Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1345: Tổng giám đốc mới của chúng ta là ma quỷ ! (2)

Cho nên hắn muốn dùng bất biến ứng vạn biến, khiến cho Bạch Tiểu Thăng mở ra phần khởi đầu, nhìn xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.



Ngoài ra, trong lúc nói chuyện, ánh mắt Trình Đông Ngữ càng là nhìn lướt qua gương mặt mỗi người.



Hắn muốn từ đó nhìn ra một số thứ.



Cho dù là những người khác thật sự là bị ép phản chiến, phản bội lại, cũng hầu như nên có chút áy náy, sẽ ám chỉ cho một chút.



Khiến cho Trình Đông Ngữ thất vọng là đám người đang ngồi này, đám người này trước đây có thể nói xem như đều là minh hữu, bây giờ tất cả đều mang gương mặt cung kính và nở nụ cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, thật sự thật tâm thực lòng chờ đợi lắng nghe lãnh đạo phát biểu.



Trên mặt Trình Đông Ngữ cười mỉm, nhưng tâm lý mắng to,

- Đám người phản bội vô sỉ này, thật sự làm phản rồi ? Còn không thấy không thẹn với lương tâm như thế, đến nhìn cũng không nhìn tôi! Các người không thấy cắn rứt lương tâm sao!



Trong lòng Trình Đông Ngữ mắng to, thần sắc lại không có gì thay đổi, càng sẽ không tại chỗ trở mặt với Bạch Tiểu Thăng.



Với tính cách của hắn, không đến bước đường cùng, không đến tuyệt cảnh, tuyệt sẽ không gây thù với Bạch Tiểu Thăng, hắn sớm không phải tuổi trẻ nông nổi bướng bỉnh, càng không phải là làm càn làm bậy.



Làm như vậy, ngoại trừ được hả giận, đến một hơi cuối cùng, cũng thật sự là không đạt được một điểm tốt nào.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, đưa mắt nhìn đám người đang ngồi, ánh mắt cũng đảo qua Trình Đông Ngữ, ôn tồn nói,

- Thật hiếm có được, Trình tổng của chúng ta có thể thông cảm và quan tâm đến đồng nghiệp như thế, còn lo lắng cho sự phát triển của tổng bộ. Hay lắm, cuộc hội nghị ngày hôm nay, chúng ta đúng là đạt được thành tích không nhỏ, cũng nên chúc mừng, đặc biệt là mọi người hôm nay đều có thu hoạch, chỉ sợ trong lòng cũng thật cao hứng, cũng nên uống một ly.



Bạch Tiểu Thăng mở lời.



Điều lệ tiệc rượu theo phong cách phương Tây, đám người nhất thời đều nở nụ cười, nhao nhao nâng ly.



- Chúng ta còn muốn cảm tạ Bạch tổng, ngài làm việc có tầm nhìn xa, ngài còn rộng lượng, thật làm cho chúng ta phải lau mắt mà nhìn !



- Đúng vậy, Bạch tổng phi thường quyết đoán, ra tay quét sạch tật bệnh cũ, khiến cho chúng ta vô cùng khâm phục !



- Khu Đại Trung Hoa chúng ta chắc chắn sẽ bước trên một thời kỳ phát triển nhanh chóng mới, chúng ta nguyện ý dốc sức để phối hợp với Bạch tổng, cùng nhau hăng hái tiến lên !



Mọi người đang ngồi ở đây, bình thường đều là lãnh đạo lớn, từng người đều là người có văn hóa cao, một người so với một người đều biết ăn nói.



Những lời này, thường ngày Trình Đông Ngữ cũng hầu như nói, nhưng lúc này đây nghe được thì lại cảm thấy sửng sốt một chút.



Hắn càng thêm không hiểu rõ ràng được, đến tột cùng là tình huống như thế nào.



Bạch Tiểu Thăng nâng ly, đám người nâng ly.



Trình Đông Ngữ còn đang ngây người, bỗng thấy Bạch Tiểu Thăng cùng những người kia nhìn về phía hắn, lập tức giật mình, nhanh chóng nở nụ cười nâng ly, trong lòng tràn đầy mờ mịt như bị sương mù bao phủ, nhưng cũng không quấy nhiễu mọi người chạm ly.



Cả vạn chai rượu vang được uống trong miệng, hoàn toàn mất hết hương thơm dĩ vãng kéo dài, mà chỉ có cảm giác cay độc và cay độc.



Xem ra, bất luận cái nhân gian mỹ vị gì, đều phải phối hợp với tâm trạng, lúc tâm trạng không tốt, sơn hào hải vị cũng nhạt như nước ốc.



Sau khi Bạch Tiểu Thăng đơn giản đọc lời chào mừng mở đầu, hắn cười chào hỏi mọi người dùng bữa, đám người cũng vô cùng nhiệt tình đến mời rượu Tổng giám đốc mới, sợ lãnh đạo uống nhiều, không dám khuyên, nhưng mà mình uống lại không ít, bầu không khí trên bàn rượu này lập tức được hâm nóng lên.



Trình Đông Ngữ giống như một người ngoài cuộc, nhìn vào đám người đang ngồi cùng lãnh đạo của mình, tâm trạng càng thấy suy sụp.



Không chỉ như thế, hắn càng có loại cảm giác bị cô lập, cảm giác Bạch Tiểu Thăng có thể được nhiều người ủng hộ.



Hắn thậm chí nghĩ rằng, nếu như Bạch Tiểu Thăng khiến cho những người kia vạch trần tố giác hắn, chỉ sợ những người kia cũng sẽ không chút do dự !



Loại ý nghĩ này không thể nghi ngờ vô cùng đáng sợ.



Người khác càng uống rượu càng nóng, Trình Đông Ngữ càng uống rượu này trong lòng càng lạnh, uống ngụm rượu xuống, sống lưng phía sau bị nhói từng cơn hơi lạnh buốt.



- Gặp quỷ, đám người này thật sự triệt để đầu nhập vào bên kia sao? Đến tột cùng Bạch Tiểu Thăng đã rót cho bọn hắn thứ canh mê hoặc gì!



Trong lòng Trình Đông Ngữ loạn như ma.



- Không lẽ là họ Bạch đã đưa ra lời hứa, miễn trừ việc truy cứu những sự tình trước kia của bọn hắn chứ?!



Không hổ nhân vật từng hợp tác qua với Trầm Bồi Sinh, Trình Đông Ngữ lập tức nghĩ đến điểm mấu chốt.



- Làm gì có chuyện Bạch Tiểu Thăng sẽ vô duyên vô cớ miễn trừ vấn đề của bọn hắn, bọn hắn cũng phải lập một thành tích mới!

Trong lòng Trình Đông Ngữ lại thầm nói.



Nghĩ đến đây, Trình Đông Ngữ bỗng nhiên cảm giác đáy lòng phát lạnh, có loại ý nghĩ cực kì không ổn,



- Sẽ không phải là bọn họ đem việc tố giác mình làm thành tích, đem đổi lấy việc miễn truy cứu trách nhiệm chứ!



Trái tim Trình Đông Ngữ đập thình thịch hoảng sợ.



Con người thường sợ suy nghĩ lung tung, hơn nữa càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ trái tim càng co lại.



Bạch Tiểu Thăng tiếp tục cùng đám người uống rượu sung sướng, còn Trình Đông Ngữ thì giống như là bị gắn đinh nhọn dưới mông, làm sao khi ngồi cũng đều bị dày vò khó nhịn.



Hắn ba lần mấy lượt, muốn chen vào nói vài vấn đề, muốn thăm dò một phen. Đáng tiếc đều bị Bạch Tiểu Thăng cố ý hoặc vô ý lơ qua.



Huống hồ trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng thực sự khó mà tìm được lí do hợp lý để thoái thác.



Trình Đông Ngữ thật sự bó tay rồi, thậm chí có chút đứng ngồi không yên.



Sự dày vò như luyện ngục này, thật sự chẳng biết lúc nào mới có thể kết thúc.



Đúng lúc này, cửa phòng bị người nào đó nhẹ nhàng gõ vang, Trình Đông Ngữ ở dưới sự ra hiệu của Bạch Tiểu Thăng, vội vàng lên tiếng,

- Mời vào!



Cánh cửa vừa mở ra, từ bên ngoài có mấy người đi vào.



Cầm đầu là một người phụ nữ, mỉm cười nói,

- Thật náo nhiệt, Bạch tổng, vừa vặn đúng lúc chúng tôi cũng tới để uống một ly rượu.



Phùng Giai Dao !



Đôi mắt Trình Đông Ngữ co rụt lại.



Người tới lại là Phùng Giai Dao !



Không chỉ có cô ấy, phía sau cô còn có hai vị Đại sự vụ quan đi cùng, cũng là những người mà Trình Đông Ngữ chuẩn bị liên hệ làm "Minh hữu"!



Ánh mắt đám người Phùng Giai Dao nhìn Bạch Tiểu Thăng, đều mang theo vẻ cung kính, kính sợ, và gương mặt nở nụ cười tràn đầy, đơn giản không khác gì so với đám người đang ngồi ở đây.



Trong nháy mắt, Trình Đông Ngữ như rơi vào hầm băng.



Mười vị Đại sự vụ quan, mười bốn vị cấp phụ trách khu vực, sợ là trừ mình ra, đều nằm dưới sự kiểm soát của Bạch Tiểu Thăng!



Chỉ có một mình hắn bị cô lập bên ngoài !



Trình Đông Ngữ ngây ngốc nhìn đám người Phùng Giai Dao ngồi xuống, nhìn xem bọn hắn nâng ly chúc tụng Bạch Tiểu Thăng, trong lòng thật sự đang dần tuyệt vọng.



Rượu qua ba lượt, đồ ăn qua năm vị.



Đám người đều nhẹ nhàng say sưa vui vẻ, trên mặt mỗi người đỏ bừng, mang theo nụ cười thỏa mãn, tựa hồ cùng là một phần của ban lãnh đạo mới.



Bạch Tiểu Thăng đặt chén rượu xuống, cười nói với đám người,

- Cuộc vui có lẽ nên dừng ở đây, sáng mai các vị cũng đều có công tác, cũng nên về sớm một chút để nghỉ ngơi đi.



Vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này vẻn vẹn lên tiếng một câu.



Mọi người tại đây liền nhao nhao đứng dậy chào nhau, không ai nán lại, không ai nói nhảm thêm gì.



Không tới năm phút, toàn bộ mọi người đều đã đi hết.



Thời điểm Phùng Giai Dao đi ra, còn theo phong cách phương Tây cất tiếng cười ở ngoài cửa mang vẻ ý vị thâm trường, ngoái nhìn lại vào phòng, rồi mới rời đi.



Tôn Mậu Thần đứng ở cửa ra vào liên tiếp mở lời tiễn khách.



Thời điểm đưa tiễn hết khách khứa, Tôn Mậu Thần tiến vào phòng, muốn tâm sự với Trình Đông Ngữ.



Kết quả, hắn liếc nhìn chỉ còn lại có Bạch Tiểu Thăng cùng Trình Đông Ngữ, lập tức giật mình, nhanh chóng lui ra ngoài, còn thuận tay cẩn thận đóng cửa lại lần nữa.



Tôn Mậu Thần không ngốc.



Hắn suy đoán, chỉ sợ tiếp đó, cuộc trò chuyện bên trong mới là chính sự !



Bạch Tiểu Thăng kéo cái ghế, ngồi ở chỗ xa xa, mỉm cười nhìn về phía Trình Đông Ngữ, mỉm cười với vẻ ý vị thâm trường.



Trình Đông Ngữ muốn cười, nhưng mà cơ thịt trên mặt thế mà run rẩy mấy lần, cảm giác thực sự không thể cười nổi.



- Bạch tổng, ngài, hôm nay ngài tới, đến tột cùng là muốn cái gì?



Cuối cùng, Trình Đông Ngữ cắn răng một cái, trực tiếp hỏi thẳng.



Nhân tiện, trong phòng này không có người ngoài, cũng không cần lo lắng.



Thứ hai, bị dày vò như vậy, còn không bằng nói thẳng cho thống khoái !



Đến bây giờ, Trình Đông Ngữ nhìn Bạch Tiểu Thăng cảm giác giống như là đang nhìn chằm chằm vào một ác ma.



Đối phương tới đây, rõ ràng "Cũng không nói gì, cũng không có làm gì", lại làm cho chính mình có loại cảm giác dày vò như rơi vào hầm băng, lửa nóng thiêu cả người.



Trầm Bồi Sinh xem như lợi hại, biểu hiện trăm ngàn mưu kế, nhưng Trình Đông Ngữ đều không cảm thấy đáng sợ như với người trẻ tuổi trước mắt này.



Vị Bạch Tiểu Thăng này thật sự là quá hiểu nhân tâm, không hề biểu hiện bản thân ra bên ngoài, khiến cho hắn cảm thấy mình như bị hãm vào nước sâu, lửa nóng.

- Ông đang chờ tôi nói gì với ông, hay nên nói là, ông có điều gì muốn nói với tôi?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Câu này có chút hàm ý "Chính mình phải nói ra, đừng chờ tôi nói", "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị".

Bạn cần đăng nhập để bình luận