Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1273: Ngụy gia tán đồng ! (2)

Nghe Ngụy Gia Gia hỏi như thế, Bạch Tiểu Thăng trong nháy mắt ngồi thẳng tắp lên, ánh mắt sáng bừng liên tiếp gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột,

- Vâng!

- Tốt! Vậy ta liền đáp ứng ngươi, ta cho phép người theo đuổi Tuyết Liên, người của Ngụy gia sẽ không ai ngăn cản ngươi, nếu ai dám làm khó dễ ta sẽ không tha cho hắn!

Ngụy Thiên Hà vỗ bàn một cái, nói.

- Cảm ơn Ngụy gia gia !

Bạch Tiểu Thăng lập tức vui mừng, liên tiếp hướng Ngụy Thiên Hà nói lời cảm ơn.

Ngụy Thiên Hà thân là lão tổ tông Ngụy gia, hắn nếu đã cho phép, đồng thời ủng hộ vậy thì những người khác nào dám phản đối !

Lại nói, vị cha vợ tương lai, anh vợ tương tai của mình tựa hồ cũng ủng hộ mình.

Vậy thì xem như Ngụy gia tán đồng rồi!

Bạch Tiểu Thăng vừa nghĩ tới con đường phía trước trước bằng phẳng, lấp tức lòng đầy hưng phấn.

Hắn rốt cục có thể tên danh chính ngôn thuận gặp mặt Tuyết Liên, cùng nắm tay nhau đi ra ngoài rồi!

Hắn rốt cục có thể cùng Tuyết Liên chân chính ở cùng một chỗ !

Loại vui sướng này, người bên ngoài khó mà lĩnh hội được!

Bên kia một đôi mắt đẹp của Lâm Vi Vi hơi óng ánh ẩm ướt, nàng cũng có cảm giác vô cùng vui vẻ, nhưng xen vào đó lại là một loại cảm giác mơ hồ khó chịu.

Rõ ràng là nàng đang cười nhưng cũng có loại cảm giác muốn khóc, lạ thật. . .

Bỏ mặc Ngụy Thiên Hà đang gõ tay lên bàn, La Đan Luân lập tức có chút vội vàng, La Nguyệt Phong cũng không nhịn được muốn mở miệng, đáng tiếc người phía sau lại giành nói trước.

Lão thái thái béo chưa gì đã lầm bầm,

- Chỉ mới là cho phép theo đuổi cũng đâu nói lên được điều gì. . . Được rồi, nếu thật sự có thể thành sự, ta liền cho hài tử đưa Đại Hồng Bao. Còn nếu như không thành, tên hài tử này ta vẫn nhớ đấy!

Lão thái thái gầy và lão đầu gầy cũng yên lặng gật đầu.

Đối với mấy cái người này, Ngụy Thiên Hà cũng lười nhác cùng bọn hắn đấu võ mồm.

- Ủa hai cái ấm tử sa đâu rồi!

Lão đầu gầy bỗng nhiên tỉnh ngộ, phát ra một tiếng kinh hô.

Hai người còn lại cũng lập tức phát hiện. Hai chiếc ấm tử sa mất rồi

- Ta sợ mấy người nhìn nhiều sẽ luyến tiếc không buông nên đã đem cất rồi.

Ngụy Thiên Hà lầm bầm.

Giờ phút này, vị này lão nhân Đại Gia Chủ của Nguỵ gia trầm ổn uy nghiêm đã không còn, thậm chí còn không có khí thế như vừa rồi.

Bây giờ đã trở thành một Lão ngoan đồng rồi.

Hai lão thái thái béo và gầy nghe vậy đương nhiên là không chịu, ồn ào muốn nhìn, nhưng Ngụy Thiên Hà chơi xấu tuyệt đối không đồng ý.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy một màn như vậy cũng bất giác mỉm cười.

- Thật muốn đem này cái tin tức tốt này mau chóng thông tri cho Tuyết Liên !

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng nhìn xa xăm, âm thầm nói.

Tuyết Liên, không biết hiện tại đang ở đâu. . .

Giờ phút này, ở giữa sườn núi, trên một bãi đất được trải đá xanh dựng lên vài cái đình viện xung quanh toàn bếp và dụng cụ nấu ăn. Những đầu bếp của Nguỵ gia mặc quần áo trắng tinh đang cùng với đám gia nhân bận rộn chuẩn bị cho Ngọ Yến.

Những nguyên liệu nấu ăn ở nơi này phần lớn đều được lấy từ trang viên trong nhà.

Heo là heo mọi, gà là gà thả vườn. Cá, tôm, cua đều vừa được bắt lên, vô cùng tươi ngon. Các loại rau xanh cũng là rau hữu cơ.

Đương nhiên, trong yến tiệc cũng có mấy loại thực phẩm cực kỳ quý báo chúng được vận chuyển từ hải ngoại đều là dùng chuyên cơ vận chuyển thẳng đến trong thời gian ngắn nhất.

Ngụy Tuyết Liên đang ở chỗ này chỉ huy mọi người làm việc.

Nàng đến đây quản lý cũng là ý tứ của vợ chồng Nguỵ Trường Tôn.

Bởi vì, bọn họ không muốn tạo cơ hội cho hài tử kia gặp mặt con gái của mình một lần.

Ngụy Tuyết Liên huệ chất lan tâm, làm sao không nghĩ ra được ý tứ của cha mẹ, nhưng nàng vẫn đồng ý đến đây.

Kỳ thực ở đây cũng không cần nàng quản lý gì, chỉ cần tuỳ tiện chỉ đạo một chút là được rồi.

Ở Chinandega khí trời một mực rất không tệ, không khí trong lành, cũng ít gió vì thế người Nguỵ gia xếp rất nhiều bàn ăn gỗ lim thành một hàng, các bậc cha chú thậm chí những tiểu bối như bọn họ cũng có thể dùng cơm tại chỗ này.

Còn ở nơi ở của Ngụy Thiên Hà, thì chỉ có những con cháu trác tuyệt cùng với gia chủ của các gia tộc là được ăn tại đây.

Ngụy Tuyết Liên đang nghe điện thoại, là em họ Ngụy Mặc Nhiễm gọi tới, nàng vốn muốn trở về thế nhưng nàng đang quay phim ở Châu u vào thời điểm quan trọng, Ngụy Thiên Hà gia gia cũng rất thương yêu cái cô cháu gái nhỏ này, đặc biệt cho phép nàng không cần quay về.

- Rất lâu không gặp Bạch Tiểu Thăng a, thật không nghĩ tới hắn thật sự tới tận nhà chị, chị gửi lời hỏi thăm đến hắn giúp em nhé, nói là em sẽ ủng hộ hắn.

Trong điện thoại Ngụy Mặc Nhiễm đặc biệt căn dặn, còn nửa đùa nửa thật nói,

- Em cũng ưa thích hắn đó.

Ngụy Tuyết Liên cười đáp lại, cũng không quên dặn nàng nên chú ý đến sức khoẻ.

Bên này vừa đặt điện thoại xuống, đã có người tới tìm Ngụy Tuyết Liên.

Rõ ràng là Ngụy Tuyết Kỳ.

- Anh, anh tại sao cũng tới đây.

Ngụy Tuyết Liên nhịn không được ngạc nhiên hỏi.

- Đến xem, thuận tiện nói với em hai câu.

Ngụy Tuyết Kỳ cười một tiếng.

Sau đó, hắn ngoắc Ngụy Tuyết Liên hai người cùng đi vào một chỗ hẻo lánh.

- Lần này, anh đã gặp được tên tiểu tử mà em ưa thích rồi.

Ngụy Tuyết Kỳ cười một tiếng, sau đó nói tiếp

- Cũng không tệ lắm, là một người thú vị.

- Các người nói cái gì rồi? Anh, sẽ không phải là anh uy hiếp anh ấy chứ?

Ngụy Tuyết Liên nhịn không được nhìn anh của mình hoài nghi hỏi.

Ngụy Tuyết Kỳ nghe vậy thì cười to,

- Đều nói nữ sinh hướng ngoại, nguyên lai người em gái xuất chúng hơn người của anh cũng không ngoại lệ. Em như vậy em lại nghi ngờ cả anh ruột của mình, quan tâm đến hắn như vậy sao?

Ngụy Tuyết Kỳ chế nhạo một câu, khiến cho mặt Ngụy Tuyết Liên đỏ lên, nhanh chóng phản bác



- Nào có. . .

- Được rồi, biết rõ em được an bài ở chỗ này, nhưng lòng lại không ở đây, nhất định là đang nhớ tới tên kia. Cho nên anh mới cố ý tới đây, thứ nhất là nhìn xem Ngọ Yến đã chuẩn bị thế nào rồi, sắp đến giờ bắt đầu rồi đó. Thứ hai, cũng là để cho em biết được tình huống của tên tiểu tử đó.

Ngụy Tuyết Kỳ mắt thấy thần sắc lúng túng của Ngụy Tuyết Liên lúc này mới cười một tiếng, cũng không thừa nước đục thả câu, không trêu chọc em gái của mình nữa mà vào thẳng đến chủ đề.

Bạch Tiểu Thăng đã đoán Ngụy Tuyết Kỳ có sắp xếp tai mắt ở trong nhà mình có thể nói đúng mà cũng không đúng, tóm lại là có người nói cho Ngụy Tuyết Kỳ các loại tin tức.

Cho nên Ngụy Tuyết Kỳ mới có thể biết được thông tin kịp thời và kỹ càng như vậy.

Từ lúc Bạch Tiểu Thăng đến, đến lúc mấy người Lục Vân đến nhà trợ trận cho hắn, lại đến lúc Bạch Tiểu Thăng đi thăm Ngụy Thiên Hà gia gia bên kia.

Ngụy Tuyết Kỳ đem những tình huống mà mình biết, đều nói cho em gái nghe.

Ngụy Tuyết Liên nghe rất là nghiêm túc, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười rung động lòng người hơn bình thường rất nhiều.

- Anh đã thật lâu rồi không có thấy qua, Tuyết Liên tuỳ tâm mà nở nụ cười như vậy.

Ngụy Tuyết Kỳ mỉm cười nhìn ra xa nói thầm trong lòng,

Bạch Tiểu Thăng, ngươi tên tiểu tử này thật sự là được em gái của ta toàn tâm toàn ý ưa thích! Hi vọng ngươi sẽ không cô phụ nàng, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi !

- Được rồi, nói chung tình huông em cũng đã biết rồi đó, nhiều hơn nữa thì anh cũng không biết rõ. Tóm lại, hại tại Bạch Tiểu Thăng có thể ngồi cùng một chỗ trò chuyện với gia gia đó chính là bản sự của hắn, cũng mong mọi việc sẽ thuận lợi ! Có cái gật đầu của gia gia, thì chuyện của em và hắn sẽ không còn trở ngại nào nữa.

Ngụy Tuyết Kỳ cười nói,

- Năm nay không giống như năm ngoái, ở chỗ của gia gia còn có bạn của người, bên phía cha cũng có cho nên mấy chú bác sẽ cùng với đám tiểu bối chúng ta ăn ở chỗ này. Em đi tìm quản gia thương nghị một chút, an bài chỗ ngồi cho thích hợp. Thời điểm đó có thể an bài cho Bạch Tiểu Thăng ngồi bên cạnh mình. Không cần làm việc quá nhiều đến lúc đó hắn thấy em tuỳ tuỵ lại đau lòng. Thế nào anh sắp xếp như vậy có vừa ý em không?

- Anh, anh nói cái gì đó.

Ngụy Tuyết Liên có chút ngượng ngùng.

Ngụy Tuyết Kỳ cười ha ha một tiếng,

- Được rồi anh cũng nên đi xem một chút xem có tin tức gì mới không.

- Em tiễn anh.

Ngụy Tuyết Liên vội vàng nói.

Ngụy Tuyết Kỳ gật gật đầu, hắn vừa muốn đi thì điện thoại ở trong túi quần lại đột nhiên vang lên.

Ngụy Tuyết Kỳ lấy điện thoại di động ra, nhìn tên điện thoại xong lập tức thốt lên,

- Là Chú Hà? Gia gia bên kia, muốn tổ chức ngọ yến sớm sao?

Hiện tại còn cách khoảng thời gian tổ chức Ngọ Yến còn hơn nửa giờ, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng mấy lão nhân gia muốn uống rượu trước.

Trên thực tế, Ngụy Tuyết Kỳ sáng sớm có điện thoại tới, căn dặn nhà bếp chuẩn bị ổn thoả rồi.

Ngụy Tuyết Liên cũng nghĩ là như vậy, nhìn anh của mình, chờ nghe yêu cầu của chú Hà để gọi người đi an bài.

Một hồi, Tiểu Thăng cũng sẽ đi xuống đây, mình sẽ sắp xếp cho anh ấy ngồi ở cái bàn kia.

Ngụy Tuyết Liên thầm suy nghĩ chỗ ngồi cho người yêu, trên gương mặt bất giác đỏ hồng như bôi một lớp phần hồng trông thật mê người.

- Ừm, tốt, không có vấn đề.

Ngụy Tuyết Kỳ cười với người trong điện thoại, nhưng lập tức ánh mắt của hắn lại trở nên sững sờ, thậm chí còn có mấy phần kinh ngạc,

- Ông nói là, Bạch Tiểu Thăng !

- Ừm, tôi biết rồi !

Ngụy Tuyết Kỳ trầm giọng nói.

Ngụy Tuyết Liên nhìn thấy thần sắc kỳ lạ của Ngụy Tuyết Kỳ lập tức sững sờ, sau đó có chút khẩn trương đứng dậy.

Anh hai nghe điện thoại của chú Hà xong tại sao lại có bộ dạng này còn nói ra tên của Bạch Tiểu Thăng, là bên kia xảy ra vấn đề gì sao !

Bạch Tiểu Thăng gặp phiền toái gì sao?

Ngụy Tuyết Liên lập tức khẩn trương nhìn chằm chằm vào Ngụy Tuyết Kỳ chờ mong tin tức.

Ngụy Tuyết Kỳ thu điện thoại di động lại, quay qua thì nhìn thấy em gái của mình đang vội vã cuống cuồng nhìn mình, lập tức cười nói,

- Đừng sợ, không phải chuyện xấu đâu.

Nghe được câu này, Ngụy Tuyết Liên lập tức nhẹ nhàng thở ra.

- Chỉ bất quá, cái tâm ý mà em dành cho người ta cũng không nhỏ nhỉ!

Ngụy Tuyết Kỳ cảm thán một câu,

- Hôm nay, ngọ yên bên chỗ gia gia ngoại trừ mấy vị bạn cũ của gia gia ra, còn có một người tiểu bối được tham dự, chính là tên tiểu tử đó.

Ngụy Tuyết Liên nghe xong chỉ biết ngẩn ngơ.

Ngụy Tuyết Kỳ nhịn không được tán thưởng,

- Em rể tương lai của ta thật là lợi hại mà !

Bạn cần đăng nhập để bình luận