Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1215: Tôi xin nghỉ phép !

Trầm Bồi Sinh không cần người khác giúp đỡ, tự mình đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng bước chân đi vào.

Những sự vụ quan đi phía sau hắn, là những người vốn vẫn mang lòng hướng theo Hạ Hầu Khải, giờ phút này muốn đi gặp con người mà bọn họ vẫn luôn tôn kính, tự nhiên cũng đều giữ chặt tay, sợ phát ra một chút động tĩnh lớn, sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân.

Sau khi tiến vào trong phòng, cách bên ngoài mười mấy mét, chính là phòng bệnh cách ly.

Giờ phút này, một người đang đứng trước cửa phòng bệnh cách ly, đưa lưng về phía mọi người.

Đám người tiến đến ít nhiều gì cũng phát ra động tĩnh nhưng hắn cũng không quay đầu lại.

Như là tượng đất mộc điêu.

Trầm Bồi Sinh và Lâm Ngọc đã nhận ra, còn những sự vụ quan kia càng không thể không quen người đó.

Bạch Tiểu Thăng !

Trầm Bồi Sinh dẫn mọi người đi qua.

Thời điểm khoảng cách gần hơn một chút, Bạch Tiểu Thăng quay mặt sang.

Sắc mặt của hắn lạnh lùng, ánh mắt như thần phong lạnh lẽo vô cùng !

Thậm chí những sự vụ quan nhìn thấy vậy, cũng không nhịn được trong lòng rung động, cảm thấy một trận hàn ý.

Anh chàng Bạch Tiểu Thăng này nhìn bộ dạng như muốn ăn thịt người. Anh ta sẽ không thất thố, mà động tay động chân với lão sư chứ!

Lâm Ngọc giật mình, thậm chí đứng ở phía bên phải lão sư Trầm Bồi Sinh, nâng cao tinh thần đề phòng cảnh giác...

Trầm Bồi Sinh dường như không nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Tiểu Thăng, ngược lại bước nhanh đến phía trước, đứng ngang cùng Bạch Tiểu Thăng.

Trước khi mở miệng nói, Trầm Bồi Sinh đứng trước cửa sổ thủy tinh ngăn cách, đưa mắt nhìn vào Hạ Hầu Khải đang nằm trên giường bệnh bên trong mấy giây.

Sau đó, Trầm Bồi Sinh mới nhìn sang Bạch Tiểu Thăng, cất giọng mạnh mẽ,

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, rốt cục cậu cũng trở về rồi!

Trầm Bồi Sinh thấy Bạch Tiểu Thăng có vẻ mắt điếc tai ngơ, không có lấy một tia phản ứng.

Trầm Bồi Sinh nhìn người trong phòng bệnh, giọng nói không nhanh không chậm, lại làm cho mỗi người ở đây, đều có thể nghe được rõ ràng mỗi một chữ.

- Hạ lão đã dốc hết tâm can và nhiệt huyết, cúc cung tận tụy vì khu Đại Trung Hoa chúng ta, rõ ràng trong cơ thể mang căn bệnh cũ kinh niên, vẫn còn muốn vất vả thêm mấy ngày, chúng ta đau khổ thuyết phục thế nào vẫn không ăn thua. Cuối cùng, Hạ lão ngã bệnh trong khi đang làm việc.

- Thật khiến cho người ta phải đau thương!

Trầm Bồi Sinh ra vẻ nắm tay dậm chân xúc động.

- Nếu như sớm biết rõ sẽ xảy ra chuyện như vậy, mặc kệ là hội nghị trọng đại ra sao, Trầm Bồi Sinh tôi đều sẽ ngăn cản, quả quyết không cho Hạ lão cố sức mà rơi vào loại tình trạng này !

Trên mặt Trầm Bồi Sinh mang theo nỗi đau nồng đậm, ánh mắt đều có chút ướt át, xúc động đứng cạnh tấm kính cách ly, nhìn vào Hạ Hầu Khải đang nằm bên trong.

- Mấy thập niên, Hạ lão vẫn luôn là lãnh đạo của tôi, cũng là cùng lứa đồng niên, lần này lại không ngờ rằng . . .

- Trời xanh bất công, nhiều người tốt phải gặp trắc trở!

Trầm Bồi Sinh liên tiếp phát ra tiếng nói, tình cảm dạt dào, chân thành da diết.

Đương nhiên, không phải là vì hắn muốn đả động Bạch Tiểu Thăng, mà hoàn toàn là cho những sự vụ quan kia nhìn thấy.

Bạch Tiểu Thăng tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, đều không quan trọng.

Đến mức Bạch Tiểu Thăng có thể tỏ ra bất kính với mình hay không, phát ra lời nói không được dễ nghe, thậm chí động thủ.

Trầm Bồi Sinh cũng thật sự không quan tâm !

Ăn nói không dễ nghe cũng không vấn đề gì, nhưng nếu như một vị Đại sự vụ quan ra tay với một vị Tổng giám đốc tạm thời, cũng liền mang ý nghĩa kết thúc cho sự nghiệp cả đời của hắn ở công ty.

Cho nên, Trầm Bồi Sinh cũng không ngại thể hiện có chút buồn nôn trước mặt Bạch Tiểu Thăng, nhằm kích thích hắn.

Bằng vào sự hiểu biết của bản thân về lòng người qua vài chục năm, Trầm Bồi Sinh bắt đầu tính kế lên người Bạch Tiểu Thăng.

Hắn lại không biết rằng trong người tên nhóc này dựa vào Hồng Liên, cũng đã có sự tìm hiểu về nhân tâm không hề kém hơn so với hắn. . .

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, tập trung lên thân thể Hạ Hầu Khải nằm ở trên giường bệnh.

Bạch Tiểu Thăng dường như đang nhớ lại những khoảng thời gian đã qua, ánh mắt ngốc trệ. Cả người trông có chút hoảng hốt.

Trầm Bồi Sinh nhìn về phía hắn, ung dung thở dài,

- Lần này các người điều tra, là Hạ lão bày mưu tính kế, tỉ mỉ bố trí xuống phương án triển khai. Bạch Tiểu Thăng cậu thu hoạch ở bên ngoài tương đối khá, trong chuyện này không thể thiếu được sự hỗ trợ của Hạ lão. Chỉ đáng tiếc rằng, cậu thắng lợi trở về, Hạ lão lại. . .

Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ không nói gì.

Trầm Bồi Sinh lại lần nữa nhìn về phía phòng bệnh, thì thào nói,

- Tôi tạm thời đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, dốc lòng kéo dài theo lí tưởng của Hạ lão, cố gắng đem khu Đại Trung Hoa vươn lên tầm cao mới. Tiểu Thăng, khu Đại Trung Hoa cần dạng người tuổi trẻ tài cao như cậu, tôi cũng cần cậu !

Trầm Bồi Sinh thậm chí còn vỗ vỗ bả vai Bạch Tiểu Thăng.

- Ra ngoài nói đi, Hạ lão cần yên tĩnh.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng nói.

Sau đó, hắn xụ mặt quay người không nói năng gì cất bước đi ra ngoài.

Ánh mắt Trầm Bồi Sinh chớp lên,

Giơ tay chào hỏi đám người đi theo.

Mặc kệ Bạch Tiểu Thăng nói cái gì, làm cái gì, nhưng ở trước mắt chừng một trăm người, Trầm Bồi Sinh lại có biểu hiện mừng rỡ.

Những người này lần lượt ra ngoài, cửa phòng bị đóng lại.

Phía ngoài phòng khách, còn có cửa ngoài đều mở ra, trong phòng này và cả trong hành lang, đang có gần trăm người.

Bọn hắn nhìn thấy bọn người Bạch Tiểu Thăng và Trầm Bồi Sinh đi tới, đôi mắt đều sáng lên.

Nhìn đám người Trầm Bồi Sinh lập tức phát hiện.

Trên dưới một trăm vị sự vụ quan lại đều dồn sự chú ý tập trung trên thân Bạch Tiểu Thăng, dường như Bạch Tiểu Thăng mới chân chính là lãnh đạo của bọn hắn.

Trầm Bồi Sinh nhìn thấy một màn này, trong đầu đột nhiên nhen nhóm một câu,

Bạch Tiểu Thăng không thể giữ lại, nhất định phải nhanh chóng tước đoạt quyền hành của hắn!

Đứng ở bên ngoài "Phòng khách", Bạch Tiểu Thăng quay người nhìn thẳng vào Trầm Bồi Sinh, trước mặt mọi người vẫn trừng mắt nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng như băng.

- Trầm lão quả là giỏi tài ăn nói !

Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh nói,

- Vừa rồi ở bên trong, tôi thật sự là sắp bị một phen lí do thoái thác của ông khiến cho cảm động chết mất!

- Nhưng ông tưởng rằng chúng tôi bị phong tỏa thông tin hay sao?

Bạch Tiểu Thăng chỉ thẳng vào mũi Trầm Bồi Sinh, lạnh lùng nói,

- Là ông biết rõ Hạ lão có bệnh trong người, còn luân phiên tổ chức những hội nghị lớn, kéo đổ thân thể ngài ấy!

- Là ông báo cáo lên tổng bộ, nói thân thể Hạ lão ốm yếu không làm được việc gì, khiến cho tổng bộ phái người tới, khiến cho Hạ lão phát bệnh trước mặt họ!

- Vẫn là ông mua chuộc Vương Mục Bắc, khiến cho Hạ lão thương tâm gần chết, cuối cùng sụp đổ !

- Bây giờ ông lại chạy đến nơi này, trong lòng thì có gì tốt lành chứ! Ông cho là ông có thể lừa gạt tất cả mọi người chúng tôi hay sao!

- Làm bộ làm tịch ! Ngụy quân tử !

Bạch Tiểu Thăng thế mà đang mắng thẳng mặt Trầm Bồi Sinh !

Tất cả mọi người thấy choáng váng, cũng từ tận đáy lòng viết cho Bạch Tiểu Thăng một chữ "Phục" to lớn !

Quá mạnh mẽ như vậy!

Trầm Bồi Sinh vô cùng bất ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Cho tới nay, Bạch Tiểu Thăng trong ấn tượng của hắn là người giảo hoạt hơn so với lão hồ ly, rất khó đối phó!

Thậm chí ngay cả hắn cũng đều từng bước tính kế, không dám sơ sẩy !

Tại sao lúc này đây, Bạch Tiểu Thăng dám ăn nói bừa bãi trước mặt mọi người, tỏ rõ sự bất kính!

Là do Hạ Hầu Khải nằm ở trên giường bệnh, khiến cho Bạch Tiểu Thăng trở nên phát điên rồi sao!

Liên tưởng đến biểu hiện đờ đẫn của Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt buồn bã, lúc này Trầm Bồi Sinh vững tin không thể nghi ngờ.

Đối với vài câu bất kính với Tổng giám đốc, Bạch Tiểu Thăng có thể bị thông báo phê bình !

Trầm Bồi Sinh đối với lần bị chửi này, ngược lại càng thêm chờ đợi, trong lòng còn cầu nguyện, “Bạch Tiểu Thăng, cậu tiếp tục làm cho sự tình thêm xấu hơn đi! Chỉ cần đầy đủ lí do, tôi sẽ cho cậu nghỉ dài hạn!”

Người bên ngoài không hề biết tâm tư của Trầm Bồi Sinh.

Lại dường như cùng Bạch Tiểu Thăng muốn đạt thành "Mục tiêu", ngoài ý muốn ăn khớp với nhau. . .

Ở bên cạnh, Lâm Ngọc lại trở nên tức giận.

- Bạch Tiểu Thăng, anh có biết quy củ hay không hả? Trầm Bồi Sinh tiên sinh hiện tại đang thay quyền Tổng giám đốc! Đây là trong mắt anh không có tôn ti trật tự, nhục mạ lãnh đạo !

Lâm Ngọc quát to.

- Anh là cái thá gì?

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn về phía Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc vạn lần không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng cứ như thế nhục mạ mình trước mặt mọi người.

- Tôi. . .

- Anh! Dựa vào người nào đó che chở, một đường cầm lấy thành tích hư giả, thật sự cho rằng sự tình hữu danh vô thực của anh không ai biết sao? Sự vụ quan gương mẫu? Anh xứng ư!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười lạnh, mắng chửi người không dùng chữ nào thô tục, chỉ chuyên đâm một nhát dao vào thẳng trái tim đối phương.

Lâm Ngọc cho dù thay đổi lập trường như thế nào, nhưng sự tự tôn mãnh liệt của bản thân vẫn không có thay đổi.

Hắn lần đầu nghe được những lời này, lập tức đôi mắt đều đỏ lên.

- Anh nói cái gì, anh lặp lại lần nữa cho tôi xem!

Lâm Ngọc nghiêm nghị nói, tiến lên muốn túm cổ áo Bạch Tiểu Thăng.

Muốn động thủ với Bạch Tiểu Thăng?

Lôi Nghênh ở bên cạnh bĩu môi khinh thường.

Bạch Tiểu Thăng giơ chân đạp vào giữa bắp chân Lâm Ngọc, cả người Lâm Ngọc đều ngã xuống, lại bị một bàn tay của Bạch Tiểu Thăng đánh vào trên mặt.

Tiếng bạt tai vô cùng thanh thúy vang lên.

Lâm Ngọc ngã ngồi ở trên mặt đất, hai tay bụm mặt, cả người đều choáng váng.

Một màn này, cũng làm cho mọi người ở đây đều sợ đến ngây người.

Bạch Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đánh người ở trước mặt đám đông!

Lâm Ngọc hơi tỉnh lại, thét lên,

- Anh dám đánh tôi !

- Là anh ra tay với cấp trên trước, tôi không được tự vệ sao? Không muốn thì cứ án theo điều lệnh của tổng bộ, tôi để cho anh nghỉ việc !

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh.

Đôi mắt Lâm Ngọc đều đỏ lên, vừa muốn động thủ, lại nghe thấy một tiếng nổi giận quát,

- Dừng tay !

Được gạt sang một bên, giờ phút này, trên mặt Trầm Bồi Sinh tức giận đến mức râu tóc đều dựng lên.

Lâm Ngọc nhìn thấy cảnh này, lập tức tắt lửa giận.

Trầm Bồi Sinh trầm mặt, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, cậu muốn làm gì?

Đã xỉ nhục hắn, còn tát vào mặt Lâm Ngọc, còn muốn miễn nhiệm chức vụ của Lâm Ngọc!

Đây quả thực là đánh thẳng vào mặt Trầm Bồi Sinh hắn trước mặt mọi người.

Bạch Tiểu Thăng đang hạ quyết tâm muốn lưỡng bại câu thương sao!

Tuy nhiên đây là cơ hội tốt để xử phạt Bạch Tiểu Thăng, Trầm Bồi Sinh cũng thật sự nổi giận trong bụng rồi.

Hắn nghĩ tới việc Bạch Tiểu Thăng sẽ bất kính với chính mình, nhưng mà không nghĩ tới lại quá phận đến mức như thế.

Hai thầy trò đều bị người ta đánh chửi!

- Tôi muốn làm gì ?

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha,

- Mọi người đều thấy được, trong mấy ngày qua tôi đã vất vả và mệt mỏi như thế nào rồi, không kìm chế được nỗi lòng của mình.

- Trầm lão thay mặt Tổng giám đốc, là người rộng lượng như vậy, nhất định sẽ thương cảm tôi đúng không?

- Chuyện của Lâm Ngọc, tôi không truy cứu trách nhiệm của anh ta nữa!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Trầm Bồi Sinh, nói một cách chân thành,

- Tôi xin được nghỉ phép !

Mọi người tại đây đều vô cùng ngạc nhiên.

Trầm Bồi Sinh càng ngạc nhiên hơn.

Bạch Tiểu Thăng chủ động rời bỏ quyền hành, cần nghỉ ngơi?

Thật hay giả đây?

- Có thể chứ ?

Bạch Tiểu Thăng cứng nhắc hỏi lại.

Trầm Bồi Sinh đem lòng đang tràn đầy kinh ngạc, xua tan u uất, trong miệng thốt ra một chữ,



- Được!

Bạch Tiểu Thăng cười to, mang theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi ra ngoài.

Gần một trăm sự vụ quan nhanh chóng tạo thành một lối đi, giống như xếp hàng đưa tiễn.

Bạch Tiểu Thăng nghênh ngang rời đi, cũng không thèm quay đầu lại nói với đám người,

- Mong các vị còn nỗ lực cống hiến vì tập đoàn nhiều hơn, ngày nào bị đuổi có thể đến tìm tôi.

Câu nói này, dường như đang nguyền rủa gì đó.

Đám người Trầm Bồi Sinh và Lâm Ngọc kinh dị phát hiện, trong đôi mắt của những sự vụ quan ở đây giống như đồng thời dấy lên một ngọn lửa !

Những người này đều như bị tiêm thuốc kích thích !

Thầy trò Trầm Bồi Sinh cảm thấy khó hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận