Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1320: Phe bảo thủ và người cản (2)

- Tôi được thăng cấp lên làm Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa, vì vậy Đại sự vụ quan trống ra một chỗ, vậy tôi có quyền trực tiếp tăng thêm một người vào vị trí này. Các vị cảm thấy nhân sự hiện nay bên trong nhóm sự vụ quan, luận về công tích cùng tỷ lệ ủng hộ, thì ai có tư cách đảm nhiệm vị trí này.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Trần Vũ Thành. Mọi người nhìn nhau, sau đó đôi mắt lập tức sáng ngời.

- Chuyện này, hắn nhất định sẽ ủng hộ, Hạo Phong, cậu đêm nay trở về đi một chuyến, tâm sự với hắn một chút.

Lúc này, Hạ Hầu Khải mới sai khiến nói.

Sự tình cần làm của Bạch Tiểu Thăng rất nhiều, có thể chia sẻ với hắn một chút liền chia sẻ một chút.

- Chuyện này không thành vấn đề.

Lý Hạo Phong quả quyết gật đầu, hắn cũng vui vẻ chạy một chuyến kia.

- Mười người, chúng ta chiếm bốn.

Hứa Du Nhược gật đầu nói.

- Vẫn còn một người ủng hộ đây, có hắn, thì tối thiếu nhất chúng ta đã có một nửa tỉ lệ phiếu ủng hộ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía nàng, nở một nụ cười.

Nghe kiểu nói này của Bạch Tiểu Thăng, mọi người đều ngạc nhiên.

- Vẫn còn, là ai a? Hứa Du Nhược nói.

Còn lại sáu vị Đại sự vụ quan, chỉ có mấy vị trung lập, nhưng mà bọn họ thật sự không dám xác định sẽ đứng về phía bên này.

Hạ Hầu Khải cũng rất tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Hàn Nhật Trình a. Bạch Tiểu Thăng cũng không có thừa nước đục thả câu, nở nụ cười trực tiếp nói thẳng.

- Hàn Nhật Trình. Mấy người Lý Hạo Phong nhất thời kinh hô một tiếng, trong lòng cảm thấy khó có thể tin, quay đầu nhìn nhau một cái.

Bọn họ có nghĩ thì cũng không nghĩ tới là người này, hắn là một tay do đích thân Trầm Bồi Sinh đề bạt lên.

- Tiểu Thăng, cậu làm sao đem hy vọng ký thác lên người này vậy? Hôm nay cậu cũng đã thấy được, hắn chính là cỏ đầu tường, bộ dáng tiểu nhân mười phần. Lý Hạo Phong nhíu mày nói.

- Nhưng mà hắn cũng có chỗ thích hợp, suy nghĩ vô cùng linh hoạt, tài ăn nói lại tốt. Bạch Tiểu Thăng liền nở nụ cười.

Tựa hồ như Bạch Tiểu Thăng đối với tên Hàn Nhật Trình này rất thưởng thức.

- Hắn ta sẽ chỉ phối hợp để đạt thành tâm nguyện của mình, nhưng mà. . . Tôi không yên tâm, cậu tin chắc rằng đến thời điểm hắn không sử dụng tài hùng biện của mình, để cho cậu không tìm ra được lý do, mà còn đứng về phía chống đối đi. Hứa Du Nhược nhịn không được nhắc nhở.

Trịnh Thiên Nga gật gật đầu đồng ý, đây đúng là một vấn đề đáng giá để lo lắng.

- Hàn Nhật Trình là do ai đề bạt lên? Bạch Tiểu Thăng cười, hỏi lại Hứa Du Nhược.

- Trầm Bồi Sinh a. Hứa Du Nhược cũng không minh bạch vấn đề Bạch Tiểu Thăng muốn nói là gì.

- Vậy chúng ta tiếp theo sẽ dùng cái cớ gì để triển khai đội ngũ nghiêm túc đây?

- Vẫn là Trầm Bồi Sinh a. Hứa Du Nhược lại nói.

- Như vậy, Hàn Nhật Trình là dạng người giảo hoạt, hắn sẽ không hiểu được vấn đề sao? Đối với chuyện này, hắn căn bản không có lựa chọn nào khác ! Hắn đứng cùng một chỗ với ai, cũng khó khăn bảo đảm rằng Tổng giám đốc chấp hành tôi bắt hắn khai đao. Ai cũng không thể nói gì hơn, không giúp gì được cho hắn. Trừ phi, cùng ta bảo trì nhất trí. Coi như hắn không nguyện ý đi chăng nữa, thì tôi chỉ cần cho hắn một cái ánh mắt, một câu đề tỉnh, thì hắn cũng phải ngoan ngoãn mà tới. Trừ phi, hắn không muốn làm ở vị trí này nữa. Bạch Tiểu Thăng cười mỉm nói, ánh mắt lộ ra sự giảo hoạt.

Quan lớn một cấp đè chết người, hiện nay Bạch Tiểu Thăng đặc biệt yêu thích câu nói này.

- Không tệ, không tệ. Trầm Bồi Sinh khó khăn lắm mới dựng lên một vị Đại sự vụ quan, chúng ta cũng không thể không cho hắn phát huy một chút hiệu lực nào liền cầm xuống, đó chính là lãng phí tư nguyên. Chờ đến khi hắn đối với chuyện này phát huy hiệu lực hết sức, chúng ta lại trừng trị hắn cũng không muộn. Trịnh Thiên Hồng sờ sờ cái cằm, như có điều gì suy nghĩ, lập tức cười nói.

Tá ma giết lừa. Phương thức làm việc của Trịnh Thiên Hồng không giống như Lý Hạo Phong, cứng nhắc chính trực, khinh thường tả đạo như vậy.

Nghe được lời nói của Trịnh Thiên Hồng, đuôi lông mày của Hạ Hầu Khải hơi nhíu lại, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, muốn xem Bạch Tiểu Thăng sẽ trả lời như thế nào.

- Trên thực tế, tôi cũng không muốn qua sông đoạn cầu, về sau bỏ rơi Hàn Nhật Trình. Tôi muốn giữ hắn lại làm tốt vị trí Đại sự vụ quan. Bạch Tiểu Thăng ung dung nói.

Câu nói này của Bạch Tiểu Thăng, khiến cho mọi người nhất thời kinh ngạc trừng lớn hai mắt, cảm giác khó mà tiếp nhận nổi.

Người như Hàn Nhật Trình kia, nói cặn bã bại loại thì hơi quá, nhưng mà rất rõ ràng là người hám lợi, đức hạn cùng nhân phẩm không xứng làm Đại sự vụ quan, cũng chính là cái gọi là "Đức không xứng vị".

Bạch Tiểu Thăng không nghĩ về sau đem người này thanh trừ ra ngoài, lại lưu hắn lại.

Đây là suy nghĩ như thế nào.

Ba người Lý Hạo Phong đều có chút không đồng ý.

- Tiểu Thăng, người này, hoặc nói là dạng người này, cậu thấy thế nào? Hạ Hầu Khải ngược lại hứng thú hỏi.

Người hai mặt, gặp lợi quên nghĩa, không biết xấu hổ. . .

Trong lòng ba người Lý Hạo Phong cũng rất hiếu kỳ, yên lặng đếm lấy những mặt của Hàn Nhật Trình làm cho người khác buồn nôn, nói thẳng chính là bọn họ đều khinh thường làm một cộng sự bình đẳng với hắn.

- Người này nhân phẩm không được, rất đáng lo. Nhưng mà năng lực của hắn lại không thấp chút nào, đặc biệt tài hùng biện vô cùng tốt, có tính kích động rất lớn, tôi nghe nói rằng ở bên cạnh hắn cũng đã tụ họp một nhóm người. Bạch Tiểu Thăng nói thẳng, sau đó trọng tâm câu chuyện lại chuyển.

- Nhưng mà năng lực của hắn lại không thấp chút nào, đặc biệt tài hùng biện vô cùng tốt, có tính kích động rất lớn, tôi nghe nói rằng ở bên cạnh hắn cũng đã tụ họp một nhóm người.

- Đúng như vậy. Hạ Hầu Khải cười nói.

- Trầm Bồi Sinh là từ bên trong nhóm sự vụ quan đề bạt hắn lên, danh khí của hắn ở trong nhóm sự vụ quan cũng không nhỏ, về năng lực làm việc của hắn cũng rất mạnh. Nếu như không phải vậy, Hạ lão ngài sẽ không tha cho hắn trong những năm này. Bạch Tiểu Thăng nhìn lão gia tử, cũng cười nói.

Mấy người Lý Hạo Phong nhất thời nhìn về phía Hạ Hầu Khải.

Không tệ, thời gian Hàn Nhật Trình ở tổng bộ cũng không ngắn.

Trước kia bọn họ không thèm để ý đến hắn, nhưng cũng nghe qua tên của hắn.

- Cho nên...?

Hạ Hầu Khải gật đầu, cười hỏi.

- Hạ lão có thể tha cho hắn, có thể tôi cũng nên tha cho hắn, một người lãnh đạo không thể dùng cảm xúc yêu ghét của mình để quyết định dùng người hay không, có tâm dung người mới xem như là một vị lãnh đạo hợp cách. Loại người này tựa như là một thanh đao, không thể đơn giản nhận định hắn nhất định là tốt hoặc là hỏng, cả một đời bất biến, mấu chốt, chính là nhìn người chấp đao, nhìn xem nên dùng hắn như thế nào. Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói.

Hạ Hầu Khải cười ha hả.

- Tiểu Thăng, ta nguyên lai tưởng rằng cậu còn kém chút hỏa hầu, còn phải dùng hai năm thời gian để dạy bảo cậu một ít kinh nghiệm gì đó, nhưng mà hiện tại xem ra, là ta đánh giá thấp cậu rồi. Ở cái tuổi này của cậu lại có được kiến giải như thế này, cậu quả thực là yêu nghiệt a. Hạ Hầu Khải không tiếc lời ca tụng.

Ba người Lý Hạo Phong nhìn nhau, nghe lời nói này của Bạch Tiểu Thăng, bọn họ cũng có cảm giác như bừng tỉnh.

- Nước quá trong ắt không có cá, xem xét người quá kỹ ắt chẳng ai theo. Ai cũng biết rõ câu nói này, nhưng lại không phải ai cũng có thể ở thực tế bên trong làm được như vậy.

Từ suy nghĩ và lời nói này mà nói, bọn họ thật sự không bằng người thanh niên trẻ tuổi Bạch Tiểu Thăng này.

- Xem ra, cái tính tình này của ta cần phải sửa lại. Lý Hạo Phong thậm chí cảm thán một câu.

- Ta làm người không có cứng nhắc như là Lý Hạo Phong, nhưng mà cùng ngươi so sánh còn kém hơn một chút, bởi vì ta cảm thấy không khống chế được bản thân mình, đã nghĩ là đá đi rồi. Như thế này là không đúng. Trịnh Thiên Hồng nhún nhún vai nói tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Lý Hạo Phong có thể khống chế Hàn Nhật Trình, nhưng không muốn tiếp nhận hắn, Trịnh Thiên Hồng thì có thể tiếp nhận, nhưng cảm thấy bản thân mình khống chế không được.

Cho nên bọn họ đều muốn đuổi Hàn Nhật Trình đi cho xong hết mọi chuyện.

- Ta thì không nói, cùng các ngươi so, ta lại càng không bằng a. Hứa Du Nhược thản nhiên cười một tiếng.

Ba người nói như thế, trong lòng cũng càng thêm kính nể đối với Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn Bạch Tiểu Thăng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng không biết từ đâu lại học được những suy nghĩ này, quả thực tựa như là đã làm lãnh đạo qua nhiều năm vậy.

Kỳ thực, bọn hắn không biết. Người một khi đứng càng cao, tầm mắt trở nên rộng rãi, thường thường có xu hướng tựa như Hải Nạp Bách Xuyên, nhìn sự vật cũng sẽ không quá cấp tiến.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng trước sau vẫn coi mình như là người cầm lái tương lai của tập đoàn Chấn Bắc, tự nhiên trong lòng trong lặp đi lặp lại những răn đe khuyên bảo chính mình

Chỉ là một tên Hàn Nhật Trình, bản thân mình cũng không tha, không dám khống chế, vậy sau này thì làm thế nào trở thành chủ tịch HĐQT của tập đoàn sở hữu hàng trăm hàng ngàn nhân tài được.

Nghĩ như thế, Bạch Tiểu Thăng mới có thể như thế.

Nghe Bạch Tiểu Thăng giải thích như vậy, mọi người ngay lập tức minh bạch, lực lượng của bọn họ bên này thật sự không kém. Tăng thêm Trần Vũ Thành, Hàn Nhật Trình, thì tỉ lệ ủng hộ của bọn họ bên này đã xem như một nửa, những người đứng ở trung lập đang tranh thủ một chút lợi ích kia, từ quy củ đến chiếm cứ quyền chủ đạo cũng không phải là việc khó.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại cùng bốn người Hạ Hầu Khải, Lý Hạo Phong tâm sự những khó khăn còn lại.

Lại qua thêm một giờ đồng hồ, mọi người liền giải tán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận