Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1250: Tiền này, ta ra

Nam nhân ở trước mặt nữ nhân mình thích, đều sẽ sinh ra lòng tự trọng cực mạnh, đồng thời tính hiếu chiến cũng bạo tăng.

Đây là một loại quy luật tự nhiên.

Jose, William mới đầu cũng chỉ là thưởng thức Lâm Vi Vi ở trên phố xinh đẹp thoát tục nên mới thuận miệng cá cược thôi.

Ban đầu cũng chỉ ôm tâm tính chơi đùa.

Nhưng mà, qua khoảng thời gian này, bọn hắn chợt phát hiện, trên thân Lâm Vi Vi dường như mang theo một sức hút khó mà diễn tả được, rất hấp dẫn bọn hắn, khiến cho bọn hắn động lòng.

Nhưng mà, cũng chỉ có hai người bọn họ động tâm mà thôi.

Lâm Vi Vi từ đầu tới cuối đều duy trì yên tĩnh, một mực dịu dàng, không hám giàu, không cao ngạo, nhưng vô hình trung lại đang cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm, để cho người ta cảm giác rất khó âu yếm.

Nhưng, từ lúc người đàn ông từ ngoài cửa bước vào thì nàng liền lập tức thay đổi.

Jose và William đều là những tay già đời trong tình trường.

Chỉ một nụ cười thôi cũng đủ nhìn ra được tất cả.

Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Vi Vi, trong mắt cũng có ý cười, như gió xuân mười dặm, Bách Hoa đua nở, để cho người nhìn thấy tâm phải vỡ vụn như là mối tình đầu khiến cho tim ta đập thình thịch.

Nhưng mà, Jose và William đều biết rõ, nụ cười của cô gái này không thuộc về bất cứ ai trong bọn hắn, mà chỉ thuộc về tên gia hỏa đang tiến đến từ ngoài cửa kia !

Lập tức khiến cho Jose và William điên cuồng ghen tuông, tâm lý thù địch bạo tăng !

Bọn hắn ngược lại muốn xem người mới đến là nhân vật như thế nào.

Phải biết, ngay cả vương tử của các nước xuất khẩu giàu mỏ tiêu tiền như nước cũng chỉ là bạn học, cùng chơi đùa với bọn hắn mà thôi!

Những người ngăn ở cửa ra vào kia, thấy Lâm Vi Vi phất tay, hơi chần chờ một chút, thấy không tiện ngăn cản, nên thả cho ba người Bạch Tiểu Thăng tiến vào trong.

Bạch Tiểu Thăng cất bước đi vào.

Lôi Nghênh, Tôn Jerry 'trước' và 'sau’ như là đang hộ tống Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt của Jose và William cũng lập tức hướng về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không quan tâm đến có người ngăn cản ở cửa, trong tiệm lại không có khách hàng nào, chỉ có Lâm Vi Vi, cùng với mấy người cùng bàn với tiểu Emma.

Mà trước bàn ăn của các nàng, có hai tên thanh niên đang đứng, rất đẹp trai, rất có khí thế. Một người Châu Á và một người da trắng.

Bạch Tiểu Thăng thấy vậy cũng có mấy phần kỳ quái nhưng vẫn như cũ tiến lại gần.

Đi tới gần, Bạch Tiểu Thăng mới nhìn thấy trong mắt hai người thanh niên kia, trong nụ cười vẫn ẩn dấu tâm tình gì đó.

Là tò mò, nghi hoặc.

Còn có, nồng đậm ghen tuông ?

Thậm chí là địch ý ?

Mình không có nhận biết bọn hắn, tại sao bọn họ lại có tâm tình như vậy với mình chứ?

Bạch Tiểu Thăng tâm Trung nghi hoặc.

Chờ khi hắn đến nơi, Tiểu Emma liền giống như một cái loa mini vậy, bắt đầu vội vã phát lên tiếng,

- Tiểu Thăng ca ca, hai người này muốn cua Vi Vi tỷ tỷ!

Tiểu Emma thình lình trực tiếp nói ra, khiến cho tất cả mọi người vội vàng không kịp chuẩn bị.

Khuôn mặt Lâm Vi Vi thoáng chốc đỏ lên.

Jose và William khẽ giật mình, lập tức cười một tiếng, sắc mặt vẫn hết sức tự nhiên coi như là thừa nhận.

Bạch Tiểu Thăng cũng có chút hiểu ra.

Lôi Nghênh sau lưng Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được lạnh lùng liếc nhìn Jose cùng William.

Tôn Jerry ở phía sau cùng, vóc dáng so với Lôi Nghênh thấp hơn, trái phải thò người ra muốn nhìn một chút hai tên kia đẹp trai đến mức nào.

- Có người thưởng thức, vậy càng chứng tỏ Vi Vi nhà chúng ta mị lực rất lớn. Chỉ là đáng tiếc, bằng vào sự hiểu biết của tôi đối với nàng, nàng hẳn là sẽ không có cảm giác với hai vị.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, nói với Jose, William

- Vậy nên hai vị giờ có thể rời đi được rồi.

Nể mặt việc Jose và William không có đối xử thô lỗ với Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng nói cũng rất là khách khí.

Cũng không thể vì bạn gái xuất chúng, ở trên đường thu hút ánh mắt của người khác, đã liền đòi động thủ móc nhãn cầu của người ta ra được, đó gọi là không giảng đạo lý.

Bạch Tiểu Thăng lúc bình thường, là ưa thích cùng người khác nói đạo lý, chỉ là nếu đối phương không muốn nói đạo lý, thì hắn lại càng không nói đạo lý hơn cả đối phương.

- Anh là bạn trai của Vi Vi tiểu thư sao?

Jose nhìn Bạch Tiểu Thăng đang trước mặt, cười hỏi,

- Nếu như không phải, thì dường như anh cũng không có tư cách nói lời này đi, anh làm sao biết rõ nàng thích loại người gì !

Jose thấy ngón tay áp út bàn tay trái của Lâm Vi Vi không có đeo nhẫn, nó chứng minh nàng còn chưa có bạn trai.

Thế nhưng mà, ánh mắt của nàng lại biểu hiện ra là nàng đối với người đàn ông này hết sức hôm mộ.

Tức là nói, nàng chỉ yêu đơn phương người này.

Người đàn ông này bị mù à?

Hay là không có ý với nàng?

Jose nhìn Bạch Tiểu Thăng thật kỹ, trong ánh mắt có mấy phần bất thiện.

- Còn có, nhà hàng này chúng tôi đã bao hết, lát nữa sẽ có đội nhạc cùng với đầu bếp Michelin đến phục vụ. Muốn chúng tôi rời đi? Anh có lầm lẫn hay không vậy! Nên đi là anh mới đúng, chúng tôi chiêu đãi vị nữ sĩ mỹ lệ này, nhưng hình như cũng không có chào đón anh.

William ở bên cạnh cũng mỉm cười nói.

Ngôn ngữ lễ phép, nhưng lời nói lại không khách khí.

Đối mặt với sự khiêu khích của hai người, sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng vẫn không có thay đổi.

Ba năm này, hắn đã trải qua rất nhiều việc, đã ma luyện rất nhiều, sớm đã rèn được giữ được bình tĩnh khi gặp chuyện, không hề bận tâm.

Hắn thậm chí còn lười đáp lời tên con nhà giàu này, dứt khoát nói.

- Vi Vi, chúng ta đi thôi.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lướt qua hai người, hướng về phía Lâm Vi Vi cười nói,

- Chúng ta đổi một địa điểm khác để ăn cơm.

- Vâng.

Lâm Vi Vi nhu thuận đáp lời, cầm lên đồ vật của mình, mang theo Tiểu Emma muốn rời đi.

Jose, William bị hai người không thèm chú ý đến, đối phương chỉ nhẹ nhàng nhanh chóng nói một câu, liền để nữ nhân mà bọn hắn không thể chạm đến lại nhu thuận như một con mèo.

Cảm giác này, đơn giản là quá khó chịu !

- Hai vị tiên sinh, hai người xin tránh đường một chút!

Lâm Vi Vi nói với Jose, William đang cản đường mình.

Trên mặt nàng vẫn treo nụ cười nhẹ nhàng, rất lễ phép, lễ phép đến nổi khiến cho Jose, William cảm thấy khó chịu.

Nhưng hết lần này đến lần khác hai người đều có xuất thân bất phàm nên không thể làm ra hành động bỉ ổi được, như là ép buộc chặn đường Lâm Vi Vi lại, không cho phép nàng đi.

Jose, William đành phải tao nhã, nghiêng người nhường đường, nhìn Lâm Vi Vi từ từ đi qua mình.

Bạch Tiểu Thăng rất tự nhiên tiếp nhận những thứ trong tay Lâm Vi Vi và Tiểu Emma, rồi phân một phần cho Lôi Nghênh, sau đó quay người mang theo các nàng rời đi.

Tôn Jerry đứng phía sau đám người, thò đầu ra nhìn nhìn, thấy mọi người muốn đi, vội vàng xoay người, hắn tiện tay hất ba lô lên, nhưng lại dường như đã nện trúng phải người nào đó, trúng phải thứ gì.

Đầu tiên là một tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Sau đó, ly pha lê liên tiếp rơi xuống đất, phát ra âm thanh sụp đổ liên tiếp vang lên, thanh thúy vô cùng.

- Úc, ôi chúa ơi!

Người quản lý tự tay bưng rượu đến, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tôn Jerry, nhìn mảnh vụn lấp lánh dưới đất, còn có chỗ rượu đỏ chảy xuôi ra từ bình rượu bị vỡ.

Hắn rõ ràng đã kéo dài khoảng cách, lại không nghĩ Tôn Jerry thế mà còn có một cái "Viễn trình công kích", khiến cho hắn vội vàng không kịp chuẩn bị.

Tôn Jerry kinh ngạc, nhưng cũng ý thức được đây hoàn toàn là trách nhiệm của mình.

- Thật có lỗi, phi thường thật có lỗi ! Những đồ vật bị vỡ này tôi sẽ đền toàn bộ!

Tôn Jerry nói.

Một màn này rơi vào mắt Jose và William, hai người nhịn không được nhìn nhau, mỉm cười, nụ cười với ý vị cười trên nỗi đau của người khác.

Bọn hắn, sợ là đi không được rồi!

Hai người chắc chắn.

- Tiên sinh, ngài sẽ bồi thường đúng không. Tốt, tốt ! Vậy thì cho phép tôi có thể nói rõ ràng!

Người quản lý kia chỉ vào đống mảnh vụn trên đất nói,

- Đây là đỉnh cấp thủy tinh được sản xuất tại Áo ! Chai rượu đỏ này là Romani Conti đặc biệt!

Tôn Jerry sững sờ, sau đó sắc mặt biến hóa.

Nghe như vậy thì dường như giá cũng không rẻ đi!

Gặp quỷ rồi, tiệm này rõ ràng cũng chỉ là nhà hàng ở mức trung đẳng, làm sao lại có đồ vật khoa trương như vậy.

Hay là đem chấn điếm chi bảo lấy ra luôn rồi?

Vậy đống đồ vật trên mặt đất này. . . Chẳng phải là muốn tốn hao mấy ngàn USD !

Tôn Jerry lập tức đau lòng một hồi.

- Bộ ly này cũng là do một đỉnh cấp đại sư chế tạo, mỗi năm chỉ làm ra 200 bộ, vỡ một chiếc là cả bộ đã không còn giá trị.

Quản lý báo giá,

- Rượu này càng là Bảo vật Trấn Điếm. Cả hai cộng lại, tổng giá trị vào khoảng 400 ngàn USD !

- Hả!

Hai mắt Tôn Jerry kém chút nữa là lồi ra rồi.

Những thứ này giá trị 400 ngàn USD !

Cái phòng trọ mà hắn lấy làm tự hào cũng chỉ tới mức giá này.

Đây tuyệt đối là đe doạ !

Tôn Jerry tại chỗ muốn trở mặt.

- Ly thủy tinh đỉnh cấp, tác phẩm tâm huyết của một vị đại sư. Rượu đỏ cũng thuộc loại trân quý. Vốn là chúng tôi không muốn lấy ra sử dụng đâu.

Người quản lý nhịn không được nhìn về phía Jose đang đứng ở bên cạnh.

Là vị đại gia này nhất định muốn lấy ra, hiện đã nát, hắn cũng rất đau lòng.

Người quản lý lại chuyển hướng nhìn Tôn Jerry,

- Chứng Thư giám định, Chứng Thư định giá, tôi có thể đưa cho ngài xem, số chén cùng với số rượu đỏ còn lại anh có thể xem xét mang về ! Định giá 400 ngàn USD, tôi tin tưởng, chỉ nhiều chứ không ít !

Tôn Jerry lập tức trợn trắng mắt, ôm lấy đầu của mình, liên tiếp chớp mắt, dường như đang bị choáng.

Nghèo khó, hạn chế tưởng tượng của hắn!

Tôn Jerry hướng ánh mắt tuyệt vọng về phía mấy người Bạch Tiểu Thăng, lại hướng về người quản lý cười thảm,

- Ông báo động đi, tôi chuẩn bị ngồi tù !

Cha mẹ của Tôn Jerry đều là Quản Lý cấp cao tuy nhiên không biết là làm cho công ty nào.

Nhưng mà cho tới giờ Tôn Jerry cũng không biết rõ đến tột cùng nhà hắn có bao nhiêu tiền, hắn chỉ biết rõ, căn phòng trọ hiện giờ của gia đình hắn mới có giá 400 ngàn USD.

Tôn Jerry cảm giác mình thật sự xong đời rồi.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng quay lại đi tới gần, nhìn đống mảnh vụn trên mặt đất.

Tiểu Emma càng là khổ sở chạy đến bên người Tôn Jerry, cầm lấy cổ tay của anh ta

- Anh họ, anh không phải cố ý, anh cũng không phải là người xấu, em sẽ không để cho anh phải ngồi tù đâu.

Đang nói chuyện, nước mắt của tiểu gia hỏa đã nhẹ nhàng tràn ra.

- Vị nữ sĩ này, anh ta là bạn của cô sao?

Người quản lý nói với Lâm Vi Vi

- Những đồ vật này xác thực giá trị trên 400 ngàn USD ! Mấy người có thể tùy thời đi tìm người định giá ! Nếu như không muốn người bạn này của mấy người phải ngồi tù, cô có thể đi cầu xin thiếu gia của chúng tôi. . . Jose tiên sinh, nếu như anh ấy đồng ý, chúng tôi thậm chí sẽ không truy cứu nữa.

Vị quản lý này lại hết sức biết điều, rất biết quan sát, rất nhanh nắm rõ được hoàn cảnh xung quanh.

Có lẽ, một màn vừa diễn ra cũng không phải hoàn toàn là ngoài ý muốn. . .

Nếu như không phải balo của Tôn Jerry quét tới, vậy thì người làm vỡ mấy chiếc ly cùng với chai rượu đỏ kia rất có thể là Bạch Tiểu Thăng lại hoặc là Lâm Vi Vi. . .

William nhịn không được dành cho Jose một cái ánh mắt tán thưởng.

Nhân tài a !

Lâm Vi Vi nhíu lông mày, vừa muốn mở miệng, lại bị Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh cười cắt ngang,

- Nếu là ngoài ý muốn, cái chén này xác thực có giá trị cao đến vậy, vậy chúng tôi tự nhiên sẽ bồi thường, cũng không phải là đại sự gì. Số tiền này tôi sẽ trả.

Bạch Tiểu Thăng bình thản nói,

- Lôi Nghênh, quét thẻ. Theo giá bồi thường.

400 ngàn USD sao?

Tưởng là chuyện lớn gì !

Còn không bằng một nửa một chiếc ấm sa bị hắn đập.

- Được.

Lôi Nghênh lúc này gật đầu, thẻ của hắn có thể liên kết với tài khoản của Bạch Tiểu Thăng, hạn mức là mấy ngàn vạn, không cần xin chỉ đạo cũng có thể tùy tiện quét thẻ.

Bạch Tiểu Thăng vỗ vỗ đầu vai Tôn Jerry, cười nói,

- Coi như là tiền thuê nhà của chúng tôi đi.

Tôn Jerry giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng, được Bạch Tiểu Thăng lôi kéo đi ra ngoài.

Lâm Vi Vi cười nhạt một tiếng, cầm tay Tiểu Emma đang há miệng thật to đi ra ngoài.

Lôi Nghênh cười một tiếng, lấy thẻ ngân hàng ra đến quầy thanh toán.

Bên kia.

Jose cùng William hết sức ngạc nhiên, thấy mấy người Bạch Tiểu Thăng nghênh ngang rời đi.

400 ngàn USD, trong mắt bọn họ không có tính là tiền.

Nhưng mà không nghĩ tới, những người nhìn như bình thường này, nhưng lại thoải mái không hề chớp mắt một cái thanh toán tiền !

Bỏ mặc nữ nhân tên Vi Vi kia, đối với cái người đồng lứa tuổi lúc nào cũng nở nụ cười kia bọn hắn càng cảm thấy có mấy phần chua.

Vốn là Jose còn muốn đợi đến khi nhóm người Bạch Tiểu Thăng lâm vào tuyệt vọng, chính mình lại tiêu sái ra sân, tiện tay vung lên, dùng giọng điệu không có trách cứ mà bỏ qua chuyện này.

Đương nhiên, sẽ không phải là không có yêu cầu gì.

Yêu cầu của hắn chính là để cô gái kia ở lại, cùng hắn dùng bữa trưa yến tiệc này.

Khiến cho nàng ở trong bầu không khí lãng mạn, có thể cảm nhận được sự chênh lệch của kẻ có tiền và không có tiền !

Thức tỉnh cô gái đang lạc lối này.

Một người nam nhân không có tiền thì cũng sẽ không thể bảo vệ chu toàn cho người phụ nữ bên cạnh mình được!

Sau đó, Jose sẽ xin được phương thức liên lạc với cô gái này, liên tiếp triển khai thế công.

Ý nghĩ rất mỹ hảo, cũng có khả năng thành công rất cao.

Nhưng mà ở hiện thực chẳng những không có điểm tỉnh đối phương, mà lại đánh cho hắn trở tay không kịp.

Jose hận đến nghiến răng.

Ngay cả William cũng phải kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng Bạch Tiểu Thăng.

- Bốn, 400 ngàn USD, ngài là muốn quét thẻ sao?

Người quản lý vô cùng kinh hãi, nói chuyện có chút cà lăm.

- Ừ, đúng rồi!

Đi tới cửa, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên dừng chân, giọng nói cao lên, dường như là nhớ đến điều gì, ánh mắt đảo qua Jose cùng William, rồi dừng lại ở trên người Lôi Nghênh

- Tôi nghe nói bọn hắn chuyên môn vì Vi Vi mà bày tiệc, mời đến cả đầu bếp danh tiếng và ban nhạc? Cũng đã tốn kém lên đến 10 vạn, xem như là tôi cho hai vị kia tiền boa đi.

Jose và William đồng thời sững sờ, lập tức tức giận nhìn về phía cửa ra vào.

Bọn hắn, thế mà được phát tiền boa !

Tôn Jerry, Tiểu Emma khó có thể tin nhìn Bạch Tiểu Thăng.

10 vạn USD tiền boa ?

Chuyện này cũng quá bất hợp lý!

Vị quản lý kia cũng trợn mắt hốc mồm, nhịn không được nhìn về phía Jose và William, ánh mắt hồi hộp.

Hai cái vị này là loại người quan tâm đến 10 vạn USD tiền boa sao !

- Đã rõ!

Lôi Nghênh cười một tiếng, nói với người quản lý.

- Chớ ngẩn ra đó, quét thẻ đi. Lát nữa chúng tôi còn phải đến nơi khác ăn cơm.

. . .

Mấy người Bạch Tiểu Thăng ra khỏi nhà ăn, chờ Lôi Nghênh ở bên ngoài.

- Tiểu Thăng ca ca, vừa rồi anh đẹp trai quá !

Tiểu Emma dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Bạch Tiểu Thăng, tựa như đang nhìn một Đại Anh Hùng.

Nàng tuy muốn cùng anh họ náo loạn, nhưng quả thực không có hy vọng Tôn Jerry xảy ra chuyện, Bạch Tiểu Thăng ra tay giúp đỡ, khiến cho tiểu gia hỏa càng xem càng thích hắn.

Tôn Jerry nhìn Bạch Tiểu Thăng, mở miệng muốn cảm ơn, lại bị Bạch Tiểu Thăng giơ tay cho ngăn lại.

- Đều là bạn bè, việc này không nói nữa được không.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Tôn Jerry há hốc mồm, cuối cùng cũng chỉ biết cảm kích cười một tiếng.

Chỉ cần ghi tạc trong tâm là được rồi.

- Anh Tiểu Thăng, anh vừa rồi. . .

Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng, cẩn thận từng li từng tí nói.

Bạch Tiểu Thăng biết rõ nàng muốn nói cái gì, nhịn không được ngượng ngùng cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng có tiền không sai, nhưng lúc nào mua đồ cũng sẽ cân nhắc giá cả trước sau tuyệt không để cho mình bị thiệt.

Nhưng mà vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng thế mà bá khí mười phần, vung tay boa cho hai tên con em nhà giàu kia 10 vạn USD !

Đơn giản đường hoàng, bá đạo, lãng phí !

Đơn giản cũng không phải là tính cách của hắn!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được vuốt vuốt cái mũi, hướng Lâm Vi Vi cười một tiếng,

- Coi như là anh khoe của một lần đi.

Kì thực, tuy Bạch Tiểu Thăng không có lời lẽ kiêu ngạo với những người tán tỉnh Lâm Vi Vi.

Nhưng khi thấy bọn hắn cứ khăng khăng dây dưa không dứt, từ đáy lòng Bạch Tiểu Thăng vẫn có chút khó chịu.

Lâm Vi Vi không nói thêm gì nữa, chỉ là cười ngọt ngào với Bạch Tiểu Thăng.

Lôi Nghênh từ trong nhà hàng đi ra, cùng bốn người tụ hợp.

- Tiếp đó, tôi muốn giới thiệu cho mọi người một nhà hàng tốt hơn nữa!

Tôn Jerry kêu to nói,

- Mà lần này, là tôi mời khách !

Tiểu Emma cũng gật gật đầu, chân thành nói,

- Cuối cùng lần này, ánh mắt của anh cũng không có kém cỏi nữa.

Lập tức, năm người nói cười, sung sướng rời đi.

Bên trong nhà ăn, Jose và William sắc mặt đều hết sức âm trầm, ánh mắt xuyên thấu qua tủ kính, nhìn mấy người Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Lực chú ý của hai người tự nhiên sẽ đặt ở trên người Bạch Tiểu Thăng.

- Thật là một tiểu tử lợi hại ! Lần này, xem như hắn hung hăng đánh cho chúng ta một bạt tai!

William nhịn không được nói trước một tiếng.

Ánh mắt của Jose cũng có chút lắp lánh,

- Còn chưa từng có người nào, ở địa bàn của tôi mà khiến tôi phải khó xử, hắn chính là người thứ nhất !

- Lấy danh nghĩa của tôi và anh, chỉ cần lên tiếng kêu gọi, thì cho dù đi khắp quảng trường thì cũng không thể mua được đồ ăn.

William cười lạnh.

Jose lắc đầu,

- Quên đi thôi, cái loại thủ đoạn hạ lưu này, làm sao có thể phù hợp với thân phận của tôi.

William nghĩ nghĩ, cũng đồng ý.

Bất quá, hắn vẫn là cười lạnh nhìn Jose,

- Nhưng mà hôm này, anh so với tôi càng mất mặt nhiều hơn, cứ tính như vậy sao?

William cũng có chút ý tứ đổ thêm giàu vào lửa.

Jose không nói, chỉ là liếc mắt vào máy giám sát của nhà hàng.

Vừa rồi một màn kia, hẳn là đã đều ghi chép lại.

Chỉ cần có lưu hình ảnh, hắn liền có một trăm loại phương pháp bắt đối phương tới!

- Ta nhất định sẽ làm cho ngươi, so hôm nay càng thêm khó xử !

Jose thâm thề

- Vẫn chưa có người nào có thể để cho Jose ta. . .Không phải ! Là để cho ta, Ngụy gia Ngụy Tuyết Uyên mất mặt như thế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận