Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1272: Ngụy gia tán đồng ! (1)

Ngụy Thiên Hà thấy mấy người bạn của mình như sắp điên lên nhanh chóng đem đồ vật đặt lại trong hộp, đậy cái nắp lên, che ở trước người.



- Mấy người đừng có phát bệnh đi, đây là vật của Ngụy gia rồi! Mua, không thể! Thuê, cũng đừng hòng!



Ngụy Thiên Hà nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt tỏa ánh sáng như bó đuốc, cười to nói,

- Đứa trẻ này rất giỏi, không nghĩ tới còn có tay nghề như thế! Sớm biết vậy, sáng sớm ta liền đón cháu đến Ngụy gia, để hai chúng ta thoải mái trò chuyện !



Ngụy Thiên Hà nói một câu, tựa hồ như nhắc nhở ba vị lão nhân kia.



Ba người bọn họ đồng loạt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt kia chẳng khác gì như sói như hổ, khiến Bạch Tiểu Thăng bị dọa cho tim nhảy một cái.



- Cậu bé!

Lần này, ngược lại là lão đầu gầy kêu to đầu tiên.



Hắn dường như nhảy lên, tựa hồ là nổi điên rồi, chỉ vào Bạch Tiểu Thăng kêu to,

- Ta cũng có cháu gái rất xinh đẹp! Ta giới thiệu cho cháu làm quen!

Hai cái ấm tử sa của Bạch Tiểu Thăng xuất hiện lập tức khiến cho hắn trở thành nhân vật hot, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Lão thái thái béo và lão đầu gầy lập tức vây quanh Bạch Tiểu Thăng. Lão đầu gầy còn cứng rắn kéo Bạch Tiểu Thăng ngồi vào chỗ của mình.

Ba vị lão nhân nhìn Bạch Tiểu Thăng, nụ cười tràn đầy, nếu không phải hai mắt tỏa ánh sáng lộ ra vẻ khá là quái dị thì ngược lại thật sự rất giống với những lão nhân hiền từ.

Lão đầu gầy mặc dù lúc đầu muốn đem cháu gái giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng.

Lão thái thái béo lại vượt lên trước, vẫn là chủ đề này nhưng không quên phá lão thái thái gầy.

- Hài tử, đừng nghe hắn nói! Cháu gái nhà hắn nếu không phải đã kết hôn, thì cũng là còn trong tã lót, khuê nữ chưa đính hôn thì ta cũng có gặp qua rồi, nhưng đáng dấp thì cũng giống y như hắn vậy gầy guộc chả có tí thịt. Sao có thể so với cháu gái của ta được!

Nói xong lão thái thái béo cười tủm tỉm nắm lấy tay của Bạch Tiểu Thăng.

- Theo ta thấy hai bà cháu chúng ta rất là có duyên. Tiểu từ này dáng dấp đoan chính, lời nói và việc làm có độ, lại còn có loại tài nghệ này thật khó có được a. Ta vừa rồi nghe nói, ở phương diện khác ngươi cũng rất có tạo nghệ, còn từng viết một cặp câu đối khiến cho Nguỵ lão ca phải kêu người treo lên, hình như là còn muốn treo ở thư phòng phải không? Chậc chậc, ngay cả Nguỵ lão ca còn muốn như thế thì câu đối kai của ngươi chữ viết chắc cũng không kém thủ nghệ chế ấm này đúng không! Thế nào, ta một hồi nữa sẽ đem mấy tấm ảnh của cháu gái ta cho ngươi nhìn trước một cái nhé, nhìn xem có hợp nhãn không?

Nghe lão thái thái béo nói như thế lão đầu gầy đứng bên cạnh lập tức không vui.

- Hắc ! Ta nói tỷ tỷ, lời nói này của tỷ ta không thích nghe chút nào ! Cái gì mà gầy có có miếng thịt, cháu gái của ta được gọi là thon thả đó! Nàng còn có học vị tiến sĩ ngành y, so với nữ minh tinh còn xinh đẹp hơn nhiều. Những điều tỷ nói là khi nó còn bé thôi!

Lão đầu gầy ngẩng cao đầu nói, nói xong còn cố gắng đi lên phía trước.

- Chen cái gì mà chen, bên kia vẫn còn chỗ trống kìa!

Lão thái thái béo trừng mắt, chặn lão đầu gầy lại không cho chen vào, khiến cho hắn xém chút nữa trượt từ trên ghế xuống.

Lão đầu gầy lập tức chật vật không thôi,

- Làm sao còn có thể động thủ như vậy chứ. . .

- Tỷ tỷ a, ngươi xem người ta là hài tử tốt, sao có thể một mình chiếm đoạt như vậy được chứ.

Ở một bên, Lão thái thái gầy cũng dùng bộ mặt chính nghĩa nói ra một lời công đạo.

Từ lúc bà ấy đến đây vẫn thể hiện khí độ dịu dàng cho thấy là một người có hàm dưỡng rất tốt.

Đối với chuyện này, nàng cũng biểu hiện ra một mặt bình tĩnh không nóng vội.

- Nói hay lắm.

Lão đầu gầy nghe nói vậy cũng phụ hoạ theo.

Cuối cùng cũng có người sáng suốt! Lão đầu gầy thấy đã có minh hữu thừa cơ muốn nói thêm một hai câu.

- Mấy đứa cháu của ta cũng không kém nha, chúng ta nên tạo cơ hội cho mấy đứa gặp nhau một chút có phải không.

Lão thái thái gầy không để ý tới hắn, quay qua bên phía lão thái thái béo mỉm cười đưa ra lời đề nghị,

- Chúng ta đều có thân phận là trưởng bối của gia tộc lớn, gặp được nhân tài vừa ý làm sao có thể độc chiếm không cho người bên ngoài một cơ hội giao lưu. Làm như vậy thật sự là không đúng nha.

Lão đầu gầy nghe xong thì giật mình nhìn lão thái thái gầy, sau đó giận dữ nói,

- Tốt a, ngươi. . .

- Vậy thì cũng không thể thiếu nhà ta được !

Lão đầu gầy cũng gân cổ lên nói lại một câu.

Bạch Tiểu Thăng ngồi bên cạnh nghe được cũng không còn gì để nói.

Vốn là mình có thể được lôi kéo ngồi xuống, đây là một loại vinh hạnh, không nhìn thấy ánh mắt của La Đan Luân tràn đầy hâm mộ à.

Nhưng mà càng nghe mọi người nói càng cảm thấy không thích hợp!

Từ lúc lão đầu gầy bắt đầu, thì chủ đề đã bị lệch rồi, lái đến tận Nam Bán Cầu luôn rồi!

Làm sao lại thành giới thiệu đối tượng cho mình vậy!

Những lão đầu, lão thái thái này ưa thích ấm tử sa đến nổi có thể đem con cháu gả ra ngoài sao?

Có cần khoa trương đến như vậy không!

Bạch Tiểu Thăng cảm giác vô pháp lý giải.

Kỳ thực nếu ở một nhà bình thường, trong mắt người thế hệ trước, hôn nhân là "Xem tướng", Trưởng bối trong nhà xem trọng tiểu tử hoặc là cô nương không tệ sẽ kìm lòng không được để cho con cháu chưa có hôn ước trong nhà mình gặp mặt một lần, hai người "Ra mắt", hai bên gia đình điều kiện cũng tương đương vậy xem như là thành một mối nhân duyên.

Còn đối với hào môn thế gia, cánh cửa cao, hôn nhân có đôi khi hình thành giữa lợi ích của hai gia tộc, nhưng kỳ thực từ thực chất bên trong mà nói, cũng là dùng những phương pháp đồng dạng mà thôi!

Bạch Tiểu Thăng tiểu tử này có thể tới chỗ của Ngụy Thiên Hà thì có thể chứng minh nhân phẩm không tệ, tất nhiên là cũng có một phần năng lực nếu không làm sao có thể đi qua tầng tầng lớp lớp người nhà Nguỵ gia để đi đến chỗ này.

Lại nhìn thủ nghệ chế tác ấm tử sa này, cho dù là trong một năm làm nhiều hơn mấy cái ấm, thì cũng đã có thể sánh ngang với lợi ích của một công ty trong gia tộc, nghe nói chữ của hắn cũng không tệ lắm, tạo nghệ này cùng với chế tác ấm Tử Sa cũng tương đương, vậy thì càng không phải nhân vật tầm thường!

Tuổi còn trẻ, có thể ở hai cái lĩnh vực có thành tích như thế, nếu là chú tâm hướng dẫn bồi dưỡng, đây tuyệt đối là nhân vật kinh diễm tuyệt luân!

Càng đừng đề cập tiểu hỏa tử bộ dáng ưa nhìn, lễ nghi có độ !

Thật sự là mọi thứ khó được !

Mấy lão đầu và lão thái thái này làm sao không động tâm cho được!

La Đan Luân đứng ở bên cạnh, thấy cảnh này thì cảm thấy rất khó chịu!

Không có so sánh, liền không có thương tổn !

Mắt nhìn thấy cái này người đồng lứa với mình, lại trở thành bánh trái thơm ngon trong mắt những trưởng bối, chính mình lại đứng lẻ loi trơ trọi không người hỏi thăm, cảm giác này. . .

Thật giống như chính mình không ai muốn, là một phế phẩm. . .

La Nguyệt Phong ngồi ở chỗ đó, nhìn một màn diễn ra trước mắt cũng rất là hậm hực.

Vừa rồi, ba cái kia lão già kia còn chê hắn cản không gian, còn gạt hắn quá một bên.

Đúng là quá phận mà!

Cháu trai bảo bối của hắn, cũng hoàn toàn bị cho ra rìa không ai thèm quan tâm, thật sự là quá xấu hổ a !

Nhưng hắn còn có thể làm thế nào đây !

Lúc trước hắn cũng đã từng thăm dò đề cặp qua với lão thái thái béo, hắn muốn tác hợp cho tiểu bối của hai nhà để có được quan hệ gia tộc thông gia. Thậm chí hắn còn chỉ đích danh La Đan Luân này.

Kết quả thế nào?

Lão thái thái béo một mực từ chối, còn nói cái gì mà đây là thời đại coi trọng hôn nhân tự do, không thể lấy lợi ích của gia tộc hy sinh hạnh phúc của bọn nhỏ được, còn giễu cợt hắn có tư tưởng mốc meo cũ kỹ một phen, không xứng với thời đại mới cản bước chân phát triển của gia tộc!

Hắn cũng đã từng ám chỉ qua với lão thái thái gầy, kết quả cũng như vậy

Vậy bây giờ một màn đang diễn ra này là như thế nào!

Là ai phản đối tư tưởng liên hôn mốc meo cũ kỹ, là ai bây giờ đem cháu gái mình giới thiệu cho người ta !

La Nguyệt Phong nghĩ đến mà cảm thấy phiền muộn.

Hắn cũng biết rõ bây giờ mà lên tiếng cũng là tự mình chuốc lấy nhục nhã.

Không nghĩ tới, mặt mũi cả một đời của La Nguyệt Phong hắn lại bị hôn sự của cháu trai làm cho mất sạch hết. . .

Cháu trai của ta cũng không kém mà!

La Nguyệt Phong nhìn La Đan Luân, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng thật sự là không tìm ra được điểm xấu nào.

Bên kia, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không nói gì chỉ liếc nhau.

Bọn họ cũng bị một màn này làm cho chấn kinh, nhưng mà cũng vô lực không biết làm thế nào để giải quyết.

Làm sao lại thành cục diện như thế này rồi!

Bạch Tiểu Thăng là tới Ngụy gia sẽ xin sự chấp thuận của Nguỵ gia, thế mà bây giờ lại trở thành mục tiêu "Tranh đoạt" của các lão nhân ở các gia tộc khác?

Bất quá nhìn thấy cục diện này, hai người kỳ thực vẫn rất cao hứng, chỉ có thể nói Bạch Tiểu Thăng quá ưu tú, được mọi người tán đồng, tựa hồ như vậy càng có thể dễ dàng nhận được sự tán thành của Ngụy gia.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh hai người nhịn không được nhìn về phía Ngụy Thiên Hà.

Một hồi ầm ĩ này, Ngụy gia lão gia tử tại sao lại không lên tiếng.

- Các ngươi, náo đủ chưa !

Ngụy Thiên Hà vỗ nhẹ mặt bàn, rốt cục cũng lên tiếng.

Lúc nãy hắn đã vội vàng gọi hạ nhân tới, lặng lẽ không có tiếng động đem cái hộp chứa hai chiếc ấm tử sa cất đi, để tránh cho chúng bị mấy người bạn già nhớ thương. Sau khi làm xong mọi việc thu hồi tầm mắt mới chú ý tới một màn này lập tức vỗ bàn cho mọi người dừng lại.

Lão thái thái gầy, mập cùng với lão đầu gầy nghe tiếng quát giật mình nhao nhao nhìn về phía Ngụy Thiên Hà.

- Hài tử này là đến Nguỵ gia của chúng ta xin phép theo đuổi cháu gái của ta. Các ngươi muốn làm gì, cướp người sao?

Ngụy Thiên Hà rất có uy nghiêm nói:

- Ta sẽ không đáp ứng đâu!

Ba vị kia nhìn nhau một cái sau đó lại cười nhìn về phía Ngụy Thiên Hà.

- Ngụy lão ca, đừng sinh khí a. Ông nói xem, mỗi năm người đến nhà xin ông theo đuổi cháu gái bảo bối của ông còn thiếu sao, vậy mà có ai có thể trở thành cháu rể của ông đâu. Duyên phân loại sự tình này rất là huyền diệu a, vạn nhất hai người nhìn nhau không hợp. Vạn nhất, Nguỵ gia các người không đồng ý cho hai người bọn họ ở chung một chỗ thì sao.

- Đúng vậy a, lại nói, đứa cháu này của Lão La cũng không tệ mà, vạn nhất nếu hắn trở thành cháu rể của ông. Vậy thì tên tiểu tử này chúng ta sẽ dẫn đi như vậy thì có gì không được chứ.

- Đúng vậy a, thành hay chưa thành vẫn còn chưa kết luận được, ông không thể đem người ta trói chặt như thế a.

Ba lão nhân ngươi một lời ta một câu, đưa ra những lý lẽ lệch lạc.

Ngụy Thiên Hà nghe xong thật sự vừa bực mình vừa buồn cười.

- Ba người các ngươi từ lúc nào mà đoàn kết nhất trí như thế!

Ngụy Thiên Hà cười lạnh, sau đó nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, đổi một vẻ mặt ôn hòa nói,

- Hài tử, ngươi có thật lòng ưa thích Tuyết Liên không, lần này đến cửa, có phải là muốn chúng ta cho phép ngươi theo đuổi nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận