Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1213: Chuyện này, trừ cậu ra không còn có thể là ai khác!

- Hạ lão, ngài!

Bạch Tiểu Thăng vẫn còn kinh ngạc, nhìn tỉ mỉ sắc mặt của Hạ Hầu Khải.

Sắc mặt da dẻ của ông ấy trắng bệch khô héo, đúng như là bệnh đã đến giai đoạn cuối.

Thế nhưng, trong cặp mắt kia của ông ấy có sợi tinh khí thần sáng sủa lại rất thịnh vượng.

- Những ngày gần đây, tôi được nghỉ ngơi không tồi, ánh mắt cũng sáng sủa hơn rất nhiều.

Hạ Hầu Khải vừa thấy Bạch Tiểu Thăng quan tâm, nhất thời cười ha ha, lại chỉ tay lên trên mặt của mình.

- Nhìn sắc mặt đây này, thế nhưng cậu chớ có bị nó lừa, đây chính là nhờ Lâm Kha làm “lá chắn được quét lên” cho tôi đấy.

- Cái gì mà “lá chắn được quét lên” chứ, cái này gọi là hóa trang đấy.

Lâm Kha không hài lòng nên bĩu môi sửa lại.

- Được được được, cái này gọi là hóa trang, hóa trang!

Hạ Hầu Khải cười không ngớt lời động viên.

Lâm Kha nhìn tỉ mỉ sắc mặt của Hạ Hầu Khải không khỏi đắc ý.

- Đừng nhìn cô nương tôi vẫn thích để mặt mộc, nhưng kỳ thực tôi chính là cao thủ trong việc này đấy!

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy thì không còn gì để nói.

Thật ra bây giờ nhìn thấy thì hắn cũng thật sự hiểu rõ ràng rồi!

Lâm Vi VI và Lôi Nghênh ở đằng sau hắn cũng đều hiểu rõ ràng rồi!

Hạ lão thật sự đang giả bộ bị bệnh!

- Thân thể của ngài thật là không có chuyện gì sao?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được phải hỏi lại.

- Tôi đã kiểm tra cho ngài. Theo tình hình thân thể của ngài, nếu như nhiều ngày liên tục chịu vất vả như vậy, thuốc của tôi cũng không có hiệu quả lớn như vậy! Ngài lẽ ra không chịu được nữa…

Hạ Hầu Khải nở nụ cười.

- Bác sỹ chịu trách nhiệm cho tôi bây giờ thật ra chính là một người bạn cũ của tôi. Ông ấy mới trở về từ nước ngoài, mua một vài thuốc đặc hiệu từ nước ngoài về chuyên nhằm vào bệnh tình của tôi, có thể giảm bớt rất nhiều đau đớn cho tôi. Có điều ông ấy cũng chẩn đoán bệnh giống như cậu vậy, nếu tôi muốn hoàn toàn thoát khỏi căn bệnh này thì vẫn phải từ chức mới được.

Hạ Hầu Khải cười nói.

- Người già rồi, không còn dùng được nữa, cho dù không muốn lùi đi nhưng thân thể này cũng không đồng ý cho.

Sự nghi ngờ này của Bạch Tiểu Thăng xem như là đã được giải đáp.

Đang nói chuyện thì Hạ Hầu Khải nhìn thấy Vương Mục Bắc.

- Tại sao lại bị thương tổn thành tình trạng như thế này, chắc là Tiểu Thăng đánh đi, lúc đó cậu giải thích hay là không giải thích.

- Hắn cũng không cho tôi cơ hội được giải thích nha. Lại nói, coi như tôi có giải thích thì hắn có thể tin hay sao, then chốt vẫn phải là nhờ ngài đứng ra.

Bạch Tiểu Thăng nghe hai người nói chuyện như vậy lập tức nhìn về phía Vương Mục Bắc, con ngươi cũng co rụt lại.

Hạ lão có thể giả bộ bị bệnh.

Như vậy Vương Mục Bắc có thể là đang giả bộ phản bội hay không?

Bây giờ nhìn lại thì đáp án là rõ ràng!

Vương Mục Bắc thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn qua thì lập tức nhếch miệng nở nụ cười.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn sang, vẻ mặt của họ rất là giật mình.

Lại nghe ý tứ của Hạ lão cũng nên rõ ràng.

Vương Mục Bắc không có phản bội, hắn vẫn là người của mình!

Tất cả tất cả chỉ là một màn kịch diễn cho Trầm Bồi Sinh bọn họ xem mà thôi!

Bạch Tiểu Thăng nhìn khuôn mặt sưng lên thật to của Vương Mục Bắc thì lập tức tràn đầy hổ thẹn.

Hai cú đấm kia quả là tàn nhẫn, chính mình cũng không có một điểm nào lưu tình!

- Anh Vương…

Bạch Tiểu Thăng thật không tiện mở miệng nữa.

Vương Mục Bắc trực tiếp làm cái ra hiệu “dừng lại”.

- Cái gì cũng không cần nói, đều là người một nhà cả! Còn có tôi được thưởng thức hai cú đấm của người trẻ tuổi cậu!

Vương Mục Bắc nhếch miệng nở nụ cười, dựng thẳng lên một ngón tay cái.

- Bạch Tiểu Thăng cậu chỉ cần biết rằng, tuy rằng Vương Mục Bắc tôi không phải thằng đàn ông thẳng thắn cứng rắn như thép cái gì, thế nhưng vẫn có hai phần bản chất!

Bạch Tiểu Thăng càng thêm xấu hổ.

- Thật ra có vết thương này lại càng tốt hơn. Ít nhất là phù hợp với nội dung vở kịch “tôi bán đứng Hạ lão, sau khi cậu trở về tức giận mà trút ra”, Trầm Bồi Sinh bên kia cũng sẽ không nghi ngờ là tôi làm bộ.

Vương Mục Bắc nói lời an ủi như vậy.

Nghe lời nói lý lẽ như vậy thì cũng thật là như thế đấy.

Trong tư tưởng này của Bạch Tiểu Thăng cũng có chút tiêu tan.

- Không phải Mục Bắc diễn kịch cùng tôi một hồi thì cũng sẽ không giống như thật thế này, chân thực đến nỗi có thể lừa gạt được lão Trầm rồi.

Hạ Hầu Khải cười nói.

- Thật ra, lão Trầm ngay khi vừa mới bắt đầu hơi động thôi tôi đã biết ngay hắn muốn làm gì rồi!

- Dù sao thì mọi người đều là hồ ly già ngàn năm tuổi, lại còn ở chung lâu như vậy rồi, ai còn không biết con đường của ai.

- Lúc đó, thật sự tôi muốn mạnh mẽ chống đỡ đến cùng. Thế nhưng đúng dịp, người bạn của tôi từ nước ngoài trở về tìm đến nói chuyện với tôi một chút, tiện thể trị liệu một phen cho tôi, giới thiệu thuốc đặc hiệu cho tôi, Mục Bắc lại bị người của lão Trầm bên kia lén lút uy hiếp.

- Khí đó tôi liền thay đổi chủ ý. Coi như mình mạnh mẽ chống đỡ, cũng không chống nổi được quá lâu. Ngược lại không bằng tương kế tựu kế, lùi một bước để tiến hai bước, bí mật sắp đặt! Đổi thành một loại phương pháp kiềm chế lão Trầm!

- Không phải là hắn muốn vị trí của tôi sao, vậy tôi liền để cho hắn! Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, ha ha, hắn hy vọng đến mấy chục năm, một khi hy vọng được đền đáp, cả người đều sẽ lơ lửng trong sự vui vẻ. Hơn nữa cái vị trí kia có khó làm biết bao nhiêu tôi cũng hiểu hết rồi!

- Lần đầu nhận chức, áp lực ở khắp nơi, sẽ như máy ép hút từng tia từng tia tinh lực của Trầm Bồi Sinh hắn. Cái thân phận tổng giám đốc tạm thời của hắn ở trong rất nhiều chuyện, ngược lại không tự do bằng làm đại sự vụ quan, cũng chịu đến nhiều kiềm chế hơn!

- Bên lão Trầm kia, nếu như hắn không có tự mình ra trận để đối phó cậu. Tôi tin là không còn có ai có thể áp chế được Bạch Tiểu Thăng cậu!

Lời nói này của Hạ Hầu Khải đại biểu cho sự tin tưởng còn có tin cậy lớn lao đối với Bạch Tiểu Thăng.

Thậm chí loại mong chờ này còn vượt qua đối với những người Lý Hạo Phong và Trịnh Thiên Hồng kia.

Ánh mắt lấp lánh của Vương Mục Bắc và Lâm Kha nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ hiểu, bọn họ tin tưởng!

Bạch Tiểu Thăng không thẹn với sự mong chờ này!

Ngăn cản mấy người Lý Hạo Phong trở về, khiến những sự vụ quan bện lại thành một sợi dây thừng, tranh tài cùng Trầm Bồi Sinh bên kia mà không hề rơi xuống thế yếu một chút nào!

Thậm chí nhiều lần còn cao hơn một bậc!

- Chỉ là vạn lần tôi không nghĩ tới, Lâm Ngọc lại biến thành cái dáng vẻ kia, chính là nghĩ ra một cái độc kế cho Trầm Bồi Sinh, khiến hắn khai trừ rất nhiều sự vụ quan để làm thủ đoạn gây chia rẽ người của chúng ta.

Hạ Hầu Khải cảm thán.

Lâm Ngọc đã từng là sự vụ quan gương mẫu, tuy là học sinh của Trầm Bồi Sinh, nhưng Hạ Hầu Khải cũng vẫn đặt kỳ vọng vào hắn thật nhiều, muốn dốc sức nâng đỡ thật nhiều.

Cũng không nghĩ ra ngắn ngủi hai năm thôi, Lâm Ngọc đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bạch Tiểu Thăng cũng rất cảm khái.

Có điều Bạch Tiểu Thăng lại ngạc nhiên một chút, làm sao Hạ Hầu Khải biết đây là mưu kế của Lâm Ngọc đưa cho Trầm Bồi Sinh chứ.

Dường như nhìn ra nghi hoặc của Bạch Tiểu Thăng, Hạ Hầu Khải cũng nở nụ cười rồi nói.

- Các người đều là tham dự mức độ sâu trong đó, là người mà tôi tin cậy, kể cả cô bé họ Lâm lẫn người trẻ họ Lôi.

Hạ Hầu Khải nói.

- Tôi không dối gạt các người! Lần này, Phương Bắc Quân bắt tay với Trầm Bồi Sinh là không giả, thế nhưng hắn cũng là người bên này cùng chúng ta!

Tin tức này khiến đám người Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc không ngớt.

Ngay cả Vương Mục Bắc bọn họ cũng giật mình, dường như cũng là lần đầu tiên nghe được vậy.

- So ra mà nói thì Phương Bắc Quân càng coi trọng bên này của chúng ta. Trầm Bồi Sinh báo lên trên là thân thể của tôi có vấn đề, bên trên chắc chắn sẽ cho người xuống nhìn xem, trùng hợp lại chính là hắn, mà lúc đó hắn liên lạc với tôi, cũng vừa hay đó là lúc tôi thay đổi phương pháp một hồi. Lão Phương trực tiếp tới tìm lão Trầm, biểu đạt là không hài lòng đối với tôi nhiều năm như vậy nên cũng muốn “kiếm lợi từ bên trong”, con người lão Trầm này à, tin tưởng nhất là mấy người “không có lợi là không nhận nổi”, dưới cái nhìn của hắn những yêu cầu của lão Phương kia rất là quá đáng nhưng chính xác là lý do có thể tin nhất. Hai người cũng có giới hạn tính là công bằng.

Hạ Hầu Khải nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi nở nụ cười.

- Nói đến cậu có thể không tin, lão Phương đánh giá rất là cao đối với cậu!

Khen ngợi như vậy làm cho Bạch Tiểu Thăng có chút xấu hổ.

Mọi người nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng có chút xấu hổ thì nhất thời không nhịn được cười.

- Lâm Kha và Phùng Ly trở về sớm nên vì lẽ đó tôi âm thầm để lộ tin tức cho các nàng, cũng cần các nàng đánh yểm trợ cho tôi.

Hạ Hầu Khải cười nói.

- Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng và Hứa Du Nhược còn chưa biết, bây giờ cậu biết rồi, vậy tiếp theo tôi sẽ sắp xếp để lộ tin tức cho bọn họ.

Nghe xong những lời này Bạch Tiểu Thăng cũng thở phào một cái, gật gù.

Nhưng sau đó, Bạch Tiểu Thăng chỉ tay một cái vào Dư Doanh.

- Cô kia lại xảy ra chuyện gì!

Từ nãy tới giờ, mặc kệ là Lâm Kha hay là Hạ lão, lúc nói chuyện đều không hề e dè cái “con buôn tình báo” Dư Doanh này.

Cái này bình thường sao?

Trừ khi, người phụ nữ này cũng là người của mình!

Nếu như vậy thì thật sự là một chuyện đáng kinh ngạc khác rồi.

- Anh Tiểu Thăng, anh thật sự cho rằng, Hạ lão sẽ không biết chuyện xuất hiện một cô gái xinh đẹp danh tiếng lẫy lừng con buôn tình báo ở trong tổng bộ à! Ông ấy sẽ ngồi yên không để ý đến sao?

Dư Doanh cười khanh khách nói bằng giọng ngọt ngào.

Nói chuyện như vậy.

Lâm Vi Vi lập tức trợn to mắt.

Lôi Nghênh thờ dài một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng cũng thở dài một tiếng.

- Tôi sớm đã cảm thấy có chút gì đó quái lạ, bây giờ cuối cùng cũng coi như là đã hiểu rõ ràng! Không trách, rất nhiều thứ tình báo đều là cô chủ động cung cấp cho chúng tôi, đều là vô tình hay cố ý trong việc giúp đỡ chúng tôi, hóa ra đều là người của mình!

- Vì để cho bọn người Trầm Bồi Sinh tin tưởng nên thật sự tôi cũng bán rất nhiều tình báo thật sự.

Dư Doanh nói lầm bầm.

- Không sao, những cái đó đều là tôi trao quyền!

Hạ Hầu Khải cười nhìn về phía Dư Doanh nói.

- Tiểu Doanh, rất nhiều lúc đều tứ cố vô thân, dựa cả vào bản thân nàng.

- Cũng may là nàng vất vả không có uổng phí, cũng thu thập được rất nhiều chứng cứ liên quan với lão Trầm.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được lại nhìn về phía Dư Doanh.

Dư Doanh tao nhã hỏi thăm về phía hắn.

Bạch Tiểu Thăng dựng thẳng lên một ngón tay cái với nàng, sau đó lại quay về nói chuyện với Hạ Hầu Khải.

- Hạ lão ông đã không có chuyện gì thì không còn gì tốt hơn! Trước mắt bốn người đại sự vụ quan chúng tôi còn có rất nhiều sự vụ quan đều đã trở về.

- Lần này chúng tôi cũng tập hợp được chứng cứ trọng yếu liên quan với Trầm Bồi Sinh, lão gia ngài có phải là cũng nên tái nhậm chức!

- Tuy rằng tôi không biết chứng cứ chỗ Dư Doanh bên kia có nhiều hay ít, thế nhưng bây giờ nàng tự nhiên xuất hiện ở trước mặt chúng tôi thì chứng minh ở phương diện chứng cứ cũng đã gần đủ rồi! Hơn nữa chúng ta đồng thời tập hợp tất cả chứng cứ thì cũng là lúc khiến cho Trầm Bồi Sinh hoàn toàn bị thanh toán!

Bạch Tiểu Thăng chiến ý hiên ngang.

Rốt cuộc cũng có cơ hội rồi, có thể khiến cho Trầm Bồi Sinh thất bại thảm hại, cũng ngụ ý một số điểm lớn để thành lực trợ giúp hắn xung kích cấp bậc tổng giám đốc đại khu vực!

Đây xem như là vẹn cả đôi bên!

Lần cuối cùng được thêm điểm là trước khi rời khỏi Nam Tự, Bạch Tiểu Thăng được thêm năm điểm, bây giờ tổng điểm của hắn là cấp bậc đại sự vụ quan chín mươi điểm.

Khoảng cách đến cấp tổng giám đốc của đại khu vực chỉ có mười điểm!

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói chuyện trái lại Hạ Hầu Khải lại lắc đầu.

- Tiểu Thăng à, cậu nghĩ đơn giản rồi. Cái chức tổng giám đốc tạm thời của Trầm Bồi Sinh kia, sợ là sẽ không bởi vì tôi “tỉnh dậy” mà dễ dàng lập tức bị loại bỏ được, dù sao tôi hôn mê nhiều ngày như vậy, tình hình thân thể sẽ phơi bày ra ở đó,ở trên tổng bộ cũng sẽ đánh giá rồi không yên tâm để cho tôi lại tiếp tục đảm nhiệm công việc đâu. Trầm Bồi Sinh cũng là người có mặt mũi, sẽ càng không dễ dàng mà thả đồ vật đã nắm trong tay xuống đâu!

Hạ Hầu Khải chậm rãi nói.

Hạ lão nói ra quả thật là có lý.

Lông mày của Bạch Tiểu Thăng nhíu lại.

Chính xác!

Coi như trước mắt Trầm Bồi Sinh biết được công việc của tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, rất là không đẹp đẽ như trong tưởng tượng, nhưng muốn nói để cho ông ta giao quyền lực ra, cái này nhất định còn khó chịu hơn là giết ông ta!

Có điều, điều này cũng không thể kìm được hắn!

Bạch Tiểu Thăng mới vừa nghĩ đến đây thì trong đầu của hắn liền vang lên giọng nói của Hồng Liên.

- Tuyên bố nhiệm vụ thăng cấp!

- Mục tiêu nhiệm vụ: Tập hợp chứng cứ, đánh bại tổng giám đốc thay quyền Trầm Bồi Sinh, hoặc khiến cho thẳng thắn nhận xử phạt trước mặt mọi người.

- Khen thưởng nhiệm vụ : Trực tiếp thăng lên cấp bậc tổng giám đốc đại khu vực!

Giọng nói của Hồng Liên vang lên ở trong đầu của Bạch Tiểu Thăng.

Cuối cùng cuối cùng, lại phải dựa vào đánh bại Trầm Bồi Sinh mới thu được!

Hóa ra ông ta càng là chướng ngại vật lại cũng là đá đạp chân cho mình!

Từ đáy lòng của Bạch Tiểu Thăng không hề do dự mà tiếp nhận nhiệm vụ này xong.

Hắn cực kỳ tình nguyện đối phó với Trầm Bồi Sinh.

Hạ Hầu Khải trông thấy Bạch Tiểu Thăng từ lúc nãy là như rơi vào trầm mặc không nói gì, còn tưởng hắn đang suy nghĩ khổ sở, nghĩ phương pháp như thế nào mới có thể khiến cho Trầm Bồi Sinh xuống đài.

Hạ Hầu Khải liền cười nói.

- Tiểu Thăng, tôi nghe ý tứ trong lời nói của cậu, cậu rất tin tưởng đối với chứng cứ liên quan tới Trầm Bồi Sinh mà mình tập hợp được. Nắm chắc thêm cả Dư Doanh, Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng, Hứa Du Nhược. Còn có cái tôi là kẻ có kinh nghiệm và làm nhân chứng rất nhiều chuyện! Tôi nghĩ, về mặt chứng cứ hẳn là đã đầy đủ!

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hầu Khải.

Nhất định là Hạ lão có tính toán!

- Vấn đề bây giờ là, làm sao để cho những chứng cớ này phát huy hiệu lực!

Hạ Hầu Khải nói bằng giọng nghiêm túc.

- Tôi quay lại nhận chức e là rất khó khăn. Nhất định tổng bộ sẽ để cho tôi tiếp tục an dưỡng, để cho Trầm Bồi Sinh tiếp tục làm chức vụ tổng giám đốc thay quyền!

- Chờ đến lúc phía trên phái người xuống an ủi mới kiến nghị đưa ra chứng cứ, lại sợ sẽ có quá nhiều biến cố! Lão Phương bên kia cũng không cần phải nghĩ, cấp độ hắn được tiếp xúc còn thiếu một ít trình độ!

- Mà cơ hội của chúng ta chỉ có một lần!

- Vì lẽ đó, bây giờ tôi cảm thấy chỉ có một biện pháp ổn thỏa!

Hạ Hầu Khải nhìn Bạch Tiểu Thăng không có nói tiếp nhưng lại nở nụ cười.

- Cái biện pháp này của ngài cần tôi làm cái gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp hỏi thẳng.

- Không phải cần cậu làm cái gì mà là then chốt ở cậu!

Hạ Hầu Khải nói bằng giọng nghiêm túc.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc chỉ vào mũi mình.

- Ở tôi sao?

- Không sai!

Hạ Hầu Khải đặc biệt khẳng định.

- Tôi cần phải có người đem tất cả chứng cứ trình báo đến tổng bộ của tập đoàn, chức vụ của người này không thể thấp hơn cấp bậc đại sự vụ quan! Người phụ trách khu vực bị hạn chế về chức năng, không thích hợp làm công việc này, vậy cũng chỉ có cậu cùng với ba người Lý Hạo Phong là có thể làm được, có điều trong bốn người các cậu, nếu bàn về bình tĩnh biết kiềm chế, suy nghĩ cẩn thận, ứng biến nhạy bén, thì chỉ có cậu! Chỉ có cậu là ứng cử viên tôi coi trọng nhất!

Hạ Hầu Khải nói bằng giọng khẳng định.

- Tiểu Thăng, cậu đồng ý chạy đi một chuyến này sao?

Trong lời này là tha thiết giao phó, là khẩn cầu chân thành.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, vốn Trầm Bồi Sinh là đồ ăn của hắn, một chuyến đi này coi như là người khác có thể đi thì hắn còn không chịu đâu.

- Chuyện này liền giao cho tôi đi.

Bạch Tiểu Thăng nói thật nghiêm túc.

Hắn đồng ý rồi!

Tuy rằng không biết con đường phía trước tin tưởng như thế nào, người trẻ tuổi này giữ nụ cười mà tiếp nhận lấy nó.

Quyết đoán như thế khiến cho người ta khâm phục.

- Vậy thì xin nhờ cậu!

Ngay cả Hạ Hầu Khải đều chắp tay nghiêm nghị, tư thế trịnh trọng ủy thác.

Bạch Tiểu Thăng không nghĩ Hạ lão làm lễ lớn như vậy, nhất thời luống cuống, cuối cùng cũng chắp tay đáp lễ như thế.

Mọi người ở đây nhìn một già một trẻ này bằng ánh mắt nhấp nháy.

Hạ Hầu Khải thả tay xuống lại nhoẻn miệng cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Chuyện này nhất định phải làm, nhưng cũng không vội trong chốc lát đâu. Cậu mới vừa trở về, đằng đằng sát khí nói lão Trầm như vậy. Nhất định hắn ta sẽ trăm ngàn lần đề phòng thậm chí phái người chĩa mũi nhọn theo dõi chăm chú cậu cũng nên. Vì lẽ đó, cậu tạm thời giả vờ biểu hiện sự tức giận và thất vọng với tổng bộ. Những ngày qua cậu cũng vất vả rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Cậu xem người này, nhìn đều không phấn chấn mạnh mẽ, lộ ra vẻ mệt mỏi đều không đẹp trai rồi.

Mọi người cười vang lên.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhếch miệng nở nụ cười.

- Nghỉ ngơi thật tốt một chút, nghỉ ngơi mấy tháng để cho lão Trầm thả lỏng cảnh giác với cậu, lại tìm cơ hội đi du lịch đi!

Hạ Hầu Khải cười nói.

- Cái thằng nhóc láu cá như cậu, hiểu chuyện như vậy nhất, không cần tôi phải dạy.

- Mà tôi tiếp tục giả bộ tôi có bệnh, thật ra lúc không có ai thăm hỏi sức khỏe vẫn là rất nhàn rỗi.

Hạ Hầu Khải cười nói.

- Hơn nữa tôi không lo lắng lão Trầm làm điều xằng bậy, hắn người này ở phương diện công việc vẫn rất là bảo thủ và cẩn thận, đó cũng là tương lai của hắn, vì lẽ đó hắn chỉ có thể làm thật tốt, sẽ không làm chuyện xấu!

Hạ Hầu Khải cảm khái.

- Loáng một cái, làm việc với hắn cũng mấy chục năm, xưa nay tôi đều biết hắn muốn cái vị trí và quyền lực kia của tôi! Vậy hãy để cho hắn đã nghiền là được rồi.

- Ngược lại, hắn cũng không đã nghiền được bao lâu nữa!

- Tiểu Thăng cậu sẽ là người chấm dứt giấc mộng đẹp của hắn!

Hạ Hầu Khải cảm khái thật tốt xong sau đó lại không nhịn được ho khan lên.

Hôm nay hắn nói cũng nhiều rồi cũng mệt mỏi.

Tuy rằng giả bộ bệnh là thật sự thế nhưng cũng là bệnh thật sự.

Coi như có thuốc đặc hiệu ở nước ngoài, cũng vẫn là không thể đạt đến mức độ trị tận gốc được.

Huống chi hôm nay Hạ lão cũng nói rất nhiều rồi.

- Hạ lão, ngài nên nghỉ ngơi!

Lâm Kha nhắc nhở nghiêm túc.

- Đúng đấy, ngài nên nghỉ ngơi một chút!

Mấy người Vương Mục Bắc cũng nói.

Hạ Hầu Khải nở nụ cười tự giễu.

- Người già rồi, không chịu nhận mình già thật sự không được mà. Nhưng mà nghĩ đến lão Trầm vẫn còn ở trên con đường phấn đấu, tôi đều bắt đầu khâm phục hắn. Hóa ra đã biết là hắn thích giữ thân thể khỏe mạnh, hóa ra có một thân thể thật tốt mới là cuộc sống có lời. Chờ sau khi rút khỏi, tôi cũng phải tăng cường rèn luyện.

Mọi người nở nụ cười an ủi.

- Tiểu Thăng, cậu đi theo tôi, tôi có chút việc không quan hệ với công việc, là muốn nói với một mình cậu.

Hạ Hầu Khải đẩy xe lăn muốn vào bên trong, Bạch Tiểu Thăng đi nhanh lên hai bước, giúp đỡ đẩy vào.

- Không thể nói chuyện quá lâu nhá, ngài phải nghỉ ngơi, còn chưa có uống thuốc đâu.

Lâm Kha lại căn dặn một tiếng.

- Biết rồi, biết rồi, đại quản gia của tôi.

Hạ Hầu Khải cười vẫy vẫy tay.

Bạch Tiểu Thăng đấy hắn tiến vào bên trong rồi đóng cửa lại.

- Thật ra là có chút việc riêng muốn nói chuyện với cậu.

Hạ Hầu Khải cười nói.

- Có phải là cậu vừa gặp đã yêu cái cô Ngụy Tuyết Liên, của cái nhà họ Ngụy tiếng tăm lừng lẫy không.

Nghe thấy Hạ Hầu Khải nói chuyện như vậy, Bạch Tiểu Thăng ngẩn ra, sau đó gật đầu cười.

Hắn nói chuyện cùng Tống Giai đại sư rồi, Tống Giai đại sư cùng với Lục Vân nói muốn tìm người giúp đỡ hắn, nói vậy Hạ lão cũng là biết được qua miệng bọn họ mà.

Thế nhưng, Bạch Tiểu Thăng đoán sai.

- Thật ra, rất lâu trước đây, cô bé của nhà họ Ngụy đã tới tìm tôi, từ đầu tới cuối nàng quan tâm hướng đi của cậu, nàng hy vọng tôi có thể chăm sóc cậu nhiều hơn.

Hạ Hầu Khải nói.

- Đương nhiên tôi cũng nói với nàng rồi, tự tôi ưa thích Bạch Tiểu Thăng cậu, tôi càng thưởng thức nhân phẩm của Bạch Tiểu Thăng cậu, huống chi Bạch Tiểu Thăng cậu còn cứu tôi, tôi sẽ chăm nom cậu trưởng thành!

- Mà cậu Bạch Tiểu Thăng một đường đi tới, căn bản là không cần bất kỳ ai trông nom cái gì!

- Hầu như cậu đều làm cực kỳ xuất sắc mọi chuyện!

Hạ Hầu Khải vui vẻ đầy mặt.

Hóa ra là Nguy Tuyết Liên tìm đến Hạ lão rồi!

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng ấm áp.

Hắn không phải là người theo chủ nghĩa đàn ông to lớn, cũng không có quá tự ái.

Hắn cũng không có cảm thấy sự quan tâm của Ngụy Tuyết Liên là áp lực, ngược lại còn cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Trong lúc Hạ Hầu Khải nói đều để ý vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng từ đầu đến cuối, thấy phản ứng của hắn thì rất vui mừng.

- Cậu đã từng hỏi Tống Giai là tổng bộ của nhà họ Ngụy ở nơi nào, cậu có nói với lão già kia là mấy tháng tới sẽ đến thăm nhà họ Ngụy.

Hạ Hầu Khải cười nói.

- Vậy bây giờ tôi có thể nói cho cậu, nơi ở của mấy đời nhà họ Ngụy và tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc là ở cùng một tòa thành phố.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Khải.

- Lần này, cậu đi tổng bộ cũng có thể đến thăm nhà họ Ngụy!

Hạ Hầu Khải nói bằng giọng nghiêm túc.

- Lão già Tống Giai kia liên hệ một nhóm người có cả Lục Vân, muốn giúp cậu tăng thêm uy danh, vậy dĩ nhiên là không thiếu tôi được!

- Tiểu Thăng, muốn đi nói chuyện một lần này thì phải làm thật xinh đẹp!

- Sự nghiệp lẫn người đẹp, để nó cùng nhau gặt hái tốt đẹp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận