Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1277: Gặp được một người mà mình không nghĩ tới (2)

Đến trang viên dưới núi Chú Hà đã chuẩn bị xe ổn thoả.

Ngụy Tuyết Liên không thể tiễn xa, đành phải bình tĩnh đứng ở nơi đó, cho đến khi chiếc xe chở Bạch Tiểu Thăng khuất khỏi tầm mắt, nàng vẫn còn đứng bất động như cũ.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở trong xe hướng về phía sau nhìn quanh, cũng đến khi nhìn không thấy Ngụy Tuyết Liên mới thôi.

Một đường trầm mặc.

Án lấy ý tứ của Bạch Tiểu Thăng, vẫn như cũ chở bọn họ về nhà của Tôn Jerry.

Tôn Jerry, Tiểu Emma thấy ba người Bạch Tiểu Thăng trở về cũng rất là cao hứng.

Mấy ngày tiếp theo ở đó, ngày nào Ngụy Tuyết Liên cũng đến tìm Bạch Tiểu Thăng.

Hai người không cần lén lút nữa. Quang minh chính đại cùng nhau đi du ngoạn Chinandega.

Ngụy Tuyết Liên nói cho Bạch Tiểu Thăng biết đây là ý của gia gia nàng. Mấy ngày nữa, nàng phải lên đường rời khỏi Chinandega bay đến Châu Úc để xử lý sự vụ. Thời gian tới gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, lão nhân gia xem như thương cảm cho nỗi khổ tương tư của người trẻ tuổi.

Ngày cuối cùng sau khi du ngoạn trở về, Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên chỉ im lặng ôm nhau thật lâu.

Lúc phải nói lời chia tay, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười nói một câu nói,

- Chờ tin tức tốt của anh ! Anh cá cược chưa bao giờ thua cả!

Ngụy Tuyết Liên dùng sức chút đầu, mắt cười nhẹ nhàng.

Sau khi đưa mắt nhìn Ngụy Tuyết Liên rời đi, Bạch Tiểu Thăng có chút phiền muộn, trở về nhà Tôn Jerry.

Vừa vào cửa Bạch Tiểu Thăng phát hiện tất cả mọi người đều đang chờ hắn.

Bọn họ đều thấy được cái màn chia tay kia.

- Anh Tiểu Thăng, các ngươi. . . còn nhiều thời gian ở bên cạnh nhau sau này mà!

Lâm Vi Vi chân thành nói.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy cũng cười một tiếng với nàng.

Lâm Vi Vi cũng nhoẻn miệng cười, sau đó nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng

- Ngày mốt, chính là thời gian đi tổng bộ đó!

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, yên lặng đi lên lầu không quên nói một câu,

- Sáng mai, ba người chúng ta lại dạo phố người Hoa bên kia một chút. Cũng phải chấm dứt một chút phiền toái 'Trong nhà' rồi!

"Trong nhà" tự nhiên là chỉ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc rồi, "Phiền phức" thì là những người Trầm Bồi Sinh kia !

Lời nói không đầu không đuôi này khiến cho Tôn Jerry, Tiểu Emma đều mờ mịt liếc nhau, hai người nhìn về phía Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lại hiểu ý nên cùng nhau âm thầm bàn bạc.

Cùng nhóm người của Trầm Bồi Sinh đọ sức, cuối cùng cũng tới thời điểm đó rồi!

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

. . .

Sáng sớm ngày thứ hai, ba người Bạch Tiểu Thăng ăn xong điểm tâm, chào hỏi Tôn Jerry và Tiểu Emma sau đó ra ngoài kêu một chiếc Taxi đi thẳng đến phố người Hoa.

Trên xe, Lâm Vi Vi không quên hướng Bạch Tiểu Thăng báo cáo những tin tức ở trong nước được truyền tới trong hai ngày qua.

- Hạ lão bên kia thức tỉnh, mang đến cho Trầm Bồi Sinh bọn hắn phiền phức rất lớn.

- Trịnh Thiên Hồng, Lý Hạo Phong, Hứa Du Nhược ba vị Đại sự vụ quan cùng phối hợp với mấy người Trần Vũ Thành càng làm cho bọn hắn sứt đầu mẻ trán.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Nhưng mà ngày hôm qua, Trình Lưu bên cạnh Trầm Bồi Sinh có gọi điện thoại đến cho em, nói là muốn anh sáng ngày mai cần phải về tổng bộ khu Đại Trung Hoa, muốn anh báo cáo công tác, theo em thấy là do anh không có ở trong tầm mắt của họ nên họ không yên tâm.

Lâm Vi Vi lại nói.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

- Là đối với hành tung của anh không yên lòng sao! Chờ tới ngày kia chẳng phải là bọn họ sẽ biết rõ sao!

Lâm Vi Vi cười cười.

Lôi Nghênh ngồi ở bên cạnh nãy giờ vẫn không nói câu nào lúc nảy lông mày cũng nhíu lại nói,

- Sáng mai, tổng bộ của tập đoàn sẽ tổ chức hội nghị Quốc Tế cấp khu vực, lần này những người phụ trách cấp khu vực đều phải báo cáo công tác của mình trong giai đoạn vừa qua, ở khu Đại Trung Hoa vốn nên là Hạ Hầu Khải tiên sinh đi, nhưng mà hiện tại ông ấy chung quy vẫn là bị bệnh liệt giường, vì thế rất có thể Trầm Bồi Sinh sẽ đi thay. Lúc này, hắn nói trợ lý kêu cậu về tổng bộ khu Đại Trung Hoa, hẳn là nhận được ám hiệu gì đó. Còn nữa, ở tổng bộ tập đoàn Chấn Bắc cũng có người của Trầm Bồi Sinh ! Chúng ta đi qua, có thể xảy ra biến cố gì không?

Lôi Nghênh có tính cách cẩn thận, mọi việc đều cân nhắc chu toàn.

Nghe hắn phân tích như vậy Lâm Vi Vi cũng có mấy phần khẩn trương, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Trầm Bồi Sinh người này, phong vũ mấy chục năm, người già thành tinh, có thể phát giác ra khí tức nguy hiểm, anh cũng không cảm thấy kỳ quái. Chuyện chúng ta đến bên này, rất ít người biết còn đều là những người đáng tin. Vì vậy bên phía ông ấy không có khả năng biết rõ, nghe em nói nội dung mà Trình Lưu nói với em thì có thể thấy được, bọn họ chỉ là muốn nắm bắt hành tung của chúng ta mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng suy tư một phen, trầm giọng nói.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn về phía Lâm Vi Vi, vừa hỏi,

- Vi Vi, lúc đó em trả lời Trình Lưu như thế nào?

- À em lúc ấy, em chỉ nói biết rồi, em sẽ chuyển lời lại với anh. còn nói anh gầy đây tâm tình không được tốt cho nên không tiếp điện thoại.

Lâm Vi Vi nói.

Kì thực, Bạch Tiểu Thăng đã cài đặt các số điện thoại công gọi vào máy hắn đều sẽ tự động chuyển sang số của Lâm Vi Vi.

- Em nói như vậy có được không?

Lâm Vi Vi cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Hạ Hầu Khải thức tỉnh, Bạch Tiểu Thăng lại chưa lộ diện, nếu như không phải Trầm Bồi Sinh bên kia bề bộn đến sứt đầu mẻ trán, không thể lại không chú ý đến loại chuyện không bình thường này!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, an ủi,

- Em trả lời như vậy đã rất khá rồi.

Lâm Vi Vi lúc này mới thở ra một hơi.

Thật sự nàng rất khẩn trương, e sợ sẽ làm hỏng việc của Bạch Tiểu Thăng.

- Nói như vậy, sáng mai chúng ta rất có thể sẽ chạm mặt với Trầm Bồi Sinh ở tổng bộ!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được khẽ cười một tiếng, giọng nói lập tức trầm xuống,

- Rất tốt !

Song phương chém giết, cuối cùng vẫn có ngày hai vị Vua gặp nhau!

Ba người trò chuyện một lát rất nhanh Taxi đã chạy dên phố người Hoa.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng xuống xe ở một con đường phía bên ngoài khu phố.

Hôm nay tới đây kỳ thực cũng không có mục đích gì cả, chỉ là Bạch Tiểu Thăng muốn đi đến đây một chút, cảm thụ không khí một chút để điều chỉnh lại tâm tình.

Dù sao, mấy ngày trước cùng mấy người anh em họ của Ngụy Tuyết Liên "Chuẩn bị chiến đấu" nên hôm nay cần điều chỉnh lại tâm tình.

Đi bộ trên phố bên đường Skyscrapers, nhìn thấy mọi người tới lui thần thái vội vàng, áo mũ chỉnh tề, tâm tình của Bạch Tiểu Thăng cũng chậm rãi bình ổn lại.

- Đây là một ngõ hẻm truyền kỳ của giới kinh doanh, mà sáng ngày mai, nói sẽ chứng kiến kết cục của mình và Trầm Bồi Sinh!

Bạch Tiểu Thăng âm thầm nói, chậm rãi thở ra một hơi.

Nếu như ngày mai thuận lợi đánh bại Trầm Bồi Sinh, hệ thống phán định mình thắng thì điều kiện để thăng cấp cũng đã hoàn thành rồi.

Tuy nhiên Bạch Tiểu Thăng đã từng không nguyện ý nhậm chức vụ tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, nhưng hiện tại không còn nơi nào có vị trí trống cho hắn, Hạ Hầu Khải cũng đã nói, chính mình nên lui xuống đi tĩnh dưỡng, cũng biểu thị ý tứ hi vọng Bạch Tiểu Thăng một ngày nào đó có chấp thể chưởng khu Đại Trung Hoa thay ông ấy. Đương nhiên, theo Hạ Hầu Khải, điều này sẽ xảy ra vào mấy năm nữa.

Nhưng đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói, thời gian không còn xa nữa!

Bạch Tiểu Thăng ngầm ngầm nắm chặt nắm đấm.

Sau đó Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lại lần nữa đi về phía tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc, vừa đi vào đường tắt, tới một quán cà phê bỗng nhiên từ bên trong có một lão đầu da trắng, đầu hói, mắt cười đi ra cản đường bọn họ.

- Tiểu Thăng tiên sinh vẫn khoẻ chứ.

Đối phương lại còn nói một câu bằng quốc ngữ lưu loát.

Ba người Bạch Tiểu Thăng lập tức sững sờ.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lập tức cảnh giác đứng sát vào Bạch Tiểu Thăng.

Làm sao ở phố người Hoa lại còn có thể có người nhận ra bọn hắn!

Người này là ai ?

Nhìn quen mắt, nhưng lại không có bao nhiêu ấn tượng!

Vẫn là Lôi Nghênh phản ứng trước tiên, bất quá, không đợi hắn phát ra tiếng, Bạch Tiểu Thăng đã hướng đối phương cười một tiếng, nói,

- Nguyên lai là Hoàng Lão Tiên Sinh !

Hoàng Lão Tiên Sinh ?

Những người nước ngoài mà chúng ta quen biết có người họ Hoàng sao? Lâm Vi Vi vẫn như cũ có chút mơ hồ.

Lôi Nghênh nói nhỏ ở bên tai nàng hai chữ Nguyễn Ngữ thì lúc này đôi mắt của Lâm Vi Vi mới sáng lên.

Nguyên lai là bọn họ!

- Không dám không dám, ngài gọi tôi là Lão Hoàng là được rồi.

Đối phương cũng cười nói.

- Lúc chúng tôi đến nhà của Tống Giai đại sư không ngờ lại vô tình gặp được Ôn Ngôn tiên sinh, không nghĩ tới ở chỗ này vẫn có thể gặp phải, rất khéo a.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận