Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1330: Biến hóa không bình thường (2)

Hai người còn vắt hết óc, một hai ba bày ra các phương án chống lại.

- Trước hết, bước đầu tiên là chế tạo tin đồn, khiến cho nhân tâm hỗn loạn cả lên, làm cho cục diện trực tiếp rối loạn cả lên, vẻn vẹn về mặt trấn an nhân tâm, thì phía Bạch Tiểu Thăng bọn hắn cần phải tốn hao tinh lực cực lớn cùng với công sức. . .

- Không ngừng chế tạo vấn đề khó, dùng phương thức 'Kéo dài', khiến cho Bạch Tiểu Thăng không thể nào ban hành và phổ biến cái bộ chính sách mới kia xuống. . .

- Tìm vài người phụ trách khu vực làm tay trong nội ứng ngoại hợp, chế tạo phong ba do ảnh hưởng của chính sách mới trong các công ty thành viên phía dưới, nhìn thử tên tiểu tử họ Bạch kia chịu được hay không chịu được. . .

- Lại tìm vài vị Đại sự vụ quan không chung quan điểm làm "Minh hữu", bày tỏ cho bọn họ hiểu lấy lợi hại, khiến cho bọn họ không cần kháng cự công khai, chỉ cần thả chậm tốc độ, mọi người cùng nhau kéo dài một chút. . .

Những sách lược, phương án chống đối này có phải hay không đều hữu hiệu, chuyện này cũng không thể chu toàn hết được, nghiêm hay không nghiêm, thì hai người Thương Đạt Đông và Triệu Hân Dư đều mặc kệ.

Dù sao bọn họ cũng đã ở trước mặt phản đối những chính sách mới kia của Bạch Tiểu Thăng, khoảng cách vạch mặt với nhau cũng chỉ kém một tầng lụa mỏng.

Lén lút triển khai những hành động này, chỉ cần không để người ta bắt tận tay, thì không có vấn đề !

Hai người dường như không có phát hiện, bọn hắn tựa như con thú bị vây khốn, đều trong lúc vô thức giãy dụa cuối cùng, có vài sách lược còn chưa cân nhắc hết sức. . .

Sáng sớm ngày hôm nay, Bộ Sự Vụ của Tổng bộ khu Đại Trung Hoa bên này bỗng nhiên sôi trào truyền ra một chút tin tức bên trong.

Mặt trái của bộ phận kia, hầu như đều là người do Thương Đạt Đông và Triệu Hân Dư giao phó lan rộng ra ngoài.

Nói rằng Bạch Tiểu Thăng cảm thấy nhân viên của Bộ Sự Vụ dư thừa hệ thống rườm rà, không phải là bộ phận có lợi nhuận, lại còn hưởng thụ phúc lợi cực lớn, hoàn toàn không cần thiết, hiện tại đang trong giai đoạn tăng trưởng, bước kế tiếp cần phải tinh giảm biên chế, theo sau nữa là cắt giảm bớt phúc lợi theo cấp bậc nhân viên. . .

Nói theo chế độ tăng lên thì sau này thăng chức tăng lương sẽ càng khó khăn. . .

Nói sau này khảo hạch sẽ tựa như đòi mạng, khiến cho nhân viên gặp rất nhiều phiền phức. . .

Những nội dung này, lập tức khiến cho rất nhiều người trở nên lơ là công tác.

Những người của Bộ Sự Vụ kia đều cảm thấy mình đều đã gửi gắm rất nhiều, nhìn lại thì không có công lao cũng có khổ lao, ngược lại bị người khác cho là ký sinh trùng, quả thật khó mà chịu đựng nổi.

Thậm chí dưới sự “hướng dẫn” tận tình, đã bắt đầu xuất hiện khuynh hướng "Oán than thấu trời xanh".

Vừa tới buổi trưa, Thương Đạt Đông ở trong văn phòng của mình, dùng điện thoại cá nhân liên hệ với những vị phụ trách khu vực đã được bọn họ công nhận là "Cùng chiến tuyến" giống nhau, cũng liên tục nghe thuộc hạ thông báo tin chiến thắng. Khuôn mặt hắn có vài phần vui vẻ hào hứng.

Đương nhiên, đối mặt với cấp dưới của mình, bọn hắn cũng không có xác minh những thông báo này.

Chính sách mới một khi ban hành đã là địa phương khiến cho bọn họ bất mãn, liền đoạn tuyệt sự khống chế của Đại sự vụ quan đối với sự vụ quan.

Điểm ấy mới là điểm chết người nhất !

Dù sao, đâu ai ưa thích bị người khác quản thúc, nhìn sắc mặt người khác nói chuyện, một khi việc thăng chức, tăng lương, thưởng phạt đều có thể thoát ly khỏi sự trói buộc của Đại sự vụ quan, bọn hắn liền không nghe lời như vậy.

Hai người Thương Đạt Đông và Triệu Hân Dư đã phân tích qua, những chế độ đó gộp lại quá nhiều, Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối không có khả năng lập tức để lộ cho người bên dưới xem qua, dù sao còn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng, chỉ tiết các quy tắc bên trong còn đợi hoàn thiện, ban bố gấp gáp rồi sửa đổi cũng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng Tổng giám đốc của hắn.

Tối thiểu nhất, cũng phải mất hết một tuần này, Bạch Tiểu Thăng mới có thể công bố những chính sách mới.

Hai người Thương Đạt Đông và Triệu Hân Dư liền đánh cược điểm ấy, cùng với Bạch Tiểu Thăng đánh một trận chiến không đối xứng, tranh đoạt tin tức từng giây từng phút, chỉ cần trước tiên làm rối loạn cả lên, khiến lòng người bàng hoàng, khiến cho một vài vị phụ trách khu vực kia, thậm chí còn có nhóm mấy vị Đại sự vụ quan còn lại cũng sẽ bị ảnh hưởng, không thể nói trước được là lập trường có thể thay đổi hay không, bọn hắn mới có thêm cơ hội.

Khoảnh khắc đồng hồ điểm mười giờ, Thương Đạt Đông mới quẳng cái điện thoại xuống, thì cửa văn phòng bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng.

- Vào đi.

Thương Đạt Đông tưởng rằng là một trong những thuộc hạ mà hắn phái đi ra đã trở về, lập tức uể oải, cất giọng nói.

Hắn gọi điện thoại lâu cũng có chút mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ một hồi, nghe người dưới tới báo cáo một chút, nhìn xem có cái "Tin tức tốt" gì mới không .

Cửa vừa mở ra, một người đàn ông bộ dạng gầy gò như khỉ đi tới, nhìn Thương Đạt Đông sau đó khiêm tốn nở nụ cười, hướng về phía trước đi gấp hai bước.

- Tiểu Trình, có tin tức gì tốt sao?

Giọng nói của Thương Đạt Đông tỏ vẻ lười biếng, một bên uống trà, một bên hỏi.

Người đàn ông họ Trình này, vội vàng đem những gì mà mình chứng kiến hết thảy từng cái báo cáo lại.

Thương Đạt Đông mới đầu còn miễn cưỡng lắng nghe, về sau liền nhíu lông mày lại.

- Ta nhớ kỹ một giờ đồng hồ trước khi ngươi trở về, nói cũng không sai biệt lắm nha. Làm sao lại cố ý chạy về đây để thuật lại vậy? Ngươi cho rằng ngươi là hầu cận đọc tin kề bên hay sao?

Thương Đạt Đông lập tức bất mãn, trừng mắt nhìn về phía đối phương.

Từ lúc người này đi vào, Thương Đạt Đông chỉ uống trà, nhìn điện thoại di động, từ đầu đến cuối cũng không có ngẩng đầu lên.

Hiện tại hắn bị những lời "Nói nhảm" này nhắm trúng lúc không vui làm cho khó chịu, lúc này mới nhìn qua.

Cái tên Tiểu Trình này, đã hơn bốn mươi tuổi, là trợ thủ của Thương Đạt Đông, trợ lý sự vụ quan.

Kỳ thực, người này nguyên bản nên thăng lên làm sự vụ quan, chỉ có điều Thương Đạt Đông dùng đã quen, liền giữ lại, làm tùy tùng bên người mình, một trong rất nhiều trợ lý sự vụ quan dưới trướng.

Người này cũng rất biết giải quyết công việc, cho tới bây giờ không bao giờ nói chuyện mình không muốn, không bao giờ nói muốn tiến thêm một bước.

Hắn cũng cần phải biết rõ, nếu như Thương Đạt Đông không gật đầu, hắn thăng cấp lên cũng không có chỗ tốt gì.

Thời điểm Thương Đạt Đông nhìn qua, lại phát hiện cái tên Tiểu Trình này, ánh mắt dao động, tựa hồ như có chuyện xoắn xuýt không nói.

Tên tiểu tử này lại không ngốc, một cái sự tình không đáng không cần chạy tới nói hai lần.

- Có lời cứ nói.

Thương Đạt Đông lập tức nhíu mày, có mấy phần không vui nói.

- Đạt Đông Đại sự vụ quan, ngài không có lên mạng nội bộ của tập đoàn, không có thấy thứ gì sao?

Cái tên Tiểu Trình kia lập tức nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nhìn Thương Đạt Đông hỏi.

Thương Đạt Đông chau mày, hắn vừa rồi cũng không nhìn máy tính.

- Tổng giám đốc có thông báo xử lý mới, ban bố một bộ phận điều khoản của chính sách mới, còn mục trưng cầu ý kiến dưới cơ sở nữa.

Tiểu Trình nhìn thẳng Thương Đạt Đông nói.

Ánh mắt ấy của Tiểu Trình, Thương Đạt Đông chưa bao giờ gặp qua, nói không được là cuối cùng có ý nghĩa gì, hắn chỉ cảm thấy mơ hồ có sự hưng phấn ở trong ánh mắt đó.

- Hiện tại, tất cả mọi người đang nghị luận về cái thông báo kia. Những gì ngài để cho tôi nói, đã không ai thèm nghe, dù sao lấy nội dung của chính sách mới, nội dung trên khác biệt nhiều lắm. Lại là giả...

Tiểu Trình thì thào nói, ánh mắt lộ ra một tia sáng ngời.

Ánh mắt của Thương Đạt Đông bỗng nhiên rung động.

Bạch Tiểu Thăng quả thật dám công bố chính sách mới. . .

Không đúng, Tiểu Trình nói, Bạch Tiểu Thăng chỉ đem một phần của chính sách mới công bố ra, trưng cầu ý kiến của mọi người.

Thương Đạt Đông mơ hồ cảm thấy có điều không lành.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cần thả ra một chút lợi ích cho một bộ phận sự vụ quan, trợ lý sự vụ quan kia, không cần công bố toàn bộ chế độ, phí tinh thần phí lực đi giải thích, càng không cần phải để ý đến những chi tiết quy tắc còn lại có bị truy đến cùng hay không, hắn cũng đã thắng được phần lớn lòng người.

Hắn vậy mà làm như thế.

Thương Đạt Đông chấn kinh, nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Trình sáng ngời nhìn mình, tâm lý càng thêm chấn động.

Lẽ ra, Tiểu Trình chỉ cần báo cáo chi tiết là được, tại sao còn muốn cố ý nói nhảm thuật lại một phen.

Chuyện này trước đây. . . Hắn không phải là không muốn nói cho mình biết, thậm chí từ chỗ này của mình làm vài động tác khác, lại không dám a?

Còn nữa, hắn đây là cái ánh mắt gì.

Thương Đạt Đông càng nghĩ càng hồi hộp, ánh mắt trở nên mãnh liệt.

Lúc này Tiểu Trình cúi thấp đầu.

- Đi ra ngoài cho ta.

Thương Đạt Đông tức giận nói.

- Vâng, vâng.

Tiểu Trình ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Không đợi Tiểu Trình mở cửa, cánh cửa văn phòng đã bị gõ vang lên hai tiếng, từ bên ngoài mở ra.

Một vị mỹ nữ cất bước đi vào, chính là Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi mặc bộ trang phục chính thức, mang theo một gọng kính đen, trên mặt thể hiện ý cười, trong ngực đang ôm một tập văn kiện.

- Đạt Đông Đại sự vụ quan, tôi phụng mệnh đến hiệp trợ ngài tiến hành cải cách quy định.

Tiểu Trình tựa hồ như nhận biết đây là thư ký của Bạch Tiểu Thăng, lập tức cung kính gật đầu thăm hỏi, Lâm Vi Vi cũng nhìn hắn cười cười, nghiêng người để cho hắn rời đi, vừa cười nói với Thương Đạt Đông.

Đôi mắt của Thương Đạt Đông lập tức co rút lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận