Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1223: Muốn đi, hoan nghênh !

Diêu Vũ Thành đối mặt với từng tiếng vặn hỏi của Thành Ngữ Mặc, sắc mặt trở nên tái xanh, nhìn bộ dáng hắn sắp tức giận rồi.

Dù sao, tất cả mọi người ở đây đều là nhân viên của một công ty, cũng đều đang nắm chức vụ là Phó Tổng giám đốc như nhau.

Coi như lúc bình thường giữa hai bên xảy ra minh tranh ám đấu, cũng đều giới hạn trong phạm vi ở trước mặt của Tổng giám đốc.

Nhưng ở ngay trước mặt nhiều người ở bên dưới như vậy, lại còn có nhiều người bên ngoài như vậy, vậy mà một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho đối phương chút nào sao.

Thành Ngữ Mặc đối mặt với bộ dáng của Diêu Vũ Thành đang vô cùng tức giận kia, thì trên mặt khẽ lộ ra một nụ cười lạnh.

Chỉ là một tên quản lý nhân sự, một bộ phận mà hắn luôn xem thường, cho tới bây giờ, còn dám theo gót chân mình gây khó dễ cho mình cùng với lợi nhuận của công ty sao.

Không phải kéo ngươi thì kéo ai.

Kỳ thực "Cừu oán" của hai người Diêu Vũ Thành cùng với Thành Ngữ Mặc, khởi nguyên lại vô cùng đơn giản, lúc trước thuộc hạ bên dưới ở trong tay của Thành Ngữ Mặc có một người tay không sạch sẽ, dính líu vào một sự việc tham ô tài sản của công ty.

Chủ trương của Diêu Vũ Thành là gắng sức thực hiện biện pháp khai trừ, nhưng mà Thành Ngữ Mặc lại không đồng ý.

Bởi vì năng lực nghiệp vụ của người kia vô cùng mạnh mẽ.

Thành Ngữ Mặc nói rằng, nếu như ngươi khai trừ hắn, thì thành tích lợi nhuận của công ty chúng ta sẽ bị rút lại trên diện rộng, chắc chắn sẽ không hoàn thành được chỉ tiêu được giao trong thời gian này. Mấy người các ngươi suốt ngày chỉ ngồi trên văn phòng, uống trà ăn bánh nói chuyện, người phụ trách cái rắm ấy, đi kiếm tiền?

Thành Ngữ Mặc nhất quyết giữ vững ý định của mình, ra sức bảo vệ người kia.

Nhưng mà cuối cùng, dưới sự kiên trì của Diêu Vũ Thành, Lý Khâu Sơn vẫn lựa chọn khai trừ người kia.

Như vậy, phần cừu oán này liền kết.

Chuyện như thế, không chỉ xảy ra một lần.

Diêu Vũ Thành đối với chuyện quản chế nhân sự bên dưới tương đối khắc nghiệt.

Còn Thành Ngữ Mặc lại cảm thấy, người mà bên nhân sự đưa tới, đều là đồ ăn hại.

Mâu thuẫn của hai vị Phó Tổng giám đốc này càng ngày càng gay gắt nổi lên trên mặt nước.

Chỉ có điều, bởi vì bọn họ đều là tướng tài đắc lực, nhưng đứng trên lập trường của bản thân từng người, kỳ thực chân chính trên ý nghĩa lại không có gì phân đúng sai cả.

Dù sao cái thế giới này không phải đen thì cũng là trắng.

Lại thêm công ty đang ở vào thời kỳ phát triển thần tốc, Lý Khâu Sơn cũng phải dành nhiều sức lực đi hòa giải, tránh cho mâu thuẫn của hai người càng ngày càng leo thang mà thôi.

Nhưng mà hôm nay, cái tên Giang Tôn này chính là nhân tài do Thành Ngữ Mặc tự mình chạy đến một công ty khác dùng lợi ích lớn để đào về, mà hiện tại Diêu Vũ Thành ở trước mặt muốn động đến hắn, Thành Ngữ Mặc tự nhiên là tức giận.

- Hôm nay, Lão tử quyết ăn thua đủ với ngươi.

Ánh mắt của Thành Ngữ Mặc vô cùng cuồng nhiệt, thậm chí ở trong lòng thầm nói.

Nhìn đến cuối cùng mà xem, Lý Khâu Sơn Tổng giám đốc sẽ coi trọng ngươi là một người quản lý nhân sự, hay là coi trọng vị Thần Tài là ta đây.

Có vị Phó tổng giám đốc vô cùng cường thế làm chỗ dựa như vị Thành Ngữ Mặc này, Giang Tôn đứng ở sau lưng hắn, cũng không hề che giấu vẻ đắc ý một chút nào, hắn đứng đó nhe răng hiện ra nụ cười trào phúng.

Ở đây có một vài người làm việc ở Tuyết Liên Vạn Hòa do Diêu Vũ Thành mang tới, cũng nín hơi ngưng thần, im lặng ngồi nhìn không dám lên tiếng. Cái loại Thần Tiên đánh nhau này, tốt nhất vẫn là né xa xa ra.

Cùng đồng hành với Giang Tôn đến xét duyệt nhân viên, còn có mấy người do Thành Ngữ Mặc mang tới, mắt thấy khí thế phía bên mình đang dâng cao, lập tức thần sắc vô cùng phấn chấn, tuy nhiên bọn họ cũng không dám trắng trợn đi nghị luận, nhưng mà âm thanh huyên náo bên dưới vẫn ồn ào như cũ, một mực chưa ngừng.

Ở cửa ra vào.

Giang Hào cầm đầu mọi người tiến lại gần, thò đầu ra xem náo nhiệt, dù sao cũng không có ai đuổi bọn hắn.

Nhìn thấy vị anh họ của nhà mình gặp phải cảnh bị lãnh đạo "Làm khó dễ", một vị Phó Tổng giám đốc hung hăng khác cũng chạy tới đứng dưới đài, khí thế mơ hồ còn vượt qua đối phương.

Giang Hào vô cùng đắc ý, tự hào về điều này.

Thần sắc của hai người Quách Nguyệt Diêu và Chu Tứ Phương cũng vô cùng hưng phấn, không nhịn được thì thầm với nhau.

- Lợi hại quá, anh Hào, người anh họ này của anh làm người quản lý khâu kiểm toán, xem ra được lãnh đạo vô cùng coi trọng. Vị kia phải tự mình chạy tới đây giúp hắn biện hộ, nhìn xem, vị kia nói đúng mặt tất nhiên bị á khẩu không trả lời được, chậc chậc.

- Người anh họ Hào này của tôi, chính là người được công ty dùng một số tiền lớn cùng nhiều lễ vật cao cấp mời về làm cố vấn đầu tư, coi như đặt ở bên ngoài, cũng phải có không biết bao nhiêu công ty lớn đánh nhau vỡ đầu chiêu mộ. Một tên Phó tổng giám đốc quản lý nhân sự thôi mà cũng muốn khoa tay múa chân, cho nên vị Phó tổng giám đốc phụ trách Đầu Tư kia đương nhiên là không đáp ứng rồi.

m thanh nói chuyện của hai người này rất nhỏ, không cho ai nghe được, nhưng lại có thể khiến cho người đứng bên cạnh mơ hồ nghe được rõ ràng, cũng coi như là bản sự.

Những người kia ở bên ngoài xem náo nhiệt, lập tức khiếp sợ không thôi, nhao nhao dùng ánh mắt kính ngưỡng, sùng bái nhìn Giang Hào.

Vị này lợi hại như vậy, lại có mối quan hệ vững vàng như thế.

Vậy sau này, phải cùng vị "Hào ca" này kéo tốt quan hệ nhiều hơn.

Những người kia phát ra chủ ý quan tâm tha thiết, khiến cho Giang Hào càng thể hiện vẻ đắc ý.

Bên trong văn phòng.

- Lão Thành, tôi không phải là đang nhúng tay vào sự vụ bên trong ngành của các ông, ông tự mình nhìn lại phần sách lược này khi công ty vừa mới thành lập đi, có phải rất có tính khả thi hay không? Lại nói, Giang Tôn không riêng gì là người trong bộ ngành của ông, cũng là người trong công ty của chúng ta a. Lẽ nào tôi không có quyền lực nói hắn sao. Chuyện này, không phải vấn đề ở chỗ là nhằm vào ai.

Diêu Vũ Thành đè ép tức giận ở trong lòng nói.

- Hạng mục đầu tư mạo hiểm, có tính khả thi hay không, có đáng giá để rót tài chính và nhân lực để đầu tư hay không, đó là sự tình của Bộ Đầu Tư tôi. Ông nếu xem có thể hiểu, thì ông đã không đi cái nơi quản lý nhân sự này. Lão Diêu, đừng quá đánh giá cao bản thân mình. Còn nữa, Giang Tôn chỉ là nói ra một cái danh hiệu trong bộ phận của các người mà thôi, được sử dụng để nâng cao mức lương. Bởi vì vị trí này của chúng tôi lúc ấy không có người thích hợp gánh vác cương vị. Ông thật sự coi hắn là thủ hạ của ông sao, muốn chửi thì chửi à, ông có hỏi qua tôi sao. Theo tôi thấy, ông còn không có tư cách giáo huấn hắn.

Thành Ngữ Mặc cầm bản sách lược mà Diêu Vũ Thành đưa cho trực tiếp ném qua một bên, cười tủm tỉm nói.

Thành Ngữ Mặc nói ra, một chút mặt mũi cũng không thèm lưu lại.

Diêu Vũ Thành cảm giác được mọi người ở chung quanh đang xì xào bàn tán, cảm giác được mấy người bên phía Thành Ngữ Mặc đang chỉ trỏ vô mình.

- Vậy cái sự kiện này, ông muốn xử lý như thế nào?

Hắn cũng nổi giận.

- Tôi cũng đang muốn hỏi một chút, bây giờ ông muốn làm sao?

Thành Ngữ Mặc cười lạnh hỏi lại.

- Cho vị tiên sinh này tiếp tục xét duyệt hạng mục một lần nữa, còn có, Giang Tôn nói xấu bọn hắn với ý đồ lừa gạt đầu tư, còn muốn gọi bảo an đánh đuổi người ta đi, đến thanh minh hiểu lầm, để cho Giang Tôn xin lỗi vị tiên sinh này.

Diêu Vũ Thành liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó lại chuyển hướng qua Thành Ngữ Mặc.

Nghe được nói câu nói này, Giang Tôn liếc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng một chút, sau đó nhịn không được mà nở một nụ cười nhạo.

Muốn tôi xin lỗi người này?

Có khả năng sao?

- Diêu Vũ Thành ơi là Diêu Vũ Thành, Diêu Phó Tổng giám đốc của tôi ơi, tôi nhìn ngươi quả thật bị điên rồi. Hiện tại, tôi có thể thay Giang Tôn trả lời ngươi, một lần nữa xét duyệt, là không được. Còn để cho Giang Tôn xin lỗi người này, cũng vậy, làm không được.

Thành Ngữ Mặc cũng cười ha hả, vừa cười vừa lắc đầu, tựa hồ như nước mắt cũng muốn trào ra.

m thanh của Thành Ngữ Mặc trung khí mười phần.

Lời nói bá đạo vô cùng.

Nói xong, Thành Ngữ Mặc lại chợt phát hiện.

Từ cái góc độ này hắn nhìn qua, thời khắc mà Diêu Vũ Thành đang bị mình nhục nhã lần nữa, vậy mà lộ ra một nụ cười đùa cợt.

Chẳng biết tại sao, Thành Ngữ Mặc ngửi được một cỗ khí tức không thích hợp.

- Tất cả nhường lối.

Ở bên ngoài văn phòng, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to.

Cái âm thanh kia vô cùng quen tai, khiến cho Thành Ngữ Mặc trong nháy mắt giật mình một cái, thậm chí không rảnh suy nghĩ vì sao mà Diêu Vũ Thành lại lộ ra cái nụ cười kia, mà vội vàng nhìn về phía cửa ra vào.

Cái âm thanh kia, hắn cùng với Diêu Vũ Thành vô cùng quen thuộc.

Chính là của Tổng giám đốc chấp chưởng Tuyết Liên Vạn Hòa Lý Tổng Tài Lý Khâu Sơn tiên sinh.

Tổng giám đốc, không phải đang mở hội nghị trọng yếu sao?

Tại sao, ngay cả hắn cũng đã bị kinh động đây?

Bên này bản thân mình cũng mới đến có mười mấy phút a, cho dù là có người thông báo, cũng không thể nhanh như vậy được.

Thần sắc của Thành Ngữ Mặc vô cùng kinh ngạc.

Diêu Vũ Thành lại không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, nhịn không được mà liếc trộm ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng.

Cũng không nhìn một chút, là ai ở chỗ này à.

Người vây xem ở cửa ra vào, được nhân viên bảo an và trợ lý tách ra một con đường.

- Tất cả những người không liên quan, ra ngoài.

Một vị trung niên nhân nét mặt vô cùng uy nghiêm, đang bước nhanh chân mà đến, sau khi vào cửa, hắn cũng không nói hai lời, cất giọng hét to.

Lý Khâu Sơn, đến rồi.

Lý Khâu Sơn một khi đã lên tiếng yêu cầu, những nhân viên Tuyết Liên Vạn Hòa kia căn bản không dám trì hoãn chút nào, chen chúc nhau mà ra.

Ngay cả Giang Tôn cũng thu liễm bộ dạng cuồng ngạo của mình, trưng ra cái vẻ mặt vui cười, sau đó vội vàng rời đi.

Trong nháy mắt, trong văn phòng liền trống trải hơn nhiều.

Chỉ còn lại có mấy người Lý Khâu Sơn, Diêu Vũ Thành, Thành Ngữ Mặc, ngoài ra còn có Bạch Tiểu Thăng.

Có một tên trợ lý muốn đi tới mời Bạch Tiểu Thăng ra ngoài, lại bị Lý Khâu Sơn cản lại.

- Vị tiên sinh này ngươi không cần phải để ý đến, ra bên ngoài canh giữ, đừng để ai tiến vào.

Lý Khâu Sơn ra lệnh cho viên trợ lý.

- Vâng.

Vị trợ lý kia gật gật đầu, thần sắc vô cùng cung kính lui ra ngoài, đem cánh cửa cách âm của phòng họp đóng lại.

Ở bên ngoài.

- A, Bạch Tiểu Thăng đi nơi nào rồi. . .

Lý Nê được bao vây giữa mọi người, lại còn chú ý nhìn bốn phía tìm kiếm, không tìm thấy người, hắn kinh ngạc thốt lên.

Trong phòng họp.

Thành Ngữ Mặc ngoài ý muốn nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Cái người trẻ tuổi này tại sao được lưu lại?

Chuyện này khiến hắn khó hiểu.

Nhưng mà hiện tại, không phải thời điểm suy nghĩ chuyện nhỏ này, Tổng giám đốc Lý Khâu Sơn đã đích thân đến đây, còn đuổi tất cả mọi người ra ngoài, lưu lại hắn với Diêu Vũ Thành.

Chuyện này rất rõ ràng, chờ đợi bọn hắn, chính là một trận khẩu chiến liên quan đến vấn đề "Đúng sai".

Thành Ngữ Mặc quyết định tiên phát chế nhân.

Hắn một vị Phó Tổng giám đốc Bộ phận đầu tư mang lại lợi nhuận, là một người xuất thân từ nhân viên nghiệp vụ, không nói đến cỡ miệng phun châu ngọc, nhưng luận về năng lực thuyết minh, cũng có thể nghiền ép Diêu Vũ Thành tuyệt đối.

- Lý tổng, chuyện này, kỳ thực là như vậy. . .

Thế là, Thành Ngữ Mặc vượt lên trước mở miệng kể ra.

Lý Khâu Sơn nhìn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp vung tay lên ngăn hắn tiếp tục phát biểu.

Ngay lập tức, Thành Ngữ Mặc như nghẹn ở trong cổ họng, thần sắc khó hiểu.

Thường ngày, thái độ của Lý Khâu Sơn đối với hắn tương đối nể trọng, tuyệt sẽ không cư xử lạnh lùng như vậy, ngay cả lời nói cũng không cho hắn nói.

Một màn sau đó, lại càng làm cho Thành Ngữ Mặc chấn kinh.

- Ngài đến đây lúc nào vậy, tại sao không có thông báo sớm cho tôi biết một tiếng, tôi đón gió tẩy trần cho ngài.

Lý Khâu Sơn nhanh chân đi đến trước mặt người thanh niên trẻ tuổi được lưu lại kia, mặt mũi tràn đầy nụ cười, thậm chí mang theo vài phần sắc thái cung kính không nên có.

Miệng của Lý Khâu Sơn luôn treo chữ "Ngài" trong câu.

Bộ dáng càng lộ ra tư thái khiêm nhường cung kính.

Trong nháy mắt, Thành Ngữ Mặc trừng lớn hai mắt, khó có thể tin nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Người thanh niên trẻ tuổi kia đến đây báo cáo, lại bị Giang Tôn cự tuyệt.

Anh ta có lai lịch gì?

Diêu Vũ Thành mỉm cười nhìn tất cả, không cảm thấy kỳ quái chút nào, thậm chí nghiêng mắt qua nhìn Thành Ngữ Mặc, âm thầm cười lạnh.

Không phải nói bộ phận nhân sự chúng ta không tiếp xúc với tồn tại cao cấp à, Thành Ngữ Mặc, khi đó ngươi nói lời này lớn lắm nha. Vị này, mới là đại nhân vật mà ngươi nghĩ muốn bể đầu cũng không nghĩ ra được. Ai bảo ngươi không phải quản lý nhân sự ở đây, vô duyên tham dự vào thông báo tuyển dụng bí mật bên thành phố Nam Tự kia a.

Diêu Vũ Thành cảm thấy rất may mắn, bản thân mình làm thông báo tuyển dụng.

. . .

Bạch Tiểu Thăng chắp tay sau lưng nhìn vào bức tranh Phong Vân Sơn Hà Đồ trên tường, vừa rồi lên đây, hắn đã gửi tin tức cho Lý Khâu Sơn, sau đó lại nghe thấy "Lưỡng hùng tranh chấp" giữa Diêu Vũ Thành và Thành Ngữ Mặc.

Hắn không quan tâm.

Nhưng hiện tại, Lý Khâu Sơn tới rồi, Bạch Tiểu Thăng mới xoay người lại, nở nụ cười, lại nhìn vào mắt hai người Diêu, Thành.

- Nếu như chào hỏi từ sớm, chẳng phải không nhìn thấy một màn hí kịch vô cùng đặc sắc như vậy à.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lý Khâu Sơn trêu ghẹo nói.

Lý Khâu Sơn lập tức có mấy phần xấu hổ.

Thành Ngữ Mặc nhìn qua ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng, thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, trong nháy mắt liền run lên.

Thành Ngữ Mặc là từ nhân viên nghiệp vụ mà lên, nhiều năm trải qua phong ba như vậy, cũng đã gặp qua rất nhiều dạng người.

Nhận thức được người có bản sự, gần như là bản năng của hắn.

Thời gian đối mặt ngắn ngủi, hắn chợt phát hiện ánh mắt của người thanh niên trẻ tuổi mà sao mà thâm thúy.

Khí tức mạnh mẽ ẩn hiện mơ hồ còn hơn cả Lý Khâu Sơn.

Thành Ngữ Mặc bỗng nhiên có loại cảm giác vô cùng bất an.

- Thật sự hổ thẹn, là tôi quản lý có vấn đề.

Lý Khâu Sơn áy náy nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bộ dáng của hắn như thế, ngay cả Diêu Vũ Thành cũng cảm thấy kinh ngạc.

Hắn có cảm giác bộ dáng của người thanh niên trẻ tuổi này, quả thật rất giống như ông chủ công ty mình. . .

- Vấn đề cũng không có nghiêm trọng như vậy. Nếu như chú quản lý có vấn đề, thì cái công ty này ở trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, lại có danh tiếng như mặt trời giữa trưa sao? Vấn đề, không phải ở trên người chú đâu, chú Lý.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn Lý Khâu Sơn nở nụ cười hàm hồ.

Một tiếng Chú Lý vô cùng tự nhiên.

Càng giống như là lấy tuổi tác mà xưng hô với trưởng bối.

Ngay lập tức, Lý Khâu Sơn có mấy phần thụ sủng nhược kinh.

- Chỉ có điều, vị Thành Phó Tổng giám đốc này, xử sự có chút bao che. Ông ta biết rõ Giang Tôn tác oai tác oái, vậy mà vẫn nói Giang Tôn bởi vì có thể kiếm tiền, công ty liền có thể dung túng hắn sao?

Bạch Tiểu Thăng nói, sau đó nhìn về phía Thành Ngữ Mặc một chút.

Bạch Tiểu Thăng đặt ra câu hỏi chất vấn.

- Vị tiên sinh này, có khả năng ngài không biết hết tất cả tình huống xảy ra, Giang Tôn hắn quả thật là một nhân tài hiếm có, hơn nữa công ty đang ở trong thời khắc phát triển thần tốc, cũng đang cần nhân tài như vậy. . .

Đối mặt với tồn tại mà ngay cả Tổng giám đốc Lý Khâu Sơn phải xử sự một mực cung kính, Thành Ngữ Mặc kìm lòng không được mà khẽ nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng cười nói.

- Cho nên chuyện hắn có thể đổi trắng thay đen, cho nên hắn có thể nhẹ nhõm thông qua hạng mục của em họ mình, còn đối với những người khác lại tiến hành chèn ép, đơn giản là do hắn và người em họ kia có mối quan hệ thân thiết, có than phiền một chút về vấn đề cá nhân?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Cái nụ cười kia, vô cùng lạnh lẽo.

- Vậy bây giờ tôi liền quay về, răn dạy hắn một chút.

Thành Ngữ Mặc nhìn thấy, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.

- Không cần. Miếu nhỏ không chứa được Đại Bồ Tát, đuổi đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói,

Đuổi đi?

Thành Ngữ Mặc cảm thấy kinh hãi.

Liền bởi vì chuyện này, liền phải đem loại người tài ba như Giang Tôn này đuổi đi?

- Được.

Bộ dáng đồng ý của Lý Khâu Sơn kiểu như đây là chuyện đương nhiên, căn bản do dự cũng không có chút do dự nào.

Diêu Vũ Thành một mặt kính sợ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Người thanh niên trẻ tuổi, quả thật có quyền lực như là ông chủ vậy.

Vậy hắn đến tột cùng cócái lai lịch gì đây?

Chẳng lẽ là con trai của ông chủ. . .

Diêu Vũ Thành mơ màng suy nghĩ hết bài này đến bài khác.

- Lý tổng, ngài cũng biết mà, cái tên Giang Tôn kia là do công ty dùng số tiền lớn cùng với nhiều lợi ích đào tới. Nhưng mà hứa hẹn sẽ mang đến cho công ty lợi ích vô cùng to lớn. . . Nếu như không phải vậy, ngài suy nghĩ một chút, trước trừng phạt một chút. . .

Thành Ngữ Mặc sau cơn kinh hãi, cũng gấp giọng nói với Lý Khâu Sơn.

- Hắn, nhất định phải rời khỏi.

Ánh mắt của Lý Khâu Sơn phát lạnh nhìn Thành Ngữ Mặc, cắt ngang lời của hắn.

- Thành Phó Tổng giám đốc, tôi biết rõ anh một mực lấy công trạng làm trọng. Người nào cũng được, chỉ cần trong mắt anh có năng lực, liền có thể không quan tâm phẩm tính và tác phong.

- Thẳng thắn mà nói, trước đây, tôi cũng ngầm đồng ý với cách làm này của anh, dù sao nước quá trong ắt sẽ không có cá. Thế nhưng mà, nước cũng không thể quá sâu, đục ngầu.

- Nếu như đã quá đục, nó cần thiết phải được làm sạch.

- Trong chuyện này, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm, cho nên tôi xin tự khấu trừ tiền thưởng hàng năm. Toàn bộ công ty khai triển kế hoạch chỉnh đốn, phẩm tính vô cứ, người tùy ý làm bậy, mặc kệ là có năng lực lớn hay nhỏ đều phải nghiêm túc xử lý, nên khai trừ liền khai trừ.

- Thành Phó Tổng giám đốc, từ ngày hôm trở đi anh bị giáng chức xuống làm giám đốc, hi vọng anh có thể lấy đó mà làm gương.

Ánh mắt của Lý Khâu Sơn vô cùng nghiêm nhìn Thành Ngữ Mặc.

Lý Khâu Sơn không ra ngoan chiêu thì không sao, nhưng một khi hành động lại hung ác tới cực điểm.

Ánh mắt của Thành Ngữ Mặc trợn tròn lên.

Tự phạt.

Chỉnh đốn.

Nghiêm trị.

Lý Khâu Sơn bắt đầu từ bản thân hắn, một đường trừng phạt xuống.

Mà chính mình là thê thảm nhất, thế mà bị giáng chức.

Đối với biện pháp xử lý của Lý Khâu Sơn, Bạch Tiểu Thăng cũng không nói thêm gì, càng không có khuyên bảo Lý Khâu Sơn không cần trách móc nặng nề đối với bản thân mình.

Trước phạt mọi người, cần răn đe chính mình.

Dạng người như thế này, mới phù hợp là một người lãnh đạo chân chính.

Thần sắc của Diêu Vũ Thành vô cùng nghiêm nghị.

Hắn tất nhiên là cố ý mượn Bạch Tiểu Thăng có mặt ở đây, chèn ép tâm tư Thành Ngữ Mặc một chút, nhưng có thể làm đến mức khiến cho công ty chỉnh đốn nhân lực, còn lấy mục đích trong sạch bộ máy triển khai, bản thân hắn cũng rất vui.

Như thế rất tốt.

- Lý tổng, ngài, ngài không thể giáng tôi xuống làm giám đốc được, tôi đường đường là một vị Phó Tổng giám đốc, tôi phạm phải cái sai lầm gì a, liền bị xuống chức. Cho tới bây giờ, tôi vì công ty xuất ra không biết bao nhiêu sức lực, lập xuống không biết bao nhiêu công trạng, ngài sao có thể trở mặt không nhận nợ như vậy.

Trong lòng của Thành Ngữ Mặc vô cùng kích động.

- Thành Phó Tổng giám đốc, đừng nói nữa, đây là quyết định của công ty.

Lý Khâu Sơn không thể nghi ngờ nói.

- Quyết định của công ty? Đây là ngươi thuận miệng ra quyết định nha. Không có diễn ra đại hội, không có nghiên cứu và thảo luận chút nào, ngươi đây là lời nói lừa người a.

Trong lòng Thành Ngữ Mặc quả thật gấp gáp, lời gì trong lòng cũng quăng ra bên ngoài.

- Thành Ngữ Mặc, nếu như ngươi không tiếp nhận cái quyết nghị này, ngươi có thể rời đi.

Vẻ mặt của Lý Khâu Sơn không chút biểu tình nói.

- Được, tốt lắm, ngươi đuổi ta đi đúng không, tốt. Ta đi, ta chắc chắn là một nửa nhân sự Bộ phận Đầu tư của công ty cũng sẽ rời đi, ngươi tin hay không, chỉ cần ta hiện ra ý nghĩ đổi một công ty khác, thì người ta tranh giành với nhau để cướp ta về làm Phó Tổng tổng giám đốc, hay là Tổng giám đốc ngươi tin hay không.

Thành Ngữ Mặc khẽ giật mình, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

Ánh mắt của Lý Khâu Sơn nhìn Thành Ngữ Mặc dần trở nên lạnh lẽo.

- Chú Lý, chúng ta đi thôi, đi qua văn phòng của chú tâm sự.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy nói với Lý Khâu Sơn.

- Ngươi ngay bây giờ rời khỏi đây, ngươi đã bị cách chức. Diêu tổng, xử lý thủ tục cho hắn.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Thành Ngữ Mặc, mỉm cười.

Diêu Vũ Thành không dám thất lễ, vội vàng lên tiếng.

- Còn có những nhân viên nguyện ý cùng với vị Thành Phó Tổng giám đốc này của chúng ta cùng rời đi, một người cũng không cần lưu lại.

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua Diêu Vũ Thành chân thành nói.

Diêu Vũ Thành giật mình, liếc mắt nhìn Lý Khâu Sơn, Lý Khâu Sơn trực tiếp gật đầu.

- Cũng vừa lúc tôi nhận biết mấy công ty lớn, có thể tùy thời mượn tạm nhân viên đến để bổ sung vào cương vị này. Cho nên, ngươi uy hiếp ai đây?

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nhìn Thành Ngữ Mặc, chân thành nói.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng liền cất bước đi ra ngoài.

Lý Khâu Sơn một câu cũng không nói, nhanh chóng đi theo.

Thành Ngữ Mặc sững sờ nhìn bọn họ rời đi.

- Thành Phó Tổng giám đốc, ồ, không phải, là Thành tiên sinh a. Ngươi cùng ta đi làm thủ tục từ chức đi, hay là trước tiên kéo theo một nhóm người các ngươi cùng đi. Bớt thời gian mắc công chúng ta tiếp từng người mà làm, quá phiền phức.

Diêu Vũ Thành mỉm cười tiến lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận