Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1369: Nguyện vì Trung Kinh thêm viên gạch (1)

Nghe Trương Manh nói xong, lông mày của Quý Minh Dương nhăn lại thật chặt.

Hai năm này Trung Kinh phát triển thuận buồm xuôi gió, chưa từng xuất hiện qua phiền phức lớn như thế!

Mấu chốt là lần này một vài xí nghiệp được đưa ra lời mời trước đây đều đã đáp ứng rồi, thậm chí còn tích cực bàn bạc, việc công khai trong thành phố cũng đã được diễn ra. Đầu tư vào là một chuyện, nhưng ảnh hưởng này cũng quá to lớn!

Trước đây Quý Minh Dương hùng tâm bừng bừng, dự định sẽ đưa hội nghị xúc tiến đầu tư này ra giới thiệu, để cho những thành tựu cải cách ở Trung Kinh đó đến được với mọi người!

Thậm chí, bên Trung Kinh còn mời nhiều anh em thị khu và các thành phố thân thiện khác cùng tham gia, muốn mượn cơ hội này để cho hình tượng của Trung Kinh càng lên cao hơn nữa.

Các lãnh đạo trong tỉnh cũng biểu thị muốn tới xem.

Nhưng thật không nghĩ đến ngay khi vừa muốn bắt đầu, mười công ty lớn trọng yếu kia vậy mà có tới sáu nhà vắng mặt, đây quả thực là khó mà tin nổi!

Còn có một điều chính là, cái mảnh đất Lạn Vĩ Lâu kia cũng có vấn đề rất lớn!

Trung Kinh phát triển cấp tốc, nội thành được quy hoạch lại một lần nữa, di dời bệnh viện, trường học và xí nghiệp là ba bước quan trọng.

Bệnh viện cùng trường học đã hoàn thành việc di dời, tiếp theo việc di dời xí nghiệp ra bên ngoài mới là bước đi quan trọng nhất.

Đó không phải là một cái xí nghiệp ô nhiễm mà là một cái xí nghiệp công nghệ cao, cũng là vì muốn thúc đẩy một bên phát triển, thậm chí còn là một trạm quan trọng để mở rộng khu thương vụ mới nổi này.

Vốn đã làm khảo sát các khu vực thật tốt, cái chỗ Lạn Vĩ Lâu kia là địa điểm thích hợp nhất.

Họ muốn ở trong thành phố đáp cầu dắt mối, muốn làm một tình huống đôi bên cùng có lợi.

Nhưng mà làm sao chuyện này lại có vấn đề chứ?

Có thể là ai đó đã sớm biết được, trước tiên nắm lấy dự án cùng mảnh đất này?

Một khi đối phương lên giá, đó chính là một hồi tai nạn!

Đến cùng là ai lại có ánh mắt nhạy cảm cùng với sự quyết đoán dũng mãnh như thế, lại trong vòng ba ngày nắm lấy cái hạng mục đang còn dang dở kia!

Ngay khi hai vấn đề này vừa mới đặt ra, Quý Minh Dương cảm thấy rất lo lắng.

Chỉ một ngày, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà Trung Kinh lại đối mặt với vấn đề nghiêm trọng như thế!

Quý Minh Dương nhịn không được thở dài một hơi.

- Đúng rồi, Tiểu Thăng!

Trương Manh báo cáo xong với Quý Minh Dương, lại giống như là bừng tỉnh, vội vàng quay sang Bạch Tiểu Thăng vội vàng hỏi.

- Vậy mà tôi lại quên cậu ở trong tập đoàn Chấn Bắc! Mấy cái xí nghiệp không tới được kia, nếu không phải là do tập đoàn các cậu nắm giữ thì cũng là do tập đoàn các cậu đầu tư vào! Tập đoàn các cậu gần đây có động tác gì để có thể ảnh hưởng lớn như vậy không?

Lời nói này của Trương Manh cũng làm cho Quý Minh Dương nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Chuyện cần làm trước mắt là không được hốt hoảng, tìm mọi cách điều tra tình huống trước đã.

Hốt thuốc đúng bệnh, đó mới là cách thức giải quyết tốt nhất.

Dưới cái nhìn soi mói của Trương Manh và Quý Minh Dương, Bạch Tiểu Thăng, thậm chí cả Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều lộ ra vẻ mặt cổ quái không nói rõ ràng.

Giống như là bọn họ cũng không biết nói như thế nào, bắt đầu từ đâu nữa.

- Nếu như trong này dính đến bí mật buôn bán thì Tiểu Thăng cậu cũng không cần nói.

Quý Minh Dương thấy Bạch Tiểu Thăng khó nói chắc là vì giữ bí mật chế độ của công ty, nên lúc này mới mở miệng, nhưng ngay lập tức nói thêm.

- Không được, tôi chỉ có thể nhờ Tống Giai đại sư tìm kiếm trợ giúp một chút, để cho ông ấy đi tìm Hạ Hầu Khải hỏi mới được.

- Nhưng mà bây giờ Hạ Hầu Khải tiên sinh không còn là tổng giám đốc chấp hành của khu Đại trung hoa nữa, như vậy hình như là có chút làm khó rồi.

Quý Minh Dương trầm giọng nói.

Quý Minh Dương không phải là một người thích ép buộc người khác.

Chỉ có thể nói rằng, tất cả vì sự phát triển của Trung Kinh, hắn hầu như sẽ không thèm để tâm đến mọi thứ.

Trương Manh biết rõ tính tình của Quý Minh Dương, biết rõ tuy bề ngoài Quý thị trưởng yên ắng, nhưng khẳng định trong lòng đang rất gấp. Bây giờ mình lại ở ngay trước mặt ngài ấy, tất nhiên là không thể nào nói cái gì với Bạch Tiểu Thăng được, chỉ đành dùng ánh mắt tha thiết nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong đôi mắt thậm chí có cả ý thỉnh cầu, hy vọng rằng hắn có thể nói ra chút nội tình để giúp cho Quý thị trưởng.

Thực ra thì Bạch Tiểu Thăng cũng đang sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.

Sự “rung động” mà hai chuyện này mang lại cũng thật sự rất lớn đối với hắn, hắn cũng muốn nói như thế nào đó cho thật tốt.

Mặc dù trước khi đến đây Bạch Tiểu Thăng đã nghĩ nói chuyện phiếm vài câu về cái hạng mục kia với Quý Minh Dương, nhưng không nghĩ tới là hai chuyện này đồng thời xảy ra, lại còn có quan hệ với bản thân mình.

Đến mức Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, chờ đợi hắn trả lời.

Dù sao những sự thật này lại trùng hợp đến không thể tưởng tượng nổi, bọn hắn đều cảm thấy… buồn cười.

Bởi vì tất cả các vấn đề, cho dù những công ty được mời tạm thời vắng mặt do cải cách, hoặc các dự án mà công ty thu mua lại, đó đều là do một tay Bạch Tiểu Thăng gây ra.

Chính hắn mới là “thủ phạm phía sau màn thật sự”.

Trong lúc chờ Bạch Tiểu Thăng mở miệng thì trong lòng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng rất bội phục Bạch Tiểu Thăng.

Tầm nhìn của hắn thật sự là quá ác độc, một hơi liền thu mua cái hạng mục kia, thật không nghĩ tới giá trị tiềm ẩn của dự án đó lại lớn tới vậy.

Lại càng không nghĩ tới vận khí của Bạch Tiểu Thăng lớn như thế, mới chỉ đầu tư một chút mà đã nhìn thấy hồi báo nhanh như vậy!

Chuyện này mà để cho cha con Lôi Đại Phong biết, chắc chắn sẽ bị tức tới hộc máu mất.

Giống như là bọn hắn đem núi vàng núi bạc chắp tay bán giá thấp cho người khác!

Trước mắt, tuy rằng Tuyết Liên Vạn Hòa và Tôn Bạch Trí Thắng được xưng là có tư sản gần trăm tỷ, dự án đại phong cùng với cái mảnh đất kia mới chỉ khoảng 450 triệu, cùng đem hai thứ so sánh với nhau thì đây cũng không tính là làm ăn lớn gì.

Nhưng mà nhìn sâu xa hơn thì trong này lại có các khái niệm khác nữa.

Đầu tiên là tư sản cố định của công ty, giá trị tư sản vô hình không thể ngang ngửa với tiền tài thực tế, đối với xí nghiệp mà nói thì tiền vốn lưu động trong công ty còn lâu mới có được một con số khoa trương như vậy.

Tiếp theo, cái gọi là “xí nghiệp trăm tỷ” cũng chỉ là vì tạo thế cho hai cái công ty kia lên sàn mà thôi, gần được trăm tỷ chứ chưa tới trăm tỷ.

Những con cá sấu lớn chân chính trong làng bất động sản trong nước, khoản thu hàng năm của các hạng mục đó có thể đạt được tới mấy trăm tỷ!

Cùng so sánh với nhóm đó thì Tuyết Liên Vạn Hòa và Tôn Bạch Trí Thắng chỉ là đứa con nít.

Càng đừng nói tới các ngành nghề khác như khai thác mỏ, bảo hiểm, các đại gia thực sự nhiều vô số.

Những gì mà lần này Bạch Tiểu Thăng kiếm được, đối với Tuyết Liên Vạn Hòa và Tôn Bạch Trí Thắng mà nói cũng là một khoản làm ăn lớn.

Hai người chỉ mới nghĩ tới thôi nhưng tâm lý đã rất hưng phấn rồi.

Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Bạch Tiểu Thăng cười nói với Quý Minh Dương.

- Trước tiên tôi nói một chút tới cái mảnh đất làm cho ngài khổ sở kia đi. Thư kí Trương nói, là cái hạng mục dang dở của Đại phong kia đi.

Lạn Vĩ lâu, là chỉ hạng mục địa sản đình công chừng một năm trở lên. Cái đại phong cơ nghiệp kia, có đình công thì cũng dài nhất là mấy tháng. Nói Lạn Vĩ lâu thực ra không thích hợp lắm, nhưng mà đều không quản nổi người ngoài gọi nó như thế.

Trước mặt Quý Thị Bạch Tiểu Thăng không thể không chuyên nghiệp như thế, nên đành gọi nó là “Nửa Lạn Vĩ Lâu”.

- Đúng, chính là cái hạng mục đó.

Quý Minh Dương tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng, không biết vì sao mà Bạch Tiểu Thăng lại nói cái này đầu tiên.

Trương Manh cũng giống như vậy, cũng có chút kinh ngạc.

Bạch Tiểu Thăng là người của tập đoàn Chấn Bắc, bọn hắn hỏi cũng chỉ là những công ty dưới trướng của tập đoàn Chấn Bắc. Làm sao mà bây giờ Bạch Tiểu Thăng lại nói về cái miếng đất phiền phức kia đầu tiên chứ, chẳng lẽ là cái hạng mục đó cũng do tập đoàn Chấn Bắc mua?

Trong lòng Quý Minh Dương và Trương Manh nhất thời nảy lên ý nghĩ này.

- Thật ra thì cái hạng mục kia là do tôi thu mua.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Hôm nay mới bàn giao xong, nó sẽ rơi vào dưới trướng của Tuyết Liên Vạn Hòa. Tuyết Liên Vạn Hòa thì Quý thị và thư kí Trương cũng không xa lạ gì chứ. Trong công ty đó tôi cũng được coi là một cổ đông lớn, có thể định đoạt được.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nói là công ty đó do mình nắm giữ.

Nói ra như thế quá mức kinh người, dù sao thì tuổi hắn cũng còn trẻ.

Nhưng dù vậy thì trong nháy mắt cũng làm Quý Minh Dương và Trương Manh rung động, nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ không tưởng tượng nổi.

Trong ba ngày gấp rút đóng gói thu mua cái hạng mục nát bét kia lại là Bạch Tiểu Thăng.

Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi!

Cái hạng mục nát bét kia cũng không được mấy người coi trọng, trong thành phố cũng tận lực làm mờ giá trị của bên kia để tránh bị khách đầu tư tiến vào giành trước, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng lại có can đảm đầu tư!

Còn nữa, cái công ty Tuyết Liên Vạn Hòa đó, Quý Minh Dương và Trương Manh biết rất rõ, cũng là do năm đó Bạch Tiểu Thăng kéo tới.

Cái công ty này có trợ giúp không nhỏ đối với quá trình phát triển của Trung Kinh, bọn hắn cũng vô cùng tán thành phẩm chất của nó.

Đáng tiếc là người ta vì để có được sự phát triển tốt hơn đã đi tới Lâm Hải, bây giờ xưa đâu bằng nay, khó mà mời họ đến được. Nghe nói giờ đã trở thành một trong 500 xí nghiệp mạnh nhất trong nước.

Mà Bạch Tiểu Thăng lại là cổ đông lớn của Tuyết Liên Vạn Hòa, còn có thể quyết định được chuyện ở đó, chuyện này quả thực làm người ta giật mình.

- Nếu như tòa thị chính cần mảnh đất kia, tôi thậm chí có thể làm chủ bán lại với giá gốc.

Bạch Tiểu Thăng khẩn thiết nói.

Xem trên mặt mũi Quý thị, Trung Kinh lại là quê hương của mình, Bạch Tiểu Thăng hắn đồng ý rộng rãi một lần.

Đương nhiên làm như vậy cũng không phải là hào phóng ngu xuẩn.

Đầu tiên, nếu thật đem chuyển nhượng với giá gốc thì hắn cũng không có tổn thất.

Tiếp theo lại có thể đạt được hảo cảm của tòa thị chính, xã hội tán đồng. Chuyện này tương đương với một lần quảng cáo tạo thế, đối với chuyện đem bộ phận nghiệp vụ của Tuyết Liên Vạn Hòa và Tôn Bạch Trí Thắng tới đây có lợi ích không nhỏ!

Đã có thể trợ giúp cho sự phát triển của quê hương, lại có thể mang đến lợi ích lâu dài cho bản thân.

Theo Bạch Tiểu Thăng thì làm như vậy cũng không có lỗ.

Thương nhân đỉnh cấp có khả năng nhìn thấy “lợi ích”, không phải chỉ có thể nhắc tới một chữ tiền.

Những năm gần đây, được nhìn thấy rất nhiều nhân vật đỉnh cấp, ở phương diện này Bạch Tiểu Thăng cũng học hỏi được rất nhiều.

Cũng chẳng trách Hạ Hầu Khải cho rằng Bạch Tiểu Thăng càng lúc càng giống một tổng giám đốc điều hành thành thục hợp lệ!

Ánh mắt, tâm tư của hắn đều trưởng thành nhanh chóng, giống như yêu nghiệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận