Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1261: Tại sao lại là bọn hắn?

Xe của nhóm người Bạch Tiểu Thăng lái về hướng khu biệt thự nhà họ Ngụy đến một cổng gác cuối cùng.

Càng tới gần, Bạch Tiểu Thăng càng thêm rõ ràng trước đây hằn chỉ tưởng đây là một khu biệt thự nhưng đây lại là dùng các biệt thự kiểu dáng Châu u hợp thành một thể, gồm nhiều loại kiến trúc nhỏ hợp thành một kiến trúc lớn chứ không bị tách rời, khí thế mười phần.

Bạch Tiểu Thăng tin tưởng, đằng sau những kiến trúc này khẳng định vẫn còn có mảng kiến trúc lớn hơn, nó giống như là loại trang viên ở phương Tây hoặc là các kiểu đình viện của Trung Quốc tập hợp thành.

- Mình nên chụp lại vài tấm ảnh gửi cho Tống giai đại sư xem.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói. Lão gia tử rất thích nghiên cứu các loại kiến trúc như thế này.

Đang nghĩ ngợi thì Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy dòng xe cộ nhao nhao ở phía trước bắt đầu xếp thành một hàng trật tự đi qua cửa bảo an.

Mà xe của Bạch Tiểu Thăng bọn hắn, cũng quy quy củ củ xếp trong dòng xe, cũng không hề có một đặc quyền nào hết.

Thậm chí, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy ở nơi xa, chiếc xe hổi còi vượt qua xe của bọn hắn, nghe nói là xe của Ngụy Tuyết Uyên cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng phía sau các xe tới trước.

Không dám gây rối.

- Những người trong mấy chiếc xe này đều là khách mời và bạn làm ăn của Nguỵ gia chúng tôi. Ngay cả Tuyết Liên tiểu thư ở trên xe cũng không được hưởng đãi ngộ đặc biệt đâu. Bạch tiên sinh xin ngài kiên nhẫn một chút cũng may rất nhanh là chúng ta có thể vào rồi.

Chú Hà mỉm cười giải thích.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Đã có quy củ vậy thì cứ án theo quy củ mà làm thôi.

Bạch Tiểu Thăng hơi chút trầm ngâm, mỉm cười hướng chú Hà thăm dò.

- Chú Hà vừa rồi cái vị tên là Ngụy Tuyết Uyên tiên sinh ngồi trên chiếc xe kia là có quan hệ như thế nào với Tuyết Liên vậy ạ? Có thể cho cháu biết được không để lát nữa gặp mặt cũng tiện xưng hô chào hỏi.

Bạch Tiểu Thăng muốn trước tiên tìm hiểu về những người trong nhà của Nguỵ Tuyết Liên một chút tránh lát nữa lại nổi lên xung đột không đáng có.

- Ngài nói Ngụy Tuyết Uyên thiếu gia sao.

Chú Hà nghe vậy cười một tiếng,

- Hắn là một trong những người anh họ của Tuyết Liên tiểu thư. Người này sống ngay tại Chinandega, cũng giúp đỡ cho Nguỵ gia quản lý một phần sinh ý!

- Nguyên lai Ngụy Tuyết Uyên tiên sinh được coi trọng như thế a.

Bạch Tiểu Thăng cười nói đùa một câu.

Ở bên này trông coi sinh ý của một bộ phận sản nghiệp không phải là người được coi trọng sao.

Chú Hà nghe xong cũng chỉ cười một tiếng, mắt nhìn tài xế.

Người tài xế này cũng không tính là người ngoài, cho dù ông ta có nói gì đó đi quá giới hạn thì cũng sẽ không bị người khác biết được.

Còn nữa, lấy thân phận, địa vị của Chú Hà đừng bảo là nghị luận về người có tên chữ lót là "Tuyết" ở Nguỵ gia thì sẽ bị xử phạt. Ngay cả khi ông ta nghị luận và những người chú bác của Ngụy Tuyết Liên, những người có chữ lót là "Trưởng" kia bị gia chủ biết được thì cũng không có phiền toái gì.

Dù sao, ông ta cũng là người hầu hạ Ngụy gia Lão Thái Gia, còn là người nhìn thấy những người cha chú của Ngụy Tuyết Liên lớn lên !

Chú Hà nhìn Bạch Tiểu Thăng thuận mắt, dứt khoát liền muốn nói hơn hai câu.

- Kỳ thực lưu tại gia tộc bên này cũng không nhất định là người đó được coi trọng. Bởi vì Ngụy gia ở hải ngoại sinh ý rất nhiều, rất lớn, cần người ổn trọng có năng lực mạnh, tâm tính tốt đi quản lý. Tuyết Uyên thiếu gia, ở một phương diện tâm tính, chỉ sợ là còn kém một chút…

Chú Hà cười nói.

Cái đánh giá này có thể không tính là rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, không nghĩ tới Chú Hà lại nói trực tiếp như thế. Nhìn thấy chú Hà không kiêng kị gì tùy ý bình luận về con cháu của Ngụy gia, Bạch Tiểu Thăng cũng thầm nghĩ, xem ra thân phận, địa vị của Chú Hà xác thực giống như mình nghĩ, không đơn giản !

Như vậy . . .

Ông ta thật sự là do Tuyết Liên phái tới tiếp mình sao?

Hay là Ngụy Gia Gia có ý tứ ở bên trong. . .

Muốn sớm nhìn xem con người của mình !

Tâm tư của Bạch Tiểu Thăng xoay chuyển thật nhanh, có chút suy đoán.

- Cũng may a, vị Tuyết Uyên thiếu gia này của chúng ta tiến bộ vẫn là không chậm.

Chú Hà vẫn còn tiếp tục nói, tựa hồ như muốn giải thích nhiều hơn cho Bạch Tiểu Thăng hiểu,

- Chỉ là tâm tính hắn cao ngạo, phong mang quá lộ ! Đối với Tuyết Liên tiểu thư được gia tộc coi trọng, thậm chí được bồi dưỡng xem như người thừa kế, thủy chung vẫn có nhiều dị nghị !

Chú Hà thế mà lại có thể nói ra những lời này. Bạch Tiểu Thăng nghe xong cũng không tiện mở miệng nói tiếp.

Chú Hà nói, cũng chỉ giới hạn đến đây. Nói xong, ông ta liền cười một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía trước, tuy không nhìn thấy được Ngụy Tuyết Uyên trên xe, nhưng cũng ở ngầm ngầm trầm tư.

Người tên Ngụy Tuyết Uyên chỉ là đối với sự đãi ngộ mà Tuyết Liên nhận được có nhiều dị nghị thôi sao?

Từ việc vừa rồi công nhiên bóp kèn, thậm chí vượt qua mặt mà xem thì đây quả thực là mang theo ý vị khiêu khích, không phục a !

Đương nhiên, đó cũng chỉ là suy đoán của Bạch Tiểu Thăng hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

Dù sao đây là việc nhà của Ngụy gia, huống chi hắn hôm nay vẫn là vừa đến nhà người ta, còn phải xin phép Ngụy gia cho phép hắn lấy Ngụy Tuyết Liên nữa!

Phiền phức mình gặp cũng đủ nhiều rồi, hắn cũng không rảnh để ý tới những việc còn lại.

- Hiện tại mình tới đây phải khiêm tốn, diệu thấp tuyệt đối không thể xảy ra xung đột với người khác.

Bạch Tiểu Thăng thầm nhủ với lòng.

Thậm chí hắn còn nghĩ đến, những anh em họ của Ngụy Tuyết Liên nếu như tỏ ra không lễ phép đối với mình thì hắn cũng phải nhịn.

Dù sao, cũng phải lấy lâu dài làm trọng !

Đã hắn ưa thích Tuyết Liên thì cũng cần phải biết hy sinh và tiếp nhận.

Giờ phút này, trong xe của Ngụy Tuyết Uyên.

Ngụy Tuyết Uyên và William đang cùng ngồi ở hàng ghế phía sau.

Hai người đang thay nhau nhìn ra ngoài cửa nhưng lại không nhìn thấy chiếc xe mà bọn họ muốn tìm kia.

Tin tưởng chiếc xe kia, đã bị dìm ngập ở trong dòng xe cộ phía sau.

- Đúng là chiếc xe đó của em họ nhưng mà thời gian này nàng ra ngoài làm cái gì chứ?.

Ngụy Tuyết Uyên nhịn không được nói.

- Vừa rồi ngươi kêu tài xế làm như vậy, có phải không được tốt lắm hay không, bóp kèn, vượt qua, rất không lễ phép a?

William nhìn hắn cười một tiếng, hỏi.

Kỳ thực, William đã sớm biết rõ người bạn này của mình một mực đối với sự đãi ngộ mà vị em họ mình nhận được luôn không phục !

Thậm chí có một lần, Ngụy Tuyết Uyên uống say, còn công nhiên tuyên bố,

"Ông nội tôi thật sự là lão hồ đồ! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà lại đem mục tiêu trọng điểm bồi dưỡng đặt ở trên một người nữ nhân chứ. Ngụy gia không có nam nhân sao! Nữ nhân một khi đi lấy chồng, liền trở thành ngoại nhân rồi. Ngụy Tuyết Uyên ta không phục.

William biết rõ ý tưởng của Ngụy Tuyết Uyên nên cũng ủng hộ hắn đi tranh đoạt chức vị này.

Dù sao, William cũng xem Ngụy Tuyết Uyên như là một người bạn tốt, nếu như Ngụy Tuyết Uyên chấp chưởng Ngụy gia, vậy thì sẽ có trợ lực cho William hắn đi tranh thủ địa vị ở trong nhà cũng rất có lợi ích.

- Tôi là anh họ của nàng, tôi bấm còi rồi vượt qua mặt nàng thì có làm sao, nàng phải tôn trọng huynh trưởng chứ.

Ngụy Tuyết Uyên đối với sự "Lo lắng" của William chỉ nở một nụ cười lạnh lùng.

- Tôi cũng biết anh và những người anh em họ khác chắc chắn cũng không phục nhưng họ lại không dám biểu hiện. Vậy thì Ngụy Tuyết Uyên tổi sẽ đến tranh. Coi như, tôi nói coi như tôi thua, thì tôi cũng phải để cho Ngụy Tuyết Liên sợ tôi. Chừng về sau, nếu như Ngụy Tuyết Liên thật sự lên làm gia chủ của nhà họ Ngụy này, thì tôi cũng phải là người mà nàng kiêng kỵ nhất.

Lời nói này của Ngụy Tuyết Uyên khiến cho William giơ ngón tay cái lên tán thưởng, bên trong ánh mắt tràn ngập sự khen ngợi.

Đương nhiên, William tán thưởng, bất quá cũng chỉ là căn cứ vào lợi ích của bản thân mình mà thôi.

Xe của Ngụy Tuyết Uyên một đường thông qua cửa bảo an, lái tới gần cửa vào của khu biệt thự.

Tất cả xe dừng lại đây trong chốc lát cho khách mời xuống xe rồi mới tiếp tục lái xe chạy vào bãi đỗ xe.

Những người khách mời xuống xe xong thì bắt đầu chào hỏi người khác.

Thân là thành viên của những danh gia vọng tộc đỉnh cấp, phần lớn bọn họ đều nhận biết nhau.

Trong lúc đó, con cháu nhà họ Ngụy cũng chen chúc xen lẫn vào mọi người, trò chuyện vui vẻ.

Ngụy Tuyết Uyên, William vừa xuống xe, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

- Anh Tuyết Uyên.

- Anh Tuyết Uyên tới rồi sao.

Con cháu nhà họ Ngụy chủ động nhanh chóng chạy tới chào hỏi, dù sao về niên kỷ thì Ngụy Tuyết Uyên so với bọn họ cũng lớn hơn, ngày bình thường cũng đủ khí độ.

Con cháu nhà họ Ngụy còn như thế thì những vị khách mời kia cũng xúm xít lại, vây lấy Ngụy Tuyết Uyên nhao nhao chào hỏi.

Trong nhất thời, ở bên cạnh Ngụy Tuyết Uyên có rất nhiều người chen chúc mà đứng.

William đứng ở bên cạnh cũng mỉm cười nhìn tình cảnh đang diễn ra này.

- Trách không được Ngụy Tuyết Uyên lòng dạ lại thâm sâu như vậy. . . Hắn trong nhà té ra cũng có thanh thế lớn như vậy, biểu sao hắn trơ mắt nhìn cô em họ của mình đảm đương vị trí gia chủ đời sau của Ngụy Gia cơ chứ. Xác thực, đổi thành là ai chăng nữa cũng rất khó mà chịu phục.

Ngụy Tuyết Uyên mỉm cười, đang cùng với mọi người nói chuyện rất vui vẻ, thì một chiếc xe chạy tới bỗng nhiên ngừng lại bên cạnh, đi xuống là một người thanh niên trẻ tuổi có kiểu tóc rất thời trang, ăn mặc thời thượng, sau khi xuống xe vẫn không quên lấy tay chải chải vuốt vuốt mái tóc của mình một chút.

Người kia nhìn Ngụy Tuyết Uyên bị vây bởi đám đông một chút, ánh mắt lập tức sáng lên, trực tiếp bước nhanh đi qua.

- Anh Uyên.

Đến phía ngoài của nhóm người, hắn trực tiếp giơ tay hô to.

- Tuyết Huyền, trở về rồi sao.

Đám người đang bao vây lấy Ngụy Tuyết Uyên vừa nhìn thấy hắn, thì bên trong đôi mắt lại sáng ngời, thế là mọi người cũng nhao nhao cười chào hỏi hắn.

Ngụy Tuyết Huyền, là lớp con cháu mang tên lót chữ Tuyết bên trong nhà họ Ngụy, đây là người sinh trước Ngụy Tuyết Liên mấy ngày, lại là người đầu tiên làm cho Ngụy Tuyết Uyên nhìn với con mắt khác.

Bởi vì nguyên nhân cũng không có gì phức tạp.

Ngụy Tuyết Huyền từ nhỏ đến lớn chính là người hầu bên cạnh Ngụy Tuyết Uyên hắn, chuyện này cũng không trong yếu.

Ngụy Tuyết Huyền chính là con trai của Bác hai, bác hai tuy không phải gia chủ đương nhiệm, nhưng là người nắm giữ mấy cái sinh ý trọng yếu trong gia tộc, lời nói của vị bác hai này có trọng lượng rất lớn ở trong nhà.

Trọng yếu nhất chính là, bac hai đối với Ngụy Tuyết Liên trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm cho chức vị gia chủ đời sau lại không tán thành, phi thường dị nghị với chuyện này.

Cho nên, Ngụy Tuyết Uyên đối với người em họ Ngụy Tuyết Huyền này cũng rất là coi trọng.

- Thật sự là càng ngày càng có tinh thần nha, anh nghe nói cậu sau khi tốt nghiệp, đã đi Châu u quản lý mấy cái sinh ý của gia tộc, hơn nữa làm việc rất tốt phải không? Tốt lắm, vì tương lai nhà ta, có cậu thì càng phát triển hơn nữa a. Ngụy Tuyết Uyên đẩy mọi người tách ra, mỉm cười đi đến bên cạnh của Ngụy Tuyết Huyền, chăm chú dò xét một phen, sau đó tán thưởng nói.

Lời tán thưởng này của Ngụy Tuyết Uyên trong tai của mọi người lại có ý nghĩa phi thường.

Ngụy Tuyết Huyền mới tốt nghiệp năm ngoái, chuyên ngành Kinh Tế Học và Quản Lý Học đều đã có bằng tiến sĩ, xuất thân từ trường đại học đỉnh cấp, quả thực không đơn giản.

- Anh, đi thôi, chúng ta vô bên trong trò chuyện, em sẽ kể cho anh nghe một chút về những sự tình kia.

Ngụy Tuyết Huyền được Ngụy Tuyết Uyên khen ngợi một hồi, trong lòng càng có nhiều điểm đắc ý, liền lôi kéo cánh tay của Ngụy Tuyết Uyên.

Hai người Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền, tính cả con cháu nhà họ Ngụy, còn có những khách mời kia, lúc này mới khoan thai đi tới đại sảnh bên trong.

- Vừa rồi anh giống như nhìn thấy xe của Tuyết Liên thì phải? Đi được nửa đường, Ngụy Tuyết Uyên mới trầm ngâm nhìn về sau, tùy ý nói.

- Vậy cũng không cần chờ nàng, dù gì thì một lát nữa cũng có thể nhìn thấy.

Ngụy Tuyết Huyền hoàn toàn không thèm để ý đến Ngụy Tuyết Liên.

Thái độ hời hợt như thế, vẫn giống y như dĩ vãng, chưa từng thay đổi.

Ngụy Tuyết Uyên nở một nụ cười kín đáo.

Tựa hồ như, Ngụy Tuyết Huyền đối với địa vị hiện tại của Ngụy Tuyết Liên cũng phần nào không phục.

Nên biết rõ Ngụy Tuyết Huyền hắn có thể xưng là người có bằng cấp học vị cao nhất trong nhà họ Ngụy này, cũng chỉ có anh Ngụy Tuyết Uyên mới có thể trấn trụ hắn.

Kỳ thực, bình tĩnh mà xem xét, người tài ba trong lứa con cháu có tên lót chữ "Tuyết" của Ngụy gia cũng không ít, thế nhưng mà mấy tồn tại thuộc hàng yêu nghiệt đỉnh cấp kia, thái độ rất là điệu thấp, đẫ sớm tới đây, cũng không nguyện ý lộ diện ở trước mặt công chúng, trừ đi bọn họ, thì cũng chỉ còn hai người Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền tỏa sáng ở nơi này.

- Chờ một hồi nữa, Ngụy Tuyết Liên tiến đến, quản nàng có phải là người trọng điểm bồi dưỡng hay là gia chủ tương lai của gia tộc, còn không phải tới hành lễ với chúng ta sao?

Nghĩ đến đây, Ngụy Tuyết Uyên cùng với Ngụy Tuyết Huyền liền dừng chân ở trong đại sảnh.

Cho tới những vị khách mời đang xum xoe đi theo, cũng đã tự tách ra trò chuyện ở xung quanh hai người, tùy ý nghỉ ngơi, dù sao nơi này cũng là đại sảnh là địa phương dừng chân nghỉ ngơi cho khách.

William cũng thuận thế rời đi, tạo không gian riêng tư cho hai anh em họ Ngụy trò chuyện.

HIện tại, bọn họ đã tiến vào gian đại sảnh vô cùng khoáng đạt, diện tích không hề nhỏ, đỉnh của gian phòng cao mười mấy mét, khiến cho thị giác của người nhìn vô cùng rung động.

Nơi này sửa sang lại tuy không phải vàng son lộng lẫy như cung điện, nhưng lại so với mấy cái vàng son lộng lẫy kia càng lộ ra mấy phần thanh nhã cao quý.

Ghế sô pha được đặt ở bốn phía, còn có quầy bar với đầy đủ mọi thứ. Hơn nữa Ngụy gia còn có một đội trình diễn thanh nhạc đang biểu diễn những bản hòa tấu mang âm thanh du dương nhẹ nhàng.

m thanh phiêu đãng khắp nơi, khiến cho người nghe vô cùng hưởng thụ.

Một vài nhân viên ăn mặc lịch sự xuất hiện, bắt đầu xuyên qua xuyên lại giữa mọi người, tay cầm khay phục vụ mọi người loại rượu đỏ mà nhà họ Ngụy dùng phương pháp đặc thù nhưỡng ra.

Loại rượu đỏ được phục vụ này, bất luận về số năm hay là phẩm chất, đều cao hơn nhiều so với những rượu được gọi là danh tửu có mặt trên thị trường.

Ngụy Tuyết Uyên từ trong khay rượu của người hầu, cầm lên một ly Champagne, mỉm cười hòa ái, chăm chú lắng nghe người em họ Ngụy Tuyết Huyền kể về chút sự tích huyền diệu của hắn trong một năm qua, không nhịn được mà khẽ gật đầu, trên mặt mỉm cười khen ngợi.

Nhưng mà lực chú ý của Ngụy Tuyết Uyên luôn tập trung ở cửa ra vào.

Hắn đang đợi Ngụy Tuyết Liên đến, đợi bằng được Ngụy Tuyết Liên hành lễ chào hắn ở trước mặt mọi người.

Mà hắn ở trước mặt mọi người cũng sẽ khen ngợi một hai câu về những thành tựu của Ngụy Tuyết Liên trong một năm qua, đồng thời chỉ điểm thêm những điều cần chú ý.

Một màn này, nghĩ thôi cũng làm cho Ngụy Tuyết Uyên cảm thấy sảng khoái.

- Anh Uyên, em nghe nói lần này Tuyết Liên muội muội sẽ dẫn đến một người bạn trai tham dự, có chuyện này không?

Ngụy Tuyết Huyền sau khi nói chuyện phiếm xong về những thành tựu của bản thân mình, bắt đầu hỏi về cái tin tức mà nội bộ bên trong gia tộc truyền ra này.

- Anh cũng nghe nói. Nghe nói, là người mà thời điểm cô em họ của chúng ta trong lúc tùy hứng trốn đi Hoa Hạ tìm được. Em nói xem, lúc ấy nàng không có thân phận gì rõ ràng, có thể nhận biết được giai cấp người gì chứ? Ngụy Tuyết Uyên nở nụ cười, chế nhạo nói.

Trong lòng của Ngụy Tuyết Uyên rất là khinh thường, đồng thời cũng đã có tính toán ở trong đầu.

Mặc kệ tồn tại mà Tuyết Liên mang tới là hạng người gì, ta phải cho hắn biết tay, mất hết mặt mũi, đánh tan danh tiếng của Tuyết Liên.

- Theo em thấy, gia tộc không nên dung túng nàng làm ẩu như thế. Không biết ông nội nghĩ như thế nào, vậy mà rất dễ dàng tha thứ để nàng mang người kia đến nhà, còn đến vào những ngày như thế này. Anh nói một chút, đây còn coi ra thể thống gì nưa. Tin này nếu như truyền đi, không phải làm cho nhà họ Ngụy ta mất hết mặt mũi sao? Bộ dáng của Ngụy Tuyết Huyền rất là giận dữ.

Thần sắc của Ngụy Tuyết Uyên chợt biến động, tựa hồ như bị điểm tỉnh.

- Anh vừa nhìn thấy xe của Tuyết Liên trở về. Nàng không phải nên ở nhà sao. Khó nói, là phái đi đón người, là. . . Người kia sao?

- Xe là của nàng, nhưng chưa hắn là nàng ở bên trong, hẳn là phái người đi đón tên kia rồi?

Ánh mắt của Ngụy Tuyết Uyên liền sáng lên.

- Thật sao. Cái tên kia lập tức sẽ tới, chúng ta liền có thể nhìn thấy mặt mũi thế nào.

Ngụy Tuyết Huyền lập tức nói.

- Ha ha, nàng quả thật không ngại đem người kia mời đến. Nhìn lại những gì mà bọn họ vừa mới đề cập đến người "Bạn trai" kia của Ngụy Tuyết Liên.

Ngụy Tuyết Huyền lập tức cười lạnh nói.

Trong mắt hắn, thì bên ngoài chơi đùa như thế nào cũng được, nhưng mà thời điểm trở lại bên trong căn nhà này, đặc biệt là làm người được bồi dưỡng cho vị trí gia chủ tương lai, phải chú ý từng li từng tý một, đúng mực.

Không nói chuyện hôn nhân không còn thuộc về quyết định của nàng, vậy cũng phải tìm một danh gia vọng tộc nào đó mới phải.

Nếu như không phải vậy, chính là đánh mất mặt mũi của nhà họ Ngụy này.

- Nàng có cái gì mà phải ngượng ngùng, dù sao nàng cũng không phải là gia chủ, chỉ là người trọng điểm nhận được bồi dưỡng, cũng không phải riêng một mình nàng, vị trí gia chủ cuối cùng cũng phải phải trải qua quá trình bỏ phiếu tán thành vài năm về sau của các chú các bác trong gia tộc nữa. Mặc dù tiếng nói của ông nội rất lớn, nhưng đến thời điểm đó lão nhân gia cũng khó mà bảo toàn đủ tinh lực để quan tâm đến chuyện này a. Ngụy Tuyết Uyên đè thấp âm thanh, cười nói.

- Không sai a. Vị trí gia chủ đời kế tiếp vẫn còn chưa quyết định là ai đây. Em nhìn những người anh em khác ở trước mặt mọi người, không nói đến anh Uyên, thì ngay cả em so với Ngụy Tuyết Liên nàng còn mạnh hơn nhiều mặt.

Ánh mắt của Ngụy Tuyết Huyền liền sáng lên, gật đầu tán thành nói.

- Đợi lát nữa nhìn thử xem, người tới lại là cái mặt hàng gì. Nếu như là một tên nhà quê không có kiến thức gì, Em cũng không ngại làm cho hắn phải khó xử. Muốn nhất phi trùng thiên, nhảy lên cây biến thành Phượng Hoàng sao, nịnh bợ nhà họ Ngụy chúng ta à, nào có chuyện dễ dàng như vậy.

Dứt lời, Ngụy Tuyết Huyền liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, hừ lạnh nói.

- Có thể chúng ta là vì nhà họ Ngụy này suy nghĩ, em làm thế là rất đúng, lúc này đại ca cậu đứng ở bên cạnh cậu.

Ngụy Tuyết Uyên cũng nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Ngụy Tuyết Huyền, ôn tồn nói.

Những lời nói này của Ngụy Tuyết Uyên, chính là muốn cổ vũ khí thế cho Ngụy Tuyết Huyền.

Mà Ngụy Tuyết Uyên thì mỉm cười ý vị thâm trường nhìn về phía cửa ra vào, ánh mắt tha thiết chờ đợi.

Chờ đợi, làm cho người mà Ngụy Tuyết Liên mang tới phải khó xử.

. . .

Một lòng muốn điệu thấp tư thái, nghĩ đến hòa khí, nghĩ đến thuận thuận lợi lợi đến bái phỏng, nhưng Bạch Tiểu Thăng có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra. Bên trong bối phận ngang hàng của nhà họ Ngụy, bỗng xuất hiện hai người đầu tiên nhất không muốn cho mình khiêm tốn, đang cùng nhau chờ đợi bản thân mình tới để gây phiền toái.

Mà Bạch Tiểu Thăng vừa cùng với chú Hà xuống xe bước vào cửa.

- Bạch tiên sinh, tôi còn có việc. Một hồi nữa, Tiểu Vương sẽ mang cậu đi vào, cậu ở trong đại sảnh cứ tùy ý dạo chơi một chút cũng được. Tôi nghĩ, chờ một hồi nữa Tuyết Liên tiểu thư có rảnh cũng sẽ đi qua mà thôi.

Chú Hà ở một bên nhìn Bạch Tiểu Thăng cười nói, một bên ngoắc ngoắc ngón tay.

Từ giữa cửa của đại sảnh, lúc này có một người đàn ông trung niên mới chạy tới, trên mặt nở một nụ cười tươi rói.

Người này mà gọi là "Tiểu Vương" à.

Thái độ của đối phương với Chú Hà hay là Bạch Tiểu Thăng đều rất là cung kính, Bạch Tiểu Thăng cũng khách khí đối với người tên là "Tiểu Vương" gật đầu một cái.

- Ngài đi làm việc đi, thay tôi hỏi thăm Ngụy gia gia thật tốt. Nếu như có thể gặp được lão nhân gia ngài, tôi sẽ đích thân dâng lên lễ vật, cầu chúc cho lão nhân gia luôn Trường Thọ.

Bạch Tiểu Thăng nói

Chú Hà liên nở nụ cười, gật gật đầu, lại lần nữa ngồi lên xe rời đi.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng đưa mắt nhìn theo.

- Vị tiên sinh này, ngài chắc hẳn là Bạch tiên sinh đúng không.

Vị phụ trách họ Vương kia sau khi thu hồi ánh mắt lại, liền cười nói.

Thân phận của Lão Vương kỳ thực không thấp, chỉ có điều vô pháp đánh đồng cùng với Chú Hà mà thôi.

Nhưng hắn biết rõ, người thanh niên ở trước mắt này được Chú Hà đích thân mình đi đón, sẽ là ai.

Bởi vì tin đồn ở trong nội bộ gia tộc truyền ra, Ngụy gia lại không có thói quen nghênh đón những khách mời trẻ tuổi này, nếu như đã có Chú Hà ra mặt, tất nhiên là do Tuyết Liên tiểu thư yêu cầu.

Thậm chí, là ý tứ của Lão Thái Gia.

Ở Ngụy gia làm người giúp việc, làm đến cái cấp bậc như hắn, đều là người có tâm trí phi thường.

Bạch Tiểu Thăng cười gật đầu.

- Bạch tiên sinh, xin mời đi theo tôi.

Lão Vương nở nụ cười, sau đó đưa tay làm cái động tác "Mời", tiếp theo đi ở phía trước dẫn dắt.

Bạch Tiểu Thăng mang theo hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, kéo theo vali chứa lễ vật, theo sau lưng Lão Vương một đường đi vào đại sảnh bên trong.

Trong đại sảnh, Ngụy Tuyết Huyền đang cùng nói chuyện với Ngụy Tuyết Uyên, liền phát hiện Lão Vương dẫn người tiến vào.

- Ủa, đó là ai vậy, được Lão Vương đích thân mình đưa vào, vô cùng có mặt mũi nha.

Ngụy Tuyết Huyền nhịn không được ngạc nhiên nói, sau đó ánh mắt liền sáng lên.

- Lại còn mang theo hầu gái vô cùng xinh đẹp nữa. Người đàn ông ở phía sau hắn lại rất to con và bộ dáng hung mãnh nha.

- Khách mời bình thường không cần dẫn đường. Khó nói, chẳng lẽ cái tên tiểu tử ở sau lưng của Lão Vương kia, chính là ý trung nhân của Tuyết Liên muội muội sao.

Ánh mắt của Ngụy Tuyết Huyền nhịn không được sáng lên.

Ngụy Tuyết Uyên cũng tò mò nhìn qua, liếc mắt liền thấy Bạch Tiểu Thăng.

Cả người hắn nhất thời sững sờ, hai mắt trừng lớn, trong lòng xôn xao có chút khó có thể tin.

- Tại sao lại là bọn họ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận