Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1264: Đoàn hỗ trợ của Bạch Tiểu Thăng

Bạch Tiểu Thăng xem ra, người bác hai Ngụy Trường Lạc của nhà họ Ngụy này, cũng sẽ không giống như hai người Ngụy Tuyết Uyên hay Ngụy Tuyết Huyền như thế, bất kể thân phận của mình mà ở ngay trước mặt phần đông khách mời như thế, lại nhục nhã một người có bối phận con cháu như hắn, làm cho hắn phải khó chịu.

Đáng tiếc, điều khiến cho Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối không ngờ tới đó là… Ngụy Trường Lạc chỉ là đổi sang một loại phương thức nhục nhã khác mà thôi.

Để cho hắn ở rể.

Còn hỏi hắn, dựa vào cái gì mà ở rể.

Ở rể, vốn dĩ cũng không phải là một chuyện vui vẻ đáng tiếp nhận gì của một người đàn ông cả.

Càng đừng đề cập đến vấn đề bị người khác hỏi thăm như vậy trước mặt mọi người, không phải, là ở trước mặt mọi người chất vấn hắn có cái tư cách kia hay không.

Loại ngôn ngữ "Nhục nhã" này, không để cho Ngụy Trường Lạc có sai lầm một chút nào, ngược lại làm cho mọi người cảm thấy chuyện này là đương nhiên, cũng làm cho Bạch Tiểu Thăng lâm vào quẫn cảnh tuyệt đối.

Ánh mắt của mọi người lập tức rơi lên trên người của Bạch Tiểu Thăng.

Nếu như lựa chọn phương án ở rể này, nếu như rơi xuống trên người bọn họ, thì sợ rằng bọn họ sẽ hưng phấn vỗ tay cuồng nhiệt, một người làm quan cả họ được nhờ.

Dù sao, muốn được ở rể Ngụy gia cũng là một loại hư vinh, một gia tộc tài phiệt lớn cấp độ thế giới thế a. Nhà họ Ngụy này là chỗ khai sáng sự tiến bộ, ngay cả nữ tử cũng có thể đảm đương gia chủ. Kể từ đó, tương lai khả năng vị thê tử này chính là gia chủ của Ngụy gia.

Nói một bước lên trời, cũng không đủ để hình dung.

Đương nhiên, nếu như loại chuyện tốt này không có phần của bọn họ, bọn hắn ăn không được, vậy thì lại là một tình huống khác a.

Bọn hắn tất nhiên sẽ cực lực xem thường, sẽ trào phúng châm biếm người lựa chọn ở rể.

Ngụy Trường Lạc căn bản không cần phải nói cái lời lẽ gì khó nghe đến không chịu nổi, không cần phải hạ giá trị con người, người bên ngoài tự nhiên sẽ làm "Trợ thủ" cho hắn.

Chiêu mượn đao giết người này, như nâng cao cổ tay mà đặt bút vậy, mặc dù cách làm hời hợt, nhưng lại kinh Sát Quỷ thần.

Thời điểm bộ dáng của Bạch Tiểu Thăng con đang kinh động, thì vô số ánh mắt đã rơi xuống trên người hắn, có xem thường, có trào phúng và cười cợt trên nỗi đau của người khác. . .

Ánh mắt của mọi người hội tụ thành một câu: Ngươi dựa vào cái gì mà đến nhà họ Ngụy cầu hôn một cô gái thiên tư tuyệt đỉnh và nổi bật nhất của gia tộc họ Ngụy này, ngươi xứng sao.

Ánh mắt không tính, rất nhiều người còn công nhiên nghị luận.

- Vừa rồi, không phải Ngụy Tuyết Uyên tiên sinh đã nói rồi sao, người này chẳng qua là đến từ một gia tộc nhỏ không biết tên của Hoa Hạ, một chút bối cảnh cũng không có a.

- Không tệ, hắn có thể đi đến nơi này, vậy cũng chỉ có thể nói rõ rằng Ngụy gia nhân hậu, tiểu thư Ngụy gia kia niệm giao tình cũ, chứ không phải đại biểu là hắn có thể được một tấc lại muốn tiến một thước, da mặt dày theo đuổi truy cầu đại tiểu thư của Ngụy gia a.

- Đúng vậy a, có lẽ đại tiểu thư của Ngụy gia chỉ coi hắn như là một người bạn mà thôi, chỉ là hắn suy nghĩ nhiều.. Đây chính là Ngụy gia a.

- Thấy được Ngụy gia giàu có phú khả địch quốc, tất nhiên sẽ gây chấn động không nhỏ đối với hắn, hắn làm sao lại dừng tay đây, cái gì tôn nghiêm, mặt mũi sợ rằng cũng không cần a.

- Chậc chậc, cho nên Ngụy Trường Lạc tiên sinh hỏi hắn dựa vào cái gì mà muốn đi ở rể.

- Đáng buồn nhất của một người đàn ông chính là không có thực lực, nhưng đáng buồn hơn chính là không biết tự lượng sức mình.

. . .

Đám người đem hết khả năng ra cười nhạo Bạch Tiểu Thăng.

Trở thành mục tiêu công kích, không đáng sợ.

Đáng sợ chính là ngươi không có tư cách gì để phản bác, phản kích lại.

Ngụy Trường Lạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, cũng đang âm thầm nhìn kỹ hắn.

Đây chính là người thanh niên mà cô cháu gái có nhãn quang vô cùng cao nhà mình coi trọng sao?

Là người so với những con cháu kiệt xuất nhất của những danh gia vọng tộc kia mạnh hơn, hay là mạnh hơn so với những thiên tài trẻ tuổi của Phố Wall kia?

Đáng giá để cho nàng phải thỏa hiệp với gia tộc?

Đáng giá để cho đại ca cùng với cha phải thỏa hiệp theo?

Tên tiểu tử này dựa vào cái gì?

Ngụy Trường Lạc rất muốn biết rõ chân tướng.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, thẳng thắn mà nói, bọn họ đối với hai câu này của Ngụy Trường Lạc rất khiếp sợ, cũng rất phẫn nộ, nhưng lại vô kế khả thi.

Bởi vì việc này, chung quy là muốn nhìn thái độ của chính Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ có chính Bạch Tiểu Thăng, mới có thể đưa ra lựa chọn. Mà bọn hắn làm một người cấp dưới, một người bạn, chỉ có thể cổ vũ mà thôi.

Giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng phản kích lại một cách mạnh mẽ, hoặc là bồi tiếp hắn yên lặng chịu đựng.

Tóm lại, Bạch Tiểu Thăng lựa chọn như thế nào, bọn họ đều đi theo, không oán không hối.

Bạch Nguyệt Phong cũng không nhịn được quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nàng đã bất mãn với ngôn từ của người bác hai Ngụy Trường Lạc này, lại lo lắng Bạch Tiểu Thăng nổi giận hoặc là chịu thua.

Cái trước, sẽ ăn thiệt thòi. Còn cái sau, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Bạch Tiểu Thăng ở trong lòng nàng.

- Anh sẽ làm thế nào, Bạch Tiểu Thăng.

Trong lòng Bạch Nguyệt Phong nhịn không được thầm nói.

Ánh mắt của hai anh em Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền lại tỏa ánh sáng, trên mặt nở nụ cười lạnh, sự trào phúng thể hiện rõ không còn che giấu.

Bọn hắn chờ đời nhìn thấy cảnh Bạch Tiểu Thăng mất mặt.

Nhìn hắn còn kiêu ngạo như vậy nữa hay không.

- Trường Lạc tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng trước sự chú ý của mọi người, rốt cục cũng mở miệng phát ra âm thanh, âm thanh của hắn vẫn còn bình tĩnh như trước rất lễ phép.

Ngụy Trường Lạc nhìn về phía hắn.

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm, chầm chậm nói:

- Nếu như ở trước mặt mọi người, ngài đã đề cập đến sự tình của con cùng với Tuyết Liên, vậy thì con cũng không ngại nói cho ngài, cũng là muốn thanh minh một hai với tất cả mọi người có mặt ở đây.

- Đầu tiên, con thật tâm yêu thích Tuyết Liên, cũng muốn cưới nàng làm vợ. Đối với phần cảm tình này, con coi nó như là sinh mệnh của mình.

- Con mặc kệ chướng ngại ở trước mặt chính là Ngụy gia, hay là vương cung quý tộc cung đình, hay là gia tộc đỉnh cấp thế giớ, chỉ cần Tuyết Liên đồng ý, con đều có thể đánh hạ xuống cho nàng nhìn.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng ngời sáng, từng câu từng chữ trong miệng phát ra vô cùng rõ ràng, âm vang cứng cáp.

- Tiếp theo, con sẽ không ở rể Ngụy gia. Không riêng gì là xuất phát từ lòng tự tôn nên có của một người đàn ông, mà con còn muốn để cho tất cả mọi người biết rõ rằng, con thích, chỉ là Tuyết Liên mà thôi, chứ không phải là tài sản của gia tộc nàng.

- Không ở rể, chính là để nói cho tất cả mọi người biết, đối với tài sản của Ngụy gia, con nửa phần cũng không thèm dòm ngó.

- Còn nữa, con cũng là người có năng lực, để cho Tuyết Liên có thể vượt qua hoàn cảnh như bây giờ, thậm chí còn có sinh hoạt tốt hơn. Đây chính là hứa hẹn một người đàn ông của con.

- Con nói như thế, Trường Lạc tiên sinh có hài lòng hay không?

Bạch Tiểu Thăng xúc động nói.

Vì yêu mà không sợ hiểm trở, không nhận cám dỗ, thủy chung, tràn đầy tự tin và kiên trì.

Dạng người đàn ông như Bạch Tiểu Thăng này, khiến cho những nữ khách nhân có mặt ở đây như say như mê.

Bạch Nguyệt Phong kích động muốn vỗ tay.

Nàng nghĩ đến cường đại mị lực cùng với năng lực cường đại ngày hôm đó của Bạch Tiểu Thăng hiện ra.

Nàng hận không thể nói cho tất cả mọi người, nói cho bọn họ biết rằng cái người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này là tồn tại mạnh mẽ như thế nào, thậm chí che lấp tất cả nam khách mời đồng lứa có mặt ở đây, thậm chí so với những tồn tại yêu nghiệt hay là thiên tài chưa xuất đầu lộ diện kia của nhà họ Ngụy, đều không thua kém bao nhiêu.

- Gia hỏa này nếu như nhà họ Ngụy các ngươi không muốn, thì ta muốn a, Bạch gia chúng ta muốn a.

Bạch Nguyệt Phong hận không thể nói ra như thế.

Nhưng đáng tiếc, Bạch Tiểu Thăng lại là nam nhân người bạn khuê phòng của nàng, điểm này quả thực là quá đáng tiếc.

Trong lòng của Bạch Nguyệt Phong chậc chậc thở dài, càng nhìn Bạch Tiểu Thăng càng thấy yêu thích.

- Ha ha. Lời hay, ai nói cũng được, thế nhưng có gì hữu dụng đâu.

- Chẳng lẽ cậu thật biết rõ người mà gia tộc họ Ngụy chúng ta trọng điểm bồi dưỡng cho chức vị gia chủ đời tiếp theo có sinh hoạt như thế nào sao? Còn dám nói để cho nàng đi theo cậu, thì có thể nhận được đãi ngộ không kém gì hiện tại, thậm chí còn tốt hơn? Cậu cho rằng cậu là ai, cậu cho rằng tài khoản ngân hàng của mình có bao nhiêu tiền có thể ủng hộ sinh hoạt ban đầu của nàng. Cậu cho rằng vòng tròn những người bạn kia của cậu, những mối quan hệ đó, đủ tư cách để cho cậu nói ra những lời nói này à?

Mí mắt của Ngụy Trường Lạc khẽ động, sau đó cười lạnh nói.

- Chỉ biết rõ khả năng miệng lưỡi sắc bén của cậu, khiến cho người khác bật cười. Xem ra, trước đây là ta quá xem trọng cậu rồi.

Dứt lời, mí mắt của Ngụy Trường Lạc nhẹ nhàng rủ xuống, lắc lắc đầu khinh miệt nói.

Ngụy Trường Lạc nói như vậy, khiến cho nam khách mời có mặt ở đây lập tức định thần trở lại.

- Không tệ, lời hay ý đẹp ai không biết nói chứ.

- Nói cho cùng cũng chỉ là miệng lưỡi bên ngoài mạnh, như thế này còn gọi là gì nhỉ. . . Con vịt chết còn mạnh miệng?

- Nữ nhân các cô không nên bị mật ngọt chết ruồi đừng để cho dạng người như thế này lừa gạt, những lời dễ nghe như thế này ai không biết nói chứ.

Nhóm nam khách mời bắt đầu lao nhao cả lên.

Hai anh em Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền cũng đang cười lạnh không ngừng, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Họ Bạch kia, phần mồm miệng khéo léo lưỡi trơn tru này của người, chỉ có thể lừa gạt cô em họ Tuyết Liên của ta mà thôi, còn dưới tầm mắt cao xa của Bác hai, thì mấy cái trò mèo này lập tức hiện nguyên hình.

- Chết cười mất thôi, ngươi biết rõ rượu đỏ mà chúng ta đang uống là loại rượu gì, ăn đến cái nguyên liệu nấu ăn gì, bình thường tới lui quan hệ với những nhân vật như thế nào sao? Còn dám phát ngôn bừa bãi như thế, nói cái gì mà để cho nàng trải qua cuộc sống như vậy, thậm chí còn tốt hơn, thật sự là chết cười.

Đối với hai huynh đệ này ra sức trào phúng. Bạch Nguyệt Phong lập tức tức giận vô cùng, ánh mắt hung dữ trừng bọn hắn.

Đáng tiếc, có Ngụy Trường Lạc ở đây, hai anh em Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền tựa hồ như có lực lượng vô thượng.

Bọn hắn chỉ cần không nhìn tới Bạch Nguyệt Phong, cũng một mặt không sợ.

Hai tên khốn nạn này rõ ràng là cậy thế mà lên.

Bạch Nguyệt Phong tức giận đến mức muốn không quan tâm tất cả mà tiến lên giáo huấn hai tên này.

- Ta khuyên cậu hay là sớm đi đi thôi, tránh khỏi phải chuốc lấy nhục nhã. Cậu còn không có tư cách đến nhà họ Ngụy theo đuổi truy cầu Tuyết Liên đâu. Cho dù nàng chỉ là một nữ tử bình thường của nhà họ Ngụy này.

Thái độ của Ngụy Trường Lạc lạnh nhạt, mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, miệng nhàn nhạt nói.

Nói xong, Ngụy Trường Lạc muốn cất bước rời đi.

- Trường Lạc tiên sinh, lời nói này của anh, thế nhưng có chút khuếch đại nha. Ai nói hắn không có cái tư cách này.

Bỗng nhiên một âm thanh từ đại sảnh từ bên ngoài truyền đến, nương theo là một tiếng cười khẽ.

- Chúng ta tới đây, đưa cho hắn cái tư cách này.

Một câu nói đột ngột này, khiến cho toàn trường khẽ giật mình.

Ngay cả Ngụy Trường Lạc cũng không nhịn được mà nhíu lông mày lại, nhìn ra phía ngoài.

Ở nhà họ Ngụy này, nếu như không phải là cha hắn, cũng không phải là anh cả của hắn, thì sợ là vẫn chưa có người nào dám nói bác hắn như thế ở trước mặt mọi người.

Từ đại sảnh bên ngoài đi vào mấy người.

Những người lần này tiến vào, nam nữ đều có, niên kỷ lại không đồng nhất.

Mỗi một vị, đều đặc biệt làm cho ánh mắt của người khác phải chú ý.

Ánh mắt cùng với thần thái của mỗi một người trong nhóm kia, đều lộ ra uy thế vô cùng, cùng với khí thế của Ngụy Trường Lạc rõ ràng không thua kém bao nhiêu.

Ít nhất cũng là người cùng một tầng lớp.

Ngụy Trường Lạc nhìn thấy những người này, đôi mắt cũng hơi co rụt lại, thần sắc trên khuôn mặt luôn bình thản không thay đổi kia, cũng lần đầu tiên xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Nhìn thấy những người kia, Bạch Tiểu Thăng đầu tiên là giật mình, sau đó lại cảm thấy vui vẻ.

Nguyên lai tưởng rằng bọn họ chỉ là chuẩn bị cho mình một khối đá kê chân nào đó, khiến cho người nhà họ Ngụy không thể khinh thường mình mà thôi.

Không nghĩ tới, bọn họ thế mà đích thân đến đây.

Bạch Tiểu Thăng nhìn mọi người, trong lòng có mấy phần kích động.

Tâp đoàn Đằng Vân Lục Vân, Tống Giai đại sư, Trương gia Trương Hi. . . Còn có mấy người đàn ông trung niên hoặc ông lão có tuổi, ngay cả nữ sĩ cũng có, mấy vị này bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng không có quen biết.

Đây có thể nói là một đoàn tiếp viên vô cùng cường hãn trước nay chưa từng có.

Riêng chỉ Lục Vân mà nói, cũng là nhân vật mà Ngụy gia tuyệt đối không dám khinh thường chút nào.

Không nói tập đoàn Đằng Vân đã trải rộng ra toàn cầu, chỉ nói về sức ảnh hưởng của bọn họ ở Hoa Hạ mà thôi, thì bất luận một nhà nào, cho dù là tập đoàn đỉnh cấp như Ngụy gia thực sự cũng không dám sơ sót chút nào.

Dù sao, tập đoàn Đằng Vân chính là một con cá mập lớn về công nghệ internet ở Châu Á.

Muốn ở Châu Á nói chung,và ở Hoa Hạ nói riêng phát triển, nếu như thiếu khuyết tập đoàn Đằng Vân thì đây là chuyện tuyệt đối không thể.

Bạch Tiểu Thăng cũng biết rõ, Ngụy gia đang khua chiêng gióng trống, muốn dùng nguồn tài chính lớn với sự đầu tư kinh người vào những ngành có tiềm lực, muốn phát triển mãnh liệt như mặt trời giữa trưa ở Hoa Hạ, thì Ngụy gia càng không thể thiếu sự hợp tác từ tập đoàn Đằng Vân.

Ngoài ra, học sinh của Tống Giai đại sư trải rộng trên khắp Hoa Hạ, toàn là bậc thầy đỉnh cấp trong giới chính trị hay là giới kinh doanh.

Ngươi vĩnh viễn không biết rằng, lão những mối quan hệ sâu dày kinh khủng như thế nào.

Cho tới Trương Hi Trương gia, cũng là một bá chủ, sức ảnh hưởng bao trùm mấy tỉnh vực. . .

Còn những nhân vật còn lại không biết tên kia, đã có mặt ở đây cũng đều là những tồn tại không đơn giản.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn thấy, cùng đi với những người này tới đây, còn có một nam và một nữ, tuổi cũng đã cận trung niên.

Nam nhân thì khuôn mặt như quan ngọc, thanh tao cao nhã, nụ cười trên mặt làm cho người ta rất dễ sinh ra cảm giác thân cận.

Còn vị nữ sĩ ở bên cạnh hắn, tuy rằng tuổi tác đã trung niên, nhưng là dáng người vẫn còn bảo trì như tuổi mười tám mười chín, da thịt trên mặt nhẵn nhụi trơn bóng, chỉ có một chút nếp nhăn nơi khoé mắt, nếu như nhìn lướt qua, có thể nói nàng chỉ hơn hai mươi tuổi, sợ rằng cũng sẽ có người tin.

Nàng vừa tiến lên, thì ánh mắt đã quét qua một, sau đó rơi xuống người Bạch Tiểu Thăng, thần sắc ôn hòa dò xét Bạch Tiểu Thăng một lượt.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy hai người này, trong lòng lập tức chấn động.

Không chỉ nghe miêu tả từ Ngụy Tuyết Liên, ánh mắt hắn nhìn thấy tôi tớ của nhà họ Ngụy hết sức cung kính với hai người bọn họ.

Còn có sự chú ý của vị nữ sĩ kia đối với hắn.

Trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thăng liền minh bạch thân phận của bọn họ.

Chính là cha của Ngụy Tuyết Liên, Ngụy Trường Tôn.

Còn có mẹ của nàng, Nguyệt Oánh Nhiên.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng lúc này trong nháy mắt như siết chặt lại, nhịp tim nhịn không được mà tăng tốc đập nhanh.

Chớ nhìn hắn đối mặt với nhân vật như Ngụy Trường Lạc, một trong những nhân vật trụ cột của nhà họ Ngụy làm khó dễ, vẫn duy trì tư thái không kiêu ngạo không tự ti như cũ, trong lòng không hoảng hốt chút nào, bình tĩnh không đổi ứng đối lại, nhưng là thời điểm thấy hai vị trưởng bối bình hòa này đến đây, chợt có chút loạn trận cước.

Nguyên nhân không có gì khác, đây chính là cha mẹ của Ngụy Tuyết Liên a.

Mẹ của Ngụy Tuyết Liên Nguyệt Oánh Nhiên mắt thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn qua, còn nhìn hắn cười cười.

Cha của Ngụy Tuyết Liên là Ngụy Trường Tôn, khuôn mặt hiền lành nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu.

- Anh Cả, chị dâu.

Ngụy Trường Lạc tiến lên khẽ hành lễ chào với hai người Ngụy Trường Tôn và Nguyệt Oánh Nhiên, sau khi nhận được lời đáp lại, thì lúc này mới nhìn về phía mấy người Lục Vân.

- Nguyên lai là Lục Vân tiên sinh, Trương Hi tiên sinh. . . Chư vị đại giá quang lâm Ngụy gia tôi, ta cũng không biết nên không có tiếp đón từ xa, mong được tha thứ.

Ngụy Trường Lạc lộ ra nụ cười hiền lành, ôn tồn nói.

Trận thế này, ngay cả Ngụy Trường Lạc cũng đang âm thầm kinh hãi, lại cực kỳ khó hiểu.

Trong những người này, hắn chỉ nhận biết mấy vị, nhất là hai người Lục Vân và Trương Hi.

Nhưng mà những nhân vật này, làm sao lại tụ họp cùng một chỗ, cùng một lúc quang lâm Ngụy gia đây?

Phải biết, bình thường mọi người cũng không có bao nhiêu giao tình. Chỉ có điều Ngụy gia bố cục ở Hoa Hạ, đang tích cực tìm kiếm người hợp tác với bọn họ, thậm chí nửa năm vừa rồi, Ngụy Trường Lạc chuyên môn công tác tới lui Hoa Hạ, cùng với những người này gặp mặt nói chuyện hợp tác.

Còn có. . .

Vừa rồi. . .

Trước khi bọn họ tiến vào là ai nói câu kia, nói cái gì tư cách, tựa hồ như có quan hệ với tên Bạch Tiểu Thăng ở bên kia?

Ngụy Trường Lạc chợt nhớ tới, cũng không dám xác định, cảm giác cho rằng chắc là mình nghe nhầm rồi.

Dù sao, một nhóm lớn như thế, ở Hoa Hạ đều là những nhân vật có uy danh hiển hách đích thân đến đây, chẳng lẽ thật sự bởi vì chuyện Bạch Tiểu Thăng sao.

Điều đó không có khả năng! Ngụy Trường Lạc chắc hẳn phải phủ nhận như vậy.

Dù sao, cái tên Bạch Tiểu Thăng kia có thể là là hạng người gì, về thân phận lại không có thân phận gì, muốn bối cảnh thì cũng không có bối cảnh.

Vẫn là câu nói kia, hắn dựa vào cái gì?

- Không cần Trường Lạc tiên sinh nghênh đón, chúng tôi đây không phải không mời mà tới rồi sao. Hôm nay không phải là ngày đại thọ của Ngụy lão gia tử, lão nhân gia yêu thích yên tĩnh, chúng ta mạo muội tới đây quấy rầy, nên tạ lỗi mới phải.

Lục Vân cười nói.

Ngụy gia quả thực là có phần quy củ này, nhưng cũng tùy thuộc vào tình huống.

- Làm sao như thế được, Ngụy gia cũng là Hoa kiều, chư vị đều là người từ Hoa Hạ tới, chính là cố hương tới thăm. Lão gia tử cao hứng còn không kịp a.

Ngụy Trường Lạc vội vàng cười nói.

Hai người Ngụy Trường Tôn và Nguyệt Oánh Nhiên cũng nở nụ cười.

Mối bận tâm lớn nhất của Ngụy gia lão gia tử Ngụy Thiên Hà chính là đi Hoa Hạ tìm tổ quy tông, nếu như không phải đoạn thời gian này thân thể không tốt thì đã xuất phát từ lâu rồi.

Thậm chí lão nhân gia biết được lần này, Ngụy Tuyết Liên ở Hoa Hạ tìm được một người tâm đầu ý hợp, lão cũng đã thay đổi sắc mặt mấy lần, vẫn muốn gặp được người ấy một lần.

- Vô sự không lên Tam Bảo Điện, kỳ thực, chúng ta cũng là có chuyện mà tới.

Lục Vân lại lần nữa nở nụ cười thay mặt mọi người nói chuyện.

- Ồ?

Ngụy Trường Lạc ánh mắt trở nên ngạc nhiên.

Cái ảo giác vừa rồi kia, chẳng lẽ lại. . . Là thật đi.

Ngụy Trường Lạc không có lý do, trong lòng chợt trở nên căng thẳng.

- Chúng ta là bạn của người bạn nhỏ này, nghe nói hắn rất yêu thích tiểu nhà đầu của nhà họ Ngụy, nên hôm nay đặc biệt tới đây để cổ động cho hắn một chút.

Lục Vân tay chỉ vào Bạch Tiểu Thăng.

Lục Vân không chút đùa giỡn nào, rất chân thành nói ra nguyên nhân đến đây.

Ngụy Trường Lạc kinh sợ ngây người.

Bạn bè?

Bọn họ là bạn bè?

Lời nói này, làm cho người nghe có chút rợn cả người.

Trong lòng của Ngụy Trường Lạc thậm chí nhịn không được, đưa mắt lườm về phía Bạch Tiểu Thăng một chút.

Tên tiểu gia hỏa này, không phải nói chỉ là một người bình thường thôi sao, tự dưng từ đâu lại có năng lượng lớn như thế, được nhiều đại nhân vật của Hoa Hạ xưng hô đối xử như là bạn bè vậy.

Không riêng gì Ngụy Trường Lạc kinh hãi, ngay cả hai anh em Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền đứng ở một bên đang một mực dựng thẳng lỗ tai lên nghe, cũng trợn to con mắt nhìn chăm chú, còn có Bạch Nguyệt Phong cũng trong nháy mắt kinh ngạc đến ngây người, khó có thể tin nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ tuy rằng không biết thân phận chân thật của nhóm mấy người Lục Vân, nhưng lại biết rõ những người này tuyệt đối không đơn giản.

Nếu như không phải vậy, gia chủ đương nhiệm của Ngụy gia là Ngụy Trường Tôn cũng không có khả năng mang theo phu nhân tự mình tiếp khách, càng không khả năng Ngụy Trường Lạc có thái độ hòa khí như thế.

Một nhóm người có lai lịch lớn như thế, làm sao có thể là bạn của Bạch Tiểu Thăng đây.

Không phải nói, hắn đến từ sơn dã sao?

Hai người Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền, thậm chí ngay cả Bạch Nguyệt Phong quả thật xem nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lại âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhìn nhau nở nụ cười.

Bốn phía, khách mời đứng ở xa xa cũng rất hiếu kỳ nhìn qua, bọn họ cũng không rõ ràng bên kia cụ thể đang nói chuyện gì, nhưng biết rõ chuyện không đơn giản.

Ngụy Trường Lạc còn đang rung động, thì Ngụy Trường Tôn đã mỉm cười nói.

- Nơi này cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, xin mời chư vị khách quý theo chúng ta vào trong chậm rãi trò chuyện.

Nói xong, Ngụy Trường Tôn còn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, sau nó nở nụ cười ôn hòa.

- Hài tử, con cũng đi cùng đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận