Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1256: Đừng để tôi gặp lại cậu !

Bạch Tiểu Thăng trò chuyện cùng Ngụy Tuyết Uyên xong gỡ xuống tai nghe bluetooth nhìn phía bên kia rừng rậm.

Tuy rằng cùng cái vị Joss kia, chỉ có duyên gặp mặt một lần. Nhưng ấn tượng của Bạch Tiểu Thăng đối với người này vẫn có được một chút phỏng đoán về tính cách của hắn.

Động tĩnh lớn như vậy, người kia không thể không có khả năng hiếu kỳ, nhất định sẽ đích thân tới hiện trường!

Bạch Tiểu Thăng phát hiện ra không riêng gì lão quản gia mang tai nghe bluetooth mà trong lúc bọn họ tỉ thí thì những người hầu đứng phía trước và sao đều có đeo tai nghe bluetooth, đây là một cách làm tương đối mất lễ nghi thề mà lão quản gia cũng không ngăn cản. Bạch Tiểu Thăng lưu ý người hầu nữ kia, phát hiện ở tại trên ngực của cô ta còn có cài một khuy áo rất khác biệt, nhìn kỹ, có thể thấy đó là một cái camera nhỏ bé, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì khả năng cái này chính là một thiết bị quay chụp.

Có thể, Joss đang ở trên một trong các chiếc xe bên kia, nhìn thấy tất cả những gì xảy ra ở bên này.

Đương nhiên, cũng có khả năng là hắn đang ở trong nhà.

Có điều cuộc trò chuyện vừa nãy đã xác minh được suy đoán ban đầu của Bạch Tiểu Thăng là đúng.

Joss đang ở hiện trường!

- Tiên sinh, hiện tại có thể đem tai nghe trả lại tôi được chưa !

Lão quản gia thấy Bạch Tiểu Thăng nói xong, đem tai nghe bluetooth lấy lại, trên mặt nhất thời hiện ra mấy phần tức giận.

Vị quản gia này, có thể là lần đầu tiên biểu hiện ra sự phẫn nộ cùng bất mãn của bản thân.

Nhưng điều này cũng có thể lý giải.

Lần này, không những không hoàn thành nhiệm vụ mà Jose tiên sinh dặn dò, khiến nhiệm vụ thất bại thảm hại, lại còn bị nhìn thấu, lấy đi tai nghe bluetooth, làm cho đối phương nói chuyện cùng với Jose tiên sinh.

Việc này đối với lão quản gia xem ra, là thất trách lớn lao, là sỉ nhục!

Bạch Tiểu Thăng đối với thái độ của lão quản gia cũng không để ý lắm, nở nụ cười hòa khí, đem tai nghe bluetooth đặt vào trong tay đối phương.

Lão quản gia sắc mặt lạnh lẽo cầm về, đeo lại tai nghe.

- Đúng vậy, tiên sinh. Vâng, tôi đã rõ.

Lão quản gia thấp giọng trả lời một phen, sắc mặt mới tốt lên một ít.

Xem ra, Joss vẫn chưa trách phạt hắn.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Lão quản gia nhìn Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, xem như là lễ phép hỏi thăm, sau đó chào hỏi rút lui.

Dù sao, bọn họ thua, cứ tuân theo ước định mà làm, không thể lại quấy rầy "Vi Vi tiểu thư".

Khúc nhạc dạo của Bạch Tiểu Thăng cùng lão quản gia bên đây cũng không gây chú ý cho mọi người.

Bởi vì những người bên ngoài đều đang quây quanh bên người ba vị bếp trưởng.

Tuy rằng ba vị bếp trưởng trên miệng là "Bại", nhưng kỳ thực đối với danh dự của bọn họ, cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Nghiêm chỉnh mà nói, Akita xem như là thảm nhất, chân chính bại bởi đao pháp, thế nhưng bản thân đao pháp của hắn kỳ thực đã đạt đến một loại đỉnh cao, đây là việc không thể phủ nhận.

Renault đầu bếp trưởng "Thua", phải gọi là vì "Sơ sẩy", sơ sót vẻn vẹn chỉ là vì phối rượu mà thôi, món ăn hoàn toàn không có vấn đề.

Cho tới bếp trưởng Milo, càng không đó là gọi thua.

Ba vị bếp trưởng này ngay trước mặt mọi người thừa nhận Bạch Tiểu Thăng thắng, ngược lại chứng minh bọn họ tự thân lòng dạ ngay thẳng, có khí độ.

Vì vậy, hình tượng của ba người không những không có bị ảnh hưởng, trái lại còn thắng được lòng kính phục của mọi người.

Hiện tại, ba vị bếp trưởng cấp bậc tông sư này đang ở trước mắt, cơ hội này ngàn năm hiếm thấy, mọi người vội vàng vây xem, cùng chụp ảnh lưu niệm.

Ba vị bếp trưởng cũng thể hiện ra một mặt hiền hoà, thân thiết cùng mọi người trò chuyện.

Kì thực, bọn họ cũng đang đợi, chờ đợi lão quản gia nơi đó tán gẫu xong, xem có hay không có chuyện gì khác cần bọn họ làm.

Đối với Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt ba vị bếp trưởng, có thêm một phần tán thưởng, thưởng thức.

Nguyên nhân cũng bởi vì "Jose tiên sinh" Ngụy Tuyết Uyên, bọn họ cũng đương nhiên cũng cho rằng thân phận của Bạch Tiểu Thăng không tầm thường!

Vẫn là nên kết giao nhiều một chút, ít hỏi thăm thì tốt hơn!

Người bên ngoài vây quanh bếp trưởng, Tôn Jerry, Tiểu Emma lại vây quanh Bạch Tiểu Thăng.

- Không nghĩ tới, nguyên lai anh lại lợi hại như thế, vậy sau này có nên biểu hiện tay nghề một chút không.

Tôn Jerry dường như nhặt được của quý, nhếch miệng cùng Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Em còn muốn ăn cái kia, tiểu... Ca ca nhất định sẽ làm, đúng không.

Tiểu Emma chỉ vào bếp trưởng Milo đang đứng bên kia nói.

Tiểu nha đầu xem như là lưu luyến món bánh ngọt của đầu bếp trưởng Milo kia.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng đứng ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, tuy rằng không có phát ra tiếng, thế nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy kinh ngạc cùng tự hào.

- Chúng ta khoan hãy thong thả tán gẫu, vẫn là trước tiên đưa tiễn khách mời cài đã.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Trên thực tế, khuôn mặt hắn đã xuất hiện vẻ mỏi mệt, tiêu hao thể lực. Thắng liên tiếp ba vòng, đánh đổi cũng không hề nhỏ.

Lập tức, vị Jose tiên sinh kia liền muốn lộ diện, Bạch Tiểu Thăng còn muốn giữ lại mấy phần tinh thần để đối phó với hắn.

Bên kia, lão quản gia đã chào hỏi xong với thủ hạ dưới tay, vội vàng lui trận.

Akita, Renault , Milo ba vị bếp trưởng đi tới, cùng Bạch Tiểu Thăng lễ phép nói tạm biệt.

Ba vị bếp trưởng đều không hẹn mà cùng đưa cho Bạch Tiểu Thăng danh thiếp của chính mình.

- Cậu cầm danh thiếp của chúng tôi, có thể mang người nhà hoặc bạn bè đến, chúng tôi sẽ cung cấp phòng ăn, đến lúc đó chúng tôi tất nhiên sẽ mời cậu thưởng thức tác phẩm đắc ý của chính mình, hoan nghênh lần thứ hai đánh giá giao lưu.

Milo đại biểu cho hai người còn lại, hướng Bạch Tiểu Thăng đưa ra lời mời.

Đây là việc không liên quan đến thân phận, thuần túy là đối với năng lực thưởng thức của Bạch Tiểu Thăng đánh giá, chế tác mỹ thực.

Những người vây xem đem tình cảnh này nhìn ở trong mắt, trong mắt nhất thời nóng bỏng cực kỳ.

Phải biết rằng đây chính là ba vị bếp trưởng chuyên môn mời, còn có thể hưởng dụng đồ ăn mà bếp trưởng tự mình xuống bếp!

Đặc biệt ba vị này còn đồng thời đưa ra lời mời!

Sợ là ngay cả thị trưởng đều không có mặt mũi lớn như vậy!

Đương nhiên, đối với người trẻ tuổi trước mắt này, cũng hoàn toàn có tư cách hưởng dụng loại đãi ngộ như vậy!

Những người nam nữ kia nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt đều hiện lên vẻ chấn động cùng hiếu kỳ.

Nếu như trước đây không phải cùng Tôn Jerry sớm có ước hẹn, không thể chụp ảnh của chủ nhà thì bọn họ đã sớm không kiềm chế nổi lấy điện thoại di động ra chụp lưu lại hình ảnh của người trẻ tuổi này!

Ba vị bếp trưởng cùng Bạch Tiểu Thăng chào hỏi, sau đó liền dẫn học trò cùng thuộc hạ rời đi.

Mọi người một đường nhìn theo họ.

Lão quản gia bên kia rút lui cũng cực nhanh, đồ vật cấp tốc mang đi, đồng thời đem sân bãi quét tước sạch sành sanh.

Lão quản gia còn cố ý chạy đến trước mặt Tôn Jerry, hỏi dò một phen xem mặt cỏ có cần thay đổi hay không.

Trên thực tế, thảm cỏ này trước đây không lâu mới đổi qua, cũng không sợ bị dẫm đạp hư.

Tôn Jerry vì muốn thể hiện ra mặt hài hước của mình nên trả lời với lão quản gia là mình muốn tiền mặt.

Lão quản gia lại tin là thật, tiện tay từ trên người lấy ra một phong thư, đưa cho Tôn Jerry.

Bên trong là một xấp tiền thật dày còn là đô la mỹ, ước chừng hơn một vạn!

Tôn Jerry sau khi nhìn thấy, có cảm giác giật mình.

Lão quản gia lễ phép hơi khom người xem như chào hỏi sau đó dẫn người rời đi.

Tôn Jerry cầm nhiều tiền như vậy, nhất thời thấp thỏm, muốn đưa trả lại nhưng người đã đi xa rồi.

Là giữ hay là trả lại đây, hắn không thể quyết định được liền nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng cầu cứu.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, ra hiệu Tôn Jerry có thể nhận lấy.

Tôn Jerry lúc này mới không còn tâm tư đuổi theo nữa.

Lão quản gia với người của ông ấy vừa đi khỏi, lúc này trong đình viện chỉ còn lại năm người Bạch Tiểu Thăng và những người khách quý của Tôn Jerry mời đến tham gia kia.

Những người kia vây quanh Tôn Jerry, mồm năm miệng mười, lao nhao hỏi thăm cái gì đó.

Bạch Tiểu Thăng mắt thấy lão quản gia mang đoàn xe rời đi, nhưng có một chiếc xe thương vụ giá trị khoảng trăm vạn trông có vẻ không đáng chú ý đi ra ngoài, dừng lại ngoài viện gia đình của Tôn Jerry.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế khẽ mỉm cười.

Chủ nhân chân chính, rốt cục cũng đã hiện thân !

Cửa của chiếc xe thương vụ kia vừa mở ra, một người đàn ông mang theo chiếc kính râm lớn liền đi xuống xe, hướng bên này đi tới.

Không có người hầu đi theo.

Bạch Tiểu Thăng liếc qua một chút liền nhìn ra, chính là hắn, Joss!

Những người đang cùng Tôn Jerry nói chuyện cũng phát hiện sự hiện hiện của Joss, nhất thời tò mò nhìn sang.

Bạch Tiểu Thăng tiến lên nghênh tiếp.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh theo ở phía sau hắn.

Song phương cách nhau khoảng hai mét, đều dừng bước chân lại.

- Thật lợi hại, không nghĩ tới cậu lại là cao thủ về trù nghệ!

Joss tiên sinh, cũng chính là Ngụy Tuyết Uyên, nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Tôi thực sự đã đánh giá thấp cậu rồi ! Cậu đến từ thế gia trù nghệ nào sao?

Ngụy Tuyết Uyên hỏi dò câu này, mang theo sự than thở, cũng có trào phúng.

Đối với tài nấu ăn tinh nghệ như thế, còn không phải là làm nghề đầu bếp à.

- Tôi chỉ là biết nhiều một chút mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười:

- Có phải là rất bác học không?

Ngụy Tuyết Uyên khẽ cười một tiếng, ánh mắt lướt qua Bạch Tiểu Thăng, rơi xuống trên mặt Lâm Vi Vi, âm thanh cũng biến thành ôn nhu hẳn lên:

- Vi Vi tiểu thư, tôi còn chưa biết họ tên đầy đủ của cô đấy. Lần này hành động của tôi tuy rằng hơi đường đột, nhưng thành ý của tôi rất rõ ràng, tôi đối với cô rất yêu thích.

Ngụy Tuyết Uyên lần thứ hai biểu đạt tâm ý ái mộ của mình.

- Vậy thì tôi, thực sự là chịu không nổi vinh hạnh ấy đâu.

Lâm Vi Vi cười nhạt.

- Đáng tiếc, Jose tiên sinh cũng không phải kiểu đàn ông mà tôi yêu thích. Ngài an bài cho tôi lần này tuy rằng đủ phô trương, nhưng hoàn toàn không đủ để cho tôi có nhiều kinh diễm.

Lâm Vi Vi ngữ khí rất bình tĩnh.

Nàng cùng Lôi Nghênh và Bạch Tiểu Thăng đi với nhau hai, ba năm qua, giá trị bản thân của hai người tích lũy, cũng đã có ngàn vạn khoảng cách.

Nguyên nhân không gì khác, đó là Bạch Tiểu Thăng cho cô cùng Lôi Nghênh một ít cổ phần của công ty!

Tôn Bạch Trí Thắng, Tuyết Liên Vạn Hòa đều nằm ở thời kỳ phát triển siêu cao, những cổ phần kia mang đến tiền lời giống như quả cầu tuyết vậy, làm người ta líu lưỡi.

Không hề chút khuếch đại nào khi nói, nếu như Lâm Vi Vi đồng ý, cô hoàn toàn có thể cái gì đều không làm, ngồi mát ăn bát vàng, mỗi ngày uống rượu ngon ăn bữa tiệc lớn.

Loại hình thức ân cần kiểu quý tộc của Ngụy Tuyết Uyên này, hoàn toàn không hề xúc động tới cô!

Nghe Lâm Vi Vi nói chuyện như vậy, Ngụy Tuyết Uyên âm trầm liếc nhìn cô nàng một cái, thầm nghĩ trong lòng:

Xem ra là mình nhìn cô nàng còn đang nông cạn! Cô bé này đã từng trải qua, từng va chạm xã hội! Không sai!

Ngụy Tuyết Uyên không những không sinh khí, ngược lại đối với Lâm Vi Vi càng sinh lòng thưởng thức.

- Hai ngày nay nhận được thịnh tình 'Khoản đãi' của Jose tiên sinh, phía chúng tôi bên này cũng nên cần thiết báo đáp lại, cũng vì ngài mà chuẩn bị một kinh hỉ nho nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Ánh mắt nghi hoặc của Ngụy Tuyết Uyên nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng tiến về phía những người nam nữ danh môn kia vẫy vẫy tay, mỉm cười cất giọng nói:

- Các vị phóng viên bằng hữu, còn đứng ngây ra đó làm gì? Ở quảng trường này bày ra trận chiến lớn như vậy, dễ dàng mời được đến ba vị bếp trưởng đỉnh cấp, vị ông chủ thần bí đó đang ở trước mắt các vị đấy, nhân vật lớn như vậy, các vị không muốn phỏng vấn à!

Kỳ thực, không cần Bạch Tiểu Thăng bắt chuyện, những người nam nữ kia đã nhìn chằm chằm vào Ngụy Tuyết Uyên!

Rất nhiều người lấy điện thoại di động ra, tiến hành quay chụp.

Càng có nhiều nữ phóng viên không nhẫn nại được, vội vã tiến lên hỏi thăm ——

- Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài đến từ gia tộc nào? Xuất ra đại thủ bút như thế truy cầu một nữ nhân mới quen ngài cảm thấy thích hợp sao?

- Có thể thỉnh cầu được ba vị bếp trưởng cao cấp nhất? Lại là Hoa kiều, xin hỏi ngài đến từ Đông thành hay là Chinatown?

- Ngài làm việc kiêu căng như vậy có bị người trong gia tộc chê trách hay không?

Nghe các câu hỏi liên tiếp hai con mắt sau kính râm của Ngụy Tuyết Uyên thu nhỏ lại.

Đối phương lại tìm đến cho hắn một đám ký giả nhà báo, trực tiếp ở hiện trường phỏng vấn hắn!

Hơn nữa nghe những người này tự giới thiệu, đều là những hãng truyền thông nhỏ hoàn toàn chưa từng nghe tới, không biết là cái tạp chí Bát Quái, tiểu tòa soạn báo gì.

Hắn Ngụy Tuyết Uyên, đường đường là người nhà họ Ngụy, làm sao có khả năng tiếp nhận phỏng vấn của những người này!

Nếu truyền đi, còn biết xấu hổ hay không!

Ngụy Tuyết Uyên nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, lạnh lùng nói:

- Đây là có ý gì, đây chính là kinh hỉ mà cậu dành cho tôi sao?

- Tiếp thu phỏng vấn đi, cao hứng một chút. Đây đều là các hãng truyền thông của bản địa Trung Quốc, tuy rằng hơi nhỏ một tẹo, thế nhưng ngài vẫn là nên ủng hộ họ một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn chính là cố ý, để Tôn Jerry dùng tiền tìm đến một nhóm tiểu truyền thông chuyên đăng chuyện vặt vãnh, càng nhỏ càng tốt, càng thích Bát Quái càng tốt.

Thuần túy là làm cho Ngụy Tuyết Uyên buồn nôn!

Như cái tên này vậy, vừa nhìn liền thấy gia thế cực cao, là người có thân phận không tầm thường, một khi leo lên trang bìa của các tờ báo nhỏ Trung Quốc, nếu như truyền tới mấy người trong vòng tròn, e sợ là sẽ bị cười đến rụng răng.

Nếu như hắn trong lúc vô tình thuận miệng đáp lại những vấn đề của đám phóng viên này đặt ra, cái kia lại càng không được, nếu bị truyền đến gia tộc hắn, ở trong gia tộc e sợ đều sẽ bị người ta chế nhạo.

Coi như hắn không trả lời, trước mắt tin tưởng những phóng viên lá cải này cũng có thể làm ra những tiêu đề kinh thế hãi tục, cùng với nội dung đặc sắc.

Nhìn bọn họ dùng điện thoại di động liên tiếp chụp ảnh, muốn cho Ngụy Tuyết Uyên lưu lại một màn đặc sắc.

Càng chết người hơn chính là những tiểu truyền thông này không sợ nhất chính là đắc tội với đại nhân vật, có thể đùa với lửa!

Hai con mắt sau kính của râm Ngụy Tuyết Uyên hung tợn trừng lớn nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, không nói một lời, quay đầu liền đi.

Ở lại nhiều thêm một giây có thể sẽ làm cho những tên ký giả ngu mụi này có thêm thu hoạch.

- Như thế nào lại đi nhanh vậy, ở lại thêm một lúc nữa đi.

Bạch Tiểu Thăng lại còn giương giọng giữ lại.

Ngụy Tuyết Uyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Những người nam nữ tiểu nhà báo kia, như ruồi bâu lấy mật, các vấn đề lúc đầu đưa ra truy hỏi còn có thể lý giải được nhưng càng về sau càng táo bạo càng đặt ra nhiều câu hỏi khó có thể lý giải được.

Ở lâu thêm một phút nữa, Ngụy Tuyết Uyên cảm thấy khó chịu đến cực điểm.

Đối mặt với các nhà báo "Nhiệt tình" đi theo, Ngụy Tuyết Uyên lúc đầu còn có thể duy trì tư thái, đến lúc sau bị người ta ngăn cản lôi kéo, khoảnh khắc đó trông vô cùng chật vật.

Ra khỏi toà viện chỉ cần cái sơ sẩy một cái thôi thì cũng có thể té sml.

Chật vật, tới cực điểm!

Đường đường là con cháu hào môn nhà họ Ngụy, thậm chí ở Chinadega chiếm cứ một địa phương!

Hiện tại lại để người ta trêu đùa như vậy, còn trước mặt mọi người suýt chút nữa xấu mặt!

Thời điểm Ngụy Tuyết Uyên hốt hoảng trốn lên xe, còn không quên phẫn nộ xoay người lại, xa xa chỉ tay vào người Bạch Tiểu Thăng.

Mày, mày nhớ kĩ món nợ này cho tao !

Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Tôn Jerry, Tiểu Emma đứng ở xa xa chú ý diễn biến bên đó, thậm chí cười ha ha phất tay tiễn đưa Ngụy Tuyết Uyên.

Tình cảnh đó rơi xuống trong mắt Ngụy Tuyết Uyên, quả thực làm hắn tức điên lên.

Cửa xe của chiếc xe thương vụ kia vừa đóng, vội vàng chạy ngay.

Phía sau còn có các ký giả theo sát không ngừng nghỉ, có điều bọn họ đuổi theo một phen, mắt thấy theo không kịp nữa, bọn họ cũng chỉ có thể coi như bỏ qua.

Những tiểu kí giả kia hưng phấn không thôi, vội vã rời đi chuẩn bị viết bài.

Lẽ ra, bọn họ còn nên phỏng vấn Bạch Tiểu Thăng thêm một hồi nữa.

Có điều, Tôn Jerry có ý tứ giữ lại Bạch Tiểu Thăng, thời điểm mời những người này đến, đã nói chuyện với nhau sáng tỏ rồi ——

Có tin tức đứng đầu, hơn nữa lại còn chi trả cho bọn họ một số tiền thù lao lớn, yêu cầu chính là không cho phép bọn họ quay chụp, phỏng vấn Bạch Tiểu Thăng - người đang đứng ở bên kia.

Lúc nãy, thừa dịp có khe hở, Lâm Vi Vi đã thông qua di động thanh toán cho mỗi người trong bọn họ thù lao.

Nhóm người này thật là giữ đúng lời nói, đáp ứng được, cũng thật làm được, lúc này thẳng thắn rời đi.

- Được rồi, hiện ở đây đã giải quyết được vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng mắt thấy người ngoài đã đi hết, lúc này mói nhìn mọi người đang đứng phía sau nở nụ cười:

- Lần này có thể yên tĩnh được rồi.

Vấn đề đã được giải quyết, Tôn Jerry, Tiểu Emma đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác tựa hồ có cái gì đó không đúng lắm.

- Chờ đã, chúng ta dùng bữa trưa thật giống như không thức ăn!

Lão quản gia của bọn họ bỏ chạy sạch sành sanh, ngay cả một hạt gạo đều không có bỏ lại.

Chỉ dựa vào thưởng thức mấy cái món hoa mỹ như cá nóc đâm thân, gan ngỗng kiểu Pháp, cộng thêm một khối nhỏ điểm tâm ngọt liền giải quyết bữa trưa, đó là điều không thể!

Tôn Jerry bỗng nhiên có loại cảm giác ảo não, đây là cá cược mỹ thực, nên đặt sau bữa cơm trưa thì mới tốt!

Tiểu Emma tha thiết mong chờ nhìn Bạch Tiểu Thăng, nói với giọng tội nghiệp:

- Anh Tiểu Thăng, anh sẽ cho chúng em ăn no đúng không ?

Bạch Tiểu Thăng dùng vẻ mặt xin lỗi nhìn tiểu Emma, hiện tại mọi chuyện đã xong tác dụng phụ của việc tăng năng lực lên cực hạn trong thời gian ngắn cũng đã bắt đầu xuất hiện hắn hiện tại rất buồn ngủ.

Đừng tưởng rằng có hệ thống phụ trợ, thì thật sự có thể vô địch, tác dụng phụ của nó rất đòi mạng.

Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ nở nụ cười:

- Anh trước tiên cần phải đi ngủ một giấc đã, mệt mỏi quá rồi. Bữa trưa, chính các vị tự giải quyết đi, cũng không cần gọi anh đâu. Chờ anh tỉnh ngủ, lại làm đồ ăn cho Tiểu Emma sau.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng đi thằng về phòng, hắn vội vã muốn đi ngủ một giấc, bổ sung thể lực.

Tôn Jerry, Tiểu Emma ngạc nhiên nhìn hắn rời khỏi.

Tuy rằng đã đánh đuổi được nhóm người của Jose, thế nhưng bọn họ lại có cảm giác không được cao hứng cho lắm...

- Đừng đi mà, làm một bữa cơm mà thôi, phí không bao nhiêu sức lực đâu, đừng tức giận mà.

- Em làm trợ thủ cho anh có được hay không, anh Tiểu Thăng.

Tôn Jerry, Tiểu Emma nhất thời kêu rên, muốn đuổi tới níu kéo Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi cười ngăn bọn họ lại:

- Được rồi, bữa cơm này vẫn là để tôi làm là được rồi. Nhìn bộ dáng của các vị, lẽ nào là ghét bỏ cơm nước tôi nấu?

Tôn Jerry, Tiểu Emma cái gì cũng không dám nói nữa.

Lâm Vi Vi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hai người buồn bã ỉu xìu, quay sang nói với Lôi Nghênh:

- Lôi Nghênh, anh đi hỗ trợ tôi, đến siêu thị một chuyến, tôi đưa cho anh danh sách mấy thứ cần mua.

Lôi Nghênh nở nụ cười, gật gật đầu.

- Tôi sẽ đi cùng cậu, chắc cậu không quen thuộc bên này lắm..

Tôn Jerry lầm bầm.

Lập tức phân công sáng tỏ, Tôn Jerry cùng Lôi Nghênh đi mua thức ăn, Lâm Vi Vi, Tiểu Emma lưu lại Bạch Tiểu Thăng yên tâm ngủ ngon.

Trong xe thương vụ, Ngụy Tuyết Uyên quả thực muốn phát hỏa, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vốn dĩ là, hắn trong lòng tràn đầy sung sướng đến xem trò vui, nghĩ trước mặt mọi người làm cho đối phương mất hết bộ mặt, lại nhân cơ hội thắng được cùng Lâm Vi Vi một ngày hẹn hò.

Ngay ở trước mặt người đàn ông kia, mang Lâm Vi Vi, đi cùng nhau đi ăn tối, cũng coi như là ngay mặt báo mối thù lúc trước.

Kết quả, lại bị đối phương đào hố.

Tao nhớ kỹ mày!

Nghĩ đến gương mặt Bạch Tiểu Thăng lúc đó, Ngụy Tuyết Uyên hận đến ghi lòng tạc dạ:

- Đừng để cho tao nắm được cơ hội, nếu không, tao sẽ hại chết mày!

P/S: Tiêu BTT rồi gây thù với người nhà vợ rồi làm sao đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận