Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1230: Ông chủ nhà mình, tại sao lại giống như thiểu năng trí tuệ

La Gia Hạo và La Gia Kỳ giật mình nhìn Ron.

Hai người có mơ màng, có choáng váng.

Làm sao mà Ron đi ra ngoài một vòng rồi quay lại nhìn cả người đều khác, trở nên … cứng rắn như thế!

Lại còn nói không cần nói chuyện!

Lại còn muốn bọn họ cút đi!

Lại còn uy hiếp muốn trả thù nhà họ La!

Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào!

Bên Hàn Nguyệt Ngữ kia, bị làm kinh sợ đến không nói được gì.

Ron nhìn sang, chỉ là tùy ý lạnh lẽo liếc nhìn nàng một chút.

Hàn Nguyệt Ngữ liền sợ đến muốn chết, liều mạng trốn sau lưng người khác.

- Ron tiên sinh, ông biết ông đang nói cái gì sao? Nếu như! Tôi chỉ nói nếu như, ông từ chối hợp tác cùng nhà họ La chúng tôi, ông tổn thất không chỉ riêng mảnh đất phía Nam kia và một cái hạng mục kia!

Giọng nói La Gia Hạo cường điệu lên.

- Nếu như tin tức liên quan đến mắt xích tài chính của các ông bị đứt được đưa ra ngoài, lại có bằng chứng bằng việc thật, vậy cái kia ắt sẽ dẫn đến một phản ứng dây chuyền đáng sợ! Sẽ ảnh hưởng đến việc đầu tư ở tất cả những thị trường khác của các người! Đến lúc đó, không cần nói năm trăm triệu, cho dù các người có nhiều gấp mấy lần nữa cũng không xoay chuyển được tình hình đâu!

La Gia Kỳ nói cường điệu hơn.

- Nếu như nhà họ La chúng tôi nỗ lực triển khai, tốc độ sụp đổ của Tôn Bạch Trí Thắng các người sẽ khó có thể ngăn chặn!

La Gia Hạo uy hiếp.

- Chúng tôi không để ý lời nói vừa nãy của ông, ông có thể suy nghĩ thêm một chút, suy tính bằng lý trí một chút!

La Gia Kỳ khuyên nhủ.

Hai anh em này, anh một câu em một câu nhưng mặt của Ron vẫn không hề có cảm xúc.

Anh em nhà họ La đã hoảng rồi.

Ron lại lần nữa đi vào thì tinh thần cả người cũng khác trước, trên mặt biểu hiện bình tĩnh, khí định thần nhàn, một chút cũng không có hành động theo cảm tình với cảm giác tức đến nổ phổi, mà càng là một người vua chúa chân chính khống chế toàn bộ ván cờ.

Cảm giác này khiến cho anh em nhà họ La cảm thấy đáng sợ.

Lần này nhà họ La sắp xếp tỉ mỉ, nắm lấy thời cơ ngàn năm có một này, quyết đoán ra tay, tính thế nào cũng là có lãi chứ không có lỗ, nhưng cũng là hành vi hoàn toàn trở mặt với Tôn Bạch Trí Thắng, Tôn Bạch Trí Thắng thỏa hiệp cũng được, sa lầy cũng được, bọn họ cũng không sợ.

Sợ nhất chính là Tôn Bạch Trí Thắng trở mình lật bàn!

Vậy nhà họ La rất có thể bởi vì vậy mà dựng lên một đối thủ mạnh mẽ trước nay chưa từng có!

Hòa khí sinh tài, làm ăn buôn bán có ai muốn dựng lên cho chính mình một kẻ địch có thực lực mạnh mẽ không chết không thôi chứ!

Nói đến chuyện lớn, từ mức độ gia tộc, La Gia Hạo và La Gia Kỳ đều vô cùng lo lắng.

Nói đến chuyện nhỏ, cục diện đã được nắm chắc như vậy, anh em bọn họ vui mừng phấn khởi chạy đến một chuyến, xem như là một công lao dễ dàng lấy được.

Nếu như một chút chuyện nhỏ này mà vẫn cứ bị bọn họ làm hỏng hết, bọn họ cũng rất khó trở lại báo cáo kết quả, thậm chí sẽ phải chịu trách phạt!

Mặc kệ là cân nhắc xuất phát từ tầng nào thì anh em nhà họ La đều không hy vọng lần đàm phán này tan vỡ.

Thậm chí hai người bắt đầu nghĩ lại.

Có phải là vừa mới bắt đầu, bọn họ không nên thúc ép Ron quá gấp.

- Tôi nói rồi, chuyện này không cần nói nữa! Bây giờ, get out! Cút!

Ánh mắt của Ron lạnh lẽo, ngay cả một câu nói cũng chẳng thèm nói.

Miranda trực tiếp vỗ tay một cái.

Ngoài cửa, một hơi tràn vào năm sáu người đàn ông vạm vỡ mặc đồng phục, đều là bảo vệ của Tôn Bạch Trí Thắng, mỗi người trợn mắt nhìn, tay để trên cây gậy cao su đeo ở eo, bọn họ đều đang chờ đợi mệnh lệnh, chỉ cần có lệnh mệnh một tiếng liền trực tiếp động thủ, cứng rắn trục xuất những người này.

Sắc mặt của La Gia Hạo và La Gia Kỳ khó coi đến cực điểm, thật chí có chút tái nhợt.

Những người đi theo bọn họ họ kia cũng đều hồi hộp mà nhìn trận chiến này, chỉ lo một lát nếu thật sự xảy ra xung đột thì bọn họ chính là phải xông lên ăn đòn đầu tiên.

- Được, được! Chúng tôi sẽ đi, Ron tiên sinh ông cũng đừng hối hận!

La Gia Hạo ngoài mạnh trong yếu nói ra một câu.

- Đúng vậy, kết quả, các ông phải gánh chịu một mình!

La Gia Kỳ cũng bỏ xuống theo một câu hung ác.

Hai người này đi qua con đường chật hẹp mà bảo vệ tránh ra, đi ra khỏi phòng tiếp khách.

Những người nhà họ La kia, cũng ảo não theo đuôi rời khỏi dưới sự chú ý của những người đàn ông bảo vệ.

Chờ đến lúc Hàn Nguyệt Ngữ cúi đầu đi đến gần, Miranda cố ý nói một câu với ả.

- Vừa nãy bận bịu như vậy nhưng tôi cũng không có quên cô, Hàn Nguyệt Ngữ! Tin là rất nhanh thôi các cơ quan liên quan sẽ tìm tới cô! Mặt khác, luật sư của chúng tôi đã trình đơn khởi tố, cô cứ chờ đợi được gọi đến đi!

Hàn Nguyệt Ngữ sợ hãi nhìn Miranda một chút, lại phát hiện Ron ở bên cạnh cũng đang nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén như đao.

Hàn Nguyệt Ngữ sợ đến rắm cũng không dám đánh, cũng chật vật rời đi như là chạy trốn.

Sau đó, những bảo vệ của Tôn Bạch Trí Thắng kia trông như một đường áp giải phạm nhân “hộ tống” một đám người nhà họ La bị đuổi hết ra ngoài.

Trong phòng họp trống không rồi, Ron cùng Miranda thở ra một hơi, nhìn nhau nở nụ cười, đều cảm thấy cực kỳ thoải mái.

- Đi, mời ông chủ đến trong phòng làm việc của tôi, chúng tôi phải ôn chuyện thật tốt.

Ron dặn dò Miranda.

Miranda gật đầu.

- Còn nữa, hủy hết những cuộc họp vào buổi sáng, kể cả buổi trưa… quên đi, ngay cả buổi chiều nữa! Hôm nay tôi từ chối tiếp khách!

- Còn nữa, buổi trưa nay Miranda cô tự mình đi mua sắm chuẩn bị tiệc rượu, hỏi thăm Lâm Vi Vi một chút xem ông chủ thích ăn cái gì.

- Còn nữa, bình rượu đỏ Bordeaux từ Châu u mang đến đây, buổi trưa hôm nay liền uống nó…

- Còn nữa…

Một Ron trước sau như một chưa bao giờ nói dông dài bây giờ lại trở thành “nói nhảm”.

Miranda cười gật đầu liên tục, nàng hiểu được tâm tình của Ron, đồng thời cũng rất nguyện ý làm làm những chuyện này.

Lúc này, Miranda ghi vào đáy lòng từng cái một, chuẩn bị lập tức đi sắp xếp.

Dù sao, ông chủ đến rồi mà!

Ron và Miranda chỉnh đốn lại tâm tình, muốn chiêu đãi ông chủ của mình thật long trọng.

Một bên khác, hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ này, cũng được đối xử đủ "long trọng".

Các nhân viên an ninh một đường hộ tống bọn họ ra khỏi cao ốc, thậm chí một đường cùng đi đến bãi đậu xe.

- Các anh muốn đi cùng tới khi nào đây!

Thậm chí La Gia Kỳ không nhịn được cả giận nói.

Đội trưởng đội bảo vệ của Tôn Bạch Trí Thắng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn vị đại tiểu thư này.

- Tổng giám đốc của chúng tôi nói rồi, muốn chúng tôi nhìn theo mấy vị đến khi nào xe rời đi, không nhìn thấy bóng dáng, là có thể quay trở về.

La Gia Kỳ tức giận mà chỉ biết cắn răng, sắc mặt của La Gia Hạo cũng sắc mặt khó coi.

Đội trưởng đội bảo vệ muốn tức chết người không đền mạng mà nói bổ sung.

- Tổng giám đốc của chúng tôi còn nói, hy vọng hai vị sau này cũng đừng đến nữa, nơi này của chúng tôi không hoan nghênh các người!

La Gia Hạo và La Gia Kỳ căm tức lườm đội trưởng đội bảo vệ một chút, người sau cợt nhả một chút cũng không coi đấy là việc to tát.

Hai anh em bước vào trong xe, cũng mặc kệ những người đi theo ở đằng sau, chiếc Maserati của bọn họ một đường chạy như bay rời đi.

Đội trưởng đội bảo vệ của Tôn Bạch Trí Thắng thật sự dẫn người nhìn tất cả mọi người xe của bọn họ không còn bóng dáng, lúc này mới quay trở lại.

Trên đường, hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ đều vô cùng trầm mặc, sắc mặt cũng hết sức là khó coi.

Một chuyện đang yên đang lành bị làm cho hư hại!

Tuy rằng vấn đề không xuất hiện ở trên người bọn họ, nhưng sau khi trở về, khó tránh khỏi những người ở trong gia tộc kia sẽ nói này nói kia, coi như hai người bọn họ rất được sủng ái, sợ cũng phải bị xử phạt một phen, để che lấy cái miệng của mọi người.

Coi như bị giữ mất chi tiêu vặt mỗi tháng, vậy cũng là cực kỳ khó chịu.

- Chết tiệt, vốn tưởng rằng lần này tất cả mọi chuyện đều thuận lợi xong xuôi, buổi tối còn có thể có tâm tình thật tốt để cùng 'Tiểu vương gia' tham gia buổi đấu giá từ thiện, lần này tâm tình tốt gì đều không có.

La Gia Kỳ giậm chân một cái, cắn răng nghiến lợi nói.

La Gia Hạo cũng là nặng nề thở ra một ngụm khí, căn dặn em gái.

- 'Tiểu vương gia' bên kia, buổi tối chúng ta nên đi thì vẫn phải là đi, còn phải thật vui vẻ đi qua đó! Không nói tới em thích hắn mà chúng ta cũng là muốn hết sức kết giao với nhà họ Vương của hắn! Bên này sự tình không làm tốt, thế nhưng một ngựa trả về một ngựa, có thể đến gần với nhà họ Vương một chút, cũng coi như là một ít thu hoạch, quay trở lại, cũng có thể có chút bàn giao.

La Gia Kỳ yên lặng gật đầu, dường như cũng đồng tình với anh cả.

- Trong nhà còn chưa biết tình huống ở đây, phải nói một tiếng đi.

La Gia Kỳ lẩm bẩm đề nghị.

Nghe La Gia Kỳ nói chuyện như vậy, mí mắt của La Gia Hạo nhảy một cái, bỗng nhiên bày ra một nụ cười lấy lòng và nói.

- Em gái, không bằng em đến gọi số điện thoại này, em là con gái được sủng ái nhất trong nhà, nếu em nói, có thể ông già sẽ không nổi giận như vậy.

- Anh cả, ai nói ông già sẽ không tức giận như vậy, anh đừng lừa em! Từ nhỏ em đã sợ ông ấy, vẫn là anh gọi đi.

La Gia Kỳ không muốn.

- Ông già sẽ không mắng em tàn nhẫn như vậy đâu, nhưng anh thì không giống em.

La Gia Hạo còn muốn khuyên.

- Ai nói! Ngược lại thật ra em cảm thấy, cái người làm anh cả như anh, không thể nhìn em bị phạt, nên đến bảo vệ cô em gái như em này!

La Gia Kỳ không bị mắc lừa.

Hai anh em này anh một câu em một câu, đùn đẩy tới.

Cú điện thoại này, rất khó gọi.

Chính đang như vậy thì một tiếng chuông điện thoại vang lên.

La Gia Hạo cầm điện thoại di động lên, nhất thời giật mình.

- Ông già!

- Nhất định là gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình!

La Gia Kỳ cũng giật mình, nhưng cùng lúc đó thấy thoải mái trong lòng.

Cũng còn tốt, cuộc điện thoại này không phải gọi cho mình...

- Nghe đi, Nghe ! Sau đó, báo cáo tình huống ở bên này cho ông già!

La Gia Kỳ cổ vũ.

La Gia Hạo hít sâu.

- Đúng là phải nói, có điều phải nói thế nào mới đủ uyển chuyển, mới có thể không để cho ông già... Không nổi giận như vậy đây.

La Gia Hạo nhức đầu không thôi, nhưng trước mắt thực sự là không có thời gian cho hắn đi ngẫm nghĩ, hắn cũng chỉ có thể trước tiên bắt máy rồi lại nói.

- A lô, cha à!

Vẻ mặt của La Gia Hạo tươi cười nói.

- Cha cái rắm!

Đầu biên kia của điện thoại truyền đến một tiếng rít gào điên cuồng, lập tức dọa cho La Gia Hạo bối rối.

Giọng nói này cực lớn, ngay cả La Gia Kỳ đang muốn nghe ngóng bên cạnh đều cảm giác lỗ tai ong ong.

Tại sao ông già lại tức giận như vậy?

La Gia Hạo và La Gia Kỳ hồi hộp nhìn nhau, hai người đều cực kỳ khó hiểu.

Chẳng lẽ, tin tức đã truyền về đến nhà rồi sao?

Không thể nào!

Bọn họ không ai gọi điện thoại về nhà, ông già bên kia làm sao có khả năng biết.

- Cha, ngài làm sao đây?

La Gia Hạo ôn tồn nhỏ nhẹ, cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

- Hỏi ta làm sao hả, ta còn phải hỏi hai đứa nhóc con các người làm sao đấy!

Đầu bên kia của điện thoại ông già nhà họ La giận không nhịn nổi.

- Nửa giờ trước, Tôn Bạch Trí Thắng đã chuyển khoản hết món nợ! Mảnh đất kia đã hoàn toàn thuộc về bọn họ rồi! Hơn nữa bọn họ mời mấy công ty vào đầu tư chung hạng mục, chỉ có không có nhà họ La của ta! Ta phái người hỏi qua, người phụ trách chỗ Tôn Bạch Trí Thắng kia lại còn nói, cảm ơn nhà họ La của ta chuyên môn phái người đi tổng bộ, nhắc nhở số tiền năm trăm triệu kia mau chóng chuyển trả nợ! Cho tới chuyện hợp tác, tổng bộ của bọn họ nói sáng tỏ rồi, sẽ không hợp tác tiếp với nhà họ La của ta nữa, các hợp tác bây giờ cũng phải lập tức ngưng hẳn!

- Ta nói, hai đứa nhóc con các ngươi, đến tột cùng ở bên kia đã làm nên trò trống gì! Hả?

- Tại sao tài chính của Tôn Bạch Trí Thắng lại trả được nhanh như vậy! Nói, có phải là các ngươi tiết lộ tin tức!

Ông già nhà họ La thật là tức giận có ý tứ muốn đánh hai anh em này một bạt tai qua điện thoại.

La Gia Hạo và La Gia Kỳ sợ đến sắc mặt kinh biến.

Xảy ra chuyện gì?

Năm trăm triệu tài chính của Tôn Bạch Trí Thắng đã chuyển trả xong rồi!

Hai anh em người mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn ngơ ngác.

Tin tức này, nhưng dù là chỉ có mấy người đếm được trên đầu ngón tay biết, hơn nữa nhìn phản ứng của Ron, hắn trước đây chính xác là hoàn toàn không biết.

Làm sao mà đi ra ngoài một vòng, lại có thể chỉ trong một hai giờ, gom góp được năm trăm triệu để có thể trả cho họ?

Chuyện này quả thật chính là nói mơ giữa ban ngày!

Nếu như là người ngoài nói, nhất định La Gia Hạo và La Gia Kỳ sẽ cười nhạo.

Có hiểu năm trăm triệu là bao nhiêu tiền hay không, có biết năm trăm triệu tài chính chuyển đi từ hệ thống ngân hàng, cần đi làm những thủ tục gì hay không.

Nhưng mà bây giờ là cha đẻ nói, tất nhiên là không thể giả dối!

Chuyện này nếu không phải là giả, vậy thì là quá quỷ dị đáng sợ...

- Nói, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Đầu bên kia của điện thoại, ông già nhà họ La vẫn nổi trận lôi đình.

- Cha, ngài đừng kích động, con lập tức báo cáo cho ngài những chuyện phát sinh ở bên này.

La Gia Hạo vội vàng nói.

Sau đó, hắn không dám tiếp tục trì hoãn, báo cáo cho cha đẻ chuyện đầu đuôi từ lúc chưa bắt đầu không sót một chữ.

Đầu bên kia của điện thoại, ông già nhà họ La nghe xong toàn bộ hành trình chi tiết nhỏ, rốt cục cũng bình phục tâm tình, thậm chí trở nên trầm mặc.

Anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ trình báo tình huống xong thì trong lòng ngược lại nhẹ nhõm.

Nói sớm cũng mới có lợi, ông già có thể động viên mọi người trong gia tộc một phen giúp bọn họ, tránh cho đến lúc quay lại những ông chú cũng những người kia tìm bọn họ để gây sự.

Chỉ là, đến tột cùng Ron đã làm thế nào mà chỉ ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy, gom góp nhiều tiền như vậy, đồng thời chuyển khoản tới.

Đây là một chuyện mê hoặc.

Anh em nhà họ La không nghĩ ra.

- Ron nói, đằng sau hắn có một ông chủ. Lẽ nào, là nhân vật nào đó có thủ đoạn thông thiên!

Trong điện thoại, ông già nhà họ La hít vào một hơi, kinh sợ thất thanh tự nói.

- Nếu nói như vậy, chúng ta vẫn là đánh giá thấp bọn họ!

- Đúng rồi, đúng rồi!

Ông già vừa sợ vừa nói.

- Tôn Bạch Trí Thắng, do một đoàn đội thành lập phát triển lên thành công ty, ngắn ngủi hai ba năm, liền nhảy một cái đạt đến loại độ cao này, ngay cả nhân vật của Đằng Vân và tập đoàn Chấn Bắc như vậy đều có hợp tác rất sâu... Chết tiệt, bối cảnh của bọn họ tuyệt đối không đơn giản!

- Người sau lưng bọn họ, càng không đơn giản!

- Tại sao chúng ta không có nghĩ tới chỗ này sớm một chút!

La Gia Hạo và La Gia Kỳ nghe thấy trong giọng nói của ông già có sự ảo não sâu sắc, dường như đang hối hận lần hành động này.

Đây chính là điều mà anh em nhà họ La chưa bao giờ nghe thấy.

Có điều, lần này đúng là một cơ hội ngàn năm một thuở!

Mạnh mẽ tham gia vào cổ phần của Tôn Bạch Trí Thắng, thu gặt núi vàng núi bạc, đổi thành ai cũng không nhịn được muốn thử một lần!

- Vậy làm sao bây giờ?

La Gia Hạo cẩn thận hỏi từng li từng tí một.

- Còn có thể làm sao!

Ông già nhà họ La tầng tầng thở dài, trầm giọng nói.

- Anh em các người cứ quay trở về đi! Quay lại, ta thử một chút xem có thể chữa trị quan hệ cùng Tôn Bạch Trí Thắng hay không, coi như Ron quẳng đi lời hung ác, nói muốn đòi lý lẽ với chúng ta, thì bây giờ bọn hắn chưa có ra chiêu trước, thì tất cả cũng vẫn có thể có khoảng trống để nói chuyện. Mặt khác, ta cũng cảm thấy rất là hứng thú đối với vị ông chủ kia sau lưng bọn họ! Không, phải nói là càng kiêng kỵ nhiều hơn một chút!

Nghe ông già nói thì lần này cần phải thỏa hiệp cùng Tôn Bạch Trí Thắng hay sao?

La Gia Hạo và La Gia Kỳ không dám có ý kiến gì đối với chuyện này.

Có điều, La Gia Hạo liếc nhìn La Gia Kỳ, nói vào điện thoại.

- Cha, e là chúng con tạm thời không thể trở về ngay đâu, bên này có buổi đấu giá từ thiện, chúng con phải đi gặp 'Tiểu vương gia' vào buổi tối nay.

- Cái gì 'Tiểu vương gia' …

Trong điện thoại, dường như ông già nhà họ La đã nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên lời nói dừng lại.

- Chính là cái nhà họ Vương ở Giang Bắc kia!

- Đúng!

La Gia Hạo mau mau trả lời.

Nhà họ Vương ở Giang Bắc, thậm chí ông già nhà họ La hít vào một hơi.

- Được được, các ngươi không cần phải gấp gáp trở về, phải giữ gìn mối quan hệ cùng cái 'Tiểu vương gia' kia!

Ông già nhà họ La nhất thời hưng phấn.

Nhà họ Vương ở Giang Bắc không tầm thường, giữ gìn mối quan hệ cùng với họ, coi như có một ngày Tôn Bạch Trí Thắng muốn động đến bọn họ, vậy cũng phải kiêng kỵ mấy phần.

Được cha cho phép, La Gia Hạo thở dài một hơi, La Gia Kỳ cũng là nở nụ cười, càng ngày càng chờ mong buổi đấu giá từ thiện vào buổi tối kia.

Bên phía Tôn Bạch Trí Thắng.

Ron đã từ chối đi tất cả công việc, nói chuyện cùng Bạch Tiểu Thăng đến buổi trưa, đối với tương lai phương hướng phát triển cùng bước tiến của công ty, bọn họ trao đổi đầy đủ cũng nói chuyện đến thoải mái tràn trề.

Buổi trưa, Ron làm chủ, bọn họ một đường đi đến phòng riêng của một nhà quán cơm có tiếng gần đó, ăn bữa ăn có thức ăn tinh tế cực kỳ khéo léo.

Có người nói, người bình thường muốn ăn cơm ở nơi phải hẹn trước ba tháng, mới có cơ hội.

Ron là bạn của ông chủ, lại ra giá cao, đặc biệt tăng thêm cùng một chỗ.

Thức ăn ở nơi đó, chính là Bạch Tiểu Thăng cũng khen không dứt miệng.

Trong bữa tiệc, Ron thật trịnh trọng hỏi việc mà lúc trước Bạch Tiểu Thăng đề cập tới, "Vấn đề trọng đại" muốn nói với hắn đến tột cùng là chuyện gì!

Thậm chí Ron đã sẵn sàng trận địa đón quân địch, làm chuẩn bị tốt một lúc khỏi bị khiếp sợ.

Sau đó, hắn thật sự liền bị "Khiếp sợ".

Nghe tới Bạch Tiểu Thăng nói tới, muốn hỏi, là lúc đến thăm nhà cha vợ tương lai, cần mang lễ vật gì thì cả người Ron đều bị ngu đi!

Đây chính là cái vấn đề trọng đại kia sao? !

Bạch Tiểu Thăng lại cường điệu thực lực của nhà họ Ngụy một phen.

Nhất thời Ron cảm thấy dở khóc dở cười.

- Tôi nói Tiểu Thăng, ông chủ của tôi, cái vấn đề như thế cậu hỏi tôi làm gì, cậu đi hỏi người vợ chưa cưới của cậu đi nha!

Một câu làm thức tỉnh người trong mộng!

Thái độ của Bạch Tiểu Thăng làm một bộ bỗng nhiên tỉnh, khiến Ron thật là không biết nói gì.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng kinh ngạc nhìn thấy vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng, bọn họ còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng đã hỏi rồi, lấy tính tình của Ngụy Tuyết Liên, nói chính là "Cái gì cũng tốt" ...

Thậm chí Ron không nhịn được liếc Bạch Tiểu Thăng một chút.

Ông chủ nhà mình thông minh như vậy, làm sao bây giờ nhìn lại giống như bị thiểu năng trí tuệ vậy nữa...

Đều nói nam nữ trong tình yêu thì trí thông minh rơi rụng hết, người xưa nói quả là không lừa gạt mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận