Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1254: Tốc độ cùng tinh tế, ngươi còn chưa đủ !

Mọi người đều có suy nghĩ là Bạch Tiểu Thăng lấy thức ăn để làm khó dễ đối phương muốn ép cho bọn họ khỏi dây dưa nữa.

Nhưng Lão quản gia lại mỉm cười ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Bạch Tiểu Thăng tựa như không thấy được, phân phó một câu,

- Bây giờ tôi sẽ nói tên mấy món ăn ngài ghi lại sau đó cùng mọi người đi chuẩn bị nhé.

Lão quản gia ngoảnh mặt làm ngơ, không hề động, ngược lại nhìn Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Đây là không công bằng thưa tiên sinh !

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía hắn.

Lão quản gia tiếp tục nói,

- Ngài nói cho chúng tôi biết thực đơn, để cho chúng tôi đi mời đầu bếp tới làm. Nhưng mà có các loại nguyên liệu đỉnh cấp như là Bạch Tùng Lộ, Ngỗng Đằng Hồ, cá nóc Bạch Tử điều cần có thời gian để chuẩn bị, thậm chí cần phải vận chuyển tới đây bằng đường hàng không. Còn có, có một vài loại còn phải chuẩn bị cả ngày, hoặc là vài ngày. Mà bây giờ, thời gian tới bữa trưa chỉ còn khoảng bốn giờ, căn bản là không kịp!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhịn không được ngấm ngầm nhìn nhau.

Bọn họ cũng có suy nghĩ như thế, Bạch Tiểu Thăng sẽ để cho đối phương làm các món ăn rất phức tạp, nhằm gây khó dễ đối phương.

Nhưng mà họ không nghĩ tới, đối phương cũng đã nghĩ tới chuyện đó.

Không thể không nói, cái lão quản gia này nhìn có vẻ như ôn hòa đôn hậu, nhưng lão ta lại là người già thành tinh !

- Có lẽ, ngài là mỹ thực gia, có thể nếm ra được sự khác biệt dù là nhỏ nhất của các loại mỹ thực nhưng yêu cầu này của ngài thật sự không công bằng!

Lời nói của Lão quản gia thể hiện rõ ràng thái độ cự tuyệt.

Bất quá ý nghĩ trong ánh mắt của ông ta người ngoài không nhìn ra được nhưng Bạch Tiểu Thăng lại có thể nhìn không sót gì.

Lão quản gia kỳ thực đối với lời "Đề nghị" này của Bạch Tiểu Thăng cảm thấy rất hứng thú!

- Lại nói nếu chúng tôi làm không được, làm không tốt, ngài sẽ không cho phép chúng tôi lại đến vì Vi Vi tiểu thư phục vụ. Như vậy, nếu như chúng tôi làm được thì sao?

Lão quản gia nở nụ cười tiếp tục nói,

- Có phải là cũng nên có chút 'Khen thưởng' hay không !

Nói xong câu đó lão quản gia cười tủm tỉm mắt nhìn Lâm Vi Vi, nói,

- Chúng tôi cũng tự nhiên không dám nhắc tới quá nhiều yêu cầu, chỉ bất quá muốn mời Vi Vi tiểu thư cùng Jose tiên sinh hẹn hò một ngày, thế nào? Bao gồm cả bữa trưa cùng bữa tối. Nhưng ngài yên tâm, tuyệt đối không có cái yêu cầu gì quá đáng hơn đâu.

Cái lão quản gia này thật đúng là giảo hoạt, thế mà có thể lật ngược tình thế biến thành chủ động.

Lâm Vi Vi nhịn không được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Vừa nãy Bạch Tiểu Thăng ra thực đơn đề nghị bị đối phương cự tuyệt.

Bây giờ đối phương lại còn tăng thêm yêu cầu.

Bạch Tiểu Thăng sẽ làm như thế nào đây?

Bạch Tiểu Thăng thoáng nhìn qua tai trái của lão quản gia, nơi đó có một cái tai nghe Bluetooth đèn đang nhấp nháy.

Dùng thứ này để liên hệ với người khác rất là thuận tiện.

Bất quá giờ phút này người đang trò chuyện với ông ấy hẳn cái tên Jose kia.

Ngay cả yêu cầu sau này của lão quản gia có lẽ cũng là do Jose yêu cầu.

Bạch Tiểu Thăng cũng không thèm để ý, nhìn về phía Lâm Vi Vi cười nói,

- Coi như anh không có yêu cầu gì về thực đơn thì kết quả của trận đánh cược này cũng sẽ như vậy mà thôi, bọn họ sẽ không thắng được đâu! Vi Vi, nếu em tin tưởng anh ! Nếu như thua anh sẽ làm người hầu của em cùng em đi phó ước. Nếu như họ không cho phép đem theo người hầu thì anh cũng sẽ tìm đủ mọi cách để có thể giữa khoảng cách an toàn bảo vệ cho em, bảo đảm em an toàn tuyệt đối!

Coi như Bạch Tiểu Thăng không giải thích thì Lâm Vi Vi cũng tin tưởng hắn sẽ không đưa mình vào hoàn cảnh hiểm nguy.

Hơn nữa nếu Bạch Tiểu Thăng không nắm chắc cũng sẽ không nói lung tung như vậy.

Hắn nói có thể thắng, thì nhất định có thể thắng !

Lâm Vi Vi tin hắn.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nhìn Lâm Vi Vi nói,

- Nhưng có quyết định đánh cược hay không anh không thể thay em làm chủ được.

Bạch Tiểu Thăng luôn luôn tôn trọng mọi người, sẽ không tự tiện làm chủ lấy mọi người làm điều kiện đánh cược, dù là hắn có một trăm phần trăm nắm chắc đi chăng nữa.

Nếu như Lâm Vi Vi không nguyện ý, thì cho dù Bạch Tiểu Thăng có muốn thực hiện kế hoạch như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ lập tức đình chỉ không nghĩ đến nó nữa.

Nghe được Bạch Tiểu Thăng hứa hẹn, Lâm Vi Vi cũng an tâm.

Dù sao nếu thua cũng chỉ là đi với Jose ăn hai bữa cơm, ngồi một chút mà thôi.

Chắc chắn đối phương cũng sẽ không dám làm những hành động không an phận, nếu không nữa thì Lâm Vi Vi nàng đi theo học Lôi Nghênh Thuật Phòng Thân cũng không phải để không !

- Trận đánh cược này, tôi tiếp nhận!

Lâm Vi Vi trực tiếp hướng lão quản gia nói.

Lão quản gia nghe xong lập tức nở nụ cười thư sướng.

- Bữa trưa hôm nay các người chuẩn bị cho tôi ba món ăn, tôi cũng không có hạn chế số người. Có thể là một người tới làm hoặc là ba người cũng được, đầu bếp cấp bậc nào cũng được.

Bạch Tiểu Thăng nói ra yêu cầu của mình,

- Tôi sẽ làm cho họ thua tâm phục khẩu phục không còn lời nào để nói! Nhưng mà những đầu bếp tới một loại trình độ nhất định cũng không thể khẩu thị tâm phi, rõ ràng là thua mà còn không chịu thừa nhận.

- Đó là đương nhiên. Dù sao những đại sư đến cấp đó ai cũng sẽ cần mặt mũi mà.

Lão quản gia nở nụ cười chân thành, hướng nhóm người Bạch Tiểu Thăng hơi cúi đầu xem như chào,

- Vậy Vi Vi tiểu thư và mọi người trước nghỉ ngơi một chút, chúng tôi này đi chuẩn bị ngay đây !

Dứt lời, lão quản gia dẫn người của mình lui xuống.

Bọn họ vừa đi, trong nhà liền chỉ còn lại mấy người.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đã đi theo Bạch Tiểu Thăng rất lâu rồi, biết rõ hắn tuyệt đối sẽ không phóng đại lời nói, tất đã có dự định.

Nhưng Tôn Jerry, Tiểu Emma lại là không biết, hai người đều có chút lo lắng.

- Tiểu Thăng, như thế này có được không? Cậu kêu bọn họ tùy ý chuẩn bị thức ăn, tùy tiện mời vị đầu bếp nào cũng được, này cái, cái này. . .

Tôn Jerry lo lắng đến nỗi lông mày vặn thành một cục.

Ngày cả đầu bếp ngự dụng của Tổng Thống hoặc là Nữ Vương chỉ sợ cũng không dám nói lớn lối như thế, có thể cam đoan đánh bại bất luận một vị nào đầu bếp ở Chinandega, càng đừng đề cập tới mấy vị!

- Đúng vậy a, Tiểu Thăng ca ca, anh thật sự có lòng tin sao?

Tiểu Emma nháy con mắt, lo lắng hỏi.

Sau đó, Tiểu Emma lại nhịn không được lo âu nhìn về phía Lâm Vi Vi,

- Nếu là Tiểu Thăng ca ca thua, thì Vi Vi tỷ tỷ chẳng phải là phải, phải, phải đi dùng bữa trưa, bữa tối cùng cái vị Jose kia sao. . .

Tiểu Emma ngập ngừng, tinh tế suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, rốt cục lại nhếch miệng nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp,

- Nếu như được đi ăn, cũng không phải chuyện gì xấu nha.

Tôn Jerry nhịn không được trợn nhìn em họ của mình một chút.

Đây chỉ là chuyện đi ăn cơm thôi sao !

Trẻ con thì biết cái gì chứ!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Tôn Jerry, Tiểu Emma cười một tiếng, nói,

- Yên tâm đi tôi biết mình đang làm cái gì mà. Jerry, tôi vừa vặn còn có chút việc cần cậu đi làm giúp.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng liền ngoắc kêu Tôn Jerry tới gần một chút, sau đó thì thầm bên tai hắn một chút.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đầy mắt hồ nghi nhìn hai người bọn họ, Tôn Jerry vừa nghe vừa gật đầu giống như con gà mổ thóc.

- Ok, chuyện này cứ để tôi lo.

- Tiểu Thăng ca ca, anh để cho ông anh họ ngu xuẩn của em làm việc gì vậy, hắn là người thành sự không có bại sự thì có thừa đó nha.

Tiểu Emma nhịn không được khuyên bảo một câu.

Tôn Jerry lập tức trừng mắt nhìn nàng.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy nhìn Tiểu Emma cười một tiếng,

- Nếu là tỷ thí thì cần có một vài người làm chứng đúng không.

Vâng. . . Giám Khảo sao?

Tiểu Emma rất gật đầu lia lịa.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, nhưng cũng không có hỏi gì thêm.

Trong lúc chờ đợi Bạch Tiểu Thăng thoải mái ngồi trên ghế salon chơi điện thoại di động, Lâm Vi Vi thì buồn bực ngán ngẩm đang đọc sách, Lôi Nghênh thì lặp đi lặp lại làm các bài tập huấn luyện thể năng, Tiểu Emma thì lại dùng ánh mắt sùng bái đứng ngoài quan sát.

Mà Tôn Jerry lại đang ở ngoài đi làm việc mà Bạch Tiểu Thăng phân phó.

Mấy tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.

Đến gần mười hai giờ thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng xe hơi.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất ở phòng khách thấy trên đường phía ngoài rừng cây có một chiếc Ranger chở đầy các thứ.

Nghe nói người Hoa Kỳ rất thích sử dụng xe Ranger, những chiếc xe này nhìn thật chắc nịch, cái đầu cũng rất lớn, xác thực rất không tệ.

Bên kia, rất nhiều người bắt đầu động thủ, khuân vác đồ từ trên xe Ranger bỏ vào sân nhà Tôn Jerry. Diện tích của sân nhà Tôn Jerry cũng không nhỏ, nhưng trong nháy mắt đã lấp đầy mọi thứ, đầu tiên là chăn lót đệm một tầng thảm đỏ, sau đó là cái loại chai lọ, bàn gỗ...

- Khá lắm, trận thế này ngược lại thật sự rất là kinh người đấy.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Bọn họ lại nhìn thấy lão quản gia dẫn một nhóm người đi tới, trong những người kia cầm đầu là ba người trung niên, khí độ không tầm thường, dáng đi ổn trọng, xem xét chắc cũng không phải là người thường.

- Có tới ba vị đầu bếp sao?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, đứng lên kêu Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh còn có Tiểu Emma,

- Đi, chúng ta đi nhìn một chút!

Bên ngoài, nhóm người lão quản gia đi đến cửa phòng khách, Bạch Tiểu Thăng bọn họ cũng vừa đi ra.

Lão quản gia thấy Bạch Tiểu Thăng, lập tức nụ cười chân thành nói,

- Vị tiên sinh này, những gì liên quan đến buổi Yến tiệc trưa nay chúng tôi đã chuẩn bị xong, tin tưởng rất nhanh liền có thể bắt đầu. Ba vị trước mắt này, chính là đầu bếp mà chúng tôi mời tới. Đầu bếp người Pháp - Renault tiên sinh, đầu bếp người Ý - Milo tiên sinh, đầu bếp người Nhật - Thu Điền tiên sinh.

Ba vị này hai người da trắng, một người Châu Á.

Bạch Tiểu Thăng đi qua cười một tiếng, mấy người kia cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười thăm hỏi, bất quá trong ánh mắt của ai cũng mang theo vẻ kiêu ngạo.

Dù sao, bọn họ đều những nhân vật đỉnh cấp thực sự trong lĩnh vực trù sư, đảm nhiệm chức vụ cao trong các nhà hàng ba sao.

Lần này có thể tới, bọn họ hoàn toàn là xem ở mặt mũi của Ngụy Tuyết Uyên và William tiên sinh.

Bọn họ đều có sự kiêu ngạo của mình.

Lão quản gia mỉm cười, tiếp tục nói,

- Ba vị đại sư, vị này tiên sinh kỳ thực là người cùng chúng ta định ra một trận cá cược. Các người có thể chuẩn bị món ăn sở trường nhất của mình, hắn nói hắn sẽ đánh bại các người. Đồng thời, sẽ để cho các người tâm phục khẩu phục !

Lão quản gia hiện tại ở nơi này mới nói ra lời nói này, rõ ràng là cố ý.

Ba vị đầu bếp thần thái cao ngạo kia lập tức biến sắc.

Bọn hắn còn tưởng rằng chỉ là tới đây làm vài món đồ ăn trợ hứng, không nghĩ tới đối phương nói là muốn đánh bại bọn hắn !

Chỉ bằng cái người trẻ tuổi trước mắt này sao !

Hắn nhìn qua không đến ba mươi tuổi, thật sự là không biết trời cao đất rộng là gì!

Ánh mắt của ba người đầu bếp lập tức trở nên lạnh lẽo, lúc này nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng trong ánh mắt còn lộ ra một tia trào phúng.

Thật sự coi là tài nấu nướng tinh xảo mấy chục năm trong nghề của bọn họ đều là đùa giỡn sao !

- Các vị đầu bếp có thể đi chuẩn bị, hi vọng mọi người sẽ nỗ lực hết mình.

Lão quản gia cười tủm tỉm hướng ba người đầu bếp nói.

Lúc này, loại lời nói này của ông ta đã làm cho những người đầu bếp này lòng mang phẫn nộ, sẽ cố gắng hết mình toàn lực làm tốt món ăn!

Đương nhiên, loại thủ đoạn này rơi vào trong mắt ba người Bạch Tiểu Thăng, ba người cũng chỉ cười một tiếng.

Cùng những người từng trải ngươi lừa ta gạt như bọn hắn bọn hắn mà so sánh thì những thủ đoạn nhỏ kia căn bản không ra gì.

Tiểu Emma cũng cảm nhận được có gì đó không đúng vì thế làm một bộ mặt nghiêm túc, mắt trợn tròn giận dữ nhìn lão quản gia sau đó quay qua liếc nhìn ba vị đầu bếp, muốn yên lặng tăng khí thế cho Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi về rồi.

Bỗng nhiên, có người hô to một tiếng.

Lão quản gia nương theo giọng nói quay lại nhìn trong đám người, chỉ thấy Tôn Jerry đang nhanh chân đi đến, phía sau hắn còn bảy, tám nam nữ đi theo, tuổi tác lớn nhỏ đều có, hơn nữa còn rất có khí chất.

- Những người này là?

Lão quản gia lập tức chau mày, hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Những này là bạn tôi mời tới, cũng có thể nói là người chứng kiến trận đấu ngày hôm nay.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Không có vấn đề gì chứ.

Lão quản gia chỉ coi là Bạch Tiểu Thăng bất ngờ tìm một vài người tới làm chứng, cũng không để ý lắm, lập tức "Ha ha" cười một tiếng, vô cùng rộng lượng nhún vai, nói,

- Không có vấn đề !

Coi như lại đến thêm mười người hai mươi người làm nhân chứng thì thế nào?

Này cái người trẻ này tuổi thật đúng là có thể thắng ba vị đầu bếp sao?

Trò cười !

Lão quản gia đối với việc làm lần này của Bạch Tiểu Thăng rất là khinh thường.

- Tới tới tới, bên này có chỗ ngồi, mọi người tới ngồi đi, trước cảm thụ không khí của nơi này một chút, đợi lát nữa lại nhấm nháp mỹ thực.

Tôn Jerry chào hỏi những người kia, tiến hành an bài ổn thoả.

Những người kia nhao nhao gật đầu tìm chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống ổn thoả ánh mắt của bọn họ bắt đầu nhìn quanh bốn phía tò mò xem xét. Nhìn thấy trang trí phô trương, những người hầu bận rộn, trên phố thì đậu đầy những chiếc xe Ranger. Thỉnh thoảng còn có người châu đầu ghé tai, không biết là đang nói cái gì.

Khi thấy ba vị đầu bếp, những người kia rõ ràng rất là chấn kinh, thậm chí còn thấp giọng hô, đồng thời có người làm ra động tác che miệng.

Hiển nhiên, bọn họ nhận ra thân phận của những vị đầu bếp ba sao ở Michelin này.

Lão quản gia nhìn thấy tất cả, ánh mắt lại ẩn ẩn chứa một tia nghi hoặc.

Mặc kệ là đầu bếp người Pháp - Renault, đầu bếp người Ý - Milo hay đầu bếp người Nhật - Thu Điền, đều là đầu bếp "Trấn điếm chi bảo" của nhà hàng ba sao, sẽ không tùy tiện nhận làm đồ ăn cho người thường, càng sẽ không lộ diện trước mặt những người khách tầm thường, những người này tại sao lại quen thuộc bọn hắn, nhìn một chút liền nhận ra thân phận?

Thời khắc lão quản gia nghi hoặc, Tôn Jerry đã chạy tới, hướng Bạch Tiểu Thăng ngầm ngầm làm động tác "Ok".

- Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười nói cắt ngang dòng suy nghĩ của lão quản gia.

- Đương nhiên.

Lão quản gia mỉm cười, làm thủ thế mới.

Bên kia ba vị đầu bếp bắt đầu ra trận.

Tài nấu ăn đạt đến một loại giới, liên tục cắt gọt nguyên liệu nấu ăn cũng làm cho người ta cảm nhận được một loại nghệ thuật.

Này trong đình viện, hiện tại đang có rất nhiều người, nhóm người Bạch Tiểu Thăng, những người cấp dưới mà ba vị đầu bếp mang tới, những người hầu giúp việc của lão quản gia, còn có bảy tám vị nam nữ không rõ thân phận.

Tất cả mọi người đều giữ yên lặng, yên tĩnh thưởng thức tài nấu ăn của các vị đầu bếp.

Mà ba vị đầu bếp cũng lâm vào ý cảnh của mình chuyên chú chế tác thức ăn.

Đương nhiên rất nhiều trình tự chế tác, kỳ thực cũng có những thiết bị đặc chế che chắn tầm nhìn của mọi người, dù sao những người đầu bếp cũng phải giữ lại một phần cảm giác thần bí, còn có phòng ngừa phương thức chế biến thức ăn bị tiết lộ.

Sau mười lăm phút.

Đầu bếp Điền Thu người Nhật, trước hết lấy thức ăn mà mình đã chế tác ra.

Ở giữa một chiếc đĩa có một đoá “Hoa Sen” trắng như tuyết, đoá hoa sen kia có các cánh hoa lớn nhỏ đều rất cân xứng với nhau, thậm chí ngay cả hình thái đều gần như là giống nhau.

Đơn giản là hoàn mỹ !

Không riêng như thế, những cánh hoa ở trung tâm giống như thật đang toả ra, xếp chồng chất lên nhau.

Mà những cánh hoa đó, kỳ thực đều là từng mảnh từng mảnh thịt cá trắng muốt tinh tế tỉ mỉ xếp thành.

Nhìn kỹ phía dưới, càng khiến cho người ta líu lưỡi.

Tựa hồ mỗi một mảnh thịt cá, đều còn đang run nhè nhẹ.

Đóa "Hoa sen trắng" này, cũng tựa hồ như có sinh mệnh.

- Đây là món cá nóc Sashimi, chính là đặc sản của vùng Hokkaido, được xếp thành từ 108 miếng cá, sẽ ăn kèm với một loại xì dầu đặc chế được gọi là tương Sơn Quỳ.

Thu Điền vừa giới thiệu mới ăn vừa không khỏi đắc ý, nhìn Bạch Tiểu Thăng nói,

- Ta biết rõ ngươi đến từ Hoa Hạ, mỹ thực Hoa Hạ ta cũng có cảm giác bội phục sâu sắc, thích nhất một câu chính là, 'Nguyên liệu nấu ăn càng cao cấp, càng không cần phương pháp nấu nướng phức tạp', món cá nóc Sashimi nảy của ta thể hiện được chính xác câu nói đó, chỉ dựa vào mùi vị của nguyên liệu quyết định mùi vị của món ăn. Món ăn này, cần ăn trong vòng mười phút sau khi chế biến thì mới có thể bảo trì đầy đủ cảm giác tươi sống. . .

Theo Thu Điền thấy chỉ một mình món ăn này của hắn cũng đủ để cho người trẻ tuổi trước mắt này biết thế nào là lợi hại.

Muốn thắng ta sao?

Buồn cười!

Lão quản gia nâng đĩa Sashimi lên hướng đi vòng quanh cho mọi người chiêm ngưỡng. Trước tiên mời Bạch Tiểu Thăng nếm thử, sau đó lại đưa cho Tôn Jerry mang tới cho mọi người cùng nếm thử.

- Thật khó tin làm sao lại ngon như thế chứ, tôi thậm chí còn có cảm giác thịt cá đang rung động.

- Khó có thể tin, nước chấm này là lấy tương Sơn Quỳ đặc chế à, sao tôi chưa bao giờ cảm giác mùi vị tăng lên tới tình trạng như thế nhỉ!

- Tôi muốn ăn thêm một miếng nữa.

Theo những âm thanh sợ hãi thán phục của mọi người, Thu Điền càng thêm đắc ý quay qua nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với ý tứ khiêu khích.

Sau khi thưởng thức xong Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Tôn Jerry nhịn không được lo lắng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ không biết Bạch Tiểu Thăng sẽ dùng cách nào để đối phó với món ăn ngon như thế này.

- Nguyên liệu nấu ăn quả nhiên không sai.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đi qua chỗ lúc nãy đầu bếp Thu Điền dùng để chế biến món ăn, nơi đó vẫn còn thớt, cá nóc được nuôi dưỡng tươi sống ở trong vạc và còn có rất nhiều Đao dùng để chế biến món ăn.

- Thu Điền đại sư nói thật hay. Bất quá, ngài còn kém một chút ! Món cá nóc Sashimi này giới hạn chặt chẽ nhất đó chính là về thời gian, khi làm món ăn này nếu muốn ngon nhất thì có phải được ăn trong vòng tám phút sau khi giết. Ngài dùng thời gian bao lâu? Ngài vì muốn bày biện tổng thể mang đến hiệu quả thị giác mà hi sinh đi mùi vị của món ăn, cái này cũng có thể xem là đại sư sao? Sắc hương vị, ngài đối với ẩm thực Hoa Hạ có hiểu biết, nhưng còn chưa đủ ! Nhưng không sao, tôi có thể dạy cho ngài, để ngài nhìn xem như thế nào mới là cực hạn!

Bạch Tiểu Thăng giảng giải một phen, Thu Điền nghe vậy lập tức tức giận, lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng tay đang cầm một cây đao bắt đầu làm thịt con cá nóc.

Đao quang lập tức bay múa.

Nếu như nói lúc Thu Điền thao tác đao pháp là nước chảy mây trôi, đao công kinh người.

Thì của Bạch Tiểu Thăng là nhanh, nhanh đến cực hạn, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Thu Điền đều trừng lớn mắt, trong ánh mắt chỉ có đao quang bay múa.

Mỗi nhát đao đều tinh chuẩn !

Không thể tưởng tượng nổi chính là, lát cá mà Bạch Tiểu Thăng cắt xuống không chỉ từng miếng nhỏ cân xứng hoàn mỹ mà còn là từng mảnh mỏng như “Thiền Dực”, gần như nhìn xuyên thấu !

Bạch Tiểu Thăng muốn để cho mọi người nhìn thấy đao pháp trình độ tinh mỹ là như thế nào. Cho mọi người biết tên đầu bếp Thu Điền này còn kém rất xa!

Đồng dạng một đĩa cá nóc Sashimi hoàn thành với tu thái hoàn mỹ trong thời gian chưa tới sáu phút.

- Thử một chút đi, bây giờ mới là vừa vặn ! Nếu như ngài còn có thể làm được nhanh hơn tôi nữa thì càng tốt hơn, như vậy coi như ngài thắng !

Bạch Tiểu Thăng nhìn Thu Điền đang trợn mắt há mồm cười một tiếng nói,

- Tốc độ cùng tinh tế, ngài còn chưa đủ a !

Lập tức, Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía hai vị đầu bếp khác.

- Kế tiếp, là vị nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận