Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1232: Gặp nhau không vui

Ba người Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh được các người đẹp của nhà hàng Quốc Tế Giang Vương phục vụ một đường dẫn lên lầu tám.

Cuối cùng, bọn họ được mang vào một chỗ trong đại sảnh.

Đại sảnh này cách điệu không tầm thường, các đồ trang trí đều là đồ xa xỉ, nhìn thoáng qua thì không có gì lạ, thế nhưng cảm giác bên trên, phi thường cao cấp.

Trần của đại sảnh trang hoàng nhỏ đến nỗi mỗi một cái vật trang trí, đều tinh mỹ cực kỳ, nếu như tinh tế kiểm tra, chỗ đồ chơi nhỏ không đáng chú ý đều được khắc nhãn hiệu và chúng đều là hàng hiệu tinh phẩm.

Trong đại sảnh có khu ghế sô pha, có quầy bar cung cấp cho mọi người có thể tùy ý ngồi nghỉ ngơi.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng quét qua.

Hiện tại nơi này đã có khoản một trăm đến hai trăm người, nhân số không ít, thế nhưng họ lại phân tán ra khắp nơi vì thế nhìn có vẻ vắng vẻ.

Mỹ nữ phục vụ đưa nhóm người Bạch Tiểu Thăng đến nơi xong thì khẽ mỉm cười với bọn họ, sau đó lui sang một bên.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cho rằng đối phương sẽ đi, nào có thể đoán được, mỹ nữ kia lại nhắm mắt theo đuôi từng bước theo ở phía sau.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn vị mỹ nữ phục vụ kia một chút, đối phương lập tức ngọt ngào nở nụ cười, chủ động đáp lại:

- Ba vị đây, hẳn là lần đầu tiên tới 'Dạ hội từ thiện Giang Vương' chỗ chúng tôi đúng chứ? Những người nắm giữ thiệp mời khách quý cao cấp như các ngài đây, chúng tôi đều phái theo một vị nhân viên chuyên môn phục vụ, đến đảm nhiệm dẫn đường, chờ đợi sai phái.

Vừa nghe nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng mới bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ.

Khó trách lúc nãy hắn đại khái nhìn quét qua, ở trong góc đứng đầy nhân viên nam nữ công tác, so với khách mời cũng không ít hơn là bao nhiêu.

- Liên quan tới dạ hội lần này, các vị có bất cứ vấn đề gì, cũng có thể hỏi tôi.

Mỹ nữ nở nụ cười xinh đẹp tiếp tục giải thích:

- Ngài có thể gọi tôi là Tiểu Nguyệt.

Mỹ nữ này có nụ cười điềm tĩnh thuần mỹ, giọng nói cũng êm tai dễ nghe.

Có nàng làm người dẫn đường cũng thực không tồi.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, cũng hòa khí cười một tiếng nói:

- Tiểu Nguyệt, dạ tiệc từ thiện lần này, hết thảy chỉ bao gồm những người đang ở đây thôi sao?

Ngoại trừ gần nửa là mấy chục nhân viên phục vụ, khách mời chỉ có hơn trăm người?

Chỉ có quy mô nhỏ như thế sao?

- Không phải đâu, thưa tiên sinh.

Tiểu Nguyệt cười nói:

- Bên này là phòng khách quý, có thể đi vào nơi này đều là khách quý, chúng tôi đều là chờ khách bình thường ở đại sảnh. Mỗi lần có buổi đấu giá mời đến tân khách, tổng số người chỉ ở khoảng ba trăm người.

Bạch Tiểu Thăng "Ồ" một tiếng:

- Vậy có thể nói hết thảy khách quý, đều ở này?

Nếu đúng như vậy, Bạch Tiểu Thăng ngược lại muốn xem xem, có người nào nhìn quen mắt ở đây hay không.

Dù sao, nghe Ron nói, rất nhiều thương nhân giới thượng lưu, ca sĩ truyền hình, minh tinh, cũng sẽ được mời đến đây.

- Chuyện này…

Tiểu Nguyệt hơi có chút chần chờ, vẫn là cười nói:

- Có một bộ phận khách quý không ở nơi này, bao gồm bạn bè của ông chủ, những người yêu thích thanh tĩnh không muốn lộ diện trước mặt người khác, ông chủ nhà hàng cấp năm trở lên Kim Toản khách quý….

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, lập tức đã hiểu.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhìn nhau, từng người nhún vai một cái.

Nói dễ nghe một chút, nơi này chính là quý khách.

Nhưng kỳ thực, bên trên khách quý vẫn còn có khách quý.

Nhưng mà, những vị đại nhân vật chân chính kia, không muốn xuất đầu lộ diện, sợ gây phiền toái.

- Nguyên lai quý khách đều còn ôm tỳ bà nửa che mặt a, một lúc nữa tham gia bán đấu giá chẳng phải là cũng phải xuất hiện sao, vị đại nhân vật nào giá cao mua được món đồ đấu giá, có thể gây nên một phen náo động hay không?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Tiểu Nguyệt cười trả lời:

- Ngài nói giỡn rồi, một lúc nữa khi buổi đấu giá bắt đầu, mọi người đều sẽ mang một mặt nạ vũ hội, ánh đèn cũng sẽ có điều chỉnh, đây được xem như biện pháp bảo mật. Có điều thời điểm tan cuộc, ngài có thể lựa chọn tháo mặt nạ xuống, cũng có thể không.

Không nghĩ tới còn rất chu đáo a.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng là âm thầm gật đầu.

- Vậy thì một lúc nữa, buổi đấu giá sẽ được cử hành ở nơi nào?

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi.

- Phòng bán đấu giá là ở phòng khác, có điều cũng là ở tầng này.

Tiểu Nguyệt cười trả lời.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng khí chất bất phàm, tướng mạo trẻ tuổi, mang theo vài phần tuấn lãng, nói chuyện lại rất hiền hoà, không có vẻ gì là kiêu ngạo. Tiểu Nguyệt cũng cảm giác thân cận thêm mấy phần, chủ động cười nói:

- Một lúc nữa, tôi có thể đem sách ghi những món đồ được đấu giá hôm nay đưa cho ngài xem, trên đó có ghi giá khởi điểm, ngài có thể trước tiên tìm hiểu một chút.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Tiểu Nguyệt lại cùng ba người cười nói:

- Ba vị đây có cần uống chút gì không, cà phê, trà hay là cocktail để tôi báo người phục vụ đưa tới.

Bạch Tiểu Thăng cười chỉ tay vào khu sô pha:

- Chúng tôi cũng không có thấy có người nào quen tại đây, hay là qua bên kia ngồi một lúc đi. Nhờ cô để người phục vụ đem đồ uống đưa tới. Tôi muốn một ly Hồng Trà.

- Tôi muốn một ly cà phê.

- Cho tôi một chén Margaret. Cảm ơn.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng báo lên đồ uống mình muốn.

Tiểu Nguyệt ghi nhớ, gật đầu nở nụ cười, xoay người rời đi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng hướng thẳng đến khu nghỉ ngơi.

- Nơi này phục vụ cũng thực không tồi, nhờ có thiệp mời quý khách của Ron, chúng ta cũng có thể hưởng thụ một hồi đãi ngộ cấp bậc cao a.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Ừm!

Lôi Nghênh đối với điều này rất tán thành.

- Là các cô gái ở đây rất được đúng không, vừa đẹp đẽ lại vừa ôn nhu.

Lâm Vi Vi trêu đùa nói.

- Chủ yếu vẫn là ý thức phục vụ tốt, người cũng tốt.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh nhìn nhau, cười hì hì.

Lâm Vi Vi minh bạch nhìn hai người bọn họ một chút.

- Hazzi, nam nhân mà, đều là đại móng heo.

Đang trò chuyện,thì có một vị mặc trang phục khách sạn đi tới, cử chỉ tao nhã đứng trước mặt ba người.

Chờ Bạch Tiểu Thăng bọn họ nhìn sang, người kia nhất thời mỉm cười, phi thường có lễ phép cười nói:

- Ba vị đây, ông chủ của chúng tôi muốn mời các vị đi qua tâm sự.

- Ông chủ của các người?



Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên hỏi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.

Chính là ông chủ của quán rượu này, là người chủ sự tổ chức lần Dạ Hội Từ Thiện này, Vương Tâm Mạch tiên sinh.

Người kia cười nói:

- Người bên trong xưng gọi, 'Tiểu vương gia' !

Loại mời đi gặp mặt tâm sự này, nếu ở quá khứ, Bạch Tiểu Thăng bình thường đều sẽ từ chối.

Muốn gặp nhau thì cứ đi đầy đây mà gặp muốn mời chúng ta đi qua thì không thể nào.

Có điều vừa nghe đến thân phận người mời, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nổi lên một chút hứng thú.

Quán rượu này, ở đoạn đường Lâm Thâm tấc đất tấc vàng, có giá trị không nhỏ, đối phương lại là người tổ chức dạ tiệc từ thiện, nghĩ đến ở Giang Bắc Vương gia, đều có địa vị rất không tầm thường.

Đối phương muốn gặp bọn họ, làm cái gì?

Mọi người vốn không quen biết nhau, không nói chuyện có thể tán gẫu a?

Có điều, chính mình đi tới địa bàn của người ta, chung quy phải cho người ta mấy phần mặt mũi mới tốt.

Đi gặp tâm sự cũng không sao.

Vương Tâm Mạch, "Tiểu vương gia" ?

Cũng không biết là hạng người gì, có thể có biệt hiệu vừa quái lạ vừa bá đạo như thế.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh một chút, sau đó quay qua nhìn mới vừa đến kia nở nụ cười, nói một tiếng:

- Có thể.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng bọn họ đứng dậy, muốn theo người này rời đi thì người phục vụ Tiểu Nguyệt cũng quay trở lại.

Theo sau cô còn có người phục vụ bưng theo nước trà, cà phê và cocktail.

Khi thấy người đàn ông muốn dẫn đi bọn người Bạch Tiểu Thăng đi, Tiểu Nguyệt cùng người phục vụ đều giật mình, nhanh chóng mở miệng chào một tiếng:

- Tổng quản lý Tôn!

Người đàn ông kia tùy ý đáp một tiếng, khí tràng uy nghiêm:

- Những vị khách nhân này, tôi quay lại sắp xếp quản đốc chiêu đãi là tốt rồi, Tiểu Nguyệt, cô có thể đi tiếp người khác.

Lập tức, bị miễn công tác tiếp đón, Tiểu Nguyệt có chút mất mát liền "Ồ" một tiếng.

- Quản lý Tôn đúng không, lần dạ tiệc từ thiện này, chúng tôi muốn cho Tiểu Nguyệt làm người dẫn đường của chúng tôi, có thể không?

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên mở miệng nói.

Vị kia quản lý Tôn hơi ngẩn ra, sau đó cười nói:

- Chúng tôi có người dẫn đường tốt hơn nhiều có thể vì ngài phục vụ, có điều nếu như ngài có yêu cầu như vậy, để Tiểu Nguyệt làm dẫn đường, cũng có thể.

Bạch Tiểu Thăng nghe được câu trả lời thì liếc nhìn tiểu cô nương, nở nụ cười.

Trong ánh mắt của tiểu cô nương lộ ra mấy phần cảm kích.

Ở trong dạ tiệc từ thiện, có thể tiếp đón một vị quý khách, như vậy thì có thể nhận được một số tiền thưởng lớn, đây là cơ hội hiếm có.

- Đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn vị tổng quản lý Tôn kia nói.

Người đàn ông kia cười gật đầu, mang theo Bạch Tiểu Thăng ba người rời đi.

Tiểu Nguyệt thì lại tạm thời chờ đợi tại chỗ, một đường nhìn theo bọn họ.

Vị quản lý Tôn kia dẫn ba người ra phòng khách, đi qua một cái hành lang, lại chuyển qua một chỗ ngoặt, cuối cùng đến trước một gian phòng làm việc.

Vị quản lý Tôn nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, được đáp lại lúc nãy mở cửa, nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng làm cái tư thế "Xin mời", nói.

- Ba vị, xin mời.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng gật gù, đi vào gian phòng.

Vị quản lí Tôn kia thì lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đứng trước cửa, dường như một vị môn thần, miễn cho có người đến quấy rầy người bên trong.

Tiến vào cái văn phòng kia, ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy trên ghế sô pha, có ba người đang ngồi đó.

Đối phương cũng nhìn sang, mắt đối mặt với bọn họ.

Song phương vừa thấy nhau đều sững sờ.

La Gia Hạo, La Gia Kỳ anh em nhà họ La tại sao lại ở chỗ này!

Phía sau Bạch Tiểu Thăng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng có vẻ mặt kinh ngạc.

- Là mấy người!

La Gia Hạo, La Gia Kỳ cũng trợn to mắt, thất thanh nói.

Ngồi ở vị trí chủ vị, Vương Tâm Mạch cũng hơi kinh ngạc nhìn hai vị anh em đang ngồi kế bên mình:

- Làm sao mà các vị quen biết nhau vậy?

Thời khắc nói chuyện, Vương Tâm Mạch thầm đánh giá ba người Bạch Tiểu Thăng.

Trên người Bạch Tiểu Thăng khí chất nội liễm, thế nhưng Vương Tâm Mạch nhìn một chút liền nhận ra, hắn không phải là người tầm thường.

Người này so với mình thậm chí còn nhỏ hơn một chút, tuy rằng nhìn qua không có gì lạ, thế nhưng một đôi con ngươi đen sáng sủa thâm thúy, vẻ mặt trầm ổn như nước, bình tĩnh như núi.

Tuyệt đối không phải người bình thường!

Nhìn người đứng phía sau đối phương, người đàn ông cao to uy mãnh, tựa hồ giống như là bảo tiêu, hộ vệ lợi hại.

Mà người phụ nữ...

Ánh mắt của Vương Tâm Mạch nhìn chăm chú đặt trên người Lâm Vi Vi, trong ánh mắt, nhất thời có mấy phần hứng thú.

Lâm Vi Vi thuộc về phong thái trung thượng, nhưng có sắc đẹp vượt quá khí chất, thêm vào vóc người siêu chuẩn, hầu như có thể trong nháy mắt, hấp dẫn đến bất kỳ một vị có phẩm vị nam tính chú ý.

Từ lúc Lâm Vi Vi làm trợ lí của Bạch Tiểu Thăng đến nay, cô thật sự không ít lần bị con nhà giàu vừa ý, khiến Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh đều trêu chọc nàng, nói nàng là sát thủ thiếu gia.

Đặc biệt Lâm Vi Vi đối với những thiếu gia nhà giàu kia không nhìn lấy một cái, chính là càng ngày càng lộ ra mị lực của cô theo thời gian.

Giờ phút này cũng như thế, Lâm Vi Vi cũng không có vì tướng mạo đẹp trai, khí chất xuất trần của "Tiểu vương gia" Vương Tâm Mạch mà nhìn nhiều thêm vài giây, chỉ liếc một cái liền đi dời ánh mắt đi.

Càng như vậy, càng làm nhen nhóm ngọn lửa của một người đàn ông có ham muốn chinh phục.

Vương Tâm Mạch cũng không ngoại lệ, càng ngày càng đối với Lâm Vi Vi cảm thấy hứng thú.

Cho nên có câu nói, đàn ông kỳ thực có những lúc đều rất bị coi thường...

- Không, chúng tôi không biết bọn họ, chỉ có điều, từng có gặp mặt một lần.

La Gia Hạo nói.

- Những người này chỉ là những nhân vật tầm thường, làm sao mà được Ron mời đến, hay là nhặt được thiệp mời.

La Gia Kỳ cũng nói.

Nhưng câu nói này, bọn họ đều là để sát vào tai Vương Tâm Mạch hạ thấp giọng nói.

Hai anh em nhà họ La này đối với ba người Bạch Tiểu Thăng không để ý lắm.

Nhưng mà, khiến cho anh em nhà họ La bất ngờ chính là, Vương Tâm Mạch lại đứng dậy, thậm chí còn cười đi tới chỗ ba người kia.

"Tiểu vương gia" thân phận cỡ nào, đối với những người này cần phải thân thiện như vậy sao?

La Gia Hạo, La Gia Kỳ trực tiếp sững sờ, mờ mịt không hiểu rõ.

Có điều Vương Tâm Mạch nhất động, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không thể ngồi, tranh thủ thời gian đứng dậy đi theo qua.

Ba người Bạch Tiểu Thăng thấy thế ngược lại chỉ đứng bất động.

Đã như thế, trái lại đã biến thành "Tiểu vương gia" Vương Tâm Mạch, đi tới muốn nói chuyện với bọn họ.

Các ngươi thực sự là mặt mũi thật là lớn nha!

Có biết vị này là ai không!

Nói ra chỉ sợ sẽ hù chết các ngươi!

La Gia Hạo nhìn về phía ba người Bạch Tiểu Thăng, không nhịn được khẽ cau mày.

Sắc mặt của La Gia Kỳ cũng không vui, đặc biệt nhìn thấy "Tiểu vương gia" tựa hồ đối với người phụ nữ bên kia càng quan tâm!

La Gia Kỳ liền càng cảm thấy khó chịu.

Một người chỉ mang túi xách giả, làm người tùy tùng cho người khác thì dựa vào cái gì để "Tiểu vương gia" quan tâm như vậy!

Dựa vào cái gì!

La Gia Kỳ trong lòng dâng lên mấy phần ghen tuông, ánh mắt nhìn Lâm Vi Vi càng trở nên cảnh giác, bất thiện.

- Mấy vị đây hẳn là lần đầu tiên tới tham gia Vương gia dạ tiệc từ thiện của tôi đúng không?

Vương Tâm Mạch đi tới lập tức mở miệng cười nói, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Tiểu Thăng.

Bởi vì hắn biết người này mới là người đứng đầu trong ba người.

- Tôi nghe nói các vị là thay mặt cho Ron tiên sinh đến? Vì lẽ đó, tôi đặc biệt mong muốn nhận thức một chút về các vị.

Vương Tâm Mạch thể hiện một bộ dáng chả khác nào quý công tử nhẹ nhàng, người đàn ông có cử chỉ tao nhã.

Bất luận ngôn từ hay là cử chỉ, đều khiến người ta cảm thấy có mấy phần thích thú hưởng thụ.

Trong khi đang khi nói chuyện, Vương Tâm Mạch đưa tay qua.

Bạch Tiểu Thăng cười cợt:

- Ron tiên sinh là có việc không thể tới được, cũng rất tiếc khi bỏ qua cơ hội này. Chúng tôi được ngài ấy ủy thác đến đây tham dự.

Bạch Tiểu Thăng lễ phép cùng với hắn bắt tay.

Vương Tâm Mạch cười gật gật đầu, bắt tay xong, lại đưa tay hướng về phía Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi vừa muốn đưa tay ra bắt, lại nghe được âm thanh người đứng sau Vương Tâm Mạch - La Gia Hạo hừ lạnh một tiếng:

- Các vị là thay mặt Ron tiên sinh đến, còn cổ động, các vị cho là mình có thân phận gì!

La Gia Hạo không ngừng nói với giọng trào phúng.

Lâm Vi Vi nhất thời không vui, lạnh nhạt liếc qua hắn. Ánh mắt kia của cô, khiến cho La Gia Kỳ khó chịu vô cùng.

- Vị này chắc chắn chỉ là một tiểu cô nương không có bối cảnh, quần áo cô ta đang mặc chắc chắn là hàng vỉa hè. Loại dạ tiệc cao cấp như thế này, thực ra không thích hợp để cho những loại người như thế này đến.

La Gia Kỳ đem đầu mâu nhắm thẳng vào Lâm Vi Vi, sau đó lại cười lạnh nói:

- Còn có, cô cho là cô có cái thân phận gì, một người làm trợ lí! Còn dám cùng 'Tiểu vương gia' Vương Tâm Mạch đại ca bắt tay! Cô xứng à!

La Gia Kỳ vừa nhục nhã Lâm Vi Vi, cũng phải vừa nhắc nhở Vương Tâm Mạch.

Thân phận hai người có khác biệt lớn!

Cùng người dẫn đầu của đối phương bắt tay cũng thôi đi, nếu như cùng người trợ lí này bắt tay, sẽ làm ô uế tay của chính mình, hạ thấp thân phận của chính mình!

- Cô nói cái gì!

Lâm Vi Vi nhất thời tỏ thái độ hung dữ, nha đầu này xưa nay không phải là người biết nhẫn nhục chịu đựng, đặc biệt đối vào thời điểm đối phương tràn đầy ác ý với mình.

Lâm Vi Vi tức giận bốc, rất không khách khí nói,

- Người nhà họ La thực sự là chú ý rất nhiều việc. Việc đã coi trọng thì các ngươi cũng sẽ dùng tất cả các thủ đoạn bỉ ổi để đi bẫy người khác, còn khiến cho người ta phải kêu người đuổi mới chịu đi, các ngươi đúng là rất có mặt mũi a. Bây giờ còn ở đây ra vẻ ta đây!

Nhanh mồm nhanh miệng, mạnh mẽ vô cùng!

Vương Tâm Mạch thế nhưng càng ngày hai mắt càng tỏa ánh sáng, đối với Lâm Vi Vi càng cảm thấy hứng thú.

Hắn đã thấy rất nhiều người phụ nữ có người thì ôn nhu, người thì e thẹn lúc này thấy sự mạnh mẽ của Lâm Vi Vi hắn cảm thấy rất hứng thú, mới lạ.

- Cô…

La Gia Kỳ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

La Gia Hạo bị nói trúng nỗi đau như mèo bị giẫm phải đuôi, cũng nhất thời xù lông lên:

- Cô vừa nói cái gì đó!

- Cậu, nghe không hiểu?

Lôi Nghênh mắt nhìn chằm chằm La Gia Hạo, hừ lạnh nói.

Song phương vừa thấy mặt, Bạch Tiểu Thăng, Vương Tâm Mạch hai người đều còn chưa kịp nói lên hai câu.

Thì tình hướng đã không còn hoà giải được nữa.

Tay của Vương Tâm Mạch vừa đưa ra còn ở giữa không trung, mắt thấy Lâm Vi Vi hoàn toàn không có hứng thú bắt tay với hắn, nhất thời có mấy phần lúng túng.

- Không được ầm ĩ!

Vương Tâm Mạch sầm mặt lại, thả tay xuống, trầm giọng quát khẽ.

Một tiếng này, để hai anh em nhà họ La lập tức im miệng.

So sánh cùng nhau, Bạch Tiểu Thăng vẫn tính là bình tĩnh hơn, có điều mắt thấy anh em nhà họ La cũng là không quen, mắt thấy Vương Tâm Mạch đối với Lâm Vi Vi mơ hồ hai mắt toả sáng, cũng làm cho hắn cảm thấy không lắm thoải mái.

- Vương tiên sinh, rất cảm tạ ý nguyện muốn nhận thức chúng tôi của ngài, có điều tôi thấy bây giờ nhìn lại, không phải là trường hợp thích hợp a.

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha:

- Cái kia, vẫn là hẹn ngày khác đi, ngày khác không có người ngoài, chúng ta cũng có thể đồng thời ngồi với nhau một chút. Còn ngày hôm nay, cứ như vậy đi.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đưa Vương Tâm Mạch rơi vào thế phải ra "Lệnh trục khách" đối với mình.

Loại lễ phép xa lánh kia, là thái độ không muốn tiếp cận, cũng biểu lộ không quan tâm đến thân phận của hắn.

Vương Tâm Mạch nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng chỉ cần một câu nói đã có thể làm cho Lâm Vi Vi dịu lại. Hồi tưởng lại chính mình cũng bị khí chất đặc biệt đó cuốn hút, nhất thời khẽ mỉm cười.

- Xem ra lúc này, mọi người chúng ta nhất định là không thể ngồi xuống để trở thành bạn bè được.

Vương Tâm Mạch ý vị thâm trường nói,

- Vậy thì ngày khác vậy.

- Ngày khác!

Bạch Tiểu Thăng cùng hắn nở nụ cười, sau đó phất tay xem như là cáo biệt, mang theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi ra ngoài.

Vương Tâm Mạch mắt thấy Bạch Tiểu Thăng đi ra ngoài, nụ cười cũng chìm dần.

Ngoài cửa, vị quản lí Tôn trông cửa phỏng chừng chưa đứng được năm phút đồng hồ liền nghe thấy phía sau có động tĩnh, nghiêng người tránh ra, liền phát hiện ba người Bạch Tiểu Thăng đang đi ra.

Vị kia quản lí Tôn kia trợn mắt ngoác mồm, thắc mắc hỏi

- Mấy vị đây là, phải đi?

- Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ nhưng không có nhiều thời gian đành hẹn dịp khác vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười giải thích một chút, sau đó mang theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh rời đi.

Vị Tôn tổng kia kinh ngạc nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, hướng về bên trong cửa liếc mắt, mắt thấy âm mắt trầm ánh của Vương Tâm Mạch, nhất thời sợ đến rục cổ lại.

Tán gẫu rất vui vẻ?

Ông nội ngươi!

Mình còn chưa từng thấy, "Tiểu vương gia" từng có loại ánh mắt đáng sợ như thế này!

Năm phút đồng hồ đã có thể nhóm lửa khiến cho "Tiểu vương gia" phẫn nộ, các ngươi là làm thế nào được hay vậy!

Vị quản lí Tôn kia dùng ánh mắt nhìn theo phương hướng ba người Bạch Tiểu Thăng bọn họ rời đi, nhất thời cảm giác như ngưỡng mộ núi cao.

Thật là bái phục!

Bạn cần đăng nhập để bình luận