Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1276: Gặp được một người mà mình không nghĩ tới (1)

Bạch Tiểu Thăng đi cùng Ngụy Tuyết Liên xuống núi. Đây cũng là thời điểm Bạch Tiểu Thăng muốn rời khỏi Ngụy Tuyết Liên tiễn hắn.

Mấy người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Chú Hà đã đi trước bọn họ một bước.

Thậm chí Ngụy gia gia chủ Nguỵ Trường Tôn cũng lên tiếng, không cho phép người bên ngoài xuống núi vào lúc này, đây là cho hai người một chút không gian riêng tư.

Một đường làm bạn mà đi, gương mặt của Ngụy Tuyết Liên đỏ bừng hết sức đáng yêu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn đến say đắm kìm lòng không được nhớ tới một câu thơ,

Bắc phương có một giai nhân

Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng

Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng

Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay

Nắm lấy bàn tay của Ngụy Tuyết Liên, Bạch Tiểu Thăng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thực hiện cho bằng được lời hứa của mình.

Hiện tại Ngụy Tuyết Liên còn cần được gia tộc bồi dưỡng thêm sáu, bảy năm mới có thể chân chính kế nhiệm vị trí gia chủ Ngụy gia.

Một khi Ngụy Tuyết Liên kế nhiệm, chính là việc kết hôn về sau cũng phải lấy sự nghiệp của gia tộc làm trọng, lại còn phải đi khắp mọi nơi, cả tuần cả tháng thậm chí là cả năm đều phải bôn ba khắp nơi.

Nói không phải khoa trương chứ sau này nếu Ngụy Tuyết Liên có bầu, có Bảo Bảo, thời gian nàng có thể nghỉ phép chỉ sợ cũng ngắn hơn người bình thường rất nhiều.

Muốn lấy lại hai mươi năm tự do cho nàng, muốn cho nàng có một thanh xuân hoàn hảo như bao nữ nhân khác.

Đây cũng lý do năm đó Ngụy Tuyết Liên chết sống không nguyện ý đi trên con đường này, tuy làm gia chủ Ngụy gia có thể sống trong cuộc sống giàu sang mà người thường hằng mơ ước, nhưng ở trong mắt nàng để lấy được những thứ được xét về tổng thể thì nàng vẫn mất nhiều hơn được!

Nếu như không phải lúc trước nàng thích Bạch Tiểu Thăng, Ngụy gia lấy Bạch Tiểu Thăng ra để uy hiếp, nàng sẽ tuyệt đối không đi vào khuôn khổ.

Lúc đó Bạch Tiểu Thăng đúng như con kiến hôi, Ngụy gia lại là một con quái vật khổng lồ có rất nhiều thủ đoạn, có thể mạt sát hắn bất cứ lúc nào!

Coi như Nguỵ Trường Tôn rộng lượng, nhưng những người chú bác của Nguỵ Tuyết Liên cũng không phải dạng vừa!

Hôm nay có gia gia Ngụy Thiên Hà quyết định, những chú bác đó cũng không dám tùy ý vọng vi, cuối cùng cũng làm cho Ngụy Tuyết Liên an tâm hơn một chút.

Bạch Tiểu Thăng từ chỗ Lưu Văn Đao có nghe qua một chút sự tình, biết rõ Ngụy Tuyết Liên vì hắn mà đã hy sinh những gì.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng mới nghĩ đến không tiếc hết thảy, giúp nàng thoát ly khỏi cái vận mệnh này!

Từ nảy đến giờ Bạch Tiểu Thăng cũng đã tính toán thời gian sáu, bảy năm sau, cũng chính là thời hạn chót để hắn kế thừa tập đoàn Chấn Bắc!

Thành công, hắn liền là người cao nhất trong tập toàn Chấn Bắc, "Lấy lại" tự do cho Tuyết Liên cũng không phải là việc khó !

Mà Bạch Tiểu Thăng cũng là một nam nhân có lý tưởng, có dã tâm, muốn có một phen hành động, sự nghiệp cùng ái tình cuối cùng phù hợp cần phải tự lực dựa vào hai tay của mình.

Vì vậy, Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn có lòng tin mình sẽ làm được.

Hắn sẽ không đi cân nhắc thất bại thì sẽ làm như thế nào, chỉ cân nhắc mình sẽ nỗ lực lại nỗ lực, để cho tốc độ mình chạy về phía thành công là cao nhất !

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy Ngụy Tuyết Liên, ánh mắt càng thêm kiên định.

Ngụy Tuyết Liên nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng sáng rực, càng có mấy phần thẹn thùng, tim đập nhanh hơn, bước chân cứ như dẫm lên bông.

Nếu như nói trên đời này, có cái gì khiến cho Ngụy Tuyết Liên vì lời nói mà động lòng thì đó chính là câu nói kia của Bạch Tiểu Thăng “Anh sẽ mua hai mươi năm tuổi thanh xuân của em !”

- Tuyết Liên.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía trước, bỗng nhiên nhẹ giọng nói,

- Bằng vào năng lực của anh hiện tại, nói ra câu nói như vậy. Chắc em cũng sẽ có chút khinh thường anh, nhưng anh hy vọng em có thể hiểu được. Vì em, anh cái gì cũng dám thử, kỳ tích gì cũng muốn sáng tạo! Giống thời điểm chúng ta gặp nhau năm đó, anh bất quá chỉ là một người nhân viên nhỏ, vậy mà bây giờ, anh đã sắp trở thành tổng giám đốc khu đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc!

- Anh cũng có nắm giữ cổ phần cực lớn trong công ty của Trịnh Đông Tĩnh, Thăng Tĩnh Quốc Tế của hắn đang phát triển rất mạnh, đợi một thời gian nữa sẽ trở thành một đại công ty cấp Thế Giới. Mà chính anh cũng có được cái công ty, hai cái đó tuy không giống Thăng Tĩnh Quốc Tế, có Đằng Vân làm chỗ dựa, nhưng anh tin tưởng bọn chúng có tiềm năng, không kém hơn Thăng Tĩnh Quốc Tế ! Đây đều là một trong những lá bài tẩy của anh, hiện tại anh sẽ nói cho em nghe tình huống thực tế của những công ty đó...

Bạch Tiểu Thăng muốn nói cho Ngụy Tuyết Liên biết một chút nội tình, lời chưa ra tới miệng đã bị một ngón tay ngọc thon dài chặn ngay bờ môi.

Bạch Tiểu Thăng lập tức nhìn qua.

- Cho tới thời điểm hiện tại em đều tin tưởng anh!

Ngụy Tuyết Liên cười nói,

- Anh không cần nói bất cứ điều gì với em ! Đối với anh em chưa bao giờ hoài nghi!

Nàng từ đầu đến cuối, đều không có hoài nghi Bạch Tiểu Thăng không thể làm được những gì hắn nói!

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn nàng, nhìn nụ cười cùng ánh mắt tín nhiệm của nàng, nhịn không được mà cảm động nhẹ nhàng nắm chặt tay của nàng.

Hai người bốn ánh mắt đối lập, tình ý dâng trào.

Bạch Tiểu Thăng kìm lòng không được kéo Ngụy Tuyết Liên qua, đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi kiều diễm của nàng.

Trong nháy mắt cảm giác tiêu hồn để cho hai người đều có chút mê muội.

Hồi lâu, hai người mới tách ra.

- Em có lòng tin với anh, anh đều biết. Nhưng ngươi đoán xem, anh làm thế nào có thể thuyết phục Nguỵ thúc tin tưởng anh?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Lúc Nguỵ Trường Tôn tiễn hắn một đoạn trên mặt ông ấy tràn đầy nụ cười.

- Vậy anh làm như thế nào mà có thể thuyết phục được ba của em?

Trên gương mặt đỏ như quả táo của Ngụy Tuyết Liên có thêm mấy phần hiếu kỳ, hỏi.

Cha của mình thì mình cũng hiểu rõ, nhưng không biết ông ấy làm sao lại có lòng tin với Bạch Tiểu Thăng như thế.

- Anh cùng ông ấy đánh cược !

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười trả lời với điệu bộ đầy thần bí.

- Đánh. . . Cược ?

Ngụy Tuyết Liên hiếu kỳ hỏi lại.

Ngụy gia gia chủ Nguỵ Trường Tôn, cha của nàng cũng sẽ cùng người khác đánh cược sao ?

- Anh nói với ông ấy, những người bạn của Ngụy gia gia có nói qua, có thể giúp anh trong vòng ba năm lên đến cấp bậc tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc. Anh lại nói cho ông ấy biết, tự anh cũng có thể làm được, hơn nữa không cần thời gian lâu như vậy. . .

Nói đến đây Bạch Tiểu Thăng dừng lại sau đó dựng một ngón tay lên.

- Một năm?

Ngụy Tuyết Liên thấy vậy kinh ngạc thốt lên.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, ngón tay đang dựng thẳng kia cuộn lại một nửa,

- Nửa năm !

Bạch Tiểu Thăng là loại người cẩn thận rất ít khi ở trước mặt người khác mà khoác lác, bất quá khi ở cùng với người mình yêu thì đắc ý một chút hình như cũng không có gì sai. . .

Ngụy Tuyết Liên giật mình, chân thành nói,

- Tập đoàn Chấn Bắc, chính là Đại Tập Đoàn, so với Ngụy gia còn cường đại hơn rất nhiều. Bọn họ có hệ thống thăng chức rất khắc nghiệt, cũng không phải vận hành theo kiểu gia tộc, thăng chức rất khó. Tiểu Thăng, anh ói, nửa năm ! Đây không phải là. . .

Có chút khinh thường sao !

Ngụy Tuyết Liên không có dám nói ra câu cuối.

- Nếu như nửa năm sau anh có thể làm được, anh hi vọng Ngụy thúc sẽ có lòng tin ủng hộ anh, cũng có thể phân ra chút ít tư nguyên để bồi dưỡng người thừa kế thứ hai cho gia tộc của em.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Nếu như anh làm không được. . .

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục cười nói,

- Anh hứa hẹn với Ngụy thúc, giúp ông ấy bắt cầu có được sự hợp tác của Lục Vân tiên sinh và những người kia! Độc chiếm một ít tài nguyên ở thị trường Hoa Hạ. Đương nhiên, tổn thất của mấy người Lục Vân tiên sinh bên kia anh phải dùng lợi ích của công ty anh để bù làm đó!

Bạch Tiểu Thăng nói ra "Tiền đặt cược" của mình và cha vợ tương lai.

Ngụy Tuyết Liên giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Lần cá cược này của Bạch Tiểu Thăng, nếu thắng tựa hồ hắn không bao nhiêu chỗ tốt, nhưng nếu thua thì hắn nhận phải thua thiệt rất lớn.

- Tại sao có thể. . .

Ngụy Tuyết Liên vội vàng nói, nhưng chỉ mới nói được nửa câu đã bị Bạch Tiểu Thăng dùng một ngón tay đặt lên môi cắt ngang lời nói của nàng.

- Ta có thể làm được !

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói,

- Xem như là anh vì em, cũng như vì cha vợ tương lai góp một phần sức lực đi.

Bạch Tiểu Thăng hiện tại không có cách nào giải thích cho Ngụy Tuyết Liên hiểu rõ, trong đầu của mình còn có Trí Tuệ Nhân Tạo, nắm giữ một cái hệ thống dựa vào nó có thể thăng cấp.

Hắn lấy cái này cá cược với Nguỵ Trường Tôn còn xem như là chiếm tiện nghi của người ta, nhưng mà nhất định phải làm như vậy!

Bạch Tiểu Thăng lấy giá trị hiện tại của mình nói đại khái cho Nguỵ Trường Tôn biết, lại thêm tình nghĩa của hắn và mấy người Lục Vân bên kia, rồi lấy được sự tán thành của Ngụy Thiên Hà, rốt cục cũng khiến cho cha vợ tương lai công nhận tiềm năng của hắn.

Mà Bạch Tiểu Thăng cũng phải khiến cho Nguỵ Trường Tôn nhìn thấy tiềm năng của mình là có thể trở thành hiện thực !

Có Nguỵ Trường Tôn tin tưởng ủng hộ, vậy hắn về sau sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền phức !

Cho nên tiền đặt cược "Phách lối" này, Bạch Tiểu Thăng nhất định phải làm !

Huống hồ, lấy nửa năm làm hạn định, đã rất dư dả.

Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, Ngụy Tuyết Liên nghe xong rất là cảm động.

Hai người ôm nhau xuống núi, sau đó nói lời tạm biệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận