Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1308: Nhân vật đứng đầu (3)

- Cái người thanh niên trẻ tuổi kia, làm sao lại cởi âu phục ra vậy, cả cà vạt cũng tháo xuống ném qua một bên, như thế không phải mất hết hình tượng sao?

- Hắn vậy mà cùng với hai vị phó chủ tịch chơi đánh golf.

- Hắn đang làm gì vậy, sặc. . . Chỉ điểm Lộ chủ tịch sao.

- Tựa hồ như xảy ra tranh chấp, lại cùng với hai vị phó chủ tịch tranh chấp.

- Tại sao hắn dám làm như thế?

. . .

Vô số âm thanh kinh ngạc thay phiên nhau vang lên.

Chỉ có điều, những người kia kinh dị phát hiện ra, hai vị phó chủ tịch Hội Đồng Quản Trị tựa hồ như rất thích cái người thanh niên trẻ tuổi kia.

Tuy rằng khoảng cách xa nghe không được âm thanh, nhưng mà có thể nhìn thấy, ba người bên kia vừa nói vừa cười. . .

Xế chiều hôm đó, Bạch Tiểu Thăng ngay tại tầng có khu hoa viên trên không trung này bồi tiếp hai vị lão nhân Lộ Thành An và Lý Vận Nguyên đánh Golf hai giờ đồng hồ.

Nếu không có người bên dưới năm lần bảy lượt chạy qua thuyết phục, sợ rằng thân thể hai lão đầu Lộ Thành An và Lý Vận Nguyên không chịu đựng nổi, thì Bạch Tiểu Thăng có lẽ phải bồi tiếp thêm nhiều giờ hơn.

Đám người tận mắt nhìn thấy, thời điểm kết thúc, hai vị lão nhân gia đức cao vọng trọng nhà mình, vậy mà còn liên tiếp thỉnh giáo Bạch Tiểu Thăng vài vấn đề, còn khoa tay múa chân so đấu.

Tựa hồ như là đang học tập kỹ xảo quơ gậy. . .

Đám người nhìn thấy cũng im lặng, khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng thì trong mắt lộ ra tia kính nể.

Lợi hại.

Người thanh niên trẻ tuổi này, lại có thể vận động cũng một chỗ với hai vị phó chủ tịch Hội Đồng Quản Trị. . .

Cuối cùng, hai người một nam một nữ đã mang Bạch Tiểu Thăng tới kia, lại dẫn Bạch Tiểu Thăng về lại chỗ ở.

Chỉ có điều, thái độ của hai người bọn họ rõ ràng cung kính hơn nhiều.

Lúc chia tay, bộ dáng của vị nam thư ký kia ôn tồn sắc mặt vui mừng, còn bàn giao với Bạch Tiểu Thăng

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, ngày mai thì ngài có thể trở về khu Đại Trung Hoa, chính ngài đem quyết định bổ nhiệm mang về là được, tập đoàn sẽ có thông báo chính thức, nhưng sẽ tuyên bố trễ hơn một chút.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu, đối lời nhắc nhở này của hắn biểu thị cảm tạ một phen.

Chờ hai người kia rời đi, hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhịn không được đi qua vây lấy Bạch Tiểu Thăng, hỏi thăm một phen, hỏi thăm Bạch Tiểu Thăng đi lâu như vậy, đến tột cùng là đã hàn huyên những gì với mấy vị phó chủ tịch Hội Đồng Quản Trị kia, có chủ đề trọng đại gì không.

- Cũng không trò chuyện gì nhiều, anh chỉ là bồi tiếp hai vị lão nhân gia chơi đánh golf nửa ngày mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng kể lại chi tiết.

Lâm Vi Vi ngạc nhiên một hồi, trong lòng có chút không tin tưởng lắm.

Ngay cả Lôi Nghênh cũng có mấy phần không tin.

Phó chủ tịch cho mời, tự nhiên là phải trò chuyện về công việc, nói cho Bạch Tiểu Thăng biết một chút, về sau làm sao chỉ huy khu Đại Trung Hoa càng ngày càng huy hoàng.

Chơi golf nửa ngày, là cái quỷ gì. . .

Nhìn thấy bộ dáng hai người kia không tin, Bạch Tiểu Thăng cũng không có cách nào, lúc này mới lười để ý bọn họ, chạy đi tắm rửa.

Dù sao, chơi golf nửa ngày trời cũng rất mệt mỏi.

Dưới sự trợ giúp của Hồng Liên, Bạch Tiểu Thăng cũng coi như là một cao thủ đánh golf vậy, tỏ ra hợp ý với hai vị lão nhân gia, nhận được hảo cảm của bọn họ.

Thời điểm tắm rửa, cảm nhận được dòng nước ấm áp chảy lên người. An ủi thân thể, làm dịu mệt nhọc.

Trong đầu của Bạch Tiểu Thăng vẫn đang suy nghĩ một vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng nhớ tới lúc đầu, Lộ Thành An có nói qua với mình một câu.

- Chúng ta ba vị phó chủ tịch, đều cảm thấy cậu trở thành Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa cũng chưa chắc không thể.

Bạch Tiểu Thăng phát giác được một chút tin tức bị khuất bên trong.

Vậy là, đồng ý cho hắn trở thành Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa, còn có một vị khác, hai vị này, hoặc nói là ba vị phó chủ tịch thậm chí không cự tuyệt.

- Tuy rằng có Hồng Liên tính toán điểm số cho mình, giúp báo cáo, nhưng dù sao cũng phải có người ra mặt đánh nhịp với nhau.

Bạch Tiểu Thăng vùi đầu vào trong dòng nước, nhắm mắt suy tư.

- Người bác hai kia của mình hiển nhiên sẽ không ra mặt, nghe nói còn có một vị chủ tịch Hội Đồng Quản Trị khác, sợ rằng không có khả năng. . .

- Có thể là hắn hay không?

Bạch Tiểu Thăng nhấc đầu rời khỏi dòng nước, trong đầu hiển hiện ra một khuôn mặt.

Đó là lão nhân mà hắn cũng chỉ mới gặp có một lần.

Đó là vị quản ga của bác hai Bạch Chấn Bắc, Tư Đồ Dần.

Càng có lẽ, vị Tư Đồ tiên sinh kia là người duy nhất có khả năng biết rõ, bản thân mình có được hệ thống Hồng Liên trong người.

- Lần này mình đến tổng bộ bên này, không có nhìn thấy hắn, không biết rõ hắn có phải vẫn đang ở nơi nào đó quan sát mình hay không.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Tắm rửa xong, Bạch Tiểu Thăng khoác lên người áo choàng tắm rồi ngồi lên ghế sa lon nghịch điện thoại di động.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thì đang vội vàng thu thập hành trang.

Ngày mai, bọn họ sẽ phải rời khỏi Chinandega, trở về thành phố Lâm Hải.

Chuyến đi đến Chinandega của Bạch Tiểu Thăng cũng coi như triệt để kết thúc.

Chỉ có điều, mặc kệ là đến nhà họ Ngụy, hay là kéo Trầm Bồi Sinh xuống, thì hắn cũng có thu hoạch to lớn.

Lần này có thể nói, Bạch Tiểu Thăng khải hoàn mà về.

Ban đêm, lúc ăn cơm tối xong, Bạch Tiểu Thăng cố ý tìm đến Ryan, hắn đã từ biệt với Tôn Jerry ở trong điện thoại, hiện tại là mời Ryan mang vài món quà cho Tôn Jerry và Tiểu Emma, đều là lễ vật về sau nhà họ Ngụy đưa cho hắn.

Bạch Tiểu Thăng muốn chuyển cho hai người, biểu đạt sự cảm ơn của mình.

Ryan cũng không có cự tuyệt, mà mỉm cười tiếp nhận.

Con trai mình có thể kết giao bạn bè với một vị Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa, là một người cha như hắn thì chuyện này rất là tự hào.

Bên này vừa đưa tiễn Ryan xong, thì điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng liền vang lên, là một dãy số không quen, chỉ có điều sau khi kết nối, Bạch Tiểu Thăng quả thực giật nảy mình.

Người gọi điện thoại tới lại là Ngụy Thiên Hà.

Vị lão tổ tông của nhà họ Ngụy này đối với việc Bạch Tiểu Thăng được thăng nhiệm làm Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, ca ngợi một phen thật lâu.

Bạch Tiểu Thăng có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, cũng có chút dở khóc dở cười.

Trước đấy, hắn cuối cùng cũng không nhịn được, đem quyết định bổ nhiệm báo cho Ngụy Tuyết Liên và Hạ Hầu Khải, nghĩ rằng hai người này tuyệt đối sẽ không có khả năng tiết lộ ra ngoài.

Nào có thể đoán được, Tuyết Liên vẫn báo cho ông cụ trong nhà.

Có thể nói, nàng cảm thấy nam nhân mà mình chọn có thành tựu bực này, nàng rất cao hứng đi.

Về sau, Bạch Tiểu Thăng nghĩ rõ ràng, cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Cùng với Ngụy Thiên Hà lão gia tử hàn huyên một phen, vừa quẳng điện thoại xuống, thì lại có điện thoại gọi tới.

Lần này, là Hạ Hầu Khải.

- Cậu ngày mai mới trở về hả? Tiểu tử, cậu có biết nói bên này loạn thành cái dạng gì rồi hay không hả?

Biết được Bạch Tiểu Thăng ngày mai sẽ trở về, Hạ Hầu Khải ngăn không nổi bực tức, ở trong điện thoại liên tục càu nhàu.

- Cái gì loạn! Bên kia hiện ở xảy ra chuyện gì rồi sao, lão gia tử.

Bạch Tiểu Thăng nghe được câu này, lập tức giật mình.

Bản thân mình còn chưa nhậm chức, thì khu Đại Trung Hoa bên kia liền xảy ra phong ba, quả thực hài hước, bản thân mình chẳng lẽ là ngôi sao quả tạ a.

- Còn không phải là Trầm Bồi Sinh xuống đài, để trống ra vị trí Tổng giám đốc chấp hành hay sao, cậu có biết đám người kia đều điên cuồng cả lên hay không, thật nhiều người chạy đến tìm ta để đề cử. Ta biết rõ rằng tên tiểu tử cậu cầm theo quyết định bổ nhiệm, lại còn không cho nói, có thể tính là làm khổ ta hay không hả?

Hạ Hầu Khải bắt đầu kêu ca kể khổ.

Bạch Tiểu Thăng lại cười nói.

- Nguyên lai là chuyện như vậy à. Lão gia tử, ngài yên tâm đi. Sáng mai, tôi sẽ đích thân đến tự mình nói với bọn họ.

Mấy ngày này, Bạch Tiểu Thăng không có ở đây nhưng khu Đại Trung Hoa vẫn phi thường "Náo nhiệt".



Trầm Bồi Sinh mang theo Lâm Ngọc và Trình Lưu ra nước ngoài, đi tham gia sự kiện hội nghị của tổng bộ, mọi người ở khu Đại Trung Hoa đều biết.



Những người đứng về phe Trầm Bồi Sinh, thì thừa cơ trắng trợn thổi phồng sự việc.



Nói cái gì mà "Lần này sau khi Trầm Bồi Sinh đi trở về, sẽ ngay lập tức chuyển thành lên chức chính thức, trở thành Tổng giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa !"



Nói cái gì mà, "Sau khi Trầm Bồi Sinh về nước, sẽ lập tức chỉnh đốn tình hình nội loạn của khu Đại Trung Hoa, gạt bỏ những nhân vật làm việc không hiệu quả !"



Những ngôn luận này, kỳ thực đều là khi trước lúc Trầm Bồi Sinh rời đi, đã bày mưu đặt kế để người phe mình tản ra dư luận.



Ngoại trừ đặt niềm tin vào "Nguyện vọng tốt đẹp" trong chuyến đi này của Trầm Bồi Sinh, còn có "Thâm ý" khác.



Chủ yếu nhất, chính là những người vững vàng đứng ở bên hắn, vào lúc mình không ở đây, sẽ không bị người bên phía Lý Hạo Phong đánh hạ.



Trầm Bồi Sinh cũng sợ, chuyến đi này của mình, phải mất đến mười ngày nửa tháng, sau khi trở về xem xét, bản thân mình trở thành chỉ huy tối cao, mà không còn người để dùng, vậy thì nguy rồi !



Dù sao, Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng, Hứa Du Nhược, Trần Vũ Thành cũng sẽ không bởi vì hắn đi họp ở tổng bộ, mà tạm dừng tấn công người của phe hắn.



Ngoại trừ những người tin tưởng nhất, những ngôn luận đó một khi tản ra, còn có thể khiến cho một số người ở vị trí trung lập bị hấp dẫn sự chú ý, còn có thể khiến cho những nhóm được coi là đồng minh khác, không dám ở vào thời điểm Trầm Bồi Sinh hắn không có ở đây mà dao động, càng có thể khiến cho bọn người phe Lý Hạo Phong chấn nhiếp tâm lý!

Bạn cần đăng nhập để bình luận