Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1245: Một người không có ý định giảng quy củ

Nếu như đồ vật bị người đánh cắp có giá trị bình thường thì Bạch Tiểu Thăng cũng không phải nôn nóng đến mức như vậy.

Bên trong túi hành lý kia, có lễ vật của Bạch Tiểu Thăng đặc biệt chuẩn bị cho người nhà họ Ngụy, còn có ấm tử sa mà Bạch Tiểu Thăng dốc hết tâm huyết tham gia chế tác.

Những vật kia, hiện tại chính là nghịch lân của Bạch Tiểu Thăng hắn.

Có điều vẫn còn tốt, có Tôn Jerry ở đây, thì hướng đi cuối cùng của những đồ vật kia cũng coi như là có được ít đầu mối.

- Đi thôi, phía bên người trung gian đã an bài tất cả rồi. Bây giờ chúng ta đi tiệm cầm đồ chờ lấy hàng là được.

Tôn Jerry làm việc hiệu suất tương đối cao, chỉ cần sau ngắn ngủi hai phút đồng hồ trò chuyện, liền nhìn qua Bạch Tiểu Thăng nói.

- Tiệm cầm đồ?

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày hỏi.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không hiểu, nhìn qua Tôn Jerry.

- Nơi này chính là quảng trường thứ mười bốn đại danh đỉnh đỉnh của Chinandega, tuy rằng loạn thì có hơi loạn một chút, nhưng mà cực nặng tính quy củ. Nơi này cho phép khổ chủ lấy lại đồ vật mà bản thân mình bị mất đi, nhưng mà bắt buộc phải đi đến địa phương có quy định rõ ràng —— Tiệm cầm đồ. Toàn bộ quảng trường có mười cái tiệm cầm đồ, nơi mà chúng ta sắp đi đến cũng đã có người trung gian thông báo trước cho tôi địa điểm đại khái rồi, tôi biết rõ đó là nơi nào, các cô cậu đi theo tôi là được.

Tôn Jerry giải thích.

- Cái người trung gian kia cũng đi qua sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Người trung gian ở nơi này, không bao giờ hiện thân trước mặt cả, hai bên đều dùng điện thoại để liên lạc, nhằm tránh quá trình mua bán xảy ra vấn đề, hắn sợ bị trả thù. Nếu như tạo ra nhiễu loạn lớn, người trung gian ngay lập tức sẽ biến mất một đoạn thời gian, sau đó cải biến thân phận để tiếp tục kinh doanh. Đến mức thao tác làm như thế nào thì cả tôi cũng không phải nắm rõ lắm.

Tôn Jerry khẽ lắc đầu.

- Có phải mấy cô cậu cảm thấy, tôi đối với nơi này biết rất rõ, giống như là một phần tử ở đây hay không.

Dứt lời, Tôn Jerry nhún vai nở nụ cười bất đắc dĩ.

- Kỳ thực, tôi có một vị bằng hữu đang làm người trung gian ở chỗ này.

Tôn Jerry xích lại gần chút, đè thấp âm thanh nói.

- Nói tóm lại, các cô cậu cứ yên tâm đi, án theo quy củ của quảng trường, đồ đạc của các vị hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Chỉ cần thanh toán cho bọn hắn đầy đủ tiền.

Tôn Jerry nói.

- Bọn họ có thể động vào đồ đạc của chúng tôi hay không? Không biết rõ bên trong là cái gì, bọn hắn làm sao mà định giá?

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi.

Trong lòng hắn lo lắng nhất bây giờ chính là những phần lễ vật kia bị những cái tên đường phố đầu đường xó chợ kia sờ mó không cẩn thận mà đụng hỏng.

- Những người kia đều là người vô cùng tinh ranh, bọn hắn tất nhiên sẽ căn cứ chất lượng của món đồ, còn có thái độ sai lầm của khổ chủ để định giá. Mà cậu cứ yên tâm đi, có tôi ở đây, quyết không cho phép bọ giở công phu sư tử ngoạm, rao giá trên trời đâu.

Tôn Jerry vỗ vỗ bả vai của Bạch Tiểu Thăng, an ủi.

Tôn Jerry tưởng rằng điều mà Bạch Tiểu Thăng lo lắng chính là giá tiền.

- Chỉ có điều, cũng đã rất lâu rồi tôi không có tới đây, không biết rõ người nơi này có thay đổi gì khác không, phải làm một số biện pháp an toàn mới được.

Tôn Jerry lầm bầm trong miệng.

Bạch Tiểu Thăng không rõ ràng cái "Biện pháp An toàn" của Tôn Jerry nói đến cuối cùng là như thế nào. Có điều, hắn quả thật không quan tâm, chỉ cần đến lúc đối phương đi, trên người mang theo đồ vật mà hắn cần qua, như vậy là đủ rồi.

Rất có khả năng nơi này người gọi là thủ lĩnh đường phố, còn không rõ ràng lắm đồ vật mà bọn hắn cầm là đồ vật gì.

Vậy thì hắn sẽ để Lôi Nghênh ra, tất nhiên sẽ hảo hảo giáo dục bọn hắn một phen —— Mạt mũi người Châu Á, không dễ chọc !

. . .

Giờ phút này, ở một cái nhà kho bỏ hoang bị vứt bỏ, bên trong cũng xếp hàng năm sáu chiếc xe để đó.

Hơn hai mươi tên gia hỏa có cách ăn mặc "Trào Lưu Thời Thượng", hình xăm rậm rạp chằng chịt trên người, đang vừa nói vừa cười, các hạng người gì trong xã hội đều có, thậm chí có người thân thể cường tráng.

Một vài công nhân kỹ thuật đang bận cải tiến những chiếc xe kia.

Cải tiến để đi đua xe, hoặc là để "Tiêu thụ" .

Bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng huýt sáo vô cùng bén nhọn.

Những người kia đang đàm tiếu ở bên trong, không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa ra vào.

Một người thanh niên đầu trọc có khuôn mặt phức tạp râu ria đang dương dương đắc ý đi tới, trong tay hắn còn lôi kéo một cái túi du lịch to lớn.

Còn có hai người khác đi theo phía sau hắn, cũng kéo theo một cái túi du lịch, trên mặt cũng nở nụ cười tươi rói.

- Nguyên lai là Martin.

- Xem bộ dáng đắc ý kia của hắn chắc là mới lụm được con dê béo.

- Bộ dáng dương dương đắc ý như thế, quả thật đúng là có chút đáng ghét.

- Nhỏ giọng một chút đi, tên gia hỏa này nhìn vậy nhưng không dễ chọc đâu. . .

Những người có mặt ở đây đều đè thấp âm thanh nhỏ giọng giao lưu với nhau.

Martin tựa như không nghe thấy, vẫn giữ nguyên bộ dáng dương dương đắc ý đi vào trong.

- Martin, cậu thu hoạch rất lớn sao?

Bỗng nhiên, một giọng nói hùng hậu và vô cùng bình tĩnh truyền đến, âm thanh bàn tán ở xung quanh lập tức dừng lại, giống như nghe được “Sắc Lệnh”.

Một người đàn ông trung niên râu ria rậm rạp cất bước đi tới, khí thế mạnh mẽ.

Tất cả mọi người tựa hồ như đối với người đàn ông trung niên rất là nghe lời.

Hắn chính là Boss của nơi này, một trong những vị lão đại của khu quảng trường, tên hiệu —— Daddy.

- 'Daddy', lần này tôi gặp một đám dê béo từ Châu Á tới.

Người được xưng là Martin đầu trọc, chính là người thanh niên đã đi lừa gạt hành lý của mấy người Bạch Tiểu Thăng kia, lập tức nhếch miệng lên nở nụ cười đối với người đàn ông trung niên gật đầu nói.

Đang khi nói chuyện, Martin giơ tay lên ném một chuỗi chìa khoá bay về phía một tên thanh niên gầy guộc đang đứng ở bên cạnh một chiếc xe, được hắn tiếp được.

- Con nhím, chiếc Taxi phía ngoài cậu ra xử lý đi. Trong vòng năm ngày, nếu như có người chuộc thì bán đi, không có thì hủy. Hừ, không có đăng ký gì với chúng ta, liền muốn kiếm cơm ở mảnh quảng trường này, nào có chuyện dễ dàng như vậy.

Martin trắng trợn phân phó.

Người thanh niên gầy guộc kia nhếch miệng hiện lên nụ cười nham nhở lộ ra hàm răng cưa xỉn vàng, sau đó nhìn thấy "Daddy’ không nói gì, mới gật gật đầu bỏ đi.

"Bạo chúa đường phố" Martin, cũng không phải là cái tên để trưng cho đẹp, hắn chuyên thanh lý những chiếc xe không có "Quy củ".

Người này không riêng gì đầu óc vô cùng linh hoạt, mà thân thủ cũng rất tốt, nghe nói hắn trước đây là thành viên của sàn đấu võ tổng hợp MMA, sau đó bỏ nghề rồi mang theo mấy tên nhân vật hung ác gia nhập vào quảng trường, rất bá đạo.

Có đôi khi, ngay cả ‘Daddy’ hắn cũng dám chống đối.

- Ha ha, tất cả các cậu ai biết mở khóa không, nếu không lại lỡ tay lại làm hư hỏng đồ vật ở bên trong. Nhãn hiệu của những cái túi du lịch kia về giá trị đều ít nhất là mấy trăm đô đó.

Martin nhìn về phía mọi người ở chung quanh.

Người mới ở đây còn nhiều, chắc hẳn là có "Thợ khóa".

Lúc này, một người đàn ông mập mạp muốn bước lên trước, lại bị ‘Daddy’ giơ tay ngăn lại.

Martin tự nhiên thấy được hành động này, hắn khẽ cau mày nhìn về phía ‘Daddy’ .

- Martin. Rất xin lỗi, những cái hành lý này, cậu không thể động.

‘Daddy’ mỉm cười nói.

- Why?

Bộ dáng của Martin tựa hồ như cảm thấy buồn cười, thậm chí hơi lắc lắc đầu, lúc này mới nhìn về phía ‘Daddy’.

Mọi người có mặt ở đây, cũng nhao nhao nhìn về phía ‘Daddy’ .

Chỉ có điều, trong ánh mắt của những tên tiểu đệ phía sau lưng của Martin, lại loáng thoáng lộ ra vẻ bất thiện.

- Martin, tôi biết rõ cậu chính là một tên gia hỏa lợi hại, lúc cậu gia nhập quảng trường này, chúng tôi tự nhiên cũng vô cùng hoan nghênh. Nhưng mà, cậu phải tuân thủ quy củ nơi này.

Trên khuôn mặt của ‘Daddy’ hiện ra nụ cười hàm hậu, nhưng mà ánh mắt lại âm trầm vô cùng.

- Mới vừa rồi, người trung gian đã gọi điện thoại tới đây, người mất của muốn lấy lại đồ vật của bọn hắn. Giá cả dễ thương lượng, nhưng mà không cho phép mở hành lý ra làm hư hao vật phẩm. Nói cách khác chính là, mặc kệ đồ ở bên trong đựng là vàng bạc, hay là kim cương châu báu đi chăng nữa, cậu cũng không thể động vào bọn chúng.

- Hiểu không?

‘Daddy’ vô cùng "Ôn hòa" hỏi.

Ánh mắt của Martin sáng tối chập chờn.

Không khí nơi này lập tức có chút vi diệu, tất cả mọi người đều đang nhìn vào Martin.

Nơi này chỉ có hai mươi mấy người, nhưng mà thủ hạ của ‘Daddy’ có tới hai, ba trăm người.

Martin nếu như dám làm hỏng quy củ ở ngay tại đây thì cho dù cái quảng trường này có lớn như thế nào, cũng khó chứa được hắn.

- Tất cả đều theo quy củ đi. 'Daddy', ngài là Chúa tể nơi này mà.

Sau mấy giây suy nghĩ vô cùng chăm chú, Martin bỗng nhiên nở nụ cười, buông túi du lịch xuống, dang hai tay ra.

Ngay cả cái tên Martin tàn nhẫn này cũng phải sợ.

'Daddy' râu ria xồm xoàm lập tức mỉm cười.

Nơi này xác thực có quy củ là cho khổ chủ lấy lại, chỉ có điều không có quy định là không cho phép mở hành lý.

Có điều hôm nay, mục đích chính của hắn là muốn khiến cho cái tên Martin này không thể động đến mấy cái hành lý này một chút nào.

Nơi này có nhiều người mới không hiểu nhiều quy củ, hắn có nghĩa vụ khiến cho người mới nhận biết rõ một điều rằng ai mới là lão đại nơi này.

Tâm tư lần này của ‘Daddy’, vô hình trung lại khiến cho mấy cái túi du lịch của Bạch Tiểu Thăng có thể tạm thời bảo toàn nguyên vẹn, có điều cũng làm cho ánh mắt của Martin càng thêm phức tạp.

- Lấy lại sao. Hừ, quy củ chó má.

Trong lòng của Martin thầm hạ quyết tâm.

Sau hai mươi phút.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng liền đi tới cái nơi gọi là tiệm cầm đồ, nhìn từ đằng xa, đó chính là một tòa tháp cao mười mấy tầng, hình dáng thê thảm rách tung toé.

Dựa vào nhãn quang của Bạch Tiểu Thăng, thì nơi này thuộc về loại hình ngôi nhà siêu cấp nguy hiểm, chắc hẳn không còn ai ở.

Đi vào mới phát hiện, bên trong còn rất nhiều người, nhiều kiến trúc dựng lên lung tung khắp nơi, ngoài ra còn phơi các loại y phục cũ lên mọi chỗ.

Chinandega mặc dù ở Massachusetts, được Tôn Jerry rất tán dương, nhưng mà cũng có dạng khu cư trú như thế này sao.

Cũng không kì lạ, ai nói khu đô thị lớn thì người người nhất định phải ở trong nhà lớn đâu.

Bất kỳ một cái thành thị nào trên thế giới, đều được cấu thành từ ba tầng giai cấp thấp, trung và cao đó.

Lúc Tôn Jerry mang theo mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ đi ngang qua, ba người còn tưởng rằng, cái gọi là tiệm cầm đồ hẳn là ở phòng trong.

Dưới sự tưởng tượng phong phú, bọn họ còn nghĩ là một gian phòng có kiến trúc rác rưởi tối tăm vô cùng, phía trên cửa sổ đính một tấm ván gỗ.

Thế nhưng mà không nghĩ tới Tôn Jerry lại án theo những hình vẽ trên bức tường mà đi, nghe nói chỉ có dân trong nghề mới có thể hiểu những ký hiệu đó. Một đường mang theo mấy người bọn họ men theo những cầu thang cũ kẽo kẹt rung động, lan can tay cầm được làm bằng sắt đã bị gỉ sét loang lổ, cứ thế bò lên một đoạn thang lầu.

Trên đoạn đường đi qua, trên tường đều trang trí các hình vẽ loang lổ phong cách khác người đủ hoa văn màu sắc, đầu lâu yêu ma quỷ quái, để cho người ta thưởng thức không nổi.

Chờ cánh cửa sắt ở chỗ cao nhất vừa mở ra, ánh nắng đập vào mặt, lúc này ba người Bạch Tiểu Thăng đi ra ngoài mới mới sững sờ phát hiện, leo leo bò bò một lát thế mà đã lên đến nóc nhà.

Cái tiệm cầm đồ này không phải ở phòng bên trong nhà, mà là trên nóc nhà.

Thời khắc mấy người Bạch Tiểu Thăng đang sững sờ kinh ngạc, thì đồng thời cũng phát hiện ra rằng nóc nhà tồi tàn này cũng không phải là không có người, mà là có đến mười mấy hai mươi người, thậm chí còn dựng lên một vài sườn núi nho nhỏ.

Có người đang chơi Trượt Ván.

Mắt thấy những tên thanh niên nam nữ đó kia đang hào hứng thét vang lên chói tai, giẫm lên Ván Trượt bay tới bay lui, khoảng cách gần nhất cách mép tòa nhà chưa đến nửa mét, thậm chí, cố gắng nếm thử cảm giác kích thích khi ở lâu hơn trên biên giới này.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng thật sự là phục rồi.

Chỗ này nơi nào là chơi kích thích, đây chính là liều mạng a.

Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, quả thật sẽ rơi xuống đất nát như thịt hộp.

Người ta nói rằng có rất ít người nước ngoài, không phải là không có nguyên nhân, vì vậy xem ra nó có vẻ khá hợp lý ...

Ba người Bạch Tiểu Thăng đến, lập tức gây nên sự chú ý của những người kia.

Rất nhiều người không có hảo ý nhìn chằm chằm vào Lâm Vi Vi, một cô gái Châu Á xinh đẹp mỹ lệ như thế, để cho người ta thèm nhỏ dãi.

Lôi Nghênh đứng sau lưng của Lâm Vi Vi, ánh mắt tuôn ra sát khí hừng hực.

Chỉ có điều, những người kia cũng không có để ý.

Trong số những người bọn họ, cũng có rất nhiều người tập thể hình, bắp thịt nổi lên từng khối lớn trông rất dọa người, lại thêm nhân số đông đảo hơn, ai sẽ quan tâm đến một người đàn ông bình thường chứ...

Có người đi tới châu đầu ghé tai nói với Tôn Jerry một phen, nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, sau đó lại quay người rời đi, cùng với người của bọn họ ở bên kia bắt chuyện qua.

Biết được ba người Bạch Tiểu Thăng tới đây là vì lấy lại đồ vật của mình, ánh mắt bất thiện của những tên thanh niên kia lập tức thu liễm lại, xoay người tiếp tục chơi trò mạo hiểm của mình.

Quảng trường thứ mười bốn tự có quy củ của nó, món hàng kia thuộc về "Khách nhân" nếu như họ đến lấy lại vật phẩm, thì bất kỳ người nào cũng không được mạo phạm.

Đương nhiên, cái thân phận "Khách nhân" này cũng có hạn chế, sau khi đã lấy lại đồ của mình, thì sẽ có thời gian hai mươi bốn giờ bảo đảm, nếu như quá thời hạn này thì cho dù có chuyện gì xảy ra thì những người ở đây cũng không phải phụ trách.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng bọn hắn cũng nghe Tôn Jerry tinh tế nói qua chuyện này, tự nhiên sáng tỏ quy củ.

- Người định ra những quy củ này, tuyệt đối là một nhân tài.

Bạch Tiểu Thăng còn cảm khái qua.

Thuận buồm xuôi gió đi tới, Bạch Tiểu Thăng cũng dần tin vào quy củ nơi này.

Bắt chuyện qua với người ở trên mái nhà, sau đó Tôn Jerry mang theo mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ đến một cái ghế dài đặt ở bên kia chờ đợi.

- Không cần lo lắng, người trung gian đã nói rồi, đồ đạc của các vị đang trên đường tới, rất nhanh thôi là có thể cầm về rồi. Chỉ có điều, xem thái độ của các vị đối với những kiện hành lý kia, giá cả tất nhiễn sẽ không thể thấp, ít nhất cũng phải một ngàn đến hai ngàn. Bọn hắn còn có thể quét thẻ.

Tôn Jerry cười trấn an nói.

- Nếu như các vị không tiện, trước tiên tôi có thể thay các vị ứng ra số tiền này.

Dứt lời, Tôn Jerry hơi ngập ngừng dừng lại nói.

Một người Hoa Kỳ chính hiệu, thế mà ngay cả loại sự tình ứng trước như thế này đều có thể nói ra.

Không thể không nói, Tôn Jerry bị "Đông Phương hóa" vô cùng đầy đủ.

- Nếu như chỉ cần xuất tiền liền có thể giải quyết phiền phức, đây cũng là chuyện tốt. Còn nhờ anh ứng ra, thì không cần. Chúng tôi có mang tiền mặt, không sai biệt lắm thì vẫn đủ dùng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn cười cười khéo léo từ chối.

Lúc trước đăng ký ở sân bay Quốc nội, Lâm Vi Vi cũng đã hối đoái mười ngàn đô, chuẩn bị tiền để đến bên này có cần chi trả.

Chỉ sợ chính là có một vài địa phương phải trả tiền mặt, có địa phương muốn cho tiền boa.

Ban đầu, Tôn Jerry còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng nói mang theo một hai ngàn ở trên người, nên cũng không để ý.

Nếu như hắn biết là mười ngàn, chắc chắn sẽ giật mình không thôi, nói không chừng sẽ liên tục thúc giục mấy người Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian hoàn thành mọi chuyện, không nên nấn ná ở đây. Ở Chinandega này, một bút tiền mặt lớn như vậy không những không chỉ mất an toàn, mà còn có thể gây nên hiểu lầm, địa phương chỉ có những người giao dịch phi pháp, mới có thể chuẩn bị nhiều tiền mặt như vậy.

Đương nhiên, Tôn Jerry cũng không biết, nên cũng không có hỏi.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng tự nhiên cũng sẽ không nói.

Bốn người nhịn xuống tâm tình, chờ đợi ước chừng hơn hai mươi phút đồng hồ.

Rốt cục, bên phía đầu bậc thang xuất hiện một nhóm người, khoảng bảy tám người.

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua, lập tức hơi nheo mắt lại, cầm đầu chính là cái tên gia hỏa lái xe Taxi đã cuỗm đi mớ hành lý của bọn họ.

Phía sau lưng của tên đầu trọc, có ba người đang kéo mấy kiện hành lý, rõ ràng đây chính là hành lý của bọn họ.

Lôi Nghênh cũng nhìn thấy, lúc này muốn động thủ, lại bị Bạch Tiểu Thăng dùng tay đè lại.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn lắc lắc đầu.

Coi như hai người bọn họ có thể liên thủ dọn dẹp hết thảy mọi người, nhưng mà khó tránh khỏi trường hợp đối phương chó cùng rứt giậu, nhỡ đâu đem đồ vật ném xuống cho đồng bọn ở phía dưới thì coi như được chẳng bù mất?

Rơi xuống từ mười mấy tầng lầu cao, ai mà biết được đồ vật ở bên trong có thể bị bể nát hay không?

Coi như bình ấm tử sa kia có hộp giảm xóc bảo tồn ở bên ngoài, nhưng từ độ cao này rơi xuống dưới, khó tránh khỏi không bị hao tổn.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nguyện ý gánh chịu cho dù là một chút phong hiểm thôi.

Nếu như có thể bỏ ra một chút tiền liền có thể giải quyết phiền phức, hắn rất vui lòng.

Lôi Nghênh dường như hiểu được ý tứ của Bạch Tiểu Thăng, hắn nhả ra một thanh trọc khí, lấy lại bình tĩnh rồi ngồi xuống.

Nếu như không phải những món đồ kia đang nằm ở trong tay đối phương, khiến cho bọn họ kiêng kị đánh chuột bể chậu, thì chỉ cần một mình hắn thôi cũng có thể bình định tất cả mọi người.

Để cho bọn gia hỏa này nếm mùi đau khổ trong bệnh viện.

Martin mang người đến, liếc nhìn mấy người Bạch Tiểu Thăng, sau đó cười lạnh uể oải cất bước đi qua.

Chờ đến phụ cận, ánh mắt của Martin tùy ý nhìn loạn trên người của Lâm Vi Vi.

- Xin chào, tiên sinh, chúng tôi là đến lấy lại đồ vật của mình. Đúng vậy, chính là mấy cái túi du lịch kia.

Tôn Jerry dùng Anh ngữ cười nói đối với Martin.

Martin giương đôi mắt âm lãnh nhìn Tôn Jerry, sau đó nở một nụ cười nhạo, lại mở miệng nói ra một chuỗi lời nói cổ quái.

Tôn Jerry lập tức sững sờ.

Thứ tiếng này, nghe giống như là. . . ngôn ngữ của Mexico?

- Muốn lấy lại đồ, đến đây đàm phán với Martin tiên sinh, nếu như điều kiện không thể làm Martin tiên sinh hài lòng, vậy mấy người các ngươi coi như tay không trở về.

Có mấy người đứng sau lưng của Martin cười lạnh nói lại.

Sắc mặt của Tôn Jerry lập tức khó coi hẳn lên.

Hắn chỉ biết nói tiếng Hán và tiếng Anh, nơi nào biết sẽ sử dụng ngôn ngữ của Mexico đây.

- Các vị đây, ai có thể giúp đỡ phiên dịch một chút.

Tôn Jerry vội vàng hỏi những người ở sau lưng Martin.

Những người đang đứng phía sau của Martin đều đang cười lạnh liên tục, không ai tiếp lời.

Vốn mục đích bọn hắn đến lần này, chính là muốn cho khổ chủ không thể lấy lại được những đồ vật này.

Martin âm trầm cười, huyên thuyên nói một phen, liền muốn quay người rời đi.

Không thích hợp đàm luận, tự nhiên không cần đàm luận.

Như thế này, sau khi trở về, ‘Daddy’ cũng không có lời nào có thể nói được hắn.

Bọn hắn tới lui vội vàng, đã là án theo yêu cầu phân phó của "Daddy’ tới đây, nhưng lại không có hoàn thành quá trình lấy lại đồ của khổ chủ, cũng coi như là trong bóng tối âm thầm giáng một đòn đối với ‘Daddy’.

Martin tự nhiên vui lòng.

Trán của Tôn Jerry khẽ thấm ra mồ hôi, lại cảm thấy vô kế khả thi.

Mặc dù biết rõ đối phương là cố ý.

Nhưng mà, sau lưng Tôn Jerry chợt truyền đến lời nói mang theo âm ngữ giống như Martin.

Ngay cả Martin cũng phải dừng chân lại, hồ nghi nhìn qua.

Tôn Jerry càng tỏ ra kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Bạch Tiểu Thăng cất bước tiến lên, thần sắc vô cùng bình tĩnh, liên tiếp dùng ngôn ngữ Mexico vô cùng rõ ràng, người nghe còn có mấy phần êm tai.

- y.

Bản thân Martin chỉ có chút “nghèo vốn từ”, tựa hồ như nói không được.

Trên thực tế, ngôn ngữ Mexico của hắn chỉ như gà mờ.

Đại bộ phận có thể nghe hiểu, nhưng mà nói, thì chỉ nói được một chút.

Hiện tại, bị Bạch Tiểu Thăng dùng ngôn ngữ Mexico đáp lại như thế, thì âm mưu của Martin cũng liền lộ ra. Hai mắt hắn lập tức trừng lớn như hạt châu, miệng thốt ra một loạt Anh ngữ.

- Đủ rồi, tốt nhất chúng ta vẫn dùng Anh ngữ đến trò chuyện đi.

Tôn Jerry trừng lớn mắt nhìn về phía Martin.

Nguyên lai tên gia hỏa này hiểu Anh ngữ a.

Chỉ có điều, Bạch Tiểu Thăng lợi hại hơn, hắn vậy mà cũng hiểu ngôn ngữ Mexico.

Còn bức bách đối phương không còn lời nào để nói.

Tôn Jerry nhìn Bạch Tiểu Thăng, lập tức có chút sùng bái.

- Bên trong cũng không có đồ vật gì quý giá, chỉ có vài món đồ có giá trị kỷ niệm mà thôi, chúng tôi muốn lấy trở về. Tất nhiên sẽ không để cho các ngươi thua thiệt, nói cái giá đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, tay chỉ mấy cái hành lý nói.

- Năm nghìn đô la Mỹ.

Ánh mắt của Martin phát lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, con mắt khẽ đảo một vòng, mở bàn tay ra khẽ so sánh, cười lạnh nói.

- Năm nghìn?

Tôn Jerry giật mình, bộ dáng khó có thể tin nhìn đối phương.

Điên rồi sao.

Đây là thành tâm tiến hành đàm phán chuộc lại sao.

Năm ngàn đô la Mỹ, đây là chuyện quá bất hợp lý.

Lúc này, Tôn Jerry muốn mở miệng cự tuyệt.

- Có thể. Chúng tôi có mang tiền, bây giờ một tay giao tiền, một tay giao hàng đi.

Bạch Tiểu Thăng trả lời gọn gàng dứt khoát,

Tôn Jerry giật mình nhìn lại Bạch Tiểu Thăng.

Trên người mang theo nhiều tiền mặt như vậy?

Martin cũng ngạc nhiên sững sờ.

Trong lòng hắn đúng là không muốn hoàn thành vụ chuộc lại đồ này, đây vốn là một màn phân cao thấp vô hình với "Daddy.

Thật không nghĩ đến, đối phương vậy mà mang nhiều tiền tới như vậy. . .

Nghe người ta nói Châu Á là một địa phương có rất nhiều vàng bạc, lẽ nào tin đồn đó là thật.

Ngay cả bản thân Martin, trong lòng cũng bất giác nóng rực lên.

- Tiên sinh, ta nói chính là hai kiện hành lý năm ngàn đô la Mỹ, nhưng phía sau vẫn còn lại hai kiện nữa, cũng phải với giá cả như trên.

Martin mỉm cười.

Câu nói này khiến cho Tôn Jerry khó có thể tin.

Giở công phu sư tử ngoạm, mở cái miệng lớn như chậu máu mà táp nha.

Nào có sự đàm phán giá cả?

Ngay cả những người đứng phía sau lưng của Martin, cũng đều là ngẩn ngơ cả người.

Martin tiên sinh, hôm nay có chút dữ dội nha.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tức giận ngay lập tức, còn Bạch Tiểu Thăng thì đè ép hỏa khí đang dâng trào ở trong lòng, liếc mắt nhìn kiện hành lý kia, vẫn như cũ gật đầu một cái.

- Mười ngàn sao, có thể.

Một câu đáp ứng như thế, ngay cả bản thân Martin đều hoảng sợ.

Nói cách khác chính là, hiện tại trên người bọn họ đang mang theo mười ngàn đô là Mỹ.

Ánh mắt của nhóm mấy người Martin nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng dần thay đổi, che giấu đi sự tham lam nồng đậm.

Bạch Tiểu Thăng đã nghe Tôn Jerry nói nhiều về cái quy củ này và không thật tin nó.

Lại không nghĩ rằng, hắn ở chỗ này đụng phải Martin.

Một người không có ý định giảng quy củ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận