Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1253: Thế tấn công xa hoa

Lâm Vi Vi mời vị lão quản gia phong cách Anh và đám người nữ giúp việc kia đến nhà Tôn Jerry, để tạm tránh mưa gió.

Chờ sau khi đi vào cả, Lâm Vi Vi mới kinh ngạc phát hiện, trong tay mỗi người bọn họ, thế mà đều cầm theo, ôm, mang theo mấy thứ, hoặc là giỏ tre, hoặc là thùng giấy.

Ngay cả lão quản gia cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua là thùng giấy bị niêm phong, giỏ tre bị đóng kín, không hề thấy được bên trong đựng cái gì.

- Các người đây là mang theo cái gì ?



Lâm Vi Vi chỉ những vật kia, nghi hoặc hỏi.

Lôi Nghênh, Tôn Jerry và Tiểu Emma nhìn từ xa xa, cũng là hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Ngược lại, Bạch Tiểu Thăng ngồi ở kia, trên ghế salon bên cạnh, như có điều suy nghĩ, tựa hồ cũng không có hứng thú.

Mà hắn, kỳ thực đã chú ý tới, lại càng đoán ra được.

Lão quản gia cười nói với Lâm Vi Vi:



- Những thứ này là để chuẩn bị làm bữa tiệc cho tiểu thư.

Dưới sự ra hiệu của lão, mấy cô gái giúp việc tuổi trẻ xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, tính tình dịu dàng đứng thành một hàng, nhao nhao mở thùng giấy và giỏ tre ra.

Nét mặt lão quản gia mỉm cười, bước tới rồi mở miệng giới thiệu:



- Rượu vang Bordeaux đỏ ủ đặc biệt trong bốn mươi năm. Xuất xứ từ Tây Ban Nha, móng lợn đen dăm bông. Đây là đất nước của rượu và sườn gia súc...

Đầy đủ nguyên liệu nấu ăn cao cấp, còn có nguyên bộ đồ ăn sang trọng, thậm chí, bọn hắn còn chuẩn bị cả khăn trải bàn.

Lâm Vi Vi sửng sốt.

Tôn Jerry, Tiểu Emma cũng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Ngoài cửa, lại lần nữa có thêm mấy người tiến đến, cầm đầu là một người đàn ông trung niên da trắng đang mỉm cười.

- Các vị là?



Lâm Vi Vi lấy lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi những người kia.

- Ah, bọn họ đi chung với chúng tôi.

Không đợi những người kia trả lời, lão quản gia vội vàng đáp lại trước, lại chỉ về người trung niên kia giới thiệu:

- Vị này là đầu bếp chính - ngài Charles của nhà hàng Michelin ba sao ‘Monia’, phụ trách chế biến thức ăn cho bữa tiệc lần này.

Người đàn ông trung niên với phong cách quý phái, cung kính chào Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi vô ý thức đáp lễ, sau đó lại nhìn thấy phía sau đầu bếp chính, thế mà còn có người mặc vest Tuxedo, cầm đàn violon, còn có người cầm các loại nhạc cụ khác.

Hiển nhiên, bọn hắn không phải là giúp việc bếp núc.

- Mấy vị này là người phụ trách âm nhạc của bữa tiệc.



Lão quản gia không đợi Lâm Vi Vi hỏi, chủ động cất tiếng giới thiệu.

Lâm Vi Vi đã triệt để im lặng.

Tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ!

Tuy rằng mấy người Bạch Tiểu Thăng cảm thấy lão quản gia mang theo đám người nữ giúp việc kia đứng bên ngoài, giữa trời mưa gió, rất đáng thương, nhất thời mềm lòng.

Không nghĩ tới làm cho sự việc tiến triển, lại có một đám người đến, còn phô bày khoa trương như vậy!

- Không phải, những vật này chúng tôi đều không cần! Trời tạnh mưa gió rồi, các vị nên rời đi!



Lâm Vi Vi xụ mặt, giọng nói cứng rắn.

Lúc này, cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không nhả ra, sẽ không mềm lòng nữa!

Lão quản gia cười một tiếng, nói:



- Vâng, cứ theo sắp xếp của tiểu thư Vi Vi!

Lão quản gia không có khuyên giải, không có nói dông dài.

Những người phía sau lão cứ đứng ở chỗ cửa vào, từng người đều mỉm cười, ánh mắt yên tĩnh chờ đợi, dường như cũng không có bất kỳ tâm trạng khó chịu gì cả.

Ngoài phòng mưa gió mịt mù, nhưng mà không khí trong phòng cũng không dễ chịu hơn chút nào.

Dù sao, hơn mười người đều không nói một tiếng, trên mặt luôn mang theo nụ cười, nói chung để cho người ta cảm giác không được tự nhiên thoải mái.

Lâm Vi Vi cảm thấy như thế.

Lôi Nghênh cũng như thế.

Tôn Jerry làm chủ nhà, lại càng như vậy.

Hắn muốn đến rót cốc nước cho ông lão, cho những cô gái xinh đẹp kia, nhưng lại sợ làm hỏng chuyện, rất khó chịu ngồi ở chỗ đó, quay trái quay phải nhìn ngó nhà mình.

Tiểu Emma cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, rồi nhìn Lâm Vi Vi, lại nhìn Lôi Nghênh.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Mười phút ngắn ngủi nhưng mang lại cảm giác giống như đã qua rất lâu rất lâu.

Mưa gió bên ngoài cửa sổ càng mạnh lên, cũng không cách nào mời những người kia đi ra.

Sau cùng, Lâm Vi Vi nặng nề thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Anh thấy đói.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười với cô.

- Vậy để em đi chuẩn bị cơm tối.



Lâm Vi Vi rất tự nhiên đáp lại, muốn đứng dậy chạy vào nhà bếp.

Bạch Tiểu Thăng kéo cô lại, chỉ vào những người đang đứng ở cửa ra vào kia, bình thản nói:



- Tốt hơn hết nên để bọn họ đi chuẩn bị đi.

Quyết định này của Bạch Tiểu Thăng, lập tức khiến cho Lâm Vi Vi sững sờ , kéo theo cả Tôn Jerry, Lôi Nghênh, Tiểu Emma cũng đều nhìn về phía hắn.

Thậm chí ngay cả lão quản gia và những người đứng ở cửa ra vào cũng nhìn qua, ánh mắt ngừng lại trên gương mặt của Bạch Tiểu Thăng.

Cuối cùng, Lâm Vi Vi gật gật đầu.

- Được.

Một chữ đơn giản như là một tiếng mệnh lệnh.

Lão quản gia lập tức ra hiệu cho những người kia bắt đầu bắt tay vào công việc.

Sau khi sáu cô gái giúp việc hỏi thăm qua Tôn Jerry, đi thẳng đến nhà bếp.

Vị đầu bếp Michelin kia mang theo người trợ giúp, cũng đi vào phòng ngủ, thay đổi sang bộ đồ nấu bếp màu tuyết trắng, rồi đi về phía nhà bếp.

Sau khi bỏ những thứ đang cầm trên tay xuống, những cô gái giúp việc kia đi đến nhà ăn, bắt đầu thu dọn và trang trí.

Ngôi nhà của Tôn Jerry lập tức trở nên náo nhiệt.

Bầu không khí bận rộn này, để cho bọn người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Tôn Jerry không nhịn được âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

So sánh với sự im ắng trầm muộn, có chút động tĩnh vẫn để cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn.

Đám người này dưới sự chỉ huy của lão quản gia, hành động đâu vào đấy, hiệu suất cũng nhanh đến kinh người.

Chỉ sau mười mấy phút ngắn ngủi, năm người Bạch Tiểu Thăng liền ngồi vào chiếc bàn ăn được phủ lên bởi khăn bàn trắng như tuyết, bắt đầu thưởng thức một bữa tiệc lớn.

Uống rượu vang nho quý hiếm trứ danh, nghe âm nhạc du dương tại chỗ, quả thực là hưởng thụ một bữa tiệc xa hoa đỉnh cấp.

Mới đầu, Lâm Vi Vi còn không được tự nhiên, không ngừng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng lại cười an ủi với cô, nhích lại gần một chút, đè thấp giọng nói:



- Đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì, nên ăn một chút, nên hát thì cứ hát. Sự tình sau đó cứ giao lại cho anh xử lý!

Nghe được Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, tâm trạng Lâm Vi Vi cuối cùng cũng tốt hơn chút.

Sau một giờ, bữa tiệc kết thúc, mưa gió bên ngoài trời cũng kết thúc.

Xuyên thấu qua khe hở của cửa sổ, ngược lại mơ hồ có không khí tươi mát dễ chịu lùa vào trong căn phòng.

Lão quản gia dẫn mọi người cấp tốc thu thập tàn cuộc, đem hết thảy mọi thứ khôi phục hình dáng như cũ, không nhắc thêm yêu cầu quá phận gì nữa, chỉ là nở nụ cười nói với Lâm Vi Vi:

- Tiểu thư Vi Vi, cô cứ nghỉ ngơi đi, chúng tôi xin cáo lui trước.

Lâm Vi Vi ước gì bọn hắn đi mau, lúc này liền gật đầu, thậm chí đưa tiễn đến cửa ra vào, đứng ở nơi đó, nhìn bọn hắn rời đi, đưa mắt nhìn đội xe lái rời đi dưới đèn đường, rồi mới thở phào một cái.

- Hi vọng dừng ở đây đi!



Lâm Vi Vi thì thào nói.

Nói thì nói như thế, nhưng mà ngay cả cô cũng không tin, chuyện này sẽ cứ như vậy mà kết thúc.

Bất quá, tâm trạng Lâm Vi Vi lúc này cũng không phải buồn bực như vậy.

Dù sao Bạch Tiểu Thăng đã nói.

Chuyện sau đó cứ để cho hắn xử lý!

Lâm Vi Vi trở về phòng khách, nhìn thấy Tôn Jerry, Lôi Nghênh và Tiểu Emma đang vây quanh Bạch Tiểu Thăng, líu ríu nói chuyện.

- Những người kia, bọn họ sẽ còn có hành động gì nữa sao?

- Vậy chúng ta cần phải làm sao?

- Chẳng lẽ muốn chúng ta phải rời khỏi đây.

Lâm Vi Vi lo lắng đi qua, nhìn vào Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng uống tách trà, thần sắc bình tĩnh, thậm chí còn mang theo ý cười, nói với đám người:



- Hãy chờ xem, những việc trong ngày hôm nay mới chỉ là bắt đầu. Bọn họ sẽ không dừng tay, chúng ta ở chỗ này cũng có thể tìm tới được, vậy chỉ cần vẫn còn ở lại Chinandega, thì kiểu gì cũng sẽ bị tìm tới.

Bạch Tiểu Thăng nhìn mọi người một lượt, lại nhìn về phía Lâm Vi Vi và cười nói:



- Bây giờ, mọi người đều về phòng rửa mặt ngủ đi. Chuyện kế tiếp cứ để tôi, tôi tự có chủ trương!

Bạch Tiểu Thăng vốn là người đáng tin cậy nhất trong ba người, hắn nói như vậy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh liền vô ý thức gật đầu.

Tôn Jerry, Tiểu Emma cũng nghe lời Bạch Tiểu Thăng.

Đám người riêng phần mình quay trở về phòng.

Bạch Tiểu Thăng vừa uống trà, ánh mắt nhìn xa xăm, khóe miệng không nhịn được nhấp nhẹ, cười một tiếng.

Một bên khác, trong đội xe đã rời đi, vị lão quản gia kia đang gọi điện thoại cho Ngụy Tuyết Uyên, đem hết thảy sự việc phát sinh bên này, báo lại nguyên vẹn cho hắn.

- Được, tôi biết rồi, mọi thứ vẫn cứ tiếp tục triển khai theo kế hoạch.



Ngụy Tuyết Uyên cười đáp lại, rồi tắt điện thoại.

Hắn nhìn chăm chú vào điện thoại di động trong tay, trầm ngâm một lát, tiếp theo cười một tiếng.



- Không biết anh ta ăn xong bữa cơm này chưa!

- Cứ coi như vì cho anh ta thấy lộn ruột một phen, những thứ này cũng đáng!

Ngụy Tuyết Uyên đang nghĩ đến nếm thử tâm trạng của Bạch Tiểu Thăng lúc này, chợt vô ý mỉm cười.

Nam nhân luôn thích sĩ diện.

Nam nhân có tiền lại càng có sĩ diện.

Nữ nhân bên cạnh bị theo đuổi bởi chính người đã từng phát sinh mâu thuẫn với mình, còn bày ra tràng diện xa hoa như thế để ép chính mình.

Bất kì nam nhân bình thường nào sợ rằng đều sẽ tức giận và phẫn nộ.

Coi như nhất thời cố gắng bình tĩnh, thì tâm trạng cũng sẽ không yên lặng!

Tâm trạng cảm thấy khó chịu như thế, chỉ sợ ăn vào sơn hào hải vị cũng khó mà nuốt nổi.

Trừ phi, người kia là loại người không tim không phổi tới cực điểm!

Ngụy Tuyết Uyên cảm thấy thoải mái.

Đáng tiếc, hắn không biết rằng Bạch Tiểu Thăng lại thật sự ăn ngon, ngủ ngon, không có một chút khó chịu gì.

Ở trong từ điển của Bạch Tiểu Thăng, hắn sẽ chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế đối phó với người nhắm vào người của mình, tuyệt đối sẽ không lấy bản thân mình gây khó dễ.

Điều đó theo Bạch Tiểu Thăng chính là ngu ngốc!

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Vi Vi dậy sớm rời giường chuẩn bị làm bữa sáng, lúc đi qua phòng khách, cô vươn vai giãn eo thoáng một chút, đi đến sát cửa sổ dự định trước tiên mở cửa sổ ra, hít thở không khí tươi mới.

Nhưng cô lập tức ngây người đứng trước cửa sổ lớn sát mặt đất.

Ánh nắng sáng sớm rạng rỡ, ấm áp. Sân trước tràn đầy cỏ xanh, hoa tươi, nhìn ở trong mắt, đẹp không sao tả xiết.

Nhưng mà!

Thềm cỏ nhà Tôn Jerry thế nhưng lại được cắt tỉa, nào có gọn gàng như vậy!

Huống hồ, những hoa cỏ nở kiều diễm, được trang trí khéo, lấy ở đâu ra!

Trong vòng một đêm, bọn chúng làm sao xuất hiện?

Tiểu Emma còn buồn ngủ, chuẩn bị đi WC, nhìn thấy Lâm Vi Vi ở phòng khách, liền gọi một tiếng.

Kết quả là, chị gái luôn luôn vui vẻ dễ gần thế mà không có phản ứng đáp lại cô, vẫn còn ngơ ngác nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tiểu Emma lập tức tò mò, vừa xoa xoa mắt, vừa đi đến gần, chờ đến khi cô nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, cũng lập tức tỉnh táo lại.

- Oh my god! Thật xinh đẹp!



Tiểu Emma kêu lên.

Lâm Vi Vi nhìn về phía Tiểu Emma, không kịp phát ra tiếng, chuông cửa liền được nhấn vang.

Lâm Vi Vi và Tiểu Emma không nhịn được nhìn nhau, sau đó cùng nhau đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, hai người Lâm Vi Vi thấy được lão quản gia mang vẻ mặt tươi cười.

Lão đẩy một chiếc xe đẩy, bên trên là một bông hoa hồng kiều diễm ướt át.

Đứng sau lưng lão còn có cả mấy cô gái giúp việc đi theo ngày hôm qua, đang nở nụ cười ngọt ngào.

- Tiểu thư Vi Vi, chúng tôi đã chuẩn bị chu đáo nguyên liệu nấu ăn, cô thấy lúc nào cần ăn sáng?



Lão quản gia lịch sự hỏi.

Những cô gái giúp việc dùng ánh mắt tôn kính lại hâm mộ, nhìn về phía Lâm Vi Vi.

Tựa hồ cực kỳ hâm mộ với hoàn cảnh hiện tại của cô.

Nữ nhân đều ưa thích được người hâm mộ, đặc biệt cũng là người xinh đẹp. Tính đến những chi tiết này, kỳ thực cũng là Ngụy Tuyết Uyên cố ý sắp xếp.

- Những thứ này tôi không cần, ông đều mang đi đi!



Lúc này Lâm Vi Vi nhíu mày, nói với giọng lạnh lùng,



- Còn nữa, ai bảo các người động vào sân trước, về sau cũng đừng. . .

- Đã mang bữa sáng tới rồi.

Bỗng nhiên từ phía sau Lâm Vi Vi, truyền tới một giọng nói hiền hoà, quen thuộc.

Bạch Tiểu Thăng!

Lâm Vi Vi nhanh chóng quay lại, quả nhiên là Bạch Tiểu Thăng.

Hắn vừa đi xuống từ tầng trên, vừa mỉm cười nhìn qua, sau lưng còn có Tôn Jerry đi theo.

Thậm chí ngay cả Lôi Nghênh cũng đều đi ra.

- Bọn họ mang tới đây một bộ, em đã nói cho bọn họ mang trở về.

Lâm Vi Vi nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Không cần, bảo bọn họ đưa vào đây đi. Bữa sáng hào hoa như thế, sao có thể bỏ lỡ được.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lâm Vi Vi sững sờ.

Tôn Jerry, Lôi Nghênh cũng kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Làm nam nhân, bọn hắn đều cảm thấy gã Jose kia theo đuổi Lâm Vi Vi chỉ là lý do thứ nhất, mà trả thù Bạch Tiểu Thăng chính là lý do thứ hai!

Cùng ngày Bạch Tiểu Thăng đọ sức với Jose, còn khen thưởng cho đối phương tiền boa.

Vậy ý tứ của đối phương lần này đã quá rõ ràng.

Không phải anh có tiền khen thưởng, tiền boa à, vậy anh cứ chống mắt lên nhìn xem, số tiền nho nhỏ này tôi căn bản không để vào mắt, so với tôi, anh còn kém xa lắm!

Tôi làm ra thanh thế lớn như thế, phô trương lớn như thế, chính là để cho anh biết. Anh, ok?

Những món ăn thịnh soạn trên bữa tiệc này, là tôi mời cô gái bên cạnh anh ăn, anh ăn, sẽ cảm thấy nuốt trôi được sao!

. . .

Từng sự khiêu khích thầm lặng này rất rõ ràng.

Có những người hiểu rõ ý tứ trong này, cho dù là ra vẻ hào phóng một lần, sợ cũng khó nhịn với lần thứ hai, lần thứ ba. . .

Nhưng hiện tại, thái độ mà Bạch Tiểu Thăng biểu hiện ra, rõ ràng là "vui vẻ chịu đựng", vui vẻ ở trong tình huống này?

Tôn Jerry, Lôi Nghênh đều là người có tâm tư linh hoạt, trong đầu lập tức hiểu ra, trong lòng thầm nghĩ:

- Đây sẽ không lại là sách lược của Bạch Tiểu Thăng chứ? Để cho đối phương nhìn thấy, 'Tôi hoàn toàn không quan tâm, anh đưa tôi liền ăn, tôi thản nhiên nhận lấy, tôi khiến anh phải tức giận'. Đúng, đây là chiến thuật tâm lý!

- Không thể tự loạn trận cước, đã không có kế sách chống lại, trước tiên cứ tiếp nhận cũng không sao.

Tôn Jerry, Lôi Nghênh cùng nghĩ như vậy.

Có Bạch Tiểu Thăng lên tiếng, Lâm Vi Vi cũng không cần phải nhiều lời thêm nữa, mà để cho lão quản gia cùng những cô gái giúp việc kia tiến đến.

Sau một hồi bận rộn mọi việc, bữa sáng vô cùng phong phú, đã được dọn lên chiếc bàn được phủ bằng khăn bàn tuyết trắng.

Trong bình hoa ở trên bàn ăn, cắm đầy hoa hồng, mỗi một cánh hoa hồng của đóa hoa, đều kiều diễm tươi mới, tản ra hương thơm tươi mát.

Ngay cả khi ăn sáng, cũng được tạo nên vẻ lãng mạn vô cùng.

Hơn nữa một đợt lại một đợt niềm vui, ùn ùn kéo đến.

Không thể không nói, gã Jose kia đúng là cao thủ kiến tạo cảm giác hạnh phúc.

Đổi thành một nữ nhân khác, nếu như được đối đãi như thế, cưng chiều tận cùng, kiên trì đến mấy cũng phải động tâm, không thể nào cưỡng nổi.

Mà điều này, mới qua một hai ngày.

Nếu như, tiếp tục trong một tháng, thậm chí một năm, bằng vào tình cảnh lãng mạn xa xỉ như thế, ánh mắt nữ nhân đó sẽ bị dưỡng cho cao lên, dạ dày cũng sẽ bị dưỡng cho cao lên, lại thêm một loạt hành động lãng mạn trùng kích, không rơi vào vòng vây mới là lạ!

Cho nên nói, chỉ cần đủ nhiều tiền, đầy đủ tấm lòng, tạo ra khung cảnh đầy lãng mạn cùng thành ý, là không lo gì không tán đổ được nữ nhân!

Cho dù là nữ nhân đang có tình yêu chân thành.

Ngụy Tuyết Uyên cho là như vậy, dĩ vãng hắn dùng cách này không gặp phải bất lợi gì.

Đáng tiếc, trên đời này luôn có một loại phụ nữ.

Các nàng vững vàng như bàn thạch, dù là bị vật chất như sóng biển cọ rửa đến sông cạn đá mòn, dù là bị thời gian ảnh hưởng đến suy nghĩ, đều sẽ giữ vững trái tim, luôn luôn không thay đổi.

Lâm Vi Vi chính là loại phụ nữ này.

Đương nhiên, ở bên trong trận đọ sức này, không cần Lâm Vi Vi chống đỡ đến giây phút ấy.

Dù sao, còn có Bạch Tiểu Thăng ở đây.

Là thời điểm hắn nên ra tay.

Ăn xong bữa sáng, dùng khăn ăn tuyết trắng lau qua khóe miệng, Bạch Tiểu Thăng phất tay gọi lão quản gia tới, mỉm cười nói với lão:

- Bữa tiệc trưa nay, các ông đã chuẩn bị xong chưa?

Nghe được câu nói này, lão quản gia liền sững sờ ngạc nhiên.

Ngay cả Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Tôn Jerry ngồi bên cạnh bàn ăn, cũng đều sững sờ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Vị tiên sinh này, chúng tôi đã chuẩn bị xong, chính là mời đầu bếp nổi tiếng ở Chinandega tới làm.

Lão quản gia nở nụ cười tươi.

Nhưng trong ánh mắt lão quản gia nhìn Bạch Tiểu Thăng, rõ ràng có một tia vô tình yếu ớt, nếu như hình dung rõ, có thể coi như là dáng vẻ mỉa mai.

Ánh mắt của lão quản gia là cố ý.

Là Ngụy Tuyết Uyên đã sớm thông báo, là chuyên môn chuẩn bị cho Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy đã phải dùng tới.

Bạch Tiểu Thăng giống như không nhìn thấy được, chỉ là gật gật đầu, nhìn lão quản gia rồi cười nói:

- Vậy thì tốt, các vị chuẩn bị đi. Bất quá! Tôi có thể nói cho ông, thức ăn tối qua, thậm chí buổi sáng hôm nay, tiểu thư Lâm Vi Vi cảm thấy, đều chỉ có thể coi là bình thường để thưởng thức. Giữa trưa, các vị mang nhiều gấp đôi nguyên liệu nấu ăn tới làm, nếu như còn kém như thế. . .

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, lắc đầu nuối tiếc nói:

- Vậy tôi cũng chỉ có thể tiếc nuối nói cho các vị biết, sợ là các vị không có đủ tư cách, để đến hầu hạ dạ dày của tiểu thư Vi Vi!

- Đến lúc đó, bảo Jose tiên sinh của các vị thu lại dáng vẻ này đi, đừng đến làm mất mặt xấu hổ.

Giọng điệu của Bạch Tiểu Thăng vẫn khá lịch sự.

Lão quản gia lập tức sững sờ.

Lão vạn lần không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng lại còn nói như thế.

Thức ăn tối hôm qua không được ngon lắm?

Đây chính là đầu bếp chính của Michelin ba sao làm ra!

Anh hiểu mỹ thực sao!

Trong ánh mắt lão quản gia rõ ràng mang theo một vẻ mỉa mai.

- Tôi đưa thực đơn cho các người, tùy ý mời vị đầu bếp nào, hoặc là cũng có thể chọn mấy vị! Làm không ngon, tôi sẽ làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục. Cho các người thời gian chuẩn bị, nếu như đến lúc đó các người vẫn làm vô cùng kém, mất mặt xấu hổ, cũng đừng trách tôi không nể tình!

Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh nói.

Hắn bắt đầu phản kích!

Đôi mắt Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức sáng lên.

Mà đám người kia còn không biết, lúc này vẻn vẹn mới chỉ là khởi đầu không đáng nhắc đến nhất của Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó, hắn muốn khiến cho Jose trong một ngày, sẽ phải hối hận khi phái người đến nhà.

Hối hận khi đến trêu chọc bọn hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận