Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1227: Mục đích cuối cùng của các ngươi là gì

Ba người Bạch Tiểu Thăng cùng với đôi nam nữ kia đi chung với nhau một chuyến thang máy, thời điểm bấm chọn số tầng lầu, mới phát hiện thì ra bọn họ muốn đi lại cùng một tầng.

Chỉ có điều, đôi nam nữ họ La kia đối với loại trùng hợp này, tựa hồ như không có chút nào cảm thấy hứng thú, quay lưng về phía ba người, không nói một lời nào.

Vì vậy mấy người Bạch Tiểu Thăng cũng không thể nào giao lưu với đối phương được.

Thang máy dần dần chuyển động lên, năm người đứng trong thang máy không nói gì, không khí có phần yên tĩnh.

Một nam một nữ này, để cho một đám thủ hạ đi theo ở lại chờ chuyến thang máy tiếp theo, là muốn cho bản thân mình đi thang máy thoải mái hơn một chút, chứ không "Quá" chen chúc.

Thật đúng là xem trọng bản thân.

Chỉ có điều, chẳng phải bọn hắn lên đến bên trên, cũng phải đứng chờ những tên thủ hạ kia lên sao?

Bởi vì thân phận mà coi trọng như thế, nhưng sau khi coi trọng lại đứng chờ đợi, vậy thì phù hợp với thân phận của bọn họ sao?

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghĩ đến chuyện này liền quay mặt nhìn nhau, tự mình nhún vai buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, âm thầm biểu hiện thần sắc đùa cợt.

Bạch Tiểu Thăng coi như hiền hậu, cũng không nói hay có cử động gì khác.

Kết quả, chờ tới khi thang máy lên đến nơi, một nam một nữ kia dẫn đầu đi ra ngoài, bước chân liên tiếp không có dấu hiệu ngừng lại, một đường đi vào trong.

- Nguyên lai, bọn họ căn bản là không có tính toán chờ đợi những tên thủ hạ kia a.

Nhìn bóng lưng của hai người kia đi xa, Lâm Vi Vi nhịn không được nói.

- Ngẫm lại cũng biết rõ a, bọn hắn làm sao có thể chờ đợi những người kia.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nói.

Lôi Nghênh cũng cười gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.

- Cũng đúng, nhân vật mà mang theo cái túi xách hàng hiệu sản xuất với số lượng giới hạn hơn mấy trăm ngàn, giá trị như thế nhưng nói ném liền ném, thì làm sao có thể chờ đợi một đám thủ hạ đây. Con nhà giàu a, phần diễn xuất này quả thật là tùy tâm sở dục mà làm, thích làm gì thì làm.

Lâm Vi Vi cảm khái.

Đối với sự cảm khái của Lâm Vi Vi, hai người Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh chỉ biết nhìn nhau sau đó nở nụ cười ha hả.

Sau đó, ba người cũng đi vào trong.

Nơi này, cũng coi như lần đầu bọn họ tới đây, ba người một đường vừa đi vừa nghe ngóng hỏi đường tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được văn phòng của Miranda.

Lâm Vi Vi tiến lên gõ cửa.

Ở trước sảnh nhỏ của văn phòng có một cái bàn làm việc đặt ở đó, chắc hẳn là Miranda có thư ký riêng của mình.

Nhưng gõ cửa cả nửa ngày, lại không có người trả lời.

Thời điểm Lâm Vi Vi đang nghi hoặc, thì có một hồi âm thanh tiếng giày cao gót dồn dập bước trên mặt đất truyền đến.

Ở đầu hành lang bên kia, đang có một cô gái đang bước nhanh chạy đến.

- Mấy vị là?

Tốc độ của cô gái kia quả thật không chậm, trong chớp mắt liền chạy vội tới bên cạnh của mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ, nhìn thấy đôi giày cao gót tám ly ở dưới chân nàng, bản thân Lâm Vi Vi rất là bội phục.

Cô gái kia ước chừng hơn ba mươi tuổi, trang điểm rất tinh xảo, khí chất khỏe khoắn năng động, nhìn tổng quan thì cảm giác được cô gái này rất là giỏi giang nha.

- Xin tự giới thiệu, tôi chính là người phụ trách Bộ Phận Hành Chánh của Công Ty, tôi họ Hàn, tên gọi là Hàn Nguyệt Ngữ, các vị có thể gọi ta Hàn tiểu thư. Các vị đến đây là tìm Miranda tiểu thư à, có chuyện gì sao?

Hít dài mấy hơi lấy lại bình tĩnh, cô gái kia liền liếc mắt nhìn kỹ ba người Bạch Tiểu Thăng trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, nói.

- Chúng tôi chính là bạn của tiểu thư Miranda, lần này tới đây, cũng là muốn gặp Ron tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cô gái tên Hàn Nguyệt Ngữ này nở nụ cười thân thiện.

Có thể qua được sảnh trước và vào đến được nơi này, hiển nhiên thân phận đã được xác nhận, không cần phải hoài nghi.

- Ồ, tiểu thư Miranda và Ron tổng đang họp. Vậy các vị trước tiên đi theo tôi, qua bên kia ngồi nghỉ một hồi đã. Hàn Nguyệt Ngữ nhìn ba người nói.

Ba người Bạch Tiểu Thăng gật đầu đồng ý.

- Làm phiền cô rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hàn Nguyệt Ngữ lễ phép nở nụ cười đáp lại, mang theo ba người đi vào trong phòng.

- Ron tổng còn có mấy vị khách nhân chờ ở đây, cũng mới vừa tới thôi, tôi đã phái người đi thông tri cho ngài ấy, tin tưởng sẽ rất nhanh thôi Ron tổng cùng với tiểu thư Miranda sẽ từ phòng họp ra tới. Chỉ có điều, theo thứ tự các vị phải đợi cho bọn họ nói chuyện xong với hai vị khách nhân kia đã, thì mới có thể gặp các người.

Trên đường đi, Hàn Nguyệt Ngữ lại bổ sung nói.

Phía trước còn có khách à, cũng là vừa mới tới?

Ba người Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn nhau.

- Có phải là một nam một nữ hay không, đều họ La?

Lâm Vi Vi nhịn không được thăm dò.

- Đúng vậy.

Hàn Nguyệt Ngữ ngạc nhiên nhìn Lâm Vi Vi một chút, sau đó gật đầu xác nhận nói.

Quả nhiên là bọn hắn. Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ.

- Các vị nhận biết bọn họ à?

Hàn Nguyệt Ngữ thăm dò hỏi thăm.

- Không quen biết, chỉ là gặp phải ở trong thang máy mà thôi.

Lâm Vi Vi nở nụ cười.

- Hai vị kia chính là khách quý của Ron tổng, xuất thân danh môn, là hai anh em ruột, tên nghe rất êm tai, người nam tên gọi là La Gia Hạo, còn người nữ thì tên là La Gia Kỳ.

Hàn Nguyệt Ngữ "A" một tiếng, đè thấp âm thanh nói.

Ba người Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Thời gian nói chuyện ngắn ngủi, thì mấy người đã đến phía trước phòng khách.

- Mấy vị trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một chút.

Nhưng Hàn Nguyệt Ngữ không có để cho ba người tiến vào, ngược lại tay chỉ vào phòng họp ở phía đối diện, một gian phòng mở, sau đó nói.

Lâm Vi Vi thấy vậy, trong lòng có mấy phần không vui.

Phía đối diện đúng là một căn phòng khách, nhưng nơi này cùng lắm xem như là một gian phòng nghỉ mà thôi, lại để cho bọn hắn chờ ở chỗ này sao?

Sao không được ngồi ở văn phòng cùng với hai anh em nhà họ La kia để chờ đợi cơ chứ?

Bạch Tiểu Thăng dù gì cũng chân chính là ông chủ của công ty Tôn Bạch Trí Thắng này mà.

Tại sao có thể ở công ty của mình, mà lại nhận sự đối đãi lãnh đạm như thế này đây.

- Cũng được rồi.

Lâm Vi Vi mở miệng định nói trước, nhưng Bạch Tiểu Thăng lại vượt lên trước cười nói.

Hàn Nguyệt Ngữ gật gật đầu, sau đó dẫn đầu đi vào gian phòng nghỉ kia, mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ theo sát phía sau.

Bạch Tiểu Thăng còn liếc mắt một cái ra hiệu cho Lâm Vi Vi, tỏ ý rằng chờ ở chỗ này cũng không sao.

Hắn không quan trọng chuyện chờ ở đâu, Lâm Vi Vi cũng chỉ có thể mở miệng thở ra một ngụm oán khí, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Ai kêu hai anh em nhà họ La nhà người ta mới là "Khách quý" chi, lại ưa thích coi trọng thân phận.

Chỉ là trong lòng của Lâm Vi Vi lúc này, vẫn có chút khó chịu như cũ.

- Các vị cứ ngồi đây nghỉ ngơi trước, một hồi nữa tôi sẽ sai người mang trà nóng đến cho các vị.

Hàn Nguyệt Ngữ làm cái thủ thế "Mời" tượng trưng.

Kỳ thực, Hàn Nguyệt Ngữ cũng không phải là thư ký của Miranda, không phải là thư ký được Miranda phái ra, mà nàng chỉ là ở văn phòng phía bên kia chú ý tình hình ở bên này.

Trên cấp bậc, thì Hàn Nguyệt Ngữ cùng với Miranda là giống nhau, chỉ là tư lịch kém hơn nhiều lắm, vì vậy lúc bình thường thái độ của nàng biểu hiện đối với Miranda rất là tôn kính.

Giờ phút này, đối mặt với những vị bằng hữu này của Miranda đến thăm, thì biểu hiện của Hàn Nguyệt Ngữ chỉ hơi khách khí mà thôi, lại cảm thấy không cần quá mức coi trọng.

- Cảm ơn.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hàn Nguyệt Ngữ gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện vài câu, lại nghe thấy âm thanh cửa phòng bên kia mở ra, vì vậy nàng không để ý tới việc đáp lại câu nói khách sáo của Bạch Tiểu Thăng, mà dùng thời gian nhanh nhất xoay đầu lại đi qua bên kia.

Một nữ nhân viên trẻ tuổi từ gian phòng phía đối diện đang lui ra ngoài, thần sắc ủ rũ, trong tay nàng đang bưng một cái khay, bên trên có hai chén trà nóng nghi ngút khói.

- Thế nào rồi?

Hàn Nguyệt Ngữ nhanh chóng đi qua, đè thấp âm thanh hỏi thăm.

- Chị Hàn, hai vị khách quý ở bên trong nói loại trà này không tốt, để cho em đi đổi một chén trà khác cấp bậc cao hơn. Thế nhưng mà, án theo sự phân phó của ngài, đây quả thật là loại trà tốt nhất mà em tìm được.

Nữ nhân viên trẻ tuổi quyệt miệng nói.

- Như thế này đi, lá trà cao cấp để tôi đi tìm. Hai chén trà này, em. . .

Hàn Nguyệt Ngữ khẽ cau mày suy nghĩ trong chốc lát.

- Mang qua cho mấy vị khách ở phòng đối diện kia đi.

Hàn Nguyệt Ngữ đè thấp âm thanh nói.

- Đối diện cũng đang có khách sao? Nhưng như vầy thích hợp sao?

Nữ nhân viên trẻ tuổi nhịn không được nói,

- Đây cũng là một loại trà rất tốt, cũng chưa có ai động tới, có cái gì mà không thích hợp.

Hàn Nguyệt Ngữ hơi không kiên nhẫn nói.

Nói xong, nàng quay người lại vội vàng rời đi, đi tìm lá trà cao cấp.

Kỳ thực, án theo ý tứ của Hàn Nguyệt Ngữ chính là ngươi lại đi rót thêm một chén, bưng ba chén đi qua là tốt rồi.

Kết quả, cái cô nữ nhân viên trẻ tuổi kia lại không biết rõ ở bên trong có tới ba người, cộng thêm đến đầu óc nhất thời mơ mơ hồ hồ, cứ như vậy mà trực tiếp bưng hai chén trà đi vào phòng nghỉ.

Căn phòng nghỉ này nửa kín nửa hở, ghế sô pha ở bên trái và phải bị hai vách tường cản trở, người ở bên trong ngồi xuống thì người ở bên ngoài không nhìn thấy bên trong.

Có thể đoạn khoảng cách này cũng không xa, lại không có cửa cách âm nữa.

Vì vậy, tuy rằng ba người Bạch Tiểu Thăng không có nghe rõ câu chuyện mà mấy người Hàn Nguyệt Ngữ đang nói với nhau là gì, nhưng lại biết rõ cô gái trẻ tuổi kia từ chỗ nào bước ra, cũng nghe được nguyên nhân bởi vì lá trà không tốt mà nàng bị đuổi ra ngoài.

Hiện tại, nàng cứ như thế trực tiếp bưng trà tiến vào chỗ này, đến đưa nước trà.

Mấy chén nước trà kia rõ ràng là thứ mà người ta không cần.

Ngay lập tức, Lâm Vi Vi không nhịn được có mấy phần nổi giận.

Đây tuyệt đối không phải là ý định mà cô gái trẻ này tự chủ trương.

Sau khi bọn họ ngồi xuống ghế sô pha, mới nghe được động tĩnh bên kia, người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, căn bản không có biết rõ ràng là có những vị khách như bọn họ đang ở bên này.

Đây nhất định là do Hàn Nguyệt Ngữ phân phó.

Lâm Vi Vi tức giận không thôi.

Thật sự quá quắt.

Căn phòng khách lớn kia, Hàn Nguyệt Ngữ để cho hai vị "Khách quý" độc chiếm thì cũng thôi đi, nhưng mà hiện tại ngay cả phần nước trà tiếp đãi cũng là thứ mà phía đối diện không cần.

Trong lòng của Lâm Vi Vi cảm giác biệt khuất.

Cho dù là rót một ly nước lọc cũng còn tốt hơn như thế này.

Đây tính là thứ gì.

Lâm Vi Vi muốn bùng nổ.

Bạch Tiểu Thăng một tiếng nói liền đè nàng lại, đứng lên.

- Đến rồi, tôi mang trà đến cho ngài.

Cô gái trẻ nhìn Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng nở nụ cười thân thiện.

Ba người này so với nàng cũng không thể lớn tuổi hơn bao nhiêu, cũng không có khí thế gì hơn người gì, lại nói Hàn tỷ để cho mình đưa chén trà này qua, thì tựa hồ như mấy người bọn họ cũng không phải là khách quý gì.

Vì vậy, người nữ nhân viên trẻ tuổi này cũng không có quá câu thúc.

Bạch Tiểu Thăng ngăn ở phía trước người Lâm Vi Vi, nở nụ cười tiếp nhận hai chén trà, sau đó lễ phép nói hai tiếng, "Cảm ơn."

Tiểu cô nương cười gật đầu, sau đó lui ra ngoài.

- Tức chết em rồi.

- Chúng ta cho dù ở bên ngoài cũng không có nhận qua cái loại đãi ngộ này, làm sao đến công ty của mình, vậy mà để cho người mình khi dễ là sao.

Người vừa đi, Lâm Vi Vi rốt cục nhịn không nổi nữa, phẫn nộ nói.

Ngược lại, Lôi Nghênh lại không có phản ứng gì, chỉ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Coi như muốn tức giận, thì cũng không cần nổi giận với cô gái trẻ này a, nàng bất quá là nghe theo sự an bài mà thôi, chúng ta lại hù dọa người ta, vậy thì không xong.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, đem chén trà ở trong tay đặt xuống bàn trà.

- Em biết rõ cô gái trẻ đưa nước này, chỉ là một nhân viên nho nhỏ mà thôi, em cũng từng là một nhân viên nhỏ đi lên, sao có thể trách nàng đây. Là cái cô Hàn Nguyệt Ngữ kia, quả thực tức chết em rồi, có thể nói với Ron hay không, lấy tội danh lãnh đạm với ông chủ, phải trừng trị nàng thích đáng.

Lâm Vi Vi phẫn uất nói.

Bộ dáng tức giận của Lâm Vi Vi vậy mà rất có nét đặc biệt nha.

- Được rồi, được rồi, tất cả nghe em, sau khi quay về sẽ để cho Ron thu thập nàng là được chứ gì. Hiện tại không nên tức giận nha, sẽ có nhiều nếp nhăn. Đến khi đó Vi Vi của chúng ta, liền không xinh đẹp rồi.

Bạch Tiểu Thăng lại không nhịn được mà cười ha hả, liên thanh nói.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, Lâm Vi Vi liền trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó "Hừ" một tiếng, chỉ có điều ngược lại nàng quả thật có chút bớt giận.

Cô gái trẻ quay lại một lần nữa đưa tới một chén trà cho Lôi Nghênh.

Sau đó, nàng nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Chờ thêm một lát, trong tay của Hàn Nguyệt Ngữ cầm một bình lá trà, vội vàng đi từ cửa vào ngang qua, một lát sau, lại có tiếng bước chân vội vàng trở về.

Từ đầu đến cuối, nàng cũng không có qua bên đây chào hỏi.

Có lẽ dưới cái nhìn của nàng, nơi này ngồi cũng chỉ là khách nhân bình thường mà thôi, không cần phí tâm tư qua chào hỏi, dù sao bây giờ còn có chuyện trọng yếu hơn phải bận rộn.

Nữ nhân viên trẻ tuổi kia lại đi đến phòng khách ở đối diện đưa trà, lần này hẳn là đã hoàn thành nhiệm vụ.

Một lát sau, mấy tên thủ hạ của hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ cũng đã chạy đến, đích thân Hàn Nguyệt Ngữ tự mình mang theo bọn hắn tiến vào phòng khách.

- Hừ, ngay cả mấy tên thủ hạ của nhà họ La kia đều có thể đi vào, chúng ta lại chỉ có thể ngồi chờ ở chỗ này.

Lâm Vi Vi tức giận nói.

- Những người kia coi như có thể đi vào, có lẽ cũng chỉ có thể đứng ở đằng sau hai người làm nền mà thôi, nào có được như chúng ta có ghế sô pha ngồi, huống hồ cùng bọn họ chen trong một gian phòng, em sẽ không cảm thấy biệt khuất sao?

Bỏ mặc bộ dáng tức giận có mấy phần xinh xắn của nàng, Bạch Tiểu Thăng rốt cục nhịn không được cười ha hả.

- Thật không hổ là ông chủ của công ty, lại liên tục thay bọn họ giải vây.

Nghe lời nói lần này của Bạch Tiểu Thăng có mấy phần "Đạo lý", Lâm Vi Vi rốt cuộc không còn gì để nói, chỉ có thể quẹt quẹt miệng, thấp giọng lầm bầm.

Lôi Nghênh cười gật gật đầu, cúi đầu uống trà.

Cũng không lâu lắm, lại có một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Trong hành lang.

Ron đi ở phía trước, Miranda ở phía sau, mấy người Hàn Nguyệt Ngữ đi theo phía sau, vội vàng chạy tới phòng khách, đẩy cửa vào.

Nhóm người kia đi tới vội vàng, hoàn toàn không có lưu ý đến căn phòng nghỉ dạng mở ở phía đối diện là ai đang ngồi.

- Hừ, phải gọi bọn họ mới phải.

Lâm Vi Vi bởi vì không phát ra tiếng gọi kịp thời, cảm thấy tiếc nuối.

- Không sao cả, dù sao chúng ta cũng không có việc gì, bọn họ bên kia có chính sự cần làm, vậy trước tiên đi qua bên kia cũng là chuyện phù hợp đi.

Bạch Tiểu Thăng bưng chén trà lên, âm thầm thưởng thức.

- Hazzi.

Lâm Vi Vi muốn ngăn cản Bạch Tiểu Thăng đừng uống chén trà này, nhưng khi phát ra tiếng thì đã chậm, lập tức bày ra bộ dáng bất lực.

- Có quan hệ gì đâu, dù gì chén trà này cũng chưa có ai động tới.

Bạch Tiểu Thăng còn nhìn Lâm Vi Vi cười cười.

- Có điều nói thật ra, kỳ thực loại trà này, cũng không tệ lắm đâu.

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng lại uống thêm một ngụm.

Phòng khách ở đối diện.

Hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ, đang bệ vệ ngồi trên ghế sa lon rộng thùng thình, cử chỉ uống trà vô cùng ưu nhã.

Còn những tên thủ hạ đi theo kia, quả nhiên đúng như dự đoán của Bạch Tiểu Thăng vậy, đều quy quy củ củ đứng ở sau lưng của hai người, dáng người thẳng tắp, cẩn thận tỉ mỉ.

Sau khi thấy hai người Ron và Miranda đi vào, hai anh em nhà họ La liền mỉm cười, rồi lần lượt đứng lên.

Ron của công ty Tôn Bạch Trí Thắng, đây không phải là một tiểu nhân vật nha.

Ngay cả hai anh em nhà họ La cũng không dám khinh thường chút nào.

Đối với hai anh em nhà họ La này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng đã tiến vào Hội đồng quản trị của La gia, hơn nữa đang giữ chức vị vô cùng quan trọng.

Bọn hắn có thể tới đây, hoàn toàn có thể đại biểu cho nhà họ La đối với lần gặp mặt này vô cùng coi trọng.

- Ron tiên sinh.

- Ron tiên sinh.

Hai anh em nhà họ La mở miệng chào hỏi trước tiên.

- La Gia Hạo tiên sinh, La Gia Kỳ tiểu thư, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ? Ron cũng cười to nói.

Thời gian ngắn ngủi hai ba năm, Ron từ một người nước ngoài không hiểu tiếng Hán, nhưng bây giờ lại có thể nói y như người trưởng thành nói tiếng phổ thông địa phương vậy, đây quả thực vô cùng lợi hại.

Hai bên bắt tay với nhau, sau đó hàn huyên một hai câu, rồi ngồi xuống ghế salon.

- Đây là cha nhờ tôi mang tới cho Ron tiên sinh, một hộp xì gà Cuba loại tốt nhất, mời ngài dùng thử.

La Gia Hạo khẽ vươn tay, tự có tùy tùng đi theo đưa tới một cái hộp bằng gỗ thật được chạm trổ tinh mỹ.

Bên trên có đường vân tinh tế tỉ mỉ, đều là khắc hoạ thủ công khéo léo, xem ra có giá trị không nhỏ.

- Quả thật là đồ tốt nha.

Ron biểu thị cảm tạ, sau đó nhận lấy mở ra xem, ngay cả bản thân hắn cũng tán thưởng nói.

- La tiên sinh thật có lòng. Tôi nghĩ, đã có hai vị tự mình đến nhà, là đối với cái hạng mục hợp tác mà tôi đề nghị kia đã có kết luận sao. Hẳn là tin tức tốt đi.

Ron đem hộp xì gà đưa cho Miranda giữ, sau đó cười nói,

Hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ cười nhìn nhau.

- Không sai, là tin tức tốt. Nói đến công ty Tôn Bạch Trí Thắng, kỳ thực tôi vô cùng khâm phục Ron tiên sinh. Các vị nguyên bản quả thực làm lớn số liệu, lại có thể đi trước tất cả mọi người chúng ta, các người dùng số liệu thu thập của công ty nhà mình sau đó bắt mạch thị trường, rồi kiên quyết nhất trí ở mỗi lĩnh vực đầu tư.

La Gia Hạo cười tủm tỉm nói.

- Nói thật đây là một cái hành động có thể nói là điên cuồng.

La Gia Kỳ cười nói.

Trên khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo kia, lại có mấy phần khâm phục.

- Kết quả chính là, các vị lại nở hoa tứ phía, từ các nơi kiếm được nguồn lợi lớn đầy bát đầy bồn. Tốc độ phát triển của công ty Tôn Bạch Trí Thắng, theo tôi thấy ở trong tất cả các công ty mấy năm gần đây, tuyệt đối có thể xếp vào năm vị trí đầu.

La Gia Hạo cảm khái.

- Nhìn mà than thở.

La Gia Kỳ cười nói.

- Nhìn mà than thở.

La Gia Hạo cũng cười nói.

Đối với hai anh em nhà họ La, kẻ xướng người hoạ, hoàn toàn hỏi một đằng, trả lời một nẻo, đối với Tôn Bạch Trí Thắng, đối với Ron càng thêm tán thưởng nhiệt liệt.

Ron là một người nước ngoài râu ria xồm xoàm này, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.

Miranda cũng đứng ở bên cạnh, bảo trì nụ cười mỉm.

Hai anh em nhà họ La này, cũng không phải là người thích vỗ mông ngựa, càng không thích nói nhảm, vì cái gì mà lần này, lại có thể phá lệ nói nhảm nhiều như vậy đây?

Chỉ có điều trong lòng của Miranda lại nói thầm.

Ngay cả bản thân Miranda cũng cảm giác có chút gì đó không thích hợp.

- Nhà họ La chúng tôi ở phương Nam, cùng với công ty Tôn Bạch Trí Thắng nhiều lần hợp tác, hiện tại cũng đã trở thành đồng minh hợp tác chiến lược. Lần này, Ron tiên sinh muốn bắt mảnh đất kia vào trong tay, cùng chúng ta cầm 5 trăm triệu tài chính, chuyện này tự nhiên không có vấn đề gì. Ron tiên sinh muốn chia tỉ lệ cổ phần cho khoản tài chính năm trăm triệu này, cũng không có vấn đề.

La Gia Hạo mỉm cười nói.

Ron cười ha hả.

Hợp tác thành công, chuyện này không còn gì tốt hơn.

- Chỉ có điều —— Sau khi chúng ta dùng hệ thống số liệu lớn của công ty Tôn Bạch Trí Thắng, phân tích một chút về các nơi mà công ty Tôn Bạch Trí Thắng đang đầu tư, chúng ta kinh ngạc tính ra rằng —— khoản tài chính lưu động của công ty, hẳn là còn thừa không còn nhiều đâu. Cái khoản tài chính năm trăm triệu này, không phải là ngài chiếu cố cho nhà họ La, chia một phần thịt cho chúng ta ăn. Mà sự thật chính là các ngươi đã không có tiền.

La Gia Kỳ cử chỉ ưu nhã bưng chén trà lên, trầm ngâm nở nụ cười nói.

Nụ cười trên mặt của Ron ngay lập tức ngưng lại.

- Chỉ là cái lỗ hổng nhỏ năm trăm triệu tài chính mà thôi, đối với công ty Tôn Bạch Trí Thắng mà nói, không phải là cái đại sự gì. Tầm quay vòng tài chính năm ba tháng, các vị liền không có vấn đề gì cả. Chỉ có điều —— .

La Gia Hạo lại cởi mở nở nụ cười.

La Gia Hạo trầm ngâm, cười nhìn em gái La Gia Kỳ.

- Nhưng dưới cái nhìn hiện tại, trong thời gian ngắn nếu như không có số tiền kia, các vị có thể sẽ dẫn phát ra một cỗ phản ứng dây chuyền. Mảnh đất trống kia nhất định sẽ bị thu hồi, nguồn tài chính dự trù của công ty Tôn Bạch Trí Thắng sẽ bị hao tổn, liên tiếp mang tới tổn thất ảnh hưởng tới sự đầu tư của các vị đối với các hạng mục còn lại, để cho các mắt xích tài chính của công ty bị thương a.

La Gia Kỳ cười tủm tỉm nói.

- Chúng ta dùng phương pháp thống kê đối với công ty Tôn Bạch Trí Thắng các vị, cũng biết rõ các vị có bao nhiêu bút vay mượn tài chính từ công ty Tuyết Liên Vạn Hòa và công ty quốc tế Thăng Tỉnh, room dự trù đã đạt đến loại trạng thái cực hạn. Cho nên, các vị cần một đồng bọn hợp tác như chúng tôi đây, xuất ra được số tiền kia.

La Gia Hạo tiếp lời, tiếp tục cười nói.

Hai anh em nhà họ La mỉm cười, ngươi một lời ta một câu, trực tiếp đem tình trạng hiện tại của công ty Tôn Bạch Trí Thắng phân tích mấy lần.

Rõ ràng đến đây mang theo mục đích không tầm thường.

Ánh mắt của Miranda từ kinh ngạc biến thành ánh mắt cảnh giác.

Nhìn hai anh em nhà họ La vừa nói vừa cười, lại ẩn tàng đao quang kiếm ảnh.

Nụ cười của Ron chậm rãi thu liễm lại.

Hắn ngồi thẳng người lên, nhìn hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ, mười ngón đan xen, mỗi chữ mỗi câu nói rõ ràng vô cùng.

- Bản thân tôi là một người nước ngoài, tâm nhãn tương đối thẳng, bản tính trời sinh không thích vòng vo tam quốc.

- Cho nên, nói thẳng đi.

- Hai vị tới đây, mục đích cuối cùng là cái gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận