Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1363: Có dạng mặc cả như ngươi sao ! (2)

Lần tức giận này của hắn, kỳ thực cũng giống như Lôi Minh Diệu vậy, đều là đến từ thái độ của Bạch Tiểu Thăng.

Cái người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này miệng lưỡi ý tứ rất cứng rắn, Lôi Đại Phong muốn tranh thủ đến cho mình càng nhiều lợi ích hơn, nhưng hoàn toàn bị đối phương từ chối, mặt mũi cũng mất.

Lôi Đại Phong không có khả năng trong lúc đàm luận công chuyện, liền trở mặt với Bạch Tiểu Thăng.

Hiện tại, một ngụm tức tối này không có chỗ xả, chỗ này lại không có những người khác, vậy cũng chỉ có thể xả lên người đứa con trai của mình thôi.

Nhìn thấy Lôi Đại Phong bão nổi như thế, hỏa khí trong lòng của Lôi Minh Diệu trong nháy mắt tiêu tan không còn, ngược lại ngoan ngoãn châm trà cho ba người Bạch Tiểu Thăng.

Lúc Bạch Tiểu Thăng tiếp nhận ly trà, trên mặt còn nở nụ cười lễ phép cùng hắn nói lời cám ơn.

Ngược lại, Lôi Minh Diệu châm trà xong, lại chuyển ghế ngồi, nhìn thấy người ta trà cũng đã uống, ngồi cũng đã yên vị, nhưng không có ghế cho chính mình, lập tức đi tới đứng bên cạnh cha mình, sắc mặt trầm xuống.

- Được rồi, Tiểu Lôi tổng không cần chờ đợi ở chỗ này đâu. Ngươi ra ngoài đi, nếu như có việc, chúng ta sẽ gọi ngài.

Bạch Tiểu Thăng tùy ý nói.

Mặt mũi Lôi Minh Diệu như màu gan heo, sắp bị tức đến điên lên.

Thật sự coi ta như là người hầu sao?

Vương bát đản, ngươi và ta có thâm thù đại hận gì sao?

Ta chỉ ném một cái lon nước đi, các ngươi còn thôi hay không !

Lôi Minh Diệu quả thật tức giận muốn điên rồi.

- Ra ngoài chờ đi.

Lôi Đại Phong vung tay lên, xua đuổi con trai.

Lôi Minh Diệu thở mạnh, trút ra một thanh trọc khí, không nói một tiếng nào, quay người đi ra ngoài.

Đi chậm, hắn sợ bản thân mình sẽ bạo phát ngay tại chỗ.

Ra khỏi cửa, cái người phụ trách họ Lưu kia từ xa chạy chậm tới, mặt mũi tràn đầy nụ cười hỏi Lôi Minh Diệu có hài lòng với hành động đạp xe của mình không.

- Ta hài lòng cái con mẹ ngươi a.

Lôi Minh Diệu há miệng liền mắng to, đem người phụ trách họ Lưu mắng cho giống như máu chó xối đầy đầu, trợn trừng hai mắt.

Sau đó, ánh mắt của Lôi Minh Diệu trở nên ác liệt nhìn lại "Phòng Thiết Bì" một chút, sau đó xoay người rời đi.

- Lôi thiếu, đó là ngài để cho tôi đập mà, tôi chỉ chấp hành chỉ thị của ngài a Lôi thiếu.

Người phụ trách họ Lưu nhanh chóng đuổi theo hô to.

. . .

Tình cảnh này ở bên ngoài chỉ là cái khúc nhạc dạo ngắn.

- Lâm Thăng tiên sinh, bây giờ ngài đã hài lòng chưa.

Lôi Minh Diệu vừa đi, Lôi Đại Phong liếc mắt nhìn cánh cửa đóng lại, hai tay gấp lại đồng thời giơ tay lên chống cằm, nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhàn nhạt nói.

Ba người Bạch Tiểu Thăng vẫn đang dùng cái tên giả như lúc trước.

Bạch Tiểu Thăng gọi "Lâm Thăng", Lâm Vi Vi gọi "Bạch Oánh" còn Lôi Nghênh gọi là "Phương Thành" .

- Hài lòng chuyện gì a?

Nghe câu hỏi này của Lôi Đại Phong, Bạch Tiểu Thăng liền hướng về phía Lôi Đại Phong cười cười hỏi lại.

- Nếu như ngài đã nói như vậy, quả thực là vô vị a.

Lôi Đại Phong chân thành nói.

- Tôi cũng không phải người ngu ngốc, con trai của tôi lái xe đắc tội các vị, tôi là người làm cha thay hắn nhận phạt. Cũng đã để cho hắn bưng trà rót nước, cũng chính là cái ý tứ này. Hiện tại, chúng ta nên chuyên tâm đàm luận sinh ý, được chứ?

Thân ở trong chỗ làm việc lăn lộn nhiều năm như vậy, nếu như một vài chi tiết như thế cũng nhìn không ra, vậy thì Lôi Đại Phong hắn quả thật là sống trên thân chó rồi.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, trong ánh mắt của hai người cũng lộ ra ý cười, đối với điểm cừu hận này của Lôi Minh Diệu xem như rõ ràng.

Tiếp theo, nên tính toán cái hạng mục này sẽ mang lại những vấn đề phiền toái nào cho người nhà họ Bạch, mang đến rắc rối cho những người xung quanh.

Bạch Tiểu Thăng muốn nhận cái hạng mục này, dùng cái này để giải quyết vấn đề. Kỳ thực hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không thể lý giải được vì sao hắn lại muốn làm như thế.

Chỉ có điều, không quan hệ gì cả, dù sao bọn họ vẫn hoàn toàn ủng hộ bất kỳ quyết định gì của Bạch Tiểu Thăng như trước đây.

- Thân phận và năng lực của tôi, tin tưởng rằng Lôi tiên sinh đã xác nhận qua, nếu như không phải vậy thì cũng sẽ không có 'Thành ý' cùng tôi đàm luận như thế.

Bạch Tiểu Thăng đan xen mười ngón tay lại với nhau đặt ở trên mặt bàn, nhìn Lôi Đại Phong cười nói.

- Sau đó tôi cũng có một sự hiểu biết thấu đáo, và tôi cũng rất chân thành đến đây để đàm luận. Chỉ nhìn phía bên này của ngài có đủ suy nghĩ hay không.

Bạch Tiểu Thăng lời nói có mục đích.

- Làm sao mới tính là có đủ ý tứ?

Lôi Đại Phong hỏi lại.

- Tỷ như cái bảng giá mà ngài mới yêu cầu vừa rồi kia, vậy thì rất không đủ.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Rao giá trên trời, trả tiền ngay tại chỗ, chúng ta đây không phải là đang đàm luận sao?

Lôi Đại Phong cười ha ha.

- Tốt, vậy bây giờ chúng ta liền theo dòng suy nghĩ 'Rao giá trên trời, trả tiền ngay tại chỗ' này của ngài tiếp tục đàm luận.

- Theo như Lôi tiên sinh đã nói, cái hạng mục này, bao gồm Vật liệu xây dựng, thì tổng cộng là bảy trăm triệu. Nhưng mà tôi cảm thấy, những thứ này ở trong hoàn cảnh thị trường bây giờ, chỉ có thể đạt giá trị năm trăm triệu mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn nói.

Lời nói của Bạch Tiểu Thăng khiến cho hai mắt của Lôi Đại Phong trừng lớn như hạt châu, tựa hồ như thấy cái gì đó không thể tưởng tượng được.

- Cái gì.

Lôi Đại Phong kêu to.

- Năm trăm triệu. Lâm Thăng tiên sinh, ngài có biết rõ rằng tôi đã đầu tư bao nhiêu chi phí quảng cáo vào trong cái hạng mục này hay không, đầu tư vào trong không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, năm trăm triệu thì tôi quả thật là thua lỗ thảm.

Trực tiếp chặt xuống hai trăm triệu, chuyện này khiến cho Lôi Đại Phong không chỗ nào có thể tiếp thụ được.

Nói đùa gì thế, cái giá cả này so với cái hạn mức cuối cùng mà Lôi Đại Phong có thể chấp nhận được còn thấp hơn, tính cả nguồn tài chính bên trong và ngoài đã đầu nhập, hắn căn bản là đang trong trạng thái lỗ vốn, này chỗ nào là đàm luận đây.

Bảy trăm triệu, nhưng thật ra bên trong chỉ chừa ra một phần lợi ích nhỏ mấy chục triệu, cũng là cho khoảng trống để cho Bạch Tiểu Thăng trả giá, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng lại chặt một phát tới tận rễ, hắn hiển nhiên không thể nào tiếp nhận được.

- Không được, tuyệt đối không được.

Lôi Đại Phong trực tiếp lắc đầu, thái độ vô cùng kiên quyết.

- Cái hạng mục này cho đến mức bây giờ, Lôi tiên sinh sẽ không cho rằng còn có thể huề vốn, thậm chí là kiếm lời bên trong, dù là một ít đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng không vội cùng hắn nói chuyện, chờ cho khí thế của hắn chậm rãi hạ xuống, sau đó cười nhạt nói.

Lôi Đại Phong muốn nói, Bạch Tiểu Thăng lại không cho hắn cơ hội.

- Nếu như Lôi tiên sinh ngài không nhận rõ tình thế hiện tại, cũng không quan hệ gì, tôi có thể phân tích cho ngài một chút.

Lôi Đại Phong nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng, không biết rõ hắn muốn phân tích cái gì.

- Hiện tại, Trung Kinh đang xây dựng thì có mười bốn hạng mục bất động sản nhà ở. Trong đó, có sáu hạng mục ở trong khu vực nội thành, nơi đó có vị trí tốt, giá cả tuy rằng cao, nhưng mà so sánh với bên này, bảo đảm giá trị tiền đầu tư vào sẽ càng lớn hơn, cho nên sức cạnh tranh cũng càng lớn. . .

Hai mắt Lôi Đại Phong nhắm lại.

- Trong đó có bốn hạng mục, được xây dựng chung quanh ở khu đường sắt cao tốc mới, dựa vào giao thông, Lôi tiên sinh sẽ không cho là ngài có thể cùng bọn họ so sánh đi.

Đôi mắt của Lôi Đại Phong co rụt lại.

- Còn có hai hạng mục, chung quanh ở khu vực đó của bọn họ còn có trường học, bệnh viện, lúc ấy khả năng không bằng nơi này của ngài, nhưng mà hiện tại cũng xem như là một miếng bánh thơm ngon.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, bấm đầu ngón tay tính toán cho Lôi Đại Phong.

Lôi Đại Phong thu liễm thần sắc, nhưng mà hầu kết khẽ nhấp nhô nuốt một ngụm nước miếng.

Móa nó, Phong Hòa cũng làm bất động sản, thậm chí có tới hai hạng mục, trình độ khống chế đối với nhu cầu của thị trường cũng là vô cùng thành thạo.

Trong lòng hắn lúc này tựa như có muôn vàn cơn sóng dữ.

Lôi Đại Phong bỗng nhiên có loại cảm giác không ổn chút nào, thật sự cho rằng Bạch Tiểu Thăng đại biểu Phong Hòa, đem tất cả tin tức đều khống chế không lo lắng gì.

- Mười bốn hạng mục, ngoại trừ nơi này của ngài, chỉ còn lại một cái cuối cùng.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nhìn phía hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh một chút.

- Các ngươi đoán như thế nào?

- Vị trí của bọn họ không tốt, nhưng mà giá cả tiện nghi, giá thấp để tồn kho, mua nhà còn có chỗ đậu xe, những hạng mục như thế này trong thời đại này cũng không nhiều lắm, rất có sức cạnh tranh a.

Sâu trong ánh mắt của Lôi Đại Phong lập tức sinh ra chút khổ sở.

Không sai, trong mười bốn hạng mục bất động sản đó, thì nơi này của hắn xếp hàng chót bét.

- Lại thêm, trước đây không lâu thành phố Trung Kinh cũng đã ban hành sắc lệnh hạn chế mua bán mới.

Bạch Tiểu Thăng cười lắc lắc đầu.

Tựa hồ như cái hạng mục này không cứu nổi.

- Ngài đã nói rằng mình đầu từ chi phí quảng cáo rất nhiều, nhân lực vật lực cũng nhiều, nhưng mà danh tiếng của ngài rất xấu, bên ngoài còn nói các ngài là Lạn Vĩ lâu, chúng ta nhận thấy chẳng những còn phải tiếp tục tuyên truyền, mà còn phải tẩy trắng nữa a. Loại cục diện rối rắm này, ngài không cảm thấy chút ngại ngùng nào khi muốn bảy trăm triệu?

- Mặt khác, ngài cũng đừng quên, Lôi tiên sinh, mắt xích tài chính trong khối cơ nghiệp Đại Phong này của ngài, nhiều lắm chỉ chống đỡ trong vòng bốn tháng. Tôi tính qua, nếu như ngài vận khí tốt, có thể gom góp càng nhiều tiền hơn, thậm chí là những tư sản có thể bán thành tiền, ngài nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được nửa năm.

- Chuyện này, phía các ngài có muốn tiếp tục đánh cược xuống dưới hay không, nếu như đánh cược tình huống đảo ngược, hay là, mất hết gia sản trong sự mất mát, chờ đợi phía sau là đào vong hoặc là nhảy lầu.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười như ác ma.

Bạn cần đăng nhập để bình luận