Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 139: Bánh bao của tôi là ăn không sao.



- Chị à, chị đập nhẹ được không, cửa của tôi sắp bị đập nát rồi!

Bạch Tiểu Thăng ngáp dài, mở cửa ra, có chút không vui nói.

- Ha ha, tôi không gõ cửa như thế, anh cũng không nghe thấy.

Hàn Sơ Ảnh cười lạnh, tiện tay ném một túi đồ qua.

Bạch Tiểu Thăng không biết đó là gì một phát bắt được, lập tức cảm thấy tay nóng hổi, suýt thì ném đi.

Hơi nóng, cùng hương thơm tỏa ra bốn phía.

- Đây là cái gì!

Bạch Tiểu Thăng tỉnh táo lại, kinh sợ hỏi.

- Tự cậu không nhìn được sao, bánh bao.

Hàn Sơ Ảnh hừ lạnh một tiếng.

- Tôi biết rõ là bánh bao!

Bạch Tiểu Thăng vô cùng lo lắng ném bánh lên bàn, xoa tay.

- Sáng sớm cô liều mạng gõ cửa là để đưa bánh bao cho tôi? Có lòng tốt như vậy sao!?

Hàn Sơ Ảnh dạo bước đi tới, khoanh tay cười hì hì nói.

- Là có người tối hôm qua nhờ tôi, nói sát vách có con heo lười muốn ăn, cho nên sáng sớm tôi đã phải chạy xuống dưới mua bữa sáng, có tốt không?

Tốt em gái cô!

Bạch Tiểu Thăng giận không chỗ phát tiết, bỗng nhiên nháy mắt mấy cái.

- Tuyết Liên hôm nay có việc sao?

Mỗi lần đều là Ngụy Tuyết Liên đến đưa bữa sáng, hôm nay nhờ vả Hàn Sơ Ảnh, cô bé này có chuyện gì sao!

- Nghe nói là có chương trình huấn luyện học gì đó, từ tối hôm qua đã về đâu.

Hàn Sơ Ảnh gật đầu.

Quá không có trách nhiệm!

Bạch Tiểu Thăng có chút buồn bực, nhìn Hàn Sơ Ảnh.

Nhất là chuyện để Hàn Sơ Ảnh đưa bữa sáng đến, thật là không có trách nhiệm!

Thật không nói nổi Tuyết Liên, dù thế nào hắn cũng là đại cổ đông tại nơi làm việc của cô ấy, cũng tính là nửa ông chủ, sao có thể như thế này!

- Chỉ có bánh bao sao?

Bạch Tiểu Thăng hơi buồn bực, ủy khuất, rót cho mình chén nước, cầm lấy bánh bao cắn một cái, nhíu mày lại.

Bánh nhân cà rốt?

Hắn không thích ăn cà rốt.

Vẻ mặt ghét bỏ này bị Hàn Sơ Ảnh nhìn thấy, hắn hừ lạnh một tiếng,

- Có ăn là tốt rồi, ăn nhanh đi! Lát nữa, theo tôi ra ngoài!

Người phụ nữ này nói chuyện, không cho phép từ chối.

- Cùng cô ra ngoài làm gì?

Bạch Tiểu Thăng chau mày.

- Đi với tôi một chuyến tới phố đồ cổ ngọc thạch, tôi muốn mua đồ tặng người! Người này rất quan trọng nên quà tặng cũng phải quý giá!

Hàn Sơ Ảnh hai tay chống vào vòng eo nhỏ bé, vươn hai vai, bộ ngực ngạo nghễ ưỡn lên khiến áo trước ngực kéo căng ra, trông vô cùng dụ hoặc.

- Bây giờ, tôi không tìm thấy người nhàn rỗi, liền tìm anh, bánh bao của tôi anh cũng ăn rồi?

Hàn Sơ Ảnh nói.

Đây rõ ràng là màn thầu.

Bạch Tiểu Thăng cắn một miếng bánh bao thật to, liếc nhìn hai chiếc mà thầu nhô thật cao kia. Nhìn như thế, lại cảm thấy bánh nhân cà rốt, cũng không khó ăn đến vậy. . .

Ở xung quanh Thiên Nam có rất nhiều ngọc thạch.

Phố đồ cổ ngọc thạch tại Thiên Nam, chủ yếu là mua bán ngọc thạch, chủ yếu là đổ thạch, nếu người có vận khí tốt, con mắt tốt, tốn mấy trăm, mấy ngàn, thì có thể cược được giá trị mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn nguyên liệu ngọc.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là lý thuyết thôi.

Đối với Bạch Tiểu Thăng loại lý thuyết này không đáng tin.

Hàn Sơ Ảnh lại tin tưởng tuyệt đối vào lý thuyết này.

- Nhiệm vụ lần này của chúng ta, là mua được nguyên liệu ngọc thật tốt, tôi muốn lấy làm lễ vật tặng một người. Còn muốn đi đổ thạch, thử vận khí một chút, may mắn ra cực phẩm là phát tài!

Trên đường đi, Hàn Sơ Ảnh nói liên tục, cô bị Bạch Tiểu Thăng nói mong muốn mà được lý tưởng hóa. Tốn mấy ngàn để chơi đùa, may mắn mở ra nguyên liệu tốt, trước hết làm một đôi vòng ngọc cho mình, sau đó còn thừa thì làm thành trang sức, tặng người ta.

Hoàn hảo!

Hàn Sơ Ảnh mặt mày hớn hở, giống như cô đã trúng được mỹ ngọc cực phẩm, vòng ngọc sắp được đeo lên cổ tay trắng bóng đó.

Bạch Tiểu Thăng đứng bên cạnh cười nhạo.

Nào là đổ thạch, nào là dùng mấy trăm thu được mấy chục ngàn, nghe sao mà giống truyện cổ tích, đây đều là những ông chủ cửa hàng ngọc thạch truyền ra, chín phần là để lừa người.

Những người kia, đều là người tinh tường, con mắt rất độc, kinh nghiệm phong phú, nếu thật sự có đồ tốt thì đã sớm bị bọn hắn lấy đi rồi.

Nhưng mà, những lời này Bạch Tiểu Thăng không muốn nói cho mỹ nữ bên cạnh nghe.

Hàn Sơ Ảnh không phải là Ngụy Tuyết Liên, mạnh mẽ ương ngạnh không nghe khuyên bảo, cá tính rất mạnh.

- Vẫn là Tuyết Liên nhà mình tốt.

Bạch Tiểu Thăng đắc ý nghĩ.

Nhưng mà, trong đầu hắn vẫn hỏi Hồng Liên.

- Hồng Liên, tìm kiếm tin tức đổ thạch cho tôi. . .

Sau đó, Hàn Sơ Ảnh chắc chắn sẽ nhờ hắn trợ giúp, trước đó tìm hiểu một chút thì tốt hơn.

Bạch Tiểu Thăng thấy, đổ thạch cùng chọn dưa nhìn da đoán thịt, kỳ thật cũng rất thú vị. . .

Không tìm hiểu, không biết rõ, vừa tìm thì giật mình, Hồng Liên sàng lọc tin tức, lúc truyền vào trong đầu Bạch Tiểu Thăng, quả thực dọa hắn, thì ra kiến thức trong này lại nhiều như thế.

Mà những gì Hồng Liên tìm thấy được, tuyệt đối được xưng là "Bí kíp" trên mạng, còn là thứ mà mọi người chưa từng nghe thấy.

Từ nhìn màu sắc da đá, phẩm chất da đá phân biệt chất thịt mà không cần công cụ, thì có mười mấy loại phương thức.

Người bình thường phải nhớ, thành công hay thất bại, từ từ tích lũy kinh nghiệm, từ từ tôn luyện mắt nhìn.

Bạch Tiểu Thăng thì không cần.

Hồng Liên kiểm tra mọi thứ, cho dù là loại kiến thức gì, một khi hắn ra tay, lập tức sẽ đạt đến trình độ "Tinh xảo".

Hiện tại, Bạch Tiểu Thăng mới mang tầm mắt, không để Hồng Liên đem kiến thức "Lưu lại", bây giờ xem rồi dùng luôn mới lợi hại!

- Đến lúc đó anh chọn, chọn sai, coi như tôi ăn thiệt, chọn đúng tất nhiên tôi có thưởng.

Hàn Sơ Ảnh tùy ý nói với Bạch Tiểu Thăng nói.

Kỳ thật trong nội tâm cô không hề nghiêm túc.

Bạch Tiểu Thăng còn có thể hiểu về ngọc thạch hay sao.

- Có lẽ, tôi hiểu thật đó, mà còn giỏi nữa.

- Ha ha, không ngờ tôi mời được một đại sư nha. Đến lúc đó, anh phải cho tôi thưởng thức cách xem xét và giám định đó, cược một khối ngọc thạch giá trị trên mười vạn.

Hàn Sơ Ảnh bĩu môi cười to.

Đối với sự chế nhạo của Hàn Sơ Ảnh, Bạch Tiểu Thăng chỉ là cười cười.

Dựa vào Hồng Liên, cho dù là đồ cổ, hắn cũng có thể phân biệt thật giả!

Nói đến đồ cổ, tý nữa có nên đi loanh quanh, tìm kiếm chút không nhỉ.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Hai người đi tàu điện ngầm, sau đó đi bộ, rốt cục cũng đến đồ cổ ngọc thạch thành, nhìn xa xa kia là cổng chào to lớn vô cùng, kiến trúc cổ hương cổ sắc, còn có dòng người trái phải nhốn nháo rộn ràng, ven đường có nhiều món đồ chơi dáng vẻ khác nhau.

Hai người đều hào hứng.

- Hai vị đến tìm đồ cổ hay là chọn ngọc thạch?

Lúc bọn hắn đang xem trái nhìn phải, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một âm thanh mềm mại

Bạch Tiểu Thăng, Hàn Sơ Ảnh xoay người, phát hiện đứng phía sau ba người.

Đi đầu là một thanh niên có tuổi tương đương bọn họ, anh tuấn đẹp trai, một đôi mắt sáng ngời có thần nhìn chăm chú Hàn Sơ Ảnh, ý cười chiếm hữu trong ánh mắt càng ngày càng đậm.

- Bạn của cô?

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn Hàn Sơ Ảnh, ngạc nhiên nói.

- Tôi tưởng rằng bạn của anh!

Hàn Sơ Ảnh cũng ngạc nhiên nói.

Hai người cũng không nhận ra.

- Tôi tên là Tôn Diệc Nhiên, hiện tại chẳng phải đã quen biết hay sao!

Tôn Diệc Nhiên mỉm cười, ánh mắt nóng bỏng đưa tay qua, hướng về phía Hàn Sơ Ảnh.

Là tên bắt chuyện.

- Nhiên gia muốn cùng cô bắt tay đấy!

Sau lưng Tôn Diệc Nhiên là một cô gái chua chua, âm dương quái khí lên tiếng.

- Còn không nhanh một chút!

Giống như cái bắt tay này cho bọn Bạch Tiểu Thăng mặt vô vàn vinh dự.

Sắc mặt của Hàn Sơ Ảnh lập tức trầm xuống!

Bạn cần đăng nhập để bình luận