Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1218: Trên đường gặp gỡ

Khu Thâm Bắc, thành phố Lâm Hải, một trong những thành phố thương vụ kiểu mới, nhân khẩu khoảng chừng 400 ngàn người.

Nơi này cùng với CBD khác nhau, từ lúc mới thành lập liền rất chú trọng quy hoạch thành thị.

Khắp nơi bóng rừng thênh thang, đường đi ở giữa dải cây xanh, hoa cỏ nở bốn mùa.

Cái này thực là phá vỡ uy tín lâu năm của thành thị Lâm Hải, ấn tượng về một thành phố chỉ toàn bê tông cốt thép.

Tòa thị chính Lâm Hải, trong những năm gần đây, nó cũng đã tiếp tục di chuyển đến vùng sâu phía bắc của đất nước.

Mười giờ sáng.

Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi trên đường ở Thâm Bắc.

Nơi mà bọn họ muốn đến rõ ràng là có thể đón xe đi tới, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng nhất thời muốn xuống xe đi bộ đến đó.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đi cùng một đường với hắn.

Bọn họ về Lâm Hải đã khoảng một tuần, mặc cho bên tổng bộ mưa gió, sóng biển thay nhau nổi lên, đều chẳng quan tâm.

Những ngày qua bọn họ chính là thả lỏng, vui đùa, nghỉ ngơi, sau đó lại đùa giỡn một phen với những người mà bên Trầm Bồi Sinh phái đến đây theo dõi bọn hắn.

Những người kia muốn nhìn chăm chú bọn họ sao, hiển nhiên không biết chính mình có bao nhiêu cân lượng!

Ngày thứ nhất, bọn họ liền bị Lôi Nghênh phát hiện ra.

Cùng ngày hôm đó, trước khi ba người Bạch Tiểu Thăng ra khỏi cửa, Lôi Nghênh liền đem tư liệu về những người kia giao đến tay Bạch Tiểu Thăng.

Những chuyện phát sinh sau này thì không cần nhiều lời nữa.

Ba người Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn đem mấy người kia làm “người phục vụ” mà sai khiến, mỗi khi cần người sẽ tùy tiện mà sai khiến.

Những người kia, e sợ những ngày qua đã chịu đựng đến khổ không thể tả.

Hai ngày nay lại không gặp người tới theo dõi nữa.

Nghĩ đến bên phía Trầm Bồi Sinh kia cũng cảm thấy làm như vậy là không có nghĩa lý gì, còn chưa nói tới tự chuốc lấy nhục nhã nên liền rút lui.

- Thật là không có người mới đến theo dõi sao?

Trong lúc đi dạo Bạch Tiểu Thăng còn hỏi Lôi Nghênh.

- Yên tâm đi, đảm bảo là không có.

Lôi Nghênh vô cùng khẳng định.

Ở phương diện này, hắn rất có uy tín, là chuyên gia.

Nghe hắn nói như thế, Bạch Tiểu Thăng mới hoàn toàn yên tâm, cười nói.

- Nghe nói mấy người Lý Khâu Sơn đem văn phòng mới chuyển về bên này rồi. Đi, chúng ta tới xem thử.

Tuyết Liên Vạn Hòa ở chỗ này phát triển cũng không tệ, dưới sự trợ lực của Tôn Bạch Trí Thắng, Thăng Tỉnh Quốc Tế và Đằng Vân, xem như thanh danh cũng vang dội.

Bạch Tiểu Thăng đã sớm muốn đến xem.

- Chúng ta chưa cùng Lý Khâu Sơn chào hỏi qua, lần này tới có tính là ông chủ lớn như anh cải trang vi hành hay không?

Lâm Vi Vi trêu chọc nói.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng ăn mặc tùy ý, khí chất nội liễm, nhìn thoáng qua không khác với những thanh niên bình thường cho lắm.

- Thật sao?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, hai tay bỏ vào túi quần, đi thẳng lên phía trước.

- Vậy thì đi vi hành một chút thôi.

Tuyết Liên Vạn Hòa là trạm thứ nhất, một chút nữa hắn lại phải đi Tôn Bạch Trí Thắng tản bộ một chút, nhìn một chút.

Sau đó, liền khởi hành đến nước Mỹ, tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc.

Mặt khác, còn phải đi tới nhà họ Ngụy.

Vừa nghĩ tới muốn trèo lên cửa nhà Ngụy Tuyết Liên, cả người Bạch Tiểu Thăng có một loại cảm giác khẩn trương khó hiểu.

Bạch Tiểu Thăng rút tay ra khỏi túi quần, muốn đưa lên gãi đầu, thời điểm vừa rút tay ra, trong túi có một đồng xu tiền thuận thế được rút ra theo, lăn đến bên lề đường.

Hiện tại Bạch Tiểu Thăng không thiếu tiền.

Phần tiền lương phong phú của chức Đại sự vụ quan kia cũng chỉ là mưa bụi mà thôi.

Trên tấm thẻ vàng mà ông chú hai cho, nó thông với một tài khoản, bên trong có gần năm trăm triệu!

Sau này, Tôn Bạch Trí Thắng, Tuyết Liên Vạn Hòa định kì “phát tiền lương” cho ông chủ này, hơn nữa Thăng Tỉnh Quốc Tế bên kia, Trịnh mập mạp chia “hoa hồng” cho hắn, cũng được gần hai trăm triệu, được hắn chuyển đến cùng một cái tài khoản.

Có thể nói, trong một tấm thẻ vàng vô hạn của Bạch Tiểu Thăng đã có gần bảy trăm triệu rồi.

Một đồng! Nhỏ tới không thể nhỏ hơn nữa!

Nhưng dù chỉ là một đồng, Bạch Tiểu Thăng lại không có tập thành thói quen vung tiền như rác.

Chính là một xu tiền, rơi trên mặt đất đều không thèm nhặt sao?

Hắn làm không được.

Bạch Tiểu Thăng lưu ý xe phía sau một chút, nhìn thấy còn một khoảng rất xa, liền đi xuống đường nhặt xu tiền kia lên.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thấy động tác của Bạch Tiểu Thăng, cũng lưu ý thấy xe phía sau hãy còn xa, nên không ai ngăn cản hắn mà chỉ đứng chờ.

Không ngờ, cái xe phía sau đang còn xa nhưng lại đột nhiên tăng tốc!

Bạch Tiểu Thăng nhặt được tiền xu, đã lui về trên đường đi.

Chiếc BMW X1 đằng sau lại thổi còi tiếp cận, rồi thắng gấp một cái.

- Tự dưng nhảy xuống đường, mày muốn chết hả?

Vị trí cửa lái duỗi ra một cái đầu, rống lên với Bạch Tiểu Thăng.

Đó là một nam nhân tuổi tác xấp xỉ Bạch Tiểu Thăng, tóc vuốt keo, ăn mặc kiểu thương vụ.

- Nhìn thấy BMW liền lao ra, mày muốn giả bị đụng trúng đúng không! Tao nhấn chân ga một cái, lỡ đụng trúng mày, mày liền té xuống đường giả bộ bị đụng trúng đúng không!

Tài xế vừa rống vừa bóp kèn inh ỏi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tự nhiên cũng chú ý tới, lập tức lên giọng bất mãn, nhưng bị tiếng còi lấn át mất.

Người lái BMW nhìn trong tay Bạch Tiểu Thăng đang vuốt vuốt một đồng tiền xu, liền ngay lập tức bĩu môi khinh miệt.

- Mẹ nhà mày, cái thứ quỷ nghèo!

Bạch Tiểu Thăng chau mày.

Đây là đường phụ, người đi đường cũng có quyền đi, hơn nữa hắn để ý chiếc xe đang còn rất xa nên mới bước xuống đường, sau khi nhặt được tiền xu cũng lập tức bước lên.

Làm sao, vậy cũng không đến mức để người ta mắng chửi như vậy chứ.

Ngồi phía tay lái phụ là một người phụ nữ, ăn mặc kiểu thương vụ rất gợi cảm, nghiêng người lên phía trước mà đánh giá Bạch Tiểu Thăng, gặp hắn ăn mặc không có gì lạ, lập tức quay lại khuyên nhủ người đàn ông lái xe.

- Anh Hào, đừng chấp nhặt với hắn làm gì, đi nhanh đi, còn phải đến gặp nhà đầu tư nữa đấy, đừng để chậm trễ.

- Vậy thì cũng phải mắng hắn hai câu đã! Lão tử chỉ mới cúi đầu châm thuốc một chút, rồi hơi đạp chân ga tí xíu. Không chú ý một cái, hắn liền chạy tới trước đầu xe rồi.

Cái người tên Hào kia giận dữ nói, lại nhìn xuống chân Bạch Tiểu Thăng mà gắt một cái.

- Mày vội đi đầu thai cũng đừng hại người khác! Nhìn cái gì, mày nhìn cái gì nữa!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng rét run.

Hiện tại mấy người lái xe đều lớn lối như vậy à, rõ ràng chính mình cũng có sai, vậy mà còn lẽ thẳng khí hùng như thế sao?

Giáo dục một chút?

- Anh Hào, đi nhanh đi, ở đây không tốt để đậu xe.

- Quách Nguyệt Diêu, khuyên nhủ Giang Hào đi, chút chuyện nhỏ như vậy không nên làm quá mức.

Hai người đàn ông ngồi ghế phía sau nhao nhao mở miệng.

Một người đang gấp rút thúc giục, một người đang làm dịu tình hình.

Xuyên qua cửa sổ xe, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy hai người ngồi phía sau đều là người đồng lứa.

Người thúc giục, mang theo mấy phần vô lại.

Người thuyết phục, diện mạo bình thản, lại rõ ràng có mấy phần thiện ý.

- Chu Tứ Phương, cậu tra điểm dừng xe một chút. Lý Nê, cậu thật là mềm lòng!

Giang Hào gắt một cái, nhanh nhẹn lên số, chiếc BMW đột nhiên khởi động, ầm vang mà đi, chỉ là khi đi lên cố ý chạy ngang vũng nước đọng ven đường.

Nước bẩn bắn tung tóe, cạnh giày Bạch Tiểu Thăng lập tức bị bắn cho bẩn thỉu.

Chiếc BMW đã chạy xa.

Trên vị trí lái duỗi ra một cánh tay, xa xa nhìn thấy hắn đang giơ ngón giữa lên.

Trong thời gian ngắn ngủi, Bạch Tiểu Thăng còn đang suy nghĩ có nên ra tay dạy dỗ cái tên miệng mồm không biết giữ kia hay không, thì người ta đã chạy mất.

Cái thua thiệt ngầm này cũng khiến cho Bạch Tiểu Thăng rất là khó chịu.

- Anh Tiểu Thăng, anh sao rồi! Mấy người kia thật quá đáng.

Lâm Vi Vi chạy tới, kinh sợ đan xen.

Vừa rồi nàng kịp phản ứng, mắng mỏ một tiếng, kết quả vừa lúc chiếc BMW bóp kèn, tiếng kèn che lại giọng nói của nàng, đối phương hoàn toàn không nghe thấy.

Lôi Nghênh cũng nhíu mày, nhanh chân bước qua đây, trong miệng còn thì thào.

- Đi thôi, còn coi lát nữa bọn hắn đến đâu. Đúng rồi, lần sau kiên quyết không thể đợi bọn họ ra tay trước, mình phải tranh thủ thời gian đem cửa kính ôtô của bọn họ đập nát mới được.

Hai người này đều có mấy phần tức giận.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, ngược lại còn đi an ủi bọn hắn.

- Không có gì đáng ngại, chẳng qua là một số người không có giáo dưỡng mà thôi. Những người nhỏ bé như vậy không thể nào ảnh hưởng tâm tình của tôi đâu.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều thấy chiếc xe kia chạy mất, muốn tìm người xúi quẩy cũng không thể, chỉ có thể đem tức giận nuốt vào bụng.

Bạch Tiểu Thăng cười to, nhẹ nhàng vỗ bả vai hai người.

- Được rồi, được rồi, đi thôi, đi tới công ty của chúng ta giải sầu một chút, lại để cho Lý Khâu Sơn mang lên một bàn ăn trưa, ăn một bữa thật ngon tất cả mọi chuyện đều qua nha.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lúc này mới coi như thôi, tiếp tục đi theo Bạch Tiểu Thăng.

Một đường đi qua, bọn hắn tuy là đi bộ, nhưng trên con đường này đèn đỏ nhiều, thỉnh thoảng liền có kẹt xe, lái xe cũng chưa chắc bao nhanh.

Hơn nữa nghe nói, bên này rất khó tìm chỗ đậu xe.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh một đường đi qua, cũng không có tâm tình thưởng thức phong cảnh, nghểnh cổ nhìn những cái chiếc xe trên đường, vẫn còn muốn tìm chiếc BMW kia.

Bạch Tiểu Thăng thấy một lần, lập tức buồn cười.

- Được rồi, các người a, đừng chỉ luôn nghĩ đến chuyện này. Nếu không ở cùng tôi lâu như vậy, liền tạo thành tâm tính nhỏ nhen, như vậy khiến mọi người nghĩ tôi là một người xấu nha.

Lời nói tuy là như thế, Lâm Vi Vi vẫn kiên quyết mở miệng.

- Vô duyên vô cớ để cho người ta mắng, anh Tiểu Thăng, anh không tức giận sao? Hắn lái một cái xe rách nát, liền coi chính mình rất trâu bò sao? Không được, nghĩ lại, em liền nổi giận!

- Tuyệt đối thích ăn đòn !

Lôi Nghênh không những không khuyên giải, ngược lại sờ lên cằm, nghiêm túc hát đệm.

Bạch Tiểu Thăng dở khóc dở cười nhìn lấy hai người.

- Bị khinh bỉ là tôi, không phải là các người, các người có thể nghĩ thoáng một chút hay không?

- Không thể!

Hai người trăm miệng một lời.

Bạch Tiểu Thăng không khuyên giải nữa.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước xem xét, lại vui vẻ giơ tay chỉ một cái.

- Nhìn kìa, mục đích đang ở trước mắt.

Nơi xa, là một cao ốc mang tên Thâm Bắc.

Cao ốc Thâm Bắc, có thể lấy hai chữ "Thâm Bắc" mệnh danh, đủ thấy địa vị của kiến trúc này, đã là tiêu chí của Khu vực Thâm Bắc.

Tiền thuê ở nơi đó, cũng không kém so với khu hạch tâm cao ốc CBD uy tín lâu năm là bao nhiêu.

Mấy người Lý Khâu Sơn dưới sự giúp đỡ của Tôn Bạch Trí Thắng và Lý Thanh Phong, một hơi mua trọn năm tầng ở nơi này!

Cái này liền trở thành tin tức chấn động của thời đại!

Dù sao đây chính là Lâm Hải, đại thành thị uy tín lâu năm, Thâm Bắc liền xem như vùng mới giải phóng, đó cũng là ở dưới bóng Lâm Hải, có thể mua xuống năm tầng của kiến trúc tiêu chí khu Thâm Bắc, có thể tưởng tượng cái công ty này trâu bò cỡ nào!

Huống chi, trước đây không lâu Tuyết Liên Vạn Hòa liên hợp với rất nhiều công ty, thành lập liên minh sản nghiệp, do đó cũng là tên nổi như cồn.

Liên tiếp những tin tức nóng hổi, so với quảng cáo còn tốt hơn nhiều nữa, lập tức đem thanh danh của Tuyết Liên Vạn Hòa đẩy đến một tầm cao mới.

Cái ông chủ thần bí phía sau Tuyết Liên Vạn Hòa, cũng trở thành đề tài mà giới truyền thông muốn tìm ra, mong muốn đào ra một tin tức còn nóng bỏng hơn nữa.

Đáng tiếc là, bọn họ liên tưởng như thế nào, khai quật như thế nào, cuối cùng đều là phí công.

Mặc cho bọn họ liên tưởng như thế nào, cũng không thể liên tưởng lên đầu Bạch Tiểu Thăng.

Tuyết Liên Vạn Hòa hạ một khoản đầu tư ở Thâm Bắc, cái khoản đầu tư này tuy có phần lớn, nhưng tuyệt đối là có lời vô cùng, tuyệt đối là mua bán kiếm lời!

Lúc đó Lý Khâu Sơn xin chỉ thị Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng không chút do dự liền đồng ý.

Giờ phút này, nhìn thấy cái cao ốc mười tầng đầy khí thế kia, nghĩ tới nơi đó có mấy tầng là sản nghiệp của mình, Bạch Tiểu Thăng liền rất vui vẻ, tâm lý không vui cũng bị quét sạch sành sanh.

Mắt thấy chỗ cần đến đang ở trước mắt, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không sinh hờn dỗi nữa.

Ba người tăng tốc bước chân, đi qua.

Dưới sân tòa cao ốc Thâm Bắc có Quảng Trường lớn, lại cấm chạy xe vào, cất bước đi trong quảng trường là những người nam nữ có thần thái vội vã, ăn mặc kiểu thương vụ.

Nếu mà, tùy tiện kéo tay một người lại hỏi thì toàn là tinh anh lương tháng trên một triệu.

So ra mà nói thì ba người Bạch Tiểu Thăng ăn mặc trang phục bình thường đi trong này, xem ra bọn họ mới là khác người.

Nếu không phải nhìn bọn họ tuổi tác còn quá nhỏ, có lẽ sẽ ứng với câu “Nghèo mặc áo lông, giàu mặc áo bông, ông chủ mặc giản dị”.

Đương nhiên, những người đi đường kia vội vã nhìn thoáng trên người Bạch Tiểu Thăng một chút, lại vội vã dời mắt đi, sẽ không biết, bọn họ nhìn thấy vị này, đúng là ông chủ, hơn nữa rất có tiền.

Trên quảng trường này, treo một tấm băng rôn màu đỏ, chữ viết hoặc tranh vẽ đã hơi có phai màu “Nhiệt liệt hoan nghênh Tuyết Liên Vạn Hòa vào cao ốc Thâm Bắc”, ông chủ phía sau Tuyết Liên Vạn Hòa là một người rất trẻ tuổi.

Lại không có người nào biết nắm bắt cơ hội ở đây.

Cho nên mới nói, một đại thành thị như Lâm Hải có vô số kỳ ngộ, mỗi người đều không hẹn mà gặp, lại mỗi người đều trong lúc vô tình mà bỏ lỡ.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng một đường đi sâu vào trong quảng trường tòa cao ốc.

Dưới cửa cao ốc Thâm Bắc, vậy mà còn phải đi qua cửa bảo an. Tất cả bảo an đều ăn mặc thống nhất, ánh mắt nhạy cảm, được huấn luyện nghiêm ngặt.

Một đường đi vào bên trong, bên trong có thang máy, cái này phải gọi là đại sảnh thang máy, phân thành mấy khu khác nhau.

Tầng cao thấp có thang máy riêng, tầng chẵn tầng lẻ đều có thang máy riêng.

Bọn người Bạch Tiểu Thăng tìm kiếm một phen mới tìm được thang máy tương ứng.

- Nơi này thật đúng là phức tạp.

Bạch Tiểu Thăng có chút ít cảm khái, cười nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Cũng còn tốt là bọn họ đứng ở thang máy có ít người chờ nhất, nguyên nhân không có gì khác là Tuyết Liên Vạn Hòa một hơi mua năm tầng ở đây, hai bộ thang máy hận không thể để cho mình bọn họ sử dụng, cùng một cái thang máy đi rất nhiều người của các công ty khác so sánh với người đi Tuyết Liên Vạn Hòa thì tự nhiên cảm thấy ít hơn nhiều lắm.

Bạch Tiểu Thăng trêu chọc nơi này đi lên lầu thật khó khăn phức tạp.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không dám gật bừa, cao ốc tổng bộ ở khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc cũng không đơn giản hơn với bên này bao nhiêu cả.

Chỉ bất quá là sau khi Bạch Tiểu Thăng lên làm sự vụ quan kiểu mới, liền đi xa tổng bộ, không có trường kỳ ngồi chờ ở tổng bộ là mấy.

Lại nói sau khi làm tới đại sự vụ quan, lại có thang máy chuyên dụng, cũng không cần phải chờ đợi.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên không có trải nghiệm tư vị của các trợ lý sự vụ khi tìm thang máy và xếp hàng.

Đương nhiên. Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng được dính hào quang của Bạch Tiểu Thăng, tối thiểu nhất cũng có quyền sử dụng thang máy chuyên dùng.

Giờ phút này, khi Bạch Tiểu Thăng vừa trêu chọc xong.

Người xếp tại phía trước hắn nhịn không được quay lại liếc hắn một cái, sau khi xem lại nhìn thật chăm chú.

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm giác được ánh mắt của đối phương, nhìn về phía đó.

Thực ra, lúc bọn họ nói chuyện thì mấy người ở phía trước cũng đang nói chuyện.

Chỉ là, tại cái địa phương mà bầu không khí thương vụ nặng nề như vậy, hoàn cảnh kèm theo cũng có mấy phần trang nghiêm.

Mọi người đều là người có thân phận, tự nhiên lúc nói chuyện sẽ tự giác đè thấp âm thanh.

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng mới không lưu ý là người phía trước bọn họ là ai.

Giờ phút này.

Người nhìn Bạch Tiểu Thăng kia, tướng mạo không có gì lạ, lại có một mặt thiện ý, ánh mắt có mấy phần kinh ngạc, còn ẩn ẩn mang theo một tia áy náy.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhận ra.

Đây không phải là người đàn ông ngồi ở ghế sau chiếc BMW kia à, lúc ấy hắn còn khuyên tài xế dàn xếp ổn thỏa kia mà.

Tên của người này còn rất đặc biệt.

Bạch Tiểu Thăng nhớ rõ, tài xế gọi hắn là "Lý Nê".

Lý Nê ở phía trước còn đang hạ thấp giọng nói đùa cùng ba người kia, trong lúc vô tình nhìn sang, cũng đã nhận ra Bạch Tiểu Thăng đang đứng phía sau.

- Ồ, người giả bị đụng, là mày hả!

Cái người tài xế kia, được Lý Nê gọi là “Giang Hào”, đôi mắt lập tức lạnh lẽo, cười lạnh nói.

Cái người con gái gọi là Quách Nguyệt Diêu kia cũng đang dò xét Bạch Tiểu Thăng.

Còn có người đàn ông vô lại gọi là Chu Tứ Phương kia nữa.

- Ha ha, lại gặp mặt!

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Giang Hào, cười.

Cười lạnh.

Không phải oan gia thì không gặp mặt nha!

Thật sự là thật là đúng dịp !

Chính mình cũng coi như ăn thua thiệt ngầm, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được a !

Khả năng là ông trời cảm thấy ngụm ác khí của mình nên đến lúc nhả ra!

- Cậu là bị cái bệnh gì vậy, vậy mà cậu lúc đó lại đi mắng người, cậu dựa vào cái gì mà đi mắng người ?

Lâm Vi Vi thấy được Giang Hào, lập tức nộ khí lại tăng, quát hỏi.

m thanh tăng cao, lập tức dẫn tới ánh mắt chú ý của người chung quanh.

Anh mắt Lôi Nghênh cũng băng lãnh, nhìn mấy người Giang Hào.

Mấy người Giang Hào cũng đã nhìn ra, ba người Bạch Tiểu Thăng là đi chung với nhau.

Được một mỹ nữ vặn hỏi, đôi mắt Giang Hào lập tức sáng lên.

Dáng người Lâm Vi Vi rất xinh đẹp, lại có khí chất đặc biệt !

Cực phẩm mỹ nữ a !

Ánh mắt Giang Hào lập tức trở nên nóng rực.

Quách Nguyệt Diêu đứng ở một bên phát hiện anh mắt của Giang Hào thay đổi, lập tức có mấy phần ghen tuông, ánh mắt mang địch ý dò xét Lâm Vi Vi.

- Người đẹp, lúc ấy cái tên này tự dưng lao ra, như vậy có biết bao nguy hiểm nha, tôi giáo dục hắn là vì muốn tốt cho hắn mà thôi.

Giang Hào cười tủm tỉm nói với Lâm Vi Vi.

- Các người đi bộ tới sao? Cái này rất là mệt nha, lúc đi về ngồi xe của tôi này, tôi đưa cô về. Có một chỗ dành cho cô!

Giang Hào vậy mà còn ngượng ngùng đề nghị.

- Không hứng thú!

Lâm Vi Vi cả giận nói.

- Cậu tự dưng mắng chửi người, chuyện này làm sao bây giờ?

- Không làm sao cả, tôi còn muốn nói là hắn cố ý giả bị đụng nha.

Quách Nguyệt Diêu khoanh tay đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Lâm Vi Vi âm dương quái khí nói.

- Cô!

Lâm Vi Vi đối với nữ nhân điên đảo trắng đen này rất là tức giận.

Đang nói.

“Tinh” một tiếng, cửa thang máy trước mặt liền mở ra.

Rất nhiều người đi ra, cũng có nhiều người phía trước chen vào.

- Này, mấy người có đi hay không, nếu không đi thì nhường cho người phía sau một chút nha.

Đằng sau có người nói.

Mấy người Giang Hào vội vàng bước vào thang máy, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên cũng đi theo.

Lý luận, cũng không được để lỡ thang máy.

Chỉ là thời điểm bấm phím, ngón tay của Lâm Vi Vi và Quách Nguyệt Diêu cùng nhấn vào một số.

- Cô đi tầng này?

- Các người cũng vậy?

Trong nháy mắt, hai nhóm người đều giật mình, lại một lần nữa nhìn kỹ đối phương.

Thật đúng là trùng hợp nha!

Đều đi Tuyết Liên Vạn Hòa?

Bạn cần đăng nhập để bình luận