Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1279: Người này muốn làm gì (2)

Đối với sự thăm dò của Ôn Ngôn Bạch Tiểu Thăng chỉ nhìn hắn cười một tiếng, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm sau đó mới chậm rãi đưa ra ý kiến.

- Ôn Ngôn, cậu chịu trực tiếp mời tôi đến đây uống ly cà phê như thế này, còn nói ra những lời nói này. Tôi tin cậu! Hơn nữa người cùng người ở chung, nhìn không phải đối phương nói cái gì, mà là, đối phương làm thế nào!

Bạch Tiểu Thăng liếc Ôn Ngôn một chút thật sâu, nói tiếp.

- Thực ra nếu tôi đã đến bên này, làm một người thật sảng khoái đi trên đường, thì cũng không sợ bị người khác nhìn thấy. Tôi cũng hi vọng kết giao với cậu, người bạn này, hi vọng lần sau gặp mặt chúng ta còn có thể ngồi xuống uống cà phê, mà không phải giương cung bạt kiếm. Hi vọng cậu, chớ làm tôi thất vọng !

Bạch Tiểu Thăng phóng thích thiện ý, cũng biểu hiện ra cảnh cáo đối với Ôn Ngôn, cảnh cáo hắn, chính mình cũng không sợ hắn tiết lộ cái gì.

Nếu thật làm như vậy, hai người gặp lại chỉ sợ không có hòa hài như thế.

Ôn Ngôn nhìn thấy thái độ của Bạch Tiểu Thăng, ngượng ngùng cười một tiếng, bưng lên ly cà phê.

- Đến, nếm thử đặc sản cà phê của Hoa Kỳ, đúng vậy, thực ra tôi cũng cảm giác như vậy đó.

Hai người uống cà phê, nói chuyện phiếm đủ thứ trên trời dưới đất, uống xong một ly cà phê, Bạch Tiểu Thăng liền đứng dậy cáo từ, vẫn là biểu hiện khách khí như cũ.

Ôn Ngôn đứng dậy đưa tiễn, mĩm cười nói, hi vọng lần sau gặp lại, có thể không còn xa lạ như thế, Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ biết rõ hắn làm người như thế nào.

Bạch Tiểu Thăng chỉ là cười cười, mang theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh rời đi.

Lần gặp mặt này, không tính vui sướng, cũng chưa nói tới không vui, tóm lại là việc nhỏ xen vào giữa mà thôi.

Chờ thân ảnh mấy người Bạch Tiểu Thăng biến mất khỏi tầm mắt, Ôn Ngôn vẫn ngồi ở chỗ đó, ánh mắt xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn chăm chú phương hướng bọn họ rời đi, khóe miệng mở một nụ cười.

- Thiếu gia. Tên gia hỏa này thật sự là không biết tốt xấu.

Nguyễn Ngữ nhíu mày nói.

- Hắn chỉ là không hiểu rõ tôi, bản năng mang lòng đề phòng với tôi mà thôi.

Ôn Ngôn ôn hòa cười một tiếng.

- Tình huống khu Đại Trung Hoa bên kia, chúng ta nắm giữ rất nhiều, nhìn thấy hắn ở chỗ này, nói rõ rằng phán đoán của ngài là chính xác!

Lão Hoàng kính sợ nói.

- Dù cho hắn tới nơi này, cũng là trong dự kiến của ngài!

Trong mắt Nguyễn Ngữ cũng lộ ra vẻ sùng bái.

- Không có khoa trương tà dị như ông vừa nói đâu.

Ôn Ngôn cười lắc đầu.

- Tên gia hỏa này chẳng qua là một người có khả năng nhất, ngoài ra Trịnh Thiên Hồng, Lý Hạo Phong của khu Đại Trung Hoa, cũng có khả năng rất lớn là sẽ tới đây. Hạ lão cái người kia nha, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy chứ. Hơn nữa bên Trầm Bồi Sinh khẳng định là sẽ ngửi được chút gì đó, sẽ làm chuẩn bị ở bên này!

Ôn Ngôn, chấp chưởng “Tổ thanh tra” trực thuộc cao tầng của tập đoàn Chấn Bắc, có được mạng lưới tình báo dồi dào nhất của tập đoàn, bản thân hắn cũng là người có năng lực phân tích cực mạnh.

Chỉ bất quá là, bởi vì cái ước định nào đó, hắn không được nhúng tay vào quá nhiều chuyện ở khu Đại Trung Hoa bên kia mà thôi, nhưng hắn chưa bao giờ buông tha “tìm hiểu tình huống”.

- Vậy hắn.

Lão Hoàng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phương hướng mà Bạch Tiểu Thăng bọn hắn rời đi.

- Tôi lo lắng chuyện của tập đoàn, chỉ thoáng làm một chút chuyện công chính mà thôi, chắc là không tính là can thiệp chuyện của tập đoàn bên kia đi.

Ôn Ngôn mỉm cười nói.

- Tự nhiên không tính !

Nguyễn Ngữ cũng với Lão Hoàng đều trăm miệng một lời.

Ôn Ngôn hình như có thâm ý nhìn về phía ngoài cửa sổ, mỉm cười thì thào.

- Còn có, lần chạm mặt ngày hôm nay, tôi cho hắn nhắc nhở nho nhỏ này, hi vọng hắn có thể lĩnh hội được.

- Nếu không thì cũng quá để cho tôi thất vọng rồi!

Rời khỏi quán cà phê, cất bước trên đường phố Walkin nhộn nhịp, Bạch Tiểu Thăng một đường vẫn luôn trầm tư, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không có đi quấy rầy hắn, đi theo hắn yên lặng tiến lên.

Đi một đoạn, mặc kệ tòa nhà tổng bộ gần ngay trước mắt, Bạch Tiểu Thăng chợt đi vào ngõ hẻm ở bên cạnh, bắt đầu rời đi.

- Hôm nay tới nơi này cảm thụ một chút không khí, điều chỉnh một chút tâm tình là tốt rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Cái người Ôn Ngôn kia ngược lại nhắc nhở tôi! Ở tổng bộ lắc lư, có lẽ sẽ bị người hữu tâm phát hiện, đến thời điểm đó dù sao chúng ta cũng hơi bị động.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, gật gật đầu.

Phía trước Bạch Tiểu Thăng đang đi tới bỗng nhiên dừng bước lại, khiến cho hai người sau lưng vội vàng không kịp chuẩn bị, xém chút nữa là đụng vào lưng hắn.

- Các người nói xem, cái người Ôn Ngôn kia cố ý để cho người khác đem chúng ta ngăn lại, chính là vì mời chúng ta uống cà phê, còn nói một chút chuyện không có tí dinh dưỡng nào? Chắc không phải là. . . Hắn cũng là đang tận lực nhắc nhở chúng ta điểm ấy.

Bạch Tiểu Thăng vặn lông mày nói.

Lâm Vi Vi nhịn cười không được.

- Anh Tiểu Thăng à, có phải là anh đã suy nghĩ nhiều rồi hay không. Hắn tại sao phải làm như vậy, còn có hắn thật có thể biết được mục đích chuyến đi này của chúng ta? Hắn cũng không phải Thần Toán Tử nha.

Bạch Tiểu Thăng không có phát ra tiếng, mà là hơi có chút trầm tư.

- Ngẫm lại mọi chuyện ở nhiều góc độ khác nhau, cũng không có chỗ xấu.

Lôi Nghênh nhẹ giọng nói.

- Người này, không đơn giản đâu.

Không riêng gì thân phận, ở phương diện hành sự, cũng không đơn giản!

Lâm Vi Vi lại cảm thấy lời nói của Lôi Nghênh không tệ, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng đã nhấc đầu cười một tiếng với nàng.

- Không nghĩ nữa, là địch thì không phải bạn, là phúc là họa, đều không cần quá mức buồn lo vô cớ. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!

Hai người Lâm Vi Vi cũng gật gật đầu.

Ba người theo nhau rẽ vào ngõ nhỏ yên tĩnh đối lập với đường lớn, dự định theo đường này rời đi khỏi phố Walkin.

Nhưng mà cái ngõ nhỏ này càng đi càng lệch, nhấc đầu bỏ mặc những tòa nhà cao chọc trời kia đã ở rất xa, có thể ngõ nhỏ này lại có chút quanh quẩn không ra được, ba người Bạch Tiểu Thăng đi lung tung cùng một chỗ, sau hai mươi phút, chỉ cảm thấy giống như đi càng ngày càng lệch, trong ngõ nhỏ gần như không thể gặp những người đi đường khác. Trên mặt tường bốn phía, một số bức tranh theo những phong cách khác nhau càng lúc càng phong phú, giống như là họ đi về tới “quảng trường bạo lực”.

Ngóng nhìn bên phía những tòa nhà chọc trời kia, bỏ mặc ngõ hẻm u ám bên này, thật có loại cảm giác như hai thế giới.

- Trong nước là thành phố lớn, trung tâm phồn hoa còn có thành trong thôn, nhiều khả năng là chúng ta đang tiến vào khu vực nông thôn của Chinandega.

Sau cùng Bạch Tiểu Thăng còn trêu chọc nói.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Chỉ sợ phải theo đường cũ trở về rồi.

Ba người đang nghĩ ngợi rời đi, bỗng nhiên thấy chỗ ngoặt phía trước đi ra một nhóm người, thần thái trước khi xuất phát rất vội vàng, còn không ngừng nhìn lại phía sau.

Lâm Vi Vi lập tức vui vẻ.

Rốt cục có người có thể hỏi đường một chút!

Nàng chưa động, liền bị Lôi Nghênh nhanh tay níu lại.

Sau đó, Lôi Nghênh cũng kéo lấy Bạch Tiểu Thăng, kéo bọn hắn trốn vào nơi hẻo lánh.

- Những người này có vấn đề!

Lôi Nghênh đè thấp âm thanh nói.

Lâm Vi Vi giật mình, chính là ánh mắt Bạch Tiểu Thăng cũng ngưng tụ, nhưng mà bọn hắn đều tin tưởng phán đoán của Lôi Nghênh.

Theo tiếng bước chân tới gần, ba người cũng nghe được chuyện những người kia đang nói.

- Lần này sợ là không sống được ở Chinandega nữa, chúng ta liền làm một món lớn, sau đó rời đi. Hai người kia, đều là thiếu gia nhà có tiền, đến thời điểm để người nhà bọn họ đem một triệu USD đến chuộc!

- Chỉ có một triệu sao? Có thể hơi thiếu hay không?

Có người hỏi.

- Ngu xuẩn. Là mỗi người một triệu!

Có người mắng chửi.

Nghe cái tiếng người mắng chửi này, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng rất là sững sờ.

Quen tai nha …

- Chính là chỗ này, quẹo vào đi!

Lúc âm thanh đã ở rất gần, người dẫn đầu nói.

Sắc mặt ba người Bạch Tiểu Thăng lập tức trở nên cổ quái.

Nơi này cái chỗ mà có thể “quẹo vào đi”, đúng là cái nhánh đường hẹp mà ba người bọn họ đang ẩn thân.

Sẽ không trùng hợp như thế chứ.

Đã không cần cân nhắc vấn đề "Có khéo hay không", những người kia đã vòng vo tiến đến, chút xíu nữa là mặt đã đụng vào ba người Bạch Tiểu Thăng.

Đám người kia lúc này mới giật nảy mình!

Thậm chí đồng loạt lui về sau lui.

Ba người Bạch Tiểu Thăng, cũng nhìn thấy cái dáng người mà có âm thanh quen thuộc kia, ánh mắt lập tức trở nên cổ quái.

Thật sự là đúng dịp!

Thế mà là dám người Martin!

Bạch Tiểu Thăng bọn hắn vừa đến Chinandega ngày thứ nhất, vừa xuống máy bay, liền bị Martin trộm đi hành lý, còn đi tới quảng trường bạo lực trong lời đồn dạo qua một lần.

Sau cùng, là Tôn Jerry dựa vào ông chú của minh, dọa chạy đám người này.

Không nghĩ tới hôm nay lại gặp ở đây. Đây không tính là oan gia ngõ hẹp chứ?

Đám người Martin nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thăng, sau khi bối rối lại là trợn mắt há mồm

- Đừng hốt hoảng ! Là cái nhóm người từ Hoa Hạ kia!

Martin kêu to.

Nhìn lấy Bạch Tiểu Thăng, sắc mặt hắn lập tức dữ tợn, nhe răng trợn mắt mà đi qua.

Hắn ngày nhớ đêm mong, đều hận chết những người này!

Đám khốn nạn này!

Báo động thì không nói đi, còn khiến cho cảnh sát tra được lai lịch của bọn hắn, đồng thời đi qua quảng trường đòi người !

Những cái “Án cũ” kia của bọn hắn, cũng làm cho những người trong quảng trường cảm thấy vô cùng xấu hổ! Cứ thế mà ngay cả người chủ quản bên trong như “Daddy” cũng ra lệnh trục xuất bọn hắn!

Bọn hắn ở Chinandega lăn lộn không nổi nữa, bọn hắn đành phải rời đi, nghĩ đến trước khi đi thì nên làm một vụ lớn, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được bọn người này.

Thật là oan gia ngõ hẹp mà!

Trong mắt Martin hung mang bắn ra bốn phía, nghiến răng nghiến lợi, trào phúng cười to.

- Người Hoa Hạ? Công phu? Ha ha, hôm nay tao xem có ai đến cứu bọn mày!

- Thật sự rất là đúng dịp đây.

Nụ cười Bạch Tiểu Thăng chân thành.

Cái đám người Martin này xém chút hủy lễ vật hắn tặng cho ông nội của Nguỵ Tuyết Liên, ngày hôm đó Bạch Tiểu Thăng cũng rất khó chịu, nhưng dù sao thì chuyện ngày đó cũng coi như đã giải quyết thích đáng.

Bất quá hôm nay, là cơ hội ông trời cho hắn để trút giận!

Trong đám người Martin kia, có hai tên nam nhân bị trói gô, miệng bị dán băng dán, nguyên bản chật vật không chịu nổi, ánh mắt tuyệt vọng, khi thấy sự xuất hiện của người khác ở trước con đường, tựa như gặp được ánh sáng hi vọng.

Khi bọn hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, đầu tiên là sững sờ, tiếp theo liều mạng phát ra âm thanh "Ô ô", lắc lư thân thể.

Loại động tĩnh này, cũng làm cho Bạch Tiểu Thăng chú ý tới bọn hắn.

Nhìn tới hai cái người kia, Bạch Tiểu Thăng sau khi kinh ngạc lại rất muốn cười to.

Thì ra, là Ngụy Tuyết Uyên cùng với William nha!

Hai cái người này đúng là bạn tốt của nhau nha, ngay cả bị bắt cóc cũng bị bắt chung một lần sao!

Cứu thôi, tốt xấu vẫn là người thân mà...

Cứu được, khiến cho con hàng Ngụy Tuyết Uyên này, hảo hảo nợ hắn một nhân tình ! Còn quý hơn so với tiền chuộc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận