Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1301: Trầm Bồi Sinh, kết thúc (2)

Ngay cả Dư Hưng Diệu người bạn thân của mình cũng muốn ruồng bỏ mình!

Trầm Bồi Sinh hắn bị chúng bạn xa lánh ?

Dưới đài, Lâm Ngọc, Trình Lưu vô cùng sợ hãi.

Chuyện quỷ gì đang diễn ra vậy !

Năm vị Sự Vụ Quan Chấp Hành, thế mà tất cả đều đứng về phía Bạch Tiểu Thăng bên kia !

Từ khi có quy luật đưa ra ý kiến như thế này, chỉ sợ chưa từng lên nào mà mọi người nhất trí với nhau như vậy!

Bỏ mặc Trầm Bồi Sinh muốn ở trước mặt mọi người nói với mình cái gì, Dư Hưng Diệu lập tức giật mình, nghiêm nghị nói,

- Trầm Bồi Sinh, ngươi hiện tại là đối tượng tiếp nhận điều tra, người có điều gì có thể hướng tập đoàn nói rõ tường tận chi tiết, nhưng mà, cũng không được ăn nói lung tung. Nói lung tung đối với ngươi không có chỗ tốt đâu!

Một câu cuối cùng của Dư Hưng Diệu, là nhắc nhở cũng là uy hiếp.

Trầm Bồi Sinh lập tức câm miệng.

Trên đài, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn về phía Trầm Bồi Sinh,

- Trầm Bồi Sinh, Chính Nghĩa lúc nào cũng được ủng hộ, ông nhìn cục diện mà xem, đến giờ này mà ông vẫn chưa chịu nhận tôi à.

Sắc mặt của Trầm Bồi Sinh tái nhợt đến đáng sợ, trên mặt nổi lên những đường gân xanh, ánh mắt oán hận, hai mắt đỏ lườm Bạch Tiểu Thăng một chút.

Ta, còn không có thua !

Trong ánh mắt của Trầm Bồi Sinh như đang nói câu này.

- Suoen Si tiên sinh, tôi Trầm Bồi Sinh một lòng vì tập đoàn, có khả năng là vị đồng liêu hiểu lầm, nhưng mà tôi tin tưởng ngài nhất định sẽ cho tôi một cái công bằng, Trầm Bồi Sinh tôi ở tại đây sẽ cúi đầu cám ơn ngài rất nhiều! Sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay ngài chủ trì một màn công đạo!

Trầm Bồi Sinh hướng về phía Suoen Si lớn tiếng nói.

Lời nói này, đã coi như là công nhiên hướng Suoen Si đưa ra lời hứa hẹn nào đó.

Theo Trầm Bồi Sinh thấy, chỉ cần Suoen Si chịu liền có thể bảo vệ hắn, tối thiểu nhất là cho hắn một cái cơ hội, dù là năm vị Sự Vụ Quan Chấp Hành đều đứng bên phe đối diện, cũng vẫn còn có một đường “Sinh cơ” !

Dù sao, ngay từ đầu, Suoen Si tiên sinh còn mời mình ngồi vào trên đài hội nghị, rõ ràng là hữu tâm che chở.

Đã có một, như vậy nhất định có hai, Suoen Si nhất định sẽ hòa giải giúp mình.

Trầm Bồi Sinh tin tưởng vững chắc suy nghĩ này của mình.

Hiện tại trong ánh mắt của Trầm Bồi Sinh Suoen Si chính là một cọng cỏ cứu mạng sau cùng.

Nắm lấy được, sinh cơ sẽ xuất hiện.

Nếu nắm lấy không được, vậy thì xong đời !

Cái mà Trầm Bồi Sinh hắn gặp phải không riêng gì miễn chức, có lẽ còn có lao ngục tai ương !

Bằng vào những sự tình mà hắn đã làm, đến chết sợ cũng không trả hết được. . .

Suoen Si nhìn Trầm Bồi Sinh cười một tiếng, nụ cười có vẻ như là an ủi.

Điều này làm cho trong tâm khiến Trầm Bồi Sinh an tâm được một chút.

- Ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội không, Trầm Bồi Sinh.

Suoen Si cười mỉm, ôn hòa lên tiếng hỏi.

Câu nói này, lập tức khiến cho Trầm Bồi Sinh có cảm giác toàn thân như rơi vào thùng nước đá!

- Thẳng thắn một chút không tốt sao, ngươi đã không còn đường nào để đi rồi.

Suoen Si nói một cách bình tĩnh.

Thanh âm ôn hòa, lại cực kỳ âm lãnh.

Trong đầu Trầm Bồi Sinh vang lên tiếng nổ lớn, ngây người, khó có thể tin nhìn về phía Suoen Si.

Đột nhiên, đầu óc của hắn như có tia chớp xẹt qua, hắn đã minh bạch mọi chuyện.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, Suoen Si mời hắn đi lên trên đài hội nghị ngồi, biểu hiện ra ý tứ che chở, chính là cho hắn lòng tin !

Chính là bởi vì có ý tứ "Che chở" của Suoen Si, hắn mới yên tĩnh nghe đối phương hết lần này đến lần khác lên án mình, nghe toàn bộ nhân chứng phát biểu!

Cũng bởi vì cái này, hắn mới không có cưỡng ép lập trường, nghĩ biện pháp khác, đi tranh thủ thời gian !

Thái độ của Suoen Si liền như là một cái cây vô hình đem hắn trói buộc ở chỗ này.

Khiến cho hắn đánh mất hết tất cả các khả năng !

Suoen Si căn bản cũng không phải là muốn giúp chính mình !

Trầm Bồi Sinh hiện tại đã minh bạch mọi thứ nhưng cũng đã chậm rồi.

- Hôm nay coi như ta bỏ qua cho người. Thì hai vị này cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu..

Suoen Si cười, tay chỉ vào hai người cao quản không biết tên đến từ tổng bộ.

Hai người kia lạnh lùng nhìn về phía Trầm Bồi Sinh, ánh mắt sắc lạnh không có một tia cảm súc.

Tất cả mọi người, tất cả mọi người đều tính kế hắn !

Tất cả mọi người đều không muốn hắn hôm nay không có trở ngại!

Trầm Bồi Sinh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt mông lung, hai tai ù ù.

Sau đó, hắn đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

Thần sắc của hắn trở nên cô đơn khiến cho người khác nhìn vào thấy hắn già yếu đi rất nhiều !

Tại thời khắc này, giống như nến tàn trước gió.

Dưới đài, Lâm Ngọc, Trình Lưu đứng ngây ngốc, cả người bất động.

Bạch Tiểu Thăng bỏ mặc một màn này.

Hắn cũng là nhờ vào ánh mắt ám chỉ của Suoen Si mới minh bạch, đây là một màn kịch.

Tổng bộ là xem ở mặt mũi của Hạ lão, an bài một màn kịch này à.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Tuy Tổng giám đốc bộ sự nghiệp thay phiên hẳn là có thật, nhưng Suoen Si rõ ràng thiết lập ván cục, lại có hai vị cao quản tổng bộ tham gia, tất nhiên là có người dặn dò.

Bạch Tiểu Thăng chắc hẳn đây là nhìn vào mặt mũi của Hạ Hầu Khải.

Ở một văn phòng nào đó, Ôn Ngôn đang ngồi trên ghế sôpha uống trà, mắt nhìn thời gian, mỉm cười thì thào,

- Bạch Tiểu Thăng, ta có nói qua sẽ làm bạn với ngươi, vậy là này ta sẽ giúp người một chút.

Bên cạnh, Lão Hoàng cũng cười nói,

- Thiếu gia, có Suoen Si tiên sinh, còn có hai người ngài phái đi, thì ai còn có thể phá hoại việc này nữa !

Ôn Ngôn cười,

- Ai cũng không thể ? Người xem Trầm Bồi Sinh là một con mèo, con chó sao! Lão Hoàng, ngươi xem thường Trầm Bồi Sinh, cũng xem thường Bạch Tiểu Thăng rồi!

Dứt lời, ánh mắt của Ôn Ngôn nhìn ra xa xăm, nói một mình một câu.

- Bạch Tiểu Thăng a, đây là cơ hội cho ngươi thừa thắng xong lên !

- Ta sẽ ở tổng bộ, chờ ngươi!

Cuối cùng sau ba giờ, buổi thẩm vấn truy cứu trách nhiệm đối với Trầm Bồi Sinh đã chính thức kết thúc.

Người chủ trì là Tổng giám đốc Suoen Si của bộ sự nghiệp khu vực Châu u. "Bồi Thẩm Đoàn" bao gồm năm vị Giám đốc điều hành của khu Châu Á. Nhân chứng là hai vị quản lý cấp cao từ hai phòng ban của tổng bộ. Sau cùng, tất cả mọi người cùng nhất trí nhận định.

Những sự việc vi phạm của Trầm Bồi Sinh là sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, có thể đưa ra kết luận cuối cùng. Hoàn chỉnh bản báo cáo xong xuôi.

Sau đó, trong thời gian sớm nhất, phần báo cáo này cũng được gửi lên vào tay của cao tầng tổng bộ, tiến hành đánh giá cuối cùng.

Bất quá, dựa theo quá trình, Suoen Si cùng hai vị quản lý cấp cao, vẫn phải thực hiện cuộc đối thoại sau cùng với một mình Trầm Bồi Sinh.

Trầm Bồi Sinh cũng cần phải ký tên xác nhận trên văn kiện xử trí hắn.

Cái khâu này, ngoại trừ ba người Suoen Si và Trầm Bồi Sinh, những người khác cần phải chờ ở bên ngoài.

Sau khi nghe Suoen Si tuyên cáo, mọi người đều đi ra khỏi phòng họp, đứng ở ngoài hành lang, yên tĩnh chờ đợi.

Trong lòng mỗi người đều nảy sinh thổn thức.

Một vị có cấp bậc giám đốc điều hành đại khu vực, cho dù là ủy quyền tạm thời, vậy cũng xem như "Chư hầu" nắm giữ một phương.

Lại không nghĩ đến một ngày nào đó, sẽ còn đứng trước tai họa lâm vào lao tù, thật làm cho người ta vô cùng cảm khái.

Nhìn vào Trầm Bồi Sinh đã ở cái tuổi đó, đầy đầu tóc bạc, có thể đi đến cái vị trí kia, đã dành cả tuổi thanh xuân, trả giá lớn thế nào cùng bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, chúng ta có thể tưởng tượng được, kết quả là lại công dã tràng, phải tỉnh lại trong ngục giam, thật sự là đáng tiếc!

Nhân sinh chính là như vậy, một khi đã chọn sai con đường, sẽ phải gánh lấy hậu quả tương ứng.

Bạch Tiểu Thăng đứng tại cửa ra vào, nhìn chăm chú cánh cửa phòng họp, trong lòng cũng đang tràn đầy cảm thán.

Vốn dĩ Trầm Bồi Sinh nên dùng thủ đoạn, năng lực, tâm cơ theo đúng phương hướng.

Hạ lão bởi vì duyên cớ bệnh tình thân thể mà tự cách lui, Trầm Bồi Sinh ông ta liền sẽ trở thành người cầm quyền chân chính, nói không chừng, còn có thể chỉ huy khu Đại Trung Hoa đi đến một cái độ cao mới.

Làm sao mà đến mức này!

Đáng tiếc!

Bạch Tiểu Thăng im lặng than nhẹ.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đứng ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi cố nén niềm vui sướng trong lòng.

Lôi Nghênh thì hoàn toàn giữ vững bình tĩnh như trước, khả năng này là nhờ vào tâm tính mà hắn ma luyện ra được trong những năm tháng trên chiến trường.

Phương Bắc Quân, Sophia, Ryan, Trữ Nhược Lan đứng ở chỗ tương đối gần Bạch Tiểu Thăng, mặc kệ trong lòng bọn hắn suy nghĩ như thế nào, đều giữ vẻ trầm mặc, cũng coi như biểu thị một tia tôn trọng đối với Trầm Bồi Sinh, vị kiêu hùng này sắp ra đi.

Dư Hưng Diệu đứng sau cùng trong đám người, không thể thay đổi vị trí đứng, có vẻ như chờ đợi thế nào cũng đều không được thoải mái.

Lâm Ngọc, Trình Lưu, còn có người được Trầm Bồi Sinh mang theo, đã được người của tổng bộ bên này đưa đi.

Bọn hắn thân là dòng chính bên Trầm Bồi Sinh, tất nhiên phải tiếp nhận điều tra.

Kết quả tốt nhất, sợ cũng là khai trừ, thậm chí, như Trình Lưu cũng phải đứng trước nguy cơ vào ngồi tù.

Thời điểm hai người kia bị đưa đi, thần sắc không nói hết ra được vẻ thất hồn lạc phách, lòng bàn chân chà sát mặt đất, có thể nói từng bước đi lảo đảo.

Bọn hắn đều không có nhìn Bạch Tiểu Thăng, không có buông xuống những lời độc địa tại chỗ.

Bạch Tiểu Thăng là kẻ địch của bọn hắn ở khắp nơi, thậm chí có đôi khi khiến cho bọn hắn gánh chịu thiệt thòi lớn, bọn hắn sẽ oán hận, sẽ la hét muốn báo thù, nhưng một khi cục diện thành ra như thế này, bọn hắn đã không còn bất luận tâm tư gì đe dọa nhằm vào Bạch Tiểu Thăng, chỉ có lo lắng cho chính bản thân bọn hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận