Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1255: Đừng lẩn trốn nữa, xuất hiện đi

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng chế tác miếng cá nóc thành món Sashimi, nhìn đao pháp tinh chuẩn siêu việt cùng với tốc độ cực hạn kia, khiến cho những ai có mặt ở đương trường đều bị chấn động theo.

Khi hắn thả con dao làm bếp xuống, thời điểm thành phẩm hiện ra, tất cả mọi người ngay lập tức bị món ăn được trưng bày vô cùng tinh mỹ đang đặt ở trên bàn kia làm cho xúc động thật sâu.

Trong chốc lát, toàn trường vô cùng tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều có thái độ bất khả tư nghị mà trừng lớn hai mắt, nhìn chăm chăm Bạch Tiểu Thăng. Ngồi ở bên kia có bảy thanh niên nam nữ, không nhịn được mà đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi xích lại gần để quan sát rõ hơn.

Mọi người không khỏi sợ hãi líu lưỡi.

Con người làm sao có thể làm đến mức độ như thế này.

Một bên, hai người Tôn Jerry và Tiểu Emma trong lòng thủy chung mang theo sự lo lắng, nhưng bây giờ hai mắt trợn tròn xoe, nhìn Bạch Tiểu Thăng tựa như là không quen biết.

Thường ngày, đều là đích thân Lâm Vi Vi xuống bếp, bọn họ lại không biết hắn mới chân chính là Trù Thần.

Kỳ thực không riêng bọn hắn, ngay cả hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Ngay cả bọn họ cũng không biết rõ Bạch Tiểu Thăng vậy mà còn có loại bản lãnh như thế này.

- Anh Tiểu Thăng, đây là làm sao làm được?

Bộ dáng của Lâm Vi Vi vô cùng kinh ngạc thấp giọng nhắc tới.

- Đao pháp này. Nếu như sớm biết rõ, tôi phải lĩnh giáo, học tập hắn một phen.

Hai mắt của Lôi Nghênh phát sáng.

Dù là thay đổi phong cách và chỗ làm việc, nhưng ở bên trong nội tâm của hắn, vẫn như cũ là một cuồng nhân thích chiến đấu.

Lão quản gia khó có thể tin nhìn món Sashimi cá nóc ở trên bàn kia, kỳ thực, không cần nếm cũng biết rõ, từ thời gian mà nhìn, thì độ ngon khẳng định vượt qua tên Akita kia.

Ánh mắt của lão quản gia trở nên phức tạp, sau đó đè thấp âm thanh nhỏ giọng thì thào, tựa hồ như đang dùng tai nghe Bluetooth báo cáo cho ông chủ ở đầu bên kia.

Trận đầu này, có khả năng là thua rồi.

- Nghệ thuật a.

Mọi người có mặt tại trường vô cùng rung động, vị đầu bếp Akita kia dưới ánh mắt chú ý của mọi người rốt cuộc như tỉnh lại, run giọng nói một câu.

Câu nói đến đây, Akita liền bưng lấy món Sashimi cá nóc ở trên bàn kia, thậm chí nước mắt rơi lã chã.

- Kẻ hèn này cam bái hạ phong.

Vị đầu bếp này dùng một loại tư thái kiểu như trước giờ chưa từng va chạm xã hội, tuyên bố quyết định của hắn.

Vị đầu bếp Reynold nấu món ăn Pháp, hay là vị đầu bếp Milo nấu món ăn của Ý kia nhìn thấy một màn này, nguyên bản vẻ mặt đang tràn ngập kinh ngạc, trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.

Nhìn thấy những miếng Sashimi cá nóc trắng như tuyết được thái lát mỏng như cánh ve kia, thì ngay cả bọn họ cũng có cảm giác rung động sâu sắc.

Không riêng gì đao pháp xuất thần nhập hóa, bọn họ cũng xử lý món cá nóc này, biết rõ loại cá có thịt dai và vô cùng ngon này nếu như xử lý không thỏa đáng thì rất nguy hiểm vì chất độc bên trong của nó, nhưng mà nhìn thủ pháp của Bạch Tiểu Thăng, nếu không phải là đầu bếp hơn 10 năm kinh nghiệm, thậm chí là đầu bếp hai mươi năm thì không thể nào làm được như thế, xử lý tinh chuẩn như vậy ngay cả bọn họ đều tự than thở không bằng.

Nhưng nhìn bộ dáng của người thanh niên trước mắt này, tuổi tác chắc chắn còn không đến ba mươi tuổi, làm sao có thể làm đến loại tình trạng này cơ chứ.

Trong lòng hai vị đầu bếp khó có thể tin chuyện này là sự thật.

Có thể làm đến loại tình trạng này, toàn bộ thế giới cũng chỉ có mấy vị mà thôi, vừa lúc họ còn có lưu hình ảnh của những người ấy trong điện thoại. Bạch Tiểu Thăng chính là để cho Hồng Liên thao tác phụ trợ, đồng thời tăng khả năng của bản thân lên tới cực hạn, vì vậy mới có một màn biểu diễn vô cùng khoa trương tinh chuẩn vừa rồi.

Kế tiếp, hắn chuẩn bị trong vòng mười phút đồng hồ phải giải quyết hai trận tỷ thí còn lại phía sau.

Không phải Bạch Tiểu Thăng muốn nhanh, muốn làm cho người khác rung động, mà là loại hình tăng cực hạn của thân thể lên trong thời gian ngắn này, thời gian duy trì vô cùng ngắn ngủi, hơn nữa sau khi thời gian kết thúc sẽ trở nên mệt nhọc vô cùng, toàn thân hư thoát, đau đầu choáng váng, nếu như không nghỉ ngơi nửa ngày chỉ sợ sẽ không hồi phục nổi.

- Nắm chặt thời gian, thừa thế xông lên giải quyết hết phiền phức. Lần này vừa hao tổn tâm thần vừa tiêu hao sức lực, cũng hao tổn tinh lực tựa như năm trận đánh cược kia, có thể so sánh, quả thực là tổn thương thân thể.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

- Vị tiên sinh này, mời cậu tới thử món gan ngỗng này của tôi một chút.

Vị bếp trưởng Reynold người Pháp bỗng nhiên ở trước mặt mọi người phát ra tiếng nói.

Ánh mắt mọi người liền chú ý đến phía vị bếp trưởng Reynold người Pháp bên kia.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía đó, mỉm cười gật đầu, sau đó cất bước đi qua.

Bếp trưởng Raynold đem món ăn mà mình chế biến, đặt ở trên bàn.

Một cái mâm sứ trắng như tuyết được chạm trổ hoa văn vô cùng tinh tế tỉ mỉ, nở rộ ở giữa là món gan ngỗng hình trụ tròn. Gan ngỗng hiện ra màu vàng nhạt, màu sắc ngon vô cùng mê người. Xung quanh gan ngỗng là màu sắc của nước tương hơi đen, điểm thêm vào đó ít chồi non rau mùi tạo hương và sắc thêm cho món ăn, nhìn tổng thể, liền kích thích vị giác của người khác, để cho người ta thèm ăn đến nhỏ dãi.

Bạch Tiểu Thăng đi qua thưởng thức một chút, cắt xuống một mẫu gan ngỗng nhỏ như búp hoa sim, sau đó dùng cái nĩa nâng lên đưa vào miệng nhẹ nhàng nhấm nháp.

Raunold ở bên cạnh mỉm cười nhìn tất cả.

- Món gan ngỗng này của Raunold tiên sinh, quả thật là vừa đẹp vị lại ngon đến cực điểm. Hỗn hợp trộn lẫn mấy vị vật liệu với nhau đun sôi làm nên nước sốt có vị thanh mát, kết hợp với món ăn nguội. Nước tương đã qua đặc chế, có thể đem mùi vị biến hóa thành nhiều tầng mùi vị khác nhau. Nếu như không có 10 năm làm bếp, thì không được như thế này.

Bạch Tiểu Thăng tán thưởng nói.

Mọi người trông mong nhìn, nghe lời bình của Bạch Tiểu Thăng, trợ lý đầu bếp của Raunold ở bên cạnh đem phần gan ngỗng còn sót lại phân cho mọi người nếm thử, mỗi người đều có phần, nhưng mà mỗi người cũng chỉ có thể nếm một mẩu nhỏ như hạt đậu nành.

Một chút mỹ thực như thế, lại khiến cho hai mắt của tất cả mọi người tỏa ra ánh sáng, liên tiếp tán thưởng, thậm chí đánh giá so với cái dĩa cá nóc Sashimi kia còn cao hơn.

- Vị tiên sinh này, tôi đã kiến thức được đao pháp làm bếp của cậu vô cùng tinh xảo, trong lòng rất là bội phục. Nhưng mà đối với món gan ngỗng này mà nói, cũng không phải là đang khảo cứu đao pháp.

Renault hài hước nói.

Hắn hoàn toàn tự tin vào trù nghệ của mình, đặc biệt là lúc thấy Bạch Tiểu Thăng cũng khen không dứt miệng, trong lòng càng có mấy phần đắc ý.

- Để tôi cũng làm một chút, ngài cũng nếm thử xem sao.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, sau đó đi đến sau đài của hắn.

- Cách mà ngài xử lý gan ngỗng đã gần đến hoàn mỹ, tôi liền dùng gan ngỗng của ngài, chỉ khác ở cách làm nước tương mà thôi.

Trong lúc đang nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng thành thạo tiến hành điều phối chế biến.

Raunold cũng đã làm qua mấy món, nên các loại phụ liệu phối liệu đều có đầy đủ.

Giờ phút này, Renault nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng làm đâu vào đấy, cũng không tránh người bên ngoài nhìn thấy quy trình chế biến nước tương, lúc ban đầu còn mỉm cười, còn có mấy phần không thèm để ý.

Dù sao, loại nguyên liệu đun sôi gan ngỗng này, chỉ có phối với món nước tương mà hắn độc môn nghiên cứu, mới có thể tăng vị giác lên tới cực hạn.

Đổi một loại nước tương khác, khẳng định cũng không phải là cái cảm giác kia nữa.

Chỉ có điều, chờ đến lúc thấy tận mắt Bạch Tiểu Thăng làm xong phối liệu, vị đầu bếp Raunold này lập tức sững sờ, tựa hồ như không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng sẽ thêm thứ gì đó.

Rất nhanh, nước tương đã nấu xong, xối lên phía trên của gan ngỗng.

Bạch Tiểu Thăng bày bàn, có thể xưng là hoàn mỹ, cùng với đầu bếp Raunold cân sức ngang tài.

- Xin mời.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, sau đó làm cái thủ thế mời.

Raunold là người đầu tiên nếm thử, hắn nhíu mày, nhìn đồ ăn, sau đó nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại im lặng không nói một lời.

Lão quản gia nóng lòng muốn biết đáp án, là người thứ hai đi lên nhấm nháp.

- Thực là không tồi a.

Món gan ngỗng vừa rồi, hắn cũng đã thưởng thức qua, bây giờ nếm phần gan ngỗng này của Bạch Tiểu Thăng mà nói, ngay cả bản thân lão cũng nhịn không được mà bật thốt tán thưởng.

Ngay cả hắn đều tán dương như thế, có thể thấy được chút ít vấn đề.

- Ăn ngon, ăn ngon a.

Tôn Jerry vội vã cũng không nhịn nổi, mang Tiểu Emma đi qua nhấm nháp thử, sau khi thử xong cũng liên thanh tán thưởng.

- Đại ca ca thật tuyệt.

Tiểu Emma kêu to.

Ngay ở trước mặt người ngoài, tiểu nha đầu cũng không có hô tên Bạch Tiểu Thăng lên, đây cũng do Lâm Vi Vi đã sớm dặn dò trước.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, còn có những người khác nữa cũng đi qua nếm thử một chút.

Trong mâm bày biện gan ngỗng không nhiều, những học đồ kia của đầu bếp Raunold, liền đem phần gan ngỗng khác mới chế biến xong, kết hợp với phần nước tương còn lại mà Bạch Tiểu Thăng đã chế biến đưa cho mọi người.

Kể từ đó, mỗi người đều có thể nếm thử một chút, sau đó là liên tiếp gật đầu tán thưởng.

Thẳng thắn mà nói, phần gan ngỗng này của Bạch Tiểu Thăng so với phần mà đầu bếp Raunold làm, ở cảm giác dường như có chỗ khác biệt, nhưng về mặt chỉnh thể mà nói, gần như tương đương, không phân cao thấp.

Rất nhiều người đều tán thưởng là như thế.

Duy chỉ có vị bếp trường Milo người Ý cùng với đầu bếp Akita là trầm mặc không nói, ánh mắt tràn ngập sự hồ nghi.

- Vị tiên sinh trẻ tuổi này, bên tôi mới nói 'Thực là không tồi'. Có thể nói chính là phần gan ngỗng này không tệ, ngoài ra nước tương đặc chế này của cậu. . . cũng rất khá nha.

Lão quản gia cười ha hả nói.

Ngụ ý, hắn không cho rằng Bạch Tiểu Thăng thắng a.

- Nhiều nhất, coi như đầu bếp Raunold khiêm tốn nhường nhịn, các ngươi cũng chỉ mới tương đương. Không tính là cậu thắng a.

Lão quản gia cười tủm tỉm, nói ra phán đoán của mình.

Những người đang nhấm nháp mỹ thực ở bên kia cũng nhao nhao gật đầu đồng ý, dường như tán thành với cái kết quả tương đối này.

- Hương vị có thể nói rằng trên dưới tuyệt phối, đều là cực tốt.

- Không tệ không tệ, đều có cực hạn riêng của mình, khó phân cao thấp.

Đương nhiên, cùng sánh vai với đầu bếp Raunold làm nước tương, bản thân cũng đã phi thường cao minh rồi.

Hai người Tôn Jerry và Tiểu Emma cũng có cái cảm giác này.

Rất nhiều người nhịn không được mà nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng vỗ tay tán thưởng.

Hắn còn trẻ tuổi như thế mà làm được như vậy đúng là quá tuyệt rồi.

- Bếp trưởng nghĩ như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng đối mặt với lời nghị luận rôm rả của mọi người, hắn lại cười chứ không nói gì, nhẹ giọng hỏi Raunold một chút.

- Giữa trưa, ngài chuẩn bị rượu gì vậy?

Raunold không có trả lời Bạch Tiểu Thăng, ngược lại đột nhiên quay người hỏi lão quản gia.

- Rượu Chateau Treytins ở khu đặc nhưỡng Bordeaux.

Lão quản gia không hiểu vì sao vị đầu bếp Raunold lại có câu hỏi này, lập tức trả lời ngay.

- Bội phục, bội phục, lần này coi như tôi thua.

Renault hỏi xong, thần sắc lại trở nên ảm đạm, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn mình, lập tức thở dài than nhẹ một tiếng, sau đó hắn cất giọng nói.

Đầu bếp Raunold vậy mà chủ động nhận thua sao?

Người ở chung quanh lập tức kinh ngạc vô cùng.

- Ngài nói cái gì? Ngài. . . Thua? Thế nhưng mà, vì cái gì?

Bộ dáng của lão quản gia cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn nói.

Cho dù thua, cũng phải cần đến có cái lý do chứ.

- Đồ Pháp rất là tinh xảo, nhất là ở chỗ tất cả phối liệu đều hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh. Phần gan ngỗng này của tôi tuy rằng màu sắc đẹp và mùi vị ngon, nhưng mà muốn thăng hoa đến cực hạn, cần phối hợp với rượu Brandy. Thế nhưng mà tôi lại không để ý đến, lần này cũng không phải là nguyên bộ đồ dùng của Pháp, không phải là chúng ta không chuẩn bị rượu. Chateau Treytins tuy rằng tốt, nhưng mà so sánh về nồng độ với rượu Brandy thì hơi thấp một chút, không đủ để khiến cho món gan ngỗng này thăng hoa đến cực hạn.

Renault cười khổ.

Lão quản gia nghe xong cũng sững sờ.

Là kém ở chỗ này sao.

Nguyên nhân thất bại, bởi vì bọn hắn chuẩn bị rượu sao?

- Thời điểm cuối cùng vị tiên sinh này ở trong phần nước tương của mình tăng thêm ít rượu Brandy, thì tôi liền biết rõ mình có thể là sơ sót.

Renault thành khẩn nói.

Loại thái độ cử trọng nhược khinh này, cầm được thì cũng buông được, để cho người khác gật gù tán thưởng.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được mà khẽ gật đầu chào với vị đầu bếp kia.

Hiện trường nghị luận xôn xao một hồi.

Thi đấu hai trận, vị thanh niên trẻ tuổi không biết tên này vậy mà đã thắng hai đầu bếp danh tiếng rồi.

Nói ra, quả thực khiến cho người ta khó có thể tin được.

Những người thanh niên nam nữ mà Tôn Jerry mang đến làm khách kia, không nhịn được muốn cầm điện thoại di động của mình ra quay phim chụp hình một phen. Tôn Jerry vừa lúc ở bên cạnh, vội vàng ngăn lại.

- Tiên sinh, ngài nếu như còn tiếp tục như vậy, vậy tôi chỉ có thể mời ngài đi ra ngoài.

Có người không chịu thu điện thoại di động lại, Tôn Jerry liền uy hiếp.

Còn có một trận tỷ thí đặc sắc chưa diễn ra, những người kia tự nhiên không muốn rời đi một chút nào, đành phải thu điện thoại di động một cách không tình nguyện.

- Tuy rằng món ăn của tôi xếp ở sau cùng, nhưng mà không ảnh hưởng đến cảm giác chút nào, vị tiên sinh này, mời đến thưởng thức món điểm tâm ngọt mà tôi đã dày công chuẩn bị.

Bên kia, vị đầu bếp Milo chuyên nấu món Ý làm một cái động tác mời đối với Bạch Tiểu Thăng, sau đó cười to nói.

Nhìn thấy hai người đầu bếp đồng hành liên tiếp thất bại, vị đầu bếp Milo này cũng không có một tia lo nghĩ nào, thần sắc vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh.

Điều này cũng làm cho tâm lý của lão quản gia ở một bên cảm thấy an tâm một chút, chứ nếu không phải vậy thì hắn nhận thấy có chút kinh hoàng.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu nở nụ cười với đầu bếp Milo, sau đó cất bước đi qua.

Bên kia đặt ở trên bàn là một dĩa sứ trắng tinh khiết, bên trên bày biện một khối bánh ngọt không có gì lạ cùng loại với bánh ngọt Macaron, bên cạnh tô điểm rất đẹp, nhìn tổng thể cũng làm cho người ta cảm thấy tươi mát vô cùng.

- Tôi sử dụng phụ liệu khô rất nhiều, ngài có thể tùy ý ăn, người ở bên ngoài muốn thưởng thức cũng có thể tùy ý.

Milo rất là hào phóng nói.

Bên trong ba vị đầu bếp, thì vị đầu bếp mập mạp thật thà luôn nở nụ cười híp cả mắt này, cũng là người có thái độ hòa nhã nhất.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, lấy một mẩu bánh ngọt lên nhẹ nhàng cắn một cái, tinh tế thưởng thức.

Milo ở một bên nhìn chăm chú.

Chung quanh tất cả mọi người cũng đều nhìn chăm chú phản ứng của Bạch Tiểu Thăng, nhìn chăm chú miếng bánh ngọt đang nằm trong tay của hắn.

- Lợi hại.

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi thưởng thức một phen, rốt cục mở miệng.

Chỉ có hai chữ, lại là câu trước nay chưa từng tán thưởng ra ngoài.

- Lợi hại ở điểm nào vậy, hỡi người anh em của tôi.

Vị đầu bếp Milo thái độ cởi mở cười một tiếng.

Luận bề ngoài, món điểm tâm ngọt này của hắn, có thể nói là rất bình thường không có gì lạ.

- Món ăn của người Ý lấy pho mát làm trung tâm, pho mát nổi danh là món ăn hưởng thụ, món bánh ngọt điểm tâm của vị đầu bếp Milo này, ít nhất dung hợp sáu loại pho mát khác biệt, phó mát ở phần trung tâm tuy ngọt mà không ngán, hương thơm ngọt ngào bền bỉ, cảm giác biến ảo lại vô cùng phong phú, lại không xung đột lẫn nhau. Đạt đến cực hạn của đồ ngọt.

Bạch Tiểu Thăng tán thưởng nói.

Mọi người ở đây giật mình nhìn khối bánh ngọt ở trong tay Bạch Tiểu Thăng, cũng nhịn không được mà khẽ nuốt một ngụm nước miếng, không nhịn được mà muốn thưởng thức một phen.

Vị đầu bếp Milo kia nghe được rất là vui vẻ, cười ha hả, phất phất tay ra hiệu cho mấy vị học đồ đem món điểm tâm ngọt kia phân phát cho mọi người.

Người được nếm món bánh ngọt đó, đôi mắt không nhịn được bỗng nhiên sáng lên, giống như lần đầu tiên trong cuộc đời ăn vào trong miệng một món ngon chạm đến cảm giác cực hạn.

Thậm chí ngay cả Akita, Raunold đều giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Ánh mắt của Lão quản gia bỗng nhiên sáng ngời.

Thời điểm lần đầu tiên khi ăn vào, hắn liền vững tin vào trận so đấu lần này, Bạch Tiểu Thăng tuyệt không có khả năng thắng.

Cần biết rằng, món điểm tâm ngọt có thể không cần phối hợp với rượu hay nước gì, hay là thức ăn, đây hoàn toàn là một món ăn độc lập, mà Bạch Tiểu Thăng làm lại cho dù đạt cực hạn, cũng tuyệt không có khả năng siêu việt hơn món này.

Không phải, cho dù là so sánh cũng là khó khăn.

Lão quản gia lập tức có lòng tin mười phần.

Nguyên bản, thua liền hai trận khiến tâm tình của hắn trở nên khẩn trương.

Quả thật để cho Bạch Tiểu Thăng chiến thắng, bọn hắn liền phải rút lui, đây chẳng phải là làm trễ nải chuyện tốt của Jose tiên sinh sao.

Một trận sau cùng này, nói cái gì cũng không thể bại được.

- Vị tiên sinh trẻ tuổi này, không biết rằng cậu có gì chỉ giáo với tôi không?

Milo cười nhìn Bạch Tiểu Thăng nói.

Mấy người Tôn Jerry, Tiểu Emma, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, thậm chí những thanh niên nam nữ khách quý kia, trong nháy mắt không hẹn mà cùng quay người nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, lần này, không ai xem trọng Bạch Tiểu Thăng sẽ chiến thắng.

Bởi vì bọn họ đều không nghĩ ra, còn có người nào có thể làm tốt hơn như thế này, còn có món ngon nào có thể vượt qua sự tồn tại của món điểm tâm ngọt kia.

Bạch Tiểu Thăng nhìn đầu bếp Milo, cũng nở một nụ cười.

- Vị đầu bếp Milo này nói món điểm tâm ngọt kia, nếu muốn vượt qua, khẳng định là rất khó. Không bằng, chúng ta làm một trận đánh cược, như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng nói.

Ánh mắt của Milo trở nên ngạc nhiên.

- Nếu như tôi có thể phân biệt ra tất cả các nguyên liệu ở bên trong món điểm tâm ngọt này, cùng với các thủ pháp xử lý đặc thù, có thể coi như tôi thắng hay không?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Đã không có khả năng siêu việt, vậy thì dùng phương pháp phá giải.

Lấy năng lực của Hồng Liên, phân tích ra thành phần, đẩy ngược quy trình công nghệ chế tạo, không tính là việc khó gì.

Đầu bếp Milo nghe Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức cười ha hả, tựa như là nghe được một chuyện cười lớn.

Trò cười.

Coi như trợ thủ thân mật nhất ở bên cạnh hắn tiết lộ đi chăng nữa, thì cũng có nhiều thứ then chốt mà họ không biết rõ.

Cái người trẻ tuổi này nói có thể phân biệt nguyên liệu, cùng phương pháp xử lý sao?

- Tốt, nếu như cậu có thể đoán được, tôi cam tâm nhận thua.

Milo cười to.

Lão quản gia nghe vậy liền giật mình, nhưng khi xem qua thần sắc của đầu bếp Milo nhìn tự tin vô cùng, sau đó suy nghĩ độ khó ở trong này, lập tức nở nụ cười.

Cái người trẻ tuổi này, không phải điên rồi sao, vậy thì không có biện pháp rồi, khả năng này chắc hẳn là thấy mình sắp thất bại nên đang kiếm cớ đây mà.

Lão quản gia nhịn không được liếc mắt nhìn Milo một chút, trong lòng thầm nói.

Hai vị đầu bếp trước đây thua không có cách, chưa hẳn là không trân quý danh tiếng của mình. Mà lần này, nói nguyên liệu cùng cách chế tác, chỉ cần sai một chút thôi, thì đã coi như thua.

Huống hồ, cái người trẻ tuổi này nói nguyên liệu đúng hay sai, thì lại không có người nào có thể biết. . . Coi như hoàn toàn đúng, thì vị đầu bếp Milo kia cũng hoàn toàn có thể thề thốt phủ nhận.

Lão quản gia nở nụ cười vui vẻ.

- Lần này, thắng là chuyện nhất định.

- Đầu tiên, ở phần hạch tâm của món bánh ngọt, chính là pho mát Mossola được làm từ sữa trâu, gia nhập thêm bên trong hỗn hợp pho mát Maas Capone, điều hòa theo tỉ lệ là. . .

Thời khắc tâm tư của Lão quản gia chuyển động, Bạch Tiểu Thăng đã cao giọng mở miệng nói.

Bạch Tiểu Thăng tựa như là nhìn qua bảng phối liệu cặn kẽ nhất, thuận miệng mà ra, thế mà liều lượng phối trộn cùng với phương pháp gia công đều nói ra.

Nụ cười trên mặt của đầu bếp Milo lập tức cứng lại, mắt như hạt châu trừng tròn xoe, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Điều đó không có khả năng a.

Trong lòng của đầu bếp Milo đang gào thét.

Rất nhiều thứ, chính là ý tưởng mà hắn quanh năm suốt tháng làm rất nhiều thí nghiệm mới có được, người bên ngoài tuyệt đối không có khả năng biết rõ như thế.

Càng đừng đề cập đến cái tên tiểu tử này là lần thứ nhất ăn được, khó nói hắn chính là một vị thần, thế mà có thể bình phẩm ra nhiều khuất tất bên trong như vậy.

Thượng Đế.

Milo quả thật là bị chấn kinh.

Những vị học đồ mà đầu bếp Milo mang tới kia, sau khi há hốc kinh ngạc, thì dường như ánh mắt lại bắn ra tia sáng dị dạng sáng chói, thần thái hưng phấn khác thường, có người thậm chí đang âm thầm ghi chép.

Raunold và Akita ở bên cạnh, ánh mắt cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng sinh huy, tựa hồ như đang dụng tâm ghi chép lại công thức.

Những thứ này, đều là thứ dù có tiền cũng không mua được.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nói ra phương thức phối trộn của bốn loại nguyên liệu, cùng phương pháp xử lý, đầu bếp Milo liền không chịu nổi.

- Đủ, đủ rồi. Trận tỷ thí này, tôi nhận thua.

Đầu bếp Milo kêu to ngăn cản Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói ra.

Nói đùa sao.

Nếu như phối phương mà mình đang sở hữu đều bị nói ra, vậy cái công thức đồ ngọt này cũng không còn thuộc về một mình hắn nữa mà là của tất cả mọi người.

Cái tổn thất kia quả thực rất lớn.

Milo nhận thua, khiến cho mọi người ở toàn trường lâm vào chấn kinh.

Nụ cười của Lão quản gia còn đang tươi tắn, lại lập tức cứng ở trên mặt.

Đầu bếp Milo thế mà nhận thua.

Đối diện với áp lực từ ba vị đầu bếp, toàn bộ đều thắng.

Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

- Oa, thắng rồi.

Tôn Jerry lập tức lấy lại tinh thần, sau đó kinh hỉ kêu to, hận không thể nhảy dựng cả lên.

Theo một tiếng reo hò của hắn, đám người cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, vô cùng kính sợ nhìn Bạch Tiểu Thăng, đồng thời tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, kéo dài không thôi.

Bộ dáng của Lão quản gia cực độ không tình nguyện, cũng đành phải vỗ tay khen ngợi.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng cười tủm tỉm nhận lời khen ngợi và thăm hỏi mọi người, liền đi đến bên cạnh lão quản gia, bắt lấy tai nghe Bluetooth trong lỗ tai của lão.

Lão quản gia muốn ngăn cản hành động này, nhưng đã chậm.

Bạch Tiểu Thăng đeo lên trên tai của mình, trực tiếp nói mấy lời đối với đầu dây bên kia.

- Jose tiên sinh, tôi cảm thấy, tràng diện náo nhiệt như vậy, ngươi khẳng định là sẽ không bỏ qua, ngươi bây giờ hẳn là đang ở phụ cận đi, đang ở trong một chiếc xe nào đó dưới bóng cây xanh râm mát sao? Đừng lẩn trốn nữa, ra đi. Thuận tiện dẫn theo đám người này của ngươi rời đi, chúng tôi không cần phục vụ cao cấp như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Ở chỗ này, tôi còn vì ngươi chuẩn bị một phần lễ vật kinh hỉ, ngươi không muốn đến xem thử sao?

Bên trong tai nghe Bluetooth, đầu tiên là một phen trầm mặc, sau đó có tiếng cười truyền ra.

Là Jose.

- Thật không nghĩ tới, ngươi vậy mà có thể thắng. Rất tốt, vậy tôi liền tới xem một chút, ngươi đến cùng là có năng lực gì, có thể lực áp ba vị đầu bếp.

Ngụy Tuyết Uyên nói.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nhẹ nhàng.

Bên trong ánh mắt của hắn, càng lộ ra một tia ý nghĩ xấu.

Tới đi, Jose tiên sinh.

Ở chỗ này, ta đã chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ, để cho ngươi biết rõ rằng, nếu dám quấy rầy sự yên tĩnh của chúng ta, thì phải trả một cái giá thật lớn như thế nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận