Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1257: Làm bạn đi dạo Tây Thành

Bạch Tiểu Thăng ngủ một giấc thật lâu cho đến khi ngoài cửa sổ trời đã tối đen đường phố đã lên đèn.

Mắt nhìn thời gian, giờ này cũng đã đến giờ ăn cơm tối rồi, hắn ngủ một mực từ giữa trưa cho đến bây giờ.

Bạch Tiểu Thăng ngồi dậy, ngáp một cái, duỗi cái lưng mệt mỏi thật dài, cảm giác thể xác và tinh thần thư thái.

Tinh thần cuối cùng cũng khôi phục được toàn bộ.

Ở trong một thời gian ngắn đem toàn bộ tinh thần, lực chú ý, lực phản ứng tăng lên đến cực hạn, có thể thuần thục cả một lĩnh vực đạt tới tầng thứ như một chuyên gia đỉnh cấp về phương diện này, tất nhiên phải bỏ ra đại giới như vậy. May mắn cũng chỉ là làm đồ ăn mà thôi, nếu như làm nghiên cứu khoa học gì đó, chỉ sợ bản thân phải phế bỏ.

- Sau này, cũng không thể đối cứng như vậy, cho dù nhà có vạn lượng hoàng kim, cũng không bằng thân thể của mình được. Vẫn phải dùng trí mới đúng đắn.

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm nói.

Sau một phen cảm khái, hắn liền cảm giác bụng đói kêu vang "Ục ục".

Dù sao, cả ngày hắn cũng chỉ mới ăn có bữa sáng, nguồn dinh dưỡng cung cấp vẫn không đủ.

Bạch Tiểu Thăng ra khỏi phòng, đi xuống lầu bên dưới.

Bốn người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Tôn Jerry và Tiểu Emma đều đang ngồi ở phòng khách, thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thăng đi xuống, lập tức đứng dậy đi qua đón.

- Anh Tiểu Thăng, anh có đói bụng không, chúng em đều đã ăn cơm tối rồi, vẫn lưu lại một phần cho anh, bây giờ em đi hâm nóng lại một chút là có thể ăn được.

Lâm Vi Vi nói.

- Vất vả cho em rồi, Vi Vi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lâm Vi Vi nở nụ cười, sau đó vội vàng chạy về phía nhà bếp.

Hai người Tôn Jerry và Tiểu Emma nhìn thấy Lâm Vi Vi đi rồi, lúc này mới tiến lại gần Bạch Tiểu Thăng càu nhàu.

- Tôi nói, tại sao cậu lại ngủ lâu như vậy a, còn ngủ như chết vậy, căn bản là gọi không dậy. Hơn nữa lúc tôi gõ cửa phòng của cậu, Vi Vi liền quở trách tôi. Tôi nói, cho dù là so tài một trận tài nấu ăn cùng với người khác thôi, có nhất thiết phải mệt mỏi như vậy hay không? Chúng tôi đều đang rất trông mong cậu bộc lộ tài năng ở buổi cơm tối đây này.

Ánh mắt mong chờ của Tôn Jerry cùng với khuôn mặt tội nghiệp tựa như nhất thiết phải ăn bằng được bữa tối chính tay Bạch Tiểu Thăng làm.

- Em muốn ăn cái món điểm tâm nho nhỏ kia a, Tiểu Thăng ca ca. Em thật rất muốn ăn a.

Khuôn mặt của Tiểu Emma cũng u oán một chút, cầm tay của Bạch Tiểu Thăng mà lắc.

Lôi Nghênh nhìn Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ nhún vai.

Đối với hai người anh em họ này, hắn cũng đã bực tức trong lòng cả nửa ngày hôm nay.

Nếu như không phải có Lâm Vi Vi áp chế bọn họ, chỉ sợ bọn họ đã muốn phá cửa mà vào, đánh thức Bạch Tiểu Thăng.

- Chờ đến sáng mai, anh nhất định sẽ làm điểm tâm ngon cho em ăn.

Bạch Tiểu Thăng áy náy cười một tiếng.

Có lời hứa hẹn từ Bạch Tiểu Thăng, thì lúc này khuôn mặt của hai người Tôn Jerry và Tiểu Emma mới mặt giãn ra.

Lâm Vi Vi đem đồ ăn đã được hâm nóng bưng ra, gọi Bạch Tiểu Thăng đến ăn cơm.

Quả thực là lúc này, Bạch Tiểu Thăng hắn cực đói,sau khi đi tới bàn ăn liền dùng tư thế rồng cuộn hổ vồ ăn rất ngon lành.

Mấy người Lâm Vi Vi thì ở ngay tại bên cạnh ngồi nhìn.

- Lần này, cái tên Jose kia ở trước mặt mọi người ngậm bồ hòn làm ngọt, hắn chắc hẳn sẽ còn quay lại. Tôi nhìn hắn trước khi rời đi, còn liếc nhìn Vi Vi, điều này chứng tỏ rằng tâm tư của hắn không buông bỏ. Mặt khác, cậu làm cho hắn khó xử như thế, hắn sẽ không giết trở lại để báo thù hay sao.

Tôn Jerry vẫn như cũ có chút lo lắng.

Không phải cái gì khác, đối phương nhẹ nhàng linh hoạt mời đến ba vị đầu bếp đỉnh cấp, hoặc kêu người đứng đầu cửa hàng ở một thành phố khác về làm danh bài bếp trưởng cho nhà hàng, điều này nếu như suy nghĩ kỹ có thể thấy được chút ít.

- Bọn hắn thua, liền không thể ở lại mà dây dưa lung tung với chị Vi Vi a, nếu như không phải vậy, chính là đồ không biết xấu hổ. Người kia mất hết mặt mũi trước mặt chị Vi Vi, theo em thấy thì trong thời gian ngắn sẽ không quay trở đâu. Còn nếu trả thù thì chờ hắn phục hồi mặt mũi trở về, cũng sợ rằng đã là thời gian thật lâu sau đó, khi đó thì mình đã về nhà, Tiểu Thăng ca ca bọn họ cũng đã rời đi. Đến thời điểm ấy, coi như hủy đi căn nhà này, thì có quan hệ gì đến chúng ta nữa đâu. Bất quá đến thời điểm đó, em nhất định không nỡ để bọn họ rời đi.

Tiểu Emma thay Bạch Tiểu Thăng trả lời.

Lời nói này của Tiểu Emma, khiến cho Tôn Jerry đen cả mặt lại.

Cái gì mà gọi là đến thời điểm phá hủy nhà hắn, thì có quan hệ gì?

Đây là lời nói kiểu gì vậy?

Tôn Jerry nhìn chằm chằm Tiểu Emma, khiến cho ba người Bạch Tiểu Thăng vô cùng buồn cười.

- Yên tâm đi, người mà hắn muốn nhằm vào là tôi. Mà tôi lại không sợ hắn. Lần sau nếu như gặp lại, nếu mà hắn còn dám chơi trò ngáng chân đối với tôi, thì đừng trách tôi trừng trị hắn ở trước mặt mọi người đến khi phục tùng mới thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười đùa với Tiểu Emma.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, William biết được tao ngộ của Ngụy Tuyết Uyên.

Dù sao, những cái tòa soạn nho nhỏ kia, hay là các trang truyền thông cửu lưu ngoài đường đều mang ảnh chụp của Ngụy Tuyết Uyên lên trang bìa, mặc dù hắn đã mang theo kính râm.

Những rắc rối phiền phức của cái tên kinh tởm kia bày ra, cần phải giải quyết hết, đặc biệt là không bao lâu nữa sẽ là ngày đại thọ của ông nội, vạn nhất cái tên khốn nạn nào đó đưa hình cho lão đầu tử nhìn, Ngụy Tuyết Uyên hắn chắc chắn sẽ bị lão tử thu thập một trận, chịu không nổi.

Bên phía của William làm về phương diện truyền thông, có nguồn tài nguyên to lớn, gia tộc của bọn hắn chính là từ nghề làm báo mà đi lên.

Cho nên Ngụy Tuyết Uyên bất đắc dĩ lắm mới tìm hắn hỗ trợ, cũng chịu đựng sự cười nhạo của mọi người khi phải cười khom lưng lúng túng trước mặt William.

- Chờ đến lần sau, mặc kệ ở trường hợp nào nhìn thấy hắn, mình cũng phải làm cho hắn triệt để khó xử.

Ngụy Tuyết Uyên tức giận thề thốt.

- Chờ qua một trận này, mình còn phải đi tìm hắn xúi quẩy.

Sắp đến đại thọ của ông nội rồi, tuy rằng đối với người con gái tên Lâm Vi Vi kia vẫn còn tình cảm như cũ, nhưng Ngụy Tuyết Uyên cũng không muốn chuyện ngày càng rắc rối thêm.

Tối thiểu nhất, để yên tĩnh mấy ngày đã.

- Những cơ quan truyền thông nhỏ kia, tôi thay cậu giải quyết. Lần sau lại đối phó những người kia, vẫn là tôi cùng với cậu cùng đi đi.

William nín cười, có chút ít đồng tình vỗ vỗ bả vai của người anh em tốt, xem như an ủi.

Cùng ngày, không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó liên tiếp hai ngày, Bạch Tiểu Thăng đều xuống bếp đích thân làm những món ăn ngon đỉnh cấp cho Tôn Jerry và Tiểu Emma.

Không cần thời gian gấp gáp, cũng không cần làm đến mức độ cực hạn hoàn mỹ, tự nhiên cũng không cần phải tạo áp lực lớn lên thân thể. Những món ăn ngon mà Bạch Tiểu Thăng đã làm qua trong hai ngày này, tuy rằng bếp trưởng lớn khi nếm thử thì có thể nhận ra tì vết, nhưng mà cũng đã đủ cho hai người Tôn Jerry và Tiểu Emma bọn họ nhận đầy đủ kinh diễm.

Qua hai ngày có thời gian nhàn tản, mắt nhìn thấy ngày mốt chính là thời điểm đến nhà họ Ngụy, trong lòng của Bạch Tiểu Thăng lại trở nên khẩn trương lên.

Đêm đó, trước khi ngủ, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhận được tin tức đến từ Ngụy Tuyết Liên.

Kỳ thực, ban ngày Ngụy Tuyết Liên đã đến Chinandega, nhưng chênh lệch múi giờ, cho nên giờ phút này mới gửi tin tức đến, là hẹn với Bạch Tiểu Thăng sáng mai đi dạo phố.

Mà lại là dạo phố một mình.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy cái tin tức này, thật sự là kinh hỉ xen lẫn, lập tức từ trên giường nhảy lên, thậm chí xem lại tin nhắn để xác nhận liên tục.

Sáng sớm ngày thứ hai, hiếm thấy Bạch Tiểu Thăng dậy thật sớm, lưu lại tờ giấy đặt ở trên bàn cơm cho mọi người, sau đó đi ra cửa.

Lôi Nghênh là người thứ nhất phát hiện ra Bạch Tiểu Thăng rời đi, bởi vì trong nhà này có cái động tĩnh gì, đặc biệt là ở trên cánh cửa, hắn luôn là người trong thời gian ngắn nhất phát giác ra.

Nhìn tờ giấy, Lôi Nghênh bất giác nở nụ cười, sau đó tiếp tục trở về ngủ.

Lâm Vi Vi là người thứ hai phát hiện, lúc ấy trong lòng nàng còn có chút thất vọng mất mát.

Bữa điểm tâm sáng nay, đều đơn giản hóa đi rất nhiều.

Thẳng đến khi ăn điểm tâm gần xong, thì hai người Tôn Jerry và Tiểu Emma mới biết rằng Bạch Tiểu Thăng đi dạo phố với bạn gái.

Được biết Bạch Tiểu Thăng vậy mà đã có bạn gái, mà người đó lại không phải là Lâm Vi Vi, thì bộ dáng hai người Tôn Jerry và Tiểu Emma đều vô cùng tiếc hận, lên án Bạch Tiểu Thăng vô cùng mạnh mẽ thật sự là người không hiểu hạnh phúc ngay trước mặt.

Đương nhiên, phản ứng của bọn hắn như thế nào, Bạch Tiểu Thăng đều không biết.

Hắn từ sáng sớm liền chạy tới địa điểm ước định, ở chỗ đèn đường nơi góc phố đứng chờ đợi, ước chừng sau mười mấy phút, một cỗ xe mui trần của Đức sang trọng chạy tới, ngừng ở trước mặt của Bạch Tiểu Thăng.

- Vị tiểu ca ca này, cậu muốn đi đâu, tôi cho cậu quá giang một đoạn đường nhé.

Một cô gái xinh đẹp ngồi ở vị trí tài xế lấy xuống đôi kính râm lớn, lộ ra khuôn mặt cùng với nụ cười vô cùng mê người, sau đó dùng âm thanh ngọt ngào nói với Bạch Tiểu Thăng.

Ngụy Tuyết Liên, đến rồi.

Gặp lại Ngụy Tuyết Liên, Bạch Tiểu Thăng vui vẻ không kiềm được.

Kỳ thực, hai người gặp nhau rất ít, khoảng cách thì xa xôi, cũng có thể coi tình yêu của hai người là tình yêu xuyên quốc gia, nhưng cho dù là xa đi chăng nữa, thì mỗi một lần gặp mặt, chẳng những bọn họ không có cảm giác lạnh nhạt, mà ngược lại càng thêm không muốn xa rời nhau.

Cái này gọi là tình yêu cuồng nhiệt bên trong nam nữ, dù là xuyên quốc gia vượt đại dương, dù là thời gian cùng khoảng cách ngăn cách bọn họ,nhưng một phần nồng tình mật ý kia cũng sẽ không mốc meo theo.

Bạch Tiểu Thăng nhảy lên ngồi vào tay lái phụ, trước tiên rất không khách khí kéo Ngụy Tuyết Liên qua, hung hăng ôm ấp thân hình ôn hương nhuyễn ngọc của nàng một chút, để giải nỗi khổ tương tư bấy lâu.

Ngụy Tuyết Liên cả người đều nằm vào trong ngực của Bạch Tiểu Thăng, trên mặt là một nụ cười ngọt ngào.

Hai người ôm nhau trọn vẹn vài phút đồng hồ, sau đó Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà còn hôn lên vành tai trắng nõn của Ngụy Tuyết Liên.

Bộ dáng của Ngụy Tuyết Liên thẹn thùng, thân thể có chút run rẩy.

Thời khắc buông nhau ra, trên mặt của Ngụy Tuyết Liên tựa như bôi lên một tầng phấn hồng ửng đỏ, còn cái cổ thanh tú kia thì đỏ rực như con tôm chín, quả thực là sự mê hoặc chết người.

- Đi đã, đi chỗ nào thì do em định đoạt, dù sao nơi này em vẫn quen thuộc, còn anh lại không quen.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Vậy thì chúng ta đi khu phía tây thành đi.

Ngụy Tuyết Liên cười nói.

Tựa hồ như cách xa nhà họ Ngụy ở phía đông thành, càng xa càng tự tại.

- Em cũng là trộm đi ra ngoài, bọn họ cũng không biết rõ.

Ngụy Tuyết Liên đắc ý, nở nụ cười vô cùng xinh xắn.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười sau đó đưa tay chà xát rồi nhéo chóp mũi của nàng một chút, đùa giỡn tiểu nữ nhân đang đắc ý này.

Lập tức, Ngụy Tuyết Liên lái xe rời đi.

Chỉ có điều, xe của bọn họ vừa đi, đằng sau liền lái tới một chiếc xe khác tựa như U Linh, bên trong xe có năm người đàn ông.

Ở vị trí tay lái phụ không phải ai khác, chính là Lưu Văn Đao.

- Theo sát phía sau, cẩn thận để không bị phát hiện. Lần này, chỉ cần đại tiểu thư không có nguy hiểm gì, thì không cần đã quấy rầy bọn họ. Càng chớ để bị phát hiện.

Lưu Văn Đao phân phó cho tên tài xế.

- Yên tâm đi, tài nghệ của tôi nếu như so sánh với Frank - Martin thì còn tốt hơn.

Tài xế là một người da trắng, hơi hói, tự tin nở nụ cười trả lời Lưu Văn Đao.

Frank - Martin là người đóng vai nam chính trong phim « Người Vận Chuyển », chính là người có kỹ thuật lái xe kì diệu.

Đối với chuyện này, Lưu Văn Đao chỉ cười cười.

Rất hiển nhiên, trong lòng hắn cũng rất tin tưởng tên gia hỏa ở bên người có cái thực lực này.

Lưu Văn Đao nhìn về phía phương hướng mà xe của hai người Ngụy Tuyết Liên bọn họ biến mất, sau đó cười nhạt.

Đại tiểu thư nghĩ là đã chuồn êm ra tới đây, nào có dễ dàng như nàng nghĩ vậy. . .

Chỉ có điều, gần nhất đoạn thời gian này, nàng cũng thật sự mệt mỏi, nên hảo hảo buông lỏng một chút mới phải.

. . .

Ngụy Tuyết Liên chở Bạch Tiểu Thăng, chạy xe hoà vào những tia nắng ban mai ấm áp của khu bên trong Chinandega, hít thở không khí tươi mát, hai người đều rất vui vẻ.

Chỉ có điều chờ bọn hắn tiến vào khu Tây Thành, tìm một nhà hàng để ăn bữa sáng, thời điểm hai người lật túi ra, thì cả hai người đều cảm thấy lúng túng.

Thật vừa đúng lúc, hai người đều không mang theo tiền, hơn nữa ngay cả thẻ cũng không mang theo!

Bạch Tiểu Thăng từ trước cho tới bây giờ luôn mặc kệ tiền, lần này vội vàng ra điểm hẹn, chỉ đổi một bộ y phục khác, chỉn chu từ trên xuống dưới nhưng trên thân chỉ có duy nhất một cái điện thoại di động.

Còn có hai mươi đô la Mỹ.

Ngụy Tuyết Liên còn thảm hại hơn, vị đại tiểu thư này cũng là người mặc kệ tiền, trong túi xách tay chỉ có đồ trang điểm cùng với điện thoại di động.

Hai người nhìn nhau không nói gì, tiếp theo cười ha hả.

Sự phát triển của Bạch Tiểu Thăng trong hai năm qua, Ngụy Tuyết Liên biết rõ một chút, chỉ riêng Trịnh Đông Tỉnh Trịnh mập mạp cho Bạch Tiểu Thăng cổ phần, thu nhập mỗi năm của hắn đều là con số trăm triệu, càng đừng đề cập thêm những năm gần đây công ty của Trịnh mập mạp lên Sàn chứng khoán, giá trị cổ phần phải nói là ngồi Hỏa Tiễn phi thăng như bay.

Bạch Tiểu Thăng không thiếu tiền, mấy tỉ cũng không phải nói chơi, mà Ngụy Tuyết Liên, thân là gia chủ đời kế tiếp của nhà họ Ngụy ở Chinandega này, lại càng không thiếu tiền.

Hai nguời không thiếu tiền nhất, rất khó khăn mới có cơ hội ở cùng một chỗ như thế này, thế mà thành kẻ nghèo hèn lái xe sang mui trần.

- Hay là chúng ta đem xe bán tháo cho rồi?

Ngụy Tuyết Liên cười nói.

Dù sao, cũng không thể nào gọi điện thoại cầu viện, hoặc là trở về lấy tiền.

Không có thẻ, không có tiền mặt, thanh toán qua điện thoại di động ở chỗ này lại không tiện lợi.

- Lúc trước, em ở Thiên Nam, thời điểm nghèo nhất, có phải quẫn bách như vậy hay không?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Năm đó, Ngụy Tuyết Liên vì sự tự do, vượt qua trùng dương chạy đến Trung Quốc, còn tưởng mình thân là chuyên viên huấn luyện, cũng có thể tự trải nghiệm một chút sinh hoạt bình dân.

- Hình như không có nha.

Ngụy Tuyết Liên cười lắc lắc đầu.

- Vậy bây giờ, ở Chinandega, ở trên địa bàn nhà em, anh liền mang em trải nghiệm một chút cuộc sống ăn chơi cả ngày chỉ dùng hai mươi đô la mỹ.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Được, được.

Đôi mắt đẹp của Ngụy Tuyết Liên lập tức sáng ngời, nở nụ cười, liên tục gật đầu.

Nói xong, gương mặt của nàng còn có chút chờ mong.

Cùng người yêu mình ở cùng một chỗ, không có tiền cũng là hạnh phúc.

Một phen đối thoại của hai người này như thế, một phen hưng phấn như thế, khiến cho người ngồi bên cạnh nhìn bọn họ đều có bộ dáng giống nhìn người bệnh thần kinh vậy.

Ăn mặc lộng lẫy. . . lại là hai kẻ nghèo hèn?

Một ngày vào sáng sớm, lại biết không thể tiết kiệm bữa điểm tâm. Dưới sự kiên trì của Bạch Tiểu Thăng, hai người bọn họ ăn một bữa sáng không tệ, hào phóng cho tiền boa nhân viên phục vụ, sau đó cầm theo mười đô la Mỹ còn lại ra cửa, mở cửa ngồi vào chiếc xe đua mui trần sang trọng rời đi.

Nhân viên cửa hàng vẫn còn đang sửng sốt một chút.

Đến khu nội thành của khu phía Tây thành phố, hai người tìm địa phương đỗ xe.

Tiền phí để đậu xe, lại mất thêm năm đô la nữa.

- Chúng ta không có thẻ tín dụng, lại không có tiền mặt, phí đỗ xe không có cách nào giao, chỉ sợ là không lấy đi được nữa rồi. Bất quá không có quan hệ gì, khi nào quay về em để cho người ta đến lái trở về là được. Còn có năm USD, đầy đủ cho chúng ta dạo phố á.

Nụ cười của Ngụy Tuyết Liên trở nên vui vẻ.

- Đã có anh cùng em dạo phố, liền để anh phụ trách làm cho em chơi thật vui vẻ. Anh thấy, năm USD này cũng là dư rồi.

Bạch Tiểu Thăng đảm nhiệm nhiều việc nói.

- Em tin anh.

Ngụy Tuyết Liên nở nụ cười ngọt ngào, hào phóng kéo cánh tay Bạch Tiểu Thăng.

Hai người tựa như đôi tình nhân ngọt ngào, đi ra khỏi bãi đỗ xe.

Ở con phố buôn bán cao cấp này, bọn họ đi dạo liên tục mấy cửa hàng Thời Trang, mấy cửa hàng nhãn hiệu trang sức cao cấp.

Nhìn phong cách và trang phục của hai người Bạch Tiểu Thăng, Ngụy Tuyết Liên bọn họ tất nhiên nhận được sự đãi ngộ tối cao cấp.

Ở hai người thử y phục riêng phần mình, trong lúc đang chờ đợi đó, bọn hắn đều có thể hưởng dụng cà phê tốt nhất cùng với điểm tâm mà nhân viên cửa hàng đem lên.

Hai người tuy rằng không thể lúc này hô to "Mua mua mua", nhưng mà thưởng thức hình ảnh mặc thử trang phục mới lẫn nhau, cũng là một điều thú vị vô cùng.

Ở thời điểm đi dạo cửa hàng trang phục thứ năm, Ngụy Tuyết Liên vừa mặc vào một cái váy dài, từ bên trong phòng thử áo đi ra, thì ở bên cạnh phòng thử áo, cũng vừa lúc có người ra tới.

Đó là một cô gái có khuôn mặt của người Châu Á, nhìn tuổi tác có lẽ tương đương với Ngụy Tuyết Liên, được chăm chút và bảo dưỡng tương đối tốt, da thịt trắng muốt như tuyết, tinh tế tỉ mỉ nhìn rất mê người, chân chính là vô cùng mịn màng.

Da dẻ được bảo dưỡng tốt như vậy, cũng không phải là con gái nhà bình thường có thể làm được.

Ngoại trừ da thịt tốt, thì thân hình của cô gái này rất cao, dáng người lồi lõm bốc lửa mê người.

Tóm lại, hình dáng của nàng hoàn toàn gánh chịu nổi hai chữ nữ thần, hay là kiểu như hoàn mỹ không chút tì vết.

Hai cô gái trong lúc lơ đãng mà liếc mắt đối mặt với nhau.

Ngụy Tuyết Liên sửng sốt, đối phương cũng sửng sốt.

- Tuyết Liên.

- Nguyệt Phong.

Bộ dáng hai người đều có mấy phần kinh hỉ.

Là người quen sao?

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

- Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được cậu, cậu trở về lúc nào vậy?

- Buổi chiều ngày hôm qua vừa xuống máy bay, chênh lệch múi giờ gần cả một ngày. Còn cậu tại sao lại ở chỗ này, cậu. . . đi một mình à?

Ngụy Tuyết Liên nhìn hai bên một chút, cũng không thấy người bên ngoài, nhịn không được kinh ngạc hỏi thăm.

- Mỗi ngày đều gặp tiền hô hậu ủng, phiền chết tôi rồi, cho nên, tôi mới vụng trộm chạy đến đây. Tại sao cậu lại mang theo một tên trợ lý ra ngoài a, mà lại là một trợ lý nam nữa chứ?

Cái cô gái tên gọi là Nguyệt Phong kia, liếc mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, mới đầu cũng không để ý lắm.

- Anh ta không phải là trợ lý, là bạn trai của tôi đó.

Ngụy Tuyết Liên nghe vậy liền nở nụ cười nói.

- A.

Nguyệt Phong một bộ dáng tỏ ra minh bạch, sau đó là sững sờ, kinh ngạc trừng lớn hai mắt nhìn Ngụy Tuyết Liên, vừa nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Hắn hắn hắn, cậu cậu cậu, bạn trai.

Đối với âm thanh tựa như thét lên, hận không thể xông phá nóc nhà của cô gái này.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười hòa nhã, sau đó tiến lên.

- Chào cô, tôi là bạn trai của Tuyết Liên, tôi họ Bạch, tên gọi Bạch Tiểu Thăng.

Đối phương đang trợn đôi mắt đẹp lên tròn xoe, tiếp theo là dùng ánh mắt dò xét hắn một chút, hận không thể bắt hắn đem về cẩn thận thăm dò, hủy đi gân phân xương ra nhìn thật cẩn thận minh bạch.

Tiếp theo, nàng chuyển hướng sang Ngụy Tuyết Liên.

- Tuyết Liên, cậu đã thay đổi rồi. Thuyết phục một cô gái xinh đẹp độc thân, vậy mà cậu tìm tới một tên nam nhân. Cậu từ chối người bạn thân khuê mật tốt nhất của cậu sao, tôi hận cậu.

Sau khi Nguyệt Phong u oán một phen, liền dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng một chút, tựa hồ như không hài lòng lắm về dáng vẻ của hắn.

- Còn nữa, tôi cảm thấy bạn trai của cậu hẳn phải là nam chính đạt giải Oscar, hay hoặc là con chó sữa nhỏ ở phố Walkin. Vị này, tựa hồ như. . . Rất bình thường a.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Không nghĩ tới lần đầu gặp mặt, hắn lại bị người bạn thân nơi khuê phòng của Tuyết Liên chê. . .

- Nguyệt Phong, tại sao cậu lại nói như vậy a, tôi thật không cao hứng chút nào. Cậu thật ác miệng, từ nhỏ đã như thế này rồi.

Ngụy Tuyết Liên liếc nàng một cái, sau đó trấn an Bạch Tiểu Thăng một câu.

- Nha đầu này là bị trong nhà nuông chiều thành thói quen, không biết nói chuyện, anh không cần cùng nàng chấp nhất.

Bạch Tiểu Thăng hào phóng nở nụ cười.

- Thật sự là có người khác phái thì không có nhân tính, Ngụy Tuyết Liên tôi nhìn lầm cậu.

Nguyệt Phong thì hừ lạnh nói.

- Anh muốn cùng Tuyết Liên nhà chúng ta một chỗ, chỗ này của tôi có một cửa ải, cũng thật không biết rõ anh có chỗ nào tốt. . .

Nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Được rồi được rồi, Ngụy Tuyết Liên cậu đừng nhìn mình như vậy, mình không nói nữa là được chứ gì.

Phát giác ánh mắt khó chịu của Ngụy Tuyết Liên, nàng lại thay đổi miệng ăn nói cho khớp.

- Chào anh, tôi cũng giống như anh, cũng họ Bạch. Tôi gọi là Bạch Nguyệt Phong.

Sau cùng, bộ dáng của Nguyệt Phong không tình nguyện lắm vươn tay ra hướng về phía Bạch Tiểu Thăng.

Tha hương nơi đất khách quê người gặp người cùng họ, cho dù là cái loại người miệng độc như thế kia vẫn vui vẻ.

Chỉ có điều biết rõ nàng cũng vì muốn tốt cho Tuyết Liên, cho nên Bạch Tiểu Thăng cũng không tức giận cũng không buồn, bộ dáng rất thân sĩ nở nụ cười cùng nàng nắm tay.

Thái độ của Bạch Nguyệt Phong đỡ hơn một ít, mắt thấy bạn khuê phòng tới rồi, cũng không tiếp tục thử y phục nữa, mà để cho nhân viên cửa hàng gói hết bảy tám kiện, cùng với Ngụy Tuyết Liên bọn họ đi tính tiền.

- Hôm nay mình vừa đi dạo một cửa tiệm này, thì đã gặp hai người các cậu. Vậy một hồi nữa, chúng ta phải dạo phố thật nhiều nữa mới được, Tuyết Liên, cậu ngay cả một kiện y phục nào cũng không coi trọng à, nhà Thời Trang này có mấy mẫu cũng không tệ lắm mà.

Bạch Nguyệt Phong líu ríu nói.

- Biết làm sao đây, tiền và thẻ đều không mang theo?

Đang khi nói chuyện, nàng kéo túi xách ra tìm kiếm một trận, lập tức nhíu mày nói.

Lại là một người ngay cả tiền và thẻ đều không mang theo bên người? Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, cảm giác mười phần không thể tưởng tượng nổi.

Cũng không biết rõ, hôm nay là ngày gì, làm sao tất cả mọi người giống như là đã hẹn với nhau, đều không mang theo tiền và thẻ, hay là muốn chơi kiểu du lịch nghèo đây?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhìn Ngụy Tuyết Liên đang chớp chớp hai mắt.

Ngụy Tuyết Liên cũng hơi cắn môi dưới, kìm nén không cười to lên.

Bạch Tiểu Thăng xem ra, cái cô Bạch Nguyệt Phong, nếu như đã là bạn khuê phòng thân nhất của Ngụy Tuyết Liên, vẫn là cùng nhau từ nhỏ lớn lên, muốn so trong nhà thì chắc hẳn cũng là dạng người không thiếu tiền.

Vậy chẳng lẽ là bọn họ như nhau, lén đi ra ngoài, quên mang theo tiền.

Chỉ có thể nói, đây chính là duyên phận a.

Lầm bầm xong, Bạch Nguyệt Phong nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, lập tức nở nụ cười.

- Uy, bạn trai Tuyết Liên, hiện giờ là thời điểm để anh biểu hiện đó, giúp tôi thanh toán số tiền này đi. Chỉ là món tiền nhỏ mấy vạn, chắc hẳn không là vấn đề đúng không.

Bạch Tiểu Thăng cùng với Ngụy Tuyết Liên nghe vậy, nở nụ cười thân thuộc.

Nụ cười vui sướng vô cùng.

Bạch Tiểu Thăng cầm năm đô la lên quơ quơ, nụ cười chân thành tha thiết nói.

- Đây là toàn bộ số tiền trên người của hai chúng tôi, cô cần sao, vậy cầm đi đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận