Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1346: Tổng giám đốc mới của chúng ta là ma quỷ ! (3)

Trình Đông Ngữ chỉ cảm thấy rằng mình giống như bị một bàn tay to lớn vô hình đè ép dưới lòng bàn tay, khiến cho không thở nổi, vốn dĩ bản thân hắn ngồi trên cương vị cao nhiều năm, lại là một người trung niên có tâm trí trưởng thành, tuyệt đối không có khả năng tâm tình bị rung động như thế, vậy mà giờ đây vẫn cứ bị loại tâm tình này gây mất kiểm soát.



- Bạch tổng, Trình Đông Ngữ tôi đây từ lúc Hạ lão cầm quyền, đều luôn luôn dốc sức thân trâu ngựa này, nhiều như vậy năm cũng là từng bước một khó khăn khổ sở từ cấp thấp đi lên, dựa vào thành tích đi đến một bước ngày hôm nay, khu vực tôi đảm nhiệm là khu vực nắm giữ giá trị sản lượng số một số hai của đại khu, tôi cần muốn nói gì, tôi. . .

Trình Đông Ngữ bắt đầu động dung nói.



- Đừng chơi trò tình cảm với tôi, tôi trẻ tuổi, không có trải qua những gì như ông nói, không thấy có cảm xúc gì hết.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.



Trình Đông Ngữ nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng cười một tiếng,

- Không phải trình bày lí lịch cùng công lao với ngài, chỉ là nhất thời biểu lộ cảm xúc. . .



- Trong thời gian tôi cầm quyền, khả năng có một ít việc, cái này cũng không có tuân thủ nghiêm ngặt y theo quy trình làm việc của công ty. . .



Trình Đông Ngữ cũng không biết, tại sao mình lại nói ra lời này với người trẻ tuổi trước mắt.



Nhìn thấy đối phương nhìn mình mỉm cười, cùng với một đôi mắt đen thâm thúy vô cùng, dường như có thể nhìn thấu nội tâm một người.



Chính mình ma luyện ra tâm cảnh bằng nhiều năm như vậy, đều giống như bị nhìn thấu.



Trình Đông Ngữ hồi hộp, lập tức không nói nổi nữa.



Im lặng một lát, Trình Đông Ngữ thế mà bồi hồi nói ra một câu,

- Tôi muốn làm người tốt.



Nếu đám người Phùng Giai Dao có thể được Bạch Tiểu Thăng khoan dung, vậy vì sao hắn lại không thể được.



Bạch Tiểu Thăng lập tức phình bụng cười to, giống như là nghe được sự tình gì đó rất buồn cười.



- Trình Đông Ngữ, chúng ta ngồi ở chỗ này, không phải nói chuyện bằng lời kịch trong phim điện ảnh, còn người tốt, ở cái tuổi này và cái thân phận này của ông, nói ra câu như vậy rất thú vị mà.



Bạch Tiểu Thăng gọi thẳng ra tên huý đáp lại, khiến cho sắc mặt Trình Đông Ngữ tái nhợt.



Nói như thế tức là, đối phương thật có dự định muốn rat ay thu thập hắn, đem biến hắn thành một bản án, để cảnh cáo toàn bộ khu Đại Trung Hoa !



- Trầm Bồi Sinh đã tiến vào nhà tù, Thương Đạt Đông, Triệu Hân Dư cũng thế, mất mười năm. Bọn họ còn không phải là người nắm giữ thực tế công ty. Như vậy, ông cảm thấy nếu như bản thân mình bị tập đoàn khởi tố, vậy sẽ đi vào tù bao nhiêu năm?

Bạch Tiểu Thăng ngưng nụ cười, lạnh lùng hỏi.



Trái tim Trình Đông Ngữ như là bị cương châm đâm một cái, bỗng nhiên dừng lại, hoảng sợ nhìn vào Bạch Tiểu Thăng.



Phòng tuyến tâm lý của hắn vốn không yếu, nhưng mà từ khi tiệc rượu bắt đầu đã bị Bạch Tiểu Thăng phá huỷ tầng tầng tan rã.



Là người lão luyện thành thục, nhưng mà bên ngoài nhân tâm cũng chỉ tăng thêm mấy tầng xác thôi, một khi bị đập nát, bên trong , cũng như một trái tim yếu ớt mềm mại.



Trình Đông Ngữ không ngăn được mà đôi tay run lên.



- Chỗ tôi có đầy đủ chứng cứ phạm tội của ông, rất dồi dào, đều là các vị Đại sự vụ quan cung cấp, à, đúng, còn có một vài vị phụ trách khu vực mà ông vẫn thường ngày lui tới thân mật.

Bạch Tiểu Thăng không vội không chậm, cười nói,

- Mặt khác, bọn họ còn nói, có thể ra tòa làm chứng. . .



Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ !



Trình Đông Ngữ không chỉ có đôi tay run rẩy, ngay cả toàn thân đều phát rung lên.



- Bạch tổng, Bạch tổng!

Trình Đông Ngữ triệt để sợ hãi, cầu xin Bạch Tiểu Thăng,

- Ngài ngài đừng như vậy, tốt hay không tốt, tôi tôi có thể lấy công chuộc tội! Tôi nguyện ý lấy công chuộc tội! Tôi xin ngài cho tôi một cơ hội, Bạch tổng !



Trình Đông Ngữ thật sự sợ Bạch Tiểu Thăng sẽ cười lạnh với hắn, nói ra lời kịch sám hối dùng như trên TV, còn giống như cảnh sát vẫn làm.



Kết quả, Trình Đông Ngữ nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn cười cười, nở nụ cười ấm áp.



- Tốt, tôi cho ông một cơ hội.



Trình Đông Ngữ lập tức kinh ngạc, ngây ngốc nhìn lại Bạch Tiểu Thăng, khó mà tin tưởng điều mới vừa nghe thấy



Bạch Tiểu Thăng nói cho hắn cơ hội ?



Con người một khi đại não giảm bớt suy nghĩ, liền sẽ đánh mất lý trí, thậm chí mất hết mọi năng lực phán đoán.



Thật thú vị chính là chỉ một cái cơ hội nho nhỏ, thậm chí một hai câu, liền có thể khiến cho đại não đang tắc nghẽn một lần nữa khởi động lại.



Trình Đông Ngữ bỗng nhiên bừng tỉnh.



Trong tay Bạch Tiểu Thăng nắm giữ hết mọi chứng cứ phạm tội, đều là thực sự, hoàn toàn có thể ra tay chớp nhoáng, khởi tố lên toàn án, khiến cho hắn trực tiếp biến thành một cái án lệ, còn cần cố ý chạy tới tham dự ăn uống một bữa cơm cùng hắn, và làm sáng lên "Bắp thịt"?



Bạch Tiểu Thăng từ vừa mới bắt đầu đã không có nghĩ đến việc xử lý hắn, mà là muốn thu phục hắn, khiến cho hắn phải cống hiến sức lực !



Thử nghĩ, Trình Đông Ngữ nếu như nghiêng lực gia nhập vào cuộc cải cách, tuyệt đối là một trợ lực to lớn !



Tối thiểu nhất, nếu mình thay đổi, một cái khu vực có giá trị sản lượng mạnh nhất của khu Đại Trung Hoa sẽ xuất hiện ba động !



Trong nháy mắt Trình Đông Ngữ hiểu ra, nhưng cũng không dám lỗ mãng.



Hắn rất rõ ràng, Bạch Tiểu Thăng xem trọng, không phải hắn là một nhà tư bản có thể ngông cuồng, nếu để cho đối phương cảm thấy hắn đến chết cũng không thay đổi, vậy rất có thể thật sự đem hắn biến thành một cái án lệ.



Dù sao, phía sau cũng không phải không có người bổ sung cho vị trí phụ trách khu vực !



Trình Đông Ngữ nghĩ thông suốt, lại cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt lời định nói, không dám có một tơ một hào tỏ ra bất mãn.



Đối mặt với người trẻ tuổi Bạch Tiểu Thăng này, người đàn ông ở độ tuổi trung niên như hắn cũng ngoan ngoãn như một cậu học sinh nhỏ.



- Tiếp đó, tôi muốn ông ra sức vì khu Đại Trung Hoa, ông mang đến bao nhiêu tổn thất, thì phải trả lại gấp mười lần, tôi cho ông nhớ kỹ sổ sách đây. Nếu như ông không làm được, nếu như ông nửa đường còn muốn giở trò gì, ông cứ chuẩn bị rửa sạch sẽ cái mông ngồi tù đi.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, mặt không biểu tình đi qua Trình Đông Ngữ, thuận thế vỗ vỗ bờ vai của hắn,

- Nếu làm tốt, tôi cũng khen thưởng cho ông như thế, không khác gì với những người khác !



Ánh mắt Trình Đông Ngữ rung động.



"Cà rốt thêm cây roi", Bạch Tiểu Thăng sử dụng, bất quá là lý luận quản lý cổ điển đơn giản nhất.



Sử dụng lại cao siêu như thế!



Khuôn mặt Trình Đông Ngữ ngốc trệ, nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thăng đi tới cửa, nhưng lại không phải mở cửa đi ra ngoài.



Tựa hồ đang chờ đợi cái gì.



- Vâng! Bạch tổng, ngài yên tâm ! Tôi nhất định tận tâm tận lực, chuộc lại khuyết điểm của tôi, cũng sẽ giành được những gì đáng đạt được!

Trình Đông Ngữ kính sợ nói.



Lúc này Bạch Tiểu Thăng giống như mới hài lòng, mở cửa ra ngoài.



Trình Đông Ngữ ngơ ngác nhìn cánh cửa ra vào.



Nửa ngày sau, vị trợ lý quyền mưu của Trình Đông Ngữ, Tôn Mậu Thần mới đẩy cửa, cẩn thận từng li từng tí đi tới.



- Trình tổng ?



Tôn Mậu Thần nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của Trình Đông Ngữ, nhanh chóng thăm dò hỏi.



Một lúc lâu sau, Trình Đông Ngữ mới đem ánh mắt chuyển hướng nhìn Tôn Mậu Thần, hồi lâu, mới từ trong kẽ răng gạt ra một câu.



- Tổng giám đốc mới của chúng ta đúng là ma quỷ !

Hai ngày sau, tổng bộ khu Đại Trung Hoa tuyên bố một cái thông báo, Bạch Tiểu Thăng cùng với mười lăm vị phụ trách khu vực tiến hành hội nghị, quyết định sẽ tổ chức vào đúng hai giờ chiều ngày hôm ấy.

Liên quan tới buổi tiệc do Trình Đông Ngữ chuẩn bị được Bạch Tiểu Thăng tham gia kia, cùng những chuyện phát sinh về sau, Bạch Tiểu Thăng chỉ nói cho một mình Hạ Hầu Khải biết, cũng không có thông báo cho mấy người Lý Hạo Phong.

Hơn nữa, mấy người Lý Hạo Phong bọn họ trong hai ngày này quả thật vô cùng bề bộn, dù sao Bộ Sự Vụ có hành động lớn náo loạn như thế, bọn họ cũng phải chú ý đến tất cả, hiện tại bận đến mức chân không chạm đất, ngủ cũng phải mặc áo mà ngủ.

Bạch Tiểu Thăng không muốn quấy rầy bọn họ thêm.

Lại nói, uy hiếp mấy người Trình Đông Ngữ kia, thu về để cho bản thân mình sử dụng, theo Bạch Tiểu Thăng nghĩ thì đây cũng không phải cái chiến tích gì đáng để khoe cả, cũng không cần đến gióng trống khua chiêng khiến cho mọi người đều biết.

Từ điểm đó mà xem xét, Bạch Tiểu Thăng trước sau đều xứng như là một người Hoa Hạ truyền thống, khiêm cẩn, nội liễm.

Hạ Hầu Khải trước đây đã biết rõ quá khứ của Bạch Tiểu Thăng, nói cho hắn biết một cái kết quả, vậy là về tình về lý nên có.

Ngày kế tiếp, biết được Bạch Tiểu Thăng thuận lợi nắm được Trình Đông Ngữ, hàng phục người kia bước vào quy củ, Hạ Hầu Khải lão gia tử càng thêm cao hứng cười ha hả, dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi. Tuy nhiên hắn cũng nói qua, người phụ trách cấp khu vực lại "đối phó tốt" hơn so với Đại sự vụ quan, nhưng cũng không có nghĩ đến lại dễ dàng đối phó đến như vậy.

Từ bên ngoài nhìn vào điểm này, mới thấy Bạch Tiểu Thăng quả thật là một người có Năng Lực cùng khí vận to lớn.

Có lẽ, từ lúc hắn chân chính trở thành Tổng giám đốc chấp hành toàn quyền khu Đại Trung Hoa mới phát huy tác dụng, chỉ huy khu Đại Trung Hoa quật khởi !

Cùng ngày, Hạ Hầu Khải biết được tin tức liền lôi kéo Bạch Tiểu Thăng cùng ăn bữa cơm, còn hiếm thấy lão gia tử uống nhiều hơn hai chén rượu, ai cũng khuyên không được.

Lão gia tử quả thật là rất cao hứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận