Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1368: Sẽ không trùng hợp như vậy chứ! (2)

Đám người cười ha ha, bầu không khí hòa hợp ấm áp.

Sau năm phút.

Ở trong một căn phòng ăn nhỏ của Tòa thị chính, Bạch Tiểu Thăng, Quý Minh Dương, Trương Manh, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi quanh một cái bàn tròn.

Án theo lời nói của Quý Minh Dương, trong phòng này hiện tại không có thân phận chức vụ gì cả, hiện diện ở đây là những người bạn lâu năm không phân biệt tuổi tác mà thôi.

Làm một vị thị trưởng thành phố lại rộng rãi như thế, cũng là đặc điểm mà Bạch Tiểu Thăng rất thưởng thức.

Đầu bếp mang thức ăn lên, nhìn thấy những người thanh niên trẻ tuổi này thế mà chính là khách mời của Quý Thị Trưởng, cũng giật mình không nhỏ, càng nhìn thấy một người thanh niên ở bên trong, nói chuyện vô cùng thân mật với Quý Thị Trưởng, giống như là hai người bằng hữu nói chuyện với nhau, càng thêm giật nảy cả mình, khó tránh khỏi liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng nhiều hơn một chút.

Thức ăn đã sớm chuẩn bị xong, rất nhanh liền dọn lên bàn ăn, có thể nói là phong phú vô cùng.

Mặt khác, còn có một bình bạch tửu thấp độ thơm ngon.

Quý Minh Dương rất cao hứng, la hét muốn uống, Trương Manh liền tự mình rót rượu cho mọi người, đích thân hắn khống chế lượng rượu, mới còn có thể khiến cho Quý Thị Trưởng nắm giữ chừng mực, nếu không thật sợ Quý Thị Trưởng khi vui vẻ liền uống nhiều.

Hiện tại cũng đúng giờ cơm, thậm chí đã trôi qua được một chút.

Quý Minh Dương mời mọi người bắt đầu ăn cơm, đám người ngay lập tức cắn ăn từng miếng lớn, uống rượu đế, ăn đến thoải mái, dễ chịu.

Chờ rượu qua được ba tuần trà, đồ ăn qua ngũ vị, đặt đũa xuống, Bạch Tiểu Thăng thuận miệng hỏi, năm đó Tòa thị chính quy hoạch "Khu thành thị đặc sắc" về sau bên trong xảy ra một cái vấn đề nhỏ, Quý Minh Dương cũng rốt cục kìm nén không được, bắt đầu cười nói thao thao bất tuyệt, giải thích tất cả.

Hai năm này, nhờ vào lúc đầu quy hoạch rõ ràng, chiến lược chuẩn xác, thành phố Trung Kinh phát triển quả thực có thể dùng hai chữ "Bay cao" để hình dung, thậm chí trở thành khu đô thị kiểu mẫu của tỉnh An Giang.

Từ sau cái tên này bắt đầu được lấy, vậy thì không riêng gì thành phố Trung Kinh nỗ lực tự thân phát triển, mà còn được tỉnh An Giang dùng tư nguyên đến trọng điểm giúp đỡ.

Dĩ vãng, cần đến năm năm hay tám năm mới có thể chứng thực tài nguyên có dùng đúng chỗ hay không, nhưng thành phố Trung Kinh chỉ cần một năm rưỡi, thậm chí là ngắn hơn.

Hiện tại cấp độ của thành phố Trung Kinh chân chính trở thành "Một ngày biến đổi bộ dạng, một năm thay mới nhan sắc".

Ngay cả các tỉnh bên ngoài đều liên tiếp phái đoàn đến khảo sát, thậm chí, mấy tỉnh kề cận đều dự định học hỏi kinh nghiệm bắt chước theo.

Bạch Tiểu Thăng cũng nghe đến cao hứng, dù sao đây cũng là quê hương của hắn, lúc trước cũng là hắn hiến kế.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ cũng cao hứng theo, đồng thời cũng cảm thấy phấn chấn đối với sự phát triển của thành phố Trung Kinh ngày hôm nay.

Có điều, thời điểm Trương Manh đang mỉm cười lại tựa hồ nhớ tới cái tâm sự gì, lông mày hơi nhíu một chút, nhưng lập tức lại lặng yên tán đi, không để lại chút dấu vết gì.

Bạch Tiểu Thăng ba người đều nghiêm túc nghe Quý Minh Dương nói chuyện, tự nhiên cũng không có chú ý tới.

- Cậu nhìn tôi đi, nhấc lên những vấn đề này liền ngăn miệng không được. Ngược lại quên hỏi, Tiểu Thăng cậu ở trong hai năm này như thế nào. Tôi có thể nhìn thấy từ trên người cậu có khí chất nổi trội siêu quần, cái khí chất kia là người bình thường thì không nào có được, trong thành phố Trung Kinh của chúng ta, sợ rằng ngay cả Mưu Ngọc Thiên của nhà họ Mưu cũng không đạt được trình độ như cậu đâu.

Thị Trưởng Quý Minh Dương nói một hơi hơn ba mươi phút, có chút khát nước, thấy Bạch Tiểu Thăng mỉm cười lắng nghe, cũng giống như đang nghĩ đến cái gì, lập tức cười nói.

Từng có lúc là nhân vật truyền kỳ tiếng tăm lẫy lừng trong giới kinh doanh của thành phố Trung Kinh - Mưu Ngọc Thiên, lúc này ở trước mặt của Bạch Tiểu Thăng, quả thật đã không còn là gì.

- Tôi cũng không dối gạt ngài, muốn nói thành tích hai năm này của tôi, tính ra cũng vẫn có một ít.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, mượn hơi men chếnh choáng cũng không khiêm tốn.

Lời này của Bạch Tiểu Thăng chợt nghe thì tựa hồ như không có khiêm tốn, nhưng mà hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở trong cuộc lại biết rõ, cái câu "Có một ít", ba chữ này nếu như để cho những người kia của tổng bộ khu Đại Trung Hoa nghe được, nhất định sẽ hôn mê một đám.

Bạch Tiểu Thăng trong hai năm qua, thế như thiểm điện một đường đi lên cho đến địa vị ngày hôm nay, mỗi một bước cũng có thể nói là kéo theo vô số ánh mắt và vô số rung động.

Chỉ có điều, những chiến tích huy hoàng đó của Bạch Tiểu Thăng đều được những kênh truyền thông lớn giấu nhẹm đi, người ngoài không biết rõ bên trong.

- Mau nói tôi nghe một chút.

Quý Minh Dương lập tức hứng thú nói.

Bạch Tiểu Thăng vừa há mồm muốn nói thì một hồi chuông điện thoại di động vang lên, mọi người nhịn không được nhìn qua.

Trương Manh móc điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn, lập tức xin lỗi mọi người một tiếng.

- Tôi ra ngoài tiếp điện thoại, các vị cứ tiếp tục trò chuyện.

Trương Manh ngẩng đầu lên cười nói với Quý Minh Dương và Bạch Tiểu Thăng một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi Trương Manh ra ngoài, dưới sự thúc giục mạnh mẽ của Quý Minh Dương, Bạch Tiểu Thăng liền khiêm tốn giải thích những kinh lịch của mình.

Riêng chỉ là cái xưng hô "Sự vụ quan kiểu mới" thôi, Quý Minh Dương đã rất hiếu kỳ, Bạch Tiểu Thăng liền tự nhiên muốn giải thích vài câu, càng đừng đề cập đến sự tình của vị trí Đại sự vụ quan và Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa.

Bạch Tiểu Thăng dùng hết khả năng đem những chiến tích huy hoàng kia bình thường hóa, nhưng nói chưa được vài phút, cánh cửa gian phòng kia vang lên, Trương Manh đã trở về.

Trương Manh trở lại, trên mặt nhiều hơn một phần ngưng trọng, tựa hồ là có việc xảy ra.

Vừa lúc Bạch Tiểu Thăng nhìn qua, lập tức khẽ giật mình, hắn tự nhiên nhìn ra phần tâm tình không thể che giấu của Trương Manh.

Đây là, xảy ra chuyện gì rồi?!

Bạch Tiểu Thăng ngừng giải thích.

Quý Minh Dương cũng cảm giác được có gì đó không thích hợp, xoay đầu nhìn qua.

- Quý Thị Trưởng....

Có mấy người Bạch Tiểu Thăng ở đây, tựa hồ như Trương Manh có chút muốn nói lại thôi.

- Làm sao?

Quý Minh Dương trầm ngâm hỏi.

- Vừa lấy được tin tức, tình huống có chút biến hóa, chúng ta sớm định ra cuối tháng này sẽ tổ chức Hội nghị thu hút đầu tư, sáu công ty xí nghiệp trọng điểm đã tuyên bố không thể trình diện, chúng ta mới mời tất cả là mười nhà đầu tư, hiện nay một hơi hơn phân nửa đều thông báo không tới được.

Trương Manh suy nghĩ một lát, cảm thấy khả năng mấy người Bạch Tiểu Thăng cũng không tính là người ngoài, sự tình này cũng không có bí mật như vậy, nên tiếp tục nói.

Trương Manh nói xong, lông mày liền ngăn không được mà nhíu chặt lại.

Vừa rồi, thời điểm Quý Thị Trưởng nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng dính đến điểm ấy, hắn liền nhíu nhíu mày. Trước đây, mấy công ty xí nghiệp kia biểu thị là tạm thời khả năng có vấn đề, nhưng cũng đã nói rõ sẽ dùng hết sức nếu có khả năng tham gia, lại không nghĩ tới, lập tức tất cả đều không tới!

Lại là tập thể gửi tới tin tức cùng một lúc!

Tình huống đột nhiên phát sinh này khiến cho hắn cũng giật nảy cả mình.

Bạch Tiểu Thăng nghe được tin tức này, trên mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lẽ ra, thành phố Trung Kinh đang phát triển tốt như vậy, chính phủ cũng gấp rút tổ chức đại hội thu hút đầu tư thì đáng lẽ ra những công ty xí nghiệp đó phải rất tình nguyện đến mới đúng!

Nhiều công ty xí nghiệp không đến như vậy, nguyên nhân là gì đây?

- Sáu chủ công ty xí nghiệp đều không tới được? Nếu như là một hai công ty, thì cũng không thành vấn đề, tại sao lại nhiều công ty như vậy ! Lần này, chúng ta mời rất nhiều công ty xí nghiệp xung quanh, trước đây đáp ứng rất tốt, vì sao lại tập thể đổi ý như vậy.

Ngay cả Quý Minh Dương cũng có chút không thể tin, hít vào một hơi nói.

- Tôi đã bố trí người liên hệ với bọn họ hỏi thăm nguyên nhân, chắc sẽ sớm có kết quả. Lúc này, liền phải mời một vài công ty xí nghiệp quy mô nhỏ hơn một chút, cũng đã có ba công ty không thể có mặt, vô pháp bù đắp số lượng mười công ty xí nghiệp quy mô lớn.

Trên mặt của Trương Manh hiện lên vẻ đắng chát.

Đại hội sắp được tổ chức, giờ lại lòi ra thông tin này, đây chính là phiền phức ngập trời.

Quý Minh Dương trầm ngâm không nói, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng ngăn không được cảm thấy vấn đề nghiệm trọng.

- Ngài đừng nóng vội, tôi đã phái nhân viên bên ngoài nắm chặt tin tức, chú ý hỏi thăm, lập tức sẽ biết được nguyên nhân.

Trương Manh nói chuyện hơi dừng lại một tí, rồi nói.

- Kỳ thực, còn có một việc.

Còn có chuyện gì?

Mấy người Bạch Tiểu Thăng và Quý Minh Dương nhìn về phía Trương Manh.

Trên mặt của Trương Manh không có chút vui mừng nào, chính là có việc, cũng tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Cổ ngữ nói, đã nghèo còn gặp cái eo. Chẳng lẽ nói, một đống phiền phức cùng nhau ập tới, hay là tại mấy người Bạch Tiểu Thăng đến nhà bái phỏng ngay ngày đẹp ?

- Các công ty doanh nghiệp chủ chốt chuyển đi, nguyên bản cân nhắc một chỗ thích hợp để tổ chức nhất chính là một khu đất trống của một hạng mục dở dang, cũng đã muốn đàm phán hợp tác với nhà đầu tư dự án đó. Nhưng mà mới vừa rồi, có tin tức truyền đến, cái hạng mục ở khu đất trống kia đã bị người khác thu mua. Tòa Thị Chính muốn hợp tác với đối phương sợ rằng sẽ gặp phải khó khăn trắc trở khác. Người mới mua tựa hồ như rất coi trọng mảnh đất trống kia, nghe nói, trong vòng ba ngày đã đặt tiền cọc thành giao.

Trương Manh đã mở miệng tiếp tục nói.

Quý Minh Dương nghe được rất kinh ngạc.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe đến đó, lại nhịn không được liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ bất khả tư nghị.

Sẽ không trùng hợp như vậy đi. . .

Trương Manh nói xong, điện thoại di động của hắn liên tiếp chấn động, có tin tức truyền đến, cũng không chỉ một tin tức.

- Trước đây không có chú ý, những công ty doanh nghiệp mà chúng ta mời thế mà hơn phân nửa đều trực thuộc tập đoàn Chấn Bắc, hoặc là công ty mà bọn họ đầu tư. Hiện tại, tất cả các bên đều đã phản hồi tin tức, nói những công ty xí nghiệp này đang trong thời gian sát nhập, thôn tính, chỉnh đốn và cải cách, cho nên cũng không thể có mặt.

Trương Manh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra xem xét tin tức, xem xong, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Quý Minh Dương, kinh ngạc nói.

Trương Manh dứt lời, Quý Minh Dương cũng giật mình.

Những công ty xí nghiệp đó cũng không phải một tỉnh, mà đều là trời nam biển bắc.

Quý Minh Dương giật mình, Bạch Tiểu Thăng ngồi ở bên cạnh hắn cũng giật mình.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh càng là vẻ mặt kinh dị, lại nhìn nhau lần nữa.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận