Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1374: Trước giờ đi Châu Âu (2)

- Bạch, Bạch. . . Bạch tổng đi đâu rồi?

Du Hiểu Thiên nhìn về phía Cao Đại Chí, gấp giọng hỏi thăm.

Vì nói nhanh quá đầu lưỡi của hắn có vài phần co rút, nên nói chuyện cà lăm.

- Bạch tổng?

Cao Đại Chí nghe Du Hiểu Thiên hỏi xong liền sững sờ.

Xưng hô này chẳng phải là mình vẫn âm thầm xưng hô với Bạch Tiểu Thăng sao.

Dù cho Bạch Tiểu Thăng đã từng là Tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh nhưng Du Hiểu Thiên nói như vậy không cảm thấy kỳ quái à.

Coi như Bạch Tiểu Thăng là Đại sự vụ quan, cũng nên được xưng hô là Bạch tiên sinh hoặc Đại sự vụ quan mới đúng chứ.

- Hắn. . . Đi… rồi.

Câu trả lời của Cao Đại Chí chẳng khác gì nói nhảm.

Cao Đại Chí biết rõ nhà của Bạch Tiểu Thăng ở ngay tại Trung Kinh, nhưng mà cụ thể ở chỗ nào thì hắn cũng không rõ, mà vấn đề này cũng không cần thiết nói với Du Hiểu Thiên.

- Ta đương nhiên biết rõ Bạch tổng đã đi rồi!

Du Hiểu Thiên nhíu mày lại, có một loại bất mãn, sau đó giọng nói chậm lại, thậm chí còn cố gắng lộ ra một vẻ mặt vui cười nói,

- Trước khi đi, Bạch tổng có chỉ thị gì cho ông hay không, có bàn giao gì cho ta hay không?

Du Hiểu Thiên khẳng định, Bạch Tiểu Thăng biết mình đang ở đây!

Tổng giám đốc chấp hành mới đối với mình "Làm như không thấy", điều này khiến hắn có chút tâm thần bất định.

Đối với Cao Đại Chí mà nói, lời nói này của Du Hiểu Thiên đã cung cấp một lượng tin tức thực sự không nhỏ !

Nếu như Bạch Tiểu Thăng là người phụ trách khu vực, Cao Đại Chí còn có thể lý giải được, nhưng Bạch Tiểu Thăng có khả năng nhất có lẽ cũng chỉ là Đại sự vụ quan, không có quan hệ trực tiếp với Du Hiểu Thiên đáng lẽ ra Du Hiểu Thiên không cần phải kinh sợ như thế ?

Xem như là người phụ trách khu vực, cũng không đến mức như thế đi.

Cao Đại Chí lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn là lưu lại cái tâm nhãn, khéo đưa đẩy nói,

- Bạch tổng, ngược lại là không nói ngài cái gì. Bất quá, hắn nói chúng ta chỗ này làm không tệ, để cho chúng ta tiếp tục duy trì, không ngừng cố gắng.

Cao Đại Chí lưu tâm để ý phản ứng của Du Hiểu Thiên.

Nghe đến câu sau thấy ông ta rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại có mấy phần tự than.

Rất lo được lo mất.

- Bạch Tiểu Thăng Tổng giám đốc đã lên tiếng như thế, Cao Tổng, chúng ta phải cùng nhau hợp tác, khiến cho Trung Kinh truyền thông lại lớn mạnh hơn!

Du Hiểu Thiên thuận miệng nói.

Bạch Tiểu Thăng. . . Tổng giám đốc !

Cao Đại Chí nghe ba chữ phía sau, con mắt lập tức trừng lớn, trong đầu kêu “ông” một tiếng, hai mắt trợn tròn, khó có thể tin nhìn Du Hiểu Thiên.

Du Hiểu Thiên thấy biểu hiện này của người đối diện lập tức chột dạ.

Chính mình nói lỡ miệng rồi!

Tên Cao Đại Chí này hẳn là còn không biết rõ, Bạch Tiểu Thăng đã là người kế nhiệm chức vụ tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa rồi!

Trong lúc cải cách, Bạch Tiểu Thăng tận lực điệu thấp, vậy mà bây giờ hắn lại đem tiếng gió truyền đi, thì sau này hắn còn có trái cây tốt để ăn sao!

Du Hiểu Thiên biến sắc, nhìn chằm chằm Cao Đại Chí, dứt khoát đem một cái cánh tay khoác lên trên bờ vai của Cao Đại Chí, đem đối phương "Ôm" vào trong ngực, bảo trì một loại tư thế vô cùng mập mờ.

Du Hiểu Thiên nhỏ giọng, nhìn Cao Đại Chí bằng ánh mắt có chút ít uy hiếp nói,

- Liên quan tới tin tức của Bạch tổng, trước khi bên trên có thông báo tin tức, chúng ta cũng đều phải giữ bí mật a ! Cao Tổng, nếu không Tổng giám đốc mới trách tội xuống, tôi gặp khó khăn, thì ông cũng không thoải mái đâu!

Du Hiểu Thiên chính là đang uy hiếp, nhưng trong ánh mắt lại có chút khẩn trương.

Cao Đại Chí tranh thủ thời gian cười một tiếng, nói

- Vâng, tôi minh bạch, minh bạch !

Du Hiểu Thiên bỏ mặc Cao Đại Chí "Tâm lĩnh Thần Hội", lập tức cười ha ha, vỗ vỗ bả vai của Cao Đại Chí, một tay lôi kéo cánh tay hắn, thân cận vô cùng trở về đại sảnh.

Người mà Du Hiểu Thiên mang tới cùng với người của Trung Kinh truyền thông đều kinh ngạc nhìn hay vị lãnh đạo đang vô cùng thân mật đang cùng nhau trở về kia.

Nhìn bộ dạng thân mật như vậy ai mà nghĩ hai người họ là cấp trên cùng cấp dưới chứ, rõ ràng là bằng hữu huynh đệ.

Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.

Chờ đến khi đi đến trước mặt mọi người, Du Hiểu Thiên mới dùng vẻ mặt tươi cười nhìn mọi người, nói,

- Vừa rồi, tôi cùng Cao Tổng vội vàng đi gặp một người quen, đáng tiếc, không gặp được.

Chỉ là đi gặp một "Người quen" thôi sao?

Mọi người nhất thời cười một tiếng, nhao nhao gật đầu.

Có quỷ mới tin.

Du Hiểu Thiên vội vàng chuyển đề tài, không còn nói cái gì mà "Người quen" nữa, mà là mang theo vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người,

- Lần này a, khu Đại Trung Hoa của chúng ta đang tiến hành cải cách, Cấp Lãnh Đạo nhìn xa trông rộng, đao to búa lớn, những người quản lý phía dưới như chúng ta cũng nhất định phải thật cố gắng làm lớn. Trung Kinh truyền thông là gì chứ, là một trong những đại xí nghiệp của tập đoàn ở tỉnh An Giang. Tôi lần này tập hợp mấy người lại là muốn cho mọi người nhìn thấy một tấm gương điển hình chính là tổng giám đốc Cao Đại Chí, tôi muốn mọi người học tập ông ấy khiến cho Trung Kinh truyền thông càng ngày càng đi lên!

Du Hiểu Thiên khẳng khái phân trần.

Trên mặt Cao Đại Chí nở nụ cười, dẫn đầu cho lãnh đạo một tràng pháo tay.

Mấy người của Trung Kinh truyền thông mắt đầy hưng phấn, liên tiếp gật đầu, màn kịch khó hiểu vừa rồi cũng chôn sâu trong tâm.

Mấy người theo Du Hiểu Thiên tới nghe được lời nói này của Du Hiểu Thiên, mắt thấy vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực thế mà lấy Cao Đại Chí làm tấm gương, lập tức có chút ngạc nhiên.

Những người lúc trước có ý nghĩ dòm ngó đến cái ghế của Cao Đại Chí, lập tức cảm thấy sợ hãi.

. . .

Cùng lúc đó, nhóm người Bạch Tiểu Thăng đã đón một chiếc Taxi, trực tiếp về nhà.

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta không gặp mặt Du Hiểu Thiên kia một lần à?

Trong xe, Lâm Vi Vi nhịn không được hỏi,

- Hắn biết rõ anh đã đến, có thể hay không đem thân phận của anh lộ ra ngoài !

- Có quan hệ gì, dù sao sớm muộn gì mọi người cũng biết rõ thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, ngược lại cũng không chú tâm lắm đến chuyện này.

- Em còn sợ Cao Đại Chí bọn hắn biết rồi, oán trách chúng ta giấu diếm, hoặc là chạy đến tìm gặp tổng giám đốc chấp hành như anh để kiếm chút lợi lộc sao?

Lâm Vi Vi nghĩ nghĩ, nhún vai, cũng cười một tiếng.

Điều đó đương nhiên không xảy ra rồi.

Cao Đại Chí bọn hắn nhiều lắm chỉ là chấn kinh, hoan hỉ, kiêu ngạo, lại sẽ không trắng trợn để lộ ra.

Còn có, bọn hắn cũng đều không phải là người thích dựa hơi người khác.

Nếu không phải vậy, năm đó họ cũng sẽ không đứng về phe của Bạch Tiểu Thăng, mà là sẽ chạy tới bên phía họ Tống kia.

Tưởng tượng lúc trước, mọi người thật sự cũng chỉ là dựa vào một lời chân thành tiến tới cùng nhau, đoàn kết cộng sự, nỗ lực phấn đấu.

Tâm trong của Lâm Vi Vi vô cùng cảm khái.

Lúc ấy, đối với chức vị tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa cao cao tại thượng, tất cả mọi người không có cái khái niệm gì, chỉ cảm thấy quá mức xa xôi mà thôi.

Lúc đó, thậm chí ngay cả Tổng giám đốc Tống Trường Không, đều thường thường xưng hô tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa đó thôi. Có lẽ xưng hô đó không đúng, nhưng vì là chênh lệch một trời một vực, nên thật sự cũng không hiểu nhiều lắm.

Ai có thể nghĩ đến có ngày hôm nay, có một ngày Bạch Tiểu Thăng chấp chưởng toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn ở khu Đại Trung Hoa.

- Những ngày gần đây, chúng ta đều ở trong nhà, nghỉ ngơi thật tốt. Liên lạc với Quý Thị bên kia, đồng thời cũng nên cẩn thận chuẩn bị, sắp tới chúng ta sẽ đi Châu u khảo sát.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Thorne gửi lời mời và hắn đã đáp ứng chính vì thế lịch trình tiếp theo của hắn là đi Châu u.

Đến Châu u, hắn cũng có thể nhân cơ hội gặp mặt mấy người bạn bên đó một lần.

Chính bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng rất là chờ mong.

Taxi một đường chạy tới một huyện ở ngoại ô, trên đường cũng coi như thông suốt.

Ven đường, có đi qua một vài khu vực mà thành phố mới phân chia, còn có tuyến đường sắt vừa mới xây dựng, một đường quan sát như thế, từ dưới đáy lòng Bạch Tiểu Thăng cũng phục kế hoạch quy hoạch của Trung Kinh, không nhịn được ngầm gật đầu.

Thị trưởng thành phố Quý Minh Dương quy hoạch thật cẩn thận và toàn diện, khi thi hành cũng rất có phương hướng, cụ thể là đem các phát triển đời qua hướng khác, hấp dẫn tất cả lực chú ý của mọi người, đồng thời đưa ra những biện pháp chính sách cực hạn, các biện pháp khích lệ, quét dọn chướng ngại cản đường trước khi các chướng ngại vô hình hoặc hữu hình xuất hiện đã kịp thời lấy được đại đột phá.

Nhìn cách làm việc dường như không hề có kế hoạch, không hề để lộ sơ hở cho người khác bắt được này, nhưng chỉ cần mấy năm sau nhìn lại, tất cả các bố cục đều xâu chuỗi lại thành một chỗ, lập tức đưa Trung Kinh vào khuôn khổ, liên tục phát triển!

Cao thủ chơi cờ cũng chỉ đến như vậy mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng càng nghĩ càng khen, đôi mắt không biết lúc nào cũng đã sáng ngời.

Bởi vì cái gọi là, "Sống đến già học đến già", những nhân vật cơ trí trong thương giới cùng chính giới như thế này, vĩnh viễn có những điều mình không học hỏi hết được.

Chính mình tuy dựa vào cơ duyên vận khí, dựa vào Hồng Liên trợ giúp, lấy được một chút thành tích, nhưng tuyệt đối không thể kiêu căng tự ngạo, cho rằng bọn họ cũng không bằng chính mình, con đường như thế sẽ không đi lâu được.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ khuyên bảo chính bản thân mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận