Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1347: Ai ủng hộ, ai phản đối (1)

Mà hôm nay, buổi hội nghị của Bạch Tiểu Thăng cùng với những người phụ trách khu vực, ở khâu mở màn trước đó, cũng đã dẫn động vô số người chú ý.

Đều nói rằng quan mới đến đốt ba đống lửa, nhưng mà vị Tổng giám đốc mới Bạch Tiểu Thăng này của bọn họ, đó lại là một bước một mồi lửa, thời gian một tuần, liền ung dung không vội đem toàn bộ Bộ Sự Vụ đốt vài cái "Hồng Hồng Hỏa Hỏa" .

Hiện tại, hắn có phải là muốn cho những người nắm thực quyền ở phía dưới đều trải qua một lần liệt hỏa luyện kim hay không, vậy ai cũng không nói được.

Rất nhiều người đều cho rằng, buổi hội nghị ngày hôm nay tất nhiên sẽ có một sự kiện lớn xảy ra.

- Tôi đoán rằng, nói không chừng sẽ có một hai vị phụ trách khu vực bị cầm xuống.

- Lấy thủ đoạn của vị Tổng giám đốc mới trẻ tuổi của chúng ta mà xét, thì chuyện này quả thật đúng là không nói trước được.

- Không thể nào, những người phụ trách khu vực này lại khác biệt so với mấy vị Đại sự vụ quan a, bọn họ đều là những người nắm được thực quyền a.

- Buồn cười, trong tay nắm thực quyền thì lợi hại lắm sao? Đại sự vụ quan có thể bị điều tra, chẳng lẽ không điều tra bọn hắn được?

- Cũng không thể nói như thế, bọn họ mỗi một vị đều nắm giữ một hoặc nhiều sản nghiệp của tập đoàn trong nội địa hoặc là một khu vực khác của Châu Á, mỗi một người đều cực kỳ không đơn giản, nếu như tuỳ tiện cầm xuống, dẫn đến nhân viên phía dưới như rắn không đầu, ngươi cảm thấy có thể rối loạn hay không đây.

- Chuyện này, còn giống như thực sự là. . .

- Vậy thì thế nào ! Các ngươi cho rằng như thế, một vài vị phụ trách khu vực có thể cũng cho rằng như thế hay không ! Bọn họ há không cảm thấy không chút nào sợ hãi, nhưng mà tôi cảm thấy tổng giám đốc Bạch của chúng ta, không có chút xíu kiêng kị nào cả. Ngài trước đây đã làm ra những động tác đó, tôi xin hỏi các vị, có ai mà nghĩ đến chứ.

- Cũng đúng!

- Dù sao hiện tại, tôi đối với buổi hội nghị này, thật sự là càng ngày càng chú ý.

Rất nhiều người, rất nhiều tiếng nghị luận vang lên, tràn ngập mọi ngóc ngách của tổng bộ, vô số con người đều lưu tâm sốt ruột chú ý buổi hội nghị này.

Không riêng gì người bên ngoài chú ý, mà người tham dự hội nghị cũng rất là chú ý.

Buổi chiều hai giờ sẽ diễn ra, một giờ, đã có người phụ trách khu vực tới hội trường.

Người đến đầu tiên nhất, là hai người đàn ông hơn năm mươi tuổi.

Một người hơi béo, ăn nói rất có ý tứ, mang theo trên mặt là một gọng kính cận dày cui, nhìn người lúc nào cũng khẽ nhíu mày, híp mắt. Hắn gọi là Trương Ngữ Đắc.

Một vị khác thì gầy hơn một chút, phong độ của người trí thức nồng hậu dày đặc, so với thương nhân, thì càng giống như là một vị học giả hơn, giống một vị giáo sư đại học, tuy rằng chỉ mới năm mươi tuổi, nhưng tóc đã điểm hoa râm, trên thực tế từ khi hắn ba mươi tuổi đã bắt đầu như thế, khi đó hắn còn bị mọi người gọi là “Thiếu Bạch Đầu”. Hắn tên là Trần Sương Vân.

Hai vị này tới hội trường trước, ngồi ở một chỗ đè thấp giọng trò chuyện với nhau.

Bọn họ đều là người có tâm hướng về phía Hạ Hầu Khải, là người phụ trách khu vực dưới quyền của Lý Hạo Phong, hiện tại tự nhiên là ủng hộ Bạch Tiểu Thăng.

- Buổi hội nghị ngày hôm nay, chỉ sợ không bình tĩnh a! Vị Tổng giám mới kia của chúng ta, nếu như lại gây ra động tĩnh gì khác, lấy Trình Đông Ngữ cầm đầu đám người kia, sợ rằng sẽ phải náo một trận lớn nữa.

Trương Ngữ đến đè thấp giọng, nhíu lông mày nói.

- Đúng vậy a, tôi, cũng đang lo lắng chuyện này.

Trên mặt của Trần Sương Vân cũng hiện lên một tia ngưng trọng.

- Ngày hôm qua, tôi đã muốn tìm Hạ lão hỏi một chút, nhìn xem có gì cần chúng ta phối hợp hay không. Kết quả, Hạ lão lại không có ở đó, nghe nói là đi uống một chút rượu, sau đó thân thể không thoải mái, phải đi kiểm tra.

Lập tức, Trần Sương Vân lại nói.

Nói đến chỗ này, trên mặt của Trần Sương Vân có chút dở khóc dở cười.

Lão gia tử cũng thật là, rõ ràng thân thể không tốt, thế mà còn đi uống rượu.

Trương Ngữ cũng rầu rĩ hít một tiếng, nếu như không phải là không muốn chỉ trích lão lãnh đạo, hắn thực sự muốn mắng lão đầu tử một hai tiếng.

- Tôi cũng đã tìm hai người Lý Hạo Phong và Trịnh Thiên Hồng bọn họ để thăm dò phong thanh thế nào, thế nhưng mà bọn họ lại quá bận rộn, không sắp xếp được thời gian, thế mà nói với tôi cũng không rõ, còn nói nếu như có gì cần phối hợp, Bạch Tiểu Thăng Tổng giám đốc sẽ tìm chúng ta, kêu chúng ta cứ an tâm. Nhưng mà cho tới bây giờ, vị kia tổng giám đốc Bạch cũng không có ứng một tiếng nào, hôm nay nếu như gây ra động tĩnh gì, thì chúng ta phải lên tiếng hỗ trợ như thế nào đây.

Trương Ngữ Đắc đến nhịn không được oán trách nói.

Trần Sương Vân cũng thở dài một tiếng.

Trình Đông Ngữ a, tên đó quả thật không phải người lương thiện gì a.

Người kia cùng với Trầm Bồi Sinh chính là hai khối đá to cứng rắn của khu Đại Trung Hoa này, bên cạnh hắn còn có mấy người đồng cấp ủng hộ, lại quản lý một khu vực lớn giàu có sung túc, cầm không được, động cũng không động được, ngay cả Hạ Hầu Khải có đôi khi đối với hắn vô kế khả thi.

- Cho dù là như vậy, chúng ta nên giúp cũng phải giúp. Ai kêu chúng ta lựa chọn cái lập trường này đây. Trần Sương Vân bất đắc dĩ nói.

Trong lòng của hai người đều có chút oán trách đối với vị Tổng giám đốc mới trẻ tuổi Bạch Tiểu Thăng kia.

Bọn họ đang nói chuyện, thì có người đi đến, hai người lập tức đình chỉ nhỏ giọng nghị luận.

Người tiến vào cười gật đầu với bọn họ, mà hai người bọn họ cũng hướng đối phương gật gật đầu lại tỏ vẻ chào hỏi.

Người mới tới tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt rơi vào hàng ghế Chủ vị bên trên, ánh mắt lộ ra tia ý vị thâm trường.

- Bạch Tiểu Thăng, không nghĩ tới ngươi vậy mà trở thành Tổng giám đốc mới của chúng ta, còn vô thanh vô tức làm lên một phen cải cách biến đổi, thậm chí khiến cho tổng bộ Bộ Sự Vụ trở nên long trời lở đất. Thế nhưng mà, nếu như ngươi lại dùng thủ đoạn tương tự để đối phó với một số ít người hôm nay ở đây, sợ rằng sẽ không lấy được chút tiện nghi gì.

Trong lòng của người kia tràn đầy cảm khái.

- Chỉ có điều, ngươi và ta trước đây, cũng coi như là có chút sâu xa. Ngươi lên làm Tổng giám đốc nơi này, thì đối với Từ Vân Thông ta sau này, có phải có chút mặt mũi cùng với thuận lợi hay không đây.

Người này rõ ràng là Từ Vân Thông.

Bạch Tiểu Thăng lúc ở Tỉnh Cam Đông, đã từng nhờ Kevin mời hắn tới nói chuyện, nhắc nhở cho hắn biết rằng người của Trầm Bồi Sinh bên kia có thể sẽ tính kế với chức vị của hắn.

Giữa hai người, xem như có chút tình.

Chỉ có điều, Từ Vân Thông cũng không tính là ủng hộ Bạch Tiểu Thăng, hắn là thuộc về một phương trung lập, đứng ở bên nào, vậy phải xem hướng gió.

Sau khi Từ Vân Thông tới, thì những người phụ trách khu vực khác cũng lần lượt trình diện.

Tới cuối cùng nhất, là nhóm người Trình Đông Ngữ.

Người bên ngoài đều tốp năm tốp ba, Trình Đông Ngữ lại là một nhóm, nhóm người đi hai bên trái phải của hắn, thỉnh thoảng nói nhỏ vài tiếng.

Hai người Trương Ngữ Đắc và Trần Sương Vân âm thầm đưa mắt nhìn nhau.

Dưới cái nhìn của bọn họ thì xem ra, loại này kết bầy thành đàn tiến đến như thế này, chính là một loại khiêu khích.

Cái tên Trình Đông Ngữ này, hoàn toàn buông thả như trước đây, đặc biệt là ngay lập tức liền có một phần ba người chen chúc ở bên cạnh hắn !

Khó đối phó a !

Ánh mắt của Trương Ngữ Đắc và Trần Sương Vân hơi run lên.

Ngay cả nhóm người trung lập như Từ Vân Thông đều ngưng thần nhìn chăm chú, trong đầu tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Bọn họ xem ra, lần này Bạch Tiểu Thăng có thể gặp phải xúi quẩy đây.

Bọn họ phải cực kỳ thận trọng mới được, không thể chống đối với đám Trình Đông Ngữ này, lại không thể khiến cho vị Tổng giám đốc mới cảm thấy bọn hắn nằm về phía bên kia !

Chuyện này thực sự muốn nắm chắc, quả thật là có chút khó khăn.

Hiện tại, cũng chỉ có thể im lặng quan sát kỳ biến.

Mười lăm vị phụ trách khu vực riêng phần mình ngồi vào chỗ, bao gồm cả Trình Đông Ngữ ở bên trong, đều giữ yên lặng, nhiều nhất là cùng với người ngồi bên cạnh xích lại gần nói nhỏ.

Trình Đông Ngữ hiện tại điệu thấp, khiến cho Trương Ngữ Đắc cùng với những người đang chờ đợi cho rằng hắn đang cố ý có thái độ khiêm nhường, vì một hồi mà súc thế sẵn sàng.

Sau khi tất cả mọi người đến đông đủ, không bao lâu sau, Bạch Tiểu Thăng liền đi đến.

Hắn mỉm cười, bước chân vững vàng hữu lực, sau lưng còn đi theo hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Tâm tình tựa hồ như cũng không tệ lắm, trên mặt cũng mang theo sự thư giãn thích ý.

Hai người Trương Ngữ Đắc và Trần Sương Vân nhìn thấy, liền âm thầm nhíu mày, mơ hồ thở dài.

Tuy rằng không muốn chỉ trích, nhưng mà vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này, người này lòng thật sự không lớn.

Có lẽ là thành công của hai ngày trước, khiến cho hắn mất cảm giác, cho nên sơ suất, cảm thấy hôm nay có thể quậy tung tràng diện này à.

Hai người Trương Ngữ Đắc hơi có vẻ bất đắc dĩ liếc nhìn nhau.

Khả năng hôm nay, vị Tổng giám đốc mới này của bọn họ sẽ nhận chút đả kích ngăn trở lại!

Mà bọn họ, cũng chỉ có thể lựa chọn ủng hộ mà thôi!

Đi được tới đâu hay tới đó, thực sự không có chiêu nào khác, về sau mời Hạ lão giảng hòa cũng tốt !

Bạn cần đăng nhập để bình luận