Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1289: Đã nghèo còn gặp cái eo! (1)

Giờ phút này.

Trầm Bồi Sinh mang những người kia tới, đứng ở sau lưng mọi người.

Lâm Ngọc, Trình Lưu cũng theo tới.

Hai người nhìn thấy một màn trước mắt ai nấy đều cười nói vui vẻ, bầu không khí thân mật, nhịn không được nhìn nhau, trong đôi mắt hai người đều lộ ra tia mừng rỡ.

Lão sư ở tổng bộ bên này như cá gặp nước, bọn hắn cũng cao hứng lây.

Đoạn thời gian này vừa khổ lại mệt mỏi, nhưng mà bây giờ mọi chuyện đều ổn rồi.

Một khi chịu đi qua, lão sư ở tổng bộ bên này báo cáo công tác thông qua một cách hoàn mỹ, thì việc trong năm nay lão sư chuyển lên chính thức cũng không còn là vấn đề nữa rồi.

Coi như Hạ Hầu Khải khôi phục cực nhanh thì như thế nào !

Tổng bộ yên tâm giao chức vụ trọng yếu như vậy cho một người bệnh nặng vừa mới khỏi sao?

Càng đừng đề cập đến vấn đề bất cứ lúc nào ông ấy cũng có thể trở bệnh, lại tiến vào phòng chăm sóc đặt biệt!

Tin tưởng lãnh đạo của tổng bộ bên này, bất luận xuất phát từ góc độ suy nghĩ nào cũng sẽ không làm như vậy.

Một khi lão sư chuyển lên chính thức, trở thành tổng giám đốc chính thức của khu Đại Trung Hoa khu!

Vậy thì vị trí của hắn xem như đã ổn định rồi !

Đến lúc đó, coi như những sự tình của bọn họ bị tung ra, thì ở tổng bộ tập đoàn cũng sẽ chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có.

Dù sao, một vị Tổng giám đốc chính thức cũng không dễ dàng gì bị khai trừ, càng không có khả năng đưa người đến ngục giam.

Bởi vì làm như vậy, mặt mũi của tập đoàn Chấn Bắc còn để ở đâu nữa !

Theo Lâm Ngọc, Trình Lưu thấy chờ đến khi lão sư trở thành tổng giám đốc chính thức của khu Đại Trung Hoa, thì cái gì mà Hạ Hầu Khải, cái gì Bạch Tiểu Thăng, cái gì Trịnh Thiên Hồng, Lý Hạo Phong, Trần Vũ Thành đối mặt với bọn hắn cũng sẽ trở thành một đám gà bệnh chuẩn bị lên dĩa mà thôi!

Đến thời điểm đó muốn thu thập bọn hắn, dùng công phu ôn hoà một chút cũng có thể đùa chết bọn hắn!

Lâm Ngọc, Trình Lưu đều nghĩ như vậy, cảm giác thư thái không thôi.

Trầm Bồi Sinh cùng chư vị Sự Vụ Quan Chấp Hành nói chuyện với nhau vui vẻ tận mười mấy phút.

Cuối cùng, Dư Hưng Diệu mới chủ động nói,

- Chúng ta dừng lại tại đây thôi! Trầm tiên sinh một lát nữa còn phải báo cáo, bốn giờ là bắt đầu báo cáo rồi, việc này rất hao phí tinh thần lẫn tinh lực, cần phải nghỉ ngơi thật tốt một phen, chuẩn bị một phen.

Mọi người nghe vậy đều nhao nhao gật đầu, cảm thấy lời này của Dư Hưng Diệu rất có lý.

- Vậy chúng tôi cũng không dám làm phiền Trầm tiên sinh nữa, dù sao hội nghị cũng mở tận ba ngày, chúng ta còn có cơ hội trao đổi mà.

Sophia mỉm cười nói.

- Không tệ, tôi cũng cáo từ trước đây, bên kia tôi còn có chút việc cần phải xử lý.

Ryan mỉm cười, khách khí nói.

Hai người bọn hắn nói xong, Dư Hưng Diệu, Trữ Nhược Lan cáo từ Trầm Bồi Sinh.

Phương Bắc Quân tự nhiên cũng làm theo mọi người để tránh lộ ra điểm quái dị.

Kì thực, hắn cũng không có lòng ở chỗ này chờ đợi.

Phương Bắc Quân muốn đi qua nói cho Bạch Tiểu Thăng biết tình huống bên này.

Cục diện có chút nghiêm trọng, có chút vượt qua dự kiến.

- Các vị đều muốn đi sao? Được rồi, như vậy cũng tốt, hiện tại chuyện đại hội là trọng yếu nhất, sau này chúng ta còn nhiều thời gian để ôn chuyện mà.

Trầm Bồi Sinh cũng không có khăng khăng giữ mọi người ở lại, mỉm cười đứng dậy đưa tiễn dẫn năm người Phương Bắc Quân ra tới tận cửa mới ngừng bước.

Mọi người lại lần nữa cùng nhau cáo biệt, sau đó mới cùng nhau rời đi.

Cửa phòng khách quý vừa mới đóng lại, nụ cười của Trầm Bồi Sinh hơi trầm xuống, nhịn không được sờ soạng cái đầu một cái, sau đó quay người lại đi về phái ghế sô pha ngồi xuống, trầm mặt một lát.

Lâm Ngọc, Trình Lưu đứng kế bên.

- Lão sư, còn thật không nghĩ tới người ở tổng bộ bên này cũng có quan hệ rộng như thế !

Lâm Ngọc nhịn không được cười nói.

Năm vị Sự Vụ Quan Chấp Hành đều cùng lão sư có quen biết sâu xa, khác nhau chỉ là hoặc lớn hoặc nhỏ mà thôi.

Trình Lưu cũng không nhịn được đôi mắt tỏa sáng, dường như cảm giác rất hưng phấn.

Mắt thấy hai học trò của mình nhìn mình bằng ánh mắt kính nể như thế, Trầm Bồi Sinh cũng có chút cảm giác tự đắc, mặc dù hiện tại trong phòng không có ngoại nhân nhưng hắn vẫn đè thấp âm thanh nói,

- Sai lầm lớn nhất của Hạ Hầu Khải đó chính là trong giới kinh doanh nhưng lại không có nhân mạch, hắn luôn cảm giác mình tọa trấn một phương, vậy thì mình chính là nhân mạch mạnh nhất rồi. Sai. Quá sai a ! Nếu ở vị trí cao hơn nhưng vẫn bị người khác quản hạt thì vẫn phải kết giao nhiều nhân vật hơn cho dù địa vị của họ có khác với mình. Cái này gọi là thiện nhân dẫn đến thiện quả!

Lâm Ngọc, Trình Lưu nghe vậy thì gật đầu.

Trầm Bồi Sinh tựa lưng vào ghế sô pha, nhịn không được nháy mắt mấy cái, đưa tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương, không riêng gì tình huống vừa rồi mà là những chuyện xảy ra tiếp theo hắn đều phải bảo trì thần thái sáng láng, bảo trì trạng thái tinh thần sung mãn. Nhưng mà, hắn đã không còn trẻ tuổi, một thời gian trước còn vất vả quá độ.

Lâm Ngọc, Trình Lưu thấy một màn này, đều không tiếp tục mở miệng, tránh quấy rầy Trầm Bồi Sinh nghỉ ngơi.

Kết quả, Trầm Bồi Sinh trầm mặc một lát, ngược lại tay vừa để xuống, đã chủ động mở miệng,

- Cái tên Bạch Tiểu Thăng kia có liên lạc gì không?

Trình Lưu cúi người nói,

- Con đã liên hệ với trợ lý của hắn chính là tiểu nha đầu tên Lâm Vi Vi kia, nàng ta nói đã biết rồi sẽ chuyển lời lại cho Bạch Tiểu Thăng. Nàng còn nói gần đây tâm tình của Bạch Tiểu Thăng rất tệ nên không tiếp điện thoại. Con dựa vào phân phó của thầy, dùng phương thức mệnh lệnh, yêu cầu Bạch Tiểu Thăng trong hôm nay cần phải đến tổng bộ khu Đại Trung Hoa báo cáo công tác. Bên kia cũng đã an bài xong tất cả, chỉ cần bọn người Bạch Tiểu Thăng vừa đến, liền sẽ được an bài đi học tập quy trình mới, nếu như hắn bất mãn mà sinh khí thì càng tốt. Hắn trút giận với người bên dưới chính là huỷ đi hình tượng của mình!

Lời nói của Trình Lưu khiến cho Trầm Bồi Sinh hơi gật đầu.

Hắn cũng chỉ là cảm thấy gần đây tâm thần có chút bất an, cảm giác Bạch Tiểu Thăng yên lặng không quá giống Bạch Tiểu Thăng, nên muốn đem Bạch Tiểu Thăng vào tầm nhìn của mình mà thôi.

- Bạch Tiểu Thăng xuất hiện thì báo cho ta biết một tiếng nhé.

Trầm Bồi Sinh phân phó một câu.

Trình Lưu gật đầu lưu ý.

- Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là hoàn thành báo cáo công tác, hai người các người cũng lưu ý một chút.



Trầm Bồi Sinh nói.

Thời gian còn lại của bọn họ cũng không còn nhiều nữa.

Lâm Ngọc, Trình Lưu lúc này cũng chuẩn bị an bài. Đám người mà lần này bọn họ mang tới đều là phái đoàn dùng để trợ trận cho lão sư!

Dựa theo vấn đề mà sắp xếp nhiều tình huống khác nhau, chỉ vì để bảo đảm một chuyện đó chính là lão sư báo cáo thành công !

Một bên khác.

Phương Bắc Quân ra khỏi phòng khách quý, muốn mượn cớ để tách khỏi nhóm người đi gặp Bạch Tiểu Thăng.

Lại không nghĩ, hắn vừa ra tới liền bị Dư Hưng Diệu gọi lại.

- Bắc Quân, hai ta đều được Tổng giám đốc sự nghiệp an bài công tác, hiện tại chúng ta phải đi hội trường nhìn một cái thôi!

Dư Hưng Diệu nói với hắn.

- Tôi còn có chút việc, một lát tôi sẽ đi qua sau.

Phương Bắc Quân rất muốn cự tuyệt.

- Hôm nay cũng xem như là một sự kiện lớn nếu như có việc gì xảy ra, hai chúng ta là người phụ trách sẽ rất khó thoát khỏi trách nhiệm đó. Vẫn là nên đi qua nhìn một cái thì tốt hơn.

Dư Hưng Diệu vẫn không chịu buông tha cho hắn,

- Ông có chuyện gì gấp à, nếu chỉ trong phạm vi lầu này thì tôi sẽ đi với ông nếu có gì cần thì thôi cũng sẽ giúp đỡ một tay.

Dư Hưng Diệu người này thế nhưng lại tinh minh vô cùng, có chút mánh khóe liền sẽ phát hiện ra ngay.

Mắt nhìn thấy hiện tại mình khó thoát thân được, Phương Bắc Quân bất động thanh sắc cười một tiếng,

- Vậy thôi chúng ta đi qua hội trường trước vậy.

- Chuyện kia của ông không cần gấp sao?

Dư Hưng Diệu hỏi lại.

- Ông nói đúng, hội nghị hôm nay mới là chuyện lớn nhất, những chuyện khác thì có là gì chứ.

Phương Bắc Quân cười ha ha nói.

Giờ phút này, đám người cùng nhau đi ra ngoài.

Dư Hưng Diệu, Phương Bắc Quân nãy giờ cũng chỉ nói nhỏ với nhau, không có ai chú ý nên đều không nghe thấy.

- Được rồi hiện tại ai bận việc gì thì cứ đi giải quyết đi.

Vừa tiến vào đại sảnh Sophia liền mỉm cười đề nghị.

Đám người gật đầu, đang định đường ai nấy đi thì chợt có một người chạy về phía bọn họ kêu to.

- Mấy vị đều ở đây thật là quá tốt rồi, đi thôi tôi đi.

Người tới, rõ ràng là thư ký của tổng giám đốc bộ sự nghiệp Châu Á, cũng là người Hoa Hạ!

- Lão Phương, tại sao lại chạy nhanh như vậy? Ông xem người đầy mồ hôi rồi kìa. Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy sao!

Dư Hưng Diệu thấy bộ dáng của người chạy tời thì nhịn không được hỏi.

Vị thư ký kia tựa hồ nói có chút khó khăn, ngoài miệng chỉ nói,

- Các ngươi đi qua, liền biết thôi !

Bạn cần đăng nhập để bình luận