Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1370: Nguyện vì Trung Kinh thêm viên gạch (2)

- Được, rất tốt!

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng có thể nói ra những lời như vậy, Quý Minh Dương vỗ tay cười to, sâu trong ánh mắt đều là vẻ khen ngợi.

Trong lòng Trương Manh cũng thầm than.

Chẳng trách ngay cả Tống Giai đại sư đều coi trọng người trẻ tuổi này như vậy. Bạch Tiểu Thăng có thể hiểu rõ năng lực tài phú, lại có thể đem tài phú cử trọng nhược khinh, không bị tiền tài trói buộc. Dạng người trẻ tuổi như vậy, tương lai của hắn không có cách nào đo lường được.

- Nhưng mà Tiểu Thăng à, ở thương trường nói lời thương trường, bên Trung Kinh tuyệt đối sẽ không uổng cho dạng thương nhân nhân hậu như cậu đâu!

Quý Minh Dương mỉm cười, lời nói vô cùng chân thành.

- Vốn chuyện này bắt đầu từ bên tòa thị chính để tiến hành giao tiếp, tòa thị chính đã chuẩn bị vô số chính sách ưu đãi để đền bù tổn thất, đổi thành bất kì người nào cũng không để bọn họ bị thiệt thòi, cũng sẽ không để cho cậu chịu thiệt thòi! Trung Kinh chúng tôi nếu là chiếm tiện nghi của công ty, vậy thì sau này nào có ai dám đến đầu tư nữa, ha ha!

Vẫn là câu nói kia, thị trường kinh tế cả hai cùng có lợi mới là lâu dài, mới là Vương Đạo.

Trong trường hợp này, Quý Minh Dương hiểu rất rõ.

Hắn cũng rất vui vẻ.

Có lần tỏ thái độ này của Bạch Tiểu Thăng, cái chuyện cần thời gian lâu dài cùng với tinh lực thật lớn để nói đến, ngay lập tức trở nên vô cùng đơn giản!

Trước mắt hai cái phiền phức này coi như được giải quyết một nửa.

Cho dù chỉ là bỏ đi một cái phiền phức nho nhỏ.

Bỗng nhiên đôi mắt Trương Manh sáng lên, vỗ tay nói.

- Tiểu Thăng, nếu cậu đã là cổ đông lớn của Tuyết Liên Vạn Hòa, vậy thì đơn giản quá rồi, có thể mời Tuyết Liên Vạn Hòa tới đại hội Chiêu Thương của chúng tôi hay không!

Tuyết Liên Vạn Hòa là công ty thuộc top 500 trong nước, nếu bọn hắn đến thì tất nhiên có thể chống đỡ cục diện. Chuyện này tương đương với mời đến hai ba cái công ty kia.

Quý Minh Dương cũng nhịn không được mà nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Đương nhiên là không có vấn đề.

Vốn hắn cũng muốn cho bộ phận nghiệp vụ của Tuyết Liên Vạn Hòa trở về.

Bạch Tiểu Thăng dứt khoát trả lời, lập tức khiến cho Quý Minh Dương, Trương Manh vui mừng tít mắt.

- Có điều, thịnh hội của Trung Kinh chúng ta, làm sao lại chỉ mời một công ty, như vậy sao đủ.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục cười nói.

Quý Minh Dương, Trương Manh nhịn không được nhìn nhau, trong ánh mắt toàn là chờ mong.

Nghe ý tứ này, Bạch Tiểu Thăng còn khả năng giúp đỡ bọn hắn giải quyết vấn đề có mấy nhà công ty có thể có mặt hay sao?

- Ngài cùng với thư kí Trương không phải muốn biết những công ty đó vì cái gì tạm thời không đến được à.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Tôi có thể nói cho hai người biết. Khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc chúng tôi đang tiến hành cải cách sâu rộng, bọn hắn đang phải tiến hành điều chỉnh, có muốn cũng không tới được.

Câu nói này của Bạch Tiểu Thăng khiến cho tâm lý của Quý Minh Dương và Trương Manh trầm xuống.

Nếu nói như thế thì dù có cho người tới xin Hạ Hầu Khải giúp đỡ cũng vô dụng mà thôi.

Dù sao người ta đang tiến hành cải cách ở khu Đại Trung Hoa, ai có thể thay đổi được chứ?

Sợ là chỉ có Tổng giám đốc mới của người ta mới làm được thôi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thấy vẻ mặt Quý Minh Dương và Trương Manh lúc vui lúc buồn thì có chút không đành lòng, muốn trực tiếp nói chân tướng cho bọn họ nghe.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng đã mở miệng trước.

- Quý Thị, không phải ngài muốn biết hai năm qua tôi phát triển như thế nào sao, hiện đang ngồi trên cương vị gì à.

Vừa rồi Bạch Tiểu Thăng chỉ mới nói đến mình làm Sự vụ quan kiểu mới, nhưng chưa kịp nói đến đoạn sau.

Nghe thấy Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nói về vấn đề này, không liên quan gì đến chủ đề vừa rồi, Quý Minh Dương và Trương Manh nhịn không được khẽ giật mình.

Bạch Tiểu Thăng không giống người nói chuyện không đâu.

Làm sao cái chủ đề này lại chuyển hướng nhanh như vậy, độ khoa trương nhảy vọt.

Bạch Tiểu Thăng đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, cười nói.

- Nhận được sự coi trọng của lãnh đạo tiền nhiệm Hạ Hầu Khải tiên sinh, còn có tập đoàn chúng tôi dùng người không theo bất cứ khuôn mẫu nào. Bạch Tiểu Thăng tôi bây giờ ở tập đoàn Chấn Bắc, khu Đại Trung Hoa, là Tổng giám đốc chấp hành!

Một câu nói kia của Bạch Tiểu Thăng cũng không to lắm, nhưng không thua gì sấm giữa trời quang, ngay cả Quý Minh Dương và Trương Manh đều ngốc, hai mắt trừng tròn xoe, nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt khó có thể tin.

Tiếp nhận chức vụ của Hạ Hầu Khải, trở thành Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, lại là Bạch Tiểu Thăng!

Đây quả thật là làm cho người khác khó mà tin nổi.

Phải biết hai, ba năm trước, Bạch Tiểu Thăng vẫn chỉ là tổng giám đốc của Truyền thông Trung Kinh!

Hai, ba năm qua, đến tột cùng là hắn đã thăng lên bao nhiêu cấp !

Ngồi hỏa tiễn thăng chức chỉ sợ cũng không được nhanh như vậy, khoa trương như vậy chứ !

Ngay cả Quý Minh Dương đều cả kinh không biết nói cái gì cho phải !

Đây không phải phạm trù khiếp sợ, mà là bị rung động!

Đếm mức mà Trương Manh cũng mang khuôn mặt ngốc trệ, không thể nói thành lời.

Bạch Tiểu Thăng cứ như vậy để hai người kia nhìn mình chằm chằm, giống như là nhìn yêu ma quỷ quái. Hắn cũng không quấy rầy hai người, chỉ chờ cho bọn họ kịp phản ứng.

- Đây là sự thật?

- Tiểu Thăng, cậu là Tổng giám đốc chấp hành khu Đại trung hoa của tập đoàn Chấn Bắc!

Rốt cục thì Quý Minh Dương với Trương Manh cũng phát ra tiếng kinh hô của mình.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu, khẳng định lại một lần nữa.

Cái tin tức này quả thật quá là kinh người.

Cũng may Quý Minh Dương, Trương Manh đều là người phi thường.

Cái làm cho bọn hắn giật mình là ở chỗ, Bạch Tiểu Thăng còn trẻ tuổi như thế đã ngồi lên vị trí đó rồi.

- Quá tốt rồi, quá tốt rồi!

Trương Manh bỗng nhiên vỗ tay cười to, ánh mắt đầy sốt ruột nói.

- Lần này, đại hội của chúng ta được cứu rồi.

- Tiểu Thăng, cậu có thể để cho bọn hắn phái người tới hay không, nếu như Tổng giám đốc bận quá thì phó tổng cũng được.

Trương Manh hưng phấn nói.

Quý Minh Dương cũng không nhịn được gật đầu.

- Cái này. . . Chỉ sợ không được !

Lần này, Bạch Tiểu Thăng lại từ chối.

Từ chối, không một chút do dự nào.

Cái loại ngay thẳng dứt khoát này khiến cho Trương Manh cũng phải sững sờ.

Ngay cả Quý Minh Dương cũng khẽ giật mình.

Bạch Tiểu Thăng có thể bỏ được cái hạng mục giá trị to không thể đo lường kia, vì sao lại từ chối chuyện nhỏ như vậy, trong này có chỗ nào khó xử hay sao?

- Tiểu Thăng, nếu như khó làm được thì cậu cũng không cần để ý, chúng tôi nghĩ biện pháp khác.

Quý Minh Dương buồn rầu nói.

Sắc mặt Trương Manh lập tức ảm đạm.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi bên cạnh cũng đang khó hiểu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Thực ra thì chút chuyện nhỏ này đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói thì thật không tính là gì, cũng chỉ là một câu nói là được.

Hai người đều không hiểu vì cái gì mà Bạch Tiểu Thăng lại từ chối.

Bạch Tiểu Thăng cười nhìn về phía Quý Minh Dương, nói.

- Quý thị trưởng, thực ra chuyện này đối với tôi mà nói cũng không có chút khó khăn nào, một chút cũng không!

Quý Minh Dương khẽ giật mình, Trương Manh cũng sững sờ.

- Nếu như hôm nay tôi không đến đây thì chỉ cần ngài cho người chuyển lời với tôi, tôi khẳng định sẽ giúp ngài làm chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Nhưng mà tôi đã tới đây, đã ở đây, thì không chỉ giúp đỡ đơn giản như vậy được.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói.

- Trung Kinh chúng ta không phải muốn làm đại hội Chiêu Thương à, không phải muốn triển lãm hình tượng Trung Kinh mới cho người bên ngoài xem sao. Như vậy tôi cảm thấy.

- Những công ty mà hai người mời trước đó không đủ phân lượng!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Tôi đến tìm mấy nhà công ty tới đây cho mọi người, Tuyết Liên Vạn Hòa, Tôn Bạch Trí Thắng, Thăng Tỉnh Quốc Tế, còn có Đằng Vân và mấy công ty lớn ở khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc chúng tôi, vừa vặn như thế rất tốt.

Quý Minh Dương kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Trương Manh cũng nhìn đăm đăm.

Thật sự thì bọn hắn không có nghĩ đến ý của Bạch Tiểu Thăng là làm thật lớn!

- Tôi nguyện ý vì Trung Kinh thêm một viên gạch.

Bạch Tiểu Thăng khẩn thiết nói.

Trương Manh nhịn không được có chút kích động, cảm kích nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại quay sang nhìn Quý Minh Dương.

- Quá tốt rồi ! Quý thị trưởng! Cái này, quá tốt rồi !

Những công ty mà Bạch Tiểu Thăng mới nói, nếu so sánh với những công ty bọn họ mời thì đúng là một trời một vực.

Những công ty đó nếu có thể đến đây, bản thân lần đại hội này cũng đủ đế chấn động cả nước, đối với Trung Kinh trong tương lai chiêu thương dẫn tư sẽ đưa đến một tác động thật lớn!

Quý Minh Dương cũng không nhịn được kích động.

- Tiểu Thăng, Tiểu Thăng ! Lần này cậu đúng là giúp chúng tôi một đại ân mà!

- Tôi đại biểu Trung Kinh, đại biểu quê hương cảm ơn cậu!

Nói xong, Quý Minh Dương lại lần nữa bưng chén rượu lên, trực tiếp rót rượu cho mình.

- Tôi mời cậu một chén !

- Quý thị trưởng.

Trương Manh ở một bên gọi.

- Đừng cản tôi, chén rượu này là tôi thay mặt Trung Kinh kính Tiểu Thăng !

Quý Minh Dương nghĩ là Trương Manh muốn khuyên can hắn chớ có uống nhiều, lập tức quát.

- Ngài cho tôi xin một chén với, tôi cũng phải kính Tiểu Thăng một ly.

Trương Manh cầm cái ly lên, cười nói.

Tâm tình dưới sự kích động, thư kí Trương Manh này vậy mà dám để cho thị trưởng rót rượu cho hắn.

Quý Minh Dương cười ha ha, không thèm để ý chút nào rót đầy một ly cho Trương Manh.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười nâng ly, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh bồi tiếp.

- Vì Trung Kinh, cạn ly !

Quý Minh Dương nói.

- Vì Trung Kinh, cạn ly !

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Vì Trung Kinh, cạn ly !

Đám người cùng nhau kêu lên

Bạn cần đăng nhập để bình luận