Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1343: Tôi cũng đến cụng ly rượu (2)

Đồng dạng, bên trong nhóm người phụ trách khu vực này cũng có mấy người như sóng lớn.

Chương Tây xem như là người cũng có tư tâm có tư dục, vấn đề cũng không ít, nhưng lại không đạt được trình độ như mấy người Trầm Bồi Sinh hay là Trình Đông Ngữ như vậy.

Chỉ có điều, xét những sự tình kia mà hắn phạm phải kia, hắn trong lòng vẫn là có chút không thoải mái, hắn luôn cảm thấy những chuyện này một khi bắt được minh chứng thực tế, tuyệt đối là thuộc về trường hợp bị đả kích nặng nề được đem ra làm trường hợp "Điển hình" khiển trách.

Cho nên, Chương Tây hắn mới hoảng loạn, mới tìm hiểu bốn phía, mới quyết định tham gia buổi tụ hội của Trình Đông Ngữ, muốn nhìn thử xem có chút biện pháp nào hay không?

Cho nên, Phùng Giai Ngọc vừa hiện thân, hắn liền khẩn trương không nhịn được.

Phùng Giai Ngọc liếc hắn một cái, sau đó, ánh mắt vượt qua hắn, nhìn về phía sau.

Chương Tây quay lại, nhìn thấy nữ thư ký của mình đang bưng cà phê đi tới.

- Đưa cho ta là được rồi, cô đi bên kia để ý một chút, đừng để người khác tới đây. Chương Tây đứng dậy tiếp nhận ly cà phê, sau đó ra lệnh nói.

Người nữ thư ký kia tự nhiên có chút không tình nguyện, nhưng lại không dám trái lời, lúc này mới chịu nghe lời làm theo.

Chương Tây đem cà phê đưa cho Phùng Giai Ngọc, nhìn thấy người phụ nữ có khí chất siêu nhiên này nhếch ngón út lên, nắm vuốt cái muỗng bạc nhỏ, từ từ chậm rãi khuấy động ly cà phê, rất là từ tốn.

Làm cho Chương Tây có chút gấp gáp, đang muốn mở miệng thúc hỏi.

- Là có một kiện đại sự, tôi ở trong điện thoại cũng không có nói cho anh biết. Hiện tại, đích thân mình đến nói cho anh biết. Ngay thời khắc lời nói của Chương Tây đang treo trên cửa miệng còn chưa kịp phát ra, thì Phùng Giai Ngọc rốt cục ung dung nói.

Nói xong, Phùng Giai Ngọc ngẩng đầu lên, mỉm cười với điều lệ tây, nụ cười rất là ấm áp.

Nụ cười này khiến cho Chương Tây cảm thấy trong lòng trở nên ấm áp, lập tức nhìn chăm chú đối phương, nhoẻn miệng cười.

- Kỳ thực, thời điểm kết thúc buổi hội nghị kia, vị Tổng giám đốc chấp hành mới Bạch Tiểu Thăng kia của chúng ta có nói. Chúng ta thân làm Đại sự vụ quan, có thể thẳng thắn tự thú với hắn những khuyết điểm mà mình phạm phải trong dĩ vãng, hắn có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ. Phùng Giai Ngọc nói.

- Cái tên họ Bạch này muốn làm gì đây? Sao có thể độ lượng như vậy? Chương Tây lập tức sững sờ, lập tức nhăn hai hàng lông mày lại, sờ lên cằm.

Hắn cho là, lần này Phùng Giai Ngọc đến đây, là để trưng cầu đề nghị của hắn, nhìn có phải hay không đi thẳng thắn với Bạch Tiểu Thăng một lần, tranh thủ khai báo để được khoan hồng.

- Anh không cần phải suy nghĩ, tôi đã đi qua, đồng thời khai báo nhắn nhủ rõ rõ ràng ràng, Tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng cũng đã xác minh, biểu thị thái độ sẽ không cho truy cứu đối với những vấn đề của tôi. Phùng Giai Dao mỉm cười nói.

Chương Tây đang suy tư, nghe thấy lời nói kia của Phùng Giai Ngọc nhịn không được mà gật gật đầu, sau đó như bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn về phía nàng.

- Cô đã thẳng thắn khai báo với tên họ Bạch rồi sao? Chương Tây chấn kinh nói.

Sau đó, trong lòng Chương Tây âm thầm cảnh giác.

Nếu quả thực như thế, Phùng Giai Ngọc này còn có thể coi như là người một nhà sao?

Có phải là đã đứng về phía đối diện hay không đi. . .

- Vậy là, cô chưa hề nói ra những chuyện kia giữa hai chúng ta đi? Chương Tây tranh thủ thời gian thăm dò.

- Một chút cũng không có giữ lại, đều nói hết tất cả. Phùng Giai Ngọc nhẹ nhõm nở nụ cười nói.

Chương Tây nghẹn họng nhìn trân trối.

Đều nói hết !

Con bà nó!

Người ta thường nói nữ nhân không đáng tin, ngàn vạn lần đừng có cái gì đều nói cho các nàng biết, nguyên lai tưởng rằng là Hồ Bằng Cẩu Hữu bàn rượu đàm luận, bây giờ nhìn, quả thật có đạo lý !

- Phùng Giai Ngọc, cô, cô, tại sao cô có thể trở thành như thế này. Chương Tây quả thật tức đến khó thở.

- Vậy anh cho rằng tôi vì cái gì mà tới đây, là tìm anh để ôn chuyện sao, hay là phải nói cho anh biết nội tình bên trong? Tôi được người khác nhờ vả, đến đây trò chuyện với anh một hai câu. Phùng Giai Ngọc lạnh nhạt nhìn hắn, giơ ly cà phê lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ, ung dung nói.

- Là ai? Chương Tây hồi hộp nói.

Kỳ thực, trong lòng của hắn đã có đáp án.

Có thể ra roi với Phùng Giai Ngọc, tự nhiên là vị chí cao vô thượng đang tọa trấn khu Đại Trung Hoa kia —— Bạch Tiểu Thăng.

Phùng Giai Dao cười mỉm nhìn hắn, đối với vấn đề này nàng cũng chẳng muốn trả lời.

- Tại sao phải là cô cùng tôi đàm luận, đàm luận chuyện gì a. Hai tay của Chương Tây siết chặt nắm đấm, nuốt một ngụm nước miếng khẽ nói.

Từ lúc nãy cho đến bây giờ, hắn vẫn đang nói cà lăm.

Chuyện này đối với hắn mà nói, quả thực quá mức kinh hãi, liên quan đến "Thân gia tính mệnh", nói không sợ đó là giả.

- Tự nhiên là nói chuyện hợp tác. Bạch tổng nói rằng, hắn có thể tha thứ cho những sự tình mà trước đây anh đã gây ra, chỉ có điều sau này anh cũng phải lấy cách thức khác đền bù lại những tổn thất này. Mà hiện nay, việc anh cần chính là hợp tác, phối hợp. Phùng Giai Ngọc nói.

Hai hàng lông mày của Chương Tây nhăn nhúm lại u thành một cục, ánh mắt chớp động, im lặng suy tư.

- Những sự tình mà anh đã vi phạm kia, mấy cái nho nhỏ thì có lẽ tôi không rõ ràng cho lắm, nhưng chuyện lớn thì tôi lại biết rõ ràng đến bảy tám phần. Uhm, anh còn có liên quan đến hai vị Đại sự vụ quan khác, bọn họ cũng biết rõ không ít a, trong tay càng nắm nhiều chứng minh thực tế hơn. Chương Tây, tôi khuyên anh nên biết thức thời một chút. Phùng Giai Ngọc mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng đã nói, chuyện này nếu như nàng làm tốt, nếu như mọi chuyện tiến triển thuận lợi, sẽ ghi cho nàng một bút công tích lớn trong quá trình này.

Án theo chính sách chế độ mới, phần công tích này về sau xem như một khoản lợi kếch sù đây.

Sau khi Phùng Giai Ngọc chăm chú tìm hiểu cặn kẽ những chính sách chế độ mới kia, tự nhiên đặc biệt để bụng.

- Cái gì! Ngay cả bọn họ cũng vậy. Chương Tây đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt đầy kinh hãi ngạc nhiên.

Hắn quả thật là sợ rồi.

Đây rốt cuộc là như thế nào vậy, làm sao trong vòng một ngày, vậy mà xảy ra nhiều chuyện như thế, toàn bộ Bộ Sự Vụ chẳng lẽ đã bị vị Tổng giám đốc mới kia đánh hạ.

Tập thể Đại sự vụ quan phản chiến, thế nhưng mà trong tay đám người kia nắm chặt không ít chứng minh thực tế của bọn họ.

- Chớ nói Trình Đông Ngữ. Các ngươi a, đấu không lại vị Tổng giám đốc mới kia của chúng ta đâu! Hắn, so tôi và anh, so với Trình Đông Ngữ thì mạnh hơn đến gấp trăm lần.

Phùng Giai Ngọc nói tới Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt đẹp kia tỏa ra ánh sáng trước nay chưa có, thậm chí có loại như là thiếu nữ sùng bái thần tượng.

Về sau, quả thật đúng là muốn thân càng thêm thân với vị Tổng giám đốc mới kia nhiều đây.

- Nếu như tôi phối hợp, Tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng quả thật sẽ bỏ qua chuyện cũ của tôi hay sao? Chương Tây như quả cầu da bị xì hơi, suy tư hai ba phút, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi.

Phùng Giai Dao nhìn hắn, hé miệng nở nụ cười.

. . .

Một màn như thế này, gần như đồng thời xuất hiện ở mấy địa phương.

Bao gồm cả Phùng Giai Ngọc ở bên trong, ba vị Đại sự vụ quan phản chiến, mỗi người phụ trách một người.

Còn sót lại, thì từ mấy người Lý Hạo Phong đi gặp đàm luận.

Dù sao, chỉ cần một cái video trò chuyện, liền có thể khiến cho những người kia biết rõ, Đại sự vụ quan minh hữu của bọn họ đều đã "Làm phản", vấn đề của bọn họ thì đa số cũng đã bại lộ không còn chút nào, căn bản cũng không có vốn để tiếp tục chống cự.

. . .

Giờ khắc này, sắc trời đã không còn sớm nữa.

Trình Đông Ngữ cũng đã đặt chân đến khách sạn năm sao, chỉ định một gian phòng trang nhã, vào uống trà, đồng thời ngồi đợi những vị "Minh hữu" chút nữa sẽ đến.

Viên trợ lý mà hắn tin cậy nhất, đồng thời cũng là cố vấn của hắn Tôn Mậu Thần, liền ngồi ở bên cạnh, bồi tiếp hắn nói chuyện.

- Lão Tôn, cậu cảm thấy tôi tiếp theo nên làm như thế nào? Trình Đông Ngữ hỏi.

- Ngài không phải cũng đã có ý nghĩ hành động rồi sao, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm. Bây giờ tôi sẽ nói một chút cái nhìn của mình. Tôn Mậu Thần suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.

Trình Đông Ngữ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

- Đầu tiên, ngài đến đoàn kết tất cả những người có thể đoàn kết lại. Vị Tổng giám đốc mới kia đã có Hạ Hầu Khải cùng với những người khác hỗ trợ, xác thực khí thế mạnh mẽ, hôm nay một hơi cầm xuống hai vị Đại sự vụ quan, quả thực vượt quá dự liệu của người khác. Chỉ có điều, theo tôi thấy, hắn làm như thế, hoàn toàn là cố ý khoa trương mà thôi, để cho người phụ trách cấp khu vực khác nhìn thấy. Nói câu không dễ nghe, ngài chớ để ý, hành động kia chỉ là muốn giết gà dọa khỉ mà thôi, tuy rằng có hiệu quả mãnh liệt, nhưng mà tiếp xuống còn sót lại mấy vị kia sẽ nghĩ như thế nào, một nhóm lớn Đại sự vụ quan có vấn đề kia sẽ nghĩ như thế nào, quả thực là loạn cả lên. Theo tôi thấy, riêng Bộ Sự Vụ, thì sẽ phải cần một đoạn thời gian để duy trì sự ổn định, vị Tổng giám đốc mới kia của chúng ta trên thực tế, không rút ra được thời gian chân chính để đối phó với nhóm người phụ trách cấp khu vực. Chuyện này cần có cái thời gian chênh lệch, cũng đủ để cho chúng ta có thể vận hành.

Tôn Mậu Thần tiếp tục nói.

Cái tên Tôn Mậu Thần này nói quả thật mạch lạc rõ ràng, Trình Đông Ngữ nhịn không được mà gật đầu đồng ý.

Lời nói này, thật sự là đúng với suy nghĩ của hắn "Anh hùng sở kiến lược đồng" .

Bạn cần đăng nhập để bình luận