Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1263: Nhị thúc Ngụy gia, Ngụy Trường Lạc!

Bạch Nguyệt Phong nhanh chân bước đến từ bên ngoài hành lang, hai tay đút trong túi, tiếng bước chân đi lại mạnh mẽ, cả người hiện ra tư thế hiên ngang.

Thân trên của cô mặc áo choàng dài, thân dưới mang đôi tất ôm sát bắp đùi, đôi chân dài mang giày, tư thái lung linh hiện rõ.

Điểm quan trọng hấp dẫn đến từ cô là khí thế.

Rõ ràng đang ở trong nhà của tài phiệt Ngụy gia, mà dáng vẻ cô ấy lại còn bá đạo hơn so với chủ nhà!

Vừa đến đã lập tức trấn trụ toàn trường.

Thậm chí đến cả Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn thấy cảnh này, cũng không nhịn được thầm hô lên một tiếng.

Quá ngầu!

- Ai?

Ngụy Tuyết Uyên chật vật lau rượu dính trên mặt, kinh sợ quát hỏi.

Hiển nhiên, hắn không nghe thấy được, Bạch Nguyệt Phong từ phía sau tự báo ra gia cảnh.

Ở bên cạnh Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền vẫn luôn mang vẻ mặt kiêu ngạo, bỗng nhiên thay đổi nét mặt.

- Anh, là, là Bạch Nguyệt Phong!

Ngụy Tuyết Huyền đè thấp giọng nói, vội vàng nhắc nhở bên tai Ngụy Tuyết Uyên.

Ngụy Tuyết Huyền không chỉ có thần sắc thay đổi, ngay đến giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

Cử chỉ của Ngụy Tuyết Uyên rõ ràng cứng đờ, giật mình ngẩng đầu nhìn sang bên.

Trong ánh mắt của chính hắn cũng đều có một loại đặc biệt kiêng kị.

- Oh, làm sao, không biết tôi sao, Ngụy Tuyết Uyên?

Bạch Nguyệt Phong lạnh lùng nhìn sang, hất cằm lên, cười lạnh nói.

Rõ ràng tuổi cô so với Ngụy Tuyết Uyên còn nhỏ hơn rất nhiều, lại gọi thẳng tên huý, cách xưng hô không mang theo chút kính trọng nào cả.

Còn Ngụy Tuyết Uyên không những không vì sự ngang ngược kia mà thấy xấu hổ, thậm chí trong ánh mắt còn tuôn ra một tia sợ hãi.

Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh càng không hiểu thấu.

Bạch Nguyệt Phong là hồng thủy mãnh thú gì chứ, sao lại dọa hai anh chàng con cháu Ngụy gia thành cái dạng này?

Bạch Tiểu Thăng đúng là có chỗ không biết.

Ngụy gia và Bạch gia, từ thế hệ cùng thời với ông nội trở lên đều đời đời giao hảo, khi còn bé, con cháu hai nhà đa số đều là con trai, rất ít con gái.

Lúc ấy ở Bạch gia, càng chỉ có duy nhất Bạch Nguyệt Phong này là con gái, được coi như một bảo bối, hiếm có hết mức.

Bạch Nguyệt Phong từ nhỏ chơi cùng với Ngụy Tuyết Liên, thường thường ở lâu tại Ngụy gia.

Ai cũng biết rõ, khi còn bé con trai thường gây sự nghịch ngợm, ưa thích trò đùa quái đản, ưa thích chọc ghẹo mấy cô bé, Ngụy Tuyết Liên không thiếu lần bị nhóm mấy anh họ và em họ bắt nạt, đùa giỡn.

Bạch Nguyệt Phong vừa đến, đám trẻ con Ngụy gia kia đương nhiên cũng cho rằng, Bạch Nguyệt Phong cũng là đối tượng để bọn hắn chọc ghẹo, đồng thời tích cực thay đổi các hành động thực tế.

Sau đó, cơn ác mộng của các cậu bé nhà họ Ngụy cũng bắt đầu tới.

Ở nhà mình, Bạch Nguyệt Phong vốn đã là cô công chúa nhỏ bá đạo điêu ngoa, các anh trong nhà không có một ai không sợ cô ấy.

Đối phó với mấy cậu nhóc, bản thân cô ấy có một vạn cái "kinh nghiệm thành thục"!

Mấy cậu nhóc Ngụy gia không biết sống chết, mới bắt đầu dùng sâu róm để hù dọa người và các loại hình thủ đoạn cấp thấp khác, Bạch Nguyệt Phong lập tức biểu hiện ra cái gì gọi là nữ ma đầu.

Chỉ là sâu róm? Cô ấy trực tiếp đem sâu róm nhét vào miệng đối phương!

Sau đó, Bạch Nguyệt Phong đánh tơi bời đám nhóc Ngụy gia dám dùng quỷ giả hù dọa cô ấy, trực tiếp dùng tay không bẻ gãy thứ đồ chơi để dọa người của đối phương và ném vào WC, một đấm đánh thẳng vào mũi đứa định ra tay với cô ấy trong đám trẻ, làm cho đối phương biết rõ cái gì gọi là hoa đào nở đầy mặt. . .

Cô bé nhỏ này, không nói đến "Tâm ngoan thủ lạt", tuyệt hơn chính là sau khi làm xong hết thảy mọi việc ở đây, khóc nước mắt như mưa, trực tiếp chạy đi tố cáo!

Giống như bản thân mình đã phải chịu ủy khuất lớn lao, bị bắt nạt rất nhiều.

Người Ngụy gia tất nhiên biết rõ địa vị của Bạch Nguyệt Phong ở Bạch gia, thực tình không dám để cho vị tiểu công chúa này nhận nửa điểm ủy khuất ở nhà mình.

Nếu không, vị Bạch lão gia tử kia của Bạch gia, vốn là ông lão có tiếng bao che, lại đi đến đây làm ầm ĩ một trận mới xong.

Đến lúc đó, bằng vào cái tính cách coi trọng giảng giải nghĩa khí của lão gia tử nhà mình, cộng thêm vốn nóng tính, lại đau lòng thương đám trẻ nhỏ, thì chắc chắn sẽ mang bọn hắn ra để trút giận!

Căn cứ vào cách dàn xếp sao cho ổn thỏa, cân nhắc tới việc không để tai họa đến với mình, những cha chú trong Ngụy gia, nhẹ thì quát lớn trước mặt con trai một trận, nặng thì ra tay cho ăn đòn để giáo dục cảnh cáo.

Vấn đề quan trọng ở chỗ, thua thiệt chính là mấy đứa trẻ Ngụy gia, bọn chúng còn bị cha mình đối xử như thế, tự nhiên không phục, nhao nhao mở miệng một cách mạnh mẽ nhằm phản đối lại cáo trạng.

Và rồi, bởi vì như vậy, ở trong mắt các bậc cha chú của Ngụy gia, đây là "Mạnh miệng", "Tranh cãi không nghe lời", cộng thêm có Bạch Nguyệt Phong bên cạnh không thể giả được, mở miệng cất tiếng gào khóc vô cùng lớn làm gây sự chú ý.

Thế là sự việc dừng lại bằng cách không thể thiếu hành động đánh nhẹ hoặc đánh nặng!

Để cho Bạch Nguyệt Phong đang khóc hóa thành mỉm cười, nhảy tung tăng rời đi, những đứa nhóc Ngụy gia đó mỗi lần đều hận đến đau răng, nói không muốn báo thù đó là giả, bất quá mỗi lần bọn chúng dám giở trò xấu, chờ đợi bọn chúng đều là kết quả vô cùng bi thảm!

Hơn nữa Tiểu Nguyệt Phong không buông tha, nhất định sẽ truy đuổi mãnh liệt để đánh, khiến cho bọn chúng ăn đủ khổ cực, cái mông ăn đòn đến nở hoa.

Đến thời gian sau, Tiểu Nguyệt Phong được tiện nghi còn khoe mẽ, thế mà còn chạy đến nơi ở của lão gia tử Ngụy gia làm loạn lên, còn gọi điện trực tiếp cho ông mình, vừa khóc vừa cất tiếng tố cáo oan ức.

Điều đó thật không còn gì để nói nữa.

Mấy đứa trẻ của Ngụy gia bị ông mình mắng, bị cha mình đánh đòn, ngay đến tiền tiêu vặt còn bị cắt, động một tí là bị cấm túc, đứng úp mặt vào tường, chỉ suốt ngày không ngừng kêu khổ.

Cái này cũng còn chưa tính, lại đến về sau, tuy rằng đám trẻ Ngụy gia rõ ràng không dám đi trêu chọc nữa, đều trốn tránh Bạch Nguyệt Phong, nhưng đều sẽ bị để mắt tới!

Bạch Nguyệt Phong vui vẻ, tìm được nhược điểm của bọn chúng, khi nào không vui, cô ấy sẽ mang bọn chúng ra để trút giận.

Quá trình lâu dài như thế, tâm lý của những đứa trẻ Ngụy gia đơn giản bịt kín một tầng bóng ma, chỉ cần nhìn thấy Bạch Nguyệt Phong cũng đã nhức đầu.

Lúc đó, Ngụy Tuyết Liên nhìn những cảnh tượng này quá nhiều, đều nhìn đến trợn tròn mắt.

Thế mà, còn có loại thao tác như vậy!

Mấy cậu anh em họ kia vốn dĩ thỉnh thoảng bắt nạt mình, trong đoạn thời gian Bạch Nguyệt Phong ở lại, bọn họ đơn giản liền bị thu thập đến mức còn phải trung thực hơn so với mèo con.

Nhoáng một cái, nhiều năm như thế qua đi.

Những cậu nhóc Ngụy gia lúc trước, hiện nay đều đã thành người lớn, thậm chí trở thành nòng cốt trong gia tộc, nắm trong tay các sản nghiệp lớn, các công việc lớn, nhưng thẳng đến hôm nay, bọn hắn nhìn thấy Bạch Nguyệt Phong, nhìn thấy cô ấy trừng hai mắt một cái, tâm lý vẫn không nhịn được mà máy động.

Điều này không sai biệt lắm, đã là phản ứng sâu tận bên trong xương tủy.

Hôm qua, Bạch Nguyệt Phong hứa hẹn với Bạch Tiểu Thăng sẽ giúp hắn đứng đài, nói là những người cùng trang lứa ngang hàng ở Ngụy gia còn không có ai khiến cho cô ấy phải sợ, kỳ thực là bản thân cô ấy còn quá khiêm tốn.

Tình huống thực tế là, cùng trang lứa ở Ngụy gia không ai mà không sợ cô ấy. . .

Điều đó nói nên, vì sao hiện nay tất cả mọi người bắt đầu quan tâm đến sức khỏe tâm lý của trẻ con, bởi vì bóng ma tâm lý khi còn bé, quả thực đối với người trong cuộc ảnh hưởng quá mức sâu xa...

Ngay lúc này, Bạch Nguyệt Phong một tay chống nạnh trừng mắt, Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền, còn có những người con cháu Ngụy gia vào năm đó trải qua tra tấn, không hẹn mà trong lòng đồng thời run lên.

Đám người hầu và tôi tớ nghe theo hiệu lệnh của Ngụy Tuyết Uyên, muốn tiến đến ra tay với đám người Bạch Tiểu Thăng, cũng lập tức bị những người hầu lâu năm giữ chặt.

Trong số bọn họ, có rất nhiều người được chứng kiến Bạch tiểu thư đáng sợ như thế nào!

Chuyện ngày hôm nay, nếu như khiến cho Bạch tiểu thư không vui, cùng lắm các thiếu gia chỉ chịu quát lớn, bị đánh một chút, đánh giá là mất lịch sự, dù sao đều là người trưởng thành rồi, nhưng mà nếu bọn họ bị truy cứu tội danh, tuyệt đối không có chuyện tốt như vậy!

Vẫn nên hành động một cách thận trọng mới đúng đắn!

Những người hầu mới đến đó được đám ‘lão nhân’ ngấm ngầm khuyên bảo mấy câu, cũng chợt biến sắc, vỗ ngực thở phào trong lòng, cảm kích vạn phần với họ.

- Nguyệt Phong, cô mới tới sao, vừa rồi tôi còn nhắc đến cô đấy, ha ha. Này, nhoáng một cái nhiều ngày không gặp, cô lại trở nên đẹp hơn!

Ngụy Tuyết Uyên nói liên tục không ngừng, mỉm cười chào hỏi.

Câu này không có chút dinh dưỡng nào, phiên bản nghiêm chỉnh là "Ha ha, hôm nay không khí ngoài trời rất trong lành", quả thực nói liên tục như vậy cũng rất là xấu hổ.

Ngụy Tuyết Huyền lại bội phục người anh bên cạnh này, có phản ứng cực kỳ nhạy bén!

- Tôi tới hơi muộn thôi mà, vừa đúng lúc, vừa dịp nhận thấy các người muốn bắt nạt người bạn của tôi.

Bạch Nguyệt Phong cười lạnh một tiếng, chỉ về phía Bạch Tiểu Thăng, nói:

- Những gì anh ấy nói vừa rồi, tôi đều nghe được, tôi cảm thấy nói rất hay!

- Anh ấy là người mà gia chủ tương lai vừa ý, là do gia chủ đương nhiệm đồng ý cho tới! Như vậy anh ấy xuất hiện ở đây, các người có ai phản đối! Ai muốn đuổi anh ấy đi?

- Hơn nữa, anh ấy còn là ân nhân của Bạch Nguyệt Phong này, hôm nay tôi sẽ là hậu trường của anh ấy, muốn đuổi anh ấy vậy thì trước tiên đuổi tôi đi!

Bạch Nguyệt Phong bá đạo làm chấn động toàn trường.

Thần sắc của Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền lập tức cứng đờ.

Vị hỗn thế tiểu ma vương của Bạch gia này, sao lại chạy tới đây làm chỗ dựa cho Bạch Tiểu Thăng, chuyện này bọn họ phải làm sao bây giờ?

Bao quát tất cả con cháu nhà họ Ngụy cũng không nhịn được mà nuốt ngụm nước miếng.

Bên trong những khách mời đó, cũng không thiếu người nhận biết Bạch Nguyệt Phong, đều không ngăn được thấp giọng bàn luận.

- Đây không phải đại tiểu thư của Bạch gia hay sao?

- Đây chính là đại tiểu thư Bạch gia?

- Toàn bộ Chinandega còn có mấy cái Bạch gia! Tự nhiên là Bạch gia phố Đường Nhân kia!

- Trời ơi, kia chính là Bạch gia đại tiểu thư. . . Tại sao lại muốn trợ giúp cho người kia!

- Anh không nghe thấy Bạch đại tiểu thư nói sao, anh chàng kia có ân với cô ấy!

- Chậc chậc, nếu như tôi có thể kết bạn với Đại tiểu thư Bạch gia, bán được cái ân tình, so với cho tôi một trăm triệu còn vui vẻ hơn...

Phần đông khách mời đều liên tục sợ hãi thán phục.

Rất nhiều người nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Bọn hắn đều đến từ gia đình quý tộc cao cấp, thậm chí ở một nơi nào đó, cũng được coi là tiếng tăm lừng lẫy, dậm chân một phát, rung chuyển cả mặt đất.

Nhưng mà bọn hắn so với quái vật khổng lồ như Ngụy gia và Bạch gia, căn bản không so sánh được.

Có đại tiểu thư Bạch gia hỗ trợ như thế, rất nhiều người đều cảm thấy, tình hình của Bạch Tiểu Thăng xem như rất ổn.

Ngay cả đến Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền, coi như vòng ngoài ở Ngụy gia, sợ là đều không có người nào có thể đuổi bọn hắn ra ngoài!

Vẻ mặt Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền phát khổ, nhìn nhau không nói gì.

Khí thế của hai người bọn họ vừa mới bốc lên cao lại bị Bạch Nguyệt Phong đè ép, đối mặt với cô ấy, đến đầu óc cũng không dùng được.

Bạch Nguyệt Phong nhịn không được dương dương đắc ý nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười một tiếng tỏ rõ thiện ý với cô ấy.

Không nghĩ tới cô nàng này, thật sự dữ dội như vậy!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt Phong, rồi nhìn Bạch Tiểu Thăng, người bên ngoài bàn luận ra sao, bọn hắn tự nhiên cũng nghe đến.

Để cho hai người không hiểu là, làm sao lại xuất hiện một vị Bạch gia đại tiểu thư.

Hơn nữa, lúc nào thì Bạch Tiểu Thăng có ân với cô ấy?

Phải biết, bọn họ đến Chinandega tổng cộng mới mấy ngày thôi, không sai biệt lắm cả ngày đều ở cùng một chỗ, cũng chỉ có ngày hôm qua Bạch Tiểu Thăng một mình ra ngoài một chuyến.

Chẳng lẽ. . . Ngày hôm qua, lúc Bạch Tiểu Thăng hẹn hò với Ngụy Tuyết Liên, còn thuận tiện xuất hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân?

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều suy đoán, nhưng cũng không thể đoán ra chân tướng.

Đương nhiên, mặc kệ cái trợ lực này vì sao mà đến, tóm lại, là đến giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng, hơn nữa lập tức liền trấn trụ toàn trường, chấn trụ hai anh em Ngụy Tuyết Uyên.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tự nhiên cũng cảm thấy vui vẻ.

- Phong nha đầu!

Bỗng một giọng nói trầm thấp nặng nề truyền đến.

Theo sát tiếng gọi lại tiếp tục nói:

- Sao cháu lại còn giống như trước kia vậy!

- Thiếu nữ của nhà nào, lớn lên cũng trở nên rụt rè!

Thời điểm Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền đang vắt hết óc suy nghĩ, làm như thế nào mới khiến cho tràng diện không phải khó chịu như vậy, bên ngoài đại sảnh, bỗng nhiên truyền tới một giọng nói.

Mọi người ở đây, không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa vào của đại sảnh.

Bạch Tiểu Thăng nhìn lại, đôi mắt của anh em Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền cũng đồng thời sáng lên, Ngụy Tuyết Huyền càng không nhịn được thấp giọng hô:

- Cha tôi đến rồi!

Bạch Tiểu Thăng còn trông thấy, ánh mắt Bạch Nguyệt Phong chuyển hướng nhìn đến cửa vào, một đôi mi thanh tú cũng không nhịn được nhíu lại.

Cha của Ngụy Tuyết Huyền sao? Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Hắn có nghe Ngụy Tuyết Liên nói qua, cha của Ngụy Tuyết Huyền là Ngụy Trường Lạc.

Người kia là chú hai của Ngụy Tuyết Liên, là một trong số những người đứng đầu gần với ba nàng trong gia tộc, phụ trách rất nhiều sản nghiệp trọng yếu, quyền lực cực lớn. Trong gia tộc có rất nhiều người, càng kiên định đi theo Ngụy Trường Lạc.

Mà Ngụy Trường Lạc, mặc kệ là đối với chuyện Ngụy Tuyết Liên được trọng điểm bồi dưỡng, hay là chuyện của mình với Tuyết Liên, đều ra sức lên tiếng phản đối mạnh mẽ.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng híp lại.

Hắn cũng muốn kiến thức một chút, vị chú hai của Ngụy gia này!

Ngoài cửa, có mấy người đi vào.

Cầm đầu là người có vóc dáng không cao, mắt một mí như mắt cá chết, trên mặt dường như không hề có nụ cười.

Nhưng mà cùng đối mặt, ngay lập tức có thể cảm giác được, cặp mắt cá chết kia tựa hồ nhìn thấu tâm hồn người đối diện, để cho trái tim người ta ẩn ẩn cảm thấy băng giá.

Đây chính là chú hai của Ngụy Tuyết Liên, Ngụy Trường Lạc sao?

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

- Cha!

- Chú hai! Chú hai . . .

Con cháu nhà họ Ngụy tiến lên, ngoại trừ Ngụy Tuyết Huyền ra, những người khác đều cung kính gọi một tiếng chú hai.

- Nhị tiên sinh!

- Trường Lạc tiên sinh!

Các vị tân khách cũng nhao nhao tiến lên, nhiệt tình chào hỏi.

Từ trong mắt mọi người không khó thấy được thần sắc kính sợ, vị chú hai Ngụy gia này thật là rất uy phong.

Đối mặt với đám người chào hỏi, Ngụy Trường Lạc chỉ là hơi gật đầu, dùng hành động này xem như đáp lại. Ánh mắt của hắn từ trên mặt Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền lướt qua, rõ ràng có mấy phần bất mãn, khiến cho hai người lập tức co rúm người lại.

Sau đó, Ngụy Trường Lạc nhìn về phía Bạch Nguyệt Phong, nở một nụ cười tượng trưng, lại thu liễm nụ cười, lườm Bạch Tiểu Thăng một chút.

Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn lại chỗ Bạch Nguyệt Phong.

- Chú hai.

Bạch Nguyệt Phong ngòn ngọt cười, hướng Ngụy Trường Lạc cất tiếng chào.

Ngụy Trường Lạc hơi gật đầu.

- Ngụy tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng cũng xưng hô lễ kính một tiếng.

Ngụy Trường Lạc lại chỉ liếc mắt nhìn hắn mà thôi.

- Nguyệt Phong, cháu vừa mới tới đã hành động quá mức kiêu ngạo, con gái trong nhà, như thế không tốt đâu.

Ngụy Trường Lạc lại lần nữa nhẹ nhàng trách cứ.

Trong số mấy vị trưởng bối của Ngụy gia, năm đó cũng chỉ có Ngụy Trường Lạc không chút mắc lừa bộ dáng kia của Bạch Nguyệt Phong.

Đương nhiên, như thế không có nghĩa là Ngụy Tuyết Huyền sẽ không có trải qua phen bi thảm của những người anh em họ kia.

Vừa lúc tương phản, cũng bởi vì Ngụy Trường Lạc không mắc lừa, Ngụy Tuyết Huyền lại càng được Bạch Nguyệt Phong tăng thêm "Trọng điểm chiếu cố", so với những người khác càng bi thảm hơn, sợ là còn ác hơn. . .

Đối mặt với việc Ngụy Trường Lạc phê bình mình trước mặt mọi người, Bạch Nguyệt Phong không quá nghe lời mà dẩu môi:

- Người ta chỉ nói sự thật thôi.

Ngụy Trường Lạc nhàn nhạt nói:

- Ở Bạch gia, cháu cũng sẽ nói như thế sao?

Bạch Nguyệt Phong mang vẻ mặt thành thật, đáp:

- Vâng.

Vị Ngụy nhị thúc này có phải coi là nói như vậy, liền có thể đả đảo lòng tin của cô ấy hay không.

Nực cười!

Chẳng lẽ lại không biết, Bạch Nguyệt Phong ở nhà mình, càng là không sợ trời không sợ đất, muốn nói gì đó cũng không cần kiêng nể.

Nghe Bạch Nguyệt Phong nói như vậy, Ngụy Trường Lạc đầu tiên hơi khẽ giật mình, lập tức nhàn nhạt nói:

- Nơi này, dù sao cũng là Ngụy gia, không phải Bạch gia!

Sắc mặt và giọng điệu của Ngụy Trường Lạc bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Bạch Nguyệt Phong cũng không thể nào lại mạnh miệng.

Cô ấy đường hoàng bướng bỉnh, cũng chỉ là ở trong số ngang hàng trang lứa Ngụy gia, nếu như không lễ phép với trưởng bối như vậy, ngay cả ông cô ấy sợ cũng sẽ không bảo vệ cô nữa.

Vừa rồi Bạch Nguyệt Phong còn biểu hiện khí phách dũng mãnh vô song, sau khi Ngụy Trường Lạc xuất hiện, lập tức trở nên chẳng còn sức lực.

- Ta có thể không để ý tới ngôn ngữ vừa rồi của cháu, cháu lui xuống trước đi, ta muốn nói với cậu ấy hai câu.

Nét mặt Ngụy Trường Lạc không biểu tình, giương cằm hướng về Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Nguyệt Phong không nhịn được đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, bất đắc dĩ chớp mắt vài cái.

Cô không có lý do ngăn cản chú hai của Ngụy gia đối thoại với Bạch Tiểu Thăng, đành phải lui qua một bên.

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng lộ ra nụ cười kính ý, đi lên phía trước.

Vị nhị thúc Ngụy gia này, cho dù ra mặt phản đối tất cả, chung quy cũng là trưởng bối của Ngụy gia, là trưởng bối của Bạch Tiểu Thăng hắn.

Bạch Tiểu Thăng hắn vẫn muốn làm đầy đủ lễ phép.

Muốn đến, đối phương tự kiềm chế thân phận, cũng sẽ không như Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền nói chuyện khó nghe như vậy, khiến cho hắn không xuống đài được.

- Cậu chính là Bạch Tiểu Thăng sao?

Ngụy Trường Lạc đưa ánh mắt nhàn nhạt, nhìn Bạch Tiểu Thăng và hỏi.

Bạch Tiểu Thăng càng đến gần, càng có thể cảm giác được, trên người vị nhân vật số hai của tài phiệt Ngụy gia này có chỗ bất phàm.

Khí thế, khí thế vô hình!

Bạch Tiểu Thăng đi tới bước này, số lượng đại nhân vật đã gặp qua cũng không ít, Lục Vân, Tống giai đại sư, Hạ Hầu Khải, nhưng mà bọn họ hoặc nhiều hoặc ít, tựa hồ cũng kém hơn người đàn ông trước mắt này!

Loại khí thế dưỡng ra từ thế gia tài phiệt, thật là để cho người ta thấy một lần, sẽ từ tâm mà phát, tâm sinh ra cảm giác phục tùng.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng bình phục một chút nỗi lòng, không kiêu ngạo không tự ti, yên lặng cười nói.

Ngụy Trường Lạc nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng như thế, mà trong đôi mắt không thấy gợn sóng.

Với nhãn lực của Bạch Tiểu Thăng, thế mà không đọc ra bất kỳ tâm tình nào.

- Cậu đến đây, là muốn theo đuổi Tuyết Liên?

Ngụy Trường Lạc lên tiếng lần nữa, giọng nói chầm chậm:

- Chuyện của các người, nếu quả thật có thể thành...

- Cậu hãy ở rể Ngụy gia đi.

Ngụy Trường Lạc lại còn nói ra câu nói này.

Ở rể?

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Mọi người chung quanh cũng bị sững sờ, những khách mời đó hai mắt sáng lên, rất nhiều người không những không cảm thấy nhục nhã, ngược lại ngấm ngầm hâm mộ hưng phấn.

Phảng phất như nói đến chuyện, ở rể tại Ngụy gia tài phiệt cấp thế giới, tương lai sẽ vô cùng sáng lạn, không thể đo đếm được.

Theo Bạch Tiểu Thăng, vị chú hai Ngụy gia này, lại là nói một chữ không hợp thời đại!

Nhưng mà tựa hồ lại phù hợp với loại tư duy cao ngạo và ưu việt thuộc về gia môn tài phiệt cao quý.

Ngụy Trường Lạc nhìn thấy hai hàng lông mày của Bạch Tiểu Thăng hơi cau lại, lập tức nở nụ cười.

- Tôi nói chỉ là vạn nhất. Trong vạn mới có một. Cân nhắc vấn đề trước đó, cậu không ngại ngẫm lại.

- Cậu dựa vào cái gì, ở rể Ngụy gia chúng tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận