Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1427: Đại sư nhất định sẽ thắng! (1)

Ánh mắt Owen lướt qua, rơi vào trên người Mạc Hân, mỉm cười nói.

- Mạc Hân tiểu thư, danh xưng của cô chỉ ở dưới sư phụ cô mà thôi, là người có tư chất pha rượu thần cấp, như vậy thì do cô đến ra đề là tốt rồi. Hi vọng cô không để cho tôi thất vọng! Dù sao thì sư phụ của cô cũng là người mà tôi tôn kính!

Nghe vậy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Mạc Hân.

Trong vô hình một trận tỷ thí này, ngay cả Mạc Hân cũng trở thành người được khảo nghiệm.

Owen đại sư cố ý đề cập đến sư phụ của Mạc Hân, nếu như mà một lát nữa Mạc Hân điều chế ra mỹ tửu công lực không đủ, thì sư phụ nàng sẽ trở thành đối tượng mà Owen đại sư trêu chọc.

Về phần tại sao nhất định phải lựa chọn người ủng hộ Bạch Tiểu Thăng là Mạc Hân, mọi người đều nghĩ đó là bởi vì khí độ của đại sư.

Nhưng Owen đại sư tự có suy nghĩ riêng của hắn.

Những người ở đây, trừ Bạch Tiểu Thăng và hắn ra, người có tạo nghệ cao nhất với mỹ tửu không phải là Ellen mà là Mạc Hân, cũng chỉ có nàng mới đủ tư cách chuẩn bị mỹ tửu, làm “đề mục” của một vòng cuối cùng.

Tính tình Mạc Hân ngay thẳng không thiên vị, cái này cũng quyết định cái người nữ nhân này sẽ không động tay động chân trong tỷ thí.

Owen đại sư càng tin tưởng vững chắc, coi như nàng cố ý thiên vị cho cái người trẻ tuổi kia, thì vị Đại Sư như mình đây, cũng chỉ có thắng mà thôi!

Thấy Owen đại sư ở trước mặt mọi người đề cập tới sư phụ của mình, Mạc Hân cũng hơi nhíu mày, lập tức cất giọng đáp ứng yêu cầu của Owen đại sư.

- Vậy thì tốt, vậy thì sẽ do tôi đến ra đề cho hai vị!

- Nhưng mà lần này tôi muốn mười phút để chuẩn bị, bởi vì công thức rượu mới mà tôi mới nghiên cứu thành công rất phí thời gian.

Mạc Hân nói.

- Hy vọng hai vị đồng ý.

Bạch Tiểu Thăng, Owen đại sư lập tức gật đầu.

Mạc Hân nhìn về phía bọn hắn, trong đôi mắt cũng lộ ra mấy phần chiến ý.

- Đây là tác phẩm tỉ mỉ tâm huyết của tôi, cũng hi vọng hai vị cho một lời nhận xét đúng trọng tâm!

Trong lúc nói chuyện, Mạc Hân cố ý nhìn Bạch Tiểu Thăng nhiều hơn một chút.

Thứ nàng hi vọng nhất là đạt được lời bình phẩm của Bạch Tiểu Thăng, còn có ý kiến của hắn.

Bạch Tiểu Thăng cười với Mạc Hân một tiếng, hắn tự nhiên cũng hiểu được điều mà nha đầu này chờ mong, cũng chuẩn bị nếm thử tác phẩm tâm huyết của nàng.

- Có thể, đừng nói là mười phút đồng hồ, nhiều hơn một chút nữa cũng không sao. Chỉ là, cô đừng để chúng tôi thất vọng, dù sao thì cô cũng là Đệ Tử Chân Truyền của vị kia!

Owen đại sư cười ha ha nói, lại lần nữa đề cập tới sư phụ của Mạc Hân.

Mạc Hân gật gật đầu, cất bước đi về phía bàn lớn đằng kia.

Trên bàn kia để toàn bộ dụng cụ và nguyên liệu cần thiết để điều chế rượu, ngược lại cái bàn lớn thứ ba chỉ để một số ly thủy tinh cao thấp khác nhau, dùng để đựng mỹ tửu cho người khác nếm thử.

Mạc Hân đi từ đầu này đến đầu kia của cái bàn lớn, nàng đi rất chậm, đôi mắt đẹp lướt qua từng phần nguyên liệu, đôi môi đỏ thắm hơi khẽ mở, giống như đang đọc thầm tên mỗi nguyên liệu ở đây.

Mọi người trong phòng đều chăm chú nhìn nàng, giữ yên lặng tuyệt đối.

Rất nhiều người đều nghe thấy tên tuổi của mỹ nữ pha rượu thần cấp này, trong tâm trạng hoàn toàn là chờ mong.

Hai ba năm trước thì cái xưng hô này cũng không có danh tiếng gì, thậm chí Mạc Hân còn phải đi tới Phương Đông xa xôi, thậm chí còn ra vào một số địa điểm du lịch nhỏ.

Cũng chính vì nguyên nhân này, nàng đã gặp cơ duyên mà quen biết Bạch Tiểu Thăng.

Mà hai ba năm sau đó, Mạc Hân ở bên này đã chân chính sáng tạo ra tên tuổi của mình, còn trở thành đệ tử chân truyền của sư phụ mình!

Giờ phút này Mạc Hân không khoa trương giống như Bạch Tiểu Thăng vậy, sau khi đi bộ hai vòng, trong lòng nàng đã nắm rõ, sau đó quay người đi đến bên cạnh Antonio, thấp giọng nói nhỏ với hắn một phen.

Antonio liên tiếp gật đầu, lại đưa tay gọi tới quản gia nhà mình, tinh tế dặn dò một phen.

Người quản gia kia ghi nhớ thật kỹ, xoay người rời đi.

- Các vị!

Antonio cất giọng nói với những người xung quanh.

- Mạc Hân tiểu thư có một chút vật liệu đặc biệt cần chúng tôi đi chuẩn bị, cần thời gian thêm vài phút, hi vọng mọi người thứ lỗi!

Nếu là chuẩn bị vật liệu, như vậy thì các tân khách tự nhiên không có gì để nói.

Ai có ý nghĩ thì trong lòng cũng ngứa ngáy khó chịu, nghĩ phải mau chóng xem được trận đấu cuối cùng này.

Khoảng chừng bảy tám phút trôi qua vị quản gia kia mới quay trở về, sau lưng đi theo một số người ôm các loại bình bình lọ lọ, còn có các loại hoa quả tươi mới, thậm chí còn có máy nấu, máy nghiền, các nguồn điện loại nhỏ, còn có cả dụng cụ chưng cất rượu.

Để cho những người của tửu trang Filo đem những thứ đó bày biện sẵn sàng ở trên bàn, Mạc Hân đi qua khách khí nói cảm ơn.

Lão quản gia lo sợ không yên không dám lên tiếng, dẫn người lui xuống.

Mạc Hân đi đến trước bàn, bắt đầu tiến hành các thao tác đâu vào đấy.

Nàng cũng không sợ đám người này, tất cả khách mời đều trừng lớn đôi mắt, tập trung nhìn thật kỹ, còn có rất nhiều người dự định sẽ “học trộm”, ngay cả Owen đại sư cũng tiến thêm hai bước, tập trung nhìn kỹ.

Mặc dù mỹ tửu “gặp gỡ bất ngờ” là do Bạch Tiểu Thăng phối chế ra, nhưng mang nó đến Phương Tây lại là Mạc Hân mang tới.

Vừa rồi khi Owen đại sư so điều tửu với Bạch Tiểu Thăng, còn để cho Bạch Tiểu Thăng chiếm tiên cơ, thực ra còn có một cái mục đích khác, đó là hắn đang đánh cược Bạch Tiểu Thăng sẽ điều chế “gặp gỡ bất ngờ”, như vậy thì hắn thân là đại sư liền có cơ hội nhìn lén được công thức này.

Đáng tiếc là Bạch Tiểu Thăng lại không có làm như vậy.

Mà bây giờ đến lượt Mạc Hân điều chế rượu, có phải là nàng đang điều chế biến thể của “gặp gỡ bất ngờ” hay không còn chưa biết được.

Owen đại sư nhìn chăm chú từng bước của nàng, hy vọng có thể có thu hoạch gì đó.

Mạc Hân mài quả hạch, ép nước trái cây tươi, quấy nước quả thành dạng sệt, lại chưng cất rút ra lượng nước trong đó.

Mỗi một bước nàng thực hiện đều dẫn tới từng tiếng bàn tán của khách mời.

Lấy rau quả ép lấy nước, lại lấy nước cất thêm một bước nữa, cái này có ý nghĩa gì sao.

Thứ mà rút ra đó chỉ là nước cất không màu không mùi nha.

Sau khi Mạc Hân lấy nước cất ra lại tiếp tục đem hỗn hợp trái cây kia nghiền nát lấy nước thêm lần nữa, những người kia lại trợn tròn mắt, họ chỉ chú ý quá trình chưng cất, lại không để ý Mạc Hân lấy loại trái cây nào nghiền nát, ngay cả tỉ lệ như thế nào cũng không để ý đến.

- Lượng nước bốc hơi lên sẽ thay đổi cực lớn về mùi vị cùng lượng đường, cái dịch trái cây còn sót lại kia mới đúng là mấu chốt. Những thứ nước chưng cất ra là sản phẩm phụ!

Có người thấy Mạc Hân đem lượng nước vừa mới chưng cất ra để chung với nước bình thường trộn chung với nhau, đặt ở bên trong dụng cụ, dùng nitơ lỏng đông thành băng, mới tỉnh ngộ nói.

- Không nhất định, chất nước cũng chia ra cứng mềm, lấy tỷ lệ nước cất trộn với nước suối làm thành băng, có phải cũng sẽ làm thay đổi cảm giác của chúng ta hay không!

Có người nhịn không được nói.

- Vậy có ai còn nhớ rõ tỷ lệ nước cất vừa rồi không?

Có người hô.

Mạc Hân cứ đứng tại chỗ thao tác cho mọi người thấy, cái này để cho mọi người không thể nào nhìn thấu ý định của nàng.

Mỹ nữ pha rượu thần cấp, khủng bố tới như vậy!

Ngay cả trên mặt Owen đại sư cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.

Nói cho cùng thì Đại Sư toàn năng tuy là khủng bố thật, nhưng Mạc Hân lại chuyên phân chia từng cái thật nhỏ để làm thật tỉ mỉ thì ngược lại càng thêm đáng sợ.

Cứ như vậy đâu vào đấy, Mạc Hân cứ tiếp tục thao tác, đám người kia đã bỏ đi suy nghĩ muốn học trộm, chủ yếu bọn hắn coi là trình tự thao tác nhưng lại không có chỗ nào dùng được, mà sản phẩm phụ không đáng chú ý lại là thứ mà Mạc Hân cần thiết.

Thủ pháp như thế, lối suy nghĩ như thế thì ai có thể theo kịp đây.

Thế thì đám người này dứt khoát không nghĩ tới chuyện đó nữa, hết sức chăm chú thưởng thức phong thái của mỹ nữ pha rượu thần cấp thế là đủ rồi.

Cuối cùng, Mạc Hân lắc điều tửu khí (dụng cụ pha rượu, lắc rượu như bartender) trong tay theo đúng quy củ.

Hai cái vòng trên cổ tay trắng như tuyết kia va chạm vào nhau phát ra những âm thanh đinh đương giòn vang, êm tai dễ nghe.

Cuối cùng, âm thanh mỹ diệu đó ngừng lại im bặt.

Mạc Hân đem điều tửu khí để lên bàn, đưa tay làm động tác mời với Bạch Tiểu Thăng và Owen đại sư, mỉm cười nói.

- Rượu đã thành, hai vị, mời đến nếm thử một lần!

Tất cả khách mời ở đây đều nhìn về phía Mạc Hân, nhìn về cái điều tửu khí nàng để trên bàn, nhịn không được cùng nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng cùng nhau bước về phía trước hai bước.

Không có kỹ xảo, không có gì cao thâm chỉ bởi vì một câu nói sau cùng. Cuối cùng thì “khảo đề” là do một vị đại tượng sư chuẩn bị cho một người trẻ tuổi thân phận không rõ ràng, ly rượu kia cũng phá lệ làm cho ánh mắt người ta chăm chú vào đó.

Giờ phút này, ly rượu kia giống như một món đồ quý giá được cất trong một cái hộp kín, khiến cho trong lòng người ta cảm thấy rục rịch.

Có người từng nói, thời khắc thưởng thức mỹ vị là thời khắc tuyệt vời nhất, là thời khắc mà chúng ta chưa ăn lại sắp được ăn, tưởng tượng mùi thơm kích thích đại não, người ta có thể đem một vạn khả năng thưởng thức tưởng tượng ra, như vậy mới là hưởng thụ cao nhất.

Mà bây giờ những vị khách mời ở đây đều đang ở vào trạng thái như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận