi song song cùng với hắn đi về phía trong khu nhà nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện.

- Sao có thể chứ, tôi làm sao mà có thể vô tâm như vậy được!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lặng yên đi theo đằng sau Bạch Tiểu Thăng.

Ở phía ngoài khu nhà nhỏ này có nhiều người bệnh đi qua đi lại.

Sau khi đi vào thì đúng là rất có thêm vài phần yên tĩnh.

Vương Mục Bắc dẫn bọn họ đi thẳng đến chỗ thang máy.

Nửa đường Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng vỗ vai của Vương Mục Bắc, cười chỉ tay về một góc.

- Anh Vương, khoan đừng vội đi tới, qua bên kia tôi muốn nói vài câu với anh.

Vương Mục Bắc ngẩn người, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng gật gù đi tới.

Bạch Tiểu Thăng xua xua tay.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở lại tại chỗ.

Đến góc yên tĩnh kia, Vương Mục Bắc cười quay người lại nói.

- Tiểu Thăng, cậu có chuyện muốn nói với tôi…

Vương Mục Bắc còn chưa nói dứt lời, bụng đã trúng một cú đấm thật mạnh.

Cú đấm này, có hung ác, có tàn nhẫn, có mạnh mẽ.

Dưới sự bất ngờ và không kịp đề phòng, Vương Mục Bắc lùi mấy bước, đồ đạc trong tay rơi rụng khắp mặt đất.

Vẻ mặt của hắn trong nháy mắt trở nên đau khổ tới cực điểm, khiến mặt mũi cũng vặn vẹo.

- Cú đấm này là tôi đánh thay Hạ lão!

- Vương Mục Bắc, anh là kẻ vô ơn bạc nghĩa!

- Uổng công Hạ lão đã tin tưởng anh đến như vậy, anh lại vong ơn phụ nghĩa! Không bằng cầm thú, súc vật.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng hung ác, nói ra những lời này từ trong kẽ răng.

Hắn đi đến chỗ Vương Mục Bắc rồi nói.

- Anh cho rằng tôi ở bên ngoài thì cái gì cũng không biết hay sao? Hả? Còn làm bộ như người không liên quan như thế, vừa nói vừa cười với tôi sao?

Vương Mục Bắc đau đớn đến hít thở khó khăn, một tay ôm bụng không đứng lên nổi, một cái tay khác vung lên coi như là chống cự không để Bạch Tiểu Thăng đánh tiếp.

- Nhìn tôi!

Bạch Tiểu Thăng thét lên ra lệnh.

Vương Mục Bắc hít lấy hơi, khó khăn ngẩng đầu lên.

Nắm đấm thứ hai của Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đánh ở trên mặt của hắn, khiến Vương Mục Bắc ngã lăn ra đất.

- Cú đấm này là tôi tự thay mình đánh!

- Uổng cho tôi có mắt như mù, cảm thấy người như anh cũng không tệ lắm!

Bạch Tiểu Thăng nói bằng giọng cả giận.

Dư Doanh tiết lộ tin tình báo cho hắn, nói rằng Vương Mục Bắc phản bội Hạ Hầu Khải, khiến Hạ Hầu Khải tức đến ói máu, quả thật lúc đó trong lòng của Bạch Tiểu Thăng cũng kinh ngạc đến ngây người, cũng nổi giận.

Năng lực phân biệt của hắn rất mạnh, mạnh đến mức có thể nhìn thấy được tâm tư tình cảm của con người.

Nhưng chỉ có không nhìn thấu được lòng người!

Lòng người, chỉ sợ là thứ đồ dễ dàng thay đổi nhất!

Không tới giờ phút mấu chốt cuối cùng, anh cũng vĩnh viễn không có cách nào biết được, cái gọi là người của mình có thể ở giây phút sống còn muốn tự vệ mà đâm cho anh một đao chí tử hay không!

Nắm đấm của Bạch Tiểu Thăng càng nặng càng đại biểu cho nội tâm của hắn chịu thất vọng càng lớn.

Vương Mục Bắc đã từng là một người được hắn thật sự muốn kết giao, lại không nghĩ ra rằng cuối cùng hắn lại thành một loại người làm ra chuyện khiến “kẻ thù vui sướng, người thân đau đớn”.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng đấm ra hai cú thì vừa phát tiết được sự tức giận cho thoải mái, cũng có cảm giác mất mát thật nồng đậm.

Bên kia, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn sang vẫn không nói lời nào nhìn Vương Mục Bắc, bọn họ không có một chút thương hại nào với kẻ phản bội này!

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn Vương Mục Bắc đang cong người ôm bụng giống như con tôm nằm trên đất vậy, nói từng câu từng chữ bằng giọng điệu lạnh lùng, không có một tia cảm tình nào.

- Trong vòng hai ngày, chính anh chủ động nghỉ việc đi!

- Nếu không, tôi không tiếc bất cứ giá nào cũng phải trừng trị anh trước tiên!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng bất chấp lại biểu hiện sự dữ tợn.

- Ha ha!

Bỗng nhiên Vương Mục Bắc nằm ở trên mặt đất phát ra một tràng cười dài, sau đó lại là tiếng cười biến thành ho khan, nhưng vẫn không ngừng cười.

- Đây là anh đang khiêu khích tôi hay sao?

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lạnh như băng đang lạnh lùng nhìn người nằm trên mặt đất.

Vương Mục Bắc ngẩng đầu lên, gò má đã sưng, khóe miệng đã chảy máu, nhưng vẻ mặt của hắn lại cực kỳ vui vẻ.

- Hạ lão không có nhìn lầm cậu!

- Nhưng mà ông ấy lại nhìn lầm anh.

Vương Mục Bắc không nói đến Hạ Hầu Khải thì còn tốt, vừa nhắc đến rồi Bạch Tiểu Thăng liền giận không nhịn nổi, thậm chí giơ chân lên muốn đạp bay cái tên khốn kiếp này.

- Dừng tay!

Bỗng nhiên có một tiếng quát to truyền đến.

Bạch Tiểu Thăng ngừng lại, cau mày nhìn sang.

Giọng nói này nghe rất quen thuộc.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng quay người lại.

Một người phụ nữ vội vội vàng vàng từ phía sau bọn họ chạy tới, trực tiếp xuyên qua khe hở giữa Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chạy đến bên Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng híp lại, hơi kinh ngạc.

- Dư Doanh!

Người đến chính là Dư Doanh, cái “con buôn tình báo” ở tổng bộ khu Đại Trung Hoa kia.

Dư Doanh vội vội vàng vàng đỡ Vương Mục Bắc đứng dậy, cau mày nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Sao anh lại đánh người ở chỗ này, lại còn ra tay nặng như vậy!

- Chuyện này không liên quan tới cô!

Bạch Tiểu Thăng nói bằng giọng lạnh nhạt, sau đó còn nói kiểu không thiếu mỉa mai.

- Tại sao cô lại ở chỗ này? Vào lúc này, không phải là cô nên ở cùng một chỗ với đám người Trầm Bồi Sinh kia hay sao, thế nào, là người ta trở mặt không quen biết hay là cô thấy hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, nhất thời lương tâm cảm thấy phải đến nhìn lãnh đạo già!

Nói xong lời này, đột nhiên Bạch Tiểu Thăng cảm thấy có chút gì đó sai sai.

Lúc đầu, hắn chỉ có quan hệ hợp tác về tình báo đơn thuần với Dư Doanh, thế nhưng Hạ lão vừa xảy ra chuyện thì ngay lập tức Dư Doanh đã báo tin tức cho hắn, mà còn không yêu cầu phí mua tình báo, cũng chưa hề xem chuyện kia là buôn bán.

Bạch Tiểu Thăng vẫn là rất cảm tạ nàng.

Vậy, lúc này đi mỉa mai Dư Doanh đúng là hơi sai sai.

Bạch Tiểu Thăng thở dài, lùi lại về phía sau hai bước.

- Nói đến, tôi còn nợ cô một món nợ ân tình. Được, cô cảm thấy tôi không nên đánh hắn ở đây, vậy tôi liền nể mặt cô! Ở đây tôi sẽ không động đến hắn nữa!

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói như thế, Dư Doanh muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng hầm hừ cười lạnh rồi nói.

- Vậy tôi còn phải cảm ơn anh!

- Không cần.

Bạch Tiểu Thăng nói bằng giọng lạnh nhạt.

Dư Doanh nở nụ cười hơi tức.

- Đều là đến thăm Hạ lão, vậy tôi đưa Vương Mục Bắc đi cùng, anh có cho mặt mũi này hay không?

Bạch Tiểu Thăng trầm mặc không nói gì.

Dư Doanh không để ý tới hắn, nhặt những thứ đồ rơi tán loạn ở trên mặt đất về cho Vương Mục Bắc, rồi đỡ hắn đi ra ngoài.

Mặt mũi của Vương Mục Bắc đã sưng cả nhưng lúc liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng vẫn còn mang theo nụ cười.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lại lạnh lẽo, muốn ngăn cản Dư Doanh, nhưng cuối cùng vẫn thở ra một ngụm khí trầm muộn.

- Coi như mình trả nợ cho người phụ nữ này vậy!

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

- Đợi đến lúc đi vào đó, Lâm Kha và Phùng Ly cũng sẽ ngăn cản Vương Mục Bắc, mình cứ coi như bán mặt mũi cho Dư Doanh đi.

Bạch Tiểu Thăng không tiếp tục ngăn cản nữa.

Hắn ngầm ra hiệu để Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bên kia cũng không hành động gì khác nữa, mà chỉ lạnh lùng nhìn hai người Dư Doanh và Vương Mục Bắc từ bên trong đó đi ra.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ theo ở xa xa phía sau.

Chờ đến chỗ thang máy, mọi người rồi cũng lại bị ép đi lên cùng một chuyến thang máy.

Chỉ có điều ở trong thang máy ai cũng không nói lời nào, bầu không khí nặng nề ngột ngạt.

Dư Doanh lấy khăn tay đưa cho Vương Mục Bắc rồi thậm chí còn tự mình lau chùi cho hắn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn xong cũng thấy nghi hoặc.

Hai người này có quan hệ tốt như vậy từ lúc nào thế?

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng không tài nào nghĩ ra.

“Keng” một tiếng, thang máy đã lên đến nơi, cửa thang máy vừa mở đã thấy có người đang đứng chờ ở bên ngoài chờ.

Lại là Phùng Ly.

- Bạch Tiểu Thăng, anh quay về rồi!

Phùng Ly nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng thì nhất thời mừng rỡ cực kỳ.

Sau đó nàng lại nhìn thấy mặt mũi sưng hết lên của Vương Mục Bắc thì cũng giật mình hỏi.

- Làm sao vậy!

- Còn không phải do hắn đánh sao!

Dư Doanh tức giận chép miệng hướng về phía Bạch Tiểu Thăng.

Phùng Ly không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Hạ lão thế nào rồi?

Bạch Tiểu Thăng không để ý đến lời tố cáo của Dư Doanh mà trực tiếp hỏi Phùng Ly.

- Tình hình cũng còn tốt. Đi thôi, tôi đưa các anh đi qua đó.

Phùng Ly nói.

Câu trả lời khiến trong lòng của Bạch Tiểu Thăng này dễ chịu một ít.

Phùng Ly nhìn thấy Dư Doanh đang cầm đồ vật lại còn muốn đỡ Vương Mục Bắc liền nhận lấy những đồ vật kia từ trong tay của nàng.

Tính tình của Phùng Ly dịu dàng dễ chịu, dù cho Vương Mục Bắc phải bội lại Hạ Hầu Khải thì nàng vẫn có thể nhịn lửa giận xuống được.

Điểm này nàng mạnh hơn mình! Bạch Tiểu Thăng than thầm.

Có thể làm người nếu như không có một chút máu mủ thì còn gọi là người hay sao! Sau đó Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Phùng Ly đi ở phía trước, Bạch Tiểu Thăng ở phía sau, tiếp theo là Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Dư Doanh đỡ Vương Mục Bắc đi ở cuối cùng.

Nhóm người một mạch đi tới cuối của một cái hành lang, ở đó có một gian phòng.

- Các anh cứ vào đi thôi, tôi đi canh ở cửa thang máy nơi đó, ngộ nhỡ ngày hôm nay Trầm Bồi Sinh bọn họ lại tới đây nữa thì cũng dễ dàng biết được mà trả lời một tiếng.

Phùng Ly nói vậy.

Biết được mà trả lời cái gì?

Sợ ảnh hưởng đến Hạ lão sao?

Bạch Tiểu Thăng không có nghĩ gì sâu xa, nói với Phùng Ly.

- Còn cần phải như vậy sao, bây giờ Trầm Bồi Sinh còn đang ở tổng bộ để làm nghi thức hoan nghênh, làm sao mà hắn có thời gian để đi qua đây.

- Ngộ nhỡ đâu hắn dẫn những sự vụ quan mới trở về đến đây lấy cớ là thăm nom Hạ lão, lại thành làm ồn không để cho Hạ lão nghỉ ngơi đấy chứ. Huống hồ đưa những người kia đến xem trạng thái bây giờ của Hạ lão rồi, hắn còn có thể không dùng một lời nói nào mà uy hiếp được những sự vụ quan kia. Anh cảm thấy hắn làm được hay không?

Phùng Ly lại nói.

Lời nói này có lý.

Bạch Tiểu Thăng gật gù rồi cũng không có tiếp tục khuyên ngăn cản trở.

- Lại nói một vị đại sự vụ quan mà sai khiến tổng giám đốc tạm thời xoay như chong chóng, trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ tiểu nữ tử đều rất khâm phục.

Dư Doanh ở đằng sau đoàn người nói lời trêu chọc Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không thèm để ý đến nàng.

Phùng Ly đưa đồ vật ở trong tay giao cho Lâm Vi Vi, Lâm Vi Vi không muốn chạm vào đồ vật mà Vương Mục Bắc đem tới, nhưng nể mặt của Phùng Ly nên cũng là bóp mũi lại cầm.

Sau khi Phùng Ly rời đi, Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng mở cửa của cái gian phòng kia và dẫn đầu đi vào.

Cái gian nhà kia là một buồng, đi vào là phòng khách, rất sạch sẽ.

Nếu như không phải là có mùi nước khử trùng thoang thoảng như có như không nhàn nhạt, vẫn đúng là khiến người ta cho rằng đây là khách sạn cao cấp.

Góc tường của phòng khách này, có một chiếc ghế sô pha lớn trên đó có một bé gái đang cầm điện thoại di động để nghịch.

Nghe thấy động tĩnh, nàng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn sang, vừa ngẩng đầu vừa nói chuyện.

- Phùng Ly, quay về nhanh như vậy...

Sau đó, bé gái nhìn thấy người tiến vào là Bạch Tiểu Thăng thì đầu tiên là sững sờ, sau đó tỏa ra một nụ cười của một niềm vui bất ngờ, đứng phắt dậy.

- Tiểu Thăng! Anh đã về rồi!

Lâm Kha nói.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, nhìn về phía cái cô bé nhảy nhót biểu hiện tinh thần không tệ này.

Hắn chưa mở miệng, thì dường như cái kia miệng nhỏ của Lâm Kha đã phát ra tiếng như hàng loạt pháo nổ.

- Em đã nghe nói về hành động của anh ở bên Nam Tự kia rồi, lợi hại nha! Khiến phía Trầm Bồi Sinh kia đều bó tay toàn tập!

- Kỳ thực, lúc trước Trầm Bồi Sinh bọn họ truyền đạt mệnh lệnh xử phạt đối với những sự vụ quan kia, em rất là lo lắng, còn cho rằng anh không ứng phó nổi.

- Thậm chí chúng em còn muốn đi cầu đưa tới một diệu kế cho anh tránh để cho anh hết đường xoay sở, lại không nghĩ rằng anh lại còn biết làm một phen hội nghị tuyển dụng, trực tiếp đem lòng người ổn định lại, anh ra bài quá không theo lẽ thường.

- Anh biết không, hiểu rõ được chuyện đã xảy ra, chúng em sợ hãi đến nỗi cằm đều sắp rơi mất đây này.

- Ai, bên trong những công ty lớn kia không phải là đều có anh em nào của anh chứ, không phải vậy thì làm sao có khả năng anh chỉ hô gọi một cái thì bọn họ liền phối hợp như vậy?

- Dĩ nhiên là phương pháp kia có thể giải quyết được vấn đề, thế nhưng cũng làm cho tổn thất lượng lớn nhân tài của chúng ta, có điều để cho Trầm Bồi Sinh nhận phải sự chê trách, lòng dạ xa rời với tập thể, cũng đáng.

- Còn có, sau này tổng bộ bên này nếu như còn cần những sự vụ quan kia, anh có thể bàn bạc với những người bạn kia có thể thả người!

- Dù sao, đều là những nhân tài mà khu Đại Trung Hoa chúng ta nhọc nhằn khổ sở bồi dưỡng lên, đều đi hết em càng cảm thấy đau lòng!

Lâm Kha "Không giữ mồm giữ miệng" mà cứ lải nhải suốt.

Nàng có thể biết chuyện bên kia Bạch Tiểu Thăngcũng không ngạc nhiên, tuy rằng hắn không nói với nàng, thế nhưng có nói chuyện cùng Phùng Ly, bởi vì Phùng Ly càng thêm đáng tin.

Chỉ có điều không nghĩ tới Phùng Ly đáng tin lại đem báo tin tức này cho Lâm Kha không đáng tin.

Trước mắt, Lâm Kha lại một hơi nói hết toàn bộ ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng cũng giật mình, không nhịn được quay lại liếc mắt nhìn. Nhìn một cái người không nên tiến vào, có phải là nghe được thứ không nên nghe.

Khiến Bạch Tiểu Thăng rất đáng tiếc.

Hai cái người không thể tin được là Dư Doanh và Vương Mục Bắc, đã được thả cho đi vào, đoán là đã nghe không thiếu một chữ nào từ miệng của Lâm Kha đi.

Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ thở dài từ tận đáy lòng.

Tuy rằng Lâm Kha khinh suất, nhưng cũng không phải là người không đáng tin cậy như vậy, tại sao trước mắt lại thành dáng vẻ ấy, là bởi vì Hạ lão có chuyện nên chịu phải đả kích à...

Đã nhìn thấy hai người kia cũng tiến vào mà còn nói không giữ mồm giữ miệng.

Hiện tại hay rồi, cả Dư Doanh và Vương Mục Bắc cũng biết rồi.

Lại không thể hạ độc bịt miệng bọn họ...

Sau khi Bạch Tiểu Thăng cảm thấy bất đắc dĩ xong, lại cảm thấy không đáng kể.

Sớm muộn rồi thì Trầm Bồi Sinh cũng sẽ biết, chính mình sẽ sợ sao?

Có điều sau này vẫn phải nói cho cái cô nàng Lâm Kha này.

Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ nhìn Lâm Kha trách cứ.

- Tại làm sao cô lại ở bên ngoài một góc mà chơi, không ở bên trong mà trông nom Hạ lão à. Ngộ nhỡ ông lão ấy, muốn tỉnh lại thì làm sao bây giờ!

Nhất thời Lâm Kha làm cái mặt quỷ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn vào bên trong, sắc mặt nặng nề xuống.

- Tôi vừa xuống xe, liền chạy tới! Kỳ thực Hạ lão bị bệnh, tôi nên ngay lập tức tới mới phải! Chỉ có điều, khi đó nếu như tôi hơi động đậy thì cục diện sẽ vỡ, có những khổ tâm của Hạ lão cũng sẽ như nước chảy về biển đông!

- Vì lẽ đó, tôi không những không có tự mình trở về, còn khuyên mấy người Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng, Hứa Du Nhược lưu lại!

- Đối với chuyện này, cân nhắc toàn cuộc, cân nhắc lý trí, tôi đều không có sai.

- Thế nhưng, tôi vẫn hổ thẹn đối với Hạ lão!

Trên mặt của Bạch Tiểu Thăng có sự đau buồn nồng đậm.

- Tôi thẹn với chỉ một mình Hạ lão!

Trong phòng, mọi người đều trầm mặc.

Những lời nói cực kỳ xúc động này của Bạch Tiểu Thăng khiến cho sắc mặt của người ta thay đổi.

- Hạ lão nghe được, nhất định sẽ cảm động. Hơn nữa, ông ấy không có trách quyết định của anh, lúc đó anh không làm như vậy, anh còn gọi là Bạch Tiểu Thăng sao, chẳng phải là thật sự để ông ấy thất vọng.

Lâm Kha nhẹ giọng nói.

Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng cô đơn hiu quạnh lắc đầu.

- Là lòng hiếu thắng của tôi quá nặng, là tôi quá trẻ. Tôi cho rằng tôi đã thật sự nắm lấy được chỗ yếu nhất của Trầm Bồi Sinh, muốn đánh một trận đánh chớp nhoáng, ai biết được là Trầm Bồi Sinh cố ý lộ ra mệnh môn, sau đó đến thẳng chủ tướng già của chúng ta.

- Nếu như có thể có cơ hội lựa chọn một lần nữa, tôi thà rằng không muốn cơ hội đó! Chỉ cầu cho Hạ lão có thể khoẻ mạnh!

- Nơi này chữa bệnh rất tân tiến, nhưng nhằm vào bệnh tình của Hạ lão, còn không phải tốt nhất! Lần này tôi đến là muốn giúp Hạ lão chuyển viện, dùng hết khả năng tới để cứu trợ Hạ lão, giúp ông ấy khôi phục. Nếu không làm như vậy, lương tâm của tôi cả đời cũng không yên tâm.

Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng biểu hiện nghiêm nghị, giọng nói cũng thành tâm thành ý.

Lâm Kha nhìn Bạch Tiểu Thăng, chậm rãi nở nụ cười như thế rồi dựng thẳng lên một ngón tay cái.

Nàng cảm thấy quen biết được Bạch Tiểu Thăng thật tốt!

- Lại nói nghiêm trọng như thế sao, vì để cho lương tâm của cậu có thể được yên, tôi cũng phải mau chóng tốt lên.

Bỗng nhiên một giọng nói khôi hài vang lên.

Nghe được giọng nói này, đầu tiên Bạch Tiểu Thăng sững sờ, sau đó đầy mặt khó mà tin nổi.

Hắn nhìn sang.

Một chiếc xe lăn được đẩy từ phòng trong ra, Hạ Hầu Khải đang ngồi ở phía trên, cười híp mắt nhìn hắn.

Tinh thần không tệ!

Bạch Tiểu Thăng há hốc mồm.

Hạ lão, tỉnh rồi sao?

Tỉnh từ lúc nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận