Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1247: Một tiểu gia hỏa chạy tới

Ba người Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh một đường đi theo Tôn Jerry tiến vào nhà hắn.

Nhà của Tôn Jerry là theo phong cách điển hình của người Mỹ.

Phòng khách sáng ngời, có cửa sổ lớn sát đất, hướng nhìn từ cửa sổ có thể thấy mặt cỏ, đại thụ, ngõ hẻm, nhìn một cái không sót thứ gì, tầm nhìn đúng là rất tốt.

Đều nói người nước Mỹ ưa thích đồ vật có tính lịch sử, đã đến một cảnh giới nhất định. Quả thật đúng là không sai, khi bọn người Bạch Tiểu Thăng tiến vào phòng khách. Liền phát hiện các trang trí giả cổ, trang sức, tường gạch tất cả đều là giả cổ.

Bạch Tiểu Thăng đối với cái lò sưởi lớn âm tường kia rất là hứng thú.

Lâm Vi Vi cũng cảm thấy giống vậy.

Lôi Nghênh thì ngược lại, hắn cảm thấy hứng thú với cái đầu hươu và súng săn giả treo trên tường, nhìn cũng có chút hăng hái.

- Các người cứ ngồi thoải mái, không cần khách khí, tôi đi lấy chút nước cho mọi người uống.

Tôn Jerry đem balo quăng lên trên ghế sô pha, liền mau chóng chạy tới nhà bếp.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cất kỹ đồ đạc rồi mới ngồi xuống, Tôn Jerry đã đi lên, mang đồ uống và bia phân cho ba người.

Tôn Jerry đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, cảm khái nói.

- Tôi vẫn là ưa thích cha mẹ người Trung Quốc, con cái họ có đi xa trở về thì cũng được đãi ngộ như Thượng Đế. Các người nhìn lại cha mẹ tôi, chỉ dán cho tôi một miếng giấy ở đầu tủ, nói cứ chơi thoải mái đi. Ngoại trừ những đồ uống này, liền ngay cả một hạt bắp rang cũng không để lại cho tôi nữa. Tôi là con ruột đã lâu chưa về nhà của bọn họ mà!

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn nhau cười một tiếng.

Lão Tôn có khả năng không hiểu, vì là con ruột nên mới có dạng đãi ngộ như thế này.

Kỳ thực ở Trung Quốc, nếu con cái không trở về nhà, cha mẹ ngày nào cũng nhớ nhung, cũng nhắc tới.

Về nhà được ba ngày là khoảng thời gian trở thành bảo bối được cưng yêu, chiều chuộng.

Chờ qua một hai tuần sau thì không giống rồi.

Nhắc tới sẽ biến thành lải nhải.

Nói không chừng, cha mẹ sẽ còn biểu thị ghét bỏ như “Tiểu vương bát đản, làm sao còn không phải đi nhập học, đi làm, xéo đi nhanh lên. . .”

Bởi vì cái gọi là, toàn bộ phụ huynh trên thế giới đều có sự khác biệt, có khi lại đều rất giống. . .

Ba người Bạch Tiểu Thăng uống một chút, cùng Tôn Jerry nói chuyện một chút, sau đó bốn người đều ngáp liên tục.

Đều buồn ngủ rồi.

Dù sao, bên này buổi chiều, mà Lâm Hải bên kia lại là đêm khuya, nếu không phải hành lý bị ăn trộm, một đường đuổi theo vào bạo lực quảng trường, tinh thần phấn khởi, bọn hắn đã sớm tìm địa phương ngủ mất rồi, loại bỏ cảm giác chênh lệch múi giờ này.

Dù sao cơm trưa ở trên máy bay đã ăn rồi, cũng không đói bụng.

- Dưới lầu có hai gian khách phòng, trên lầu có một gian. Tôi sẽ dẫn các người đi, nghỉ ngơi trước đi thôi.

Tôn Jerry ngáp một cái to lớn.

- Dù sao tôi là nhịn không được rồi á!

Phòng ốc rộng đúng là có chỗ tốt, gian phòng nhiều, phòng cho khách tự nhiên cũng nhiều, một người một gian đều không có vấn đề.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh dưới lầu, một người một gian. Bạch Tiểu Thăng cũng với Tôn Jerry một đường lên lầu, ở tại phòng khách trên lầu.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng đi vào phòng, phát hiện phòng này chỉ khoảng sáu tới bảy mét vuông, tuy diện tích nhỏ nhưng lại bố trí rất ấm áp, nệm rất mềm, chăn mền cũng rất mới, ngược lại để người ta rất hài lòng.

Bạch Tiểu Thăng cũng là buồn ngủ quá đỗi, ngã xuống, liền ngủ thật say.

Một giấc ngủ này rất ngon.

Trong giấc mơ, dường như Bạch Tiểu Thăng mơ thấy cô bé quàng khăn đỏ ở trong rừng gặp phải sói xám, phát ra từng tiếng thét lên.

Mới tới quốc ngoại, liền mơ tới một chuyện cổ tích đậm chất dị quốc như thế, ngược lại cũng hợp lý vô cùng.

Tuy nhiên, giấc mộng này giống như không phải là cái mộng đẹp gì

Nhưng mà cô bé quàng khăn đỏ thét lên, giống như vang một cái là không ngừng được, sau cùng quả thực đánh thức luôn Bạch Tiểu Thăng dậy.

Nghiêng tai lắng nghe, thật sự có một tiểu cô nương đang thét lên, sau đó còn có một hồi tiếng bước chân “đùng đùng đùng”, chạy lên trên cầu thang gỗ, thậm chí chạy qua bên ngoài cửa phòng.

Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ mở to mắt, nháy mắt mấy cái, nghiêng tai lắng nghe một phen.

Hắn thật nghe được, có người đang gọi!

- Jack, Jack ! Nhà các người có người xấu, mau báo cảnh sát tới đuổi đi.

Một tiểu loli dùng một giọng Mỹ chính tông mà hô to, đem cửa phòng của Tôn Jerry đập rầm rầm.

Nhà Tôn Jerry có khách đến?

Bạch Tiểu Thăng vẫn có mấy phần bối rối như cũ, ngáp một cái, nghĩ đến Tôn Jerry tất nhiên sẽ ứng phó, mình chỉ là một người khách sẽ không tiện ra mặt.

Còn người xấu trong miệng tiểu cô nương kia?

Lôi Nghênh còn ở dưới lầu, còn cần hắn phải lo lắng sao.

Tám cái mười cái trộm cũng không vấn đề gì.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ như thế, lại lần nữa buồn ngủ.

Nhưng mà cái tên Tôn Jerry này ngủ thật là sâu.

Cửa sát vách bị đập ầm ầm, Bạch Tiểu Thăng đều khó mà ngủ, hắn vẫn còn chưa hề đi ra?

Đây là ngủ như chết đó hả!

Đến sau cùng, Bạch Tiểu Thăng cũng là thực sự không chịu nổi, ngồi dậy, xốc lại tinh thần, đi qua mở cửa.

Trước cửa phòng Tôn Jerry.

Một cô bé lưng mang cặp sách, đầu thắt đầy những bím tóc nhỏ, đang ra sức nỗ lực mà gõ cửa.

- Jack, Jack, anh bị giết rồi sao?

Hô một phen, tiểu cô nương bỗng nhiên đổi tiếng Hoa, thế mà còn nói vô cùng tốt.

- Tôn Jerry, Tôn Jerry anh còn sống không, anh nói một câu đi, anh mau mở cửa ra đi!

Bạch Tiểu Thăng đang kéo cửa phòng ra, vừa lúc nghe được tiểu nha đầu đổi thành nói tiếng Hoa, hắn lập tức sững sờ.

Sao vậy, tiếng Hoa ở đây phổ biến lắm hả?

Liền ngay cả một cô nhóc nước ngoài cũng nói trôi chảy như thế?

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua.

Cái cô nương đầu đầy bím tóc nhỏ kia nghe tiếng động ở bên cạnh liền vội vàng nhìn qua, lập tức phát hiện một cái tiểu ca người Châu Á lạ hoắc đang nhìn mình, lập tức giật mình toét miệng, ánh mắt có chút bối rối.

Bạch Tiểu Thăng chú ý tới màu da của tiểu cô nương này, so với của Tôn Jerry thì nhạt hơn nhiều lắm, hơn nữa tướng mạo có một chút giống như người Châu Á.

Tuổi tác đến ước chừng tám chín tuổi, không thể lớn hơn.

Con lai?

Bạch Tiểu Thăng nghĩ đến cái này đầu tiên, mỉm cười một cái với tiểu nha đầu này, biểu lộ rất hiền lành.

- Anh, anh, anh là người xấu à, tiên sinh?

Tiểu cô nương dùng tiếng Anh lắp bắp hỏi.

Không đợi Bạch Tiểu Thăng trả lời, nàng lại đổi thành tiếng Hoa.

- Anh là bại hoại à, đại ca ca?

Bạch Tiểu Thăng nghe được vấn đề này thì dở khóc dở cười.

Vấn đề này, nếu thật là người xấu thì phải trả lời thế nào đây?

- Anh là bạn của Tôn Jerry, lần này tá túc ở nhà hắn.

Bạch Tiểu Thăng ôn tồn nhẹ nhàng, cười nói với tiểu cô nương.

Cái tiểu nha đầu kìa bắt đầu dò xét Bạch Tiểu Thăng một phen.

Cảm giác đại ca ca này ngược lại là tướng mạo hiền lành, hơn nữa rất cao rất gầy, rất có mấy phần đẹp trai suất khí. . .

Người đẹp tất nhiên là chính nghĩa !

Tiểu cô nương lập tức cảm giác được, Bạch Tiểu Thăng chắc hẳn là một cái người tốt.

- Tên em là Emma.

Tiểu cô nương dùng tiếng Hoa giới thiệu chính mình, sau đó hồi hộp nhìn xem đầu bậc thang, đè thấp âm thanh.

- Anh với Tôn Jerry còn không biết rõ à, trong nhà có người xấu vào đây, rất cao rất tráng rất hung dữ. . .

Đang khi nói chuyện, đầu bậc thang truyền đến tiếng bước chân, Lôi Nghênh cũng đi lên.

Tiểu Emma bị dọa đến tranh thủ thời gian bắt lấy quần áo Bạch Tiểu Thăng, tránh về phía sau lưng hắn, đồng thời thét lên.

- A, đúng vậy, đúng là hắn! Người xấu!

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc mà nhìn xem Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh vô tội mà nhìn hắn.

- Tôi không biết rõ này tiểu nha đầu vào bằng cách nào, lên tìm cái WC, liền thấy cô nhóc này đang tìm kiếm thứ gì đó, lúc ấy tôi có quát hỏi một tiếng, có lẽ là ngữ khí nặng chút đi.

Lôi Nghênh ầy ầy nói.

- Tôi cũng là ngủ tới hôn mê rồi, không có khống chế được âm thanh, không phải cố ý! Cô nhóc này là người thân của Tôn Jerry sao ?

Nghe Lôi Nghênh nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng liền hiểu rõ ràng.

Đây là một trận hiểu lầm.

Tiểu Emma tự nhiên nghe hiểu được tiếng Hoa, nhưng như cũ vẫn cảnh giác nhìn Lôi Nghênh.

Khổ người của Lôi Nghênh, còn có ánh mắt ngay lúc đó, thật là quá dọa người.

- Làm sao, là một cái bé gái tới đây sao ?

Sau lưng Lôi Nghênh, Lâm Vi Vi đang đi lên đây.

Sau khi ngủ một giấc, tóc Lâm Vi Vi có chút rối tung, vừa đi vừa dùng năm ngón tay chải vuốt, cái này chỉ là một động tác đơn giản, lại có loại không nói ra được uyển chuyển hàm xúc, xinh đẹp tuyệt trần.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhịn không được thừa nhận, Vi Vi hiện nay, rất có mùi vị của một nữ thần !

Ánh mắt của tiểu Emma sau lưng Bạch Tiểu Thăng cũng sáng lên, bước chân ra.

- Các người đi cùng nhau à, chị gái xinh đẹp?

Tiểu nha đầu này, lúc này ngược lại là vô cùng nhu thuận.

Lâm Vi Vi thấy một lần, liền rất là ưa thích.

- A..., em nói tiếng Hoa thật tốt. Chị gọi Lâm Vi Vi, em tên là gì nha ?

Một trận hiểu lầm, cuối cùng là bởi vì Lâm Vi Vi đăng tràng mà hóa giải.

Cũng không nghĩ tới là trong nhà của Tôn Jerry có một cô gái con lai đáng yêu như thế.

Bọn người Bạch Tiểu Thăng hỏi qua mới biết được, Tôn Jerry là anh họ của tiểu nha đầu này.

Lần này, Tiểu Emma là biết được Tôn Jerry về nước, nên muốn đến đây tá túc, muốn ở lại mấy ngày.

Nàng hoàn toàn là tự mình ngồi xe tới đây.

- Hoàn toàn không có vấn đề, em có thể cùng chị ở tại một cái phòng.

Lâm Vi Vi cười nói, đối với từng cái bím tóc như cây nhỏ trên đầu cô nhóc này rất là hứng thú.

- Có thật không, vậy em muốn ở chung một chỗ với chị !

Tiểu Emma cũng rất là hưng phấn.

- Tại sao em nói tiếng Hoa tốt như vậy ?

Một bên, Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

- Cha em là người Hoa, cho nên từ nhỏ em đã học hai loại ngôn ngữ rồi, em cũng nghĩ rằng tiếng Anh thực sự quá là khó học rồi !

Một người con lai mà lại đi càu nhàu rằng tiếng Anh rất khó học…

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhún vai.

- Anh cũng cảm thấy như vậy, tiếng Anh rất khó mà học được.

Lôi Nghênh cũng sầu mi khổ kiểm, cùng nhau bực tức với tiểu cô nương này.

Trên thực tế, hắn ở quốc ngoại tham gia qua một số đoàn lính đánh thuê, ngoại trừ hội Anh ngữ, sẽ còn một chút tiếng Pháp, tiếng Nga.

Trong ba người Bạch Tiểu Thăng, cũng chỉ có Lâm Vi Vi là cái sinh viên tài cao, nhưng cũng chỉ biết Trung Anh hai loại ngôn ngữ. . .

Bỏ mặc một bộ dáng hung dữ "Đại bại hoại", Lôi Nghênh lại sầu mi khổ kiếm mà oán trách như thế, làm Tiểu Emma lập tức nhếch miệng cười một tiếng với Lôi Nghênh, lộ ra một hàm răng thẳng tắp.

- Thực ra thì cũng không khó như vậy đâu, chỉ cần anh dùng điểm tâm.

Lôi Nghênh cũng cười cười với nàng.

- Chính là như thế.

Khe hở giữa một lớn một nhỏ này, tại khoảnh khắc này đã được lấp đầy.

Ba người Bạch Tiểu Thăng vui đùa một chút với Emma, lại nhớ tới đến là có một vị khách đáng yêu như vậy mà Tôn Jerry còn đang ngủ sao ?

- Tên kia không phải là ngủ như chết đi.

Tiểu Emma hỏi.

- Cá nhân em cảm thấy, chúng ta hẳn là nên điện thoại gọi một cái xe cứu hộ tới, nói không chừng thời điểm xe cứu hộ chạy tới, còn có thể cứu giúp một chút.

Đối với nha đầu này việc không mở được cửa phòng Tôn Jerry ra vẫn rất canh cánh trong lòng.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

- Vậy tôi đi gõ lại một lần, xem coi tình huống như thế nào rồi.

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng đi đến trước của phòng Tôn Jerry, đưa tay liền chuẩn bị gõ cửa.

Nhưng mà lần này, không đợi cánh tay Bạch Tiểu Thăng hạ xuống, phòng cửa tự mình mở ra.

Tôn Jerry đánh một cái ngáp thật to mà đi tới, gật gù đắc ý, trên đầu mang theo cái tai nghe cách âm, trong miệng còn lẩm bẩm.

- Tôi có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, đúng là cùng em cùng một chỗ bán máy tính. . .

Cái loại ca từ khác loại này khiến cho ba người Bạch Tiểu Thăng đều sững sờ.

- Hẳn là. . . Là 'Cùng ngươi cùng một chỗ chậm rãi già đi' đi.

Lâm Vi Vi nhịn không được lầm bầm.

Tôn Jerry đi tới, lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, lập tức cười nói.

- Ai, cậu đã tỉnh rồi à, cũng muốn đi WC à, là tìm không thấy à, cùng một chỗ, cùng một chỗ mà đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy hắn mang theo tai nghe, lập tức rõ ràng, có chút dở khóc dở cười.

Nếu không phải Tôn Jerry mắc tiểu, chỉ sợ chính mình cũng gõ không ra được cái cửa đó nha.

- Cũng từ từ rồi đi WC, có người thân của cậu đến đây này.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Tôn Jerry lập tức sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng nghiêng người tránh ra, khiến cho Tiểu Emma sau lưng hắn hiện ra.

- Em nói này Jack, nên gọi anh là Tôn Jerry ? Hay là anh họ đây ?

Tiểu Emma ngẩng đầu lên, cười lạnh hỏi.

- Ai da má ơi !

Tôn Jerry thế mà bị tiểu nha đầu này dọa cho nhảy lên một cái.

Phản ứng như thế, khiến cho Bạch Tiểu Thăng ba người sững sờ.

Bọn hắn đồng thời cũng yên lặng thầm nghĩ, khó nói phát âm chữ "Emma", thời điểm muốn gọi thân mật, có thể hô thành "Ai da má ơi" . . .

Hay là nói, phản ứng của tên Tôn Jerry không phải kinh hỉ, mà là kinh hãi. . .

Sau năm phút.

Đám người ngồi ở trên ghế sô pha phòng khách, Tiểu Emma đem túi sách để ở một bên, đang uống nước trái cây.

Ngoài cửa sổ, màn đêm đã lên, đèn hoa cũng lên.

Tôn Jerry từ WC bước ra tới, một xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, vừa đi tới, rầu rĩ nhìn Emma một chút, sau đó đặt mông ngồi xuống đối diện Emma.

- Dì cũng có sắp xếp rồi chứ, cho nên mới để em tới chỗ của anh ở vài ngày?

Tôn Jerry đầu tiên là xác thực giám định, sau đó rất khẳng định hai tay khoanh, vẻ mặt bất dung tình nói.

- Anh rất xin lỗi, chuyện này không được!

Tôn Jerry từ chối một cách gọn gàng dứt khoát như thế.

Không đồng ý một tiểu cô nương đáng yêu như thế tới tá túc ?

Ba người Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, không nghĩ tới thái độ của Tôn Jerry lại quyết đoán như thế.

- Vì cái gì ?

Tiểu Emma hỏi.

- Bởi vì, chỗ này của anh đã có người ở hết rồi.

Tôn Jerry rất khẳng định mà nói.

- Anh gạt người.

Tiểu Emma chỉ hắn, ngữ khí càng thêm khẳng định nói.

- Tối thiểu nhất còn có hai cái gian phòng. Lại nói, em có thể cũng chị gái xinh đẹp này ở cùng một gian. Nàng đồng ý rồi !

- Nhưng mà anh không đồng ý!

Tôn Jerry kêu to.

- Vậy em làm sao bây giờ ?

- Anh có thể đưa em tới ở chỗ bà ngoại, em cảm thấy thế nào ?

- Không được tốt cho lắm, em chỉ muốn ở chỗ này !

- Đây là nhà anh, anh có quyền không cho em ở !

- Đây là nhà của dì em, dì em đã đồng ý

- Vậy em đem người gọi trở về đây, xác nhận trước mặt anh ! Xác nhận qua điện thoại ? Không thể được !

Hai cái người nước ngoài một lớn một nhỏ, tại quốc gia bọn họ, dùng tiếng Hoa cãi nhau túi bụi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng không biết nên khuyên như thế nào.

Lẽ ra bọn họ chỉ là khách, không tốt để xen vào việc nhà của người ta.

Thế nhưng là Tiểu Emma nhỏ như vậy, ở chỗ này tá túc mấy ngày đều không được, Tôn Jerry cũng không tránh khỏi không có chút lòng thông cảm nào!

- Cái kia. . .

Cuối cùng vẫn là do Lâm Vi Vi mềm lòng, không nỡ nhìn tiếp, mở miệng nói.

Chính vào lúc Tôn Jerry và Emma cãi nhau tới miệng lưỡi phát khô, lúc này thở một ngụm, nhìn về phía nàng.

- Ngày đã trễ thế như vậy, hiện giờ đưa Tiểu Emma đi cũng không thích hợp, không thì trước hết để cho nàng ở đang ở trong phòng tôi, sáng mai lại nói nói tiếp là được rồi.

Lâm Vi Vi thăm dò hỏi Tôn Jerry.

Đối mặt với đề nghị của một vị mỹ nữ như thế, lập tức Tôn Jerry nở một nụ cười.

- Cũng là không phải là không thể được.

- Hoan hô, em đi cất đồ đây, cảm ơn chị Vi Vi.

Tiểu Emma thét to một tiếng, cầm lấy balo của mình chạy xông ra ngoài.

Phản ứng thần tốc như thế cũng khiến cho ba người Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Tôn Jerry kinh ngạc tới há miệng thật rộng, vẻ mặt lập tức trở thành vẻ cầu xin.

- Các người cho là tôi muốn làm người xấu ? Cái con nhóc này đúng là một tiểu ác ma! Không đề cập tới hủy 10 năm tích lũy figure của tôi, tay không mở ra PS4 của tôi. Mỗi lần nàng tới đều là tai nạn của tôi mà!

Bỏ mặc Tôn Jerry "Thê lương lên án" phát ra từ nội tâm kia.

Lâm Vi Vi ngầm ngầm le lưỡi một cái, không dám tiếp lời.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh nhìn nhau, cũng cảm thấy không thể nào an ủi.

Sau một lát.

Tiểu Emma như gió chạy về đến nơi, ngông nghênh tới trên ghế so pha nằm co quắp.

- Bây giờ, anh họ Tôn Jerry à, đi đem nước trái cây rồi lấy đồ ăn vặt lấy tới. Còn có, em đói rồi, ban đêm chúng ta đi ăn cái gì?

Bây giờ chính xác cũng đã tới giờ cơm rồi.

Tôn Jerry bỏ mặc biểu hiện của Emma, lập tức hầm hừ nói.

- Ăn cái gì ? Em mập như vậy còn muốn ăn nữa sao, không ăn nữa !

Nói xong, bụng Tôn Jerry liền rất mau lẹ mà phản chủ, phát ra âm thanh "Ục ục".

Tiểu Emma xem thường mà nhìn hắn, nhếch miệng cười lạnh, lộ ra mấy cái răng nhỏ đáng yêu.

Tôn Jerry có chút xấu hổ, nhìn về ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Cái thời gian này, mấy tiệm cơm đáng chết đều đã đóng cửa gần hết, phụ cận cũng có một nhà siêu thị đồ tươi, còn có hai cửa hàng Fastfood còn mở. Nhưng mà ăn đã quen đồ ăn ở nước mấy người, thành ra tôi không chịu được mấy cái Fastfood bên này nữa rồi.

Vốn là Lâm Vi Vi có chút xíu áy náy với Tôn Jerry, nên nghe vậy cô liền nói.

- Vậy đi siêu thị mua một chút đồ ăn về đi, để tôi làm đồ ăn.

Tôn Jerry ngây người một lúc, sau đó hai mắt tỏa ánh sáng.

Hắn vỗ đùi, kém chút nhảy lên.

- Đúng nha, người Trung Quốc các người đều là đầu bếp ! Làm sao mà tôi lại quên điều đó chứ. Tốt thôi, tôi lập tức đi mua! Tuy tôi không biết làm, nhưng tôi nhớ rõ những thứ cần ở bên trong đó là gì, còn có những thứ gia vị nào nữa, chờ tôi một chút !

Tôn Jerry lao ra như một cơn gió, vui vẻ như ngựa.

Tất cả những chuyện không vui, tất cả đều không bằng một bữa ăn ngon, càng khiến người ta thoải mái.

- Kiến thức nông cạn.

Trên ghế so pha, Tiểu Emma xem thường nghiêng qua nhìn bóng lưng Tôn Jerry một chút.

Nửa giờ sau.

Trước mặt là một bữa tối phong phú, Tiểu Emma bưng lấy một cái bát ăn lớn kêu to.

- Ăn quá ngon á!

- Thật là thơm quá!



Bạn cần đăng nhập để bình luận