Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1356: Về nhà (2)

Tuyết Liên Vạn Hoà của Bạch Tiểu Thăng Tuyết có thể nói là quật khởi từ Trung Kinh, tuy nhiên Quý Thị cũng không có xét về mặt tình cảm của hai người mà còn phải xem xét đến nhiều mặt khác nhưng Quý thị trưởng là một vị thị trưởng biết lo lắng toàn cục vì vậy cũng đã có thể bảo hộ đầy đủ cho công ty mới thành lập.

Tuy nhiên về sau, Tuyết Liên Vạn Hòa vì phát triển tốt hơn nên chuyển đến Lâm Hải, cũng là như Long nhập hải, trong một thời gian ngắn chân chính bay cao, nhưng như cũ vẫn lưu lại đây một vài sản nghiệp.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cần nhìn thấy chỗ nào, nghĩ đến nơi nào, Hồng Liên liền sẽ kiểm tra tin tức Trung Kinh phát triển tương ứng.

Từ một vài tin tức kia, Bạch Tiểu Thăng phát hiện nơi đây đang nhen nhóm một cơ hội hết sức to lớn.

Có lẽ, để cho Tuyết Liên Vạn Hòa hoặc Tôn Bạch Trí Thắng trở lại đây hợp tác một phen, cũng là một kế hoạch không tồi.

Thấy Bạch Tiểu Thăng đang suy tư, Lâm Vi Vi cũng yên tĩnh im lặng, cũng không đi quấy rầy hắn.

Rốt cục, xe lửa cũng dừng lại.

Vị trí đường sắt cao tốc mà Trung Kinh mới xây dựng, vừa đúng nằm giữa trung tâm thành phố và quê nhà của Bạch Tiểu Thăng, bên cạnh đường sắt cao tốc tự nhiên cũng đang xây dựng một vài tiểu khu lớn.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng vừa đi ra khỏi ga tàu liền có rất nhiều tài xế taxi đang ngồi chờ tiến lên mời chào.

Cuối cùng, mấy người Bạch Tiểu Thăng gọi một chiếc xe, một đường chạy nhanh về nhà.

Trên đường, vị tài xế Taxi kia phá lệ nói nhiều, liên tiếp giới thiệu về sự phát triển của Trung Kinh, trong lời nói, tràn đầy sự tự hào khi mình là một người sống ở Trung Kinh.

- Quý Minh Dương Thị Trưởng của chúng ta, thật đúng là một người tài ba, tôi thấy Trung Kinh không cần đến 10 năm, không, trong vòng năm năm liền có thể trở thành một thành thị chuẩn loại một, chắc chắn điều đó không thành vấn đề !

Tài xế đắc ý nói,

- Còn có a, Trung Kinh cũng sản xuất ra người tài ba, tôi nghe nói chính sách mà Quý Thị Trưởng đưa ra đều là nhờ một vị thương nhân trẻ tuổi gợi ý, người này kêu cái gì Bạch cái gì, tôi quên rồi, nghe người ta nói đó là Tài Thần chuyển thế, Thiên Tinh hạ phàm, nếu không phải vậy sao có thể giúp nơi đây quật khởi đến như vậy chứ.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ngăn không được nhìn hắn, hai người đều hé miệng cười.

Dường như đang nói đến Bạch Tiểu Thăng a.

Lời đồn chợ búa mơ hồ, khoa trương đến như vậy à.

Còn làm ra hẳn một phiên bản Thiên thần hạ phàm. . .

- Mọi người đừng không tin, ngẩn đầu ba thước có thần linh đó. Coi như không nói mê tín, người kia nhất định có thật, nếu không thì làm sao Quý Thị Trưởng mấy lần khảo sát đều đề danh khen ngợi quá đáng chứ.

Tài xế taxi thấy hai trong ba người mỉm cười, còn có Bạch Tiểu Thăng với vẻ mặt buồn cười, lập tức gấp giọng nói.

Không thể để cho khách hàng nghĩ hắn là đang bốc phét.

- Chúng tôi tin, người lợi hại như vậy, nhất định muốn đi địa phương càng lợi hại hơn để tỏa sáng. Chờ hắn trở về, có lẽ sẽ còn tạo phúc cho Trung Kinh của chúng ta đây.

Lâm Vi Vi mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, cười mỉm nói.

Lôi Nghênh vuốt vuốt cái mũi, mắt ngước nhìn trần xe

Bạch Tiểu Thăng rất là bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Cô gái, lời này của cô rất đúng !

Tài xế thấy có một cô gái xinh đẹp như vậy đồng ý với mình lập tức cũng cảm thấy hết sức cao hứng.

Chiếc xe chở mấy người Bạch Tiểu Thăng một đường lái vào trong huyện thành.

Không ngờ chỗ địa phương nhỏ bé này mà cũng khắp nơi xây đường, nhà lầu xây lên san sát, Bạch Tiểu Thăng cũng rất là cảm khái, nói không chừng hai năm sau mình trở về cũng sẽ bị lạc đường.

Năm đó Bạch Tiểu Thăng cũng tham gia buổi quy hoạch sơ kì của thị chính, hiểu rõ phương hướng phát triển của Trung Kinh, ở thời điểm này trong đầu cũng xuất hiện rất nhiều tin tức liên quan đến sự phát triển của Trung Kinh.

Bạch Tiểu Thăng biết rõ, huyện của bọn họ nằm ở vị trí vừa lúc xuôi gió xuôi nước trên phương hướng phát triển của Trung Kinh trong tương lai, tương lai tiềm lực thật không thể đo lường.

- Tiểu huynh đệ, các ngươi đều là người nơi này đúng không, tôi cũng thế.

Tài xế liếc mắt nhìn phản ứng của Bạch Tiểu Thăng thông qua gương chiếu, lập tức vui vẻ,

- Tôi thấy mấy người mang theo bao lớn bao nhỏ, hẳn là vừa từ bên ngoài mới trở về. Nhà chúng ta ở chỗ này đúng là thay đổi rất nhiều. Chỗ nào cũng đều là đang thi công, nhà lầu thay nhau xây dựng. Đúng rồi, mấy người muốn đi đến khu biệt thự kia, rất không tầm thường nha! Mấy người hẳn là muốn đi gặp người thân đúng không?

Vị tài xế này có vẻ hết sức hiếu kì.

Bỏ mặc vị đồng hương đang trò chuyện đến nghiện kia, Bạch Tiểu Thăng cũng cười cùng hắn qua loa phụ họa theo.

Thấy cũng sắp đến nhà mình, kết quả là không nghĩ tới đến một cái ngã tư gần nhà lại gặp phải cảnh kẹt xe.

Trước đường một mảng đen kịt tất cả đều là người và xe, dường như còn rất ồn ào.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng trở nên kỳ quái, nhịn không được ngồi thẳng người lên, nhìn về phía trước.

Phía trước nhà xảy ra điều gì đó, tất nhiên hắn sẽ phá lệ để bụng...

Khoảng cách từ nơi này đến nhà của hắn đã không còn xa nữa.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng tò mò nhìn qua.

- À, cái tiểu khu phía trước trong hai năm này vẫn một mực đang thi công, vẫn chưa thấy hoàn thành, có người nói là do chủ đầu tư thiếu tiền, không thể tiếp tục xây dựng.

Tên tài xế dường như nắm bắt rất rõ tình hình nơi này.

- Cho nên là chủ xí nghiệp và nhóm thi công đang náo loạn?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Không chỉ có chủ xí nghiệp, còn có cả cư dân xung quanh nữa.

Tài xế taxi trả lời.

Cư dân xung quanh có chuyện gì?

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng hết sức kỳ quái.

- Xí nghiệp kia là Khai Phát Thương, kỳ thực họ cũng không phải là dân bản địa mà là người từ nơi khác đến. Lúc đầu, họ cũng không phải làm địa ốc mà là làm hậu cần, đây không phải là do thiếu tiền a, ở trên đất công xây nên một cái nhà kho, gian lận vật liệu xây dựng, tới Trung Kinh thị khu, còn có lấy một ít ra ngoài bán. Cậu nói thế có trâu hay không trâu. Người ta chỉ cần đảm bảo công trình đúng tiến độ, thì chỗ vật liệu kia ngay cả chính phủ cũng không thể nói gì hơn. Thế nhưng mà, vấn đề lại xuất hiện.

Tài xế giảng giải một phen, lập tức cười lạnh,

- Người bên trong hạng mục muốn ra ngoài thì trên đường sẽ loạn ngay thôi, có thể một lát nữa còn đâm chết người đó.

- Có đôi khi, hơn nửa đêm, ở đây tổ chức thi công, còn là tháo dỡ hàng hóa, động tĩnh lớn như thế kia khiến cho rất nhiều người không thể ngủ yên được.

- Vậy tại sao các ngươi không có ai hỏi, không ai quản hay sao?

- Có người a, thế nhưng mà mọi người cũng nể tình, chỉ nói vài câu thôi.

- Một xí nghiệp lớn như vậy, mang đến cho chỗ chúng ta bao nhiêu là lợi ích, đắc tội không nổi nha.

- Nếu không phải sao đó lại thêm Lạn Vĩ Lâu, chủ xí nghiệp cũng tới náo loạn, cho nên liền thành cái cục diện mà mấy người thấy bây giờ.

Thế mà còn có loại tình huống này ?

Lâm Vi Vi nhịn không được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng là khẽ nhíu mày.

- Chỗ khu vực của người thân mấy người a, khu vực A Phong cảnh a, tốt thì tốt, đáng tiếc, lại xảy ra một khối sự tình thối nát như vậy. Bên hông khu biệt thự là đường ray tàu lửa rất ồn ào.

Tài xế taxi chỉ biết cảm khái,

- Nhưng có ai có biện pháp đâu, xí nghiệp địa ốc Khai Phát Thương lớn như vậy ai có thể làm gì được họ chứ.

Nghe tài xế kể ra sự việc như vậy, Bạch Tiểu Thăng lập tức chau mày lại.

Còn chưa có tới nhà, không biết trong nhà có bị ảnh hưởng gì không, nên cũng không nói gì.

Trong lúc ngồi trong xe trò chuyện, xe trên đường cũng bắt đầu di chuyển.

Tài xế taxi tranh thủ thời gian lên số muốn chạy, Bạch Tiểu Thăng nghe thấy âm thanh động cơ kì lạ ở phí sau.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng từ cửa sổ xe nhìn thấy, từ phía sau có một chiếc xe cứng rắn chen lên, còn là xe Hummer.

Ép chiếc taxi của bọn họ đến nỗi trầy xướt, tài xế Taxi rõ ràng giật mình.

Người lái xe hummer là một thanh niên trẻ tuổi, tầm khoảng hai mươi, cũng có vài phần đẹp trai, nhưng mà mặt mũi tràn đầy ngông cuồng, trong lúc vượt xe còn không quên hướng về chiếc xe taxi của mấy người Bạch Tiểu Thăng ném một cái lon nước rỗng, còn quát to một tiếng,

- Nhường đường một chút cho ta ! Ngu xuẩn !

Lon nước trực tiếp đập vào cửa kính bên phía ghế phụ, vừa vặn Lôi Nghênh nhìn qua, cái lon đập trúng cửa kính ngay trước mắt hắn.

Mí mắt của Lôi Nghênh không hề nháy, lạnh lùng đưa mắt nhìn đối phương.

Rõ ràng là đối phương cưỡng ép chen ngang, thế mà còn mắng chửi người khác.

Sau khi tài xế taxi sững sờ trong chốc lát thì nhỏ giọng nói

- Con rùa con !

Bạch Tiểu Thăng nhạy cảm phát giác được dị dạng, nếu như thường lệ, tài xế taxi nhận được khiêu khích lớn như thế, coi như không đạp ga phóng lên, đuổi kịp xe đối phương để mắng lại, thì cũng sẽ ở trong xe chửi ầm lên, hơn nữa ở đây mình đang chiếm lý.

Thế mà vị tài xế này chỉ ngồi ở trong xe, ở nơi mà người kia không nhìn được, không nghe được, vậy mà vẫn chỉ dám nhỏ giọng chửi người ta một chút, lộ ra như vậy biệt khuất.

Là bởi vì đối phương lái Hummer, kẻ có tiền, không thể trêu vào sao?

Lập tức, Bạch Tiểu Thăng phủ định ý nghĩ này của mình.

Theo trực giác thì có vẻ chuyện này không phải là như thế.

- Tài xế đại ca, anh biết người vừa rồi sao?

Lâm Vi Vi nhịn không được hỏi.

Taxi tài xế gắt một cái, hướng về phía trước bĩu môi,

- Cái tên kia là con của ông chủ công ty địa sản khai thác hạng mục ở đây, Lôi Minh Diệu ! Cả ngày ở chỗ này láy Hummer, xông ngang xông dọc !

- Súc sinh, không chọc nổi !

Nhắc đến người đó tài xế Taxi không kiềm được mắng thêm một câu.

Lại là cái công ty địa sản kia!

Bạch Tiểu Thăng cau mày càng chặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận