Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1224: Bạch Tiểu Thăng bị hù dọa…

Bạch Tiểu Thăng mở cửa bước ra từ trong phòng họp, mới vừa bước ra khỏi cửa một bước thì hắn liền sững sờ.

Đầy ắp người ở trong hành lang đều đồng loạt nhìn về phía của hắn.

Ánh mắt của mỗi người đều tràn đầy rực rỡ và biểu hiện khác nhau.

Mọi người nhìn kỹ Bạch Tiểu Thăng, trong lòng cũng tràn ngập rất nhiều nghi vấn --

Tại sao chỉ có người trẻ tuổi, lúc nãy có thể được ở lại bên trong?

Là bởi vì, sự việc đều bởi vì tờ kế hoạch của hắn nên tổng giám đốc Lý Khâu Sơn muốn vậy sao?

Vậy, bên trong vừa rồi tột cùng đã phát sinh ra chuyện gì, mấy ông lão kia đã nói cái gì?

Mâu thuẫn của hai vị phó tổng giám đốc trong đó đã được giải trừ hay chưa?

Nhìn dáng dấp hai bên lúc nãy còn giương cung bạt kiếm, còn ầm ĩ lên trước mắt mọi người, sắc mặt của tổng giám đốc Lý Khâu Sơn lúc mà đến đây cũng âm trầm. Đến tột cùng là giải hòa, hay là đặc biệt đánh năm mươi gậy, trừng phạt một chút…

Trong lòng mọi người đầy một bụng nghi vấn nhưng không có được đáp án.

Bọn họ không thể đi hỏi hai vị phó tổng giám đốc Diêu Vũ Thành và Thành Ngữ Mặc, càng không thể nào đi hỏi Lý Khâu Sơn.

Như vậy trước mắt con đường để biết được đáp án dường như chỉ có nước đi hỏi người trẻ tuổi trước mắt này!

Ánh mắt của mọi người nhất thời nóng bỏng.

Nếu như không phải trợ lý của Lý Khâu Sơn vẫn còn ở lại, mọi người thật sự sẽ cùng nhau tiến lên để vây lấy người trẻ tuổi kia để hỏi cho thông suốt.

Có điều trong đám người cũng có người “nhìn đến mức rất nhạt” thần thái thờ ơ không có động lòng đối với kết quả.

Tỷ như, Giang Tôn.

Giang Tôn tin chắc ồn ào cãi nhau đến cuối cùng, phó tổng giám đống Thành Mặc Ngữ không thể xui xẻo bằng Diêu Thành Vũ.

Coi như là Lý Khâu Sơn trừng phạt răn đe cả hai bên, vậy thì cũng chỉ có thể chia ra bốn sáu.

Thành Mặc Ngữ bốn, Diêu Vũ Thành sáu.

Dưới ý nghĩ như vậy, Giang Tôn rất bình tĩnh, thậm chí còn không thể nào chủ động đi làm rõ tình hình.

- Bạch Tiểu Thăng!

Lý Nê ở đằng sau đám người hô to một tiếng.

Nhiều người mà giọng nói cũng hắn cũng không có to, không chắc là Bạch Tiểu Thăng ở bên kia có thể nghe thấy.

Lý Nê bèn chuyển mình đi tới.

Lúc nãy hắn phát hiện Bạch Tiểu Thăng không ở đây, hỏi người khác mới biết Bạch Tiểu Thăng bị ở lại bên trong!

Lý Nê cũng rất giật mình.

Có điều nghĩ lại thì. Có thể tổng giám đốc nhà người ta cần Bạch Tiểu Thăng kể rõ lại tình hình vậy thì cũng bình thường.

Lý Nê cũng kiềm chế tính tình mà chờ đợi.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đi ra nên hắn liền muốn chen đi qua đó.

- Chen cái gì mà chen!

Vừa vặn Giang Hào chắn ở phía trước Lý Nê, hắn vừa thấy Lý Nê đang vội vã tiến lên, nhất thời trợn mắt lên nói.

Bây giờ đang lưu hành một cách nói là “giao tình chất dẻo”, đại khái là không nhịn được thử thách, thì trở mặt một cái còn thù hận hơn cả với kẻ thù.

Giờ phút này, Lý Nê và Giang Hào chính là đang ở trạng thái như vậy.

Huống chi, Giang Tôn ở ngay bên cạnh Giang Hào, Giang Hào không cho Lý Nê đi qua vậy cũng là sợ làm phiền anh họ của chính mình.

- Tôi nói này Lý Nê, cậu vội vã đi qua như thế để làm gì!

Chu Tứ Phương đứng ở bên cạnh chê cười.

- Cái tên họ Bạch kia đi ra, không phải là ông chủ lớn của công ty nhà người ta không cần hỏi thăm nữa, như vậy sẽ để cho người bên trong thêm chướng mắt. Anh cho rằng, cái hạng mục kia của các anh đưa lên còn có thể chuyển biến tốt à. Đừng pha trò nữa! Mấy vị bên trong kia, toàn là tổng giám đốc, phó tổng giám đốc của Tuyết Liên Vạn Hòa, sẽ quan tâm đến đầu tư nhỏ như hạt vừng không to như trứng con kiến của các anh.

- Đúng vậy.

Quách Nguyệt Diêu ôm vai, liếc mắt nhìn Lý Nê, bĩu môi phụ họa.

- Lý Nê, nếu như cậu thật sự có tâm làm cái hạng mục kia của cậu, còn không bằng tâm tư linh hoạt chút, nói lời xin lỗi cho thật tốt với anh Hào của chúng tôi, biểu hiện nhiều một chút ở trước mặt đại ca Giang Tôn, có lẽ sẽ có cơ hội nhận được một hai chỉ điểm. Đây mới là đúng đường!

Lúc nãy, Giang Tôn nói với Giang Hào chuyện đã xảy ra bên trong rồi, Chu Tứ Phương và Quách Nguyệt Diêu đều có thể nghe thấy.

Nghe tới, Giang Tôn từ chối cái hạng mục kia của Lý Nê, lúc nói còn muốn để cho bảo vệ xua đuổi Lý Nê, Giang Hào ba người đều rất hưng phấn.

Có điều biết được phó tổng giám đốc tài nguyên nhân lực của Tuyết Liên Vạn Hòa là Diêu Vũ thành, lại quen biết cùng cái thằng nhóc họ Bạch, ba người cũng đều chú tâm một chút.

Sau đó, Giang Tôn lại miêu tả bằng giọng nhẹ nhàng lạnh nhạt, hắn viết ra một tin nhắn, mời phó tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc tới trợ trận, ba người bọn họ lại cảm thấy có mấy phần kích động.

Ma cao một thước đạo cao một trượng!

Quả nhiên anh Giang Tôn không phải để không được gì.

Lúc trước đó, ba người bọn họ cũng nhìn thấy, khí tràng của phó tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc rất đủ, gần như áp chế hoàn toàn cái vị phó tổng giám đốc họ Diêu!

Cuối cùng,

Ngay cả tổng giám đốc của Tuyết Liên Hòa đều đứng ra.

Ba người này ban đầu còn nghĩ lo sợ bất an một chút, sợ tổng giám đốc sẽ trách tội Giang Tôn, cũng ảnh hưởng đến cái hạng mục đầu tư kia của bọn họ.

Giang Tôn thấy thế, đã dùng lời thề son sắt với ba người bọn họ, có thể coi phó tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc là trụ cột ở trên mặt doanh thu cho công ty, tuyệt đối không phải chỉ là một phó tổng giám đốc quản lý nhân sự có thể so với, liền ngay cả tổng giám đốc Lý Khâu Sơn cũng đến phải cho mấy phần mặt mũi!

Giang Tôn khiến bọn họ đều có thể thoải mái trong lòng!

Mà bản thân Giang Tôn hắn, như vậy cũng có thể được xưng là tiến vào hàng ngũ người tâm phúc ở trong mắt tổng giám đốc Lý Khâu Sơn!

Chuyện này nhất định sẽ không có phiền phức.

Có phiền phức sẽ chỉ là Lý Nê bọn họ.

Bọn họ xin đầu tư lần này, thế tất thất bại!

Nghe Giang Tôn nói như thế, Giang Hào ba người mới yên lòng hoàn toàn, cho tới bây giờ đều có chút "tâm tình vang dội".

Lý Nê không trả lời một câu nào, yên lặng tránh khỏi bọn họ, tiếp tục tiến lên hướng về phía của Bạch Tiểu Thăng bên kia.

Công phu không phụ lòng người.

Rốt cuộc Lý Nê đẩy được phía trước ra, thậm chí Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn thấy hắn, còn nở nụ cười với hắn.

Thậm chí mấy người ở vị trí cách rất gần Bạch Tiểu Thăng không kiềm chế nổi, muốn thúc hỏi người trẻ tuổi này tình hình ở bên trong.

Chính lúc này, một bóng người đi ra từ phía sau của Bạch Tiểu Thăng.

Lý khâu Sơn, xuất hiện!

Hắn vừa ra tới, nhất thời những người kia đều sợ hết hồn.

Người muốn tiến lên cũng đành dừng lại.

Người muốn mở miệng cũng phải câm miệng.

Lý Khâu Sơn nhìn mọi người chung quanh bằng ánh mắt uy nghi, sau đó không vội mở miệng nói lời nào, khí tràng mười phần, giơ tay chỉ một cái phương hướng nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Bên này, cậu đi theo tôi qua đó, tôi còn muốn hỏi cậu mấy vấn đề.

- Được rồi, Lý tổng.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu một cái thuận theo, nở nụ cười đối với Lý Nê, đi theo phía sau Lý Khâu Sơn về cái hướng kia.

Lý Khâu Sơn đi đến kéo theo những người xung quanh chen chúc nhau mở đường, một đường hộ tống hai người rời đi.

Những người khác hoàn toàn kinh ngạc, một đường nhìn theo.

Lý Khâu Sơn còn muốn hỏi chuyện cái người trẻ tuổi kia sao?

Lẽ nào chuyện này còn chưa giải quyết xong?

Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.

Không phải chứ, cả sự kiện này, thực ra cũng chỉ là một xung đột đơn giản đến không thể đơn giản hơn mà thôi.

Chỉ có điều dính đến hai vị phó tổng giám đốc, nên mới có vẻ hơi nghiêm trọng...

Thế nhưng tổng giám đốc đứng ra hòa giải, mâu thuẫn gì không thể "dễ dàng giải quyết" đây!

Dù cho tạm thời bắt tay nói chuyện vui vẻ, cũng sẽ giải quyết tại chỗ.

Tại sao còn muốn hỏi gì nữa...

Lý Nê gãi đầu một cái, do dự một chút, chuẩn bị chờ ở chỗ này, chờ Bạch Tiểu Thăng trở về thì sẽ hỏi lại tình hình xem.

Đoàn người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở ngoài cùng nhìn nhau, lặng lẽ vòng qua mọi người rồi đi theo.

Giang Tôn và Giang Hào mấy người cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng rời đi cùng Lý Khâu Sơn thì cũng là sững sờ, thậm chí mắt đầy kinh ngạc.

- Có thể là Lý tổng muốn đem chuyện đã xảy ra... hiểu rõ càng cẩn thận một chút đi.

Giang Tôn lẩm bẩm nói.

Có điều, có cần phải như vậy sao?

- Chẳng lẽ nói, Lý tổng của các anh nhìn cảm thấy hứng thú với cái bản kế hoạch của Lý Nê kia hay sao? Không thể nào!

Giang Hào không nhịn được lầm bầm.

Dường như sự suy đoán này có chút ít khả năng.

- Chờ phó tổng giám đốc Thành đi ra, tất cả sự hình sẽ đều sáng tỏ!

Giang Tôn nói.

Hắn vẫn rất tin tưởng.

Mặc kệ bản kế hoạch của Lý Nê và tên họ Bạch đến tột cùng là cái kết quả gì.

Cái kia đều là việc bé nhỏ không đáng kể!

Nhớ kỹ một điểm then chốt là được, đó là ——

Phó tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc trong tranh chấp ở chỗ Diêu Vũ Thành, là tuyệt đối tuyệt đối sẽ không chịu thiệt!

Nhớ kỹ cái này, là được rồi!

Giang Tôn tin chắc chỉ cần phó tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc không ngã, địa vị của Giang Tôn hắn liền bền chắc!

Thậm chí Giang Tôn tách mọi người ra, nhanh chân tiến lên tới cửa, muốn đón tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc để hỏi tình hình một chút.

Kỳ thực, ngay cả chính hắn đều không có phát hiện ra hắn đã cũng bất tri bất giác nhiều hơn mấy phần cấp thiết.

Giang Hào ba người đi theo bên cạnh Giang Tôn, tâm tình vẫn tăng vọt, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Rốt cục.

Thành Ngữ Mặc đi ra.

Giờ phút này Thành Ngữ Mặc không giống với khi mới xuất hiện khí vũ hiên ngang, khí tràng bá đạo cường hãn, ánh mắt lộ ra một luồng xao động, lông mày nhíu lại, trên mặt có mấy phần xu hướng suy sụp.

- Thế nào rồi phó tổng giám đốc Thành!

Giang Tôn vội vàng nghênh đón rồi hỏi han.

Hắn không dám phỏng đoán đối với biểu hiện của Thành Ngữ Mặc.

Ngược lại đáp án đang ở trước mắt, nghe phó tổng giám đốc Thành nói như thế nào là được rồi!

- A, này.

Ánh mắt của Thành Ngữ Mặc có chút ngổn ngang, mất đến hai giây mới bình tĩnh tâm thần, nhận ra Giang Tôn ở trước mắt, ánh mắt đúng là sốt ruột.

Ánh mắt tò mò ở bốn phía đều rơi xuống trên người Thành Ngữ Mặc.

Đặc biệt là đám người dưới tay của Thành Ngữ Mặc kia, càng là có cảm giác quái lạ.

Làm sao mà tâm tình của phó tổng giám đốc Thành lại không yên như vậy?

Thậm chí tinh thần không ăn thua gì?

Phó tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc chưa từng như vậy, phải biết rằng, một khi chiếm lý, phó tổng giám đốc Thành cũng là ngay cả tổng giám đốc Lý Khâu Sơn cũng có thể giành giật một hồi đây.

Mọi người nhất trí tò mò nhìn kỹ, Thành Ngữ Mặc kéo một cái tay của Giang Tôn.

- Tiểu Giang à! Lần này, cậu có thể đi theo ta rồi!

Thành Ngữ Mặc nói tới chân thành khẩn thiết.

Giang Tôn không nghĩ tới những chỗ gì khác, liền cho rằng Thành Ngữ Mặc muốn điều cương vị của hắn, tiến vào bộ phận đầu tư, đây là việc mà Giang Tôn vẫn chờ mong.

Bỗng nhiên vừa nghe đến lại cho rằng đã đạt được tâm nguyện, sau khi Giang Tôn bất ngờ thì rất là phấn chấn.

Rốt cuộc thì Thành Ngữ Mặc đây là đem chuyển mình khỏi miệng hổ bộ phận tài nguyên nhân lực về che chở ở bên dưới cánh chim sao?

Đồng thời, Giang Tôn cũng một mặt cảm động.

Tất nhiên là Thành Ngữ Mặc dựa vào lí lẽ biện luận ở trước mặt Lý tổng, mới để cho mình thành công chuyển đổi cương vị!

Quả nhiên, vị phó tổng giám Thành đốc này đối xử với chính mình, là thật chứ không phải chỉ có nói suông!

Ông mất cân giò bà thò chai rượu, Giang Tôn tự giác không thể hàm hồ.

- Phó tổng giám đốc Thành ngài yên tâm, ngài đi nơi nào, Giang Tôn tôi liền đi nơi đó! Cương vị gì, chức vụ gì đều không đáng kể!

Ở trước mặt mọi người, Giang Tôn vỗ ngực trả lời cực kỳ nghiêm túc.

- Được được!

Khiến Giang Tôn có cảm giác quái dị chính là, phó tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc lại có thái độ một mặt cảm động, thậm chí vỗ mu bàn tay của hắn liên thanh nói "được" .

Giang Tôn có chút ngây người.

Có điều, nhìn vào lúc này, dường như cái thái độ mịt mờ hơi phù phiếm của phó tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc cũng ít đi một chút so với lúc mới vừa đi ra từ phòng họp.

Chờ chút!

Lúc này Giang Tôn mới cảm giác có gì đó sai sai!

Tại sao phó tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc lại có thái độ phù phiếm, thái độ mờ mịt!

Chẳng lẽ, tổng giám đốc Lý Khâu Sơn này trừng trị, không phải là chia bốn : sáu mà là chia năm : năm, thậm chí là chia sáu : bốn sao?

Lúc mà Giang Tôn đang ngạc nhiên nghi ngờ.

Một tràng vỗ tay vang lên.

Chỉ có một người đang vỗ tay, đơn điệu mà lanh lảnh.

Mọi người không kìm lòng được nhìn sang.

Cửa phòng họp, trên mặt của Diêu Vũ Thành tựa như cười mà không phải cười, một bên vừa vỗ tay vừa bước đi ra.

- Quản lý Giang là tính tình chân thật. Thành tiên sinh đi nơi nào, anh liền đi nơi đó sao? Cương vị gì, chức vụ gì cũng không đáng kể sao?

Diêu Vũ Thành trực tiếp giơ thẳng một ngón tay cái hướng về phía Giang Tôn.

- Nói quá hay rồi! Nếu như tôi là Thành tiên sinh, tôi cảm động đến chết mất!

Rõ ràng Diêu Vũ thành dùng biểu hiện mang trêu tức trêu chọc, nói lời nói này.

Bỗng nhiên trong lòng của Giang Tôn này liền lập tức "hồi hộp", có mấy phần hoảng loạn không tên.

Làm sao sau khi tổng giám đốc Lý Khâu Sơn hòa giải, mà Diêu Vũ Thành còn dám trêu chọc ở ngay trước mặt Thành Ngữ Mặc như vậy!

Làm sao phó tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc nghe như thế xong, lại một câu cũng không lên tiếng?

...

- Giang Tôn, vậy anh đồng thời cùng lão Thành, đi thật tốt!

Diêu Vũ Thành cười híp mắt nói.

Sau đó, Diêu Vũ Thành ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, sắc mặt lạnh lẽo, âm thanh cũng lạnh lẽo.

- Ngay bây giờ tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc nghỉ việc! Ai đồng ý đi một đường cùng phó tổng giám đốc Thành Ngữ Mặc thì bây giờ có thể đến bộ phận nhân sự hành chính làm thủ tục xin nghỉ việc! Đương nhiên, đây thuộc về ý nguyện cá nhân tự động xin nghỉ, y theo quy định, công ty không cần bồi thường!

Lời nói này của Diêu Vũ Thành như sấm nổ, một hồi đem đại đa số người ở đây cho nổ bối rối, nổ choáng váng.

Giang Tôn há hốc mồm.

Phía sau hắn, ba người Giang Hào nguyên bản được hắn hun đúc, tràn đầy tự tin, cũng mắt choáng váng.

Không chỉ riêng bọn họ, người của Tuyết Liên Vạn Hòa đều choáng váng.

Đám người đến đây xin tài chính gây dựng sự nghiệp, cũng trợn to mắt, từng trận kinh ngạc.

Cãi vã một hồi, một vị phó tổng giám đốc nghỉ việc sao?

Chuyện gì thế này?

Nhìn thái độ cụt hứng của Thành Ngữ Mặc kia, không có một tia hào hùng thô bạo, nói nghỉ việc, không bằng nói là...

Bị khai trừ rồi!

Rất nhiều người không nhịn được đưa ra kết luận như vậy.

Càng nhiều người cũng kinh tâm động phách, cực kỳ mơ màng.

Ngay lúc vừa nãy, cái kia chỉ vừa vặn ngắn ngủi mười mấy hai mươi trong phút, ở trong cái phòng họp kia. Đến tột cùng phát sinh cái gì?

Tâm tình của mọi người rơi vào hỗn loạn lần thứ hai.

Mờ mịt, khiếp sợ, hồi hộp...

Thành Ngữ Mặc nhìn về phía đám người dưới tay hắn, ánh mắt cổ vũ, hi vọng đám người ngày xưa không ngớt ân cần đối với mình này tuyệt đối trung thành, có thể đứng ra đến ba, năm vị, ngạo khí lẫm liệt nói lên một câu với Diêu Vũ Thành như:

- Tôi cùng một đường nghỉ việc với phó tổng giám đốc Thành! Tôi không làm nữa!

Coi như không có ba, năm vị, thì hai, ba vị cũng là tạm được...

Ngay lập tức Thành Ngữ Mặc hạ thấp tiêu chuẩn chờ mong trong lòng.

Coi như bị khai trừ, hắn cũng muốn chứng minh giá trị tồn tại của bản thân...

Chứng minh mình có thể có thực lực có uy vọng, nhất hô bá ứng, khiến người ta đi theo làm tuỳ tùng...

Nhưng mà, khiến Thành Ngữ Mặc đứng tim không nói được gì chính là.

Không ai đứng ra cũng không ai hé răng.

Đám người dưới tay kia vốn là "tuyệt đối trung thành“, lúc này người thì nhìn trời, người thì nhìn phải nhìn trái, chính là không ai nhìn hắn...

Càng không ai đứng ra, nói một câu xin từ chức...

Không cần nói hai, ba người, mà một người cũng không có!

Thành Ngữ Mặc lúng túng.

Vạn hạnh, còn có Giang Tôn, nếu không có hắn tỏ thái độ lúc trước, vậy lúc này, thật muốn mất mặt đến cực điểm.

Thành Ngữ Mặc oán hận, nhìn về phía những người dưới tay của hắn.

Đám vong ân phụ nghĩa khốn nạn này đắc ý đi, bỏ đi không thèm để ý đến hắn, sẽ không có kết quả tốt...

Đang nghĩ thì Thành Ngữ Mặc liền cảm giác bàn tay mà tay mình đang cầm lấy bị giật trở lại.

Thành Ngữ Mặc sững sờ, nhìn sang.

Hắn vừa vặn thấy cổ họng của Giang Tôn chuyển động lên xuống, đường như nuốt ngụm nước miếng.

- Cái kia, cái kia, phó tổng giám đốc Diêu, tôi, câu nói kia lúc nãy tôi nói, tôi cho rằng là nội bộ công ty chuyển cương vị, lời nói kia không đáng tin a.

Giang Tôn, làm phản!

Thành Ngữ Mặc trợn to mắt lên nhìn Giang Tôn.

Cái thằng lông mày rậm mắt to này cũng là phản đồ?

Uổng cho chính mình tới nay vẫn cực kỳ coi trọng hắn, thậm chí lúc trước là người bản thân mình tự đào đến!

Trận sóng gió này cũng là do hắn mà xảy ra, chính mình là đến trợ trận!

Làm sao, tôi bị khai trừ ra, cậu liền thay đổi địa vị?

Ông nội mày Giang Tôn!

Con ngươi của Thành Ngữ Mặc đều đỏ rồi.

Bốn phía cái đám vốn là người dưới đều dùng ánh mắt nhìn cứt chó mà nhìn mình, chỉ sợ sơ suất sẽ dụng phải.

Thành Ngữ Mặc cảm thấy cực kỳ khuất nhục, sắp tức đến nổ phổi rồi.

- Mẹ nhà các ngươi! Vong ân phụ nghĩa! Vong ân phụ nghĩa!

Thành Ngữ Mặc giậm chân mắng, y như oán phụ.

Diêu Vũ Thành vẫy tay, hai bảo vệ lập tức đi tới, trực tiếp lôi cái tên trung niên béo táo bạo này đi.

Tốt xấu gì trước đây cũng từng là phó tổng giám đốc, không thể để cho hắn mất mặt xấu hổ ở đây như vậy.

- Giang Tôn.

Diêu Vũ Thành cười nhìn về phía Giang Tôn.

- Vâng, vâng! Ngài nói đi!

Giang Tôn cũng không còn cao lạnh, ngạo khí như cũ, lập tức đầy mặt cười bồi.

Hèn mọn như vậy, khiến cho đám người Giang Hào nhìn ra mắt dựng thẳng, chỉ cảm thấy thần tượng đã bị phá nát.

Lúc đó Giang Tôn được mời đến, kiêu căng tự mãn, thế nhưng trước mắt Tuyết Liên Vạn Hoà phát triển nhanh như vậy, giỏi như vậy, phúc lợi đãi ngộ, đều là những công ty khác không cách nào so sánh được, tuy rằng Giang Tôn vẫn lừa gạt rằng mình tới chỗ nào cũng có người muốn cướp, nhưng then chốt là, hắn rất muốn làm ở Tuyết Liên Vạn Hoà.

Bây giờ, Thành Ngữ Mặc xong đời rồi, hắn không có một ô dù, lập tức không còn cái sự kiêu căng kia nữa.

- Không cần khách khí như thế nữa, tôi chỉ là nói cho anh một tiếng, anh bị đuổi việc.

Diêu Vũ Thành cười híp mắt, nói ra câu nói này.

Nhất thời Giang Tôn há hốc mồm, còn muốn nói điều gì, nhưng cảm thấy mỗi chữ đều kẹt ở yết hầu.

Cái quyết định này Lý tổng biết không?

Hay là nói, chính là Lý tổng truyền đạt xuống!

Giang Tôn nghĩ rõ ràng điểm ấy, không kìm lòng được chân run, ngay cả lời cầu xin cũng không nói ra được.

Giang Hào đỡ lấy anh họ đang run rẩy một cái, sắc mặt cũng tái nhợt.

Diêu Vũ Thành nhìn về phía Giang Hào, vẫn cười như gió xuân, nhẹ như mưa phùn, cực kỳ hòa khí.

- Vị tiên sinh này, tên là gọi Giang Hào đúng không. Rất đáng tiếc, bây giờ tôi thông báo cho anh, kế hoạch gây dựng sự nghiệp của anh, chưa được thông qua xét duyệt! Chúng tôi không thể đầu tư cho anh!

Một câu nói khiến Giang Hào choáng váng, cũng cảm giác chân run.

Quách Nguyệt Diêu, Chu Nhất Phương hoàn toàn trố mắt ngoác mồm, đều cũng không biết nói cái gì tốt.

- Các vị gây dựng sự nghiệp, vất cả cho các người chờ ở chỗ này lâu như vậy, buổi trưa chúng tôi mời cơm, lúc xế chiều sẽ tiến hành sắp xếp những cái khác rồi xét duyệt lần thứ hai!

Diêu Vũ Thành nhìn mọi người chung quanh, cất giọng nói.

Những người xem náo nhiệt kia, nhất thời vui vẻ.

...

Lúc Diêu Vũ Thành đang khắc phục hậu quả, Lý Khâu Sơn dẫn Bạch Tiểu Thăng đi đến văn phòng của hắn.

Nửa đường, ứng theo yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng, bọn họ chờ đợi chốc lát, chờ Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cùng lên đến.

Sau đó, đoàn người đi tới văn phòng Lý Khâu Sơn.

Lý Khâu Sơn càng gọi mấy người Ngô Đông, Phàn Tư Tuệ tới, bọn họ đều là nhóm năm người bắt cóc Dư Doanh lúc trước, cùng Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi bọn họ không đánh nhau thì không quen biết.

Bạch Tiểu Thăng là ông chủ của bọn họ, là người tạo cuộc sống một lần nữa cho bọn họ, những người kia cũng rất vui vẻ.

Bọn họ trước mắt đều nhậm chức những cương vị không giống nhau ở Tuyết Liên Vạn Hòa, chức vụ có lớn có nhỏ, đãi ngộ từ ưu, còn có cổ phần, cực kỳ thoả mãn đối với cuộc sống bây giờ.

Sau khi ôn chuyện một phen, đúng lúc gặp buổi trưa, một đám người lại một đường ăn bữa cơm.

Chờ buổi chiều, đám người Ngô Đông và Phàn Tư Tuệ trở về cương vị, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh có hứng thú khảo sát Tuyết Liên Vạn Hòa, Bạch Tiểu Thăng để bọn họ tự do đi dạo.

Cuối cùng, chỉ còn lại mỗi Bạch Tiểu Thăng cùng với Lý Khâu Sơn ở trong phòng làm việc, thảo luận tương lai phát triển của công ty cùng với uốn nắn những tai hại trên công tác quản lý.

Đang trò chuyện thì bỗng nhiên Bạch Tiểu Thăng chen vào một đề tài khác.

- Chú Lý, chờ không lâu sau đó, tôi muốn đi đến thăm nhà một cô nương mà tôi yêu thích. Ngài là người từng trải, ngài cảm thấy lúc đấy tôi nên biểu hiện làm sao?

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện lên đến đề tài này.

Lý Khâu Sơn người này kiến thức rộng rãi, tuổi tác có lợi lại là trưởng bối, Bạch Tiểu Thăng không có một người nào tham mưu nên tự nhiên tìm hắn tâm sự.

- Cậu đã động tâm một cô nương rồi sao, đây là chuyện tốt nha, đây là lần đầu cậu muốn đến nhà người ta sao?

Lý Khâu Sơn nở nụ cười chân thành, nói bằng giọng nghiêm túc.

- Cái lần đầu đến nhà kia cũng không thể hàm hồ, mang chút lễ vật tốt đi là then chốt thuận lợi mà, ha ha. Đúng rồi, cậu mang cái gì đến nhà họ đây?

Một câu nói này của Lý Khâu Sơn, khiến Bạch Tiểu Thăng sững sờ ngay tại chỗ.

Thậm chí hắn "Sởn cả tóc gáy" .

Bạch Tiểu Thăng bị hù doạ cho sợ.

- Đúng vậy, tôi còn chưa chuẩn bị lễ vật! Tôi quên mất rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận