Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1316: Mang theo "Thượng Phương Bảo Kiếm" về (2)

Tổng giám đốc chấp hành khu Đại trung hoa cũng không phải cao nhất, lời nói như thần, hắn có thể đưa ra các chỉ tiêu công trạng và chỉ tiêu nhiệm vụ phải hoàn thành, nhưng cũng có rất nhiều việc không thể can thiệp.

Mặt khác, nếu những người đó lấy điều chỉnh đề, thậm chí chỉ tiêu công trạng nhiệm vụ cố định cũng không hoàn thành, lúc đó ngươi có thể cầm dao uy hiếp bọn họ hay sao?

Rốt cuộc, cải cách là do ngươi yêu cầu, cải cách cũng cần phải trả giá. Làm việc lấy chỉ tiêu hay cải cách, bọn họ cho ngươi lựa chọn…

Làm lãnh đạo thì sẽ bị làm khó.

Thậm chí nếu làm ảnh hưởng đến nhiều người, bọn họ sẽ vô hình đứng chung với nhau, khu Đại trung hoa có thể sẽ náo động một trận…

Trước đây, Hạ Hầu Khải không phải không nghĩ tới cải cách, nhưng hậu quả là khu Đại trung hoa suýt chút nữa mất kiểm soát, suýt nữa khiến tổng bộ trách cứ xuống, cuối cùng cải cách cũng phải kết thúc qua loa.

Hạ Hầu Khải cũng không nhịn được, thần sắc cứng lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong lòng thầm nói,

- Tiểu Thăng cũng không phải muốn thay đổi chứ, là đang thăm dò thái độ mọi người sao? Nếu thật sự là như thế, mình phải khuyên bảo cậu ta, phải cẩn thận!

Năm đó hắn nhận nhiều thua thiệt, cho nên không muốn Bạch Tiểu Thăng giẫm vào vết xe đổ.

Trong đám người đang ngồi, chỉ có Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng và Hứa Du Nhược là người có tư tâm nhỏ, muốn làm nhiều chuyện thực tế. Sau khi Bạch Tiểu Thăng nói, đôi mắt họ họ sáng ngời, trong lòng bắt đầu gợi mở.

Hàn Nhật Trình dường như rất nghiêm túc, nghe một cách cẩn thận, thậm chí liên tiếp gật đầu, giống như nghe vào một ít gì đó nhưng ánh mắt hắn lại lấp lóe.

Hắn đang tính toán, nếu những biện pháp kia bị Bạch Tiểu Thăng áp dụng, dù chỉ là một hai phần, hoặc toàn diện sẽ có ảnh hưởng đến hắn như thế nào. Chính mình nên ứng đối ra sao mới sẽ không lỗ gì…

Rất nhanh, Bạch Tiểu Thăng nói xong.

Hàn Nhật Trinh bừng tỉnh, liên tục gật đầu thậm chí vỗ tay,

- Hay, hay! Bạch tổng nói thật hay!

Những người khác cũng đứng dậy vỗ tay theo, nhưng họ chỉ dùng chút sức, có chút qua loa, đứng dậy không đồng đều.

Mọi người nhìn Bạch Tiểu Thăng, chờ đợi vị Tổng giám đốc điều hành trẻ tuổi lên tiếng.

Hắn sẽ nói với mọi người biện pháp để áp dụng những sách lược đó, hay sẽ hỏi ý kiến mọi người.

Trong lòng mỗi người đều suy nghĩ, xem xét lát nữa nên nói như thế nào.

Thật bất ngờ, Bạch Tiểu Thăng lịch sự cười với mọi người một tiếng, phất tay ra hiệu cho mọi người không cần vỗ tay. Hắn nói tiếp, nói đến những việc không liên quan,

- Lần này đến tổng bộ, tôi không chỉ nghe được những nội dung đặc sắc này, mà còn được gặp mặt hai vị phó chủ tịch hội đồng quản trị!

Một câu như thế, hoàn toàn khác với dự liệu của mọi người, lại làm cho mọi người ở đây lập tức mừng rỡ.

Bảy vị kia đã cùng với Bạch Chấn Bắc tiên sinh đánh xuống giang sơn, từng người đều là nhân vật truyền kỳ, Bạch Tiểu Thăng thế mà lại được gặp hai vị!

Đây là vinh hạnh bực nào?

Bạch Tiểu Thăng thấy mọi người cảm thấy hứng thú, tiếp tục cười nói,

- Tôi đã chơi golf với hai vị đó. Trong lúc chơi, bọn họ có chút lo lắng về khu Đại trung hoa của chúng ta, cố ý giao cho tôi giải quyết những rắc rối mà Trầm Bồi Sinh gây ra, họ nói với tôi,

- Ngươi còn trẻ tuổi thì phải quyết đoán, đừng sợ khó khăn và sai lầm, không phá thì không xây được!

Bạch Tiểu Thăng khiến mọi người hít một hơi khí lạnh.

Không phải kinh ngạc việc Bạch Tiểu Thăng có thể đánh golf với hai vị truyền kỳ kia, mà là lời nói phía sau của Bạch Tiểu Thăng.

Thế không phải nói, Bạch Tiểu Thăng mang theo Thượng Phương Bảo Kiếm từ tổng bộ về sao!

Những người ban đầu lơ đễnh đối với Bạch Tiểu Thăng, cũng không nhịn được cứng mặt, có chút cảnh giác lên.

Nếu đúng như vậy, bọn họ phải thật thận trọng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn phản ứng của mọi người, thần sắc không đổi.

Những lời này đúng là do hai vị lão tiên sinh Đường Thành An và Lý Vận Nguyên nói.

Tuy nhiên, chính là do Bạch Tiểu Thăng tận lực dẫn ra.

Từ khi nhìn thấy hai vị kia, Bạch Tiểu Thăng đã có một số ý tưởng.

Hắn muốn làm một vố lớn!

Chỉ có như vậy thì con đường thăng cấp của hắn mới không chậm dần hoặc thậm chí dừng lại!

Chỉ như vậy, hắn mới có thể leo lên vị trí cao hơn!

Bạch Tiểu Thăng hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ thừa kế, thế thì nhất định sẽ không bình thản, nhất định phải giày vò một phen!

Vẫn phải giày vò một vố lớn!

Nhưng Bạch Tiểu Thăng biết rõ, mình phải có hành động lớn, phải có người hộ thân bên cạnh!

Hắn có được sự ủng hộ và cho phép của cấp trên!

Không phải Bạch Tiểu Thăng trở nên giảo hoạt trong mấy năm nay, mà là hắn đấu với Trầm Bồi Sinh, đã học được không ít điều!

Bạch Tiểu Thăng linh hoạt học tập và vận dụng, thừa cơ lấy được câu nói này, rồi trước khi đi biến nó thành chỉ thị nói với Tưởng Quát.

Đó là cho Tưởng Quát sự tôn trọng và chấn an hắn. Nói dù loạn như thế nào thì công trạng khu Đại trung hoa cũng không thiếu phần.

Tưởng Quát nói chuyện rất lâu với Bạch Tiểu Thăng, cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của hắn.

Cho nên, lần này Bạch Tiểu Thăng trở về, không chỉ mang theo Thượng Phương Bảo Kiếm của lãnh đạo, mà còn chào hỏi Tưởng Quát bên kia!

Còn lý do những phiền phức mà Trầm Bồi Sinh mang tới, chẳng qua cũng chỉ là một lí do để thoái thác mà thôi!

Mượn đề tài để nói chuyện của mình, nó có thể làm được rất nhiều chuyện!

Điểm ấy cũng học được từ Trầm Bồi Sinh bọn họ.

Trầm Bồi Sinh ở tổng bộ cuối cùng còn thở dài nói với Bạch Tiểu Thăng, nói Bạch Tiểu Thăng vì sao không phải học sinh của hắn.

Quả thật Trầm Bồi Sinh sai, Bạch Tiểu Thăng từ chỗ của hắn “Tự thân dạy dỗ” đạt được rất nhiều thứ.

“Không từ thủ đoạn” cũng không dành riêng cho “Kẻ xấu”, “Người tốt” cũng có thể.

Phải nói, lấy mục đích làm hướng đi, không cần thắc mắc về cách làm.

Nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng có thể xem là một nửa học sinh của Trầm Bồi Sinh, hơn nữa còn hậu sinh khả uý...

Không biết nếu Trầm Bồi Sinh biết rõ, có phải rất vui mừng hay không…

Bây giờ, Bạch Tiểu Thăng lại đưa hai vị phó chủ tịch ra ngoài để chỉ trích Trầm Bồi Sinh, tựa hồ không có quan hệ gì với bọn họ.

Mọi người cơ bản không có lý do để nói “Không”.

- Hai vị phó chủ tịch đã lên tiếng, chúng tôi sẽ dốc sức phối hợp với Bạch tổng, dọn sạch những vấn đề tai hại mà Trầm Bồi Sinh mang đến!

Hàn Nhật Trình lớn tiếng nói.

Người này luôn hợp tác với Bạch Tiểu Thăng, phối hợp ăn ý.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Hàn Nhật Trình, gật đầu, cũng bắt đầu có chút thích hắn.

Mọi người cũng nhao nhao lên tiếng ủng hộ.

Thời điểm này, nếu phát ra tiếng dị dạng thì đúng là đối đầu với cao tầng của tập đoàn, “Nguyên tắc” này ai cũng không dám chạm vào.

- Rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười với mọi người,

- Trong hai ngày tới, tôi sẽ tổ chức hai cuộc hội nghị kín với các Đại sự vụ quan và các vị phụ trách khu vực. Chúng ta nói chuyện làm thế nào giải quyết hết tai hại mà Trầm Bồi Sinh mang đến.

Thấy mọi người liên tục gật đầu, Bạch Tiểu Thăng cười nhẹ, nhưng trong lòng lại có chút áy náy với Trầm Bồi Sinh.

Xin lỗi, Trầm tiên sinh!

Vì sự phát triển của khu Đại trung hoa trong tương lai, một số thứ không phải ông mang đến, thậm chí không liên quan đến ông, nhưng tôi cũng phải đổ lên đầu ông!

Coi như là chút tác dụng cuối cùng của ông cho tập đoàn đi.

- Nhân tiện, mọi người nghĩ về những gì tôi nói, chút phương hướng và ý tưởng mới, nghĩ xem tổng thể có chỗ nào không được!

Bạch Tiểu Thăng cười nói thêm một câu.

Không đợi mọi người đáp lại, Bạch Tiểu Thăng đứng dậy dứt khoát nói,

- Tan họp! Buổi tối tôi làm chủ, tôi mời mọi người ăn một bữa ngon!

Nếu như, quý vị còn tâm tư để nuốt trôi!

Nguyên bản các tinh anh cao tầng hội tụ cùng một chỗ, vui mừng hớn hở, mọi người đều đang thống nhất thương lượng xem ai có thể trở thành người được thượng vị.

Kết quả là, hiện tại nó lại trở thành một buổi tụ hội, hoan nghênh Bạch Tiểu Thăng thành công thượng vị.

Bạch Tiểu Thăng lại nói ở tổng bộ còn có nhiều việc mình cần phải giải quyết, họ còn muốn lưu mình lại khoảng hai ngày.

Vì vậy hơn hai mươi mấy người cao quản có mặt ở hiện trường hơn một nửa cao hứng mà đến, mất hứng mà về.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng đã rời đi sớm, căn bản không thấy được bộ mặt mất hứng của những người kia.

Hạ Hầu Khải là người thứ hai rời đi.

Ra khỏi phòng họp, hắn đi thẳng đến văn phòng làm việc của Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa.

Trên đường, Hạ Hầu Khải còn phân phó cho thư ký của mình là Vương Mục Bắc, đi thông tri các vị quản lý của các bộ phận nhân sự, hành chính, hậu cần tới đây.

Hạ Hầu Khải tuy không còn là Tổng Giám Đốc khu Đại Trung Hoa, nhưng ảnh hưởng của ông ấy vẫn còn tồn tại. Hiện tại ông ấy còn là cố vấn mà tập đoàn mời trở lại làm việc, tự nhiên tiếng nói của ông ấy vẫn còn giá trị.

Căn dặn thư ký xong, Hạ Hầu Khải một thân một mình đi đến gian phòng thân thuộc kia, gian phòng mà lúc trước nó thuộc về mình.

Cái căn phòng kia về sao bị Trầm Bồi Sinh chiếm dụng, hiện tại nó lại trở thành văn phòng làm việc của Bạch Tiểu Thăng.

Thời điểm Hạ Hầu Khải đi vào, Bạch Tiểu Thăng cũng đang ở trong văn phòng.

Dù sao nơi này, cũng được treo tấm biển là văn phòng của Tổng giám đốc, Bạch Tiểu Thăng hiện tại cũng chỉ có thể ở chỗ này.

Khi thấy Hạ Hầu Khải đi vào, Bạch Tiểu Thăng lập tức đứng dậy mỉm cười đi qua chào đón.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng dừng công việc đang làm dở của mình, mỉm cười đi qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận