Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1391: Thorne tới (2)

Kỳ thực, sự tình hay là chân tướng câu chuyện, hai cha con bọn họ cũng không thèm để ý.

Bọn hắn chỉ cảm thấy, người trong nhà ăn phải cái lỗ vốn, mặt mũi nhà mình mất đi !

- Người thanh niên trẻ tuổi, ta cũng không khi dễ cậu, bảo trưởng bối của cậu tới gặp ta. Lão Hawke hừ lạnh một tiếng, nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nghe được câu nói này, lập tức nở nụ cười.

- Phụ thân của tôi hiện tại ở phía xa bên kia bờ Đại Dương, Hawke tiên sinh sợ là không gặp được lão rồi. Coi như ngài đi qua, hắn cũng không nhất định có thời gian, hắn còn phải vội vàng đi quản lý cái siêu thị nhỏ mới mở đây. Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lời nói này, quả thực giống chuyện cười lớn !

Khiến cho những người ở đây nghe được, đều sững sờ cả người, thậm chí hai cha chon Hawke cũng rất kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn nói cái gì?

Khiến cho lão Hawke vượt qua đại dương đi gặp cha hắn?

Cha hắn làm cái gì chứu? Mở Siêu Thị nhỏ? Là chủ tiệm tạp hóa?

Rất nhiều người đều cho rằng mình nghe nhầm rồi, nhìn về phía người bên cạnh để chứng thực.

Người bên cạnh trực tiếp nhún vai buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, một mặt không thể tưởng tượng.

- Ngươi, là bắt ta làm trò cười sao? Lão Hawke làm mặt lạnh hừ một tiếng.

- Con thấy, hắn là không muốn còn sống rời khỏi thành phố Bristol Sayr này. Andrew khẳng định nói.

Những người khác lập tức hùa theo.

- Tiểu tử thối, đối mặt với Hawke tiên sinh, ngươi hãy tôn trọng một chút đi.

- Hawke tiên sinh là thân phận gì, ngươi nên đứng lên cung nghênh ngay lập tức.

- Ta khuyên ngươi nên ngay lập tức hướng về Demi Rose tiểu thư, hướng về gia tộc Hawke nói lời xin lỗi.

- Không có lễ phép như thế, không biết trời cao đất rộng, thật không biết rõ, ngươi là như thế nào có thể đi vào bên trong buổi tiệc rượu này.

- Ta nhìn hắn quả thật là không biết sống chết.

Những người ở bên cạnh Andrew kia, như là điên cuồng, từng tiếng liên tiếp đánh qua, liên tục lên án Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng yên lặng nhìn lão Hawke, căn bản không để ý tới những người kia.

Coi những phản ứng của bọn họ, loạn như vậy, âm thanh của hắn có nói ra cũng sẽ bị bao phủ.

Chẳng lẽ gân cổ lên gầm thét với bọn họ, khiến cho bọn họ giữ yên tĩnh sao?

Sợ là không dùng được rồi.

Vậy thì chờ đó đi.

Chờ Thorne vừa đến, loạn kiểu gì thì cũng kết thúc thôi.

Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh.

Lão Hawke nhìn hắn.

Nhìn rất lâu, lão Hawke lại có phát hiện ngoài ý muốn, ánh mắt của người thanh niên trẻ tuổi này lại vô cùng thâm thúy, đối mặt với loại tràng diện như thế này vẫn còn khí định thần nhàn như thế, tựa như không sợ hãi chút nào.

- Thân phận của hắn. . . Quả thật không đơn giản sao. Trong đầu của Lão Hawke lại lần nữa vang lên lời nói của Lý Tư trước khi đi

Lão Hawke cười lạnh.

Có thể có bao nhiêu không đơn giản chứ!

Nhìn mặt mũi dung mạo người Châu Á của hắn, chẳng lẽ nói hắn có quan hệ gì với vị khách quý tới hôm nay sao?

Cứ xem như vậy đi !

Nhìn niên kỷ của hắn, thì bất quá cũng chỉ là hạ nhân, làm chân chạy việc cho người mà thôi.

Lão Hawke coi như đó chính là thân phận của chân chính Bạch Tiểu Thăng, chân chính là nguyên nhân mà hắn cậy vào.

Hắn càng muốn cười thêm.

Theo hắn thấy, hạ nhân thì chính là hạ nhân, quả thật coi chính mình thành đại nhân vật?

Buổi tiệc rượu ngày hôm nay, ở chỗ này, chính Thorne mới là chủ nhân lớn nhất !

Mà hắn, là người bạn thân tốt nhất của Thorne tiên sinh, chân chính là một nửa cái chủ nhân !

- Coi như trước đây mình muốn thu thập hắn, thì cùng lắm chờ chủ nhân của hắn đến đây sẽ bồi tội cho người kia là được, nói rằng mình không biết rõ thân phận của hắn, hắn có thể làm gì mình. Tóm lại, mặt mũi của gia tộc Hawke này tuyệt không cho phép người như tên thanh niên này chà đạp lên.

Trong lòng lão Hawke thầm hạ quyết tâm, đưa tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh.

Những người trẻ tuổi đang ồn ào nhốn nháo kia vốn là muốn nịnh nọt lão Hawke, nhìn thấy lão Hawke phát lệnh, tự nhiên không thể không tuân theo, tràng diện cấp tốc an tĩnh lại.

- Ta hỏi, không phải là trưởng bối nhà các ngươi, mà là ta hỏi chủ nhân của ngươi, lai lịch của ngươi, hoặc là thứ mà ngươi cho rằng có thể dựa vào. Nói nghe một chút. Lão Hawke nhìn Bạch Tiểu Thăng nói.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nở nụ cười, không nói một lời nào, chỉ bưng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp vào một ngụm rượu.

Hắn đương nhiên sẽ không đứng lên, lớn tiếng tuyên dương ra bản thân mình chính là Tổng giám đốc chấp hành của tập đoàn Chấn Bắc khu vực Đại Trung Hoa, các ngươi sở dĩ ở chỗ này đều bởi vì sự có mặt của ta, buổi tiệc rượu ngày hôm nay tổ chức là vì hoan nghênh ta mới làm.

Sau đó, còn cần người khác yêu cầu chứng minh thân phận của mình.

Chuyện này đối với một vị Tổng giám đốc chấp hành một khu vực mà nói, quả thật là mất hết thể diện.

Hạ giá!

Muốn nói, vậy cũng phải là đích thân Thorne đến, sau đó trịnh trọng giới thiệu hắn với toàn trường.

Để cho tất cả mọi người ở đây đông thời biết được thân phận chân chính của hắn, ánh mắt trở nên kính sợ.

Đây mới là đãi ngộ vốn có của Bạch Tiểu Thăng hắn a.

Lão Hawke chờ đợi một lát, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng thế mà phối hợp theo là hành động uống rượu, căn bản không để ý tới chính mình bên này chút nào.

Ánh mắt của hắn lập tức trở nên mãnh liệt.

Hắn tự cho là, bản thân mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cũng đã đủ khách khí với cái người thanh niên trẻ tuổi này, đầy đủ dông dài !

Hiện ở, tựa hồ như không cần tiếp tục khách khí nữa!

Đám người ở bên cạnh đối với loại hành động "Ngông cuồng" này của Bạch Tiểu Thăng hết sức phản cảm, chỉ trỏ đồng thời thấp giọng nghị luận.

Đối phương vậy mà còn dám lãnh đạm với lão Hawke như thế, người này chẳng lẽ điên rồi !

Ánh mắt của Andrew trở nên sắc bén, đã lộ ra tia hung mang.

Lôi Nghênh mặt vẫn không chút biểu tình đứng ở sau lưng của Bạch Tiểu Thăng, ngược lại hắn cho rằng phản ứng của Bạch Tiểu Thăng là thích hợp.

- Sao hắn dám. . . lãnh đạm với phụ thân của mình như thế. Bên kia, trong ánh mắt của Demi Rose cũng chất đầy sự kinh ngạc, thì thào lẩm bẩm.

Demi Rose liếc mắt nhìn Lâm Vi Vi, phát hiện Lâm Vi Vi không có chút nào tỏ ra lo lắng, lập tức kinh ngạc.

- Hắn xong đời ! Tuyệt đối xong đời rồi! Đồng thời đắc tội với em trai và cha của ta. . . Không, còn đắc tội cả ta. Vậy thì mặc kệ hắn có cái bối cảnh gì, hắn đều xong đời. Không bằng, ngươi suy tính một chút, điều kiện mà vừa rồi ta nói lên đi. Ta tăng gấp đôi, ngươi có đáp ứng không? Chỉ có điều ngay sau đó, Demi Rose lại nói với Lâm Vi Vi.

Demi Rose còn không quên ý định muốn đào Lâm Vi Vi đi.

Lâm Vi Vi thật sự mặc kệ nàng.

. . .

Nơi xa, rất nhiều khách mời có thân phận bất phàm, cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, lại âm thầm lắc đầu.

Nếu như vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng cùng với hai người Andrew và Demi Rose xảy ra mâu thuẫn, xung đột, ma sát, bọn hắn có người nghĩ đến chuyện sẽ cố gắng tới điều đình một phen.

Nhưng mà hiện tại, lão Hawke đã ra mặt, việc này liền trở nên cực kỳ khó làm.

Đặc biệt vẫn là, cái người thanh niên trẻ tuổi kia quả thực không biết trời cao đất rộng, ngay cả mặt mũi lão Hawke cũng không cho, thì bọn họ đã vô pháp tham gia.

Đương nhiên, hiện trường buổi tiệc rượu này, cũng vẫn có không ít người chỉ cần hà hơi thì có thể dẹp yên chuyện này như cũ, nhưng bọn họ hiển nhiên sẽ không ra mặt.

Coi như bán cho lão Hawke một mặt, thì cũng phải cần trả lại.

Vì một người không chút quen biết, thậm chí là một người thanh niên trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng như thế, căn bản là chuyện không đáng.

- Hiện tại thì thời gian cũng đã không sai biệt lắm. Một hồi nữa, vị khách quý đến từ Châu Á kia sẽ tới, cũng không thể để cho hắn nhìn thấy một màn thô tục như thế này đi. Càng có một phe là người Châu Á nữa, đối phương có thể vui sướng sao. Thậm chí có người trong bóng tối còn nói.

- Lão Hawke lúc nào cũng lôi kéo dài dòng như thế, vì cái gì mà không chịu dứt khoát một chút đi!

Rất nhiều người thậm chí vô hình đứng về phía lão Hawke bên này.

- Đến, đem người này đuổi ra ngoài cho ta. Giờ phút này, lão Hawke nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cũng không chịu lên tiếng, nói không ra được thứ gì để bản thân hắn cảm thấy đáng để lo lắng, liền trực tiếp giơ tay lên, lạnh giọng phân phó cho mấy người tùy tòng của mình.

Hiện tại, lão Hawke muốn thay Thorne thể hiện quyền lực của chủ nhân nơi này!

Andrew đã sớm kìm nén không được, hận không thể tự mình dẫn người xông lên.

Ở sau lưng Andrew, Harisson thò đầu ra nhìn bộ dáng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong lòng có chút bất an.

Hắn thế nhưng lại biết rõ, hai cái người trẻ tuổi mặt mũi Châu Á kia thân thủ rất lợi hại.

Công phu của bọn họ, thì ngay cả bản thân mình cũng không phải là đối thủ.

Khung cảnh hiện tại, những tên tùy tùng của lão Hawke kia bộ đáng đang xông về phía trước, Harisson cũng đành phải kiên trì đứng ở đầu tiên.

Bọn hắn một khi hành động như thế, Lôi Nghênh hướng qua bên cạnh bước ra trước nửa bước, đứng ở một bên của Bạch Tiểu Thăng, thủ thế đề phòng.

Vẫn là câu nói kia, Bạch Tiểu Thăng sẽ phụ trách đấu võ mồm, hắn phụ trách động võ thuật.

Đối diện với mấy khối phế liệu kia, còn muốn đuổi Bạch Tiểu Thăng đi, quả thực là thứ không biết sống chết !

Nhìn thấy bầu không khí trong nháy mắt có gì đó không đúng, hội cổ vũ bên này lập tức lên tiếng kích động, đồng thời những người thanh niên trẻ bên cạnh Andrew cấp tốc lui lại.

Có điều, trong ánh mắt của bọn họ lại lộ ra sự hưng phấn, như là trẻ nhỏ chờ đợi một màn hí kịch sắp được biểu diễn.

Nhìn thấy "Tình hình chiến đấu" hết sức căng thẳng, bỗng nhiên một thanh âm chói tai vang lên toàn trường.

- Tất cả đều dừng tay cho ta.

Tiếng rống này, tựa hồ như là người nào đó dùng hết sức bình sinh của mình mà hét lên.

Sau đó là tiếng bước chân dồn dập chạy tới. Mười mấy người cùng một chỗ chạy qua bên này, âm thanh của đế giày da giẫm đạp mặt đất vang lên ồn ã.

Đám người kinh ngạc, nhao nhao quay đầu lại nhìn.

Lão Hawke cũng như thế. Hắn rõ ràng nhìn thấy, người chạy trước tiên, phát ra tiếng rống to kia, chính là Thorne !

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên cũng nhìn thấy, chỉ nhếch miệng lên mỉm cười, thuận tay đặt chén rượu xuống bàn.

Không sớm không muộn, Thorne tới vừa đúng lúc a.

Bạn cần đăng nhập để bình luận