Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1292: Cục diện không có chút phần thắng nào? (2)

Trên đài, Trầm Bồi Sinh nhìn thấy Suoen Si ngồi trên đài hội nghị mỉm cười đối với mình, gật đầu, một bộ dáng thái độ tựa như toàn bộ tán đồng, lúc này tâm lý cũng là vô cùng thoải mái.

Tương phản chính là Phương Bắc Quân ngồi dưới đài, hắn cũng thủy chung chú ý đến phản ứng của Suoen Si, nghĩ đến dùng người này quyết định, bản thân mình cuối cùng nên khai thác dạng biện pháp gì.

Khiến cho hắn cảm giác khó chịu là, Suoen Si tựa hồ như đối với Trầm Bồi Sinh đặc biệt thưởng thức.

- Tưởng Quát tiên sinh hẳn là đã nói với hắn, Trầm Bồi Sinh phải đối mặt với quá trình vấn trách lên án. . . Vị Suoen Si tiên sinh này, thật quan tâm những chuyện kia sao?

Trong lòng của Phương Bắc Quân thầm thở dài, những ngày này, hắn ở tổng bộ cũng nghe qua sự tình liên quan tới Suoen Si vị đứng đầu của Bộ sự nghiệp khu vực Châu u này.

Phong cách dùng người của hắn chính là chỉ nhìn năng lực, bất luận phẩm tính.

Mấy người bên dưới của Suoen Si kia, ở những bộ sự nghiệp còn lại, căn bản là không ngồi tới vị trí Sự Vụ Quan Chấp Hành.

Nhưng mà là thủ hạ của Suoen Si liền có thể.

Cho nên, tốc độ phát triển của khu vực Châu u, đáng sợ kinh người.

Ngay cả khi vấn đề địa lý, tình trạng hỗn loạn tài chính và các yếu tố bất lợi khác kết hợp với nhau, nhưng ở trong Bộ sự nghiệp của bọn họ trong tập đoàn Chấn Bắc phát triển cực nhanh.

- Nếu như ngay cả Suoen Si tiên sinh, đều ủng hộ Trầm Bồi Sinh. . . Bạch Tiểu Thăng thất bại tan tác mà quay trở về, sợ rằng có khả năng cực lớn.

Tay của Phương Bắc Quân dưới bàn đã nắm chặt thành nắm đấm.

Hắn hiện tại, ít nhất cũng phải gửi cho Bạch Tiểu Thăng một chút tin tức mới là được, để cho hắn có chỗ chuẩn bị.

Nhưng mà đáng tiếc là, Dư Hưng Diệu ở ngay tại bên cạnh hắn, mà một bên khác của hắn lại là Trữ Nhược Lan.

Phương Bắc Quân căn bản không có khả năng liên hệ với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng a, không phải là tôi không giúp cậu, mà là ông trời không giúp chúng ta a.

Phương Bắc Quân nắm chặt tay ở dưới bàn qua một lúc mới chán nản buông ra.

Báo cáo của Trầm Bồi Sinh cũng đã tỉ mỉ chuẩn bị qua, lúc đóng thành tập cũng là một quyển thật dày, nội dung chính là thành quả trong giai đoạn này mà khu Đại Trung Hoa đạt được, những vấn đề gặp phải, suy nghĩ đối với sự phát triển trong tương lai. . .

Vòng vòng đan xen nói tiếp, thẳng đến mười hai giờ trưa, qua hai tiếng đồng hồ mới được có một nửa.

Cũng may, Trầm Bồi Sinh cũng đã chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng cũng không kéo dài thời gian.

Khu Đại Trung Hoa đạt được công trạng lại nâng đến tầm cao mới, mọi người có mặt ở đây nghe được cũng rất là kích động, trong lòng bành trướng, dù sao những thứ này là để cầm ra so sánh với những bộ sự nghiệp khác, mặt mũi rất trọng yếu a.

Mà bên trong sáu Bộ sự nghiệp lớn, khi mà thành tích xông vào vị trí trước ba bộ mạnh nhất, thì phía tổng bộ bên này sẽ có chính sách khen thưởng, có thể tạo thuận lợi cho mỗi một người bọn họ.

Đây mới chính là chỗ tốt thực sự.

Nhân viên đang ngồi, hơn phân nửa là người Châu Á hoặc là Hoa kiều, người nước ngoài cũng không ít, nhưng mà bất luận Quốc Tịch hay màu da, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy vinh dự, nguồn gốc đối với "Lợi ích" quá nghiêm khắc, càng xuất phát từ bản năng cấp thiết của nhân loại.

Bữa trưa, trong hội trường cung cấp bữa ăn đơn giản, ngay cả Suoen Si cũng không ngoại lệ.

Phương Bắc Quân thủy chung không chiếm được cơ hội thông tri cho Bạch Tiểu Thăng, lúc ăn cơm, cũng liền dứt khoát bỏ đi ý định thông báo, cho dù có cơ hội, có thể mượn cớ thời điểm đi WC lén gửi đi chút tin tức, hắn cũng không có đi làm như vậy.

Buổi chiều, hai giờ sau là đến thời gian báo cáo, trong hội trường đã không còn cái bầu không khí nhiệt tình như buổi sáng.

Thời gian dài thì cũng trở nên không thú vị, sẽ mất đi cảm giác.

Ở thời gian sau cùng, các nhân viên đều ngáp lên ngáp xuống liên tục, chịu đựng trải qua buổi đại hội này, tiếp theo chỉ là Hội nghị nhỏ, đó là sự tình của các vị lãnh đạo, cùng với bọn họ không có quan hệ.

Rốt cục, báo cáo của Trầm Bồi Sinh cũng đã kết thúc.

Thời điểm nghe đã tới khâu cuối cùng, tiếng vỗ tay toàn trường vang lên như sấm động.

Người không biết thì cho rằng có lẽ là ca ngợi buổi báo cáo này đặc sắc, nhưng chẳng ai biết, đám người rốt cục thở phào, ăn mừng là do thời gian gặp trắc trở đã kết thúc.

Sau đó, Suoen Si phát biểu tổng kết lại, rất ngắn gọn, chỉ mất vài phút mà thôi.

Suoen Si phát biểu xong, tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên như sấm động, dù sao cũng phải cho lãnh đạo mấy phần mặt mũi.

Bộ Phận Hành Chánh tổ chức rút lui, chỉ có vài nhân vật mấu chốt lưu lại.

Suoen Si cũng mời Trầm Bồi Sinh đi theo, cùng hắn nói cười một phen.

Đối mặt với tồn tại có cấp bậc cao hơn bản thân mình, Trầm Bồi Sinh cũng nở nụ cười đầy mặt để giao lưu, để cho mấy người Lâm Ngọc ở nơi xa đứng quan sát học hỏi cách phát triển mối quan hệ.

Nhìn thấy những người không phận sự đi theo còn lại không sai biệt lắm, Suoen Si liền cười nói với Trầm Bồi Sinh.

- Sau đây sẽ là quá trình thảo luận đề tài, còn có quan hệ với Trầm tiên sinh, tiếc nuối chính là ngài còn không thể nghỉ ngơi.

Trầm Bồi Sinh vốn muốn trò chuyện xong thì sẽ đi nghỉ ngơi, dù sao tuổi tác của hắn đã cao, mở hội nghị hơn bốn giờ, lại phát biểu không ngừng, cũng có chút không chịu đựng nổi.

Nhưng nghe Suoen Si nói như vậy, Trầm Bồi Sinh lập tức sửng sốt.

Đã biết chương trình hội nghị, không có nói sự tình tiếp đó, còn cần hắn làm cái gì?

- Không biết, Suoen Si tiên sinh nói là cái gì?

Trầm Bồi Sinh cười hỏi.

- Lập tức ngươi liền biết rồi.

Suoen Si ra vẻ thần bí, mỉm cười nói.

- À, đúng rồi, cái khâu này còn có một nhân vật chính nữa, tôi đã phái người đi mời rồi. . .

- Ồ, bọn họ đã tới.

Suoen Si giương mắt lên nhìn thấy ở cửa vào xuất hiện thân ảnh một nhóm người, lập tức cười, giơ tay lên chỉ.

- Còn có một vị lão bằng hữu của Trầm tiên sinh.

Bộ dáng Trầm Bồi Sinh nghi ngờ nhìn qua.

Nguyên bản hắn đang mang nụ cười mỉm ở trên mặt, nhưng sau khi nhìn thấy nhóm người đang tiến nào kia, trong nháy mắt cả người như cứng lại, đôi mắt co rụt lại, đôi mắt trợn tròn.

- Bạch Tiểu Thăng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, Trầm Bồi Sinh không khỏi cảm thấy chấn động. Trước đó, thâm tâm hắn luôn tồn tại một loại cảm giác. Lo sợ bất an?

Cũng chưa hẳn là vậy. Từ đầu đến cuối, cái cảm giác đó luôn luôn tồn tại trong lòng Trầm Bồi Sinh, dự cảm mãnh liệt ấy nói cho hắn biết có điều gì đó sắp xảy ra!

Vì vậy, hắn mới sắp xếp cho Trình Lưu đi theo dõi Bạch Tiểu Thăng, rồi kêu hắn đến tổng bộ Đại Trung Hoa báo cáo. Hắn muốn đem Bạch Tiểu Thăng khống chế ở trong tầm mắt.

Nhưng hắn tính đi tính lại cũng không thể ngờ rằng Bạch Tiểu Thăng cũng đến tổng bộ ở tận Châu u này, xuất hiện ngay trước tầm của mắt hắn. Ánh mắt Trầm Bồi Sinh bỗng chốc trở nên rõ ràng, hiểu ra mọi chuyện. Bạch Tiểu Thăng vốn không có tư cách, vậy mà lại đơn độc một mình đi tham gia cuộc hội nghị này. Hắn ta đến chắc chắn cũng chẳng phải là để đi quan sát hay là ngắm cảnh. Vừa rồi, có thể nói Tổng giám đốc Suoen Si tiên sinh chính là một trong những nhân vật chủ chốt trong cuộc hội nghị này và hắn cũng thế! Trong lòng Trầm Bồi Sinh bỗng nảy ra một suy đoán, nhưng đó lại là một phỏng đoán thật đáng sợ khiến cho sống lưng của hắn bất giác lạnh toát, từng tia khí lạnh thay phiên nhau xộc thẳng đến sau ót, buốt lạnh.

Hắn liền thông rõ tất cả sự việc! Bạch Tiểu Thăng, hắn chắc chắn là một tai họa!

Trầm Bồi Sinh nhìn theo bóng hình của Bạch Tiểu Thăng, trong lòng thầm hạ quyết tâm:

- Chỉ tại ta trước đó quý người tài, lòng dạ yếu mềm, sau đó lại lắm công việc quấn lấy người, muốn ngươi sẽ thức thời mà lùi bước, lại chưa từng nghĩ đến cuối cùng người phá hoại ta lại là ngươi! Ta nhất định phải loại trừ ngươi để tránh hậu họa sau này.

Tâm trạng của Trầm Bồi Sinh lúc này hối hận vô cùng, đủ loại oán than buồn bực cứ thế dâng trào lên không dứt. Nhưng đã đến nước này hối hận cũng chẳng để làm gì, muốn thay đổi cũng vô dụng. Huống hồ, tổng giám đốc Suoen Si vẫn luôn ở sát ngay cạnh bên mình, chính hắn sẽ là người quan sát chú ý đến ông ta.

Trầm Bồi Sinh là người lòng dạ khó lường, bất luận trong lòng hắn có suy tính hay cảm xúc gì thì bề ngoài vẫn một mực thong dong bình tĩnh không chút thay đổi. Thậm chí, hắn còn khẽ ”A” một tiếng, nhìn sang Suoen Si cười thân thiện:

- Đây không phải đó là đại sự vụ quan của khu Đại Trung Hoa chúng tôi - Bạch Tiểu Thăng sao, sao hắn lại ở chỗ này. Trước đây, hắn vì nguyên do cá nhân, xin tôi cho nghỉ dài hạn. Lẽ ra hắn không có tư cách ở đây mới phải chứ, thế này… có phải có chút đi quá giới hạn rồi không? Thật khiến ngài phải chê cười rồi, quay về tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc!

Trầm Bồi Sinh cố ý nói như vậy, đầu tiên cũng là thử thăm dò ý tứ của đối phương, thứ hai cũng là gán cho Bạch Tiểu Phong một cái tội danh trước đã.

Đi quá giới hạn, trước giờ cũng phải là một lỗi nặng cho lắm, nhưng một khi đã bị để ý rồi bới móc ra thì nó nhất định cũng sẽ trở thành một hành vi sai trái, khó bao dung! Trầm Bồi Sinh gán cho Bạch Tiểu Thăng cái tội đi quá giới hạn, liền triệt để rước cho Bạch Tiểu Phong rất nhiều phiền toái! Đây cũng xem như là hành động “Trừ khử hậu họa” của hắn!

Suoen Si mỉm cười nhìn về phía bên kia thấy Bạch Tiểu Thăng đang đi tới, miệng lại nói với Trầm Bồi Sinh:

- Trầm tiên sinh, tôi cũng chỉ là người người luân phiên thay thế chức vụ, tình hình bên trong tôi cũng không biết nhiều vì thế tôi cũng chỉ biết nhìn và nghe ngoài ra sẽ không cho ý kiến gì thêm.

Suoen Si là người nước ngoài nhưng việc đánh thái cực cũng không phải dạng vừa. Chỉ cần một câu nói đã lập tức khiến cho Trầm Bồi Sinh không còn chỗ để nói.

Trầm Bồi Sinh đành phải cười cười, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vừa đến liền có nhóm người chú ý đến hắn, là bọn người Lâm Ngọc, Trình Lưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận