Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1267: Người anh cả Ngụy Tuyết Kỳ

Nghe nói ông cụ lớn của nhà họ Ngụy muốn gặp Bạch Tiểu Thăng, Ngụy Trường Tôn liền lên tiếng, Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng đứng dậy lên tiếng chào hỏi mọi người, sau đó theo sau chú Hà đi ra ngoài.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đã mang theo lễ vật được chuẩn bị tốt đi ở phía sau.

Mọi người đưa mắt nhìn theo.

Hai vợ chồng Ngụy Trường Tôn và Nguyệt Oánh Nhiên nhìn nhau, sâu bên trong ánh mắt mang theo ý cười.

Trước khi gặp Bạch Tiểu Thăng, kỳ thực bọn họ đối với ý trung nhân này của con gái, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút mâu thuẫn.

Dù sao, một người là thiên kim tiểu thư của danh gia vọng tộc, một người là tiểu tử bình thường vô danh tiểu tốt, há có thể xứng với nhau.

Giữa hai bên có sự chênh lệch cực lớn, tựa như khác nhau một trời một vực.

Không phải nói phận làm cha mẹ như Ngụy Trường Tôn bọn họ, đều như bao người khác có thành kiến về mặt môn đăng hộ đối, muốn hy sinh hạnh phúc của đời của nữ nhi, đánh đổi hôn nhân của cho vì lợi ích lớn nhất của gia tộc.

Cũng quá coi thường vợ chồng bọn họ a.

Hai vợ chồng Ngụy Trường Tôn lo lắng nhất chính là, hai người có hoàn toàn khác biệt, sinh trưởng bên trong hoàn cảnh khác nhau, như thế nào mới có thể dắt tay nhau đi đến cuối con đường được.

Nếu như hai người có tập quán sinh hoạt khác nhau, quan niệm tiêu dùng hoặc thậm chí là quan niệm nhân sinh cũng khác nhau, vậy cho đến sau này gặp mặt sinh hoạt với nhau hàng ngày thì mâu thuẫn sẽ liên tục phát sinh, dần dần dẫn đến ma sát phát sinh mâu thuẫn, cuối cùng, những quan niệm tốt đẹp và tình yêu theo thời gian sẽ dần phai nhạt trong lòng mỗi người, lúc ấy hai người sẽ làm như thế nào?

Coi như môn đăng hộ đối đi chăng nữa, nhưng vẫn còn câu chuyện vợ chồng trăm năm.

Nhiều khi, tình yêu rồi cũng sẽ biến mất, có khi lại trở thành ghen ghét ruồng bỏ. Nếu như hai vợ chồng muốn gắn bó tốt hơn, gia đình êm ấm hòa thuận tương hỗ lẫn nhau, thì cần phải có chung giá trị sống, quan niệm sống, có chung thói quen sinh hoạt để có thể kết nối với nhau dễ dàng hơn.

Môn đăng hộ đối, không phải còn như thời phong kiến nữa, được người khác ban cho. Mà phải tự bản thân mỗi người tự xây lên, được cha mẹ và người bạn đời hỗ trợ, đấy mới là bảo hộ lớn nhất đối với đứa con của mình.

Điều đó, sẽ làm giảm những vấn đề khác có thể xảy ra ngay từ ban sơ.

Đương nhiên là coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, nhưng đó cũng không phải là tuyệt đối, chỉ là một điểm không đổi mà thôi.

Dù sao, hôn nhân cuối cùng cũng phải nhìn người.

Từ sau khi gặp qua đứa nhỏ Bạch Tiểu Thăng này, hai vợ chồng Ngụy Trường Tôn đều rất hài lòng.

Đứa nhỏ Bạch Tiểu Thăng này, rất tốt.

Phẩm tính và cả năng lực đều rất tốt.

Còn nữa, mặc dù hắn không tới từ gia tộc lớn gì, nhưng tất cả đều dựa vào năng lực của chính bản thân mình có thể kết bạn với một nhóm những nhân vật có thân phận và địa vị cao, nhận được tình hữu nghị và sự đối đãi chân thành từ bọn họ.

Phần năng lực này, so với bất cứ khoản tài phú gì đều quý giá hơn cả.

Phần tán thành này, cũng xác minh con người của đứa nhỏ Bạch Tiểu Thăng này, quả thực không tệ.

Hai vợ chồng Ngụy Trường Tôn thậm chí trong lòng âm thầm ngầm quyết định, không những không còn ngăn cản từ bên trong nữa, thậm chí, còn có thể ra sức "Giúp đỡ" hai đứa.

Nguyệt Oánh Nhiên đem câu đối mà Bạch Tiểu Thăng đã viết, đưa đến chỗ của ông cụ nhà họ Ngụy bên kia, cũng chính là xuất phát từ ý nghĩ này.

Còn về phần Ngụy Trường Tôn công khai lấy những kinh nghiệm mà Ngụy Tuyết Huyền gặp phải trong thời gian qua để ra đề mục khảo nghiệm Bạch Tiểu Thăng. Trên thực tế, nếu như Bạch Tiểu Thăng đầy đủ ưu tú, ở nơi này nói lên những gì còn ẩn tàng của đề mục khiến cho hắn hài lòng, đây cũng chính là hắn đang giúp Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao, người bác hai Ngụy Trường Lạc trong nhà họ Ngụy đối với chuyện này lại cực lực phản đối, Ngụy Trường Tôn cho Ngụy Tuyết Huyền có cơ hội thể hiện ra năng lực của bản thân, đồng thời cũng hứa hẹn rằng sẽ cấp ưu đãi cho hắn như người được bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc, cũng đã triệt tiêu trở ngại như Ngụy Trường Lạc trong chuyện của hai đứa nhỏ Ngụy Tuyết Liên và Bạch Tiểu Thăng.

Tóm lại, làm cha mẹ phải dụng tâm lương khổ, quả thật có thể nói rất sâu rất nặng.

. . .

Bạch Tiểu Thăng cùng với chú Hà ra khỏi phòng khách, lại lần nữa đi vào thềm đá của con đường núi phía trước.

Một đoạn đường núi quanh co khúc chiết, xu thế của con đường thanh tĩnh xinh đẹp này càng lúc càng trở nên bình thường không vội vàng, nhưng lại có thêm càng nhiều núi đá và rừng cây, lộ ra khung cảnh càng thêm lý thú.

- Lão Thái Gia đối với bộ câu đối kia của ngài, thật sự là yêu thích không thôi, cho nên mới cố ý để cho tôi tới mang ngài đi qua. Những người con cháu được lên núi ngày hôm nay, ngoại trừ ba bốn vị thiếu gia thiên tư trác tuyệt trong nhà ra, thì chính là những lão nhân có thân phận đặc biệt đều là bạn tri kỷ hay bạn thân lâu năm của Lão Thái Gia, quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chú Hà cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng nở nụ cười, dẫn theo hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tùy ý đi theo Chú Hà một đường lên núi.

Tùng nghênh đón, đá nghỉ chân, khe suối trong núi, dọc trên đường đi, gần như là một bước một cảnh.

Đoạn đường núi này, tuyệt đối đã trải qua sự thiết kế tỉ mỉ.

Bạch Tiểu Thăng vừa đi vừa thưởng thức cảnh trí xung quanh, trong lòng thầm khen tán thưởng không thôi.

Đang đi lên, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhìn thấy phía đối diện có một người đang đi xuống.

Song phương càng đi thì càng gần với nhau, Bạch Tiểu Thăng cũng dần dần nhìn thấy rõ ràng.

Ở đối diện đi tới, là một người thanh niên trẻ tuổi sắc mặt hơi kém có phần tái nhợt, lộ ra sự yếu ớt của văn nhân thư sĩ, làm cho người nhìn sinh ra cảm giác muốn chăm sóc, nhìn niên kỷ thì có lẽ so với mình lớn tuổi hơn một chút, mang trên mặt một nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay dù có chuyện gì xảy ra.

- Chú Hà, vị kia là ai vậy?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà thấp giọng hỏi thăm.

Biết được thân phận của đối phương thì chào hỏi mới tốt được.

- Vị kia chính là anh ruột của Ngụy Tuyết Liên tiểu thư, thiếu gia Ngụy Tuyết Kỳ.

Bên trong ánh mắt của chú Hà lộ ra một chút ý cười, mơ hồ còn có sự thưởng thức lớn lao.

Phải nói, vị thiếu gia Ngụy Tuyết Kỳ này, chân chính là nhân vật thiên kiêu của nhà họ Ngụy a.

Bạch Tiểu Thăng lập tức nghiêm nghị hẳn lên.

Ngụy Tuyết Liên đề cập với mình về người anh ruột này lại không nhiều, tình cảm giữa hai anh em bọn họ tựa hồ như rất bình thường?

Từ chỗ của Bạch Nguyệt Phong lúc trước, Bạch Tiểu Thăng lờ mờ biết được, năm đó Ngụy Tuyết Liên nhận phải khi dễ từ mấy người anh em họ trong nhà, người anh ruột rà máu mủ này của nàng, tựa hồ như cũng không có ra mặt bảo hộ nàng chút nào.

Là một người thân tình nhạt nhẽo.

Đây là phán đoán của Bạch Tiểu Thăng đối với Ngụy Tuyết Kỳ đang mỉm cười tiến đến.

Hai bên nhanh chóng tiếp cận với nhau.

Ngụy Tuyết Kỳ ngừng lại, mỉm cười chờ đợi.

- Tuyết Kỳ thiếu gia.

Chú Hà là người đầu tiên cung kính chào hỏi.

- Chú Hà, chú và hai người còn lại cứ chờ đợi ở đây, tôi cùng với hắn muốn đi dạo với nhau một chút.

Ngụy Tuyết Kỳ mỉm cười, thái độ không nóng không lạnh ôn tồn nói.

Ngụy Tuyết Kỳ nói xong, liền đưa tay chỉ về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Anh Tuyết Kỳ.

Bạch Tiểu Thăng lễ phép chào hỏi.

Đối phương quả thực lớn tuổi hơn so với mình, cũng là người anh ruột của Tuyết Liên, về tình về lý, xứng đáng để hắn gọi một tiếng anh.

Ngụy Tuyết Kỳ nhàn nhạt dò xét đánh giá Bạch Tiểu Thăng, chỉ hơi gật đầu một chút.

- Được rồi, thiếu gia Tuyết Kỳ.

Chú Hà cung kính nói, tới sau lưng của Bạch Tiểu Thăng đứng, mang theo hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi chậm tụt lại phía sau hai người.

- Cậu, đi theo tôi.

Ngụy Tuyết Kỳ thuận miệng nói với Bạch Tiểu Thăng một tiếng, sau đó quay người đi lên trên núi.

Bạch Tiểu Thăng cất bước đi theo.

Dọc theo con đường núi được trải thềm đá, bởi vì đường núi quanh co khúc chiết, nên mấy người chú Hà cũng chỉ có thể thấy được mơ hồ.

Một đường này, Ngụy Tuyết Kỳ không nói một tiếng nào, chỉ lo vùi đầu đi đường. Bạch Tiểu Thăng đi theo, cảm giác bầu không khí có chút huyền diệu, nặng nề xen lẫn chút lúng túng khó nói thành lời.

Đang lúc Bạch Tiểu Thăng muốn đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này, Ngụy Tuyết Kỳ bỗng nhiên dừng bước, sau đó quay người đối mặt với hắn.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng dừng lại, nở nụ cười với Ngụy Tuyết Kỳ.

- Bộ câu đối kia chính là do cậu viết sao?

Không đợi Bạch Tiểu Thăng mở miệng nói, Ngụy Tuyết Kỳ đã chiếm trước tiên cơ.

- Vâng, đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười thừa nhận.

- Lão gia tử rất yêu thích, kiểu bản lãnh nhỏ nhặt gặp may này, cậu vẫn có nha.

Ngụy Tuyết Kỳ nhàn nhạt nói.

Nhìn ngữ khí cùng với thần sắc của hắn lúc này, tựa hồ như đặc biệt lơ đễnh.

- Tuy rằng khả năng này không phải là một bản lĩnh lớn lao gì có thể kiếm tiền, nhưng mà được Ngụy lão tiên sinh thưởng thức, dì Nguyệt yêu thích, đây cũng không phải là gặp may thì có thể làm được. Thư pháp, tóm lại chính là báu vật nghệ thuật. Anh Tuyết Kỳ nếu như có thời điểm nhàn hạ, cũng nên học một chút, nó có thể giúp con người ta tu tâm dưỡng tính, hun đúc một chút tình thương.

Bạch Tiểu Thăng mơ hồ có chút khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười mỉm.

Lời nói này của Bạch Tiểu Thăng quả thực đúng như câu “miệng nam mô bụng một bồ dao găm”, không kiêu ngạo không tự ti.

- Cậu đúng là rất có năng lực, thật biết ăn nói.

Ngụy Tuyết Kỳ ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu của rừng cây cối gần bên.

Ánh nắng rơi xuống trên khuôn mặt của hắn, càng lộ ra sắc mặt tái nhợt, không phải bệnh trạng, mà chính là khi sinh ra đã như thế.

- Tôi biết rõ rất nhiều sự tình của cậu, tôi cũng đã điều tra qua, cậu quả thực đến từ một gia tộc nhỏ bình thường, một phen gặp gỡ lại làm cho người khác trở nên kinh diễm, quen biết rất nhiều nhân vật lớn có máu mặt. Hơn nữa, chắc hẳn là cậu còn có một chút bí mật, chính là có công ty riêng của mình, quy mô cũng không nhỏ, hai cái, hay là ba cái đây.

Ngụy Tuyết Kỳ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Người anh vợ này của mình, vậy mà điều tra thân phận của mình cẩn thận như thế.

Hai công ty kia của mình, người bên ngoài có thể không biết, hắn vậy mà có thể biết được một chút tình huống bên trong.

- Đối với chuyện cậu có năng lực cung cấp cho Tuyết Liên một cuộc sống tốt nhất thì tôi không có gì phải hoài nghi. Hơn nữa cậu vừa mới biểu hiện rất tốt, tựa hồ như cha mẹ tôi cũng đã thầm công nhận cậu.

Ngụy Tuyết Kỳ tựa như tự nói với bản thân mình.

Chuyện mới phát sinh lúc nãy, Ngụy Tuyết Kỳ hiển nhiên không có mặt ở đó, nhưng hắn lại biết rõ nội dung, khẳng định là có người cáo tri cho hắn.

Khó nói, người anh vợ Ngụy Tuyết Kỳ này của mình, cũng đã sắp xếp tai mắt vào bên trong đám gia nhân có mặt ở sảnh?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà kinh ngạc.

Người anh vợ tương lai này của mình, tại sao mình lại cảm giác rất thần bí a.

- Tuyết Liên thích cậu, cha mẹ tôi thích cậu, thậm chí tựa hồ như ông nội cũng cảm thấy hứng thú đối với cậu. Cậu bây giờ cảm thấy rất xuôi chèo mát mái phải không, chỉ có điều, tôi có cần phải giội cho cậu một thau nước lạnh không nhỉ.

Ngụy Tuyết Kỳ cười ha hả nói.

Anh mắt của Bạch Tiểu Thăng liền ngưng trọng hẳn lên.

Chẳng lẽ, người anh vợ tương lai này của mình lại không đồng ý sao?

- Cha mẹ và các bậc cha chú, bọn họ là những người đứng đầu nhất, chẳng qua là không tiện can thiệp, chấp nhận cậu theo đuổi Tuyết Liên, nhưng mà người cạnh tranh với cậu có thể nhiều lắm đấy. Tỉ như, hiện tại ở trên núi đang có một người.

Ngụy Tuyết Kỳ khẽ cười một tiếng, đi tới bên trên đường núi nhìn một cái.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày, cũng theo phương hướng của con đường núi nhìn lại.

Trên núi, còn có một người đang theo đuổi Tuyết Liên, còn có thể đến chỗ của ông cụ nhà họ Ngụy.

- Hắn so với cậu, chỉ có thể mạnh hơn chứ không yếu, thực lực của gia tộc lại càng là tồn tại mà không phải là thứ như cậu có thể so sánh được. Cái công ty kia của cậu, ở trước mặt của người ta, cũng đều không đáng giá nhắc tới. Tóm lại, ngay cả tôi cũng không quá coi trọng cậu.

Thời khắc Bạch Tiểu Thăng cảm thấy kinh dị, Ngụy Tuyết Kỳ lại cảm thán nói.

Ngụy Tuyết Kỳ nói đến quả thực tương đối trực tiếp, cũng chính là đang đả thương người khác.

- Tóm lại, tôi mặc kệ cậu có thể theo đuổi được Tuyết Liên hay không, có được cái phúc khí kia hay không, cũng mặc kệ rằng các người sau cùng có tiến tới với nhau được hay không, cậu cũng nhớ kỹ cho tôi, hảo hảo mà nhớ cho kỹ vào. Chỉ cần cậu ở chung với Tuyết Liên một chỗ, nếu như cậu dám làm cho Tuyết Liên có một chút điểm thương tâm khổ sở thôi, tôi sẽ để cho cậu nhận lại gấp mười lần, gấp trăm lần, đi nhấm nháp cái tư vị bên trong khổ sở.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà khó chịu nhíu mày, muốn mở miệng nói, Ngụy Tuyết Kỳ lại không cho hắn cơ hội, tiếp tục nói.

Nói đến khúc này, Ngụy Tuyết Kỳ nhìn vào đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng, lộ ra hai tia ánh sáng vô cùng sắc bén.

Ngụy Tuyết Kỳ vậy mà trần trụi thẳng thắng như thế. Trần trụi uy hiếp mình?

Lập tức lông mày của Bạch Tiểu Thăng hơi vặn lại.

Bản thân người anh vợ này, từ khi bắt đầu gặp mặt, thì thái độ đối với mình đã rất không tốt rồi, hiện tại lại trực tiếp uy hiếp mình nữa.

Hắn muốn cái gì đây, để cho mình sợ hãi mà hứa hẹn sao, hay là thề với trời?

- Anh Tuyết Kỳ. Kỳ thực, tôi cũng có một phen chân tâm thật ý lời muốn nói, nếu như có chỗ nào nói ra không ổn, có chỗ nào đắc tội, cũng xin anh thứ lỗi.

Bạch Tiểu Thăng để cho tâm tình của mình dần bình ổn lại một chút, không kiêu ngạo không tự ti nói với Ngụy Tuyết Kỳ.

Ngụy Tuyết Kỳ nhíu mày lại, ra hiệu cho Bạch Tiểu Thăng nói.

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói.

- Ở trên thế giới này, dạng gia tộc khổng lồ như Ngụy gia đây, tựa như là một tòa núi cao không thể chạm tới đỉnh núi. Trèo lên cửa nhà họ Ngụy bái phỏng, có bao nhiêu khó khăn chắc hẳn không cần tôi phải nói nữa. Một khi trở thành con rể của Ngụy gia, người bên ngoài có lẽ xem ra đã được nở mày nở mặt, nhưng mà thật sự là phong quang sao? Cũng chưa chắc a.

- Tôi có được nguồn tài nguyên về nhân mạch như Lục Vân tiên sinh, tôi có được công ty của chính mình, tiền không nhiều, một tỷ tám trăm triệu không hơn không kém, so sánh với con cháu trong gia tộc nhà họ Ngụy đỉnh cấp các người, dạng như là anh Tuyết Kỳ đây, đương nhiên là không thể so sánh được, nhưng mà lấy hàng ngũ Ngụy Tuyết Uyên ra so, thì tôi nghĩ mình lại không thua kém chút nào.

Bạch Tiểu Thăng nói thẳng.

- Không phải dựa vào cái thân phận là con rể của Ngụy gia, tôi cũng đã tự mình làm ra tất cả, cần gì phải chuốc lấy cực khổ cho mình vậy.

- Tôi một đường cho tới bây giờ, làm quen rất nhiều người đẹp giai nhân, hoặc là dịu dàng, hoặc là yểu diệu động lòng người, cũng có người rất là xinh đẹp, quyến rũ, tôi thậm chí có thể qua lại với các nàng, chân đạp nhiều con thuyền.

- Nhưng mà tôi thà rằng một đường tới này, giả làm kẻ điếc người mù, đối với tình cảm của những cô gái kia làm như không thấy, chỗ nào sợ các ngươi sẽ không phát hiện đây.

- Thế nhưng mà, tôi lại không làm, anh biết rõ đây là tại sao không?

- Chỉ cần Tuyết Liên ở chỗ này, thì không còn chỗ trống nữa.

Bạch Tiểu Thăng chỉ vào trái tim của mình nói.

- Anh cảm thấy rằng, tôi sẽ để cho chỗ này của mình thương tâm khổ sở sao? Tôi cũng không phải cái loại người vô tâm kia.

Ngụy Tuyết Kỳ nở nụ cười nhạt, tựa hồ như đối với lời nói này của Bạch Tiểu Thăng coi như hài lòng.

- Ngược lại là anh Tuyết Kỳ, thân làm một người anh trong nhà, anh cố ý chạy tới đây để uy hiếp tôi một phen, thật sự là quá có phong phạm của một người anh cả a.

Dứt lời, bộ dáng của Bạch Tiểu Thăng đùa cợt nhìn Ngụy Tuyết Kỳ nói.

- Vậy ngược lại, tôi rất muốn hỏi anh một câu.

- Lúc Tuyết Liên còn nhỏ, đối mặt với sự khi dễ của rất nhiều anh em khác, anh ở đâu?

Nụ cười của Ngụy Tuyết Kỳ chợt tắt, ánh mắt nhìn thẳng Bạch Tiểu Thăng.

- Anh đã xông ra ngăn ở trước mặt mấy người kia, hay là bộ dáng nghiêm nghị quát lớn những người anh em họ hàng quá phận kia? Tôi muốn biết rõ, thời điểm đó anh có được cái khí thế này hay không, đứng ra trước mặt những tên dám khi dễ Tuyết Liên mà nói 'Ai dám khi dễ nàng, ta liền để hắn nhận lại gấp mười lần, gấp trăm lần nhấm nháp cái tư vị kia trong đau khổ'.

- Anh từng đứng ra sao?

- Anh có làm qua hành động gì sao?

Những câu hỏi sau cùng của Bạch Tiểu Thăng, bên trong ánh mắt hắn đã không còn che giấu sự tức giận cùng với nụ cười lạnh.

Năm đó, nếu như không phải nha đầu Bạch Nguyệt Phong này xuất hiện giữ gìn Ngụy Tuyết Liên, không chừng Ngụy Tuyết Liên đã gặp phải tuổi thơ bi thảm, thậm chí sẽ tạo thành tổn thương tâm lý khó mà chữa lành trong lòng.

Lúc ấy, người đại ca như Ngụy Tuyết Kỳ đang ở đâu?

Hiện tại, hắn ngược lại nhảy ra, hình người dáng người tới đây uy hiếp chính mình.

Buồn cười.

Hoang đường.

Bạch Tiểu Thăng trong cơn tức giận, căn bản không có ý định cho hắn mặt mũi.

Anh ruột cứt chó, Thiên Kiêu Ngụy gia chó má.

Không xứng giảng giải thân tình, còn muốn tới đây giảng đạo lý với Bạch Tiểu Thăng hắn sao.

Cút đi.

Ngụy Tuyết Kỳ nhìn Bạch Tiểu Thăng, bên trong ánh mắt mơ hồ có mấy phần lạnh lùng, tựa hồ như bị Bạch Tiểu Thăng chọc giận.

- Ta cho ngươi cơ hội thu hồi lại những gì mà ngươi đã nói, đồng thời, nói lời xin lỗi.

Bạch Tiểu Thăng nói xong, thì Ngụy Tuyết Kỳ chậm rãi nói.

Ngụy Tuyết Kỳ hoàn toàn là đang ra mệnh lệnh cho Bạch Tiểu Thăng.

Tựa hồ như Bạch Tiểu Thăng không làm theo, hắn sẽ cản trở từ bên trong, cản trở sự tình của Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên.

Cái loại gây khó dễ từ bên trong này, tin tưởng đối với một trong những thiên kiêu của nhà họ Ngụy như hắn mà nói, cũng không phải là chuyện khó gì.

- Xin lỗi, nước đổ khó hốt, lời nói ra không thể thay đổi.

Bạch Tiểu Thăng dùng ánh mắt xem thường nhìn cái người anh vợ tương lai này, cảm giác trong lòng thoải mái vô cùng, lúc này lập tức cười nói với Ngụy Tuyết Kỳ.

- Anh Tuyết Kỳ nếu như không hài lòng, nếu như tức giận, vậy tôi nguyện ý tiếp nhận lửa giận của anh.

- Còn nữa, nếu như tôi khiến cho Tuyết Liên phải thương tâm khổ sở, mặc cho anh trả thù đối với tôi như thế nào tôi cũng nguyện ý gánh chịu, cũng nên gánh chịu.

Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn vô tư không chút vòng quanh, sau đó nhìn về con đường phía trước nói.

- Cùng nhau tản bộ đến chỗ này là được rồi, hiện tại tôi phải đi gặp Ngụy Lão thái gia, không thể ở chỗ này lãng phí nước bọt với anh Tuyết Kỳ được.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng cất bước đi về phía trước, muốn vượt qua Ngụy Tuyết Kỳ.

Hai người dần dần tới gần, lúc đi sát qua vai nhau, Bạch Tiểu Thăng chợt thấy Ngụy Tuyết Kỳ nở nụ cười.

Nụ cười này không giống với lúc trước.

Trong nụ cười của Ngụy Tuyết Kỳ, sự ấm áp thật rõ ràng.

Nụ cười này, cũng làm cho Bạch tiểu thăng có phần bất ngờ.

- Tiểu thăng, cậu rất tốt, thật sự rất tốt!

Ngụy Tuyết Kỳ cười nói,

- Em gái tôi có ánh mắt rất tốt.

Chuyện này là sao, đồng ý?

Đáng tiếc, Bạch Tiểu Thăng lại không đồng ý với ông anh rể đạm bạc với thân tình này!

Nếu như năm đó Ngụy Tuyết Kỳ đứng ra bảo vệ Ngụy Tuyết Liên, dù chỉ bằng miệng lưỡi, thì chính mình cũng sẽ có cái nhìn khác đối với hắn!

Nhưng mà đáng tiếc, chuyện cũ không thể thay đổi!

Việc mà trước đây không có được, thì dù bây giờ có bù đắp gấp trăm ngàn lần thì Bạch Tiểu Thăng hắn cũng không đồng ý!

Cho dù vào lúc này Ngụy Tuyết Kỳ có nói nhiều thêm, Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ đối xử bình thường, sẽ không cải biến cảm giác đó với Ngụy Tuyết Kỳ!

Ngụy Tuyết Kỳ tựa hồ cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng Bạch Tiểu Thăng.

Lấy lòng dạ của Ngụy tuyết Kỳ, chuyện đó cũng không phải rất khó.

- Chắc cậu vẫn còn đang khúc mắc việc năm đó tại sao tôi lại không bảo vệ tốt em gái Tuyết Liên của mình.

Ngụy Tuyết Kỳ cười nói,

- Đúng! Năm đó, lúc các anh họ em họ dùng Venonat để hù dọa của con bé, tôi không có ngăn cản.

- Khi bọn họ làm hỏng món đồ chơi của con bé, tôi làm như không thấy.

- Khi bọn họ cướp giật đồ vật của nó, tôi không đứng ra, thậm chí cũng không nói gì.

Ngụy Tuyết Kỳ nói một cách nhẹ nhàng,

- Cậu nghĩ xem, lúc đó ba của chúng tôi sắp chiến thắng trong việc tranh giành chức gia chủ, sự đố kị thì không cần phải nói, còn trẻ nhỏ làm việc gì mà không có sự bày mưu đặt kế của người lớn, sợ là không có khả năng lắm. Phiền phức hai anh em chúng tôi gặp phải, xưa nay cũng không phải đơn giản là xung đột và mâu thuẫn của trẻ con. Nếu không thì Tuyết Liên khả ái như thế, tại sao có thể để anh em bắt nạt.

Lại còn nguyên nhân này.

Bước chân của Bạch Tiểu Thăng dừng lại.

Ngụy Tuyết Kỳ tiếp tục cười nói,

- Chúng tôi là con cái, khi đó làm sao lại có thể phát sinh mâu thuẫn với anh em họ, thậm chí đánh nhau. Nếu truyền đi, cha của tôi có thể sẽ phải chịu trách nhiệm gia giáo không nghiêm. Một phòng còn không quét sạch thì dùng cái gì để quét thiên hạ, người bên ngoài sẽ có cớ để công kích ông ấy. Cho dù cha tôi vừa mới lên làm gia chủ, những người con cháu của các chú bác kia càng quá đáng với chúng tôi, lúc đó chúng tôi có thể làm gì, chỉ có nhẫn!

Lời nói không có cốt khí như thế, Ngụy Tuyết Kỳ lại có thể thản nhiên nói ra.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng quả thực rất ghét.

Một người làm sao lại có thể tự cho mình là có đạo lý, mà bỏ mặc người khác ức hiếp em gái mình chứ!

Thật sự không biết, đầu óc của tên gia hỏa này có bị bệnh hay không!

Bạch Tiểu Thăng thật sự muốn hỏi câu này với Ngụy Tuyết Kỳ.

- Tôi biết cậu cảm thấy tôi hẳn là nên dũng cảm đứng ra, con nít mà thôi, mắng nhau thậm chí vật lộn thì có thể mang đến bao nhiêu ảnh hưởng cho bậc cha chú chứ. Nhưng cậu cảm thấy, tình trạng cơ thể của tôi như vậy, có thể đối phó với nhiều đứa trẻ như thế sao. Tôi đứng ra, cũng chỉ là đối tượng bị bắt nạt tiếp theo mà thôi.

Lời nói của Ngụy Tuyết Kỳ rất nhẹ nhàng, nói giống như chuyện đương nhiên.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn hắn, cảm thấy mình chưa bao giờ chán ghét một người như vậy.

Ngụy Tuyết Kỳ khiến hắn phẫn nộ!

Nhìn thấy biểu thình này của Bạch Tiểu Thăng, nụ cười của Ngụy Tuyết Kỳ càng tăng lên, thậm chí tới gần hơn một chút, tiến sát bên tai Bạch Tiểu Thăng, nhỏ giọng nói ——

- Cậu chỉ thấy những thứ mà tôi đã thẳng thắn với cậu. Nhưng cậu lại không biết rằng! Là ai, thúc đẩy Bạch Nguyệt Phong quen biết và trở thành bạn với em gái tôi! Là ai đã dạy Bạch Nguyệt Phong, dùng nhiều thủ đoạn để giáo huấn đám anh em họ hỗn đản kia! Là tôi! Sự quan tâm của tôi đối với em gái, cậu không nghĩ ra được!

Câu nói cuối cùng của Ngụy Tuyết Kỳ làm đầu óc Bạch Tiểu Thăng nổ ầm, nhìn về phía Ngụy Tuyết Kỳ với vẻ khó tin nổi.

- Tôi nói rồi, ai dám để em gái tôi chịu oan ức, tôi sẽ khiến hắn thưởng thức hương vị đó gấp mười lần, gấp trăm lần!

Ngụy tuyết Kỳ cười cười rồi kéo dài khoảng cách, vỗ nhè nhẹ bả vai Bạch Tiểu Thăng.

- Cũng bao gồm cả cậu nhé!

Bạn cần đăng nhập để bình luận