Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1382: Thời gian trước buổi tiệc (1)

Demi Rose ngâm mình trong bồn nước nóng, gọi một cô hầu gái tới xoa bóp, lúc này tâm tình của nàng mới tốt hơn một chút.

Sau đó, Tổng giám đốc của nhà hàng cũng đã mang người đến đây ân cần thăm hỏi, sau đó sai nhà bếp đưa tới bàn ăn toàn những món ăn của Pháp vô cùng tinh xảo.

Mặc dù là buổi chiều, bữa cơm này lại không trúng giờ cơm, nhưng cũng không trở ngại Demi Rose đi ăn, dù sao mấy món ăn "Buồn nôn" trên máy bay, nàng không thể nào nuốt trôi.

Trên bàn là món bò bít tết ba phần bảy Bristol quen thuộc, Demi Rose dùng dao cắt cắt xuống, từ bên trong tràn ra huyết thủy đỏ tươi, nàng cắt một miếng đặt lên đôi môi thơm đẹp như anh đào, dùng hàm răng trắng như tuyết hung hăng nhai nuốt miếng thịt bò, cảm giác tựa như phát tiết tâm tình khoái ý.

Sau khi Demi Rose đi ăn cơm, vẫn không quên quơ lấy điện thoại, hỏi thăm tình hình Harisson ra ngoài điều tra.

Harisson bởi vì không có tìm được bất cứ dấu vết gì liên quan tới ba người Bạch Tiểu Thăng để lại, vì vậy không thể nào tránh được bị vị đại tiểu thư này mắng cho một trận máu chó xối đầu.

Harisson chịu mắng, mặt mày xám sịt cả đi, tiếp tục mang theo mấy nhân viên bảo an của gia tộc Demi Rose, tiếp tục bôn ba tại tất cả các nhà hàng khách sạn hay phòng trọ lớn nhỏ ở thành phố Bristol Sayr, tìm kiếm tung tích của ba người Châu Á hai nam một nữ kia.

Đương nhiên, bọn họ không thu hoạch được gì.

Cho dù có suy nghĩ nát đầu, Harisson cũng tuyệt nghĩ không ra, người mà hắn muốn tìm, lại cùng với bọn hắn ở chung một khách sạn, hắn lúc này tựa như là tâm lý bị quấy nhiễu dưới ánh đèn vậy, khiến cho hắn không để ý đến việc trước khi ra cửa, nên chào hỏi nhân viên quản lý nhà hàng này một chút.

Demi Rose cũng sẽ không nghĩ tới, người thanh niên tên Bạch Tiểu Thăng khiến cho nàng thủy chung "Nhớ mãi không quên" kia, hiện tại đang ở ngay dưới lầu, cùng nàng vẻn vẹn cách nhau chỉ một tầng lầu mà thôi, hơn nữa giờ phút này đang ngủ say như chết.

Đến khi mặt trời ở thành phố Bristol Sayr ngả về phía tây, ở tại khách sạn mà Bạch Tiểu Thăng và Demi Rose dừng chân, có một nhóm người vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi đi đến.

Người thanh niên kia cùng với Bạch Tiểu Thăng tuổi tác tương tự nhau, là người da trắng, có mái tóc màu vàng óng, đôi con mắt xanh ngọc như muốn hút hồn người khác, dáng người cân xứng rắn chắc, ăn bận một thân âu phục, bước chân vô cùng vững vàng, thật sự là có thể so với người mẫu nam đỉnh cấp.

Trên mặt của hắn mang theo nụ cười ngạo khí, khí chất trên người càng nổi trội hơn người, hiển lộ rõ ràng hắn có thân phận bất phàm.

Trong nháy mắt người quản lý tại sảnh lớn của khách sạn nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi này, thần sắc lập tức đại biến, lúc này mới hô hào tất cả nhân viên, bỏ xuống tất cả công việc trong tay xuống tập trung nghênh đón.

Andrew Hawke, người con cả của gia tộc Hawke, là người thừa kế trong tương lai của gia tộc, là em trai của Demi Rose Hawke.

- Andrew tiên sinh.

Người quản lý tại sảnh lớn của khách sạn cung kính cúi chào, dẫn đầu mọi người nghênh đón.

Đây chính là ông chủ tương lai của bọn họ.

- Demi Rose ở gian phòng của nàng sao?

Khuôn mặt của Andrew không chút biểu tình, đi vào trong, lời nói cũng không chút băng lãnh nào khiến cho người khác không dễ tiếp cận, nhưng lại lộ vẻ xa lạ không muốn tiếp cận với người khác.



Hắn như là một thượng vị giả, yêu cầu của hắn, không cần phải hiền lành để được lòng với thuộc hạ cấp dưới, mà là muốn bọn họ phải thần phục hắn.

- Đúng vậy, Andrew tiên sinh, Demi Rose tiểu thư đang nghỉ ngơi.

Người quản lý tại sảnh lớn của khách sạn cẩn thận từng li từng tí trả lời.

Andrew trực tiếp đi thang máy lên, chỉ dẫn theo một người hầu gái bưng lễ vật, để những người còn lại chờ tại nơi này.

- Tâm tình ngày hôm nay của Andrew tiên sinh không tệ a.

Đưa mắt nhìn đến khi thang máy đóng cửa lại, một đường đi lên, lúc này người quản lý tại sảnh lớn của khách sạn mới quay mặt lại, nở nụ cười với người dẫn đầu nhóm người đi theo Andrew đang đứng chờ ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói.

Vừa rồi, thời điểm nói chuyện, khuôn mặt của Andrew vậy mà giãn ra lộ ra ý cười, chuyện này khiến cho vị quản lý tại sảnh lớn của khách sạn có chút thụ sủng nhược kinh.

- Bởi vì có tin tức tốt nha.

Người được hỏi thăm kia cũng cười theo, trả lời lại.

Người quản lý tại sảnh lớn của khách sạn cười làm lành gật đầu.

Dạng tin tức tốt gì, hắn cũng không hỏi, đây cũng không phải là chuyện hắn nên hỏi. Chỉ cần tâm tình của Andrew thiếu gia không tệ, thì bọn họ đã cảm thấy may mắn lắm rồi.

Người quản lý tại sảnh lớn của khách sạn vội vàng rời đi, gọi điện thoại thông báo cho vị Tổng giám đốc của mình một phen.

Còn Tổng giám đốc có muốn chạy qua thỉnh an Andrew thiếu gia hay không, thì cũng không phải là chuyện của hắn nữa.

Andrew mang theo nữ hầu gái, đi thang máy một đường thẳng đến gian phòng nghỉ ngơi của Demi Rose.

Đứng ở cửa ra vào, hắn tự mình nhẹ nhàng đưa tay lên gõ vang cửa phòng.

Bên trong không có chút động tĩnh nào.

Andrew lộ ra sự kiên nhẫn mười phần, chờ thêm một hồi, liền tiếp tục gõ cửa. Thanh âm không lớn, tần suất cũng không cao, tựa hồ như sợ quấy nhiễu đến người ở bên trong nghỉ ngơi vậy.

Nữ hầu ở phía sau lưng hắn cũng nhịn không được thầm than thở, cũng sợ rằng chỉ với đại tiểu thư thì Andrew thiếu gia mới có nhiều sự kiên nhẫn như vậy đi.

- Ai nha, có thôi đi hay không.

Rốt cục, từ bên trong phòng truyền đến âm thanh tức giận đáp lại.

Sau đó, Demi Rose ăn mặc áo ngủ vẻ mặt không thoải mái kéo cánh cửa ra.

- Andrew.

Demi Rose vừa nhìn thấy người bên ngoài, lập tức kinh ngạc, vẻ tức giận liền biến mất.

- Chị à, hình như chị lại mập ra a.

Andrew lộ ra một nụ cười mỉm, thậm chí còn trêu đùa với Demi Rose.

- Vào đi, tên tiểu tử hỗn láo.

Demi Rose hừ lạnh một tiếng, xoay người lại.

- Tặng cho chị.

Andrew mang theo nữ hầu gái đi vào, chủ động đem lễ vật trong tay của nữ hầu gái đưa lên.

- Cũng tính là em có lương tâm. Chuyến này chị đi Hoa Hạ có mang về cho em một thứ, cũng đã gọi người đưa đến trong nhà, trở về xem đi.

Demi Rose nhận lấy, mở hộp ra đưa mắt nhìn, sau đó hài lòng nở nụ cười.

Andrew mỉm cười gật đầu.

Đối với hai chị em, tại thời khắc này, tựa như hai chị em trong gia đình bình thường vậy thật sự là không có gì khác biệt.

Hai người ngồi xuống, vừa nói vừa cười, giao lưu với nhau những kinh lịch lý thú mà mình trải qua ở bên ngoài, nữ hầu gái vội vàng chuẩn bị cà phê cho hai người bọn họ.

- Tiệc rượu tối hôm nay, là do ai chủ sự vậy, làm sao cha lại coi trọng như thế, còn muốn chúng ta nhất định phải tham gia.

Cho tới cái đề tài này, Demi Rose vẫn có chút hiếu kỳ.

- Là do một người bạn lâu năm của cha làm chủ sự. Rất nhiều gia tộc, thương nhân lớn cũng sẽ có mặt, cha cũng hi vọng chúng ta tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn, mở rộng quan hệ.

Andrew nói.

Demi Rose lập tức nhếch miệng lên cười nhạt nhẽo.

Nàng đã tham gia tiệc rượu rất nhiều, chứng kiến và tiếp xúc với rất nhiều người. Nàng đều có thể đoán được, người nào sẽ có ghế ngồi ở chỗ nào trong buổi tiệc kia.

Nói đến, cũng rất vô vị.

- Nhưng mà buổi tiệc rượu ngày hôm nay em lại nghe nói sẽ không bình thường. Em nghe nói, có khách quý đến từ Phương Đông tới, là bên Hoa Hạ kia tới đây, buổi tiệc rượu này cũng là vì bọn họ mà tổ chức! Nhưng mà đến cuối cùng người tới là ai, có thân phận gì, em cũng không biết rõ.

Andrew nhìn thấy chị của mình không hứng thú lắm, vội vàng nói.

- Lại là từ Hoa Hạ tới.

Không đề cập tới Phương Đông, không đề cập tới Hoa Hạ còn tốt, Andrew vừa nhắc đến vấn đề này, Demi Rose liền tức giận.

Phản ứng lần này của Demi Rose khiến cho Andrew hết sức hiếu kỳ.

- Tại sao chị lại tức giận? Xảy ra chuyện gì thế?

Andrew nhịn không được nhíu mày hỏi.

Demi Rose nghiến răng nghiến lợi, đem chuyện mà mình đã tao ngộ ở trên máy bay, lấy trọng tâm câu chuyện là sự ủy khuất của nàng, kể lại một lượt cho em trai mình nghe.

Andrew lập tức trừng lớn hai mắt, trên mặt lộ ra sự tức giận, ngay cả nữ hầu gái đang đưa cà phê lên cũng bị giật mình theo, động tác càng tỏ ra cẩn thận từng li từng tí hơn.

- Cái người Hoa Hạ chết tiệt dám khi dễ chị sao, hừ, đừng để cho em gặp được hắn, em nhất định sẽ cắt hai cái chân chó của hắn.

Andrew hung ác nói.

Dám trêu chọc chị của hắn sao, loại chuyện này hắn thật có thể làm được.

- Được rồi, không cần em phải phiền lòng thêm, chị đã cho người đi tìm, tìm được thì chị sẽ trừng trị hắn. Ngược lại thật ra, chị nhìn em tới lần này, hình như bộ dáng tâm tình không tệ nha. Chuyện gì để em vui vẻ như vậy?

Demi Rose bưng tách cà phê lên, vừa uống vừa nhìn Andrew nói.

Nghe Demi Rose hỏi như vậy, Andrew lập tức nhếch miệng cười.

- Tự nhiên là có chuyện thật tốt. Như em đã từng nói, em đang đánh vào một công ty với quy mô trung bình thôi. . . Tuy rằng còn chưa có hoàn toàn nắm chắc bọn họ, nhưng không bao lâu nữa, thì bọn họ sẽ triệt để bị em nắm trong tay mà thôi! Demi Rose, đây là việc chính bản thân em một mình hoàn thành. Ở phương diện bày mưu tính kế, cũng không cần bất cứ người nào trợ giúp cả.

Trên mặt Andrew ngăn không được lộ ra một tia đắc ý.

- Từ khi nào mà em trở nên lợi hại như vậy.

Demi Rose tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đặt ly cà phê xuống, cười nói.

- Chị chớ xem thường người khác. Cha cũng đã biết chuyện này rồi, cha đối với cái sách lược lần này của em ta rất là tán thưởng, đồng thời cổ vũ em cứ buông tay mà làm. Em tin tưởng trong buổi tiệc rượu lần này, cha sẽ đem em giới thiệu cho những người bằng hữu của cha trong giới kinh doanh.

Andrew đắc ý nói.

Đến thời điểm đó, Andrew hắn sẽ được mọi người khen ngợi.

Vừa nghĩ tới một màn kia, nụ cười của Andrew càng trở nên vui vẻ.

- Hawke bé nhỏ của chúng ta, rốt cục cũng đi lên con đường chính, gánh nặng tương lai gia tộc sẽ phải đặt lên trên vai của em.

Demi Rose nhìn thấy thần sắc của đứa em trai tràn ngập tự tin, lập tức cười nói.

Đối với sự khẳng định của người chị ruột, Andrew càng cảm thấy đắc ý hơn, đâu còn có bộ dáng lạnh lùng, độc đoán như trước đây ở trước mặt người ngoài nữa.

Ngay cả người hầu nữ bên cạnh hắn cũng có chút không dám tin tưởng. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận